Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 25
108@-
—
Có lẽ món quà xin lỗi của Phó Thời Lễ thực sự hợp ý nên tâm trạng Minh Ý cũng vì thế mà sáng bừng lên. Sau khi nhận quà, bao nhiêu u ám trong lòng cô đều tan biến. Cô thậm chí còn thấy mấy chuyện lộn xộn trên mạng chẳng đủ sức ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình nữa.
Buổi chiều, Minh Ý trở về phòng, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng. Tắm xong, cô leo lên giường ngủ bù một giấc thật ngon.
Cùng lúc đó, sợ Minh Ý buồn bực nên buổi chiều Phó Thời Lễ cố tình ở nhà làm việc.
Trong thư phòng, anh đang suy ngẫm lại mấy câu Minh Ý nói chiều nay.
Nếu anh nhớ không nhầm, hôm Minh Ý đến Trường Trung học số 1 Giang Thành để đọc kịch bản, chắc là ngày thứ ba kể từ khi họ đặt chân đến Giang Thành. Hôm đó hình như anh tan làm sớm, rồi gặp Minh Ý dưới sảnh khách sạn, cùng cô quay về tầng áp mái.
Nghĩ đến đây, Phó Thời Lễ bỗng sực nhớ điều gì. Anh cầm điện thoại trên bàn lên, mở WeChat, tìm ảnh đại diện của Kỳ Chu rồi bấm vào.
Tin nhắn gần nhất Kỳ Chu gửi cho anh là ngày 26 tháng 12, trùng khớp với ngày hôm đó – ngày anh gặp Minh Ý trước khách sạn.
Lấy lại tinh thần, Phó Thời Lễ nheo mắt nhìn chằm chằm con số “6” hiển thị trên màn hình điện thoại.
Chốc lát sau, anh thoát khỏi khung trò chuyện với Kỳ Chu, chuyển sang tìm WeChat của Tần Xuyên, cúi đầu gõ chữ:
[Phó Thời Lễ: Chiếc Lamborghini trong gara vẫn còn chứ?]
[Tần Xuyên: Vẫn còn, thưa sếp.]
[Phó Thời Lễ: Trông coi cho kỹ, không cho người của Kỳ Chu động vào.]
[Tần Xuyên: Rõ, sếp.]
[Phó Thời Lễ: Nếu người của Kỳ Chu tới lấy xe, bảo cậu ta trực tiếp liên hệ với tôi.]
[Tần Xuyên: Vâng.]
[Phó Thời Lễ: Ngoài ra, kiểm tra kỹ xem tấm ảnh trên Weibo hôm nay bắt nguồn từ đâu, tiện thể điều tra thêm về người tên Chu Dạng này.]
[Tần Xuyên: Dạ sếp, còn chuyện tin tìm kiếm liên quan đến phu nhân trên Weibo hiện giờ có cần gỡ không ạ?]
[Phó Thời Lễ: Tạm thời chưa cần, nhớ bảo người kiểm soát bình luận thường xuyên.]
[Tần Xuyên: Vâng, tôi biết rồi.]
—
Sáng sớm hôm sau.
Dù buổi chiều hôm trước Minh Ý đã ngủ bù ba tiếng, ăn tối xong cô vẫn buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, nên đã đi ngủ từ rất sớm. Kết quả là sáng hôm sau cô tỉnh dậy khá sớm.
Mở mắt ra, Minh Ý cầm điện thoại xem giờ, mới tám giờ sáng.
Ban đầu còn định ngủ thêm một chút, nhưng vì hôm qua ngủ quá nhiều, giờ cô hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đành bò dậy đánh răng rửa mặt.
Làm biếng lề mề xong hết mọi việc, cô nhìn lại điện thoại mới chỉ tám giờ rưỡi. Giờ này thường thì dì Lan sẽ đang chuẩn bị bữa sáng, cô mà xuống lúc này chắc cũng giúp được việc gì đó.
Nghĩ vậy, Minh Ý vừa cúi đầu mở WeChat, vừa kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Hôm qua lẫn sáng nay đều không có tin nhắn nào đáng chú ý, cô cũng không rõ tình hình trên Weibo ra sao. Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, chẳng buồn tự chuốc phiền khi vừa sáng sớm đã mở Weibo xem mấy tin vớ vẩn, tránh phá hỏng tâm trạng. Nhìn qua WeChat không có gì cần xử lý, cô liền tắt màn hình điện thoại.
Đi được nửa cầu thang, Minh Ý ngẩng đầu đã thấy bóng dì Lan đang bận rộn trong bếp.
“Dì Lan, chào buổi sáng ạ.”
Nghe thấy giọng cô, dì Lan quay đầu lại cười tươi: “Chào buổi sáng, cô chủ. Hôm nay dậy sớm vậy?”
Minh Ý vừa bước xuống cầu thang vừa đáp: “Hôm qua cháu ngủ sớm mà. Sáng nay dì làm món gì ngon thế ạ?”
Dì Lan nói: “Trứng ốp la, cháo trứng bắc thảo thịt bằm, còn có bánh trứng. Vừa nãy cậu chủ còn dặn tôi chừa sẵn một phần cháo để vào lò vi sóng cho cô, đợi cô dậy thì hâm nóng lại.”
“Phó Thời Lễ ạ?” Minh Ý chớp mắt. “Anh ấy đâu rồi? Đi làm sớm thế à?”
Lời vừa dứt, chưa đợi dì Lan kịp trả lời, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng: “Tìm anh à?”
Giọng anh trầm thấp, trong trẻo, vương chút ý cười.
Minh Ý theo phản xạ quay người lại: “Phó Thời Lễ? Anh chưa đi à?”
Người đàn ông sải bước đi đến trước mặt cô, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Vừa nãy em còn bảo mới sáng sớm, anh đi đâu được?”
“À…” Minh Ý mím môi, “Ừm, cũng phải.”
Thu lại ánh nhìn, Phó Thời Lễ ga lăng kéo ghế bên cạnh mình ra: “Ngồi đi.”
Minh Ý liếc anh một cái, không nói gì, lặng lẽ bước đến ngồi xuống. Dù sao Phó Thời Lễ cũng hiếm khi ga lăng thế này, có thể tận hưởng thì nên tận hưởng.
Trong bếp, dì Lan nhìn hai người mà cười tủm tỉm. Bình thường chỉ toàn thấy hai người này đấu khẩu, hôm nay thì khác hẳn, lát nữa thể nào cũng phải cập nhật tình hình với ông chủ.
Hoàn hồn lại, dì Lan bê đĩa bánh trứng ra, múc thêm hai bát cháo mang đến đặt lên bàn ăn: “Còn hai quả trứng ốp la, sắp chín rồi.”
Minh Ý ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn dì Lan ạ.”
“Không có gì, cô chủ.”
Để không làm phiền hai vợ chồng trẻ tâm sự, dì Lan dọn bữa sáng xong liền lấy cớ đi thu dọn kho chứa.
Trong phòng ăn yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng va chạm của bát đũa, không ai nói câu nào.
Bữa sáng hôm ấy, Minh Ý ăn rất thoải mái. Nếu là trước đây, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi có một ngày mình lại có thể ngồi cùng bàn ăn với Phó Thời Lễ, bình tĩnh mà yên lặng dùng xong một bữa sáng.
Minh Ý vừa đặt đũa xuống, định mở lời với Phó Thời Lễ thì điện thoại trên bàn ăn bất ngờ đổ chuông.
Cô cúi đầu liếc nhìn, là cuộc gọi từ Thịnh An Ninh.
Theo phản xạ, Minh Ý ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ một cái rồi đứng dậy: “Em ra ngoài nghe điện một lát, là chị quản lý của em gọi đến.”
Phó Thời Lễ gật đầu, cũng đặt đũa xuống, giọng bình thản: “Nghe ở đây luôn đi, chắc là liên quan đến chuyện hôm qua.”
Trước khi ăn, anh vừa nhận được cuộc gọi từ Tần Xuyên, nói là chuyện ngày hôm qua đã lần ra được vài manh mối. Trước khi cúp máy, anh đã bảo Tần Xuyên sắp xếp lại bằng chứng, sau đó liên lạc với Thịnh An Ninh.
Nghe vậy, tuy chưa hiểu rõ đầu đuôi nhưng Minh Ý vẫn làm theo. Cô cúi đầu nhận điện thoại: “Alo? Chị An Ninh ạ?”
“Minh Ý, em đã xem thông cáo công ty đăng tối qua chưa?”
Minh Ý đáp: “Em chưa, tối qua em ngủ sớm, sáng nay cũng chưa xem điện thoại. Có chuyện gì vậy ạ?”
Thịnh An Ninh nói: “Không có gì nghiêm trọng, chiều qua chị đã liên hệ với quản lý của Chu Dạng, bên đó đồng ý sẽ phối hợp đăng bài đính chính. Mới nãy thông cáo đã được đăng, chị gọi để báo với em một tiếng.”
“Với lại, đạo diễn Trần và Kỳ Chu cũng đã lần lượt đăng weibo, xác nhận góc chụp trong bức ảnh và tính chất không xác thực của câu chuyện lan truyền. Chỉ là vẫn cần điều tra xem ai là người đã tung ảnh ra ngoài. Nếu sáng nay em rảnh thì ghé công ty một chuyến, có vài việc nói trực tiếp sẽ dễ hơn.”
Nghe đến đây, không hiểu sao Minh Ý lại vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thời Lễ. Thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, cô mới thu lại ánh mắt: “Vâng, vậy lát nữa em đến gặp chị.”
Thịnh An Ninh nói: “Ừ, chị đợi em ở văn phòng.”
“Dạ.”
Cúp máy, Minh Ý quay đầu nhìn Phó Thời Lễ bằng ánh mắt hoài nghi: “Anh biết chuyện gì đúng không?”
Phó Thời Lễ khẽ nâng mi mắt lên, ngừng vài giây rồi ung dung lấy khăn lau tay, không đáp thẳng: “Quản lý của em nói gì?”
Minh Ý đáp: “Chị An Ninh bảo hôm qua công ty đã đăng văn bản thông báo đính chính, sáng nay phía Chu Dạng và đạo diễn Trần cũng phối hợp đăng bài, xác minh hôm đó chỉ là đang diễn phân cảnh.”
“Còn gì nữa?”
“Còn việc ai là người chụp ảnh, rồi phát tán ra ngoài thì chị ấy bảo em đến công ty một chuyến, sẽ nói rõ hơn.”
Nghe xong, Phó Thời Lễ hơi cụp mắt, có vẻ như đang cân nhắc điều gì.
Một lúc sau, anh gật đầu: “Em định đi lúc nào?”
Minh Ý xem đồng hồ: “Hôm nay dậy sớm, lại không có việc gì, em tính đi luôn buổi sáng.”
Phó Thời Lễ nghe vậy thì đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo vest đang treo sau lưng ghế, sải bước ra khỏi phòng ăn: “Vậy anh đưa em đi.”
—
Tới Tinh Nghệ truyền thông, Minh Ý đi thẳng lên tầng, tìm đến văn phòng của Thịnh An Ninh. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô tình cờ chạm mặt Tống Ninh đang từ trên tầng đi xuống.
Minh Ý thoáng khựng lại, hai người chỉ nhìn nhau chừng hai giây, sau đó Tống Ninh liền dời mắt, lướt qua cô mà đi.
Khi lấy lại tinh thần, Minh Ý vô thức ngoái đầu nhìn lại. Tống Ninh làm gì ở đây? Cô ấy là nghệ sĩ của công ty mình sao? Sao cô chưa từng nghe nói?
Không suy nghĩ thêm, Minh Ý nhanh chóng quay lại hướng cũ, trên đôi giày cao gót đi về phía văn phòng của Thịnh An Ninh.
Đẩy cửa bước vào, Thịnh An Ninh đã ngồi sẵn sau bàn làm việc chờ cô: “Tới nhanh thế? Chị còn tưởng em phải trưa mới đến.”
“Hôm nay em dậy sớm, lúc chị gọi thì em đang ăn sáng.”
Vừa nói, Minh Ý vừa tiện tay đóng cửa văn phòng lại, vừa hỏi: “Em vừa gặp Tống Ninh ở hành lang, cô ấy đến công ty mình làm gì thế? Hình như từ hướng văn phòng chị đi ra, chị ký hợp đồng với cô ấy rồi à?”
Cô ngập ngừng hai giây, rồi thấy hơi kỳ lạ: “Em nhớ cô ấy ký với Hoàn Cảng đến tận hai mươi năm cơ mà.”
Thịnh An Ninh đáp: “Chị đang định nói với em chuyện này đây. Bức ảnh đăng trên mạng là do Tống Ninh chụp.”
Nghe vậy, Minh Ý sững người: “Em có làm gì đắc tội với cô ấy đâu.”
Cô cố gắng nhớ lại, rất chắc chắn rằng lần đầu tiên gặp Tống Ninh là ở phim trường, trước đó chưa từng có xích mích gì.
“Chuyện này là trợ lý của chồng em điều tra ra. Nói thật lúc đầu chị cũng bất ngờ lắm. Nãy Tống Ninh đến tìm chị cũng vì việc này. Em nghe chị từ từ nói rõ.”
Thịnh An Ninh nói: “Chuyện Tống Ninh ký hợp đồng độc quyền hai mươi năm với Hoàn Cảng, em biết rồi chứ?”
“Biết rồi ạ.”
Tống Ninh xuất thân là sao nhí, nhờ một vai diễn nổi bật mà vụt sáng, diễn xuất có khí chất riêng, nhưng không lâu sau đã ký với Hoàn Cảng. Chỉ là danh tiếng của Hoàn Cảng trong giới vốn không mấy tốt, chuyên bóc lột nghệ sĩ. Hợp đồng mà Tống Ninh ký còn không bằng cả nghệ sĩ hạng B bây giờ, chuyện này trong giới ai cũng ngầm hiểu.
Mấy năm gần đây, Hoàn Cảng càng lúc càng xuống dốc. Gần đây còn rộ lên tin đồn Tổng Giám đốc của họ môi giới m** d*m, tuy nhiên tin tức bị dập rất nhanh, thật giả khó phân.
Thịnh An Ninh nói: “Có lẽ biết chuyện ầm ĩ như vậy thì sớm muộn cũng lần ra mình, vừa rồi Tống Ninh đã chủ động đến gặp chị, kể hết mọi chuyện, mong được tha thứ.”
“Cô ấy nói, gần đây Mạnh Trân Trân có dây mơ rễ má với thiếu gia nhà Hoàn Cảng. Trước khi đi Giang Thành, Mạnh Trân Trân đã tìm đến cô ấy, bảo cô ấy theo dõi em, tìm cơ hội tung chút tin giật gân. Chỉ cần cung cấp được thông tin có giá trị khiến em thân bại danh liệt, Hoàn Cảng sẽ đồng ý giải ước với cô ấy.”
Nghe đến đây, Minh Ý đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thật ra, việc Mạnh Trân Trân làm vậy không khiến Minh Ý bất ngờ chút nào. Cô vẫn nhớ rõ hôm đó lúc quay quảng cáo tình cờ gặp Mạnh Trân Trân, đối phương nói những lời đầy ẩn ý. Mạnh Trân Trân cho rằng Phó Thời Lễ là kim chủ của cô, vì thế mới bày đủ trò tạo scandal, muốn phá vỡ quan hệ giữa cô và anh.
Nghĩ tới đây, Minh Ý khẽ cụp mắt xuống. Chỉ tiếc rằng, cô và Phó Thời Lễ… vốn không phải loại quan hệ như vậy.
Lấy lại tinh thần, cô hỏi: “Có bằng chứng không ạ?”
Thịnh An Ninh khẽ lắc đầu: “Không có. Tống Ninh nói Mạnh Trân Trân gặp cô ấy trong công ty rồi lén lút nói chuyện, lúc đó không có người thứ ba.”
Minh Ý: “Chị thấy lời Tống Ninh nói có đáng tin không?”
“Chị nghĩ chắc không phải nói dối. Dù sao trước đây em và cô ấy cũng không có xích mích gì, càng chẳng có thù oán, hơn nữa, chuyện giữa em và Mạnh Trân Trân trong giới cũng rất ít người biết. Nếu bịa thì sao lại bịa trúng Mạnh Trân Trân? Còn nữa, bằng chứng mà Tống Ninh đưa ra là do trợ lý của chồng em cung cấp, vậy nên độ tin cậy cũng cao hơn.”
Ngừng một chút, Thịnh An Ninh thở dài: “Chỉ tiếc là không có bằng chứng rõ ràng. Nếu chỉ dựa vào lời Tống Ninh mà trực tiếp đi đối chất với Mạnh Trân Trân, rất có thể sẽ bị cô ta trở mặt cắn ngược.”
Minh Ý gật đầu: “Em cũng nghĩ thế.”
Thịnh An Ninh nói tiếp: “Nhưng mà lần này, chồng em giúp được nhiều lắm. Nếu không phải trợ lý Tần tra ra tài khoản phụ đăng ảnh là của Tống Ninh, chắc tụi chị còn phải mò mẫm lâu, chưa chắc đã lần ra được đến Mạnh Trân Trân.”
“Giờ thì dễ rồi, về sau chỉ cần để mắt đến Mạnh Trân Trân là được.”
Nói xong, Thịnh An Ninh nhìn cô nháy mắt trêu chọc: “Nhớ phải cảm ơn chồng em cho đàng hoàng đấy nhé!”
“Vâng.”
Minh Ý đáp gọn gàng, đứng dậy định rời đi.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hỏi: “Ơ, đi luôn à? Vội gì thế?”
Minh Ý hơi cong môi, liếc nhìn chị một cái đầy ẩn ý, trong mắt ánh lên nét cười: “Tất nhiên là đi cảm ơn chồng em rồi.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Có lẽ món quà xin lỗi của Phó Thời Lễ thực sự hợp ý nên tâm trạng Minh Ý cũng vì thế mà sáng bừng lên. Sau khi nhận quà, bao nhiêu u ám trong lòng cô đều tan biến. Cô thậm chí còn thấy mấy chuyện lộn xộn trên mạng chẳng đủ sức ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình nữa.
Buổi chiều, Minh Ý trở về phòng, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng. Tắm xong, cô leo lên giường ngủ bù một giấc thật ngon.
Cùng lúc đó, sợ Minh Ý buồn bực nên buổi chiều Phó Thời Lễ cố tình ở nhà làm việc.
Trong thư phòng, anh đang suy ngẫm lại mấy câu Minh Ý nói chiều nay.
Nếu anh nhớ không nhầm, hôm Minh Ý đến Trường Trung học số 1 Giang Thành để đọc kịch bản, chắc là ngày thứ ba kể từ khi họ đặt chân đến Giang Thành. Hôm đó hình như anh tan làm sớm, rồi gặp Minh Ý dưới sảnh khách sạn, cùng cô quay về tầng áp mái.
Nghĩ đến đây, Phó Thời Lễ bỗng sực nhớ điều gì. Anh cầm điện thoại trên bàn lên, mở WeChat, tìm ảnh đại diện của Kỳ Chu rồi bấm vào.
Tin nhắn gần nhất Kỳ Chu gửi cho anh là ngày 26 tháng 12, trùng khớp với ngày hôm đó – ngày anh gặp Minh Ý trước khách sạn.
Lấy lại tinh thần, Phó Thời Lễ nheo mắt nhìn chằm chằm con số “6” hiển thị trên màn hình điện thoại.
Chốc lát sau, anh thoát khỏi khung trò chuyện với Kỳ Chu, chuyển sang tìm WeChat của Tần Xuyên, cúi đầu gõ chữ:
[Phó Thời Lễ: Chiếc Lamborghini trong gara vẫn còn chứ?]
[Tần Xuyên: Vẫn còn, thưa sếp.]
[Phó Thời Lễ: Trông coi cho kỹ, không cho người của Kỳ Chu động vào.]
[Tần Xuyên: Rõ, sếp.]
[Phó Thời Lễ: Nếu người của Kỳ Chu tới lấy xe, bảo cậu ta trực tiếp liên hệ với tôi.]
[Tần Xuyên: Vâng.]
[Phó Thời Lễ: Ngoài ra, kiểm tra kỹ xem tấm ảnh trên Weibo hôm nay bắt nguồn từ đâu, tiện thể điều tra thêm về người tên Chu Dạng này.]
[Tần Xuyên: Dạ sếp, còn chuyện tin tìm kiếm liên quan đến phu nhân trên Weibo hiện giờ có cần gỡ không ạ?]
[Phó Thời Lễ: Tạm thời chưa cần, nhớ bảo người kiểm soát bình luận thường xuyên.]
[Tần Xuyên: Vâng, tôi biết rồi.]
—
Sáng sớm hôm sau.
Dù buổi chiều hôm trước Minh Ý đã ngủ bù ba tiếng, ăn tối xong cô vẫn buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, nên đã đi ngủ từ rất sớm. Kết quả là sáng hôm sau cô tỉnh dậy khá sớm.
Mở mắt ra, Minh Ý cầm điện thoại xem giờ, mới tám giờ sáng.
Ban đầu còn định ngủ thêm một chút, nhưng vì hôm qua ngủ quá nhiều, giờ cô hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đành bò dậy đánh răng rửa mặt.
Làm biếng lề mề xong hết mọi việc, cô nhìn lại điện thoại mới chỉ tám giờ rưỡi. Giờ này thường thì dì Lan sẽ đang chuẩn bị bữa sáng, cô mà xuống lúc này chắc cũng giúp được việc gì đó.
Nghĩ vậy, Minh Ý vừa cúi đầu mở WeChat, vừa kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Hôm qua lẫn sáng nay đều không có tin nhắn nào đáng chú ý, cô cũng không rõ tình hình trên Weibo ra sao. Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, chẳng buồn tự chuốc phiền khi vừa sáng sớm đã mở Weibo xem mấy tin vớ vẩn, tránh phá hỏng tâm trạng. Nhìn qua WeChat không có gì cần xử lý, cô liền tắt màn hình điện thoại.
Đi được nửa cầu thang, Minh Ý ngẩng đầu đã thấy bóng dì Lan đang bận rộn trong bếp.
“Dì Lan, chào buổi sáng ạ.”
Nghe thấy giọng cô, dì Lan quay đầu lại cười tươi: “Chào buổi sáng, cô chủ. Hôm nay dậy sớm vậy?”
Minh Ý vừa bước xuống cầu thang vừa đáp: “Hôm qua cháu ngủ sớm mà. Sáng nay dì làm món gì ngon thế ạ?”
Dì Lan nói: “Trứng ốp la, cháo trứng bắc thảo thịt bằm, còn có bánh trứng. Vừa nãy cậu chủ còn dặn tôi chừa sẵn một phần cháo để vào lò vi sóng cho cô, đợi cô dậy thì hâm nóng lại.”
“Phó Thời Lễ ạ?” Minh Ý chớp mắt. “Anh ấy đâu rồi? Đi làm sớm thế à?”
Lời vừa dứt, chưa đợi dì Lan kịp trả lời, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng: “Tìm anh à?”
Giọng anh trầm thấp, trong trẻo, vương chút ý cười.
Minh Ý theo phản xạ quay người lại: “Phó Thời Lễ? Anh chưa đi à?”
Người đàn ông sải bước đi đến trước mặt cô, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Vừa nãy em còn bảo mới sáng sớm, anh đi đâu được?”
“À…” Minh Ý mím môi, “Ừm, cũng phải.”
Thu lại ánh nhìn, Phó Thời Lễ ga lăng kéo ghế bên cạnh mình ra: “Ngồi đi.”
Minh Ý liếc anh một cái, không nói gì, lặng lẽ bước đến ngồi xuống. Dù sao Phó Thời Lễ cũng hiếm khi ga lăng thế này, có thể tận hưởng thì nên tận hưởng.
Trong bếp, dì Lan nhìn hai người mà cười tủm tỉm. Bình thường chỉ toàn thấy hai người này đấu khẩu, hôm nay thì khác hẳn, lát nữa thể nào cũng phải cập nhật tình hình với ông chủ.
Hoàn hồn lại, dì Lan bê đĩa bánh trứng ra, múc thêm hai bát cháo mang đến đặt lên bàn ăn: “Còn hai quả trứng ốp la, sắp chín rồi.”
Minh Ý ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn dì Lan ạ.”
“Không có gì, cô chủ.”
Để không làm phiền hai vợ chồng trẻ tâm sự, dì Lan dọn bữa sáng xong liền lấy cớ đi thu dọn kho chứa.
Trong phòng ăn yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng va chạm của bát đũa, không ai nói câu nào.
Bữa sáng hôm ấy, Minh Ý ăn rất thoải mái. Nếu là trước đây, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi có một ngày mình lại có thể ngồi cùng bàn ăn với Phó Thời Lễ, bình tĩnh mà yên lặng dùng xong một bữa sáng.
Minh Ý vừa đặt đũa xuống, định mở lời với Phó Thời Lễ thì điện thoại trên bàn ăn bất ngờ đổ chuông.
Cô cúi đầu liếc nhìn, là cuộc gọi từ Thịnh An Ninh.
Theo phản xạ, Minh Ý ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ một cái rồi đứng dậy: “Em ra ngoài nghe điện một lát, là chị quản lý của em gọi đến.”
Phó Thời Lễ gật đầu, cũng đặt đũa xuống, giọng bình thản: “Nghe ở đây luôn đi, chắc là liên quan đến chuyện hôm qua.”
Trước khi ăn, anh vừa nhận được cuộc gọi từ Tần Xuyên, nói là chuyện ngày hôm qua đã lần ra được vài manh mối. Trước khi cúp máy, anh đã bảo Tần Xuyên sắp xếp lại bằng chứng, sau đó liên lạc với Thịnh An Ninh.
Nghe vậy, tuy chưa hiểu rõ đầu đuôi nhưng Minh Ý vẫn làm theo. Cô cúi đầu nhận điện thoại: “Alo? Chị An Ninh ạ?”
“Minh Ý, em đã xem thông cáo công ty đăng tối qua chưa?”
Minh Ý đáp: “Em chưa, tối qua em ngủ sớm, sáng nay cũng chưa xem điện thoại. Có chuyện gì vậy ạ?”
Thịnh An Ninh nói: “Không có gì nghiêm trọng, chiều qua chị đã liên hệ với quản lý của Chu Dạng, bên đó đồng ý sẽ phối hợp đăng bài đính chính. Mới nãy thông cáo đã được đăng, chị gọi để báo với em một tiếng.”
“Với lại, đạo diễn Trần và Kỳ Chu cũng đã lần lượt đăng weibo, xác nhận góc chụp trong bức ảnh và tính chất không xác thực của câu chuyện lan truyền. Chỉ là vẫn cần điều tra xem ai là người đã tung ảnh ra ngoài. Nếu sáng nay em rảnh thì ghé công ty một chuyến, có vài việc nói trực tiếp sẽ dễ hơn.”
Nghe đến đây, không hiểu sao Minh Ý lại vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thời Lễ. Thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, cô mới thu lại ánh mắt: “Vâng, vậy lát nữa em đến gặp chị.”
Thịnh An Ninh nói: “Ừ, chị đợi em ở văn phòng.”
“Dạ.”
Cúp máy, Minh Ý quay đầu nhìn Phó Thời Lễ bằng ánh mắt hoài nghi: “Anh biết chuyện gì đúng không?”
Phó Thời Lễ khẽ nâng mi mắt lên, ngừng vài giây rồi ung dung lấy khăn lau tay, không đáp thẳng: “Quản lý của em nói gì?”
Minh Ý đáp: “Chị An Ninh bảo hôm qua công ty đã đăng văn bản thông báo đính chính, sáng nay phía Chu Dạng và đạo diễn Trần cũng phối hợp đăng bài, xác minh hôm đó chỉ là đang diễn phân cảnh.”
“Còn gì nữa?”
“Còn việc ai là người chụp ảnh, rồi phát tán ra ngoài thì chị ấy bảo em đến công ty một chuyến, sẽ nói rõ hơn.”
Nghe xong, Phó Thời Lễ hơi cụp mắt, có vẻ như đang cân nhắc điều gì.
Một lúc sau, anh gật đầu: “Em định đi lúc nào?”
Minh Ý xem đồng hồ: “Hôm nay dậy sớm, lại không có việc gì, em tính đi luôn buổi sáng.”
Phó Thời Lễ nghe vậy thì đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo vest đang treo sau lưng ghế, sải bước ra khỏi phòng ăn: “Vậy anh đưa em đi.”
—
Tới Tinh Nghệ truyền thông, Minh Ý đi thẳng lên tầng, tìm đến văn phòng của Thịnh An Ninh. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô tình cờ chạm mặt Tống Ninh đang từ trên tầng đi xuống.
Minh Ý thoáng khựng lại, hai người chỉ nhìn nhau chừng hai giây, sau đó Tống Ninh liền dời mắt, lướt qua cô mà đi.
Khi lấy lại tinh thần, Minh Ý vô thức ngoái đầu nhìn lại. Tống Ninh làm gì ở đây? Cô ấy là nghệ sĩ của công ty mình sao? Sao cô chưa từng nghe nói?
Không suy nghĩ thêm, Minh Ý nhanh chóng quay lại hướng cũ, trên đôi giày cao gót đi về phía văn phòng của Thịnh An Ninh.
Đẩy cửa bước vào, Thịnh An Ninh đã ngồi sẵn sau bàn làm việc chờ cô: “Tới nhanh thế? Chị còn tưởng em phải trưa mới đến.”
“Hôm nay em dậy sớm, lúc chị gọi thì em đang ăn sáng.”
Vừa nói, Minh Ý vừa tiện tay đóng cửa văn phòng lại, vừa hỏi: “Em vừa gặp Tống Ninh ở hành lang, cô ấy đến công ty mình làm gì thế? Hình như từ hướng văn phòng chị đi ra, chị ký hợp đồng với cô ấy rồi à?”
Cô ngập ngừng hai giây, rồi thấy hơi kỳ lạ: “Em nhớ cô ấy ký với Hoàn Cảng đến tận hai mươi năm cơ mà.”
Thịnh An Ninh đáp: “Chị đang định nói với em chuyện này đây. Bức ảnh đăng trên mạng là do Tống Ninh chụp.”
Nghe vậy, Minh Ý sững người: “Em có làm gì đắc tội với cô ấy đâu.”
Cô cố gắng nhớ lại, rất chắc chắn rằng lần đầu tiên gặp Tống Ninh là ở phim trường, trước đó chưa từng có xích mích gì.
“Chuyện này là trợ lý của chồng em điều tra ra. Nói thật lúc đầu chị cũng bất ngờ lắm. Nãy Tống Ninh đến tìm chị cũng vì việc này. Em nghe chị từ từ nói rõ.”
Thịnh An Ninh nói: “Chuyện Tống Ninh ký hợp đồng độc quyền hai mươi năm với Hoàn Cảng, em biết rồi chứ?”
“Biết rồi ạ.”
Tống Ninh xuất thân là sao nhí, nhờ một vai diễn nổi bật mà vụt sáng, diễn xuất có khí chất riêng, nhưng không lâu sau đã ký với Hoàn Cảng. Chỉ là danh tiếng của Hoàn Cảng trong giới vốn không mấy tốt, chuyên bóc lột nghệ sĩ. Hợp đồng mà Tống Ninh ký còn không bằng cả nghệ sĩ hạng B bây giờ, chuyện này trong giới ai cũng ngầm hiểu.
Mấy năm gần đây, Hoàn Cảng càng lúc càng xuống dốc. Gần đây còn rộ lên tin đồn Tổng Giám đốc của họ môi giới m** d*m, tuy nhiên tin tức bị dập rất nhanh, thật giả khó phân.
Thịnh An Ninh nói: “Có lẽ biết chuyện ầm ĩ như vậy thì sớm muộn cũng lần ra mình, vừa rồi Tống Ninh đã chủ động đến gặp chị, kể hết mọi chuyện, mong được tha thứ.”
“Cô ấy nói, gần đây Mạnh Trân Trân có dây mơ rễ má với thiếu gia nhà Hoàn Cảng. Trước khi đi Giang Thành, Mạnh Trân Trân đã tìm đến cô ấy, bảo cô ấy theo dõi em, tìm cơ hội tung chút tin giật gân. Chỉ cần cung cấp được thông tin có giá trị khiến em thân bại danh liệt, Hoàn Cảng sẽ đồng ý giải ước với cô ấy.”
Nghe đến đây, Minh Ý đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thật ra, việc Mạnh Trân Trân làm vậy không khiến Minh Ý bất ngờ chút nào. Cô vẫn nhớ rõ hôm đó lúc quay quảng cáo tình cờ gặp Mạnh Trân Trân, đối phương nói những lời đầy ẩn ý. Mạnh Trân Trân cho rằng Phó Thời Lễ là kim chủ của cô, vì thế mới bày đủ trò tạo scandal, muốn phá vỡ quan hệ giữa cô và anh.
Nghĩ tới đây, Minh Ý khẽ cụp mắt xuống. Chỉ tiếc rằng, cô và Phó Thời Lễ… vốn không phải loại quan hệ như vậy.
Lấy lại tinh thần, cô hỏi: “Có bằng chứng không ạ?”
Thịnh An Ninh khẽ lắc đầu: “Không có. Tống Ninh nói Mạnh Trân Trân gặp cô ấy trong công ty rồi lén lút nói chuyện, lúc đó không có người thứ ba.”
Minh Ý: “Chị thấy lời Tống Ninh nói có đáng tin không?”
“Chị nghĩ chắc không phải nói dối. Dù sao trước đây em và cô ấy cũng không có xích mích gì, càng chẳng có thù oán, hơn nữa, chuyện giữa em và Mạnh Trân Trân trong giới cũng rất ít người biết. Nếu bịa thì sao lại bịa trúng Mạnh Trân Trân? Còn nữa, bằng chứng mà Tống Ninh đưa ra là do trợ lý của chồng em cung cấp, vậy nên độ tin cậy cũng cao hơn.”
Ngừng một chút, Thịnh An Ninh thở dài: “Chỉ tiếc là không có bằng chứng rõ ràng. Nếu chỉ dựa vào lời Tống Ninh mà trực tiếp đi đối chất với Mạnh Trân Trân, rất có thể sẽ bị cô ta trở mặt cắn ngược.”
Minh Ý gật đầu: “Em cũng nghĩ thế.”
Thịnh An Ninh nói tiếp: “Nhưng mà lần này, chồng em giúp được nhiều lắm. Nếu không phải trợ lý Tần tra ra tài khoản phụ đăng ảnh là của Tống Ninh, chắc tụi chị còn phải mò mẫm lâu, chưa chắc đã lần ra được đến Mạnh Trân Trân.”
“Giờ thì dễ rồi, về sau chỉ cần để mắt đến Mạnh Trân Trân là được.”
Nói xong, Thịnh An Ninh nhìn cô nháy mắt trêu chọc: “Nhớ phải cảm ơn chồng em cho đàng hoàng đấy nhé!”
“Vâng.”
Minh Ý đáp gọn gàng, đứng dậy định rời đi.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hỏi: “Ơ, đi luôn à? Vội gì thế?”
Minh Ý hơi cong môi, liếc nhìn chị một cái đầy ẩn ý, trong mắt ánh lên nét cười: “Tất nhiên là đi cảm ơn chồng em rồi.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 25
10.0/10 từ 34 lượt.