Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 208: Hôm nay cũng là một ngày thành công tìm được đồ ăn
Hứa Chỉ nắm tay Phó Noãn Ý đứng dưới hố đất, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Leo thì đúng là có thể leo được.
Nhưng quan trọng là… bạn gái đang ở ngay cạnh.
Leo kiểu gì cho đẹp?
Không, tuyệt đối không thể dùng từ “leo”.
Phải làm sao để hai ba bước là có thể tung người, “bay tường đạp vách”, vừa ngầu vừa phong độ?
Đây là một vấn đề lớn…
Hứa Chỉ lúc nào cũng phải giữ vững hình tượng “soái ca ăn cơm mềm" của mình.
Trước mặt bạn gái, làm gì cũng phải đẹp trai, đâu thể để mất mặt?
Giống như có vài người, rõ ràng chỉ muốn đâm chết đối phương một dao, mà vẫn phải vòng vo, chỉ để trong mắt Phó Noãn Ý, mình vừa có sắc vừa có tâm.
Lê Khí thì cực kỳ gọn gàng. Cô nhún chân một cái, mượn lực ở miệng hố, nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm ra một vết lõm nhỏ, dễ dàng lên được miệng hố.
Quay đầu nhìn xuống — Tiểu Lưu ngơ ngác nhìn cô.
Phó Noãn Ý thì lại quay sang nhìn bạn trai đang trầm ngâm, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Anh ấy đang suy nghĩ gì vậy?”
Cô thật sự tưởng Hứa Chỉ đang tính toán gì đó, nên không quấy rầy.
Tiểu Lưu thấy Lê Khí lên dễ như vậy, cũng bắt chước. Hắn dậm chân một cái, nhảy lên, rồi “rầm” một tiếng trượt xuống.
Ngoài lái xe và rửa tinh hạch ra, hắn đúng là chẳng có thiên phú gì.
Thân thể rõ ràng cũng cường tráng, mà lại yếu xìu như Hứa Chỉ.
Lê Khí thấy hắn giống như cái bánh tráng bị dán lên vách hố rồi trượt xuống, dáng vẻ đáng thương đứng ở đáy hố ngước nhìn mình.
Cô bật người nhảy xuống, ôm lấy eo hắn, liếc ngang đầy bất đắc dĩ:
“Ôm chặt.”
Khóe môi Tiểu Lưu cong lên, bàn tay đặt sau lưng cô vô thức cọ nhẹ, nghe cô nhắc mới giật mình, vội siết chặt lấy eo cô.
Tay run run một chút rồi mới bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn lên, không dám nói câu nào, ánh mắt đảo loạn như hòn bi lăn tít dưới đất.
Lê Khí dễ dàng mang hắn lên trên, còn thuận tay bóp eo hắn một cái rồi mới thả ra.
Tiểu Lưu bị cô chạm vào, vô thức ngả sát vào, cảm nhận rõ đường cong mềm mại, cả người lập tức cứng đờ.
Trong khi đó, Phó Noãn Ý vẫn nghiêng đầu nhìn bạn trai nhà mình, phát hiện anh cứ đứng đực ra.
Nghĩ đến cảnh Tiểu Lưu vừa rồi bối rối, lại nhìn sang Hứa Chỉ, trong đầu cô “tách” một tiếng — hiểu rồi.
Đúng vậy, hôm nay cô vẫn là cô gái thông minh nhất.
Phó Noãn Ý buông tay Hứa Chỉ ra, vòng tay qua hông anh, nhẹ nhàng hét:
“Đi thôi!”
Còn chưa kịp phản ứng, Hứa Chỉ đã thấy trời đất đảo lộn.
Bàn tay mạnh mẽ của cô vòng qua eo anh, nhẹ nhàng bế bổng lên.
Một cái nhún chân, không cần mượn lực, cô cứ thế… công chúa bế anh lên khỏi miệng hố.
So với Lê Khí, động tác còn lưu loát và khí thế hơn nhiều.
Hứa Chỉ hoàn toàn tê liệt trong lòng bàn tay số phận.
Thôi, đã ăn cơm mềm thì ăn thêm cũng chẳng khác gì.
Dù sao Lê Khí và Tiểu Lưu đã quen rồi, không hề thấy lạ. Nếu đổi lại là người ngoài, chắc chắn sẽ lắc đầu:
“Bạn trai cô đúng là phế thật.”
Phó Noãn Ý đặt anh xuống.
Trên mặt vẫn còn hai dấu bàn tay đỏ rực, nhắc nhở anh rằng — chênh lệch sức mạnh không phải đùa.
Phó Noãn Ý ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy mong chờ:
“Em giỏi không? Mau khen em đi!”
Hứa Chỉ không phụ kỳ vọng, buông cổ áo, xoa xoa mái tóc cô:
“Không có em, anh chẳng biết phải lên bằng cách nào đâu.”
Phó Noãn Ý liếc sang Lê Khí và Tiểu Lưu đang đứng chờ bên cạnh, lại ngẩng mặt cười rạng rỡ với anh.
Sau này anh muốn làm gì thì cứ gọi em nhé. Có em ở đây, nhất định sẽ không để anh chịu ấm ức!
Hứa Chỉ hiểu ngay ý nghĩa câu nói từ tâm ý, vòng tay ôm lấy cô, trong lòng mềm nhũn.
Dù ký ức chưa quay lại, nhưng chỉ cần cô như bây giờ thôi… đã đủ tốt, thậm chí là quá tốt.
“Gần đây có mùi người, nhưng không nặng. Chắc họ ở dưới đất, phải tìm kỹ một chút.”
Lê Khí trong lòng nóng như lửa, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Chỉ là giọng nói đã thúc giục: đừng có tình chàng ý thiếp nữa, mau làm chính sự đi!
Hứa Chỉ dắt Phó Noãn Ý, quay về hướng vừa nãy:
“Anh đoán cửa vào ở gần đây.”
Lê Khí mới nhớ ra lúc nãy còn một cái hang, liền nhíu mày:
“Không phải cái hang kia à?”
“Đám người lão Tống đã bố trí bẫy thì tất nhiên không để lại đường sống. Hang đó chắc chắn chỉ dẫn đến bẫy khác, không phải lối vào.”
“Cũng đúng.”
Trong đầu Lê Khí chỉ lo chuyện anh trai, chẳng nghĩ sâu xa.
Với khứu giác của cô và sự nhạy bén của Hứa Chỉ, chẳng mấy chốc đã tìm được cửa vào.
Nằm trong bụi cỏ khô che phủ, bề mặt lại quá bằng phẳng, rõ ràng là giả.
Gạt lớp cỏ ra, quả nhiên lộ ra một cánh cửa kim loại.
Đi theo bậc thang đất xuống dưới, có mấy căn hầm đơn sơ.
Trong cùng là một căn phòng kim loại đóng kín — rõ ràng là nơi lão Tống cất giữ vật tư.
Mấy chỗ khác cũng là cửa sắt.
Khóa bao nhiêu thì với Lê Khí cũng vô nghĩa, cô nhẹ nhàng phá mở.
Trong phòng, “phụ nữ” mà đám kia nói chỉ có ba người.
Họ co ro trong góc, trùm chăn mỏng, nghe tiếng bước chân liền ôm nhau run rẩy, không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt trống rỗng, hơi thở yếu ớt, mái tóc rối tung.
Bàn tay và bàn chân lộ ra ngoài chăn, rõ ràng ngoài cái chăn đó, họ chẳng có gì che thân.
Hứa Chỉ đứng ngoài liếc qua, rút ba bộ quần áo đưa cho Lê Khí.
Rồi anh dắt Phó Noãn Ý đi sang căn phòng khác.
Trong đó, một dị năng giả hệ Thổ bị nhốt trong lồng sắt.
Người gầy rộc, bụng hóp lại, gần như không còn sức.
Nếu họ đến muộn chút nữa, chắc đã biến thành thây ma.
Hứa Chỉ còn chưa kịp rút dao cắt song sắt.
Phó Noãn Ý đã liếc anh một cái, bước lên, hai tay nắm lấy song, “rắc” một cái bẻ gãy, mở ra một lối rộng rãi.
Ừm… hôm nay cũng là ngày Hứa Chỉ ăn cơm mềm no nê.
Theo thông lệ, anh bước lên, xoa đầu cô, mở màn tán dương mới:
“Bạn gái anh thật tuyệt, may mà có em.”
Phó Noãn Ý kiêu hãnh ngẩng đầu, mỉm cười với anh.
Nụ cười khiến tim Hứa Chỉ run lên một nhịp.
Anh ghé sát tai cô, thì thầm:
“Có thơm không?”
Phó Noãn Ý lập tức hiểu, liếc sang góc phòng, gật đầu mạnh:
“Có chứ!”
Hứa Chỉ hài lòng, lấy từ không gian ra một hộp cháo bát bảo.
Người đàn ông hệ Thổ kia, dáng cao gầy, toàn thân phủ đầy đất như tượng binh mã, khuôn mặt không nhìn rõ, tuổi tác khó đoán.
Nghe thấy tiếng động, hắn khó nhọc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bóng hai người:
“Các… các người…”
Giọng khàn đến nỗi chỉ thốt ra được một chữ.
Hứa Chỉ đặt đèn pin chiếu sáng, bước tới ngồi xổm, cười hiền hòa:
“Lão Tống chết rồi, chúng tôi đến cứu mọi người.”
Đôi mắt vốn đục ngầu lập tức sáng bừng, gắng sức đưa tay chỉ về phía mấy cô gái trong góc:
“Cứu…”
Hứa Chỉ đặt tay giữ lại, để hắn thả xuống, rồi mở hộp cháo bát bảo nhét vào tay hắn:
“Ăn chút đi, người chúng tôi sẽ cứu hết.”
Người đàn ông run rẩy, gần như muốn dập đầu cảm tạ.
Tay cầm cháo run lẩy bẩy, cố gắng nặn ra hai chữ:
“Cảm… ơn.”
Hứa Chỉ mỉm cười càng dịu dàng.
Ừ, hôm nay lại là một ngày thành công tìm được đồ ăn cho bạn gái.
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 208: Hôm nay cũng là một ngày thành công tìm được đồ ăn
10.0/10 từ 43 lượt.