Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 66: Ngoại truyện 3: [Tuyến if] Thanh mai trúc mã - Ca ca
104@-
Thái Khang năm thứ tám.
Năm ấy triều chính thông thuận, quốc thái dân an, điều duy nhất khiến bá quan lo lắng là huyết mạch của tiên đế, Dự vương điện h* th*n thể yếu nhược, thường ngày phải dùng thuốc điều dưỡng.
Có vị đại thần cảm khái: "May mà năm xưa không để bệ hạ nhường ngôi, Dự vương điện hạ như thế này, e là khó mà lớn nổi."
Lại có đại thần vội quát: "Lời ấy ngài cũng dám nói ư, ngậm miệng lại đi! Hoàng tôn dạo gần đây vừa mới..."
Bản triều đến đời tiên đế, con nối dõi thưa thớt, bất đắc dĩ phải từ hương dã kế tự tông thất tử, ấy chính là đương kim Vạn Tuyên Đế.
Nào ngờ sau khi tiên đế băng hà, lại có di thai, di thai ấy chính là đương kim Dự vương gia.
Tưởng đâu Dự vương gia lỡ ngôi vị, chỉ có thể làm một vị nhàn vương. Nào ngờ, mạch nhà Vạn Tuyên Đế lại phát sinh vấn đề.
Vạn Tuyên Đế chỉ có một người con trai, sau khi đăng cơ liền phong làm Thái tử, song dưới gối Thái tử cũng không có nam tự.
Trước khi vào kinh, Thái tử từng có nam tự, nhưng không nuôi lớn được, mấy năm nay khó khăn lắm mới có một đứa, chẳng bao lâu lại bị gió lạnh táp trúng mà yểu vong.
Thái tử bi thương khôn xiết. Đối với Đông cung mà nói, thật chẳng phải việc lành, e rằng về sau khó lòng thêm mụn con.
Còn Dự vương điện hạ dẫu sao cũng đã tám tuổi. Vì Vạn Tuyên Đế là con kế tự, suốt tám năm nay vẫn luôn có người nhớ rằng Dự vương mới là chính thống của tiên đế, thêm vào việc Thái tử vô tự, lời đồn "hoàn chính tiên đế" đã dần nổi lên.
...
Dự vương phủ.
Hoạn quan Lưu Mạo hai mươi tuổi, vốn là tâm phúc của Nguyên Thái phi, được sắp đặt sang Dự vương phủ đảm đương quản sự, hầu hạ kề cận Dự vương gia Bùi Thuyên.
Y ở bên Bùi Thuyên đã một năm, trước đó là một lão thái giám bên cạnh tiên đế trông nom vương gia, lão thái giám trúng độc mà chết, khi ấy mới điều Lưu công công tới.
Nào ngờ Tất niên năm nay, Dự vương cũng trúng chiêu. Ngài ăn một miếng bánh có vị hơi đắng, tuy rất nhanh đã thúc nôn ra, nhưng thân thể vẫn bị ảnh hưởng.
Dự vương phủ nghiêm chỉnh tra xét trên dưới, bắt được kẻ hạ độc, chưa kịp tra hỏi, người kia đã tự vẫn bằng độc dược. Lần theo manh mối, không phải không dò được hung thủ đứng sau, chỉ là chuyện ấy liên can Đông cung.
Đông cung vừa mất hoàng tôn, sợ thiên hạ hoàn chính về tiên đế, vậy mà lại ra tay với một hoàng tử tám tuổi, thật là tiên đế có mắt đưa sói vào nhà.
Vì vậy Lưu công công từng bất bình phẫn nộ, song trước sự trầm mặc hơn nửa tháng của Vạn Tuyên Đế, y cũng chẳng dám tức giận nữa.
Vạn Tuyên Đế định dĩ hòa vi quý mà xử lý cho chìm.
Dự vương điện hạ dẫu là huyết mạch tiên đế thì đã sao, Thái tử Đông cung mới là cốt nhục ruột rà của Vạn Tuyên Đế.
Lúc này, trong mắt Lưu công công, Dự vương điện hạ đang đứng dưới hành lang. Tuổi lên tám, dáng thiếu niên nhỏ nhắn khoác một tấm choàng gấm nền lam bảo thêu văn như ý, thân hình đã cao hơn bạn đồng lứa, hơi gầy mảnh, mày mắt như nét mực đậm, tinh xảo tựa họa, song vì mới trúng độc chưa lâu mà sắc mặt vương chút mỏi mệt, đôi môi mỏng lạnh sắc khép hờ.
Vài phần xa cách, vài phần lãnh đạm.
Tuy ngài tuổi còn nhỏ, Lưu công công lại chẳng dễ đoán nổi đứa trẻ này nữa, đến mức ngài chỉ khẽ động, Lưu công công cũng phải giật mình.
Bùi Thuyên ôm một lò sưởi tay, giọng lạnh nhạt: "Tiếng gì vậy?"
Lưu công công lắng tai: "Hẳn là pháo đốt mừng hội hoa đăng ngoài kia."
Nghĩ tiểu điện hạ lạnh tình quá, Lưu công công bèn khuyên: "Điện hạ có muốn ra ngoài dạo một vòng chăng? Thượng Nguyên năm nay là một trong những kỳ hội náo nhiệt nhất những năm gần đây."
Bởi Thánh tổ đã cao niên bát tuần, Đại Thịnh triều có lệ: phàm niên hiệu tân triều gặp chữ "bát", thì lễ Thượng Nguyên năm ấy sẽ cầu phong điều vũ thuận, quân dân cùng mừng.
Bên ngoài phố Vạn Ninh trước vương phủ, đang rộn ràng náo nhiệt.
Chỉ là Lưu công công vừa đề nghị xong, Bùi Thuyên lại chẳng mấy hứng thú, cậu quay người toan trở vào trong phòng, chợt bước chân khựng lại.
Như có một bàn tay vô hình bóp chặt ngực, khiến cậu bỗng nảy sinh một dự cảm, nếu không ra ngoài nhìn một cái, về sau ắt sẽ hối hận suốt nhiều năm.
Ngừng một thoáng, cậu quay lại, nói: "Đi thôi, ra ngoài." Lại dặn: "Không dùng nghi trượng vương phủ."
Cậu chỉ muốn ra ngoài dạo quanh, nếu dùng nghi trượng, ngày sau lại khiến quan lại chú mục. Dù tuổi chưa lớn, chẳng có nghĩa là cậu không hiểu chuyện.
Hơn nữa vụ ám độc liên can Đông cung vừa qua, Thái tử hẳn sẽ bị Trương hoàng hậu quản thúc, trong ngày long trọng thế này cũng chẳng lo còn thích khách.
Lưu công công không rõ vì sao cậu đổi ý, nhưng tính khí tiểu điện hạ vốn khó lường, bèn cười đáp: "Vâng, nô tài lập tức bảo Lý Thanh Sơn sửa soạn."
...
Cùng lúc ấy, phố Vĩnh An.
Trên dưới phủ Vĩnh Quốc công tràn ngập hân hoan, Phùng phu nhân tâm tình khoan khoái, chẳng chỉ bởi Thượng Nguyên, mà còn vì Tần lão phu nhân trao quyền.
Năm nay là lần đầu sau hơn mười năm bị mẹ chồng đè nén, Phùng phu nhân được nắm việc lớn nhỏ trong phủ. Dẫu Tần lão phu nhân khi cầm quyền chưa từng bạc đãi bà, song các phu nhân đồng niên xung quanh đều đã quản gia, chỉ riêng bà là chưa, nhìn cứ như bản thân bất tài, kém phần thể diện.
Tóm lại hôm nay, Phùng phu nhân chẳng có lý do gì mà không vui. Huống hồ Bình An cũng đã lên năm, trẻ con đến năm tuổi, không còn dễ yểu như khi mới lọt lòng, ấy lại là chuyện đại cát.
Bà chỉ có mỗi đứa con gái này, Bình An mũm mĩm như tạc, ngoan ngoãn mềm mại, hôm nay bế ra cho các nhà phu nhân ngắm, phu nhân nào cũng tấm tắc khen, bà nghe mà lâng lâng tận mây.
Chẳng bao lâu, một bà mụ bước vào, cười nói: "Phu nhân, bên ngoài có người bán kẹo hồ lô đấy ạ."
Bình An ngồi trong lòng Phùng phu nhân, nghe ba chữ "kẹo hồ lô", lập tức tròn mắt đảo quanh.
Có phu nhân đùa: "Xem kìa, nhắc đến ăn là mắt sáng ngay."
Phùng phu nhân cười: "Đúng thật!"
Bà thương Bình An không để đâu cho hết, con muốn gì là cho nấy, bèn bảo bà mụ kia cùng một nha hoàn tên Xuân Chi, dắt Bình An ra ngoài mua kẹo hồ lô.
Lúc đi, Phùng phu nhân còn dặn Xuân Chi: "Mang thêm bạc, ngoài kia đang vui, con ngoan muốn gì cứ mua, chẳng thiếu mấy đồng ấy."
Xuân Chi vâng dạ: "Dạ, thưa phu nhân."
Ý của Phùng phu nhân là để Bình An dạo xem phố Vĩnh An, tự nhiên không mang quá nhiều gia nhân theo. Chỉ có bà mụ và Xuân Chi, mỗi người nắm một tay Bình An. Bình An kẹp giữa hai người, ngửa đầu, đôi mắt trong veo long lanh in ngược muôn sắc đèn hoa.
Ngoài phố có nhà giàu đốt pháo hoa, "bùm bùm" rộn rã, rồi tung đồng tiền, tiền đồng bạc vụn rơi loảng xoảng khắp mặt đường, phố xá tức khắc thành cơn hỗn loạn. Bà mụ lập tức cúi rạp xuống đất nhặt tiền xu. Xuân Chi thì chê mấy đồng tiền ấy, tay nắm một mình tay Bình An mà ngửa cổ ngắm pháo hoa, xem mải mê quá, đúng lúc ấy chẳng biết ai xô phải, Xuân Chi và Bình An bị dòng người đẩy tản ra.
Bình An lùi mấy bước, một tay cầm kẹo hồ lô, tay kia cố với về bàn tay Xuân Chi. Cô bé nhớ lời mẫu thân dặn: ra ngoài không được buông tay người lớn.
Mẩu người bé xíu xiu, cô bé len lên phía trước, sắp nắm được tay Xuân Chi thì Xuân Chi lại quay phắt người, ngước nhìn nàng hoa trong lòng đèn, ngón tay ấy chệch khỏi bàn tay nhỏ xíu của Bình An.
Người đông quá, Bình An bị đẩy, cứ bị đẩy đi. Tự khi nào chẳng hay, cô bé đã không còn nhìn thấy Xuân Chi và bà mụ nữa.
Bình An đứng giữa đại lộ, một tay nắm kẹo hồ lô, tay kia trống không, năm ngón ngắn ngủn khẽ cựa. Không còn ai nắm tay cô bé nữa.
Cô bé hơi ngơ ngác, cũng chẳng biết mình đang ở đâu, sự đã đến nước này, cô bé cúi nhìn kẹo hồ lô trong tay, thôi thì ăn một miếng đã.
Cắn một miếng, nhai nhai nhai.
Chợt động tác nhai dừng lại, đôi mắt ướt mượt của Bình An nhìn về phía không xa.
Có một đứa trẻ cũng đi lẻ, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, khoác một tấm choàng lam bảo, giữa vầng trăng tròn và ánh huy hoàng Thượng Nguyên lại lộ ra mấy phần tịch liêu.
Bình An nhìn trái ngó phải. Cô bé nhón chân, lon ton chạy tới.
Bùi Thuyên vừa ra khỏi cửa đã hối hận.
Đêm Thượng Nguyên, khắp phố toàn là người, dường như ném mình vào một lò nước sôi sùng sục, những đầu người chen chúc kia chính là bọt nước lăn tăn, dâng lên lớp lớp, khiến người ta khó chịu khắp mình.
Cậu không ưa náo nhiệt, càng ghét chỗ đông đúc. Trong lòng bứt rứt khó yên.
Bùi Thuyên thở dài một hơi, đang định nghĩ hay là quay về, thì bàn tay thõng bên sườn bỗng bị một bàn tay nhỏ mềm mềm, hơi lạnh, nắm lấy.
Cậu giật mình, cúi đầu nhìn.
Một bé gái mặc mấy lớp áo quần, tròn vo như cái nụm, đỏ au như lồng đèn nhỏ, trên đầu đội mũ hài tử song lưu tô đính hình chuồn chuồn, dưới vành mũ là đôi mắt to tròn trong suốt, sạch sẽ không gợn bụi, má phính phính, chưa đầy bằng lòng bàn tay cậu.
Tựa hồ một người tuyết nhỏ tinh xảo hóa thành linh, bỗng bay lả tả xuống trần gian.
Mi mắt Bùi Thuyên khẽ động: "Ngươi..."
Cô bé thấp hơn cậu một chút, giọng mềm như bông: "Huynh cũng lạc rồi."
Lưu công công mấy người lúc này mới để ý đến Tiểu Bình An, có lẽ cô bé nhỏ quá nên người lớn đều chẳng ai lưu tâm.
Lưu công công kinh hãi: "Đứa nhỏ ở đâu ra vậy?"
Bình An nhìn Lưu công công, lại nhìn Bùi Thuyên, thì ra huynh ấy không bị lạc, khác với mình.
Cô bé liền buông tay ra.
Tay Bùi Thuyên chợt trống không, cậu theo bản năng khẽ miết đầu ngón tay, chỉ thấy bên khóe môi cô bé còn dính đường mật, bèn hỏi: "Ngươi là ai?"
Bình An: "Muội là Tiểu Bình An mà."
Cô bé biết mình tên Bình An, còn những thứ khác, vẫn chưa kịp nhớ.
Cô bé còn hỏi: "Còn huynh?"
Bùi Thuyên hơi kéo khóe môi, không đáp.
Lưu công công nhìn lại y phục trên người Bình An cũng chẳng tầm thường, chiếc mũ em bé lại là Tô thêu, ắt hẳn con nhà công hầu thế gia. Chỉ là nhà nào sơ suất thế, để lạc trẻ ngay giữa phố, không sợ bị kẻ xấu bắt đi sao?
Lưu công công đành hạ giọng thưa với Bùi Thuyên: "Vị này hẳn là tiểu cô nương nhà công hầu."
Tính vương gia xưa nay vốn lạnh lùng mà.
Lưu công công còn đang do dự có nên khuyên nữa không, đã thấy Bùi Thuyên bỏ mấy người lại, quay người đi về phía phố Vạn Ninh trước vương phủ.
Thấy chẳng ai theo kịp, cậu ngoảnh đầu, mắt liếc về sau, nhàn nhạt bảo: "Lại đây."
Lưu công công nhìn Tiểu Bình An, thở dài một tiếng, lật đật bước đến.
Tiểu Bình An nắm một xiên kẹo hồ lô đã cắn dở, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Bùi Thuyên lặng nhìn cô bé, lại nói: "Còn không qua?"
Lưu công công sững lại, vừa kinh vừa mừng, vương gia lại trái hẳn thường tình, chịu dang tay quản đứa nhỏ đi lạc này!
Người ấy đang gọi mình. Bình An lại tìm được phương hướng, rảo bước về phía Bùi Thuyên, tuy không biết tên cậu, nhưng cô bé biết nên xưng hô thế nào.
Cô bé ngẩng cái đầu be bé, gọi: "Ca ca!"
Giọng nói ngọt mà trong, thật như suối núi rơi lách tách lúc xuân ấm hoa khai, khiến người ta vô cớ nếm ra một vệt hậu vị.
Bùi Thuyên khép môi, không đáp.
Tiểu Bình An đi bên cạnh cậu, tuy xung quanh còn có thị vệ theo, nhưng người đông quá, bước chân cô bé lại ngắn, nên lúc nào cũng khó nhọc.
Bị người xô, bị người ép, Bình An cũng chẳng hờn chẳng khóc, chỉ gắng gượng vung hai cái chân ngắn cũn mà theo kịp, thật không biết lơ đãng một cái có bị người lớn đi ngang vác mất không.
Nhưng cô bé là tới tìm cậu.
Bùi Thuyên khẽ chau mày. Bất giác, bước chân cậu chậm lại đôi chút, đợi Tiểu Bình An tới gần, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ đó.
Mềm mềm.
-
Lời của tác giả:
Bùi Thuyên: Mới gặp đã gọi ta là ca ca, chắc chắn là tiểu thủ đoạn của nàng... Khoan đã, nàng có hai ca ca lận ư? [nứt toác]
Trương Đại Tráng của tương lai: Không phải ta sao? Không phải ta sao??
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Thái Khang năm thứ tám.
Năm ấy triều chính thông thuận, quốc thái dân an, điều duy nhất khiến bá quan lo lắng là huyết mạch của tiên đế, Dự vương điện h* th*n thể yếu nhược, thường ngày phải dùng thuốc điều dưỡng.
Có vị đại thần cảm khái: "May mà năm xưa không để bệ hạ nhường ngôi, Dự vương điện hạ như thế này, e là khó mà lớn nổi."
Lại có đại thần vội quát: "Lời ấy ngài cũng dám nói ư, ngậm miệng lại đi! Hoàng tôn dạo gần đây vừa mới..."
Bản triều đến đời tiên đế, con nối dõi thưa thớt, bất đắc dĩ phải từ hương dã kế tự tông thất tử, ấy chính là đương kim Vạn Tuyên Đế.
Nào ngờ sau khi tiên đế băng hà, lại có di thai, di thai ấy chính là đương kim Dự vương gia.
Tưởng đâu Dự vương gia lỡ ngôi vị, chỉ có thể làm một vị nhàn vương. Nào ngờ, mạch nhà Vạn Tuyên Đế lại phát sinh vấn đề.
Vạn Tuyên Đế chỉ có một người con trai, sau khi đăng cơ liền phong làm Thái tử, song dưới gối Thái tử cũng không có nam tự.
Trước khi vào kinh, Thái tử từng có nam tự, nhưng không nuôi lớn được, mấy năm nay khó khăn lắm mới có một đứa, chẳng bao lâu lại bị gió lạnh táp trúng mà yểu vong.
Thái tử bi thương khôn xiết. Đối với Đông cung mà nói, thật chẳng phải việc lành, e rằng về sau khó lòng thêm mụn con.
Còn Dự vương điện hạ dẫu sao cũng đã tám tuổi. Vì Vạn Tuyên Đế là con kế tự, suốt tám năm nay vẫn luôn có người nhớ rằng Dự vương mới là chính thống của tiên đế, thêm vào việc Thái tử vô tự, lời đồn "hoàn chính tiên đế" đã dần nổi lên.
...
Dự vương phủ.
Hoạn quan Lưu Mạo hai mươi tuổi, vốn là tâm phúc của Nguyên Thái phi, được sắp đặt sang Dự vương phủ đảm đương quản sự, hầu hạ kề cận Dự vương gia Bùi Thuyên.
Y ở bên Bùi Thuyên đã một năm, trước đó là một lão thái giám bên cạnh tiên đế trông nom vương gia, lão thái giám trúng độc mà chết, khi ấy mới điều Lưu công công tới.
Nào ngờ Tất niên năm nay, Dự vương cũng trúng chiêu. Ngài ăn một miếng bánh có vị hơi đắng, tuy rất nhanh đã thúc nôn ra, nhưng thân thể vẫn bị ảnh hưởng.
Dự vương phủ nghiêm chỉnh tra xét trên dưới, bắt được kẻ hạ độc, chưa kịp tra hỏi, người kia đã tự vẫn bằng độc dược. Lần theo manh mối, không phải không dò được hung thủ đứng sau, chỉ là chuyện ấy liên can Đông cung.
Đông cung vừa mất hoàng tôn, sợ thiên hạ hoàn chính về tiên đế, vậy mà lại ra tay với một hoàng tử tám tuổi, thật là tiên đế có mắt đưa sói vào nhà.
Vì vậy Lưu công công từng bất bình phẫn nộ, song trước sự trầm mặc hơn nửa tháng của Vạn Tuyên Đế, y cũng chẳng dám tức giận nữa.
Vạn Tuyên Đế định dĩ hòa vi quý mà xử lý cho chìm.
Dự vương điện hạ dẫu là huyết mạch tiên đế thì đã sao, Thái tử Đông cung mới là cốt nhục ruột rà của Vạn Tuyên Đế.
Lúc này, trong mắt Lưu công công, Dự vương điện hạ đang đứng dưới hành lang. Tuổi lên tám, dáng thiếu niên nhỏ nhắn khoác một tấm choàng gấm nền lam bảo thêu văn như ý, thân hình đã cao hơn bạn đồng lứa, hơi gầy mảnh, mày mắt như nét mực đậm, tinh xảo tựa họa, song vì mới trúng độc chưa lâu mà sắc mặt vương chút mỏi mệt, đôi môi mỏng lạnh sắc khép hờ.
Vài phần xa cách, vài phần lãnh đạm.
Tuy ngài tuổi còn nhỏ, Lưu công công lại chẳng dễ đoán nổi đứa trẻ này nữa, đến mức ngài chỉ khẽ động, Lưu công công cũng phải giật mình.
Bùi Thuyên ôm một lò sưởi tay, giọng lạnh nhạt: "Tiếng gì vậy?"
Lưu công công lắng tai: "Hẳn là pháo đốt mừng hội hoa đăng ngoài kia."
Nghĩ tiểu điện hạ lạnh tình quá, Lưu công công bèn khuyên: "Điện hạ có muốn ra ngoài dạo một vòng chăng? Thượng Nguyên năm nay là một trong những kỳ hội náo nhiệt nhất những năm gần đây."
Bởi Thánh tổ đã cao niên bát tuần, Đại Thịnh triều có lệ: phàm niên hiệu tân triều gặp chữ "bát", thì lễ Thượng Nguyên năm ấy sẽ cầu phong điều vũ thuận, quân dân cùng mừng.
Bên ngoài phố Vạn Ninh trước vương phủ, đang rộn ràng náo nhiệt.
Chỉ là Lưu công công vừa đề nghị xong, Bùi Thuyên lại chẳng mấy hứng thú, cậu quay người toan trở vào trong phòng, chợt bước chân khựng lại.
Như có một bàn tay vô hình bóp chặt ngực, khiến cậu bỗng nảy sinh một dự cảm, nếu không ra ngoài nhìn một cái, về sau ắt sẽ hối hận suốt nhiều năm.
Ngừng một thoáng, cậu quay lại, nói: "Đi thôi, ra ngoài." Lại dặn: "Không dùng nghi trượng vương phủ."
Cậu chỉ muốn ra ngoài dạo quanh, nếu dùng nghi trượng, ngày sau lại khiến quan lại chú mục. Dù tuổi chưa lớn, chẳng có nghĩa là cậu không hiểu chuyện.
Hơn nữa vụ ám độc liên can Đông cung vừa qua, Thái tử hẳn sẽ bị Trương hoàng hậu quản thúc, trong ngày long trọng thế này cũng chẳng lo còn thích khách.
Lưu công công không rõ vì sao cậu đổi ý, nhưng tính khí tiểu điện hạ vốn khó lường, bèn cười đáp: "Vâng, nô tài lập tức bảo Lý Thanh Sơn sửa soạn."
...
Cùng lúc ấy, phố Vĩnh An.
Trên dưới phủ Vĩnh Quốc công tràn ngập hân hoan, Phùng phu nhân tâm tình khoan khoái, chẳng chỉ bởi Thượng Nguyên, mà còn vì Tần lão phu nhân trao quyền.
Năm nay là lần đầu sau hơn mười năm bị mẹ chồng đè nén, Phùng phu nhân được nắm việc lớn nhỏ trong phủ. Dẫu Tần lão phu nhân khi cầm quyền chưa từng bạc đãi bà, song các phu nhân đồng niên xung quanh đều đã quản gia, chỉ riêng bà là chưa, nhìn cứ như bản thân bất tài, kém phần thể diện.
Tóm lại hôm nay, Phùng phu nhân chẳng có lý do gì mà không vui. Huống hồ Bình An cũng đã lên năm, trẻ con đến năm tuổi, không còn dễ yểu như khi mới lọt lòng, ấy lại là chuyện đại cát.
Bà chỉ có mỗi đứa con gái này, Bình An mũm mĩm như tạc, ngoan ngoãn mềm mại, hôm nay bế ra cho các nhà phu nhân ngắm, phu nhân nào cũng tấm tắc khen, bà nghe mà lâng lâng tận mây.
Chẳng bao lâu, một bà mụ bước vào, cười nói: "Phu nhân, bên ngoài có người bán kẹo hồ lô đấy ạ."
Bình An ngồi trong lòng Phùng phu nhân, nghe ba chữ "kẹo hồ lô", lập tức tròn mắt đảo quanh.
Có phu nhân đùa: "Xem kìa, nhắc đến ăn là mắt sáng ngay."
Phùng phu nhân cười: "Đúng thật!"
Bà thương Bình An không để đâu cho hết, con muốn gì là cho nấy, bèn bảo bà mụ kia cùng một nha hoàn tên Xuân Chi, dắt Bình An ra ngoài mua kẹo hồ lô.
Lúc đi, Phùng phu nhân còn dặn Xuân Chi: "Mang thêm bạc, ngoài kia đang vui, con ngoan muốn gì cứ mua, chẳng thiếu mấy đồng ấy."
Xuân Chi vâng dạ: "Dạ, thưa phu nhân."
Ý của Phùng phu nhân là để Bình An dạo xem phố Vĩnh An, tự nhiên không mang quá nhiều gia nhân theo. Chỉ có bà mụ và Xuân Chi, mỗi người nắm một tay Bình An. Bình An kẹp giữa hai người, ngửa đầu, đôi mắt trong veo long lanh in ngược muôn sắc đèn hoa.
Ngoài phố có nhà giàu đốt pháo hoa, "bùm bùm" rộn rã, rồi tung đồng tiền, tiền đồng bạc vụn rơi loảng xoảng khắp mặt đường, phố xá tức khắc thành cơn hỗn loạn. Bà mụ lập tức cúi rạp xuống đất nhặt tiền xu. Xuân Chi thì chê mấy đồng tiền ấy, tay nắm một mình tay Bình An mà ngửa cổ ngắm pháo hoa, xem mải mê quá, đúng lúc ấy chẳng biết ai xô phải, Xuân Chi và Bình An bị dòng người đẩy tản ra.
Bình An lùi mấy bước, một tay cầm kẹo hồ lô, tay kia cố với về bàn tay Xuân Chi. Cô bé nhớ lời mẫu thân dặn: ra ngoài không được buông tay người lớn.
Mẩu người bé xíu xiu, cô bé len lên phía trước, sắp nắm được tay Xuân Chi thì Xuân Chi lại quay phắt người, ngước nhìn nàng hoa trong lòng đèn, ngón tay ấy chệch khỏi bàn tay nhỏ xíu của Bình An.
Người đông quá, Bình An bị đẩy, cứ bị đẩy đi. Tự khi nào chẳng hay, cô bé đã không còn nhìn thấy Xuân Chi và bà mụ nữa.
Bình An đứng giữa đại lộ, một tay nắm kẹo hồ lô, tay kia trống không, năm ngón ngắn ngủn khẽ cựa. Không còn ai nắm tay cô bé nữa.
Cô bé hơi ngơ ngác, cũng chẳng biết mình đang ở đâu, sự đã đến nước này, cô bé cúi nhìn kẹo hồ lô trong tay, thôi thì ăn một miếng đã.
Cắn một miếng, nhai nhai nhai.
Chợt động tác nhai dừng lại, đôi mắt ướt mượt của Bình An nhìn về phía không xa.
Có một đứa trẻ cũng đi lẻ, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, khoác một tấm choàng lam bảo, giữa vầng trăng tròn và ánh huy hoàng Thượng Nguyên lại lộ ra mấy phần tịch liêu.
Bình An nhìn trái ngó phải. Cô bé nhón chân, lon ton chạy tới.
Bùi Thuyên vừa ra khỏi cửa đã hối hận.
Đêm Thượng Nguyên, khắp phố toàn là người, dường như ném mình vào một lò nước sôi sùng sục, những đầu người chen chúc kia chính là bọt nước lăn tăn, dâng lên lớp lớp, khiến người ta khó chịu khắp mình.
Cậu không ưa náo nhiệt, càng ghét chỗ đông đúc. Trong lòng bứt rứt khó yên.
Bùi Thuyên thở dài một hơi, đang định nghĩ hay là quay về, thì bàn tay thõng bên sườn bỗng bị một bàn tay nhỏ mềm mềm, hơi lạnh, nắm lấy.
Cậu giật mình, cúi đầu nhìn.
Một bé gái mặc mấy lớp áo quần, tròn vo như cái nụm, đỏ au như lồng đèn nhỏ, trên đầu đội mũ hài tử song lưu tô đính hình chuồn chuồn, dưới vành mũ là đôi mắt to tròn trong suốt, sạch sẽ không gợn bụi, má phính phính, chưa đầy bằng lòng bàn tay cậu.
Tựa hồ một người tuyết nhỏ tinh xảo hóa thành linh, bỗng bay lả tả xuống trần gian.
Mi mắt Bùi Thuyên khẽ động: "Ngươi..."
Cô bé thấp hơn cậu một chút, giọng mềm như bông: "Huynh cũng lạc rồi."
Lưu công công mấy người lúc này mới để ý đến Tiểu Bình An, có lẽ cô bé nhỏ quá nên người lớn đều chẳng ai lưu tâm.
Lưu công công kinh hãi: "Đứa nhỏ ở đâu ra vậy?"
Bình An nhìn Lưu công công, lại nhìn Bùi Thuyên, thì ra huynh ấy không bị lạc, khác với mình.
Cô bé liền buông tay ra.
Tay Bùi Thuyên chợt trống không, cậu theo bản năng khẽ miết đầu ngón tay, chỉ thấy bên khóe môi cô bé còn dính đường mật, bèn hỏi: "Ngươi là ai?"
Bình An: "Muội là Tiểu Bình An mà."
Cô bé biết mình tên Bình An, còn những thứ khác, vẫn chưa kịp nhớ.
Cô bé còn hỏi: "Còn huynh?"
Bùi Thuyên hơi kéo khóe môi, không đáp.
Lưu công công nhìn lại y phục trên người Bình An cũng chẳng tầm thường, chiếc mũ em bé lại là Tô thêu, ắt hẳn con nhà công hầu thế gia. Chỉ là nhà nào sơ suất thế, để lạc trẻ ngay giữa phố, không sợ bị kẻ xấu bắt đi sao?
Lưu công công đành hạ giọng thưa với Bùi Thuyên: "Vị này hẳn là tiểu cô nương nhà công hầu."
Tính vương gia xưa nay vốn lạnh lùng mà.
Lưu công công còn đang do dự có nên khuyên nữa không, đã thấy Bùi Thuyên bỏ mấy người lại, quay người đi về phía phố Vạn Ninh trước vương phủ.
Thấy chẳng ai theo kịp, cậu ngoảnh đầu, mắt liếc về sau, nhàn nhạt bảo: "Lại đây."
Lưu công công nhìn Tiểu Bình An, thở dài một tiếng, lật đật bước đến.
Tiểu Bình An nắm một xiên kẹo hồ lô đã cắn dở, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Bùi Thuyên lặng nhìn cô bé, lại nói: "Còn không qua?"
Lưu công công sững lại, vừa kinh vừa mừng, vương gia lại trái hẳn thường tình, chịu dang tay quản đứa nhỏ đi lạc này!
Người ấy đang gọi mình. Bình An lại tìm được phương hướng, rảo bước về phía Bùi Thuyên, tuy không biết tên cậu, nhưng cô bé biết nên xưng hô thế nào.
Cô bé ngẩng cái đầu be bé, gọi: "Ca ca!"
Giọng nói ngọt mà trong, thật như suối núi rơi lách tách lúc xuân ấm hoa khai, khiến người ta vô cớ nếm ra một vệt hậu vị.
Bùi Thuyên khép môi, không đáp.
Tiểu Bình An đi bên cạnh cậu, tuy xung quanh còn có thị vệ theo, nhưng người đông quá, bước chân cô bé lại ngắn, nên lúc nào cũng khó nhọc.
Bị người xô, bị người ép, Bình An cũng chẳng hờn chẳng khóc, chỉ gắng gượng vung hai cái chân ngắn cũn mà theo kịp, thật không biết lơ đãng một cái có bị người lớn đi ngang vác mất không.
Nhưng cô bé là tới tìm cậu.
Bùi Thuyên khẽ chau mày. Bất giác, bước chân cậu chậm lại đôi chút, đợi Tiểu Bình An tới gần, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ đó.
Mềm mềm.
-
Lời của tác giả:
Bùi Thuyên: Mới gặp đã gọi ta là ca ca, chắc chắn là tiểu thủ đoạn của nàng... Khoan đã, nàng có hai ca ca lận ư? [nứt toác]
Trương Đại Tráng của tương lai: Không phải ta sao? Không phải ta sao??
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 66: Ngoại truyện 3: [Tuyến if] Thanh mai trúc mã - Ca ca
10.0/10 từ 38 lượt.