Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 65: Ngoại truyện 2: Tiểu hoàng hậu trong lòng bàn tay (2)

163@-


Đại Thịnh mỗi tuần có ba buổi thượng triều. Hôm nay mồng sáu, Bùi Thuyên canh đúng giờ, tới Hưng Dực điện.


Quần thần vào triều bái kiến. Lạ một điều, hôm nay bệ hạ lại xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ.


Bên ngoài giỏ phủ màn lụa trắng, dẫu là các các lão đứng hàng đầu cũng nhìn không thấu bên trong có gì.


Bùi Thuyên đặt giỏ bên tay. Xuyên qua lớp lụa mỏng, tiểu Bình An đang nằm bên trong.


Giỏ lót một lớp chăn mềm, người lớn chỉ cần ấn nhẹ là lõm thành một hố nhỏ, tiểu Bình An nằm lên thì vừa khít. Thải Chi còn tỉ mẩn cắt một miếng nệm mỏng làm gối con cho nàng.


Hôm nay nàng dậy sớm nên giờ nằm sấp chợp mắt bù, tóc đen dài tản ra đầy đáy giỏ, nhìn muốn đưa ngón tay móc lấy mà nghịch.


Bỗng, Thị lang Bộ Hộ quát: "...Lâm đại nhân! Dù quốc khố có dồi dào, cũng không thể phung phí thế được!"


Lâm Chính nhìn sang Bùi Thuyên, tâu: "Bệ hạ, Nam Vân phủ ba năm một lần gặp lũ, triều đình năm nào cũng phải xuất bạc cứu tế. Nhưng muốn trị tận gốc, phải tu sửa thủy lợi!"


Đình nghị ồn ã, tiểu Bình An trở mình, đưa tay che tai.


Đám đại thần sắp cãi vã, Bùi Thuyên chậm rãi ngẩng mắt. Trong khoảnh khắc, lời phản bác của Thị lang Bộ Hộ mắc nghẹn ở cổ.


Thời Vạn Tuyên đế, triều thần thường cãi nhau inh ỏi, đó cũng là một loại sách lược: giữa lúc tranh chấp, hoàng đế tìm đường cân bằng các phe.


Nhưng nay thì khác. Tân đế thâm sâu khó lường, duy có điều chắc chắn: thủ đoạn cường quyết, khí độ lớn, không cần nương tay với thế gia, bọn họ không dám làm càn.


Chỉ một ánh mắt, cả điện im phăng phắc.


Chốc lát, Bùi Thuyên trầm giọng: "Cứ mãi cứu tế, chỉ nuôi béo bao nhiêu tham quan địa phương, mà thủy tai vẫn chẳng trị dứt."


Một câu, định tính bệnh lũ của Nam Vân phủ. Không ít người trong triều chột dạ cúi đầu.


Bùi Thuyên: "Lâm Chính."


Lâm Chính: "Thần có mặt."


Bùi Thuyên: "Trẫm phái ngươi đi Nam Vân phủ, đốc sát thủy lợi."


Lâm Chính dài người thi lễ: "Thần lĩnh chỉ."


Năm nay Lâm Chính khảo hạch xong ở Hàn Lâm viện, vào Bộ Công làm Chủ sự. Bộ Công vốn lời nhẹ trong triều, đây là lần đầu hắn đứng ra tranh việc. Lâm gia phủ Trấn Viễn hầu bị quần thần gạch khỏi phe Tiết gia, ai nấy khó lòng không ngỡ, đó là ý chỉ ngầm của bệ hạ, muốn chấn chỉnh vụ tham ô thủy lợi ở Nam Vân phủ.


Trong triều tức thì gió mây vần vũ.


Bãi triều, Bùi Thuyên trở về, mang theo cả chiếc giỏ.


Sáng nay, Thải Chi và Thanh Liên chỉ kịp may cho Bình An một bộ áo con, giờ người thì may thêm mền nhỏ, người thì cắt áo.


Không biết hoàng hậu bé nhỏ sẽ như vậy bao lâu, may sẵn vẫn hơn.


Bùi Thuyên phất tay cho Thải Chi, Thanh Liên lui ra, khép cửa. Thải Chi làm rơi một cuộn chỉ thêu đỏ.


Chỉ mảnh, Bùi Thuyên nhặt lên, ngắm một lúc.


Sáng sớm Thái hậu đã cho người hỏi, chuyện Bình An hóa nhỏ khó mà giấu nổi Thái hậu. Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ động, chàng thì lại muốn giấu cả thiên hạ.


Chàng rút một sợi tơ đỏ, quấn quanh ngón tay, siết chặt, thắt nút chết. Đối với tiểu Bình An, sợi này chẳng khác một chiếc thủ trạc, để trói nàng bé xíu bên mình, nhốt nàng ở cạnh chàng...


Chợt, trong giỏ ló ra một cái đầu nhỏ. Tiểu Bình An dùng đôi mắt mắt đen láy nhìn chàng.


Chàng khựng lại, đút vội sợi chỉ xuống gầm sập.


Bình An chớp chớp mắt, hiếu kỳ: "Chàng đang bện dây hoa."



Bùi Thuyên mặt không đổi sắc: "Không có."


Bình An: "Ồ."


Nàng nghĩ chắc mình nhìn nhầm, lại nằm xuống, trong chiếc giỏ rộng lăn qua lăn lại, thân nhỏ đi, sức cũng nhẹ hơn.


Bùi Thuyên cụp mi, tì cằm, chỉ ngồi ngắm nàng chơi trong cái giỏ con. Không buồn xem tấu chương.


Quả nhiên, buổi chiều Thái Thọ cung lại sai người tới: "Thái hậu nương nương nói, gánh hát đã luyện xong vở mới, Hoàng hậu nương nương khá hơn chưa? Mời qua xem cho khuây khỏa."


Bùi Thuyên vẫn đáp: "Hoàng hậu không khỏe, để ngày khác."


Chẳng bao lâu, Bàng ma ma đến, nói: "Thái hậu nghe Hoàng hậu không khỏe, lại thấy Thái y viện chưa bốc thuốc, vẫn chẳng yên tâm, sai lão nô tới xem qua."


Bùi Thuyên lặng đi một thoáng, rồi nói: "Trẫm tới Thái Thọ cung."


Bàng ma ma không thấy Bình An, trong lòng lấn cấn, về đến Thái Thọ cung, liền ra hiệu với Nguyên Thái hậu.


Nguyên Thái hậu an tọa, trong lòng ôm một con mèo lông dài màu cam, tay khẽ v**t v*, ấy là con mèo Nguyên Tịch và Nguyên Trúc mới tìm được ngoài cung, đem về cho Thái hậu nuôi chơi.


Bùi Thuyên tâu: "Mẫu hậu, hoàng hậu quả thực sinh bệnh."


Nguyên Thái hậu chau mày, chậm rãi: "Hoàng hậu bệnh, sao Thái y viện động tĩnh nhỏ thế?"


Bùi Thuyên nhấp trà, không đáp.


Nguyên Thái hậu cho bãi giá bồi lui hết, bèn buồn bã hạ giọng hỏi: "Chẳng lẽ hoàng thượng thật đã làm điều không nên với hoàng hậu? Không đến mức... giam người lại chứ?"


Bà đối với con trai mình, vẫn coi như hiểu đôi phần.


Bùi Thuyên không nghe nổi, đặt chén, nhấc tay áo, từ túi ống tay nhẹ nhàng bế ra một vật, đặt vào lòng bàn tay.


Chỉ thấy Bình An ôm một miếng táo be bé đã ăn dở, một bên má phồng lên, hiển nhiên đang ăn thì gặp ánh sáng, nàng nheo mắt.


Chạm phải ánh nhìn sững sờ của Nguyên Thái hậu, Bình An còn lễ phép gọi: "Thái hậu nương nương."


Nguyên Thái hậu: "..."


Giọng rất nhỏ, nhưng đúng là Bình An.


Bàng ma ma líu lưỡi: "Trời ơi, không phải mơ đấy chứ?"


Nguyên Thái hậu bật dậy, buông vội con mèo cam, bước nhanh tới, soi kỹ mà nói không thành lời: "Cái... cái cái cái..."


Bùi Thuyên dùng ngón cái vuốt lưng tiểu Bình An, thấp giọng: "Từ rạng sáng đã thế. Thái y viện đang lục y thư."


Nguyên Thái hậu không nhịn được đưa tay ra, Bình An hiểu ý, bèn vịn ngón tay bà, cẩn thận bò lên tay Thái hậu.


Trong lòng bàn tay Thái hậu, nàng không quên khom mình, hành lễ.


Nguyên Thái hậu quyết đoán: "Trước đừng báo cho Tiết gia."


Bằng không, Tiết gia ắt hốt hoảng, lại có khi muốn đón Bình An ra khỏi cung. Mà chuyện này ai dám nói chắc là gì, chẳng khéo là ý trời hiển linh?


Bùi Thuyên không nói, Thái hậu đã dặn, chanf ắt không làm khác.


Nguyên Thái hậu rốt cuộc không kìm được, lấy ngón tay chạm nhẹ vào má Bình An, mềm quá. Bà khẽ thở dài, đáng yêu quá đỗi.


Mà nữ nhân nào thuở nhỏ chẳng từng mơ có một búp bê riêng cho mình?


Chỉ là Bình An mới ngồi trong tay Thái hậu chốc lát, Bùi Thuyên đã vươn tay, kẹp nhẹ eo nhỏ của nàng, nhấc về.


Tay Nguyên Thái hậu trống không, mà vẫn còn lưu luyến. Bàng ma ma lúc này mới hồi thần, vội nói: "Nô tỳ sang Tiểu trù phòng ngay, bảo họ thử làm bánh cỡ móng tay!"



Bàng ma ma: "Dạ, dạ!"


Thế là lúc về, Bình An xách theo một hộp bánh chỉ bằng nửa móng tay.


Kỳ thực nàng thấy cứ làm nguyên cỡ cũng được, nàng càng muốn nằm ngủ trên bánh cơ.


Nhưng bánh nhỏ cũng có cái hay, giống như trước vậy, hai ba miếng là ăn hết.


Trong cung thợ khéo không thiếu, qua một ngày đã làm xong bộ bát đũa tí hon. Tối đến, Bình An dùng chiếc bát con của mình, ngồi bên cạnh Bùi Thuyên mà ăn.


Tắm rửa cũng có thùng gỗ nhỏ, trông chẳng khác tô canh lớn thường ngày là mấy. Nàng tựa lên vành thùng, hai chân đạp nước, nghịch chơi.


Giọt nước li ti b*n r*, rơi lên tay Bùi Thuyên.


Chàng canh giờ, không cho nàng ngâm lâu, liền nhấc người lên, dùng khăn tay lau khô, lại mặc vào trung y be bé do Thanh Liên may.


Đêm ngủ, Bùi Thuyên vừa muốn ôm trong tay, vừa muốn giấu vào ngực, nhưng sợ đè trúng, đành đặt nàng bên gối, nghe hơi thở mềm của nàng chìm vào giấc.


Đêm ấy, chàng ngủ một khắc, lại tỉnh một lần, liếc nhìn Bình An. Còn nàng thì nằm bên gối chàng, quấn mền nhỏ mới, ngủ đến má hây hây hồng.


Qua giờ Mão, Bùi Thuyên tỉnh, hôm nay không phải chầu sớm. Chàbg cụp mi, phảng phất lười biếng, nhìn Bình An không rời.


Dù đã bé lại, thời lượng ngủ không khác trước là mấy.


Đến giờ Thìn, Bình An mới trở mình vươn vai.


Đợi nàng rửa mặt chải đầu, Bùi Thuyên bồng nàng đến Hưng Dực điện, Thải Chi rón rén chải tóc cho nàng. Thái Thọ cung lại gửi tới bánh trái tí hon mới làm, còn kèm hai đôi tất nhỏ.


Tất nhỏ đến mức ngón út người lớn cũng xỏ lọt, bàn chân Bình An giờ vừa vặn.


Cùng lúc, Bàng ma ma mang tới một tin: Nguyên Thái hậu quyết mời đại sư ở ngoài cung.


Không phải vì ngờ Bình An bị tà vật nhập, chỉ bởi chuyện người lớn hóa nhỏ xưa nay chưa từng nghe, sợ thân thể Bình An bị hại, vẫn nên mời đại sư xem qua cho yên lòng.


Bên ngoài, Bùi Thuyên dặn Bàng ma ma: "Đừng làm rầm rộ quá."


Bàng ma ma khom người đáp: "Lão nô đã rõ."


Bình An bước đến bên cửa sổ, giẫm lên tráp trang điểm, nghiêng người nhìn ra ngoài.


Thải Chi đi lấy chiếc trâm con để vấn tóc, vừa xoay đầu lại, thoáng thấy cảnh ngoài cửa sổ liền hốt hoảng thất sắc: "Nương nương!"


Chỉ thấy ngoài kia, con mèo lông dài ở Thái Thọ cung, chẳng biết từ khi nào đã leo lên bậu cửa. Thân hình nó mập tròn, cao hơn Bình An một cái đầu, cảm giác như chỉ cần há miệng ra là có thể nuốt chửng nàng!


Bình An ngửa mặt nhìn, bước chân nhỏ xíu chầm chậm lùi về sau.


Trong đầu thoáng hiện một ý nghĩ, nhìn nó giống hệt một con hổ con.


Thải Chi cũng căng thẳng, vội vã áp sát, định ôm nàng vào lòng.


Đúng lúc ấy, Bùi Thuyên nghe tiếng kêu liền lập tức trở lại phòng. Vừa mới bước vào, chỉ thấy đôi mắt tròn xoe của con mèo lóe sáng, nó bỗng cúi đầu, ngoạm lấy Bình An rồi xoay lưng phóng đi.


Thải Chi thất thanh: "Hỏng rồi! Người đâu!"


Biến cố đến quá bất ngờ, Bình An bị mèo bắt đi!


Con mèo nhảy vút l*n đ*nh tường, Bùi Thuyên lao theo mấy bước, nhưng trong nháy mắt, nó đã chui tọt vào góc tối, mất tăm mất dạng.


Cung nữ kinh hoàng rối loạn, nhưng gương mặt Bùi Thuyên vẫn lạnh băng như sương phủ: "Giữ yên lặng."


Giờ khắc này, điều quan trọng nhất là không để mèo hoảng sợ. Một khi nó kinh động, ai biết nó sẽ làm gì với Bình An?


Chàng chỉ đành ép bản thân bình tĩnh, dằn nỗi sợ xuống tận đáy lòng.



Chẳng bao lâu, cả Lai Phượng cung tĩnh lặng như chết, bước chân ai nấy đều nhẹ như mèo, gần như không dám thở mạnh.


Quả nhiên, có lẽ vì cảm thấy xung quanh không có nguy hiểm, con mèo lại lần nữa leo lên nóc tường.


Chỉ là lần này, Bình An ngồi vững vàng trên đầu và cổ nó, hai tay ôm lấy một bên tai mềm, đến mức đè bẹp cả cái tai nhỏ xinh.


May thay, nàng vẫn an toàn vô sự.


Nhưng lúc này, cách tốt nhất để đảm bảo nàng bình an, chính là giết con mèo.


Bùi Thuyên vươn tay, rút cung, giương tên.


Nếu con mèo rơi xuống, chàng phải lập tức lao tới, đỡ nàng vào lòng.


Ngón tay chàng chậm rãi siết chặt thân cung.


Khoảnh khắc này, trong lòng chàng cuộn trào hối hận. Hối vì từng ngây ngô cho rằng Bình An biến nhỏ là chuyện tốt, lại chẳng nghĩ tới nàng sẽ đối diện nhiều hiểm họa đến thế.


Mèo mướp còn dễ nói, vậy còn thỏ, còn chim, còn bất kỳ loài thú nhỏ nào khác, trong mắt nàng đều là quái vật khổng lồ.


Chàng chầm chậm kéo dây cung.


Kể cả năm ấy ở sa trường, đối mặt quân Ngoã Lạt dũng mãnh, lòng bàn tay chàng chưa từng rịn mồ hôi, thế mà giờ phút này, thân cung đã ướt lạnh.


Thế nhưng mũi tên cuối cùng không b*n r*.


Chàng thấy Bình An đang vẫy tay về phía mình.


Bàn tay nhỏ xíu ra sức đong đưa, giọng mềm mại mỏng như tiếng muỗi theo gió bay xuống: "Đừng bắn tên."


Bùi Thuyên nắm chặt cung tên, bản năng thúc giục chàng giết mèo, chỉ có tiêu trừ nguy cơ, để nàng ngay lập tức về trong vòng an toàn, chàng mới dám buông lỏng tâm thần.


Nhưng nàng không muốn.


Nàng không muốn chàng giết con mèo ấy.


Sát ý cuồn cuộn khiến các đốt ngón tay chàng trắng bệch.


Một hồi lâu sau, chàng mới đưa ra quyết định trái với bản năng, chậm rãi hạ cung.


Trên đỉnh tường, Bình An chăm chú bóng dáng xa xa. Trong đôi mắt của chàng đè nén vô số tầng u ám, cuối cùng vẫn bỏ xuống vũ khí.


Nàng cúi đầu, nhẹ vuốt bộ lông óng của mèo, khe khẽ nói: "Thấy chưa, chàng ấy sẽ không làm hại ngươi đâu."


Con mèo tựa hồ nghe hiểu, đôi đồng tử màu lưu ly chậm rãi xoay chuyển.


Ngay giây tiếp theo, nó chở theo Bình An, nhảy từ mái nhà xuống.


Bình An gần như bay trong không trung, hai tay túm lấy mớ lông rậm bên gáy mèo, đón ngọn gió rít gào khi rơi, cứ như đang cưỡi một con hổ lớn, k*ch th*ch đến run cả tim!


Mà trái tim Bùi Thuyên cũng vì vậy siết lại từng hồi.


May mà con mèo hiền lành gần người, trong không khí không còn sát khí.


Thải Chi và cung nữ rón rén vây quanh, ấn nhẹ nó xuống, Bùi Thuyên rốt cuộc cũng ôm Bình An về lòng.


Chàng vội kiểm tra khắp người nàng, bởi lúc nãy con mèo ngoạm ở vòng eo nhỏ, bàn tay chỉ khẽ chạm.


Bình An bị chọc nhột, bật cười né tránh, trên người còn dính đầy từng sợi lông dài mềm.


May thay, không bị thương.


Bùi Thuyên không nói một lời, chỉ cúi đầu, tỉ mẩn nhặt từng sợi lông mèo khỏi áo nàng.



Nàng ngẩng mặt, đưa bàn tay bé nhỏ, lòng bàn tay vừa vặn áp lên chóp mũi chàng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, giữa tiết trời tháng Ba, khác thường đến lạ.


Chàng đang sợ hãi.


Bình An chớp mắt, thở chậm hơn, khe khẽ nói: "Thiếp không sao đâu."


Bùi Thuyên nâng nàng trong tay, đôi môi mỏng khẽ khàng chạm lên trán nàng.


Tiểu Bình An tuy đáng yêu vô ngần, nhưng nếu vì thế mà khiến nàng gặp hiểm nguy, thì chi bằng trở lại như xưa, để chàng có thể che chở nàng trọn vẹn, mãi mãi che chở nàng.


-


Bất chợt, Bùi Thuyên choàng tỉnh.


Trời vẫn tối đen như mực, thiếu nữ trong lòng vẫn đang say ngủ. Trong khoảnh khắc mông lung, chàng thoáng thấy vệt đỏ nơi cổ nàng, vẫn là dấu vết mới đây chàng để lại.


Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, gọi Thiên Cẩm trực đêm: "Hôm nay là mồng mấy?"


Thiên Cẩm đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay mồng sáu tháng Ba."


Mồng sáu, là ngày vào triều.


Vậy thì... tiểu Bình An... chẳng qua chỉ là một giấc mơ?


Bùi Thuyên day nhẹ thái dương. Dư âm kinh hoàng vẫn chưa tan. May mà chỉ là mơ, Bình An chưa từng bị mèo bắt đi.


Còn con mèo đó, Bùi Thuyên âm thầm nghĩ: phải phái người canh chừng, tuyệt đối không để nó bước vào Lai Phượng cung nửa bước.


Nửa bước cũng không!


Ở Thái Thọ cung, con mèo mướp mập lông dài đang vươn vai lười biếng, bỗng rùng mình đánh cái hắt hơi chẳng hiểu vì sao.


-


Sáng ra, Bùi Thuyên vào triều. Bình An dậy như thường, ngồi bên mép tháp, Thải Chi đứng rót trà.


Bất chợt, tay nàng chạm phải vật gì đó. Thò xuống gầm giường, nàng kéo ra một sợi dây đỏ nhỏ cỡ chiếc nhẫn, nút thắt được buộc thật chặt, từng vòng xoắn kết thành một đóa hoa đỏ thắm.


Vừa lạ mắt, vừa tinh xảo.


Thải Chi "ồ" lên một tiếng: "Cái này ở đâu ra vậy, đẹp quá!"


Bình An lồng sợi dây vào ngón út, vừa khít, không lệch nửa ly.


Nàng xoay đi xoay lại, ánh mắt lặng lẽ ngẩn ngơ, thì thầm: "Phải rồi... từ đâu ra nhỉ..."


Chẳng lẽ trong mơ, chính Bùi Thuyên đã đan ra cái này?


Vậy thì như mơ, như thực, như mơ mà chẳng phải mơ.


Dù khiến chàng lo lắng một phen, nhưng mà cưỡi mèo con thật sự thích lắm!


Ngoại truyện 1: Hoàn


-


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường OOC (không chịu trách nhiệm)


Bùi Thuyên: "Cưỡi mèo con thì có gì vui? Cưỡi ta mới thích."



Tiếp theo sẽ là tuyến if "thanh mai trúc mã" nhé~


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 65: Ngoại truyện 2: Tiểu hoàng hậu trong lòng bàn tay (2)
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...