Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 4: Muốn tôi dẫn dắt cậu ta? Kiếp sau đi!

234@-

Bước qua tấm thảm dày mềm, vòng qua hành lang, tiếng ồn ào náo nhiệt của hiện trường tiệc thường niên lập tức bị ngăn cách lại.


 


"Nếu như mà thành công, em có thể tham gia một chương trình giải trí." Hoàng Thiên hưng phấn nói, "Lượng người xem chương trình đó rất cao đấy."


 


Hứa Đường Chu càng thêm nghi hoặc: "Em còn chưa có tác phẩm nào, đã đi show giải trí rồi sao?"


 


Hoàng Thiên xoa tay: "Đừng lo, trước đó cậu đã có mức độ nổi tiếng rất tốt rồi. Huống hồ chỉ cần có người kia ở đó, cho dù cậu là người mới cũng có thể phất lên, phía tổ chương trình cầu còn không được."


 


Trong đầu Hứa Đường Chu loé sáng, chợt nghĩ đến điều gì. Cậu lùi một bước, nghiêm túc đề nghị: "Anh Hoàng, hình như em quên nói với anh, em tuyệt đối không chấp nhận bất cứ quy tắc ngầm nào, cũng không làm mấy chuyện đồi bại đâu."


 


Hoàng Thiên: "......"


 


Hoàng Thiên: "Cậu bớt tưởng tượng lung tung đi! Từ giờ đừng căng thẳng, hãy biểu hiện thật tốt cho anh!"


 


Lời vừa dứt, Hoàng Thiên đẩy ra một cánh cửa khép hờ.


 


Cửa vừa mở, Hứa Đường Chu bị anh ta bất ngờ đẩy một cái, lập tức lộ ra trước cửa.


 


Người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cậu.


 


Ngoại trừ một người ——


 


Người đàn ông ngồi trên ghế sofa da mềm trước cửa sổ sát đất, đôi chân dài gần như chiếm hết khoảng trống trước ghế. Khí tức alpha từ người anh phát ra bá đạo và trực tiếp, Hứa Đường Chu vừa tiếp xúc, đầu óc đã "ong" một tiếng, lập tức bị tin tức tố này làm cho choáng váng.


 


"", tin tức tố cấp S độc thuộc về Lăng Triệt, là loại tin tức tố Alpha trừu tượng hiếm gặp trên Trái Đất.


 


Trong đầu vang lên như có tiếng MC radio trêu chọc, Hứa Đường Chu không kìm được nghĩ: chẳng trách bên cạnh anh ấy chẳng có một Omega nào... Cảm giác này, đủ để khiến bất cứ Omega chưa đánh dấu nào đều chân mềm nhũn.


 


Nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Triệt chỉ chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn sang.


 


Mà Hứa Đường Chu lại đang nhìn anh.


 


Ánh mắt hai người chạm nhau, khoảnh khắc đó dường như vạn vật đều lặng im.


 


Trước cửa sổ sát đất là cảnh đêm đô thị, bầu trời không biết từ khi nào đã hoàn toàn tối đen.


 


Lăng Triệt quay lưng về phía ánh đèn phồn hoa, giống như vô số lần xuất hiện trên sân khấu luôn là trung tâm giữa những ánh đèn sáng vây quanh, như nhiều ngôi sao cùng vây quanh mặt trăng sáng, vừa xa xăm lại vừa chân thật.


 


Tim Hứa Đường Chu lập tức đập loạn, trong đầu có một giọng nói điên cuồng hò hét: Aaaa đó là Lăng Triệt thật sống bằng xương bằng thịt!!!


 


Đôi mắt lạnh nhạt của Lăng Triệt dưới ánh đèn đêm hiện màu nâu sẫm, không lộ ra chút cảm xúc nào.


 


Vì huyết thống, ngũ quan của anh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, mang theo nét tao nhã lười nhác nhưng cao quý. Khác hẳn với những nghệ sĩ ở tiệc thường niên ăn mặc lộng lẫy, tóc anh để rối, mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, trang sức duy nhất là vài chiếc nhẫn mang ý nghĩa khác nhau trên những ngón tay thon dài.


 


Từ cách ăn mặc mà nói, Lăng Triệt quả thực không hề có ý định nghiêm túc tham dự tiệc thường niên, anh độc đáo, đầy phóng túng và tùy ý.



 


Khoảng cách tuổi tác bỗng chốc rút ngắn, khiến người ta chợt nhớ ra rằng siêu sao chói mắt này năm nay cũng mới chỉ hai mươi sáu tuổi thôi.


 


Thì ra Lăng Triệt ngoài đời lại thế này!


 


Trong lòng Hứa Đường Chu gào thét.


 


Vậy người mà anh Hoàng nói muốn cùng cậu tham gia show chính là Lăng Triệt sao? Aaaa tuyệt đối có thể!!!


 


Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, không khí trong phòng như bị một bàn tay vô hình ngưng đọng lại.


 


Hoàng Thiên liếc nhìn Hứa Đường Chu, thầm kêu không ổn.


 


Ngũ quan tinh xảo của Hứa Đường Chu hiện vẻ lạnh nhạt, trông như phủ một tầng băng, rất có cá tính, dù Hoàng Thiên biết lúc này trong lòng cậu nhất định đang gào hét chói tai.


 


"......" Hoàng Thiên cạn lời, lần sau phải để cậu học quản lý biểu cảm cho đàng hoàng.


 


Đứa nhỏ này một khi nghiêm túc, nhìn lạnh lùng phát khiếp. Lần đầu gặp nhau, Hoàng Thiên cũng từng bị vẻ nghiêm túc của Hứa Đường Chu dọa sợ, ai ngờ hình tượng dựng lên nhanh thì sụp đổ cũng càng nhanh.


 


"Đến rồi, đến rồi." Anh ta nhanh chóng chủ động giới thiệu: "Chị Nhã, đây là Chu Chu của chúng tôi. Chu Chu, đây là Tư Đồ Nhã, Chị Nhã, quản lý nổi tiếng của công ty. Còn đây là Tiểu An, trợ lý vàng của công ty."


 


Tiểu An ngượng ngùng: "Không dám, không dám."


 


Hoàng Thiên cười niềm nở: "Người còn lại chắc anh không cần giới thiệu nữa, hôm nay em chẳng hỏi đi hỏi lại anh Lăng Triệt có đến không sao? Người ngay ở kia, còn không mau qua chào hỏi đi?"


 


Hứa Đường Chu vẫn chưa kịp tiêu hóa sự thật "gặp Lăng Triệt sống bằng xương bằng thịt".


 


d** tai cậu đỏ lên khó nhận ra, như vừa tỉnh mộng: "Chào, chào mọi người."


 


Dưới ánh nhìn của Lăng Triệt, Hứa Đường Chu theo Hoàng Thiên bước vào phòng, lễ phép bắt tay Tư Đồ Nhã và Tiểu An.


 


Đến lượt Lăng Triệt, lòng bàn tay Hứa Đường Chu đã rịn mồ hôi, gắng bình tĩnh lại, tự giới thiệu: "Xin chào, lần đầu gặp, em tên là Hứa Đường Chu."


 


Hoàng Thiên xen vào: "Chu Chu đặc biệt thích cậu, hôm qua livestream còn nhắc đến cậu, phản pháo cả anti-fan."


 


Tiểu An giơ tay: "Đúng đúng đúng, tôi cũng xem rồi!"


 


Bàn tay Hứa Đường Chu vẫn đưa lơ lửng giữa không trung.


 


Da cậu trắng đến chói mắt, trên mu bàn tay có thể nhìn rõ cả mạch máu, đẹp đẽ không tì vết như một món đồ sứ tinh xảo, dễ dàng bị bóp vỡ.


 


Thế nhưng Lăng Triệt không mở miệng.


 


Anh phớt lờ bàn tay đó, hoàn toàn không có ý định bắt tay.


 


"Lăng Triệt?" Tư Đồ Nhã chỉ nghĩ anh đang dỗi, uyển chuyển nói, "Chúng ta đã nói rõ rồi, sẽ dìu dắt người mới."



Hoàng Thiên không hiểu nguyên do, nghĩ Lăng Triệt thấy ngoại hình Hứa Đường Chu hơi lạnh lẽo quá, bèn hoà giải: "Thật ra Chu Chu nhìn thì như mỹ nhân lạnh lùng, nhưng bản chất lại là người cực kỳ đơn thuần, thật đó. Cậu ấy còn chưa từng yêu đương, rất dễ gần."


 


Hứa Đường Chu: "???" Anh không cần sĩ diện đấy à?!


 


Mấy lời giới thiệu kỳ quái này, quản lý của cậu định âm thầm mở dịch vụ gì à?!


 


Nghe vậy, Lăng Triệt cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn người trước mặt.


 


Đến lúc này, anh mới chú ý đến vòng cổ trên cổ Hứa Đường Chu.


 


Vòng ren gần như trong suốt, ôm lấy cái cổ duyên dáng. Nó cẩn thận che đi tuyến thể, tăng thêm vài phần cấm dục, nhưng lại càng nhấn mạnh chủ nhân chiếc vòng này là một Omega ngọt ngào chưa thành hôn.


 


Chỉ vài năm, Hứa Đường Chu đã trưởng thành đến dáng vẻ hôm nay.


 


Đối diện với anh, lại biểu hiện như lần đầu gặp mặt không chút sơ hở, còn dám trơ trẽn lừa cả công ty.


 


Lăng Triệt lạnh lùng mở miệng: "Muốn tôi dẫn dắt cậu ấy? Kiếp sau đi."


 


Hứa Đường Chu sững sờ rụt tay lại, vành tai đỏ lan đến cả gương mặt, cuối cùng gương mặt băng giá ấy cũng nhuộm màu hồng.


 


"......"


 


Tình hình gì thế này?


 


Nụ cười của Hoàng Thiên đông cứng trên mặt, miệng Tiểu An há ra thành hình chữ O.


 


Chưa kịp để Tư Đồ Nhã kịp nói, Lăng Triệt lại vô tình bồi thêm: "Tôi đặc biệt không ưa thích kiểu này."


 


Hoàng Thiên vội chen ngang: "Là vì cậu chưa hiểu rõ cậu ấy thôi, cứ tiếp xúc nhiều sẽ biết Chu Chu nhà tôi....."


 


"Anh hiểu rõ sao?" Lăng Triệt nói với Hoàng Thiên, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Hứa Đường Chu, "Tôi dám chắc, ngay cả anh cũng không hiểu hoàn toàn nghệ sĩ này."


 


Ánh nhìn không mang cảm xúc, Lăng Triệt không bộc lộ chút chán ghét hay khinh thường nào.


 


Nhưng Hứa Đường Chu lại cảm thấy ánh mắt đó như thiêu đốt, muốn khoan thủng một cái lỗ trên người cậu. Khoảnh khắc ấy cậu nhận ra, trước mặt người này, mình chẳng là gì cả, chỉ là một kẻ đang lợi dụng cơ hội nhỏ bé chờ được nâng đỡ.


 


Nói thật thì Hứa Đường Chu cũng không khó hiểu cho cách nghĩ ấy, nhưng Lăng Triệt lại quá khác so với tưởng tượng của cậu.


 


Vì không thích một kiểu người, mà không tiếc lời đánh giá, đó là hành vi vô lễ và ngạo mạn.


 


Bản thân Lăng Triệt, cùng khí thế trên người anh, đều cuồng vọng, phản nghịch y hệt như thế.


 


Vẻ lúng túng trên mặt Hứa Đường Chu dần tan đi, cậu chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.


 


Còn Lăng Triệt thì dời mắt đi.


 



 


Nguyên nhân thực sự của việc "dẫn dắt người mới" ai cũng biết rõ, bao gồm cả Hoàng Thiên, đó chẳng qua chỉ là điều kiện phụ, nói thẳng ra là cái cớ để ngụy trang.


 


Cơ hội đôi bên cùng có lợi đã ngay trước mắt.


 


"Chẳng phải nói chỉ đưa đến cho tôi xem trước có được hay không sao." Lăng Triệt cắt ngang, giọng nói dễ nghe bình thản, mang theo chút bỡn cợt, "Tôi đã xem rồi, đáp án là không được."


 


Nói xong, anh phớt lờ tất cả, đội chiếc mũ lưỡi trai che đi mặt, giả vờ ngủ.


 


Hành vi y hệt một đứa con nít ba tuổi.


 


Trong phòng lặng đi một lúc.


 


Khi mọi người còn chưa biết phải làm gì, Lăng Triệt lạnh nhạt nói: "Ra ngoài."


 


Lời này là nói với Hoàng Thiên và người đi cùng.


 


Dù tính khí có tốt đến đâu, Hoàng Thiên cũng là người bảo vệ nghệ sĩ của mình, lập tức dứt khoát dẫn Hứa Đường Chu ra, Tư Đồ Nhã vội vàng đuổi theo giải thích.


 


Tiễn hết người ngoài, khi quay lại Tư Đồ Nhã không nhịn được nữa, tức tối giật mũ trên mặt Lăng Triệt, nhìn gương mặt rõ ràng chẳng có chút buồn ngủ nào: "Rốt cuộc là vì sao? Người ta có chỗ nào không ổn? Cậu cho chị một lời giải thích."


 


Lăng Triệt không gấp gáp, nhẹ nhàng lấy lại mũ đội lên mặt.


 


Anh nói: "Tình cờ giúp tôi gặp lại bạn trai cũ, tôi phải cảm ơn chị."


 


________


 


Cuối buổi tiệc thường niên, công ty còn sắp xếp rút thăm.


 


Hứa Đường Chu chẳng những không có được cơ hội nghìn năm có một như Hoàng Thiên nói, mà bốc thăm cũng chẳng trúng, sinh nhật này dường như chẳng có lấy chút may mắn nào, mọi thứ đều trật trầy, chỗ nào cũng không thuận lợi.


 


Hoàng Thiên rốt cuộc cũng chỉ là quản lý nhỏ, chỉ có thể an ủi vài câu, nói rằng sau này còn nhiều cơ hội, rặn cậu đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng.


 


Nghe một lúc, Hứa Đường Chu thở dài thật sâu: "Haiz, nói mạnh miệng quá, giờ thì bị vả mặt rồi. Bây giờ đi phẫu thuật đổi mặt, thay tên đổi họ liệu còn kịp không?"


 


Trong livestream cậu còn không biết ngượng mồm nói lời "lật kèo", khi đó ít nhất có một hai ngàn người chứng kiến, giờ đúng là vả mặt đau điếng.


 


"Thật sự tôi không quen Hứa Đường Chu." Cậu nghiêm túc tự nói, "Người đó là ai?"


 


Hoàng Thiên: "......"


 


Anh ta còn tưởng cậu sẽ đau lòng đến chết đi sống lại, ai dè cậu lại bận tâm đến chuyện này, anh thật sự không hiểu nổi bọn trẻ bây giờ!


 


Sĩ diện có quan trọng bằng cơ hội sao?!


 


"Bị mất fan sớm còn hơn muộn." Hứa Đường Chu lẩm bẩm, "Mất sớm còn hơn mất muộn."



Lộ Gia nhìn thấy Hứa Đường Chu, vừa hay nghe được câu này, trợn to mắt: "Mất cái gì?"


 


Hứa Đường Chu lại thở dài, lần này thực sự là thất vọng: "Mất fan."


 


Kết thúc tiệc không biết ai để lộ tin Lăng Triệt đã đến, bên ngoài khách sạn Fischer tụ tập ngày càng nhiều phóng viên, xe nào ra cũng bị chặn lại chụp ảnh phỏng vấn, báo cảnh sát cũng vô ích. Cuối cùng cấp trên ra lệnh, vì lý do an toàn và riêng tư, tối nay tất cả mọi người đều nghỉ lại khách sạn.


 


Phòng đặt không đủ, Hứa Đường Chu lại chẳng quen ai, may mà Lộ Gia chủ động đề nghị ở cùng phòng với cậu.


 


Lộ Gia uống hơi say, vào phòng liền nằm vật ra giường.


 


Hứa Đường Chu tắm xong, anh ta vẫn còn nằm đó, dường như càng say hơn.


 


"Khó chịu quá..." Mắt Lộ Gia đỏ hoe, mang theo hơi rượu, "Tôi muốn tắm."


 


Hứa Đường Chu rất thạo đối phó người say, cậu có kinh nghiệm: "Giờ anh không thể tắm, để tôi gọi điện xuống lễ tân, bảo họ mang thuốc giải rượu lên."


 


Lộ Gia lắc đầu: "Có paparazzi. Tôi... tôi mang theo rồi... ở trong túi..."


 


Hứa Đường Chu tìm khắp cũng không thấy túi: "Ở đây không có, túi của anh để đâu rồi?"


 


Lộ Gia lẩm bẩm: "Phòng trang điểm."


 


Nói xong liền im hẳn, chắc đã ngủ say.


 


Sảnh nhỏ tạm thời đổi thành phòng trang điểm cũng chẳng xa, Hứa Đường Chu đi lấy túi về, nhưng lúc quay lại thì cửa phòng đã bị khoá, gọi thế nào Lộ Gia cũng không nghe, hẳn đã ngủ như chết rồi.


 


"......"


 


Hứa Đường Chu hoá đá tại chỗ.


 


Cậu không mang thẻ phòng, cũng không mang điện thoại, trên người chỉ có bộ áo tắm vừa thay sau khi tắm.


 


Đúng là vận xui chồng chất.


 


Xuống tầng dưới thì không thể, trong thang máy có thể gặp bất cứ ai.


 


May mà cậu phản ứng nhanh, tầng này đều là người của Tinh Cảnh, có thể sang phòng khác mượn điện thoại gọi lễ tân lên mở cửa giúp cậu.


 


Nào ngờ, cánh cửa đối diện cậu gõ mở ra, người xuất hiện lại chính là Lăng Triệt.


 


"Là cậu." Thấy là cậu, trong mắt Lăng Triệt hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn, "Cậu muốn làm gì?"


 


Ngay sau đó, Lăng Triệt nhíu mày.


 


Hứa Đường Chu dường như vừa tắm xong, da vẫn còn bốc hơi nóng.


 


Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực và xương quai xanh trắng nõn, cùng đôi chân thẳng thon dài dưới vạt áo.


Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Story Chương 4: Muốn tôi dẫn dắt cậu ta? Kiếp sau đi!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...