Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 207: Có khả năng nào… là anh ấy không?


Lê Khí hoàn hồn, vô thức kéo tay Tiểu Lưu lại:


 


“Làm sao có thể có bạn trai cũ chứ?”


 


Đừng nói bạn trai cũ, đến yêu đương cô còn chưa từng.


 


Thời gian đánh chui trong võ trường, đầu óc cô chỉ nghĩ đến chuyện thắng tiền.


 


Thấy đàn ông chỉ muốn đấm.


 


Dù gương mặt này, đôi chân dài này đủ để gọi là cực phẩm.


 


Nhưng nắm đấm của cô còn cực phẩm hơn.


 


Đàn ông vừa nhìn thấy, chạy còn không kịp.


 


Đi đâu ra bạn trai?


 


Vẻ ấm ức trên mặt Tiểu Lưu lập tức biến mất, liếc cổ tay còn bị cô nắm chặt, rồi quay sang dùng ánh mắt trách móc nhìn Hứa Chỉ.


 


Bị Hứa Chỉ lườm một cái, cậu ta lập tức cụp đầu, co rụt cổ.


 


Hứa Chỉ quay sang sát lại bên Phó Noãn Ý, dùng trán chạm vào trán cô, giọng đầy ủy khuất:


 


“Lần sau muốn chơi trò gì k*ch th*ch, em có thể đừng dính dáng tới mấy thằng đàn ông khác không?”


 


Phó Noãn Ý nghiêm túc gật đầu.


 


Cô hiểu rồi.


 


Bạn nhỏ Hứa thật sự yếu, thật sự không được.


 


Cho nên mới không có cảm giác an toàn.


 


Mà cô thì vừa đẹp vừa mạnh, nhất định phải cho anh ấy đủ an tâm mới được.


 


Phó Noãn Ý nâng tay, nghiêm túc ôm lấy mặt anh, hứa hẹn chắc nịch:


 


“Sau này chỉ cùng Hứa Hứa chơi trò k*ch th*ch, không để đàn ông khác chạm vào em!”


 


Lời này thật sự rất k*ch th*ch.


 


Hứa Chỉ vừa cảm động, vừa phấn khích, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.


 


Nếu không phải gò má bị bóp đến biến dạng, thì giờ trong lòng anh hẳn đang có hươu nhỏ nhảy loạn rồi.



 


Sự chân thành của Phó Noãn Ý đều được thể hiện bằng sức tay mười phần.


 


Hứa Chỉ cố nhịn đau, đỏ mắt nhìn cô:


 


“Tiểu Noãn, em thật tốt với anh.”


 


“Vì Hứa Hứa tốt với em, nên em cũng phải tốt với Hứa Hứa chứ.”


 


“Thôi đi, thêm một lúc nữa là Hứa Hứa của em thành Xì Xì luôn đấy.”


 


Lê Khí liếc nhìn, thấy bàn tay sau lưng Hứa Chỉ đang run lên vì đau, bèn đảo mắt coi thường.


 


Người đàn ông này đúng là không được.


 


Chỉ bị ôm mặt thôi mà cũng đau đến mức này.


 


Phó Noãn Ý lúc này mới ý thức được sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người, vội thả tay ra.


 


Thấy trên gương mặt trắng trẻo của anh in hằn dấu tay rõ rệt, cô ngại ngùng xoay ngón tay, né tránh ánh mắt:


 


“Á… có cả dấu rồi! Xin lỗi anh nha.”


 


Hứa Chỉ thản nhiên xoa mặt, nén đau:


 


“Da anh mỏng quá, dễ in thôi.”


 


“Thôi bỏ đi, nói chuyện bạn trai cũ đi, đừng có tiếp tục tình chàng ý thiếp nữa!”


 


Lê Khí chịu hết nổi, tiến lên định kéo Hứa Chỉ ra, rồi lại nhịn xuống, chỉ hận không thể đá anh một cái.


 


Cái này còn chưa đâu vào đâu mà đã dựng chuyện rồi.


 


Không tin đồn, không truyền đồn, hiểu không?!


 


Hứa Chỉ quay đầu, nhăn nhó xoa mặt, nhưng giọng nói thì bình thản:


 


“Vừa rồi chị có ngửi thấy mùi tên xác sống hồi chiều không?”


 


“Ừ, chính vì ngửi thấy mùi đó nên tôi mới đến.”


 


Lê Khí nói đến đây thì nâng cao giọng:


 


“Này! Đừng có kéo tôi vào cái loại đó nhé!”


 


“Không phải, mà là cái xác sống đi cùng hắn. Nhìn thấy chị thì gọi một tiếng ‘Lê Tử’.”



 


Lê Tử ngẩn ra, lập tức buông tay Tiểu Lưu, nhào tới bên mép hố soi kỹ.


 


Tiểu Lưu nhìn cổ tay bị hất ra, vẻ mặt đau khổ lại xuất hiện, mím môi xoa xoa chỗ đau.


 


Lê Khí đứng dậy, hơi hoảng hốt, ngẩng lên nhìn Hứa Chỉ:


 


“Hắn… hắn nói chuyện được sao?!”


 


“Lúc chị xuất hiện, trong lòng hắn kêu một tiếng ‘Lê Tử’. Với lại khi thấy chị nắm tay Tiểu Lưu… hình như không được vui lắm.”


 


Hứa Chỉ liếc Tiểu Lưu, hạ giọng:


 


“Có vẻ ghen.”


 


Lê Khí vòng qua vòng lại, lo lắng bất an:


 


“Chỉ có một người, chỉ có một người thôi.”


 


Phó Noãn Ý thấy cô không ổn, vội gọi:


 


“Chị Lê Tử?”


 


Lê Khí siết chặt nắm tay, giơ lên run rẩy:


 


“Chỉ có anh tôi, chỉ có anh tôi mới gọi tôi là Lê Tử! Không ai khác cả.”


 


Nếu Hứa Viễn mà có mặt, chắc chắn sẽ gật đầu bổ sung:


 


“Đúng, bọn tôi toàn gọi chị ấy là ‘nữ sát thần’, ai dám gọi Lê Tử, không bị đánh thành nhân bánh nướng mới lạ!”


 


Hứa Chỉ hơi kinh ngạc:


 


“Chị Lê Tử, chị phải biết… những tiếng lòng không u ám thế này, tôi chỉ có thể nghe được từ xác sống.”


 


Lê Khí giật tay, che kín mặt, giọng khàn nặng nề:


 


“Tôi không hiểu, nếu thật sự là anh tôi, tại sao lại không gặp tôi?! Tại sao? Là sợ tôi ghét bỏ vì anh ấy thành xác sống sao?”


 


Hứa Chỉ nghẹn lại.


 


Hai người các cô đều là xác sống cả, ai ghét bỏ ai nữa chứ!


 


Tiểu Lưu nghe ra là anh trai của Lê Khí, lập tức thở phào, trí não hiếm hoi khởi động:


 


“Ể? Anh mình thành xác sống thì mình cũng đâu có chê, sao lại không chịu gặp?”



 


Hai chữ “anh mình” khiến Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý cùng quay sang nhìn cậu.


 


Bị nhìn chằm chằm, Tiểu Lưu lập tức cụp đầu, co rụt cổ, im thin thít.


 


Phó Noãn Ý và Hứa Chỉ lại đưa mắt nhìn nhau.


 


Cô cười cong đôi mắt, trong đó đầy ánh sao vui sướng.


 


Hứa Chỉ nhịn không được xoa đầu cô, khẽ lắc đầu.


 


Lê Khí chẳng nhận ra gì, từ từ hạ tay, lại sấp xuống bên mép hố, bới bới đất:


 


“Tôi không nhận ra, cũng không nhớ nổi mùi của anh trai nữa.”


 


Xác sống thì không thể khóc.


 


Nhưng trong giọng cô lại đầy nghẹn ngào.


 


“Chị Lê Tử.” Phó Noãn Ý bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng người tựa đầu lên vai cô, dịu giọng:


 


“Chúng ta bây giờ đi tìm, chắc còn kịp.”


 


Lê Khí vùi cả gương mặt vào đất, không lên tiếng.


 


“Em đoán, tên xác sống hồi chiều là hệ Tốc độ, còn vừa rồi là hệ Thổ, năng lực chắc chắn không tệ.”


 


Phó Noãn Ý cọ má vào vai cô, bàn tay nhẹ vỗ lưng:


 


“Nếu gọi Tiểu Nghê đến, có tìm được không?”


 


Lê Khí gượng cười, ngẩng đầu nhìn khoảng trống mịt mù trước mắt:


 


“Coi Dư Nghê như chó săn chắc?…”


 


“Hệ Mộc, chắc có thể tìm được dấu vết trong đất chứ?”


 


Phó Noãn Ý nghĩ ngợi, Dư Nghê có thể cắm rễ vào đất mà.


 


Cho dù hệ Thổ có lẩn xuống, kiểu gì cũng để lại dấu vết.


 


Lời cô lập tức gợi ý cho Hứa Chỉ.


 


Anh bước lên mấy bước, dịu giọng:


 


“Chị Lê Tử, Tiểu Noãn nói đúng.



 


Nếu anh chị thật sự là hệ Thổ, trốn xuống đất, trong đất chắc chắn còn dấu vết, chúng ta lần theo là tìm được.”


 


Lê Khí lấy lại tinh thần, cảm kích xoa mặt Phó Noãn Ý, rồi đứng dậy, giáng một đấm thật mạnh xuống mép hố:


 


“Đúng!”


 


Ánh mắt lóe sáng hy vọng:


 


“Đúng! Gọi Tiểu Nghê tới, có lẽ lần ra dấu vết được!”


 


“Không thì tôi với Tiểu Noãn về căn cứ đón họ, chị với anh Lưu ở lại chờ nhé?”


 


“Làm phiền rồi.”


 


“Nhưng mà, đã đến đây rồi, đồ tiếp tế phải lấy, người cũng phải cứu, chị hiểu chứ?”


 


Lê Khí liếc Phó Noãn Ý, rồi bước lên ôm cô một cái:


 


“Ừ, làm chính sự trước. Hắn đã chạy rồi, cũng không gấp nữa.”


 


Cô bóp nhẹ vai Phó Noãn Ý:


 


“Cảm ơn em, Tiểu Noãn.”


 


Phó Noãn Ý xoay người, ôm lại:


 


“Chị Lê Tử, đừng lo, đã tìm được dấu vết rồi, chắc chắn sẽ tìm được anh chị.”


 


Cũng may Lê Khí thân thể đủ mạnh, bị cô siết chặt thế mà không lộ ra chút đau đớn nào.


 


Phó Noãn Ý ngẩng lên nhìn, đáy mắt có nụ cười:


 


“Chị xem, cuối cùng cũng tìm được dấu vết anh chị. Còn em thì vẫn chưa biết anh trai mình ở đâu.


 


Chị đừng lo, nhất định tìm được thôi. Hai anh em còn gặp nhau được như thế này, chứng tỏ duyên phận sâu đậm. Đây là chuyện tốt.”


 


Lê Khí ánh mắt dịu lại, khẽ vỗ vai cô:


 


“Em cũng sẽ tìm được, nhất định sẽ được.”


 


Hứa Chỉ quay đi, lặng lẽ thở dài.


 


Anh đã tận mắt thấy nhà họ Phó có ba người. Trong lòng anh đã khẳng định, cái gọi là “anh trai” mà Tiểu Noãn nghĩ, chẳng qua chỉ là ảo tưởng thôi.


 


“Giờ cứu người, lấy đồ tiếp tế trước. Đi!” Lê Khí hiển nhiên cũng nghĩ vậy, kéo Phó Noãn Ý về phía Hứa Chỉ, không nhắc đến chuyện anh trai nữa.



Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Story Chương 207: Có khả năng nào… là anh ấy không?
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...