Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 206: Gì cơ? Gì mà bạn trai cũ?
Ngay dưới gốc cây mà gã đàn ông đang ôm chặt, có một cái bẫy ngầm.
Dưới đất cắm những mũi nhọn lưa thưa, xung quanh là một khoảng trống.
Hắn quen thuộc địa hình này, cho dù là ban đêm vẫn ước lượng được khoảng cách.
Huống chi trong tay còn có một chiếc đèn pin công suất lớn.
Ánh sáng lướt đi, từ cao xuống thấp, hắn bất ngờ rơi thẳng xuống.
Trong không gian yên tĩnh, vang lên giọng nói mơ hồ, trầm thấp nhưng đầy phấn khích của Phó Noãn Ý:
“Woa\~”
Hứa Chỉ tức tối gầm lên một tiếng:
“Tiểu Noãn!”
Nhưng cơn giận này không phải dành cho Phó Noãn Ý, mà là cho chính bản thân hắn.
Chén dấm này, là hắn tự mình chuốc lấy.
Người đàn ông rơi xuống mép bẫy, chỗ này cách mặt đất chừng hai, ba mét.
Trong đầu hắn tính toán: Lê Khí là hệ Hỏa, Hứa Chỉ là hệ Không gian, Tiểu Lưu là hệ Thủy.
Còn cô gái nhỏ trong tay hắn – chẳng là cái gì cả.
Ở đây có một cái hố khác, nối thẳng sang một cái bẫy khác, có thể chuyển đi.
An toàn!
Kéo Phó Noãn Ý rơi xuống cùng, hắn còn hung dữ đe dọa:
“Đừng có giãy giụa! Không thì tao giết mày!”
Nhưng thay vì tiếng kêu sợ hãi, hắn lại nghe được một tiếng "woa" chẳng hiểu nổi…
Người đàn ông sốt ruột, hạ cánh an toàn xong liền vội vã soi đèn xung quanh.
Hắn không thấy cái lối thông sang bẫy khác, ánh mắt đảo tới lui.
Nghe thấy Hứa Chỉ liên tục gào khản giọng phía trên, hắn lại tưởng đối phương lo lắng cho Phó Noãn Ý thật sự, trong lòng liền dâng lên sự đắc ý.
Hắn túm chặt lấy cánh tay cô:
“Nhìn xem, người đàn ông của mày chẳng làm được trò trống gì.”
Nghe vậy, Phó Noãn Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên phía bẫy. May mà Hứa Chỉ chưa xuống đây.
Lại thêm một tên dám nói anh nhà cô “không được”.
Lá gan to thật đấy.
Cô quay đầu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, lắc lắc cái lục lạc trong tay, giọng trong trẻo hỏi:
“Anh bắt tôi, có phải vì tôi xinh nhất không?”
Người đàn ông đang gấp gáp tìm đường, nghe câu hỏi này chẳng kịp suy nghĩ đã bật ra:
“Mày đẹp bằng cái con cao kia chắc? Tao bắt mày là vì mày yếu nhất!”
Đúng là trước sự gợi cảm, cái “dễ thương” chẳng đáng một xu.
Phó Noãn Ý bĩu môi, không hài lòng nhìn hắn:
“Không phải vì tôi xinh nhất nên anh mới bắt à?”
“Câm miệng!” Cuối cùng hắn cũng thấy được cái hố bên kia, lôi cô đi.
Ngón tay Phó Noãn Ý khẽ động, định cho hắn biết “yếu” là như thế nào.
Xung quanh vang lên tiếng đất cát chấn động, ngay gần thôi.
Cô nghe thấy tiếng động nhỏ đó, còn ngửi được một mùi hương…
Rất giống mùi trên người Lê Khí.
Ngày càng gần.
Phó Noãn Ý bỏ tay xuống, tò mò đi theo hắn về phía cái hố phát ra mùi kia.
Trong hố mà hắn định tìm, đất bỗng sụp xuống, lộ ra hai cái đầu.
Một chính là con thây ma mặt trắng gặp ban chiều, cái còn lại thì khuôn mặt đã biến dạng kinh khủng.
Da thịt vặn vẹo, như từng bị ném vào lửa thiêu.
Chỉ còn cái đầu trọc quấn lấy lớp thịt méo mó, và đôi mắt sáng rực như ánh sao.
Thây ma mặt trắng hạ giọng rít:
“Lão đại, chính chỗ này! Rất nhiều vật tư và đàn bà.”
Tên bị gọi là lão đại – thây ma mặt cháy, bình thản gầm gừ đáp:
“Rồi sao nữa?”
Thây ma mặt trắng cố vùng khỏi đất nhưng không thoát, xấu hổ liếc sang cái đầu bên cạnh, rồi lí nhí rít:
“Đàn bà chứ gì, lão đại! Anh không phải luôn muốn tìm đàn bà sao.
À đúng rồi, ban chiều tôi thấy một cô gái nhỏ xinh lắm, lần sau tôi đi tìm rồi cướp về cho anh! Cô ấy đáng yêu cực!”
Thây ma mặt cháy hơi nghiêng đầu, bình thản gầm gừ:
“Còn cô bé đang đi tới đây, có đáng yêu không?”
Thây ma mặt trắng xoay cái đầu, trông thấy Phó Noãn Ý và gã đàn ông đang tránh mũi nhọn đi tới.
Nó lập tức phấn khích gào lên:
“Đấy! Chính là cô bé này! Tự dâng tới cửa rồi, lão đại!”
Tiếng gào đó làm gã đàn ông sợ chết khiếp, đứng khựng lại.
Hắn cảnh giác nhìn quanh, túm chặt cánh tay Phó Noãn Ý.
Chợt nhận ra lòng bàn tay mình lạnh toát, như đang nắm phải một cái xác.
Hắn thở dồn dập, quay đầu nhìn cô, luôn có cảm giác có gì đó sai sai…
Nhưng không nghĩ ra nổi.
“Có người tới.” Thây ma mặt cháy khàn giọng mở miệng, từ trong đất thò ra một bàn tay cháy xém, ấn đầu thây ma mặt trắng xuống.
Cái hố lại yên tĩnh.
Ngay lúc chúng chìm xuống, Lê Khí đột ngột ngẩng đầu, túm chặt cổ tay Tiểu Lưu:
“Cái mùi thây ma ban chiều! Mau đi!”
“Cái gì cơ?”
Tiểu Lưu bị kéo suýt bay lên, nhìn cổ tay bị cô nắm chặt, trên mặt hiện nụ cười ngốc nghếch pha chút th* t*c.
Lúc này Hứa Chỉ cũng chạy tới chỗ ánh đèn chiếu, cúi đầu thấy gã đàn ông đang túm tay Phó Noãn Ý.
Mắt hắn nheo lại, nhảy xuống, đứng chắn ngay trước hố, trừng mắt:
“Buông tay ra!”
Thấy Hứa Chỉ đuổi kịp, gã đàn ông lập tức đẩy Phó Noãn Ý về phía trước, quét đèn pin dưới đất:
“Muốn nó sống thì đừng lại gần!”
Hứa Chỉ dừng bước, mắt đỏ hoe nhìn cô đầy ấm ức:
“Tiểu Noãn, hắn ôm eo em kìa!”
Phó Noãn Ý lập tức hiểu ra, ồ\~ thì ra anh nhà cô đang ghen.
Thế là cô chẳng còn tâm trí quan tâm mùi hương giống Lê Khí nữa.
Cô xoay tay, thuận thế nhấc bổng gã đàn ông lên:
“Ừ, anh nói đúng, là hắn sai. Hắn còn chê em yếu nữa.”
“A!!! Mày…” Gã đàn ông chưa kịp nói hết, đã bị cô gái trông có vẻ “yếu ớt” này ném thẳng lên trời, hét thảm một tiếng.
Rồi rầm một cái, rơi xuống đống mũi nhọn.
Thân thể hắn co giật, môi há ra ngậm vào, chỉ phát ra tiếng r*n r* lạc giọng.
Mùi máu tanh nồng nặc lan khắp.
Cách đó không xa, lại thò ra hai cái đầu.
Thây ma mặt trắng say sưa, cố rướn ra khỏi hố, hạ giọng rít:
“Thơm quá…”
Thây ma mặt cháy vội đưa tay bịt mặt nó lại, gầm gừ:
“Không được ngửi, cấm ăn thịt người!”
Thây ma mặt trắng vẫn say mê, r*n r*:
“Đói quá… lão đại.”
Thơm thế này, đói muốn chết! Sớm biết thì chẳng dẫn lão đại ra ngoài, còn được ăn khuya. Dù sao cũng không phải tôi giết, chẳng lẽ không được ăn hôi một chút?
Nghe thấy tiếng gầm quen thuộc, Hứa Chỉ ngoái đầu.
Lê Khí kéo Tiểu Lưu nhảy xuống, liếc thi thể trên đất, cúi người nhìn thẳng vào hố:
“Ra đây! Cái loại thây ma nào đó, mau ra đây cho tao!”
Thây ma mặt cháy nhìn thấy khuôn mặt Lê Khí, lập tức trừng to mắt, bàn tay che mặt thây ma mặt trắng run bần bật.
Lê Tử!
Nghe hai chữ đó, Hứa Chỉ khẽ nhướn mày, cũng cúi người nhìn vào hố.
Cô ấy thế mà lại nắm tay một thằng đàn ông!! Lê Tử, không được, tao phải đi!
Cùng với tiếng lòng yếu dần, hai thây ma biến mất.
Lê Khí chỉ kịp thấy hai cái đầu tròn vo, chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất.
Cô cau mày nhìn chằm chằm thật lâu, tức tối lẩm bẩm:
“Chính là cái mùi đó!”
Hứa Chỉ sững sờ nhìn cô:
“Chị Lê Tử…”
“Đừng có gọi tôi đuổi theo! Tôi đâu biết độn thổ! Tên khốn đó không chỉ nhanh, còn là hệ Thổ sao? Phi!”
Lê Khí đứng thẳng người, còn tức anh ách:
“Lần sau gặp, tao phải giết nó bằng được!”
Hứa Chỉ khẽ ho một tiếng:
“Chị Lê Tử, chị… có phải từng có bạn trai cũ không?”
Giọng hỏi tưởng như thắc mắc, nhưng lại chắc chắn.
Lê Khí khựng lại.
Tiểu Lưu vẫn bị cô nắm cổ tay, lần đầu phản ứng cực nhanh, quay đầu nhìn Hứa Chỉ:
“Hả?!”
Rồi lại quay sang nhìn cổ tay mình bị nắm chặt, gương mặt ngốc nghếch lộ vẻ đau lòng và tủi thân.
Phó Noãn Ý tròn mắt, nhào tới ôm lấy Hứa Chỉ, tò mò hỏi:
“Gì cơ? Gì mà gì cơ? Chị Lê Tử còn có bạn trai cũ á?”
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 206: Gì cơ? Gì mà bạn trai cũ?
10.0/10 từ 43 lượt.