Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 64: Ngoại truyện 1: Tiểu hoàng hậu trong lòng bàn tay (1)
129@-
Trương Đại Tráng vừa mới đứng ngoài cung kêu một tiếng "ra ngoài chơi", liền bị Trương Đức Phúc giơ chân đá một cái, căng thẳng quát khẽ: "Đây là hoàng cung! Sao con dám hô to như thế?"
Tiết Hạo cũng phụ họa: "Đúng thế!"
Chẳng mấy chốc đã có thái giám đến truyền lời, bảo chờ một lát để nghênh giá.
Chu thị cùng Trương Đức Phúc kinh ngạc đến thất thần. Bọn họ thế nào cũng không ngờ hoàng đế và hoàng hậu lại có thể xuất cung.
Trong mấy vở hí kịch dân gian vẫn thường hát: "Nhất nhập cung môn thâm tự hải", một khi đã vào cửa cung, chẳng khác nào biển sâu. Hai vợ chồng vốn nghĩ Bình An từ nay về sau sẽ chẳng thể nào bước ra khỏi cung.
Giờ lại được thấy nàng xuất cung, đương nhiên là điều tốt nhất.
Không bao lâu, từ cửa Tây Hoa có một cỗ xe ngựa lăn bánh đi ra. Cung nữ vén rèm, Bình An ôm trong tay hai chiếc mũ trùm, rồi thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi xe.
Nàng vẫn búi song hoàn kế, đôi mắt đen tròn sáng lấp lánh, mỉm cười hô: "Cha, mẹ."
Chu thị và Trương Đức Phúc vừa kêu "ấy" một tiếng, chưa kịp cười rạng rỡ, đã thấy một bàn tay thon dài mà cứng cáp đặt lên vai Bình An.
Lần này không phải Vương gia, mà chính là Hoàng đế!
Thật đúng là hoàng đế, thân khoác long bào chói lóa, đôi mắt đen sâu thẳm, khí thế ấy khiến người nhìn mà rùng mình.
Hai vợ chồng ngây người, tay chân luống cuống chẳng biết nên đặt đâu cho phải.
Bùi Thuyên trước tiên bước xuống xe, đỡ lấy Bình An, dịu giọng dặn: "Cẩn thận bậc thang."
Bình An "vâng" một tiếng, nắm chặt tay chàng, nhún người nhảy xuống.
Chu thị trông thấy cảnh ấy, mơ hồ cảm nhận được giữa hoàng đế và hoàng hậu có một dòng chảy dịu dàng như nước, không phân tôn ti, chẳng hề có ngăn cách.
Bà chợt thấy sống mũi cay cay. Thân phận có đổi thay thế nào, mà vẫn như vậy, tốt lắm, tốt lắm.
-
Địa điểm ăn cơm là ở lầu ba của Lâm Giang Tiên.
Lần này, Bùi Thuyên nói rõ ràng: "Tổ huấn quy chế, ta xưa nay chỉ tin vào thứ nào hữu dụng. Nếu là gánh nặng thì nên đổi bỏ."
Trương Đại Tráng ngẩn ra: "Ý của Tam gia là...?"
Chu thị lập tức hiểu, không khỏi kinh ngạc: "Tam gia nói, chúng ta có thể dọn lên kinh thành ư?"
Bình An đang nhai cơm, cũng thoáng khựng lại.
Bùi Thuyên gắp cho nàng ít giá xào thịt, giọng thản nhiên: "Nếu hai người không muốn rời xa cố hương, cũng tùy ý."
Chu thị cùng Trương Đức Phúc nhìn nhau, trong lòng thực ra đã có chủ ý.
Xưa nay sở dĩ không nhập kinh là vì có tổ huấn "ba đời không được nhập kinh".
Tổ huấn này còn liên quan đến Thánh Tổ triều Đại Thịnh. Nay chính hậu nhân của Thánh tổ- tức đương kim Hoàng đế - đã nói có thể miễn trừ, vậy khác nào "đại xá"? Bọn họ cũng chẳng đến nỗi cố chấp.
Huống chi, lần cung biến kia, ở nơi xa xôi ngàn dặm mà lòng nóng như lửa đốt, bất lực chẳng làm gì được. Cảm giác ấy, họ không muốn nếm trải lần thứ hai.
Cho nên họ muốn dọn đến kinh thành.
Đang cân nhắc xem có nên quỳ xuống tạ ơn hay không, Trương Đại Tráng đã nhảy dựng lên, mắt ầng ậng nước, "hú" một tiếng.
Bùi Thuyên đưa tay day trán. Bình An nuốt xong miếng cơm, nhắc: "Đại ca, ăn cơm."
Trương Đại Tráng lập tức nghe lời: "Ăn, ăn, mọi người ăn đi."
Chu thị và Trương Đức Phúc phải cố nhịn cười.
Từ nay về sau, họ cũng có thể vào cung thăm Bình An. Chỉ là mỗi lần nhìn dung mạo tuấn mỹ mà lãnh đạm của bậc đế vương, Chu thị nghĩ, nếu không có việc gì, thì sẽ chẳng dám quấy rầy cuộc sống vợ chồng son của hai người.
Phải rồi, vợ chồng son chung sống qua ngày.
-
Qua ngày, chính là trong đợt rét cuối xuân, cùng nhau quây quần xem sách.
Nói cho đúng, là Bùi Thuyên xem tấu chương, còn Bình An thì đọc sách.
Tấu chương quá nhàm chán, Bình An mỗi lần đọc được ba dòng là ngủ gật. Về sau, lúc bị chàng ôm trong ngực cùng đọc tấu chương, nàng liền tiện tay lấy một cuốn sách khác.
Khi thì là thoại bản dân gian, khi thì là tập truyện chí quái tiền triều.
Hôm nay nàng cầm Tù Thần Hậu Ký, lật đến chỗ lần trước đã đánh dấu bằng lá trúc.
Đọc được một lát, phát hiện ánh mắt Bùi Thuyên dừng lại trên sách của nàng.
Chàng đã phê xong tấu chương. Nàng liền dịch sách sang phía chàng.
Bùi Thuyên vừa nhè nhẹ v**t v* eo nàng, vừa cùng đọc những dòng chữ:"Tiền triều Mông huyện có một người đàn ông vận may nhặt được bảo vật. Hắn lo sợ bị cướp mất, chẳng dám chợp mắt, cứ thế canh giữ. Người khác khuyên hắn nghỉ ngơi hắn cũng không nghe. Một ngày kia, hắn không chịu nổi, ngủ thiếp đi, quả nhiên bảo vật bị mất..."
Bùi Thuyên khẽ nhướng mày: "Đổi quyển khác."
Bình An khẽ lật sang trang tiếp, lại một mẩu ngụ ngôn răn đời:"Tương truyền núi Liễu có dòng suối chữa bách bệnh. Một người đàn ông chiếm làm của riêng, không cho dân làng dùng. Một hôm, suối hóa thành tiên nữ, bỏ đi, nói rằng: nếu đã có thể cứu bách bệnh, thì chẳng thể chỉ cứu một người..."
Bùi Thuyên: "..."
Bình An lại đọc chăm chú. Bùi Thuyên thì nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai.
Một tay rút cuốn sách khỏi ngón tay nàng, đặt sang bên.
Bình An oán thán: "Chưa đọc xong."
Bình An chớp mắt: "Chàng chọn sao?"
Bùi Thuyên: "Ta lọc qua rồi, đều hay."
Bình An chẳng tin. Lần trước cái Thiên Địa Âm Dương g*** h**n Đại Lạc Phú, đọc xong khiến nàng eo lưng mỏi rã, đầu óc quay cuồng.
Có điều nụ hôn của chàng thì lúc nào cũng khiến người thoải mái. Nàng vô thức níu lấy tay áo chàng, vò nhăn, làm loạn cả lên.
-
Sau một đêm triền miên, Bùi Thuyên đắp kín chăn cho Bình An, rồi mới nằm xuống cạnh nàng. Đôi mắt thâm trầm của chàng chợt lóe sáng.
Ý niệm chiếm hữu vốn chẳng có gì sai.
Chàng thậm chí nghĩ, nếu có thể khiến Bình An nhỏ bé lại, nhét vào trong túi áo, đi đâu cũng mang theo, để chẳng ai có thể cướp đi.
Ý nghĩ ấy càng lúc càng rõ, rồi cơn buồn ngủ kéo đến, chàng ôm chặt nàng mà thiếp đi.
—
Rạng sáng giờ Dần.
Bùi Thuyên bỗng mở mắt. Bên cạnh trống trơn, chăn lạnh ngắt. Chàng bật dậy: "Người đâu!"
Thanh Liên trực đêm chạy vào, thắp sáng nến.
"Hoàng hậu nương nương có dậy đi vệ sinh sao?"
Thanh Liên đáp: "Nương nương không hề dậy."
Nàng ấy cũng thấy lạ, nghiêng người nhìn vào giường, quả nhiên trống rỗng.
Ánh mắt Bùi Thuyên chợt u ám.
Chỉ trong thoáng chốc, cả Lai Phượng cung sáng rực đèn, mọi người hốt hoảng tìm kiếm: "Nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương!"
Bùi Thuyên ngồi trên mép giường, một tay day trán, động tác nặng nề mà trầm ổn.
Thải Chi bước vào, cố nén sợ hãi, tâu: "Bẩm bệ hạ, các điện trong Lai Phượng cung đã tìm khắp, vẫn chưa thấy nương nương..."
Ngón tay Bùi Thuyên chậm rãi buông xuống. Ánh nến hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ, bóng sáng rõ rệt, nhưng chẳng soi thấu màu mực u ám trong đáy mắt, thấp thoáng sát khí.
Chàng khẽ nói: "Ra ngoài tìm."
Bùi Thuyên ngủ không sâu, nếu có người có thể nhân lúc chàng say giấc mà đem hoàng hậu đi, thì kẻ đó ắt là nội gián trong cung.
Cả hoàng cung này, chàng sẽ lật tung. Kẻ chủ mưu, kẻ tham dự đều phải chết.
Đúng lúc ấy, trên giường vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Ngay cả Thải Chi cũng nghe thấy. Nàng ấy trừng lớn mắt. Bùi Thuyên quay đầu, chỉ thấy trong chăn bò ra một bóng người nho nhỏ.
Chỉ cao chừng bảy tấc, dài chưa đầy hai bàn tay.
Vì bị ủ trong chăn, mái tóc nàng rối bời, gò má ửng hồng, đôi mắt ngái ngủ đang dụi dụi.
Thải Chi bước lên một bước, nhìn rõ rồi thất thanh: "Nương nương?!"
Bình An ngơ ngác, như vừa nhận ra có gì đó không đúng, vì hoa văn trên ga giường, so với nàng thì to bằng cả khuôn mặt.
Nàng cúi xuống nhìn hai bàn tay, rồi ngẩng lên, chỉ thấy một Bùi Thuyên khổng lồ.
Một hoàng thượng khổng lồ.
Chàng bất ngờ cúi người xuống, gió quét qua khiến Bình An rùng mình, hắt hơi một cái: "Ắt xì!"
Bởi thân hình thu nhỏ, y phục đã chẳng còn vừa.
Thải Chi còn đang véo mạnh đùi mình để chắc rằng không phải mơ. Bùi Thuyên lập tức phản ứng, tìm lại chiếc trung y trắng nàng mặc lúc ngủ, tỉ mỉ quấn kín quanh thân hình nhỏ bé.
Ôm lấy Bình An nhỏ xíu, ánh mắt chàng lóe sáng: "Truyền thái y."
-
Giờ Dần chưa qua, lão Thái y đã bị mời đến Lai Phượng cung.
Người đi mời là Thanh Liên. Nàng ấy ấp úng chẳng nói rõ triệu chứng, chỉ thấy sắc mặt vừa đỏ bừng, vừa bàng hoàng, bước chân hẫng hụt.
Thái y nghĩ: không hề gì, y thuật ta đã dày dạn, bệnh gì mà chưa từng gặp.
Nhưng khi tiến vào tẩm điện, hành lễ xong, còn chưa kịp thấy hoàng hậu đâu, đã thấy trong tay Hoàng đế nâng cái gì đó.
Chàng mở bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay, một tiểu nhân tinh xảo đáng yêu, mặc áo hồng đào, mái tóc đen mềm buông lệch bờ vai. Nàng ngồi bệt trên tay Hoàng đế, đang nghịch ngón tay chàng.
Nhận ra có người nhìn, nàng còn ngước lên, vẫy vẫy tay bé xíu, giọng mảnh như tơ: "Vương Thái y."
Thái y choáng váng, suýt ngã.
Bùi Thuyên trầm giọng: "Vương Thái y, đây là sự thật."
Thái y: "..."
Căn bệnh kỳ lạ này đúng là chưa từng thấy!
Muốn bắt mạch cũng chẳng thể, vì cánh tay tiểu hoàng hậu còn mảnh hơn cả ngón tay đàn ông.
Bùi Thuyên ôm Bình An nhỏ, khẽ "ừ" một tiếng.
Có lẽ chỉ một mình chàng là người dễ dàng chấp nhận nhất. Bởi vì trong lòng chàng, bó ý niệm chiếm hữu cực đoan kia, nay đã thành sự thật.
Nàng chỉ thuộc về một mình chàng.
Chỉ là không biết Bình An nghĩ sao. Đột ngột biến nhỏ thế này, thế nào cũng kinh hãi.
Nhưng chỉ thấy nàng từ tay chàng tụt xuống, "soạt" một cái chui vào trong tay áo, chao đảo đi tới.
Ngẩng mặt nhìn chàng, đôi mắt sáng long lanh: "Đu quay."
Khóe môi Bùi Thuyên khẽ nhếch. Chàng đã sai rồi, không chỉ mình chàng chấp nhận nhanh, mà ngay cả Bình An cũng thế.
Trong hơn ba mươi người hầu hạ Lai Phượng cung, trừ vài cung nữ thân cận như Thải Chi, chẳng ai biết hoàng hậu đã biến nhỏ. Bên ngoài vẫn tưởng vụ tìm kiếm sáng sớm chỉ là hiểu lầm.
Chẳng bao lâu, cung nữ mang bữa sáng vào.
Nữ hầu dẫn đầu thấy hôm nay hoàng hậu không có mặt, trong lòng có hơi tiếc rẻ. Nhà bếp vốn chuẩn bị món hoành thánh nhỏ mà nương nương ưa thích. Mỗi lần thấy món ấy, đôi mắt nương nương đều long lanh, xinh đẹp lại khiến người thương mến.
Nhưng hoàng hậu không tới, nàng ấy cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ dọn bàn rồi lui ra.
Người ngoài đã đi hết, ống tay áo trên bàn khẽ động, Bình An ló đầu nhỏ ra.
Vừa thấy bát hoành thánh, nàng lập tức mở to mắt.
Người có biến nhỏ vẫn mê ăn như cũ.
Có điều từng viên hoành thánh vốn nhỏ bằng ngón tay, nay so với nàng thì to bằng nửa gương mặt. Thậm chí cái thìa nhỏ nhất cũng đủ cho nàng dùng làm bát ăn cơm.
Bình An ngồi vắt vẻo trên mặt bàn, Bùi Thuyên rửa tay sạch sẽ, tách từng chút hoành thánh nhỏ bỏ vào muỗng, để nàng từng thìa từng thìa mà ăn.
Xé mới được nửa cái hoành thánh, Bùi Thuyên đã thu tay lại, ăn thêm e là căng bụng nàng mất.
Chàng rút khăn tay chấm nhẹ khóe miệng cho nàng, rồi để nàng ngồi vào trong ống tay áo mình, nâng niu che chở.
Chẳng bao lâu, ngoài kia truyền báo: "Bệ hạ, Thái Thọ cung sai người đến hỏi, động tĩnh lúc sớm nay có nghiêm trọng chăng?"
Thì ra sáng nay Lai Phượng cung náo động quá, kinh động đến Nguyên Thái hậu.
Bùi Thuyên nói: "Không có gì đáng ngại."
Cung nữ kia lại thưa: "Thái hậu còn hỏi Hoàng hậu nương nương, nói trong cung mới làm mấy thứ điểm tâm, thỉnh nương nương qua dùng."
Bùi Thuyên khẽ sờ vào Bình An bé xíu trong tay áo, nói: "Hoàng hậu lâm bệnh, để ngày khác lại qua."
Bình An cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng "bệnh" thật, nhưng giờ nghĩ mà xem, mấy món bánh kia chẳng phải đều to hơn cả khuôn mặt nàng sao? Ăn sao cho hết.
Đúng là một chứng bệnh ngon lành!
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Trương Đại Tráng vừa mới đứng ngoài cung kêu một tiếng "ra ngoài chơi", liền bị Trương Đức Phúc giơ chân đá một cái, căng thẳng quát khẽ: "Đây là hoàng cung! Sao con dám hô to như thế?"
Tiết Hạo cũng phụ họa: "Đúng thế!"
Chẳng mấy chốc đã có thái giám đến truyền lời, bảo chờ một lát để nghênh giá.
Chu thị cùng Trương Đức Phúc kinh ngạc đến thất thần. Bọn họ thế nào cũng không ngờ hoàng đế và hoàng hậu lại có thể xuất cung.
Trong mấy vở hí kịch dân gian vẫn thường hát: "Nhất nhập cung môn thâm tự hải", một khi đã vào cửa cung, chẳng khác nào biển sâu. Hai vợ chồng vốn nghĩ Bình An từ nay về sau sẽ chẳng thể nào bước ra khỏi cung.
Giờ lại được thấy nàng xuất cung, đương nhiên là điều tốt nhất.
Không bao lâu, từ cửa Tây Hoa có một cỗ xe ngựa lăn bánh đi ra. Cung nữ vén rèm, Bình An ôm trong tay hai chiếc mũ trùm, rồi thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi xe.
Nàng vẫn búi song hoàn kế, đôi mắt đen tròn sáng lấp lánh, mỉm cười hô: "Cha, mẹ."
Chu thị và Trương Đức Phúc vừa kêu "ấy" một tiếng, chưa kịp cười rạng rỡ, đã thấy một bàn tay thon dài mà cứng cáp đặt lên vai Bình An.
Lần này không phải Vương gia, mà chính là Hoàng đế!
Thật đúng là hoàng đế, thân khoác long bào chói lóa, đôi mắt đen sâu thẳm, khí thế ấy khiến người nhìn mà rùng mình.
Hai vợ chồng ngây người, tay chân luống cuống chẳng biết nên đặt đâu cho phải.
Bùi Thuyên trước tiên bước xuống xe, đỡ lấy Bình An, dịu giọng dặn: "Cẩn thận bậc thang."
Bình An "vâng" một tiếng, nắm chặt tay chàng, nhún người nhảy xuống.
Chu thị trông thấy cảnh ấy, mơ hồ cảm nhận được giữa hoàng đế và hoàng hậu có một dòng chảy dịu dàng như nước, không phân tôn ti, chẳng hề có ngăn cách.
Bà chợt thấy sống mũi cay cay. Thân phận có đổi thay thế nào, mà vẫn như vậy, tốt lắm, tốt lắm.
-
Địa điểm ăn cơm là ở lầu ba của Lâm Giang Tiên.
Lần này, Bùi Thuyên nói rõ ràng: "Tổ huấn quy chế, ta xưa nay chỉ tin vào thứ nào hữu dụng. Nếu là gánh nặng thì nên đổi bỏ."
Trương Đại Tráng ngẩn ra: "Ý của Tam gia là...?"
Chu thị lập tức hiểu, không khỏi kinh ngạc: "Tam gia nói, chúng ta có thể dọn lên kinh thành ư?"
Bình An đang nhai cơm, cũng thoáng khựng lại.
Bùi Thuyên gắp cho nàng ít giá xào thịt, giọng thản nhiên: "Nếu hai người không muốn rời xa cố hương, cũng tùy ý."
Chu thị cùng Trương Đức Phúc nhìn nhau, trong lòng thực ra đã có chủ ý.
Xưa nay sở dĩ không nhập kinh là vì có tổ huấn "ba đời không được nhập kinh".
Tổ huấn này còn liên quan đến Thánh Tổ triều Đại Thịnh. Nay chính hậu nhân của Thánh tổ- tức đương kim Hoàng đế - đã nói có thể miễn trừ, vậy khác nào "đại xá"? Bọn họ cũng chẳng đến nỗi cố chấp.
Huống chi, lần cung biến kia, ở nơi xa xôi ngàn dặm mà lòng nóng như lửa đốt, bất lực chẳng làm gì được. Cảm giác ấy, họ không muốn nếm trải lần thứ hai.
Cho nên họ muốn dọn đến kinh thành.
Đang cân nhắc xem có nên quỳ xuống tạ ơn hay không, Trương Đại Tráng đã nhảy dựng lên, mắt ầng ậng nước, "hú" một tiếng.
Bùi Thuyên đưa tay day trán. Bình An nuốt xong miếng cơm, nhắc: "Đại ca, ăn cơm."
Trương Đại Tráng lập tức nghe lời: "Ăn, ăn, mọi người ăn đi."
Chu thị và Trương Đức Phúc phải cố nhịn cười.
Từ nay về sau, họ cũng có thể vào cung thăm Bình An. Chỉ là mỗi lần nhìn dung mạo tuấn mỹ mà lãnh đạm của bậc đế vương, Chu thị nghĩ, nếu không có việc gì, thì sẽ chẳng dám quấy rầy cuộc sống vợ chồng son của hai người.
Phải rồi, vợ chồng son chung sống qua ngày.
-
Qua ngày, chính là trong đợt rét cuối xuân, cùng nhau quây quần xem sách.
Nói cho đúng, là Bùi Thuyên xem tấu chương, còn Bình An thì đọc sách.
Tấu chương quá nhàm chán, Bình An mỗi lần đọc được ba dòng là ngủ gật. Về sau, lúc bị chàng ôm trong ngực cùng đọc tấu chương, nàng liền tiện tay lấy một cuốn sách khác.
Khi thì là thoại bản dân gian, khi thì là tập truyện chí quái tiền triều.
Hôm nay nàng cầm Tù Thần Hậu Ký, lật đến chỗ lần trước đã đánh dấu bằng lá trúc.
Đọc được một lát, phát hiện ánh mắt Bùi Thuyên dừng lại trên sách của nàng.
Chàng đã phê xong tấu chương. Nàng liền dịch sách sang phía chàng.
Bùi Thuyên vừa nhè nhẹ v**t v* eo nàng, vừa cùng đọc những dòng chữ:"Tiền triều Mông huyện có một người đàn ông vận may nhặt được bảo vật. Hắn lo sợ bị cướp mất, chẳng dám chợp mắt, cứ thế canh giữ. Người khác khuyên hắn nghỉ ngơi hắn cũng không nghe. Một ngày kia, hắn không chịu nổi, ngủ thiếp đi, quả nhiên bảo vật bị mất..."
Bùi Thuyên khẽ nhướng mày: "Đổi quyển khác."
Bình An khẽ lật sang trang tiếp, lại một mẩu ngụ ngôn răn đời:"Tương truyền núi Liễu có dòng suối chữa bách bệnh. Một người đàn ông chiếm làm của riêng, không cho dân làng dùng. Một hôm, suối hóa thành tiên nữ, bỏ đi, nói rằng: nếu đã có thể cứu bách bệnh, thì chẳng thể chỉ cứu một người..."
Bùi Thuyên: "..."
Bình An lại đọc chăm chú. Bùi Thuyên thì nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai.
Một tay rút cuốn sách khỏi ngón tay nàng, đặt sang bên.
Bình An oán thán: "Chưa đọc xong."
Bình An chớp mắt: "Chàng chọn sao?"
Bùi Thuyên: "Ta lọc qua rồi, đều hay."
Bình An chẳng tin. Lần trước cái Thiên Địa Âm Dương g*** h**n Đại Lạc Phú, đọc xong khiến nàng eo lưng mỏi rã, đầu óc quay cuồng.
Có điều nụ hôn của chàng thì lúc nào cũng khiến người thoải mái. Nàng vô thức níu lấy tay áo chàng, vò nhăn, làm loạn cả lên.
-
Sau một đêm triền miên, Bùi Thuyên đắp kín chăn cho Bình An, rồi mới nằm xuống cạnh nàng. Đôi mắt thâm trầm của chàng chợt lóe sáng.
Ý niệm chiếm hữu vốn chẳng có gì sai.
Chàng thậm chí nghĩ, nếu có thể khiến Bình An nhỏ bé lại, nhét vào trong túi áo, đi đâu cũng mang theo, để chẳng ai có thể cướp đi.
Ý nghĩ ấy càng lúc càng rõ, rồi cơn buồn ngủ kéo đến, chàng ôm chặt nàng mà thiếp đi.
—
Rạng sáng giờ Dần.
Bùi Thuyên bỗng mở mắt. Bên cạnh trống trơn, chăn lạnh ngắt. Chàng bật dậy: "Người đâu!"
Thanh Liên trực đêm chạy vào, thắp sáng nến.
"Hoàng hậu nương nương có dậy đi vệ sinh sao?"
Thanh Liên đáp: "Nương nương không hề dậy."
Nàng ấy cũng thấy lạ, nghiêng người nhìn vào giường, quả nhiên trống rỗng.
Ánh mắt Bùi Thuyên chợt u ám.
Chỉ trong thoáng chốc, cả Lai Phượng cung sáng rực đèn, mọi người hốt hoảng tìm kiếm: "Nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương!"
Bùi Thuyên ngồi trên mép giường, một tay day trán, động tác nặng nề mà trầm ổn.
Thải Chi bước vào, cố nén sợ hãi, tâu: "Bẩm bệ hạ, các điện trong Lai Phượng cung đã tìm khắp, vẫn chưa thấy nương nương..."
Ngón tay Bùi Thuyên chậm rãi buông xuống. Ánh nến hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ, bóng sáng rõ rệt, nhưng chẳng soi thấu màu mực u ám trong đáy mắt, thấp thoáng sát khí.
Chàng khẽ nói: "Ra ngoài tìm."
Bùi Thuyên ngủ không sâu, nếu có người có thể nhân lúc chàng say giấc mà đem hoàng hậu đi, thì kẻ đó ắt là nội gián trong cung.
Cả hoàng cung này, chàng sẽ lật tung. Kẻ chủ mưu, kẻ tham dự đều phải chết.
Đúng lúc ấy, trên giường vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Ngay cả Thải Chi cũng nghe thấy. Nàng ấy trừng lớn mắt. Bùi Thuyên quay đầu, chỉ thấy trong chăn bò ra một bóng người nho nhỏ.
Chỉ cao chừng bảy tấc, dài chưa đầy hai bàn tay.
Vì bị ủ trong chăn, mái tóc nàng rối bời, gò má ửng hồng, đôi mắt ngái ngủ đang dụi dụi.
Thải Chi bước lên một bước, nhìn rõ rồi thất thanh: "Nương nương?!"
Bình An ngơ ngác, như vừa nhận ra có gì đó không đúng, vì hoa văn trên ga giường, so với nàng thì to bằng cả khuôn mặt.
Nàng cúi xuống nhìn hai bàn tay, rồi ngẩng lên, chỉ thấy một Bùi Thuyên khổng lồ.
Một hoàng thượng khổng lồ.
Chàng bất ngờ cúi người xuống, gió quét qua khiến Bình An rùng mình, hắt hơi một cái: "Ắt xì!"
Bởi thân hình thu nhỏ, y phục đã chẳng còn vừa.
Thải Chi còn đang véo mạnh đùi mình để chắc rằng không phải mơ. Bùi Thuyên lập tức phản ứng, tìm lại chiếc trung y trắng nàng mặc lúc ngủ, tỉ mỉ quấn kín quanh thân hình nhỏ bé.
Ôm lấy Bình An nhỏ xíu, ánh mắt chàng lóe sáng: "Truyền thái y."
-
Giờ Dần chưa qua, lão Thái y đã bị mời đến Lai Phượng cung.
Người đi mời là Thanh Liên. Nàng ấy ấp úng chẳng nói rõ triệu chứng, chỉ thấy sắc mặt vừa đỏ bừng, vừa bàng hoàng, bước chân hẫng hụt.
Thái y nghĩ: không hề gì, y thuật ta đã dày dạn, bệnh gì mà chưa từng gặp.
Nhưng khi tiến vào tẩm điện, hành lễ xong, còn chưa kịp thấy hoàng hậu đâu, đã thấy trong tay Hoàng đế nâng cái gì đó.
Chàng mở bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay, một tiểu nhân tinh xảo đáng yêu, mặc áo hồng đào, mái tóc đen mềm buông lệch bờ vai. Nàng ngồi bệt trên tay Hoàng đế, đang nghịch ngón tay chàng.
Nhận ra có người nhìn, nàng còn ngước lên, vẫy vẫy tay bé xíu, giọng mảnh như tơ: "Vương Thái y."
Thái y choáng váng, suýt ngã.
Bùi Thuyên trầm giọng: "Vương Thái y, đây là sự thật."
Thái y: "..."
Căn bệnh kỳ lạ này đúng là chưa từng thấy!
Muốn bắt mạch cũng chẳng thể, vì cánh tay tiểu hoàng hậu còn mảnh hơn cả ngón tay đàn ông.
Bùi Thuyên ôm Bình An nhỏ, khẽ "ừ" một tiếng.
Có lẽ chỉ một mình chàng là người dễ dàng chấp nhận nhất. Bởi vì trong lòng chàng, bó ý niệm chiếm hữu cực đoan kia, nay đã thành sự thật.
Nàng chỉ thuộc về một mình chàng.
Chỉ là không biết Bình An nghĩ sao. Đột ngột biến nhỏ thế này, thế nào cũng kinh hãi.
Nhưng chỉ thấy nàng từ tay chàng tụt xuống, "soạt" một cái chui vào trong tay áo, chao đảo đi tới.
Ngẩng mặt nhìn chàng, đôi mắt sáng long lanh: "Đu quay."
Khóe môi Bùi Thuyên khẽ nhếch. Chàng đã sai rồi, không chỉ mình chàng chấp nhận nhanh, mà ngay cả Bình An cũng thế.
Trong hơn ba mươi người hầu hạ Lai Phượng cung, trừ vài cung nữ thân cận như Thải Chi, chẳng ai biết hoàng hậu đã biến nhỏ. Bên ngoài vẫn tưởng vụ tìm kiếm sáng sớm chỉ là hiểu lầm.
Chẳng bao lâu, cung nữ mang bữa sáng vào.
Nữ hầu dẫn đầu thấy hôm nay hoàng hậu không có mặt, trong lòng có hơi tiếc rẻ. Nhà bếp vốn chuẩn bị món hoành thánh nhỏ mà nương nương ưa thích. Mỗi lần thấy món ấy, đôi mắt nương nương đều long lanh, xinh đẹp lại khiến người thương mến.
Nhưng hoàng hậu không tới, nàng ấy cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ dọn bàn rồi lui ra.
Người ngoài đã đi hết, ống tay áo trên bàn khẽ động, Bình An ló đầu nhỏ ra.
Vừa thấy bát hoành thánh, nàng lập tức mở to mắt.
Người có biến nhỏ vẫn mê ăn như cũ.
Có điều từng viên hoành thánh vốn nhỏ bằng ngón tay, nay so với nàng thì to bằng nửa gương mặt. Thậm chí cái thìa nhỏ nhất cũng đủ cho nàng dùng làm bát ăn cơm.
Bình An ngồi vắt vẻo trên mặt bàn, Bùi Thuyên rửa tay sạch sẽ, tách từng chút hoành thánh nhỏ bỏ vào muỗng, để nàng từng thìa từng thìa mà ăn.
Xé mới được nửa cái hoành thánh, Bùi Thuyên đã thu tay lại, ăn thêm e là căng bụng nàng mất.
Chàng rút khăn tay chấm nhẹ khóe miệng cho nàng, rồi để nàng ngồi vào trong ống tay áo mình, nâng niu che chở.
Chẳng bao lâu, ngoài kia truyền báo: "Bệ hạ, Thái Thọ cung sai người đến hỏi, động tĩnh lúc sớm nay có nghiêm trọng chăng?"
Thì ra sáng nay Lai Phượng cung náo động quá, kinh động đến Nguyên Thái hậu.
Bùi Thuyên nói: "Không có gì đáng ngại."
Cung nữ kia lại thưa: "Thái hậu còn hỏi Hoàng hậu nương nương, nói trong cung mới làm mấy thứ điểm tâm, thỉnh nương nương qua dùng."
Bùi Thuyên khẽ sờ vào Bình An bé xíu trong tay áo, nói: "Hoàng hậu lâm bệnh, để ngày khác lại qua."
Bình An cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng "bệnh" thật, nhưng giờ nghĩ mà xem, mấy món bánh kia chẳng phải đều to hơn cả khuôn mặt nàng sao? Ăn sao cho hết.
Đúng là một chứng bệnh ngon lành!
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 64: Ngoại truyện 1: Tiểu hoàng hậu trong lòng bàn tay (1)
10.0/10 từ 38 lượt.