Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 5: Tôi không thua
250@-
Khi nhìn thấy Lăng Triệt, Hứa Đường Chu cũng ngẩn ra một chút: "......"
Hứa Đường Chu từng là người mẫu sàn catwalk, vốn đã thuộc dạng cao trong số các Omega rồi. Cậu cao đến một mét tám, vậy mà Lăng Triệt còn cao hơn cậu rất nhiều.
Trước đó Lăng Triệt tỏ thái độ kiêu ngạo, ngồi trên sô pha thậm chí còn chẳng thèm đứng dậy. Giờ anh đứng trước mặt Hứa Đường Chu, Hứa Đường Chu mới phát hiện ra anh quả thực cao hơn mình nửa cái đầu. Trong sách giáo khoa viết, sự khác biệt thể hình là lợi thế bẩm sinh của Alpha trưởng thành. Khi cần, Alpha sẽ cắn lấy sau gáy của bạn đời, dùng một tư thế bá đạo tuyệt đối, không cho phép phản kháng, mà triệt để đánh dấu bạn đời của mình.
Hứa Đường Chu không biết vì sao bản thân lại chợt nghĩ đến phương diện đó, vội vàng xua tan cái suy nghĩ hoang đường ấy.
Cậu có chút lúng túng: "Ờm, làm phiền rồi. Tôi có thể mượn điện thoại bàn trong phòng anh một chút được không?"
Lăng Triệt vẫn đứng đó, mặc nguyên bộ quần áo khi mới gặp nhau.
Không hề có ý để cậu vào phòng, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.
Hứa Đường Chu đành chỉ vào cánh cửa đối diện, giải thích rõ sự việc: "Tôi ở phòng đối diện anh, vừa rồi đi lấy thuốc giải rượu cho bạn nên không mang thẻ phòng, lúc về thì phát hiện cửa khóa. Anh ta uống rượu say, tôi gọi không dậy, nên muốn mượn điện thoại gọi lễ tân, không ngờ phòng này lại là anh ở."
Nếu biết trước, Hứa Đường Chu tuyệt đối sẽ không bao giờ gõ cửa phòng này.
Lăng Triệt từ trên cao nhìn xuống người kia, anh nghĩ, vì sao có người sau khi chia tay mà khi đối diện với người yêu cũ lại có thể tự nhiên đến thế.
Vậy chẳng lẽ, chỉ có anh là còn để tâm thôi sao?
"Thôi vậy. Xin lỗi đã làm phiền."
Hứa Đường Chu lúng túng đến mức muốn độn thổ, lùi một bước giả vờ thản nhiên: "Tôi đi nhờ người khác vậy."
Ai ngờ cậu vừa đi được vài bước, giọng Lăng Triệt liền vang lên sau lưng.
"Vào đi."
Hứa Đường Chu kinh ngạc quay đầu, gần như hoài nghi tai mình có vấn đề.
Lăng Triệt lạnh lùng nói: "Ăn mặc như vậy, muộn thế này rồi còn định làm phiền ai nữa."
Nói xong, anh cũng mặc kệ Hứa Đường Chu có phản ứng thế nào, trực tiếp bước vào phòng trước.
Hứa Đường Chu suýt chút nữa quên mất trên người mình chỉ mặc một chiếc áo tắm, cúi đầu nhìn, lập tức hơi đỏ mặt. Bộ dạng này đúng là có chút không đứng đắn, nếu lại bị người khác hiểu lầm gì đó thì quả thật không hay lắm.
May mà Lăng Triệt vốn đã có ý kiến với cậu, Hứa Đường Chu cũng không cảm thấy trước mặt anh có gì khó xử, chỉ là trước khi bước vào phòng thì len lén kéo chặt cổ áo lại.
Vậy chắc ổn rồi nhỉ!
Phòng của Lăng Triệt giống hệt với phòng bọn cậu đang ở.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, ánh sáng ấm áp khiến không gian có vẻ tĩnh lặng. Mùi tin tức tố trên người Lăng Triệt khiến căn phòng mang một loại cảm giác ấm áp mà xâm lược.
Vừa bước vào, Hứa Đường Chu đã có cảm giác mình như đang dẫm vào lãnh địa của một kẻ săn mồi.
Alpha cấp S quả nhiên là sinh vật mạnh mẽ như trong lời đồn.
Bóng dáng cao lớn của Lăng Triệt đi đến chiếc bàn thấp, trên đó đặt một chiếc laptop vẫn còn sáng màn hình.
Anh dường như rất coi trọng sự riêng tư, lập tức gập máy tính lại, rồi mới hờ hững nói: "Dây điện thoại tôi rút ra rồi, cậu tự c*m v** rồi gọi đi."
"Cảm ơn." Hứa Đường Chu vội vàng đáp, "Tôi sẽ nhanh thôi."
Điện thoại trên tủ đầu giường bị rút dây, Hứa Đường Chu ngồi xổm xuống, nửa quỳ trên thảm, mới tìm được phích cắm dây điện thoại dưới gầm tủ.
Trong quá trình đó, Hứa Đường Chu bỗng hiểu ra tại sao Lăng Triệt lại làm vậy, chắc là do bị làm phiền quá nhiều. Có thể là lần này, cũng có thể là trước kia, cậu từng nghe nói một số phóng viên luôn tìm mọi cách xâm nhập, quấy nhiễu đời tư nghệ sĩ, càng nổi tiếng thì càng không có tự do.
Điện thoại có thể kết nối rồi.
Hứa Đường Chu không dám chậm trễ, tìm số dịch vụ trong sổ phục vụ của khách sạn rồi bấm gọi.
Việc Hứa Đường Chu xuất hiện ở đây, trong phòng của anh, ở ngay khoảng cách gần trong gang tấc, gần đến mức chỉ cần bước một bước là có thể chạm tới – đó là chuyện Lăng Triệt chưa bao giờ nghĩ đến trong suốt bốn năm qua.
Anh từng nghĩ, sẽ không bao giờ gặp lại Hứa Đường Chu nữa.
Kể từ cái đêm Hứa Đường Chu biến mất không dấu vết.
Từ góc nhìn của anh, chỉ có thể thấy bóng lưng Hứa Đường Chu.
Vòng cổ đã tháo ra, nhưng sau gáy trắng trẻo kia lại bị cổ áo áo tắm che kín, hoàn toàn không thể thấy được tuyến thể một chút nào. Lăng Triệt bỗng thấy có chút hối hận, vừa rồi anh không nên nhắc nhở người này mặc lại chỉnh tề, nếu không giờ anh đã có thể nhìn xem Alpha của người này đã để lại dấu vết như thế nào trên tuyến thể.
Chắc chắn sẽ không đẹp bằng anh để lại.
Nếu là anh, anh nhất định sẽ khiến tuyến thể đó mang một vết cắn đẹp đẽ nhất trên đời.
"Không gọi được."
Đột nhiên, Hứa Đường Chu quay đầu lại nói.
Lăng Triệt tự nhiên ngẩng mắt khỏi màn hình điện thoại, như thể chưa từng lén nhìn trộm: "Sao vậy?"
Hứa Đường Chu vẫn nửa quỳ trên thảm, cầm ống nghe, ánh đèn hắt xuống khiến lông mi cậu in bóng trên mí mắt: "Điện thoại nào cũng báo bận, tôi gọi mấy số đều vậy. Có khi nào còn dây nào chưa cắm không?"
Chẳng lẽ Lăng Triệt còn rút dây khác nữa?
Lăng Triệt bước tới, dường như lười không muốn nói chuyện.
Anh trực tiếp lấy ống nghe từ tay Hứa Đường Chu, đặt lên tai bấm số.
Hứa Đường Chu nhờ vả người ta, nên chẳng dám hé răng, càng không dám phản đối, chỉ ngoan ngoãn chờ chủ nhân căn phòng xác nhận.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, hai người ở gần nhau đến vậy. Cậu hoàn toàn không biết, trên người mình có mùi hương thoang thoảng, mơ hồ len vào khứu giác của Lăng Triệt.
"Gọi được chưa?" Hứa Đường Chu đợi một lúc, vừa quay đầu thì mặt lập tức đỏ bừng: "......"
Một người đứng, một người quỳ, khoảng cách lại gần như vậy, mặt cậu vừa vặn đối diện một chỗ... thật sự tư thế quá mức quái lạ rồi!
Hứa Đường Chu lặng lẽ quay đầu lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Lăng Triệt chẳng hề để ý, xác nhận đúng là không gọi được, liền đặt ống nghe xuống: "Có thể do đám paparazzi liên tục gọi điện quấy rối khiến đường dây bận suốt, mấy kẻ rảnh rỗi đó cứ thích đóng vai làm cảnh sát giải cứu thế giới. Số điện thoại của quản lý cậu là bao nhiêu, gọi anh ta đến."
"Tôi... không nhớ." Hứa Đường Chu đứng dậy, "... Lưu trong điện thoại rồi."
Vấn đề là cậu không mang điện thoại. Nếu mang theo thì cũng chẳng phải đến tìm Lăng Triệt giúp.
Trong lòng cậu thật sự tuyệt vọng, vận xui này đúng là hết lần này đến lần khác, rõ ràng năm nay cũng chẳng phải năm tuổi của cậu.
Lăng Triệt chẳng nói thêm gì, chỉ quay lại bàn, cầm điện thoại của mình lên gọi cho trợ lý Tiểu An, báo số phòng của Hứa Đường Chu, kêu Tiểu An đi lấy thẻ phòng, xử lý gọn gàng.
"Mười phút." Lăng Triệt nói với Hứa Đường Chu, "Tiểu An sẽ mang thẻ phòng đến cho cậu."
"Cảm ơn." Hứa Đường Chu thật lòng cảm ơn.
Lăng Triệt ném điện thoại xuống, không khách sáo dư thừa, thẳng tanh nói: "Sau này về nhớ thuộc số điện thoại của quản lý. Làm nghệ sĩ, không phải lúc nào cũng có thể nhờ được người khác. Nếu gặp tình huống bất ngờ, tốt nhất để quản lý hoặc trợ lý xử lý."
Lần đầu tiên, Hứa Đường Chu nhận ra Lăng Triệt đang có ý tốt nhắc nhở cậu, bằng thân phận một tiền bối. Cậu cảm thấy ngại ngùng, vô cớ khiến trợ lý người ta phải đi một chuyến, còn bị dạy cả kiến thức cơ bản.
Lăng Triệt xem ra cũng không tệ như cậu tưởng.
"Tránh ra một chút." Lăng Triệt không nhìn cậu, bình thản nói, "Cậu đang che ánh sáng."
Hứa Đường Chu vốn đứng chắn trước đèn bàn, nghe vậy liền vội vàng né sang: "Thật ngại quá."
Hai người không nói thêm gì nữa, cũng chẳng có gì để nói.
Hứa Đường Chu gãi gãi tóc: "Vậy... tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi ra ngoài chờ vậy."
"......" Lăng Triệt khựng lại, như chẳng để tâm: "Ừ."
Ngay cạnh còn có ghế sofa trống, người này mù à.
Không ngồi thì thôi.
Hứa Đường Chu đi được vài bước, không nhịn được dừng lại: "Ờ... những lời đồn bên ngoài, là thật sao?" Vấn đề này ám ảnh cậu cả buổi tối. Thái độ của Lăng Triệt với cậu, có khi nào thật sự giống như báo chí viết, rằng Lăng Triệt có định kiến với Omega?
Lăng Triệt nghe hiểu câu hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Anh không nghĩ Hứa Đường Chu lại có ý nghĩ như vậy. Anh có kỳ thị Omega hay không, chẳng phải Hứa Đường Chu là người rõ nhất sao?
Hứa Đường Chu nghĩ một chút, rồi thật lòng nói: "Từ âm nhạc của anh mà nói, tôi cảm thấy là không."
Lăng Triệt không đáp, cũng không phủ nhận.
Hứa Đường Chu thật sự rời đi, trước khi đi còn cảm ơn lần nữa, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lăng Triệt cuối cùng cũng thở ra, bóp sống mũi, suýt nữa thì bật ra mấy câu "cậu còn nghe nhạc của tôi làm gì".
Trong phòng vẫn còn vương lại chút hương, là mùi hương Hứa Đường Chu để lại. Lăng Triệt vừa rồi đã xác định kỹ, đó chỉ là mùi sữa tắm của khách sạn, anh không hề ngửi thấy bất kỳ hơi thở Alpha nào trên người Hứa Đường Chu.
Một lúc sau, Lăng Triệt mở lại laptop mà vừa vào phòng anh đã gập xuống.
Anh không thích việc mình đang làm bị gián đoạn, cho dù vừa rồi anh đang xem trang cá nhân flow của Hứa Đường Chu.
Bài đăng của Hứa Đường Chu: Chúc mừng năm mới nha!
Dưới bài đăng này đã có hơn vạn bình luận.
Lăng Triệt bấm vào xem, quả nhiên, rất nhiều bình luận chúc mừng sinh nhật Hứa Đường Chu.
Ngoài ra còn có rất nhiều "tiểu hành tinh" (tên fandom) của anh để lại lời nhắn.
Lăng Triệt không mở tài khoản mạng xã hội, mấy fan này cuối cùng cũng tìm được một chỗ để bày tỏ tình cảm, điên cuồng muốn gửi lời quan tâm. Anh xem một số bình luận, cuối cùng phát hiện có người để lại đường link ghi hình lại buổi live.
Đây chắc chính là đoạn video mà Tiểu An lúc trên xe xem đến mức cười ra tiếng.
Video mở ra, gương mặt ngái ngủ mơ hồ của Hứa Đường Chu xuất hiện trước ống kính, rất tự nhiên thoải mái, gần như có chút "góc nhìn của người yêu": "Chào mọi người năm mới vui vẻ, cảm ơn lời chúc của mọi người."
Hứa Đường Chu vừa nói vừa chỉnh lại camera, mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, trong lúc ống kính rung lắc còn có thể thoáng thấy cái cổ trắng muốt.
Lăng Triệt chỉ xem vài giây, liền tắt ngay.
Hình ảnh này khiến dáng vẻ Hứa Đường Chu vừa rồi khi mở cửa – cổ áo mở rộng – cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, rất lâu sau mới dập tắt được cơn khát khao mãnh liệt ấy.
Anh muốn cắn.
Rất rất muốn.
Gần như mất kiểm soát.
Bây giờ là 0 giờ 02 phút, ngày 2 tháng 1.
Sinh nhật hai mươi hai tuổi của Hứa Đường Chu đã trôi qua đúng hai phút.
Chưa đầy mười phút sau, Tiểu An đưa thẻ phòng đến, Hứa Đường Chu xúc động đến mức muốn khóc, vừa vào phòng thì quả nhiên Lộ Gia vẫn đang ngủ say khò khò.
Tiểu An quay đầu liền kể lại cho Tư Đồ Nhã, nói rằng anh Triệt thật sự quá đáng, thà để một omega yếu ớt ngon miệng như vậy đứng ngoài chờ, cũng không chịu cho người ta vào, đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.
Tư Đồ Nhã nghe xong chỉ thấy đau đầu: Lăng Triệt chắc là mắc bệnh " ung thư trai thẳng giai đoạn cuối" rồi.
Chẳng phải chỉ là người yêu cũ thôi sao?
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Nhã đến phòng Lăng Triệt, không hỏi nhiều, chỉ dè dặt hỏi: "Với tình huống này của hai cậu, chị có cần nói cho Hoàng Thiên biết không?"
Lăng Triệt lại nói: "Nói gì? Nói với Hoàng Thiên rằng người bị đá là tôi?"
Tư Đồ Nhã: "......"
Lăng Triệt: "Biểu cảm đó là sao."
Tư Đồ Nhã lập tức che giấu vẻ mặt kinh ngạc: "Hứa Đường Chu bị cận thị à? Sao có thể đá cậu chứ?!"
"Độ phù hợp giữa chúng tôi quá thấp."
Lăng Triệt vẻ mặt bình thản, không nhìn ra gợn sóng nào, "Sau khi cậu ấy phân hóa gặp một Alpha có độ phù hợp cao hơn, rồi bị đánh dấu thôi."
Tư Đồ Nhã kinh hãi: "Chẳng trách cậu......"
Chẳng trách Lăng Triệt lại có quan điểm như thế về chuyện đó.
"Haiz, chuyện này cũng không phải do cậu ấy kiểm soát được." Tư Đồ Nhã thở dài, rồi nhanh chóng bỏ qua đề tài, lại nhớ ra điều gì, ngạc nhiên: "Không đúng, Hứa Đường Chu bị đánh dấu rồi ư? Nhưng hồ sơ nhập công ty của cậu ấy chị xem rồi, rõ ràng là độc thân mà."
Mỗi một Omega bị đánh dấu triệt để đều sẽ hiển thị thông tin bạn đời trong giấy khám sức khỏe, mà hồ sơ nhập công ty tuyệt đối không thể giả. Trừ khi....
Tư Đồ Nhã nghĩ ra: "Chị hiểu rồi, trừ khi cậu ấy đã làm phẫu thuật tẩy sạch dấu hiệu."
Hiện nay công nghệ rất phát triển, những cặp đôi AO tan vỡ sau khi ly hôn, chỉ cần có tiền, Omega có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật xóa sạch dấu hiệu vĩnh viễn.
Thế nên Tư Đồ Nhã mới đoán vậy.
Sắc mặt Lăng Triệt khẽ biến đổi, chẳng trách tối qua anh không ngửi thấy mùi Alpha nào trên người Hứa Đường Chu.
Tư Đồ Nhã nói: "Vậy cậu định tiếp theo...."
Lăng Triệt cắt ngang: "Đã từng yêu."
Tư Đồ Nhã: "......"
"Chỉ vậy thôi." Lăng Triệt nói, "Không cần nói với Hoàng Thiên nữa."
Tư Đồ Nhã: "Được rồi, cậu không muốn thì thôi. Chị thấy Hứa Đường Chu cũng chẳng muốn nhắc đến, ngay cả hợp tác với cậu cũng không bị ảnh hưởng."
Cô dứt khoát gạt đề tài sang chuyện khác.
"Người này cũng ổn, chỉ là không tính là gương mặt mới, so với người kia thì độ mới mẻ kém một chút, khí chất cũng không bằng."
Tư Đồ Nhã chỉ tấm ảnh Omega trên màn hình, luôn khó mà nhịn được không so sánh với Hứa Đường Chu, "May là thuộc kiểu dễ thương, tức là đã có sẵn hình tượng riêng, có lẽ bên chương trình sẽ viết thêm vào kịch bản."
Tư Đồ Nhã nói một hồi lâu, khô cả miệng.
Trời vừa hửng sáng, Lăng Triệt bưng một tách cà phê, trầm ngâm, không rõ có để vào tai hay không
Lăng Triệt kết luận: "Người này không được."
"Lại không được nữa?" Tư Đồ Nhã phát điên, "Trời ạ, cậu tưởng đây là tuyển chọn hậu cung đấy à, anh trai ơi!"
Ngón tay Lăng Triệt gõ gõ lên thành cốc: "Có một câu nói, có phải là sau khi chia tay ai càng để ý việc gặp lại hơn, thì người đó thua rồi đúng không?"
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Khi nhìn thấy Lăng Triệt, Hứa Đường Chu cũng ngẩn ra một chút: "......"
Hứa Đường Chu từng là người mẫu sàn catwalk, vốn đã thuộc dạng cao trong số các Omega rồi. Cậu cao đến một mét tám, vậy mà Lăng Triệt còn cao hơn cậu rất nhiều.
Trước đó Lăng Triệt tỏ thái độ kiêu ngạo, ngồi trên sô pha thậm chí còn chẳng thèm đứng dậy. Giờ anh đứng trước mặt Hứa Đường Chu, Hứa Đường Chu mới phát hiện ra anh quả thực cao hơn mình nửa cái đầu. Trong sách giáo khoa viết, sự khác biệt thể hình là lợi thế bẩm sinh của Alpha trưởng thành. Khi cần, Alpha sẽ cắn lấy sau gáy của bạn đời, dùng một tư thế bá đạo tuyệt đối, không cho phép phản kháng, mà triệt để đánh dấu bạn đời của mình.
Hứa Đường Chu không biết vì sao bản thân lại chợt nghĩ đến phương diện đó, vội vàng xua tan cái suy nghĩ hoang đường ấy.
Cậu có chút lúng túng: "Ờm, làm phiền rồi. Tôi có thể mượn điện thoại bàn trong phòng anh một chút được không?"
Lăng Triệt vẫn đứng đó, mặc nguyên bộ quần áo khi mới gặp nhau.
Không hề có ý để cậu vào phòng, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.
Hứa Đường Chu đành chỉ vào cánh cửa đối diện, giải thích rõ sự việc: "Tôi ở phòng đối diện anh, vừa rồi đi lấy thuốc giải rượu cho bạn nên không mang thẻ phòng, lúc về thì phát hiện cửa khóa. Anh ta uống rượu say, tôi gọi không dậy, nên muốn mượn điện thoại gọi lễ tân, không ngờ phòng này lại là anh ở."
Nếu biết trước, Hứa Đường Chu tuyệt đối sẽ không bao giờ gõ cửa phòng này.
Lăng Triệt từ trên cao nhìn xuống người kia, anh nghĩ, vì sao có người sau khi chia tay mà khi đối diện với người yêu cũ lại có thể tự nhiên đến thế.
Vậy chẳng lẽ, chỉ có anh là còn để tâm thôi sao?
"Thôi vậy. Xin lỗi đã làm phiền."
Hứa Đường Chu lúng túng đến mức muốn độn thổ, lùi một bước giả vờ thản nhiên: "Tôi đi nhờ người khác vậy."
Ai ngờ cậu vừa đi được vài bước, giọng Lăng Triệt liền vang lên sau lưng.
"Vào đi."
Hứa Đường Chu kinh ngạc quay đầu, gần như hoài nghi tai mình có vấn đề.
Lăng Triệt lạnh lùng nói: "Ăn mặc như vậy, muộn thế này rồi còn định làm phiền ai nữa."
Nói xong, anh cũng mặc kệ Hứa Đường Chu có phản ứng thế nào, trực tiếp bước vào phòng trước.
Hứa Đường Chu suýt chút nữa quên mất trên người mình chỉ mặc một chiếc áo tắm, cúi đầu nhìn, lập tức hơi đỏ mặt. Bộ dạng này đúng là có chút không đứng đắn, nếu lại bị người khác hiểu lầm gì đó thì quả thật không hay lắm.
May mà Lăng Triệt vốn đã có ý kiến với cậu, Hứa Đường Chu cũng không cảm thấy trước mặt anh có gì khó xử, chỉ là trước khi bước vào phòng thì len lén kéo chặt cổ áo lại.
Vậy chắc ổn rồi nhỉ!
Phòng của Lăng Triệt giống hệt với phòng bọn cậu đang ở.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, ánh sáng ấm áp khiến không gian có vẻ tĩnh lặng. Mùi tin tức tố trên người Lăng Triệt khiến căn phòng mang một loại cảm giác ấm áp mà xâm lược.
Vừa bước vào, Hứa Đường Chu đã có cảm giác mình như đang dẫm vào lãnh địa của một kẻ săn mồi.
Alpha cấp S quả nhiên là sinh vật mạnh mẽ như trong lời đồn.
Bóng dáng cao lớn của Lăng Triệt đi đến chiếc bàn thấp, trên đó đặt một chiếc laptop vẫn còn sáng màn hình.
Anh dường như rất coi trọng sự riêng tư, lập tức gập máy tính lại, rồi mới hờ hững nói: "Dây điện thoại tôi rút ra rồi, cậu tự c*m v** rồi gọi đi."
"Cảm ơn." Hứa Đường Chu vội vàng đáp, "Tôi sẽ nhanh thôi."
Điện thoại trên tủ đầu giường bị rút dây, Hứa Đường Chu ngồi xổm xuống, nửa quỳ trên thảm, mới tìm được phích cắm dây điện thoại dưới gầm tủ.
Trong quá trình đó, Hứa Đường Chu bỗng hiểu ra tại sao Lăng Triệt lại làm vậy, chắc là do bị làm phiền quá nhiều. Có thể là lần này, cũng có thể là trước kia, cậu từng nghe nói một số phóng viên luôn tìm mọi cách xâm nhập, quấy nhiễu đời tư nghệ sĩ, càng nổi tiếng thì càng không có tự do.
Điện thoại có thể kết nối rồi.
Hứa Đường Chu không dám chậm trễ, tìm số dịch vụ trong sổ phục vụ của khách sạn rồi bấm gọi.
Việc Hứa Đường Chu xuất hiện ở đây, trong phòng của anh, ở ngay khoảng cách gần trong gang tấc, gần đến mức chỉ cần bước một bước là có thể chạm tới – đó là chuyện Lăng Triệt chưa bao giờ nghĩ đến trong suốt bốn năm qua.
Anh từng nghĩ, sẽ không bao giờ gặp lại Hứa Đường Chu nữa.
Kể từ cái đêm Hứa Đường Chu biến mất không dấu vết.
Từ góc nhìn của anh, chỉ có thể thấy bóng lưng Hứa Đường Chu.
Vòng cổ đã tháo ra, nhưng sau gáy trắng trẻo kia lại bị cổ áo áo tắm che kín, hoàn toàn không thể thấy được tuyến thể một chút nào. Lăng Triệt bỗng thấy có chút hối hận, vừa rồi anh không nên nhắc nhở người này mặc lại chỉnh tề, nếu không giờ anh đã có thể nhìn xem Alpha của người này đã để lại dấu vết như thế nào trên tuyến thể.
Chắc chắn sẽ không đẹp bằng anh để lại.
Nếu là anh, anh nhất định sẽ khiến tuyến thể đó mang một vết cắn đẹp đẽ nhất trên đời.
"Không gọi được."
Đột nhiên, Hứa Đường Chu quay đầu lại nói.
Lăng Triệt tự nhiên ngẩng mắt khỏi màn hình điện thoại, như thể chưa từng lén nhìn trộm: "Sao vậy?"
Hứa Đường Chu vẫn nửa quỳ trên thảm, cầm ống nghe, ánh đèn hắt xuống khiến lông mi cậu in bóng trên mí mắt: "Điện thoại nào cũng báo bận, tôi gọi mấy số đều vậy. Có khi nào còn dây nào chưa cắm không?"
Chẳng lẽ Lăng Triệt còn rút dây khác nữa?
Lăng Triệt bước tới, dường như lười không muốn nói chuyện.
Anh trực tiếp lấy ống nghe từ tay Hứa Đường Chu, đặt lên tai bấm số.
Hứa Đường Chu nhờ vả người ta, nên chẳng dám hé răng, càng không dám phản đối, chỉ ngoan ngoãn chờ chủ nhân căn phòng xác nhận.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, hai người ở gần nhau đến vậy. Cậu hoàn toàn không biết, trên người mình có mùi hương thoang thoảng, mơ hồ len vào khứu giác của Lăng Triệt.
"Gọi được chưa?" Hứa Đường Chu đợi một lúc, vừa quay đầu thì mặt lập tức đỏ bừng: "......"
Một người đứng, một người quỳ, khoảng cách lại gần như vậy, mặt cậu vừa vặn đối diện một chỗ... thật sự tư thế quá mức quái lạ rồi!
Hứa Đường Chu lặng lẽ quay đầu lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Lăng Triệt chẳng hề để ý, xác nhận đúng là không gọi được, liền đặt ống nghe xuống: "Có thể do đám paparazzi liên tục gọi điện quấy rối khiến đường dây bận suốt, mấy kẻ rảnh rỗi đó cứ thích đóng vai làm cảnh sát giải cứu thế giới. Số điện thoại của quản lý cậu là bao nhiêu, gọi anh ta đến."
"Tôi... không nhớ." Hứa Đường Chu đứng dậy, "... Lưu trong điện thoại rồi."
Vấn đề là cậu không mang điện thoại. Nếu mang theo thì cũng chẳng phải đến tìm Lăng Triệt giúp.
Trong lòng cậu thật sự tuyệt vọng, vận xui này đúng là hết lần này đến lần khác, rõ ràng năm nay cũng chẳng phải năm tuổi của cậu.
Lăng Triệt chẳng nói thêm gì, chỉ quay lại bàn, cầm điện thoại của mình lên gọi cho trợ lý Tiểu An, báo số phòng của Hứa Đường Chu, kêu Tiểu An đi lấy thẻ phòng, xử lý gọn gàng.
"Mười phút." Lăng Triệt nói với Hứa Đường Chu, "Tiểu An sẽ mang thẻ phòng đến cho cậu."
"Cảm ơn." Hứa Đường Chu thật lòng cảm ơn.
Lăng Triệt ném điện thoại xuống, không khách sáo dư thừa, thẳng tanh nói: "Sau này về nhớ thuộc số điện thoại của quản lý. Làm nghệ sĩ, không phải lúc nào cũng có thể nhờ được người khác. Nếu gặp tình huống bất ngờ, tốt nhất để quản lý hoặc trợ lý xử lý."
Lần đầu tiên, Hứa Đường Chu nhận ra Lăng Triệt đang có ý tốt nhắc nhở cậu, bằng thân phận một tiền bối. Cậu cảm thấy ngại ngùng, vô cớ khiến trợ lý người ta phải đi một chuyến, còn bị dạy cả kiến thức cơ bản.
Lăng Triệt xem ra cũng không tệ như cậu tưởng.
"Tránh ra một chút." Lăng Triệt không nhìn cậu, bình thản nói, "Cậu đang che ánh sáng."
Hứa Đường Chu vốn đứng chắn trước đèn bàn, nghe vậy liền vội vàng né sang: "Thật ngại quá."
Hai người không nói thêm gì nữa, cũng chẳng có gì để nói.
Hứa Đường Chu gãi gãi tóc: "Vậy... tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi ra ngoài chờ vậy."
"......" Lăng Triệt khựng lại, như chẳng để tâm: "Ừ."
Ngay cạnh còn có ghế sofa trống, người này mù à.
Không ngồi thì thôi.
Hứa Đường Chu đi được vài bước, không nhịn được dừng lại: "Ờ... những lời đồn bên ngoài, là thật sao?" Vấn đề này ám ảnh cậu cả buổi tối. Thái độ của Lăng Triệt với cậu, có khi nào thật sự giống như báo chí viết, rằng Lăng Triệt có định kiến với Omega?
Lăng Triệt nghe hiểu câu hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Anh không nghĩ Hứa Đường Chu lại có ý nghĩ như vậy. Anh có kỳ thị Omega hay không, chẳng phải Hứa Đường Chu là người rõ nhất sao?
Hứa Đường Chu nghĩ một chút, rồi thật lòng nói: "Từ âm nhạc của anh mà nói, tôi cảm thấy là không."
Lăng Triệt không đáp, cũng không phủ nhận.
Hứa Đường Chu thật sự rời đi, trước khi đi còn cảm ơn lần nữa, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lăng Triệt cuối cùng cũng thở ra, bóp sống mũi, suýt nữa thì bật ra mấy câu "cậu còn nghe nhạc của tôi làm gì".
Trong phòng vẫn còn vương lại chút hương, là mùi hương Hứa Đường Chu để lại. Lăng Triệt vừa rồi đã xác định kỹ, đó chỉ là mùi sữa tắm của khách sạn, anh không hề ngửi thấy bất kỳ hơi thở Alpha nào trên người Hứa Đường Chu.
Một lúc sau, Lăng Triệt mở lại laptop mà vừa vào phòng anh đã gập xuống.
Anh không thích việc mình đang làm bị gián đoạn, cho dù vừa rồi anh đang xem trang cá nhân flow của Hứa Đường Chu.
Bài đăng của Hứa Đường Chu: Chúc mừng năm mới nha!
Dưới bài đăng này đã có hơn vạn bình luận.
Lăng Triệt bấm vào xem, quả nhiên, rất nhiều bình luận chúc mừng sinh nhật Hứa Đường Chu.
Ngoài ra còn có rất nhiều "tiểu hành tinh" (tên fandom) của anh để lại lời nhắn.
Lăng Triệt không mở tài khoản mạng xã hội, mấy fan này cuối cùng cũng tìm được một chỗ để bày tỏ tình cảm, điên cuồng muốn gửi lời quan tâm. Anh xem một số bình luận, cuối cùng phát hiện có người để lại đường link ghi hình lại buổi live.
Đây chắc chính là đoạn video mà Tiểu An lúc trên xe xem đến mức cười ra tiếng.
Video mở ra, gương mặt ngái ngủ mơ hồ của Hứa Đường Chu xuất hiện trước ống kính, rất tự nhiên thoải mái, gần như có chút "góc nhìn của người yêu": "Chào mọi người năm mới vui vẻ, cảm ơn lời chúc của mọi người."
Hứa Đường Chu vừa nói vừa chỉnh lại camera, mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, trong lúc ống kính rung lắc còn có thể thoáng thấy cái cổ trắng muốt.
Lăng Triệt chỉ xem vài giây, liền tắt ngay.
Hình ảnh này khiến dáng vẻ Hứa Đường Chu vừa rồi khi mở cửa – cổ áo mở rộng – cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, rất lâu sau mới dập tắt được cơn khát khao mãnh liệt ấy.
Anh muốn cắn.
Rất rất muốn.
Gần như mất kiểm soát.
Bây giờ là 0 giờ 02 phút, ngày 2 tháng 1.
Sinh nhật hai mươi hai tuổi của Hứa Đường Chu đã trôi qua đúng hai phút.
Chưa đầy mười phút sau, Tiểu An đưa thẻ phòng đến, Hứa Đường Chu xúc động đến mức muốn khóc, vừa vào phòng thì quả nhiên Lộ Gia vẫn đang ngủ say khò khò.
Tiểu An quay đầu liền kể lại cho Tư Đồ Nhã, nói rằng anh Triệt thật sự quá đáng, thà để một omega yếu ớt ngon miệng như vậy đứng ngoài chờ, cũng không chịu cho người ta vào, đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.
Tư Đồ Nhã nghe xong chỉ thấy đau đầu: Lăng Triệt chắc là mắc bệnh " ung thư trai thẳng giai đoạn cuối" rồi.
Chẳng phải chỉ là người yêu cũ thôi sao?
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Nhã đến phòng Lăng Triệt, không hỏi nhiều, chỉ dè dặt hỏi: "Với tình huống này của hai cậu, chị có cần nói cho Hoàng Thiên biết không?"
Lăng Triệt lại nói: "Nói gì? Nói với Hoàng Thiên rằng người bị đá là tôi?"
Tư Đồ Nhã: "......"
Lăng Triệt: "Biểu cảm đó là sao."
Tư Đồ Nhã lập tức che giấu vẻ mặt kinh ngạc: "Hứa Đường Chu bị cận thị à? Sao có thể đá cậu chứ?!"
"Độ phù hợp giữa chúng tôi quá thấp."
Lăng Triệt vẻ mặt bình thản, không nhìn ra gợn sóng nào, "Sau khi cậu ấy phân hóa gặp một Alpha có độ phù hợp cao hơn, rồi bị đánh dấu thôi."
Tư Đồ Nhã kinh hãi: "Chẳng trách cậu......"
Chẳng trách Lăng Triệt lại có quan điểm như thế về chuyện đó.
"Haiz, chuyện này cũng không phải do cậu ấy kiểm soát được." Tư Đồ Nhã thở dài, rồi nhanh chóng bỏ qua đề tài, lại nhớ ra điều gì, ngạc nhiên: "Không đúng, Hứa Đường Chu bị đánh dấu rồi ư? Nhưng hồ sơ nhập công ty của cậu ấy chị xem rồi, rõ ràng là độc thân mà."
Mỗi một Omega bị đánh dấu triệt để đều sẽ hiển thị thông tin bạn đời trong giấy khám sức khỏe, mà hồ sơ nhập công ty tuyệt đối không thể giả. Trừ khi....
Tư Đồ Nhã nghĩ ra: "Chị hiểu rồi, trừ khi cậu ấy đã làm phẫu thuật tẩy sạch dấu hiệu."
Hiện nay công nghệ rất phát triển, những cặp đôi AO tan vỡ sau khi ly hôn, chỉ cần có tiền, Omega có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật xóa sạch dấu hiệu vĩnh viễn.
Thế nên Tư Đồ Nhã mới đoán vậy.
Sắc mặt Lăng Triệt khẽ biến đổi, chẳng trách tối qua anh không ngửi thấy mùi Alpha nào trên người Hứa Đường Chu.
Tư Đồ Nhã nói: "Vậy cậu định tiếp theo...."
Lăng Triệt cắt ngang: "Đã từng yêu."
Tư Đồ Nhã: "......"
"Chỉ vậy thôi." Lăng Triệt nói, "Không cần nói với Hoàng Thiên nữa."
Tư Đồ Nhã: "Được rồi, cậu không muốn thì thôi. Chị thấy Hứa Đường Chu cũng chẳng muốn nhắc đến, ngay cả hợp tác với cậu cũng không bị ảnh hưởng."
Cô dứt khoát gạt đề tài sang chuyện khác.
"Người này cũng ổn, chỉ là không tính là gương mặt mới, so với người kia thì độ mới mẻ kém một chút, khí chất cũng không bằng."
Tư Đồ Nhã chỉ tấm ảnh Omega trên màn hình, luôn khó mà nhịn được không so sánh với Hứa Đường Chu, "May là thuộc kiểu dễ thương, tức là đã có sẵn hình tượng riêng, có lẽ bên chương trình sẽ viết thêm vào kịch bản."
Tư Đồ Nhã nói một hồi lâu, khô cả miệng.
Trời vừa hửng sáng, Lăng Triệt bưng một tách cà phê, trầm ngâm, không rõ có để vào tai hay không
Lăng Triệt kết luận: "Người này không được."
"Lại không được nữa?" Tư Đồ Nhã phát điên, "Trời ạ, cậu tưởng đây là tuyển chọn hậu cung đấy à, anh trai ơi!"
Ngón tay Lăng Triệt gõ gõ lên thành cốc: "Có một câu nói, có phải là sau khi chia tay ai càng để ý việc gặp lại hơn, thì người đó thua rồi đúng không?"
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 5: Tôi không thua
10.0/10 từ 24 lượt.