Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 6: Chảy máu mũi
220@-
Tối đó, Hứa Đường Chu ngủ rất chập chờn, cả đêm đều nằm mơ.
Trong mơ là một ngày giông bão, không biết có phải bão đổ bộ hay không, rừng cây ngoài cửa sổ bị gió thổi nghiêng ngả, bầu trời như bị xé toạc ra một khe nứt, mưa liên tục tuôn xối xả xuống đất.
Trong căn phòng mà cậu đang ở lại vô cùng yên tĩnh, tấm kính cửa sổ sát đất như đã cách ly toàn bộ cuồng phong bạo vũ. Ngăn mưa dông cùng với tiếng sấm sét bên ngoài, chỉ còn chiếc quạt trần trên đầu vẫn đang quay, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trước mặt là chiếc bàn gỗ lim, trên mặt bàn đặt một xấp đề thi. Cậu cúi đầu nhìn, đề thi ghi rõ "Đề thi thử đại học thành phố Khởi Nam năm 2203", mà trong tay cậu lại đang cầm một cây bút máy.
Lúc này, Hứa Đường Chu vẫn còn biết rõ mình đang mơ.
"Moẹ nó." Cậu toát mồ hôi lạnh, đến trong mơ cũng phải làm đề thi đại học, cái bóng ma này đúng là quá sâu rồi.
Bỗng có người ở phía sau lên tiếng: "Câu này không làm được à?"
Giọng nói kia thật dễ nghe, không lạnh không nóng, còn mang chút lười nhác.
Hứa Đường Chu mới nhận ra, cậu đang ngồi trên đùi Alpha của mình, cuộn trong lòng đối phương, một tư thế vô cùng mờ ám.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài, sạch sẽ từ phía sau nắm lấy mu bàn tay cậu, dẫn theo cây bút của cậu làm động tác chuẩn bị viết đáp án.
Tất nhiên cậu là muốn Alpha viết đáp án rồi.
Nhưng Alpha lại cố ý không hạ bút, còn ghé sát lại, cắn một cái lên tai cậu: "Xin anh đi, xin anh, anh sẽ dạy cho em."
Bị cắn, cậu run rẩy một chút, tuyến thể ở sau gáy ngứa ngáy không ngừng. Đầu bút cà một đường dài trên giấy, miệng lại phẫn nộ nói: "Chuyện con người làm ra được đó hả? Không thể tội nghiệp bọn thi đại học như tụi em sao... vừa yêu đương vừa phải học tập, bọn em thật sự khổ quá mà."
Cảnh trong mơ chợt thoáng qua, Alpha đã hôn xuống.
Hứa Đường Chu hoàn toàn quên mất mình đang ở trong mơ, chỉ nghe tim đập thình thịch, bị động nhưng lại khao khát nghênh đón nụ hôn này. Gần như không phân biệt nổi trong nụ hôn cuồng nhiệt dây dưa ấy, rốt cuộc ai mới là người chủ động hơn.
Trong ánh sáng mờ mịt, cậu nhìn thấy gương mặt sâu sắc thâm thúy của đối phương. Hàng lông mi màu nâu vừa dài vừa rậm, vừa hôn cậu vừa lộ ra nụ cười mang chút trẻ con, như kiểu trò đùa dai thành công, đối phương trông cực kỳ thỏa mãn.
Sấm sét dồn dập, trầm đục mà xa xăm nơi chân trời.
Trong căn phòng sáng tối đan xen, trên tấm kính phản chiếu bóng hình hai người. Alpha với dáng vẻ thiếu niên cắn vào tuyến thể sau gáy cậu, thoạt nhìn rất hung hăng, nhưng khi cắn xuống lại rất nhẹ. Hứa Đường Chu nhìn về phía kính, lập tức đối diện một đôi mắt màu hổ phách.
Đôi mắt ấy khiến Hứa Đường Chu ngẩn ra mà nhớ đến tên của anh: "...Lăng Triệt."
Khi Hứa Đường Chu gọi ra cái tên đó thì cậu tỉnh lại.
Trời đã sáng choang, trước mắt là trần nhà của khách sạn Fischer, nhắc nhở cậu vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Tuyến thể sau gáy vẫn còn hơi ngứa, như thể thật sự đã bị cắn qua vậy.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, Lộ Gia hình như đã rời đi, thậm chí còn không chào một tiếng, chẳng phải đã nói là bạn bè sao.
Nhưng Hứa Đường Chu lại thở phào, thầm may mắn: May quá, chỉ có mình cậu ở đây.
Bao lâu rồi... chưa từng mơ lại loại mộng như thế?
Chẳng lẽ là vì hôm qua đã gặp chính nhân vật trong mộng ngoài đời thực? Hay là bởi lúc mượn điện thoại trong phòng Lăng Triệt, không cẩn thận lại tưởng tượng ra một chiếc xe không biển số bằng một tư thế kỳ quặc nào đó? (*)
(*) Là ý chỉ nghĩ về chuyện 18+
Lần đầu tiên mơ loại mộng này là khi Hứa Đường Chu vừa hoàn thành phân hóa, lúc tái khám cậu ngượng ngùng nói với bác sĩ.
Bác sĩ an ủi cậu, nói đó là hiện tượng bình thường.
Mỗi Omega sau khi ph*t d*c đều sẽ mơ thấy hình mẫu lý tưởng trong tiềm thức của mình, điều đó chứng minh sự ph*t d*c đã hoàn toàn trưởng thành. Chỉ là Hứa Đường Chu phân hóa muộn, nên hiện tượng này cũng đến muộn hơn so với bạn bè cùng lứa, không cần quá lo lắng.
Bác sĩ còn trêu chọc: "Thế nào, đối tượng tưởng tượng của cậu có phải hình mẫu lý tưởng không?"
Hứa Đường Chu nghĩ nghĩ, mặt đỏ bừng nói: "Không thấy rõ mặt, nhưng A đến mức chân mềm nhũn!"
(*) Ý của từ A (Alpha) có thể đại diện cho các tính từ như: bá đạo, mạnh mẽ.
Cho đến một ngày, cậu nhìn thấy Lăng Triệt trên TV, từng chi tiết của người trong mơ đều tìm thấy chỗ dựa, khớp hoàn hảo đến mức kinh người.
Quả táo đang ăn dở trên tay cậu cũng rơi xuống đất vì hoảng hốt.
Cậu hỏi người nhà: "Mẹ, con có quen anh ấy không?"
Tạ Nhụy bước đến nhìn người trên TV: "Con nhớ ra gì sao?"
Cậu nào dám nói trong mơ mình đã làm những gì, chỉ nói: "Con thấy anh ấy rất quen, giống như từng biết vậy."
Tạ Nhụy cười cười, nói cho cậu biết: "Cậu ấy tên Lăng Triệt, là siêu sao. Trước đây con là fan của cậu ấy đấy, tất nhiên là quen rồi."
Khi đó, Hứa Đường Chu đã bị sự mất liêm sỉ của bản thân làm cho choáng váng, chỉ còn biết cảm ơn vì trước đây mình không phải fan độc hại, bởi vì phát hiện trong ổ cứng máy tính có đủ kiểu loại Alpha khác nhau.
Sự thật chứng minh, mộng cảnh và hiện thực là hai chuyện khác biệt.
Khi đến dự hội nghị thường niên, Hứa Đường Chu từng kích động bao nhiêu, thì bây giờ lại tiếc nuối bấy nhiêu. Lăng Triệt ngoài đời thực không bằng một nửa sự dịu dàng trong mơ, thậm chí còn có thể nói là mang định kiến với Omega.
Hứa Đường Chu thậm chí không muốn làm fan nhan sắc của anh nữa.
Xin đấy, cậu thật sự không muốn sau này vẫn mơ loại giấc mộng đó với gương mặt Lăng Triệt.
Hoàng Thiên đến phòng Hứa Đường Chu thì trên mặt đã rạng rỡ trở lại: "Tối hôm qua cậu đã nói gì với Lăng Triệt vậy? Cuối cùng thuyết phục được cậu ta kiểu gì thế?"
Hứa Đường Chu ngồi xếp bằng trên giường, ăn bữa sáng mà khách sạn mang đến, má phồng lên thành một cục đáng yêu.
"Cái gì ạ? Em chỉ muốn mượn cái điện thoại thôi mà."
Hoàng Thiên vô cùng vui mừng: "Anh nghe Tiểu An nói rồi. Khi cậu mượn điện thoại có phải đã nói gì đó khiến cậu ta đổi cách nhìn về cậu không. Sáng nay chị Nhã gọi điện, nói chuyện này đã định, Lăng Triệt tỏ thái độ có thể cân nhắc, không còn phản đối như trước nữa."
Nghệ sĩ muốn có độ nổi thì phải có điểm khởi đầu tốt. Hoàng Thiên không phải người tính toán chi li, so với tất cả thì sự nghiệp quan trọng hơn, thi thoảng chịu chút ấm ức cũng hoàn toàn trong phạm vi chấp nhận được.
Hứa Đường Chu sững sờ.
Cái gì?!
Chuyện còn có thể đảo ngược như vậy sao?
Chẳng lẽ giống hệt trong mấy bộ phim thần tượng rập khuôn, bởi vì một câu vô tình nào đó của cậu mà nam chính sinh ra kiểu ý nghĩ "Hừ, người phụ nữ này, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi" sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như Lăng Triệt có phản bác lại quan điểm của cậu về sự kỳ thị Omega, còn cậu nói xét từ âm nhạc của anh thì không thấy như thế.
Cụ thể hội thoại lúc đó ra sao, cậu cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Chẳng lẽ là vì điều này?
_____________
Lúc này người trong công ty đã lần lượt rời đi.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ cũng phải đi rồi. Ở dưới lầu, những người biểu tình và đám phóng viên tinh lực dồi dào, vậy mà canh giữ cả đêm không đi. Có lẽ biết hôm nay Lăng Triệt thế nào cũng rời khỏi khách sạn Fischer, bọn họ còn phấn khích hơn cả hôm qua, thề phải khiến Lăng Triệt khó lòng thoát thân.
Vào thang máy, Hoàng Thiên nói: "Chu Chu, sắc mặt cậu có hơi tái, tối qua không ngủ ngon à?"
"Thực sự tệ lắm ạ." Hứa Đường Chu thành thật trả lời. Ngủ ngon mới là lạ, cậu sắp bị bào rỗng luôn rồi.
"Lộ Gia đúng là rất biết hành hạ." Hoàng Thiên hiểu sai ý, còn nhắc nhở cậu, "Nhưng bình thường cậu vẫn phải chú ý giấc ngủ. Tuy còn trẻ, nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ, phải chú ý dưỡng sinh. Nhìn Lộ Gia đi, đã hai mươi sáu rồi đó."
Hứa Đường Chu kinh ngạc, cậu tưởng Lộ Gia nhiều nhất chỉ hai mươi.
Nghệ sĩ toàn là yêu quái à!
Đến bãi đỗ xe, Hoàng Thiên vừa mở cửa xe để Hứa Đường Chu lên thì Tiểu An đã chạy tới: "Anh Hoàng!"
Tiểu An th* d*c, nói muốn nhờ họ giúp một việc.
Hai người nói chuyện vài câu, Hứa Đường Chu nghe không rõ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu thật sự phải bù ngủ.
Hoàng Thiên lên xe lại gọi: "Chu Chu, cậu ngồi vào trong một chỗ đi."
Hứa Đường Chu không hiểu gì, nhưng vẫn dịch vào ô ghế thứ hai.
Cậu vừa ngồi xong, một đôi chân dài liền bước vào.
Lăng Triệt mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, chắc định ngụy trang. Nhưng có hóa thành tro Hứa Đường Chu cũng nhận ra, huống chi còn có pheromone cấp S đặc trưng của anh mùi – "Mặt trời rực cháy" nóng rực, gần như bỏng người.
Anh im lặng ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Đường Chu, vô cùng tự nhiên điều chỉnh lưng ghế để ngồi thoải mái hơn. May mà chiếc xe thương vụ cao cấp này ghế rộng, nếu không vóc dáng cao lớn của anh chắc chắn sẽ bị gò bó.
Hứa Đường Chu: "..."
Vậy có nên chào hỏi một tiếng không nhỉ?
Tiểu An cũng lên xe, vui vẻ ngồi ghế trước, thò đầu ra nói: "Làm phiền rồi, hôm qua xe chúng tôi bị paparazzi chụp được biển số, giờ chị Nhã lái chiếc kia đi dụ họ. Tình cờ gặp mọi người, nên xin đi nhờ, đảm bảo không ai đoán được chúng tôi ở trên xe của cậu. Chu Chu, cậu không để ý chứ?"
Đúng là lời nói thật, bây giờ không có truyền thông nào biết xe của Hứa Đường Chu, thậm chí nhận ra cậu là ai còn chưa chắc.
Tư Đồ Nhã đúng là Tư Đồ Nhã.
"Không để ý đâu." Hứa Đường Chu liếc nhìn Lăng Triệt.
Lăng Triệt chẳng có ý định chào hỏi gì.
Thôi, Hứa Đường Chu quyết định vậy, mọi người cùng im lặng đi.
Hoàng Thiên khởi động xe: "Lăng Triệt muốn về nhà hay đi đâu? Tôi nghe nói Ứng Thần sống ở phía bắc thành phố rất tốt, còn giới thiệu cho cậu mua một căn nhà, có phải muốn đến đó không?"
Ứng Thần! Ảnh đế vô cùng nổi tiếng của màn ảnh!
Hứa Đường Chu nghĩ, thì ra bạn bè của Lăng Triệt đều ở tầm cỡ này, quả nhiên đại thần đều chơi với đại thần.
Mà thành tích huy hoàng nhất của cậu chỉ là kéo bạn cùng phòng học bá xuống nước, cùng nhau online chơi trò nối hình trẻ con.
"Về nhà." Lăng Triệt cuối cùng cũng mở miệng.
Có lẽ vì là buổi sáng, giọng của anh nghe khàn khàn, "Cảm ơn."
Không ai nhắc đến cuộc gặp gỡ đầy lúng túng tối qua.
Không, với Hứa Đường Chu và Lăng Triệt thì đó là hai lần gặp lúng túng.
Trong xe không ai nói nữa, bọn họ thuận lợi xuyên qua đám đông náo nhiệt ngoài khách sạn mà không bị ai nghi ngờ. Xe vừa chạy được một đoạn thì nghe có người gào: "Xe của Lăng Triệt!!!"
Đám đông lập tức ùa đến, xe Tư Đồ Nhã vừa ló mặt đã bị bao vây chặt.
Tiểu An suýt nữa vỗ tay cười to, còn Lăng Triệt ngoái đầu nhìn thoáng đám người kia, chỉ hé môi buông hai chữ.
Hứa Đường Chu cảm thấy anh nói: "Đồ ngu."
Nhưng Hứa Đường Chu không có bằng chứng.
Đang nghĩ vậy, Lăng Triệt bỗng tháo khẩu trang và mũ xuống, hoàn toàn thả lỏng, trông mệt mỏi cực độ ngả người ra ghế, quầng thâm mắt... dọa người.
Vị đại minh tinh này chẳng lẽ cả đêm qua không ngủ?
"Nhìn gì vậy?" Lăng Triệt quay đầu sang.
Hứa Đường Chu: "???"
Lăng Triệt lạnh nhạt: "Đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa."
Hứa Đường Chu: "...Tôi không có."
Hoàng Thiên liếc qua gương chiếu hậu, từ góc độ của anh ta không thấy Hứa Đường Chu, chỉ thấy Lăng Triệt mặt lạnh, đang lục lọi gì đó trong túi áo khoác rộng, trông vô cùng mất kiên nhẫn.
Hoàng Thiên cứ cảm thấy bọn họ sắp đánh nhau đến nơi.
Hứa Đường Chu cũng không dám nhìn Lăng Triệt nữa, cảm giác anh lúc này có chút bực dọc, biết đâu lại đang cáu ngủ. Tốt nhất mình đừng mở miệng, cố gắng ngoan ngoãn như gà.
Không biết tại sao, tuyến thể của cậu lại ngứa ngáy, còn ngứa hơn lúc mới tỉnh buổi sáng.
Cậu nhịn không nổi đưa tay chạm thử, phát hiện một mảng nhỏ sau gáy nóng ran, hơi nổi lên, giống như đang chờ thứ gì đó xuyên qua.
Một bàn tay bất ngờ vươn tới.
Ngón tay ấy đẹp đẽ, trùng khớp với bàn tay trong giấc mơ của Hứa Đường Chu.
Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn, chỉ thấy trong tay anh cầm một thứ.
Thì ra Lăng Triệt lục lọi hồi lâu, là để móc ra một gói khăn giấy từ túi áo.
Hoàng Thiên đang âm thầm quan sát thấy cảnh này, khóe miệng co giật.
Lăng Triệt đưa khăn giấy đến trước mặt Hứa Đường Chu, nhàn nhạt nói: "Cậu chảy máu mũi rồi."
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Tối đó, Hứa Đường Chu ngủ rất chập chờn, cả đêm đều nằm mơ.
Trong mơ là một ngày giông bão, không biết có phải bão đổ bộ hay không, rừng cây ngoài cửa sổ bị gió thổi nghiêng ngả, bầu trời như bị xé toạc ra một khe nứt, mưa liên tục tuôn xối xả xuống đất.
Trong căn phòng mà cậu đang ở lại vô cùng yên tĩnh, tấm kính cửa sổ sát đất như đã cách ly toàn bộ cuồng phong bạo vũ. Ngăn mưa dông cùng với tiếng sấm sét bên ngoài, chỉ còn chiếc quạt trần trên đầu vẫn đang quay, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trước mặt là chiếc bàn gỗ lim, trên mặt bàn đặt một xấp đề thi. Cậu cúi đầu nhìn, đề thi ghi rõ "Đề thi thử đại học thành phố Khởi Nam năm 2203", mà trong tay cậu lại đang cầm một cây bút máy.
Lúc này, Hứa Đường Chu vẫn còn biết rõ mình đang mơ.
"Moẹ nó." Cậu toát mồ hôi lạnh, đến trong mơ cũng phải làm đề thi đại học, cái bóng ma này đúng là quá sâu rồi.
Bỗng có người ở phía sau lên tiếng: "Câu này không làm được à?"
Giọng nói kia thật dễ nghe, không lạnh không nóng, còn mang chút lười nhác.
Hứa Đường Chu mới nhận ra, cậu đang ngồi trên đùi Alpha của mình, cuộn trong lòng đối phương, một tư thế vô cùng mờ ám.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài, sạch sẽ từ phía sau nắm lấy mu bàn tay cậu, dẫn theo cây bút của cậu làm động tác chuẩn bị viết đáp án.
Tất nhiên cậu là muốn Alpha viết đáp án rồi.
Nhưng Alpha lại cố ý không hạ bút, còn ghé sát lại, cắn một cái lên tai cậu: "Xin anh đi, xin anh, anh sẽ dạy cho em."
Bị cắn, cậu run rẩy một chút, tuyến thể ở sau gáy ngứa ngáy không ngừng. Đầu bút cà một đường dài trên giấy, miệng lại phẫn nộ nói: "Chuyện con người làm ra được đó hả? Không thể tội nghiệp bọn thi đại học như tụi em sao... vừa yêu đương vừa phải học tập, bọn em thật sự khổ quá mà."
Cảnh trong mơ chợt thoáng qua, Alpha đã hôn xuống.
Hứa Đường Chu hoàn toàn quên mất mình đang ở trong mơ, chỉ nghe tim đập thình thịch, bị động nhưng lại khao khát nghênh đón nụ hôn này. Gần như không phân biệt nổi trong nụ hôn cuồng nhiệt dây dưa ấy, rốt cuộc ai mới là người chủ động hơn.
Trong ánh sáng mờ mịt, cậu nhìn thấy gương mặt sâu sắc thâm thúy của đối phương. Hàng lông mi màu nâu vừa dài vừa rậm, vừa hôn cậu vừa lộ ra nụ cười mang chút trẻ con, như kiểu trò đùa dai thành công, đối phương trông cực kỳ thỏa mãn.
Sấm sét dồn dập, trầm đục mà xa xăm nơi chân trời.
Trong căn phòng sáng tối đan xen, trên tấm kính phản chiếu bóng hình hai người. Alpha với dáng vẻ thiếu niên cắn vào tuyến thể sau gáy cậu, thoạt nhìn rất hung hăng, nhưng khi cắn xuống lại rất nhẹ. Hứa Đường Chu nhìn về phía kính, lập tức đối diện một đôi mắt màu hổ phách.
Đôi mắt ấy khiến Hứa Đường Chu ngẩn ra mà nhớ đến tên của anh: "...Lăng Triệt."
Khi Hứa Đường Chu gọi ra cái tên đó thì cậu tỉnh lại.
Trời đã sáng choang, trước mắt là trần nhà của khách sạn Fischer, nhắc nhở cậu vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Tuyến thể sau gáy vẫn còn hơi ngứa, như thể thật sự đã bị cắn qua vậy.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, Lộ Gia hình như đã rời đi, thậm chí còn không chào một tiếng, chẳng phải đã nói là bạn bè sao.
Nhưng Hứa Đường Chu lại thở phào, thầm may mắn: May quá, chỉ có mình cậu ở đây.
Bao lâu rồi... chưa từng mơ lại loại mộng như thế?
Chẳng lẽ là vì hôm qua đã gặp chính nhân vật trong mộng ngoài đời thực? Hay là bởi lúc mượn điện thoại trong phòng Lăng Triệt, không cẩn thận lại tưởng tượng ra một chiếc xe không biển số bằng một tư thế kỳ quặc nào đó? (*)
(*) Là ý chỉ nghĩ về chuyện 18+
Lần đầu tiên mơ loại mộng này là khi Hứa Đường Chu vừa hoàn thành phân hóa, lúc tái khám cậu ngượng ngùng nói với bác sĩ.
Bác sĩ an ủi cậu, nói đó là hiện tượng bình thường.
Mỗi Omega sau khi ph*t d*c đều sẽ mơ thấy hình mẫu lý tưởng trong tiềm thức của mình, điều đó chứng minh sự ph*t d*c đã hoàn toàn trưởng thành. Chỉ là Hứa Đường Chu phân hóa muộn, nên hiện tượng này cũng đến muộn hơn so với bạn bè cùng lứa, không cần quá lo lắng.
Bác sĩ còn trêu chọc: "Thế nào, đối tượng tưởng tượng của cậu có phải hình mẫu lý tưởng không?"
Hứa Đường Chu nghĩ nghĩ, mặt đỏ bừng nói: "Không thấy rõ mặt, nhưng A đến mức chân mềm nhũn!"
(*) Ý của từ A (Alpha) có thể đại diện cho các tính từ như: bá đạo, mạnh mẽ.
Cho đến một ngày, cậu nhìn thấy Lăng Triệt trên TV, từng chi tiết của người trong mơ đều tìm thấy chỗ dựa, khớp hoàn hảo đến mức kinh người.
Quả táo đang ăn dở trên tay cậu cũng rơi xuống đất vì hoảng hốt.
Cậu hỏi người nhà: "Mẹ, con có quen anh ấy không?"
Tạ Nhụy bước đến nhìn người trên TV: "Con nhớ ra gì sao?"
Cậu nào dám nói trong mơ mình đã làm những gì, chỉ nói: "Con thấy anh ấy rất quen, giống như từng biết vậy."
Tạ Nhụy cười cười, nói cho cậu biết: "Cậu ấy tên Lăng Triệt, là siêu sao. Trước đây con là fan của cậu ấy đấy, tất nhiên là quen rồi."
Khi đó, Hứa Đường Chu đã bị sự mất liêm sỉ của bản thân làm cho choáng váng, chỉ còn biết cảm ơn vì trước đây mình không phải fan độc hại, bởi vì phát hiện trong ổ cứng máy tính có đủ kiểu loại Alpha khác nhau.
Sự thật chứng minh, mộng cảnh và hiện thực là hai chuyện khác biệt.
Khi đến dự hội nghị thường niên, Hứa Đường Chu từng kích động bao nhiêu, thì bây giờ lại tiếc nuối bấy nhiêu. Lăng Triệt ngoài đời thực không bằng một nửa sự dịu dàng trong mơ, thậm chí còn có thể nói là mang định kiến với Omega.
Hứa Đường Chu thậm chí không muốn làm fan nhan sắc của anh nữa.
Xin đấy, cậu thật sự không muốn sau này vẫn mơ loại giấc mộng đó với gương mặt Lăng Triệt.
Hoàng Thiên đến phòng Hứa Đường Chu thì trên mặt đã rạng rỡ trở lại: "Tối hôm qua cậu đã nói gì với Lăng Triệt vậy? Cuối cùng thuyết phục được cậu ta kiểu gì thế?"
Hứa Đường Chu ngồi xếp bằng trên giường, ăn bữa sáng mà khách sạn mang đến, má phồng lên thành một cục đáng yêu.
"Cái gì ạ? Em chỉ muốn mượn cái điện thoại thôi mà."
Hoàng Thiên vô cùng vui mừng: "Anh nghe Tiểu An nói rồi. Khi cậu mượn điện thoại có phải đã nói gì đó khiến cậu ta đổi cách nhìn về cậu không. Sáng nay chị Nhã gọi điện, nói chuyện này đã định, Lăng Triệt tỏ thái độ có thể cân nhắc, không còn phản đối như trước nữa."
Nghệ sĩ muốn có độ nổi thì phải có điểm khởi đầu tốt. Hoàng Thiên không phải người tính toán chi li, so với tất cả thì sự nghiệp quan trọng hơn, thi thoảng chịu chút ấm ức cũng hoàn toàn trong phạm vi chấp nhận được.
Hứa Đường Chu sững sờ.
Cái gì?!
Chuyện còn có thể đảo ngược như vậy sao?
Chẳng lẽ giống hệt trong mấy bộ phim thần tượng rập khuôn, bởi vì một câu vô tình nào đó của cậu mà nam chính sinh ra kiểu ý nghĩ "Hừ, người phụ nữ này, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi" sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như Lăng Triệt có phản bác lại quan điểm của cậu về sự kỳ thị Omega, còn cậu nói xét từ âm nhạc của anh thì không thấy như thế.
Cụ thể hội thoại lúc đó ra sao, cậu cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Chẳng lẽ là vì điều này?
_____________
Lúc này người trong công ty đã lần lượt rời đi.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ cũng phải đi rồi. Ở dưới lầu, những người biểu tình và đám phóng viên tinh lực dồi dào, vậy mà canh giữ cả đêm không đi. Có lẽ biết hôm nay Lăng Triệt thế nào cũng rời khỏi khách sạn Fischer, bọn họ còn phấn khích hơn cả hôm qua, thề phải khiến Lăng Triệt khó lòng thoát thân.
Vào thang máy, Hoàng Thiên nói: "Chu Chu, sắc mặt cậu có hơi tái, tối qua không ngủ ngon à?"
"Thực sự tệ lắm ạ." Hứa Đường Chu thành thật trả lời. Ngủ ngon mới là lạ, cậu sắp bị bào rỗng luôn rồi.
"Lộ Gia đúng là rất biết hành hạ." Hoàng Thiên hiểu sai ý, còn nhắc nhở cậu, "Nhưng bình thường cậu vẫn phải chú ý giấc ngủ. Tuy còn trẻ, nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ, phải chú ý dưỡng sinh. Nhìn Lộ Gia đi, đã hai mươi sáu rồi đó."
Hứa Đường Chu kinh ngạc, cậu tưởng Lộ Gia nhiều nhất chỉ hai mươi.
Nghệ sĩ toàn là yêu quái à!
Đến bãi đỗ xe, Hoàng Thiên vừa mở cửa xe để Hứa Đường Chu lên thì Tiểu An đã chạy tới: "Anh Hoàng!"
Tiểu An th* d*c, nói muốn nhờ họ giúp một việc.
Hai người nói chuyện vài câu, Hứa Đường Chu nghe không rõ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu thật sự phải bù ngủ.
Hoàng Thiên lên xe lại gọi: "Chu Chu, cậu ngồi vào trong một chỗ đi."
Hứa Đường Chu không hiểu gì, nhưng vẫn dịch vào ô ghế thứ hai.
Cậu vừa ngồi xong, một đôi chân dài liền bước vào.
Lăng Triệt mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, chắc định ngụy trang. Nhưng có hóa thành tro Hứa Đường Chu cũng nhận ra, huống chi còn có pheromone cấp S đặc trưng của anh mùi – "Mặt trời rực cháy" nóng rực, gần như bỏng người.
Anh im lặng ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Đường Chu, vô cùng tự nhiên điều chỉnh lưng ghế để ngồi thoải mái hơn. May mà chiếc xe thương vụ cao cấp này ghế rộng, nếu không vóc dáng cao lớn của anh chắc chắn sẽ bị gò bó.
Hứa Đường Chu: "..."
Vậy có nên chào hỏi một tiếng không nhỉ?
Tiểu An cũng lên xe, vui vẻ ngồi ghế trước, thò đầu ra nói: "Làm phiền rồi, hôm qua xe chúng tôi bị paparazzi chụp được biển số, giờ chị Nhã lái chiếc kia đi dụ họ. Tình cờ gặp mọi người, nên xin đi nhờ, đảm bảo không ai đoán được chúng tôi ở trên xe của cậu. Chu Chu, cậu không để ý chứ?"
Đúng là lời nói thật, bây giờ không có truyền thông nào biết xe của Hứa Đường Chu, thậm chí nhận ra cậu là ai còn chưa chắc.
Tư Đồ Nhã đúng là Tư Đồ Nhã.
"Không để ý đâu." Hứa Đường Chu liếc nhìn Lăng Triệt.
Lăng Triệt chẳng có ý định chào hỏi gì.
Thôi, Hứa Đường Chu quyết định vậy, mọi người cùng im lặng đi.
Hoàng Thiên khởi động xe: "Lăng Triệt muốn về nhà hay đi đâu? Tôi nghe nói Ứng Thần sống ở phía bắc thành phố rất tốt, còn giới thiệu cho cậu mua một căn nhà, có phải muốn đến đó không?"
Ứng Thần! Ảnh đế vô cùng nổi tiếng của màn ảnh!
Hứa Đường Chu nghĩ, thì ra bạn bè của Lăng Triệt đều ở tầm cỡ này, quả nhiên đại thần đều chơi với đại thần.
Mà thành tích huy hoàng nhất của cậu chỉ là kéo bạn cùng phòng học bá xuống nước, cùng nhau online chơi trò nối hình trẻ con.
"Về nhà." Lăng Triệt cuối cùng cũng mở miệng.
Có lẽ vì là buổi sáng, giọng của anh nghe khàn khàn, "Cảm ơn."
Không ai nhắc đến cuộc gặp gỡ đầy lúng túng tối qua.
Không, với Hứa Đường Chu và Lăng Triệt thì đó là hai lần gặp lúng túng.
Trong xe không ai nói nữa, bọn họ thuận lợi xuyên qua đám đông náo nhiệt ngoài khách sạn mà không bị ai nghi ngờ. Xe vừa chạy được một đoạn thì nghe có người gào: "Xe của Lăng Triệt!!!"
Đám đông lập tức ùa đến, xe Tư Đồ Nhã vừa ló mặt đã bị bao vây chặt.
Tiểu An suýt nữa vỗ tay cười to, còn Lăng Triệt ngoái đầu nhìn thoáng đám người kia, chỉ hé môi buông hai chữ.
Hứa Đường Chu cảm thấy anh nói: "Đồ ngu."
Nhưng Hứa Đường Chu không có bằng chứng.
Đang nghĩ vậy, Lăng Triệt bỗng tháo khẩu trang và mũ xuống, hoàn toàn thả lỏng, trông mệt mỏi cực độ ngả người ra ghế, quầng thâm mắt... dọa người.
Vị đại minh tinh này chẳng lẽ cả đêm qua không ngủ?
"Nhìn gì vậy?" Lăng Triệt quay đầu sang.
Hứa Đường Chu: "???"
Lăng Triệt lạnh nhạt: "Đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa."
Hứa Đường Chu: "...Tôi không có."
Hoàng Thiên liếc qua gương chiếu hậu, từ góc độ của anh ta không thấy Hứa Đường Chu, chỉ thấy Lăng Triệt mặt lạnh, đang lục lọi gì đó trong túi áo khoác rộng, trông vô cùng mất kiên nhẫn.
Hoàng Thiên cứ cảm thấy bọn họ sắp đánh nhau đến nơi.
Hứa Đường Chu cũng không dám nhìn Lăng Triệt nữa, cảm giác anh lúc này có chút bực dọc, biết đâu lại đang cáu ngủ. Tốt nhất mình đừng mở miệng, cố gắng ngoan ngoãn như gà.
Không biết tại sao, tuyến thể của cậu lại ngứa ngáy, còn ngứa hơn lúc mới tỉnh buổi sáng.
Cậu nhịn không nổi đưa tay chạm thử, phát hiện một mảng nhỏ sau gáy nóng ran, hơi nổi lên, giống như đang chờ thứ gì đó xuyên qua.
Một bàn tay bất ngờ vươn tới.
Ngón tay ấy đẹp đẽ, trùng khớp với bàn tay trong giấc mơ của Hứa Đường Chu.
Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn, chỉ thấy trong tay anh cầm một thứ.
Thì ra Lăng Triệt lục lọi hồi lâu, là để móc ra một gói khăn giấy từ túi áo.
Hoàng Thiên đang âm thầm quan sát thấy cảnh này, khóe miệng co giật.
Lăng Triệt đưa khăn giấy đến trước mặt Hứa Đường Chu, nhàn nhạt nói: "Cậu chảy máu mũi rồi."
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 6: Chảy máu mũi
10.0/10 từ 24 lượt.