Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 63: Hoàng đế của thiếp [Hoàn chính văn]
368@-
Thải Chi hoàn toàn không ngờ, những lời nàng ấy cùng Phùng phu nhân vừa thì thầm ngoài điện, lại bị Bình An nghe thấy cả.
Chỉ là tai Bình An từ nhỏ đã thính hơn người, không chỉ nhạy cảm với âm thanh, mà còn đặc biệt giỏi nắm bắt trọng ý trong lời nói.
Thải Chi khẽ cười, theo bản năng thuận miệng bịa một câu/"'Làm phong phú hậu cung' ấy à, chính là tìm vài người vào để bầu bạn, cùng chơi với nương nương thôi."
Bình An lặng lẽ nhìn nàng ấy, đôi mắt trong như hồ thu, như có thể soi ra từng gợn sóng lòng người. Ánh nhìn ấy rọi xuống, khiến vẻ tự nhiên trên mặt Thải Chi càng thêm cứng nhắc.
Nàng ấy không bịa nổi nữa.
Nương nương đã thành thân một năm, đã là Hoàng hậu, đâu còn là đứa bé năm xưa có thể dùng vài câu dỗ dành. Huống chi nếu tương lai, thật sự có một ngày xuất hiện chuyện "làm phong phú hậu cung", vậy giấu được đến bao giờ?
Dù hiện nay, tình cảm giữa đế – hậu cực kỳ sâu nặng, nhưng Thải Chi cũng không dám đánh cược.
Nghĩ thế, nàng ấy quyết định nói thật, ngẫm nghĩ, rồi lựa lời cẩn trọng: "Từ xưa tới nay... hoàng đế đều có tam cung lục viện. Ngoài Hoàng hậu, còn có tứ phi cùng cửu tần."
Giọng nàng ấy nhỏ dần: "Tứ phi gồm Quý phi, Hiền phi, Thục phi, Đức phi. Cửu tần thì càng nhiều hơn, đứng đầu chính là Chiêu Nghi."
Bình An nghe, nghiêng người, xoay người nằm nghiêng, đôi mắt long lanh hơi chớp, đột nhiên hỏi một câu: "Nhiều như vậy, đều là người sao?"
Nghe xong câu ấy, rõ ràng là một lời nghi vấn, mà Thải Chi lại bỗng thấy buồn buồn nơi ngực. "... Là người, là nữ nhân."
Từng nữ nhân một, khoác lên người những tước vị lạnh lùng, bước vào hậu cung, rồi vì thánh sủng, vì con nối, vì địa vị, mà tìm đủ mọi cách, tranh giành quyền thế, leo cao từng bước.
Đích cuối cùng của họ chính là vị trí nương nương hiện tại đang ngồi.
Thải Chi tuy vào cung chưa lâu, nhưng những lời đồn về lãnh cung nàng ấy đã nghe đủ để thấy lạnh sống lưng.
Thấy Bình An lặng im, mắt rũ nhẹ, nàng ấy vội nói thêm: "Nhưng có phu nhân và Thái hậu nương nương ở đây, sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Bình An nghe xong, khẽ ngáp một cái, tiếng mềm như mèo nhỏ.
Thải Chi ngẩn người, rồi bỗng bật cười khẽ. Hóa ra nàng ấy lo lắng nhiều quá, trong mắt nương nương, những người "chưa xuất hiện" ấy, có lẽ cũng giống như những chuyện chưa xảy ra, chẳng đủ khiến nàng bận lòng.
Với nàng, tất cả giống như đang nghe một câu chuyện xa xôi, chẳng liên quan đến bản thân.
Nhưng vậy thì nương nương không quan tâm tới bệ hạ sao?
Thải Chi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho bệ hạ biết. Tránh cho chàng suy đoán lung tung rồi giận dữ vô cớ, lại thành tăng thêm phiền toái cho nương nương.
Bình An tiếp tục nhắm mắt.
Thải Chi kéo màn xuống, bóng trong Lai Phượng cung yên tĩnh như ngưng đọng, tiếng bước chân cung nhân qua lại cũng nhẹ tựa lông vũ.
Thực ra Bình An chưa hề ngủ. Chỉ là khi nàng nhắm mắt, dáng nằm an tĩnh, ngoan ngoãn, khiến bất cứ ai cũng sẽ lầm tưởng nàng đã chìm vào giấc.
Nàng vốn rất giỏi giả ngủ.
Chẳng bao lâu, ngoài màn trướng vang lên một giọng nam trầm thấp: "Hoàng hậu ngủ rồi?"
Thải Chi vội đáp: "Vừa mới chợp mắt thôi ạ."
Tiếng bước chân của Bùi Thuyên chậm rãi xa ra, chàng dặn người đặt mấy quyển tấu chương mới mang tới lên án, rồi hỏi Thải Chi: "Hôm nay cùng Phùng phu nhân nói những gì?"
Chàng với Bình An, từ trước tới nay, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nắm rõ trong tay.
Thải Chi đáp: "Chỉ là nói vài chuyện nhà, nhắc đến chuyện của Đại gia, Nhị gia, còn có Trương tướng quân. Dạ đúng rồi, nương nương nghe tin dưỡng phụ, dưỡng mẫu ở Hoàn Nam đã lên kinh, còn nói muốn ra cung một chuyến để gặp họ."
Tin tức biến cố Canh Ngọ cung biến truyền tới Hoàn Nam, đã hơn một tháng trước, vợ chồng Chu thị, Trương Đức Phúc kinh hãi, lập tức vội vàng lên kinh.
Bùi Thuyên khẽ gõ ngón tay lên án thư, giọng nhàn nhạt: "Đến bao giờ?"
Thải Chi cung kính đáp: "Bọn họ đã tới kinh thành rồi."
Ánh mắt chàng khẽ tối xuống.
Lý trí bảo chàng, đó là người thân yêu thương Bình An, nàng cũng gần gũi họ, chuyện ấy vốn dĩ hợp tình hợp lý. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến, nơi lồng ngực chàng lại siết lại một thoáng, đầu ngón tay bất giác cong chặt như muốn giam trọn lấy thứ gì.
Chàng bước tới mép giường.
Ngoài cửa sổ, trời sáng rực rỡ, ánh sáng phác họa đường nét gương mặt chàng, chiếu bóng hình cao lớn xuống màn trướng, mơ hồ mà rõ nét.
Bên trong màn, Bình An vội vàng nhắm mắt.
Nàng cũng chẳng hiểu vì sao mình lại giả vờ ngủ, chỉ là trực giác mách bảo nên nhắm mắt lại.
Bùi Thuyên vén màn.
Ánh mắt chàng rơi xuống gương mặt nàng, như có ngọn lửa cháy âm ỉ. Cái nhìn ấy như muốn đem nàng ngậm vào trong miệng, cắn từng chút, l**m từng chút ,từng chút chiếm đoạt.
Để khắp thân nàng đều in dấu của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, mắt nàng khẽ động dưới mí mắt khép hờ.
Chết rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay thon dài của chàng dừng bên môi nàng, giọng trầm thấp: "Giả ngủ?"
Bình An mở mắt, ngoan ngoãn đáp: "Ngủ không được."
Chàng tháo giày, lên giường.
Ôm nàng vào lòng, từ chóp mũi nhỏ nhắn hôn xuống, chậm rãi tới môi, rồi từng chút từng chút cạy ra cánh môi mềm, lượn qua hàm răng, đầu lưỡi cuốn lấy ngọt ấm bên trong.
Hít thở hòa cùng, tựa như chỉ có thế mới trấn được cuồng sóng trong lòng chàng.
Một trận âm thanh trộn lẫn nước bọt, rồi chàng khẽ th* d*c.
Ngước nhìn Bình An, một tay nàng đặt lên vai chàng, hàng mi dài run run, hai má như phủ sắc hồng mai, dung nhan mềm mại đến tận cùng, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Nhưng hôm nay lại khác những lần trước.
Trước kia mỗi khi nàng đ*ng t*nh, đầu vai áo chàng đều bị vò đến nhăn dúm, thế mà hôm nay nàng chẳng động đậy gì.
Nàng đang phân tâm.
Bùi Thuyên mím chặt môi, đáy mắt khẽ trầm. Nhớ tới những lời Thải Chi vừa nói, chàng đoán: hoặc là nhà họ Tiết có biến, hoặc là Thải Chi giấu chàng điều gì.
Chàng hôn khẽ lên vầng trán nhẵn mịn của nàng, trầm giọng nói: "Ngủ đi, ta không quấy rầy."
Bình An "ừ" một tiếng, nghiêng đầu, áp má vào lồng ngực chàng, lắng nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực.
Đếm từng nhịp, nàng chầm chậm khép mắt lại.
-
Đợi Bình An ngủ thật sâu, Bùi Thuyên khẽ rời giường, động tác cẩn thận đến mức không làm màn lay động, ra ngoài điện, ngoái đầu lại nhìn nàng một lần nữa, rồi mới gọi Thải Chi: "Ra đây."
Thải Chi run tay, mím môi, mãi chẳng dám thở mạnh.
Chàng đứng đó, bóng dáng cao dài phủ xuống, trầm mặc mà uy nghiêm. Không hỏi gì mà lại như mọi thứ đều đã biết.
Thải Chi gần như chịu không nổi áp lực, suýt nữa bật ra chuyện "làm phong phú hậu cung", nhưng nghĩ đến nương nương đang cần thời gian suy nghĩ, cuối cùng lại đè xuống, đáp lấy lệ: "Là... là Tiết gia có chuyện, chuyện cụ thể, phu nhân chưa nói cho nô tỳ biết."
Đúng lúc này, Lưu công công vội vã bước tới, mặt đầy lo lắng: "Bẩm bệ hạ, Tiết thống lĩnh và Trương tướng quân lỡ tay đánh Cung thượng thư, nay Tả Đô Ngự sử cầu kiến ở Hưng Dực điện."
Thải Chi: "..."
Quả nhiên gây chuyện thật rồi.
Dù thế nào đi nữa, động thủ với nhị phẩm đại thần cũng chẳng phải việc nhỏ.
Nhưng trong mắt Bùi Thuyên, đây chẳng đáng gì.
Chàng liếc Thải Chi một cái, khiến nàng ấy lạnh cả sống lưng, rồi dặn Lưu công công: "Đuổi đi, trẫm không rảnh."
Lưu công công lập tức lĩnh mệnh.
Lại nghe chàng nói tiếp: "Truyền Thái y viện chánh phó viện phán, lập tức tới Lai Phượng cung."
Chàng hoài nghi Bình An khó chịu trong người.
Có lẽ bởi ký ức tuổi thơ nàng mất đoạn, những năm ở ngoài cung không ai chăm sóc, sinh bệnh cũng tập thói quen chịu đựng, chẳng hé nửa lời.
Chẳng bao lâu, lão Thái y từng là phủ y của vương phủ tới nơi, cầm cổ tay Bình An bắt mạch, đối chiếu với hồ sơ mạch án năm xưa.
Hồi lâu, ông thu tay, nói cùng bệ hạ ngoài điện: "Từ mồng năm tới nay, mạch tượng không khác biệt."
Bùi Thuyên trầm mặc giây lát, khẽ hỏi: "Có thai?"
Lão Thái y lắc đầu: "Chưa có dấu hiệu."
Nếu biết bệ hạ chỉ mới thật sự động phòng với Hoàng hậu chưa tới nửa tháng, còn hỏi tới chuyện thai nghén, e rằng Thái y đã tức mà bật mắng.
Nhưng không biết thì thôi.
Hoàng hậu chưa có thai, vốn tưởng bệ hạ sẽ thất vọng, nào ngờ mày kiếm giãn nhẹ, dung sắc cũng không còn u ám.
-
Bình An giấc này ngủ tới tận lúc gần giờ Dậu. Ánh chiều xiên nghiêng, vàng óng lọt qua song cửa, nàng mơ hồ cảm nhận một bàn tay nóng ấm, đang nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Nhận thức dần trở về, bàn tay ấy dịch lên vùng thắt lưng, lực đạo vừa vặn, êm dịu mà đủ sâu, chậm rãi x** n*n.
Bình An thoải mái đến mức mười ngón chân khẽ duỗi ra, mở mắt, bắt gặp Bùi Thuyên đang nửa nằm nửa tựa bên cạnh. "Ngủ thêm nữa thì tối nay khó vào giấc."
Giọng chàng thấp êm, ánh mắt dịu lại.
Mí mắt Bình An nặng trĩu, khe khẽ từ mũi "hừ" một tiếng, mềm nhũn nhẹ như bông.
Tiếng "hừ" ấy vừa mềm, vừa ngọt, vừa non, lại khiến lòng chàng rung lên một thoáng.
Nhớ tới lời Thái y vừa nói, xác định nàng chưa có thai, chàng thở phào nhẹ nhõm. Chàng chẳng gấp chuyện con nối dõi, cũng không muốn để nàng sớm mang thai.
Chàng muốn nàng, chỉ riêng nàng, cả người, cả tâm hồn, chỉ thuộc về mình.
Cho nên kể cả là con của chàng, chàng cũng không muốn chia sẻ nàng.
Đêm nay, chànv quyết định để nàng nghỉ ngơi.
Như mọi lần, chàng cùng Bình An xem tấu chương, dùng bữa tối, đánh một ván cờ, tắm rửa, chuyện trò đôi câu, rồi đến giờ đi ngủ.
Đêm ấy gió nổi, thổi nghiêng mấy ngọn nến trong điện. Còn chưa kịp để Thải Chi thổi tắt, vài ngọn đã bị gió xuân ép lụi.
Thải Chi vội khép mấy cánh cửa sổ, thầm đoán có lẽ trời sắp đổ rét xuân.
Tắm xong, khuỷu tay Bình An hồng hồng, làn da thơm tho, bóng mịn như ngọc. Thanh Liên đang dùng kem tuyết hoa giúp nàng thoa cánh tay.
Bình An cũng học theo, múc một chút, bôi đều lên lòng bàn tay, nghiêm túc làm theo động tác, xoa lên má, hai bàn tay chụm lại chà nhẹ hai bên gò má.
Đôi bàn chân trắng tựa củ sen khẽ đung đưa trong không khí.
Bùi Thuyên nhìn một lát, cuối cùng cưỡng ép dời mắt đi.
Đêm nay, chàng đã quyết định không động vào nàng.
Một lát sau, Bình An bước lên giường, trườn vào trong, cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ mái tóc đen mềm mại.
Bùi Thuyên cũng theo lên giường.
Trong màn trướng đỏ sẫm như ráng chiều, thoang thoảng hương thơm nữ tử.
Chàng kéo chăn, nhắm mắt.
Bình An lại nghiêng người, từng chút áp sát về phía chàng.
Chàng khẽ mở vòng tay, ôm trọn nàng vào lòng, cúi đầu hít nhẹ hương tóc bên tai, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, dịu dàng xoa từng đốt ngón tay mảnh mai.
Chàng thấp giọng hỏi, hơi thở phả bên tóc mai: "Tâm tình đã khá hơn chưa?"
Lúc này Bình An mới hiểu, vì sao từ buổi trưa, giữa hàng chân mày chàng lại vương nét trầm ngâm.
Thì ra chàng tưởng nàng phiền muộn.
Nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng đáp: "Chưa từng buồn."
Thực ra nàng chỉ đang suy nghĩ chuyện làm phong thịnh hậu cung thôi. Nhưng nàng vốn ít khi biểu hiện suy tư ra ngoài mặt, trừ phi gặp chuyện đại sự thiên hạ.
Nàng nghĩ đã lâu hơn cả thời gian tụng thuộc một thiên Thi Kinh, vậy mà vẫn chưa tìm ra lời đáp.
Có điều, có lẽ cũng sắp nghĩ xong rồi.
Dựa nguyên tư thế trong lòng chàng, Bình An chậm rãi vươn tay vòng qua vai, cả người nhích lên, gục nhẹ vào ngực chàng.
Đón lấy đôi mắt đen thẫm như mực của chàng, Bình An đưa bàn tay mềm như cánh liễu, khẽ chạm qua mi mắt, sống mũi, rồi dừng ở khóe môi chàng.
Người này thật sự quá mức tuấn mỹ.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kéo tay Bùi Thuyên đặt lên má mình, giọng nhỏ như tơ: "Chàng cũng sờ thử thiếp đi."
Nàng mím môi, nhẹ nhẹ thêm một câu: "Da thiếp mịn lắm, chạm vào rất thích."
Khóe môi Bùi Thuyên hơi cong, ý cười sâu trong đáy mắt. Chàng theo lời nàng, lần lượt lướt qua chóp mũi, hàng mi, khóe môi nàng, rồi định thu tay.
Ai ngờ đôi mắt long lanh như ngọc kia lại tròn xoe, hơi ánh chút kinh ngạc: "Chỉ chạm ở đây thôi sao?"
Bùi Thuyên: "..."
Trong cổ họng khô nóng, chàng khẽ nghiêng người, thanh âm trầm thấp, như tiếng gió đêm xuyên qua rừng trúc: "Vậy nàng còn muốn ta chạm vào đâu?"
Bình An cắn nhẹ môi, không nói, chỉ kéo tay hắn đặt lên vòng eo mảnh mai của mình, ngón tay nàng khẽ run, lại lén ngẩng mắt nhìn chàng.
Trong đôi mắt ấy, ánh nước lay động như hồ xuân, gợn sóng mềm mại, sáng long lanh như mảnh vàng vụn dưới nắng, lại còn nóng bỏng hơn cả xuân ý ngoài trời.
Đáy mắt chàng sâu tựa biển, hô hấp bất giác phải ép xuống cho bằng phẳng.
Ngày trước, Bình An cũng từng chủ động, ví như đêm tân hôn kia, nàng nhắm mắt thì thầm hỏi: "Ăn môi là gì vậy?"
Nhưng khi đó, trong giọng nói còn chẳng có mấy phần tình ái, nhiều lắm cũng chỉ là ngây ngô tò mò.
Sau này bị chàng trêu chọc đến biết thẹn biết e, nàng chưa từng dám như thế nữa.
Cho đến giờ khắc này, nàng tự nguyện chìa tay, dịu dàng mềm mại, chủ động một bước nhỏ nhoi, nhưng lại đủ để dậy sóng ngầm, cuộn trào như thủy triều dữ dội.
Chàng vốn định đêm nay không động nàng, nhưng trong thoáng chốc, mọi quyết tâm như đê vỡ nước tràn, nhấn chìm tất thảy.
Chàng bắt lấy cằm nàng, hạ xuống một nụ hôn sâu đến tận xương tủy.
Khác với lúc ban ngày, hôm nay Bình An không còn chỉ thụ động. Nàng khẽ run, rồi từng chút từng chút đáp lại.
Trong hơi thở dồn dập, xen lẫn tiếng khẽ rên mềm mại của nàng, thanh âm chàng dần khàn đặc, rỉ vào tai nàng từng chữ một: "Nơi này có muốn ta chạm vào không?"
"..."
"Hay là... chỗ này?"
"..."
Chàng cúi xuống, hơi thở nóng bỏng lướt qua da thịt nàng: "Quả nhiên rất mượt."
Trong màn trướng, hơi nóng quấn lấy, thân nhiệt hòa quyện, từng hạt mồ hôi dần dần rịn ra, lăn trên làn da mịn ấm.
Không biết qua bao lâu, Bình An cắm ngón tay nhỏ nhắn vào bắp tay chàng, hơi thở dồn dập, ánh mắt khẽ mơ hồ, thấy giọt mồ hôi từ thái dương chàng lăn xuống, rơi trên làn da mình.
Nàng ngẩn ra một thoáng, rồi áp tay lên cánh tay chàng, ngẩng cần cổ trắng nõn, cúi sát bên tai chàng, nhẹ như gió xuân: "Cứng thật đấy."
Hóa ra câu này, phải lúc vui cực điểm mới nên nói.
Bùi Thuyên khựng lại một chớp mắt.
Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc siết lấy vòng eo mềm, nâng nàng lên...
...
Đêm ấy, chàng không ngủ được bao nhiêu.
Trong lòng như có một nguyện vọng lâu dài được toại ý, mỗi một khoảnh khắc đều muốn nhấm nháp, nghiền ngẫm, càng hồi tưởng, càng thêm thỏa mãn.
Cuối canh ba, Bùi Thuyên cúi xuống, khẽ cắn lấy môi nàng, hôn dài một chốc, mới bế nàng dậy, gọi khẽ ra ngoài: "Thải Chi, đổi ga giường."
Đợi chàng ôm Bình An tắm xong, ga giường cũng thay, nàng mơ màng thì thào điều gì, nhưng tiếng mềm quá, chàng nghe chẳng rõ.
Hỏi thêm, nàng đã chìm vào mộng.
Bùi Thuyên nhìn sắc trời, nghĩ sáng sớm có triều nghị, mới không đành lòng, khép mắt ngủ.
Chỉ chợp mắt đôi chút, tờ mờ sáng chàng đã dậy, thay triều phục.
...
Sáng hôm ấy, mây dày như mực, gió lạnh lùa khắp kinh thành, ánh mặt trời chẳng thấy đâu.
Trong Đại điện Hưng Dực, bá quan văn võ mặc triều phục chỉnh tề, vừa thấp giọng nghị luận, vừa nối đuôi vào vị trí. Tin Tiết Hạo đánh Cung thượng thư hôm qua đã lan khắp triều đình, Đô sát viện dâng sớ đàn hặc, yêu cầu nghiêm trị.
Nhưng Bùi Thuyên chỉ bâng quơ gạt qua, kẻ thức thời nhìn thấy sắc mặt liền im bặt, chẳng mấy ai dám ra mặt chất vấn thêm.
Triều nghị tan, Lưu công công tiến đến khom lưng: "Cung đại nhân, mời theo tiểu nhân tới thư phòng Hưng Dực điện."
...
Mọi rắc rối giữa Tiết Hạo, Trương Đại Tráng và Cung thượng thư, vốn chỉ từ một chuỗi trùng hợp.
Ngày hôm qua, Kiều phu nhân vào cung tìm đường, còn nhờ người cầu cạnh bè bạn của Cung Miễn.
Đám công tử bột kinh thành lập tức kết bè, kéo nhau tới tìm Tiết Hạo.
Chỉ tiếc, Tiết Hạo tuy từng ăn chơi ph*ng đ*ng, nhưng không cùng một đường với bọn họ, hắn không đua ngựa giữa chợ, không ra vào thanh lâu, chẳng lấy gì làm bạn, nên không nhận lời.
Nhưng cũng vì hiếu kỳ, hắn đi hỏi Trương Đại Tráng, mới biết hôm ấy, kẻ bị đánh xém đụng vào xe tuần hành của Đế – Hậu.
Nếu xông thẳng trước mặt Hoàng thượng, vậy thì đánh chết cũng đáng.
Song dù hợp lý, Tiết Hạo vẫn khó chịu vì Trương Đại Tráng tự ý hành sự, giành cả việc đánh người từ tay mình. Hai bên một lời không hợp liền động thủ, gọi là "tỷ thí" nhưng thật ra là oán khí chất chồng.
Đúng lúc ấy, Cung thượng thư vừa đi câu về, nghe ồn náo tới can: "Trẻ khỏe như hổ, nhưng đánh nhau trong nha môn thì chẳng hay đâu."
Ông mới thốt được nửa câu, đã lỡ đứng quá gần, bị Tiết Hạo hất trúng một tay áo.
Thế là lời truyền ra ngoài thành: "Tiết Hạo và Trương Đại Tráng liên thủ hành hung Cung thượng thư sáu mươi tuổi."
Kinh thành xôn xao.
Triều thần vốn ngứa mắt với thế lực họ Tiết, lập tức nhân cơ hội thổi lửa hùa nhau công kích.
Dù Cung thượng thư liên tục xua tay, cũng chẳng thay đổi được gì.
...
Trong ngoại thư phòng Hưng Dực điện, Bùi Thuyên khoác long bào tơ huyền thêu kim, tóc búi cao cài ngọc quan, vẻ mặt tuấn dật, nét uy nghiêm lạnh lẽo ẩn dưới mí mắt sâu tối.
Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cúi gằm mặt, đứng cạnh Cung thượng thư đang cố hòa giải.
Tả Đô Ngự sử vẫn gân cổ, cứng giọng: "Bệ hạ! Tiết thống lĩnh cùng Trương tướng quân dám động võ trong cung, còn thương tổn Cung đại nhân, thực sự coi quân pháp như hư vô! Thần khẩn xin nghiêm trị!"
Cung thượng thư vội xua tay: "Chỉ là đám trẻ con gây sự, lão thần thân thể vẫn y nguyên, xin Bệ hạ bớt giận."
Đô Ngự sử lập tức đập bàn: "Trước đó, Trương tướng quân còn nhốt công tử nhà ông vào Đại Lý Tự, chắc chắn ông bị ép buộc nên mới nói đỡ cho họ!"
Cung thượng thư gần như bật cười: "Gia pháp bất nghiêm, con hư tại phụ. Trương tướng quân dạy thay, lão phu tâm phục khẩu phục!"
Đô Ngự sử đập án lần nữa: "Nếu không oán hận, sao cáo bệnh nghỉ năm ngày? Rõ ràng sợ quyền thế nhà họ Tiết, cùng họ cấu kết che giấu!"
Cung thượng thư tức đến phát run: "Ngươi vô lý hồ đồ! Lão phu có oan khuất, cần gì đợi ngươi thay ta kêu? Chẳng qua ngươi đang lợi dụng ta mà thôi!"
Văn thần cãi nhau, khiến Tiết Hạo và Trương Đại Tráng ngơ ngác nhìn nhau: "Hả...? Sao giờ lại lôi cả Cung Miễn vào?"
...
Giữa lúc tranh cãi căng thẳng, Bùi Thuyên ung dung nhấp trà, hờ hững như chẳng dính dáng.
Mí mắt chàng nâng khẽ, đôi mắt tối sâu, không chút băng lãnh.
Cung thượng thư nhạy bén, thầm nghĩ: "Hôm nay long nhan đang vui. Đô Ngự sử à, lần này ngươi chọn sai thời điểm rồi."
Ngay khi ấy, Lưu công công hối hả chạy đến, ghé sát tai Bùi Thuyên, thấp giọng nói mấy câu.
Trong chớp mắt, long nhan trầm xuống, hàn khí như lưỡi dao sắc bén xẹt qua điện.
Cả thư phòng tĩnh lặng, ngay cả Trương Đại Tráng vốn to gan cũng thoáng run.
Chưa kịp đoán ra chuyện gì, Bùi Thuyên đã phất tay áo, sải bước đi thẳng.
...
Bên này, Bình An ngủ chẳng sâu, vừa qua giờ Mão chính, ngoài cửa mưa xuân rơi lất phất, nàng đã ngồi dậy.
Thải Chi ngạc nhiên: "Hôm qua muộn thế cơ mà. Nương nương không ngủ thêm sao?"
Bình An dụi dụi mắt, giọng mềm mại: "Không ngủ nữa."
Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng nhìn màn mưa như tơ mảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhỏ giọng nói: "Không muốn búi kiểu này."
Thải Chi ngẩn ra: "Không muốn búi tóc thế này. Vậy nương nương muốn búi kiểu nào?"
Bình An nghĩ một lát: "Song hoàn kế."
Chính là kiểu búi tóc của thiếu nữ chưa gả chồng.
Thải Chi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Búi xong, Bình An mở rương, lấy ra chiếc túi nhỏ thêu họa sen nàng yêu thích, bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Trong đó có những bức thư Bùi Thuyên từng viết, đóa hoa lụa chàng tặng, những vật nhỏ hai người từng trao đổi.
Xếp gọn xong, chiếc túi nhỏ căng phồng.
Bình An đeo túi lên, tựa như chuẩn bị đi xa.
Những vật nàng cất giấu ấy quá mức quý trọng, khiến lòng Thải Chi đập thình thịch, không khỏi hỏi: "Nương nương định đi đâu vậy?"
Bình An vỗ vỗ túi, nghiêm túc đáp: "Ta muốn xuất cung."
Thải Chi như bị sét đánh.
Trời ơi! Đây là kết quả nương nương suy nghĩ cả đêm sao?! Có phải vì chuyện làm phong thịnh hậu cung?
Trong lòng nàng ấy hoảng loạn, chẳng dám đoán bừa.
Cắn môi, Thải Chi vẫn cố hỏi: "Tại, tại sao ạ?"
Bình An nghiêng đầu, suy tư một chốc, rồi nói: "Ta sẽ nói với Hoàng thượng."
Thải Chi vội gật đầu:"Đúng đúng, phải nói với Hoàng thượng trước."
Nghĩ thế, nàng ấy chạy đi tìm Lưu công công truyền tin.
Trong khi đợi, Bình An ngồi bên án, nhẹ nhàng bóc hạt dưa, một hạt một hạt, thong thả nhấm nháp.
Mới nhấm tới hạt dưa thứ năm, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Bình An ngẩng mắt, thấy Bùi Thuyên đang đứng ngay trước cửa.
Từ sau khi đăng cơ xưng đế, chưa bao giờ chàng bước nhanh như vậy. Lưu công công dù căng ô đi theo phía sau cũng đuổi không kịp, nên vai áo cùng mái tóc chàng đã lấm tấm mưa xuân.
Lúc này đây, hô hấp chàng hơi dồn dập, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm ẩn một tia tơ máu, ánh nhìn sắc lạnh đến mức khiến người hít thở khó khăn.
Chàng cứ đứng đó, trầm mặc nhìn nàng.
Nàng mặc lại trang phục thời thiếu nữ chưa gả, búi tóc cũng đổi thành song hoàn kế, bên hông đeo chiếc túi nhỏ thêu sen, dáng vẻ hệt như trước khi gặp chàng.
Trong đầu Bùi Thuyên chỉ còn một ý niệm: "Không được. Không thể. Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Chàng chậm rãi bước vào trong, giọt mưa còn đọng ở mái tóc nơi thái dương, men theo những sợi tóc đen rủ, trượt xuống cằm nhọn, lạnh buốt mà gợi cảm.
Bàn tay chàng khép cửa lại, lực đạo không lớn, nhưng tiếng "cạch" vang lên như xé không khí.
Bên ngoài, Thải Chi cùng đám cung nữ tim đập thình thịch, ai nấy nín thở không dám động đậy.
Trong phòng ánh sáng u tối, mắt chàng sâu thẳm như vực đêm, giọng lạnh như băng, từng chữ từng lời đều ngấm xương thấu cốt: "Nàng muốn đi đâu?"
Giọng chàng như mang theo dao kiếm giấu trong vỏ.
Nhưng đối diện với dáng vẻ hung dữ ấy, Bình An chẳng sợ.
Nàng đứng lên, đi tới trước mặt chàng, khẽ đưa tay, ra hiệu bảo chàng cũng đưa tay ra.
Bùi Thuyên mím môi, trầm mặc nâng tay.
Hạt dưa thứ năm còn chưa kịp bóc, vì chàng tới quá nhanh, nàng đành nuốt mất. Trong lòng bàn tay chỉ có bốn nhân hạt dưa, nàng chia đôi, hai hạt bỏ vào tay chàng.
Ngón tay chàng khẽ siết lại, bàn tay thành nắm đấm, như muốn ép xuống cơn sóng đang cuộn trào nơi đáy lòng.
Bình An nhẹ nhàng nói: "Từ trước tới nay, thiếp luôn thích chia cho mọi người."
Ngày bé nàng từng chia mứt táo mật, chia thuyền rồng nhỏ, chia người tuyết, chia quýt chín... bây giờ thì chia hạt dưa.
Những thứ ngon miệng, vui thích, nàng đều thích chia cùng người khác.
Dẫu nàng đã quên đoạn ký ức trước chín tuổi, nhưng thói quen khắc tận xương tủy, nàng không thích tranh giành, nàng thích chia, thích mọi người cùng vui vẻ.
Nói đến đây, nàng hơi dừng, rồi bỗng nghiêm mặt:
"Nhưng mà..."
"Thiếp không muốn chia chàng."
Một câu rơi xuống, khí tức sát phạt trên người chàng thoáng chốc lặng yên.
Chàng khựng lại, đứng như bị đông cứng tại chỗ.
Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt chàng, đôi mắt đen láy như hạt mực, giọng nhỏ mà rõ ràng: "Chàng rất đẹp, rất thơm. Thiếp chỉ muốn một mình thiếp. Thiếp không chia chàng cho bất kỳ ai."
Trong đáy mắt Bùi Thuyên lóe lên một tia sáng tinh thiết, rực rỡ như kiếm quang vạch đêm.
Chàng cúi đầu, nhìn sâu vào mắt nàng, từng chữ trầm xuống như đá tảng: "Ai nói với nàng rằng, ta sẽ để người khác chia ta?"
Bình An ngập ngừng, rũ mắt, giọng nhỏ như muỗi: "Người ta nói... làm phong phú hậu cung."
Bùi Thuyên thoáng chau mày, nhất thời chưa để tâm nàng nghe từ đâu, mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chàng khẽ siết lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, cúi thấp người, giọng nói trầm thấp như dội qua đáy vực: "Nàng đang ghen sao?"
Bình An sững lại.
"Ghen"có phải là cái cảm giác chua chát như dấm rơi vào tim này không?
Từ lúc nghe giải thích về "làm phong thịnh hậu cung", nàng luôn ngột ngạt trong một vị chua khó tả.
Nàng không thích tranh giành.
Đêm qua, nàng muốn Bùi Thuyên chỉ thuộc về mình, muốn xác nhận một điều, thứ vui thích mà chàng mang đến, nàng không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai.
Nếu một ngày, chàng thật sự muốn chia ra, nàng sẽ chọn rời đi.
Thì ra đây gọi là ghen.
Nàng rốt cuộc đã hiểu. Nàng ngẩng mắt nhìn chàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng... Thiếp ghen rồi."
Chưa kịp phản ứng, cả người nàng đã bị chàng siết chặt trong lồng ngực.
Đầu mũi nàng chạm vào vai chàng còn vương hơi ẩm mưa xuân, thoảng lên một mùi hương quen thuộc, thơm sạch, sâu lắng.
Bùi Thuyên khép mắt, ôm nàng thật chặt, đây không phải mơ.
Nàng nói nàng ghen. Nàng chưa từng ghen.
Nàng không muốn chàng thuộc về người khác. Nàng vì chàng mà ghen, chỉ vì chàng, một mình chàng.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Thuyên như chiếm trọn trái tim nàng, trong cảm xúc ấy, không cho phép có người thứ ba chen vào.
...
Bình An tựa trong ngực chàng, lặng lẽ tham lam chút hơi ấm, lát sau, nhỏ giọng nói: "Nếu chàng thật sự muốn làm phong thịnh hậu cung, thì nhớ nói với thiếp."
"Lúc ấy thiếp sẽ tự mình rời đi."
Bùi Thuyên cứng người, siết nàng càng chặt hơn: "Ta sẽ không bao giờ làm vậy."
Đôi mắt chàng rực lên như dòng nham thạch sôi cuồn cuộn: "Từ ngày định thân, đến bây giờ. Ta chỉ có nàng. Về sau cũng chỉ có nàng."
Ngày định thân ấy, mười ba năm trước, chàng bảy tuổi, nàng bốn tuổi.
Có lẽ còn sớm hơn, từ cái ngày mà cái tên "Tiểu Tiên Đồng" thuộc về cả hai người, duyên phận này đã được định sẵn.
Bình An khẽ cong mắt, khóe môi nhẹ nhướng: "Thật không?"
Bùi Thuyên cúi xuống, thanh âm khàn nặng nề: "Thật."
Ngón tay chàng nâng cằm nàng, lời thề vang lên như đá rơi trong hồ sâu: "Trời đất, phụ mẫu, huynh trưởng đều có thể làm chứng cho ta."
Bùi Thuyên xưa nay chưa từng thề nguyện. Chàng chưa từng thừa nhận trước mặt bất kỳ ai.
Thế nhưng hôm nay vì nàng, chàng phá vỡ tất thảy.
Nếu lời thề có thể truyền đạt một phần quyết tâm, chàng nguyện dùng trọn vẹn để đổi lấy sự an lòng của nàng.
Dĩ nhiên, chàng cũng muốn nàng đáp lại.
"Còn nàng? Nàng có người khác không?"
Bình An ấp úng, giọng mềm mại như tơ: "Thiếp cũng chỉ có mình chàng. Cũng có chứng giám."
Nàng nghiêm túc giơ từng ngón tay, nhỏ giọng đếm: "Trời đất này... rồi bà nội... cha mẹ... cha mẹ nuôi họ Trương... Trương đại ca..."
Bùi Thuyên nhướng mày, khẽ bật cười, vươn tay chặn lại: "Được rồi."
Nàng có quá nhiều người thương yêu, đủ khiến Bùi Thuyên đau đầu cả đời, cần gì phải bắt hết họ ra chứng giám.
Trong lòng Bình An, sợi dây căng chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
Bùi Thuyên nói không có ai khác, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai khác.
Những ngày sau này là chuyện của hai người họ.
Cũng là ngày mà nàng mong đợi.
Bùi Thuyên lại nhìn trang phục của nàng, lập tức chau mày. Chàng muốn nàng thay lại y phục khác. "Tư tình bỏ trốn" tự nhiên là tốt, nhưng nếu chỉ có một mình nàng "bỏ trốn", thì tuyệt đối không thể.
Bình An lại đưa tay ấn xuống dải phát, chớp mắt tinh nghịch: "Thiếp là muốn ra cung mà."
Bùi Thuyên thoáng khựng lại, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: "Còn muốn ra cung?"
Bình An đáp: "Cha mẹ thiếp từ Hoàn Nam đến rồi."
Thì ra là vì chuyện này.
Lửa nóng trong lồng ngực chàng vẫn chưa tan, chàng tháo túi đeo vai của nàng xuống, bế nàng lên, nói: "Không gấp lúc này, ngày mai gặp cũng được."
Bình An "á" một tiếng, Bùi Thuyên đã ôm lấy nàng, cả hai cùng ngã xuống giường.
Chàng hôn nàng, ngàn lời vạn chữ đều dồn cả vào một nụ hôn. Mà nụ hôn ấy thoạt nhìn có chút hung hăng, thực ra lại dài, lại mềm mại, đem hơi thở và nhiệt độ cơ thể của chàng, từng chút một truyền cho nàng.
Bình An dần thấy buồn ngủ.
Nàng thích Bùi Thuyên hôn nàng.
Ngoài kia mưa xuân lất phất, tí tách rơi. Trong vườn của cung Lai Phượng, măng non vừa nhú, nụ hoa hé nở, rực rỡ muôn màu, khắp nơi đều là xuân sắc dạt dào.
Thải Chi cùng đám người Thiên Cẩm, là chứng kiến Bùi Thuyên mặt mày u ám bước vào phòng. Giờ trong phòng chẳng còn động tĩnh gì, bọn họ đang ngờ vực, thì không lâu sau, trong nhà vang lên giọng trầm thấp của Bùi Thuyên: "Người đâu."
Thải Chi bước vào, chỉ thấy nương nương đã ngủ say, Hoàng thượng ôm nàng trong lòng, đôi mắt thâm đen, nhưng không còn vẻ âm u kh*ng b* như lúc ban nãy.
Bùi Thuyên hỏi: "Chuyện tuyển người đầy hậu cung là thế nào?"
Bùi Thuyên thản nhiên nhìn Thải Chi.
Trong chốc lát, chàng thoáng có ý định thay người. Nhưng nhìn mỹ nhân trong lòng ngủ say, chàng lại mềm lòng.
Chàng nói: "Ngươi là trung thành."
Bình An cần một người chỉ trung thành với nàng. Lần này, nếu Thải Chi sớm báo tin, chàng nhất định sẽ đi tìm Bình An giải thích, trái lại lại chẳng thể xác định được địa vị của mình trong lòng nàng.
Bởi vậy, dù Thải Chi có chút che giấu, chàng cũng có thể nén xuống, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ cần nàng ấy tuyệt đối trung thành với Bình An.
...
Thoắt cái đã đến giờ Dậu buổi chiều, cung môn sắp khóa chặt.
Đám người Cung Thượng Thư ngồi đợi ở điện Hưng Dực đã mấy canh giờ, bụng đói sôi ùng ục, càng đợi càng lo. Trương Đại Tráng cũng bắt đầu bồn chồn.
Bọn họ lại nhớ đến lúc bệ hạ rời đi, sắc mặt chợt tối sầm, chẳng lẽ bệ hạ giận dữ, cố ý phơi bọn họ để trừng trị?
Người lo nhất không ai khác ngoài Tôn Đô Ngự sử, bởi vụ này vốn do ông ta khơi mào.
Cuối cùng, Lưu công công Lưu đến điện Hưng Dực, hắng giọng nói: "Bệ hạ bận phê tấu chương, chư vị hãy về đi."
Trương Đại Tráng: "Vậy việc này rốt cuộc tính thế nào?"
Cung Thượng Thư đáp: "Ngốc ạ, ý bệ hạ là cứ coi như chuyện riêng, ta cũng không bị thương, thì thôi đi!"
Lưu công công mỉm cười, xem như mặc nhận.
Tôn Đô Ngự sử liền thở phào, trong lòng run rẩy không thôi. Nếu ngay từ đầu bệ hạ nói coi như chuyện riêng, ông ta vẫn còn cả đống quốc pháp gia pháp để tranh luận. Nhưng bệ hạ lại lạnh mặt, chẳng buồn đoái hoài.
Nhất định là bệ hạ muốn ông ta tĩnh tâm suy xét, rốt cuộc có nên lấy chuyện này làm đòn bẩy hay không.
Xem ra nhà họ Tiết không phải đối tượng ông ta dám đắc tội. Phải sớm thu tay mới được!
Đến hành lang trong cung, Tôn Đô Ngự sử không dám đi cùng ba người kia, viện cớ còn việc ở nha môn, vội vàng bỏ đi.
Trương Đại Tráng: "Người này sao cứ như con chuột cống qua phố, co dúm cái đuôi, hôi rình rập vậy."
Tiết Hạo bèn đáp: "Ngươi chửi người thì học họ một chút, nào là 'đồng lưu cấu kết', 'hắt nước bẩn lên người', nghe cũng hay."
Trương Đại Tráng học theo: "Ngươi đồng lưu cấu kết!"
Tiết Hạo cũng bắt chước: "Ngươi hắt nước bẩn lên người ta!"
Cung Thượng Thư: "..." Quân võ quả nhiên đều là quân võ!
Vừa ra khỏi cửa Tây Hoa, Cung Thượng Thư liền thấy một người đàn ông trung niên cùng một phụ nhân cao gầy đang đứng chờ ngóng.
Trương Đại Tráng kêu hỏng bét, liền bị Trương Đức Phúc tóm được, giáng cho một quyền. Trương Đức Phúc sớm nghe nói Trương Đại Tráng gây họa, liền lôi cổ hắn đến trước mặt Cung Thượng Thư: "Lão đại nhân, chó con nhà ta gây phiền toái cho ngài rồi!"
Đây rõ ràng là muốn nói "khuyển tử" chứ... Cung Thượng Thư lau mồ hôi: "Không phiền, không phiền."
Kỳ thực người ra tay là Tiết Hạo.
Trương Đức Phúc quát Trương Đại Tráng: "Còn không mau xin lỗi đi."
Trương Đại Tráng vội vã: "Đại nhân, lần sau ta không dám nữa."
Cung Thượng Thư: "Không sao..."
Ông bỗng ngẩn ra. Nhìn lại người nhà quê này, tuy là Tiết Hạo đánh, căn nguyên cũng do Trương Đại Tráng bất cẩn, nhưng Trương Đức Phúc không hề bao che cho con.
Đáng đánh thì đánh, đáng xin lỗi thì xin lỗi, thật là cách làm rõ ràng sòng phẳng.
So với chính mình, vì dạy con thất bại mà lại lánh mặt đi câu cá, đúng là uổng phí bao năm làm quan.
Thế nên sau khi về phủ, Cung Thượng Thư sai hạ nhân chẻ tre làm roi, chờ khi Cung Miễn trở về, ông nhất định phải quất cho một trận!
...
Trở lại hiện tại, trước cung môn, Cung Thượng Thư rời đi trước, Tiết Hạo cùng Trương Đại Tráng gặp Trương Đức Phúc và Chu thị.
Trương Đức Phúc nhìn bức tường cung cao vời vợi, trong lòng chột dạ: "Bình An thật ở trong này sao?"
Chu thị có chút lo lắng: "Ông đã nói với Bình An chưa?"
Từ khi nghe tin cung biến, hai vợ chồng đã lo lắng suốt một tháng.
Trương Đại Tráng đáp: "Hôm qua ta định gửi tin cho muội ấy, nhưng bị Tiết Hạo đánh nên con quên mất rồi."
Tiết Hạo: "Còn trách ta sao."
Trương Đại Tráng hắng giọng: "Không sợ, ta gọi người."
...
Cung Lai Phượng.
Bùi Thuyên chậm rãi lật tấu chương, vừa đọc vừa ngước nhìn Bình An.
Bình An đã gạt bỏ được lo lắng, nằm úp trên người chàng, nhỏ nhắn mềm mại, ngủ say an yên.
Khóe môi Bùi Thuyên không khỏi khẽ cong.
Đột nhiên hàng mi dài của Bình An khẽ run, nàng mở mắt, ánh nhìn dần trong sáng trở lại.
Bùi Thuyên hỏi: "Bữa tối nàng muốn ăn gì?"
Bình An ngái ngủ: "Ừm, ra ngoài ăn."
Bùi Thuyên: "Đi đâu ăn?"
Bình An chỉ tay ra ngoài: "Ra ngoài cung."
Ngay sau đó, ngoài xa, giọng Trương Đại Tráng vang vọng, nhỏ như quạ kêu, lờ mờ nghe ra: "Ra ngoài chơi..."
Bùi Thuyên: "..."
Dù sao cũng là gần chốn cung khuyết, hắn chỉ dám hô một tiếng rồi im bặt. Nhưng Bình An đã dậy rửa mặt, thật sự định ra cung.
Bùi Thuyên mặt mày sa sầm, còn Bình An hớn hở đeo túi nhỏ. Nàng còn lật ra cho chàng xem: "Để cha mẹ cũng nhìn thấy."
Thì ra nàng muốn họ biết, mình sống rất tốt.
Chẳng bao lâu, Bình An đã chuẩn bị xong, quay sang nhìn chàng.
Bùi Thuyên ngồi một bên nhìn nàng, vẻ mặt không rõ buồn vui.
Nàng nắm lấy tay chàng: "Đi thôi."
Bùi Thuyên thoáng ngẩn người, nàng còn biết không bỏ chàng lại.
Bình An cười: "Thiếp dẫn họ gặp Hoàng đế."
Cha mẹ Trương gia cả đời ở quê, chỉ nghe truyền thuyết về Hoàng đế, nào từng gặp mặt. Dù trước kia từng thấy Bùi Thuyên, khi ấy chàng cũng chỉ là Dự Vương, khác xa với bây giờ.
Nghĩ đến đây, vành tai nàng khẽ ửng đỏ, lông mi run khẽ, nàng kiễng chân, khẽ nói bên tai chàng:
"Là Hoàng đế của thiếp."
Trong khoảnh khắc ấy, sắc tối nơi đáy mắt Bùi Thuyên bỗng chốc tan biến.
Chàng siết chặt tay nàng.
Dù nhiều người yêu nàng, thì chàng vẫn là khác biệt. Giây phút này, trái tim chàng trở nên thật nhẹ, như thể được Bình An nâng niu trong đôi bàn tay nhỏ bé.
Khóe môi chàng khẽ nhếch.
Mà chàng cũng sẽ dùng đôi tay của mình, nâng nàng cùng những người nàng yêu, một đời bình an.
...
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Thải Chi hoàn toàn không ngờ, những lời nàng ấy cùng Phùng phu nhân vừa thì thầm ngoài điện, lại bị Bình An nghe thấy cả.
Chỉ là tai Bình An từ nhỏ đã thính hơn người, không chỉ nhạy cảm với âm thanh, mà còn đặc biệt giỏi nắm bắt trọng ý trong lời nói.
Thải Chi khẽ cười, theo bản năng thuận miệng bịa một câu/"'Làm phong phú hậu cung' ấy à, chính là tìm vài người vào để bầu bạn, cùng chơi với nương nương thôi."
Bình An lặng lẽ nhìn nàng ấy, đôi mắt trong như hồ thu, như có thể soi ra từng gợn sóng lòng người. Ánh nhìn ấy rọi xuống, khiến vẻ tự nhiên trên mặt Thải Chi càng thêm cứng nhắc.
Nàng ấy không bịa nổi nữa.
Nương nương đã thành thân một năm, đã là Hoàng hậu, đâu còn là đứa bé năm xưa có thể dùng vài câu dỗ dành. Huống chi nếu tương lai, thật sự có một ngày xuất hiện chuyện "làm phong phú hậu cung", vậy giấu được đến bao giờ?
Dù hiện nay, tình cảm giữa đế – hậu cực kỳ sâu nặng, nhưng Thải Chi cũng không dám đánh cược.
Nghĩ thế, nàng ấy quyết định nói thật, ngẫm nghĩ, rồi lựa lời cẩn trọng: "Từ xưa tới nay... hoàng đế đều có tam cung lục viện. Ngoài Hoàng hậu, còn có tứ phi cùng cửu tần."
Giọng nàng ấy nhỏ dần: "Tứ phi gồm Quý phi, Hiền phi, Thục phi, Đức phi. Cửu tần thì càng nhiều hơn, đứng đầu chính là Chiêu Nghi."
Bình An nghe, nghiêng người, xoay người nằm nghiêng, đôi mắt long lanh hơi chớp, đột nhiên hỏi một câu: "Nhiều như vậy, đều là người sao?"
Nghe xong câu ấy, rõ ràng là một lời nghi vấn, mà Thải Chi lại bỗng thấy buồn buồn nơi ngực. "... Là người, là nữ nhân."
Từng nữ nhân một, khoác lên người những tước vị lạnh lùng, bước vào hậu cung, rồi vì thánh sủng, vì con nối, vì địa vị, mà tìm đủ mọi cách, tranh giành quyền thế, leo cao từng bước.
Đích cuối cùng của họ chính là vị trí nương nương hiện tại đang ngồi.
Thải Chi tuy vào cung chưa lâu, nhưng những lời đồn về lãnh cung nàng ấy đã nghe đủ để thấy lạnh sống lưng.
Thấy Bình An lặng im, mắt rũ nhẹ, nàng ấy vội nói thêm: "Nhưng có phu nhân và Thái hậu nương nương ở đây, sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Bình An nghe xong, khẽ ngáp một cái, tiếng mềm như mèo nhỏ.
Thải Chi ngẩn người, rồi bỗng bật cười khẽ. Hóa ra nàng ấy lo lắng nhiều quá, trong mắt nương nương, những người "chưa xuất hiện" ấy, có lẽ cũng giống như những chuyện chưa xảy ra, chẳng đủ khiến nàng bận lòng.
Với nàng, tất cả giống như đang nghe một câu chuyện xa xôi, chẳng liên quan đến bản thân.
Nhưng vậy thì nương nương không quan tâm tới bệ hạ sao?
Thải Chi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho bệ hạ biết. Tránh cho chàng suy đoán lung tung rồi giận dữ vô cớ, lại thành tăng thêm phiền toái cho nương nương.
Bình An tiếp tục nhắm mắt.
Thải Chi kéo màn xuống, bóng trong Lai Phượng cung yên tĩnh như ngưng đọng, tiếng bước chân cung nhân qua lại cũng nhẹ tựa lông vũ.
Thực ra Bình An chưa hề ngủ. Chỉ là khi nàng nhắm mắt, dáng nằm an tĩnh, ngoan ngoãn, khiến bất cứ ai cũng sẽ lầm tưởng nàng đã chìm vào giấc.
Nàng vốn rất giỏi giả ngủ.
Chẳng bao lâu, ngoài màn trướng vang lên một giọng nam trầm thấp: "Hoàng hậu ngủ rồi?"
Thải Chi vội đáp: "Vừa mới chợp mắt thôi ạ."
Tiếng bước chân của Bùi Thuyên chậm rãi xa ra, chàng dặn người đặt mấy quyển tấu chương mới mang tới lên án, rồi hỏi Thải Chi: "Hôm nay cùng Phùng phu nhân nói những gì?"
Chàng với Bình An, từ trước tới nay, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nắm rõ trong tay.
Thải Chi đáp: "Chỉ là nói vài chuyện nhà, nhắc đến chuyện của Đại gia, Nhị gia, còn có Trương tướng quân. Dạ đúng rồi, nương nương nghe tin dưỡng phụ, dưỡng mẫu ở Hoàn Nam đã lên kinh, còn nói muốn ra cung một chuyến để gặp họ."
Tin tức biến cố Canh Ngọ cung biến truyền tới Hoàn Nam, đã hơn một tháng trước, vợ chồng Chu thị, Trương Đức Phúc kinh hãi, lập tức vội vàng lên kinh.
Bùi Thuyên khẽ gõ ngón tay lên án thư, giọng nhàn nhạt: "Đến bao giờ?"
Thải Chi cung kính đáp: "Bọn họ đã tới kinh thành rồi."
Ánh mắt chàng khẽ tối xuống.
Lý trí bảo chàng, đó là người thân yêu thương Bình An, nàng cũng gần gũi họ, chuyện ấy vốn dĩ hợp tình hợp lý. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến, nơi lồng ngực chàng lại siết lại một thoáng, đầu ngón tay bất giác cong chặt như muốn giam trọn lấy thứ gì.
Chàng bước tới mép giường.
Ngoài cửa sổ, trời sáng rực rỡ, ánh sáng phác họa đường nét gương mặt chàng, chiếu bóng hình cao lớn xuống màn trướng, mơ hồ mà rõ nét.
Bên trong màn, Bình An vội vàng nhắm mắt.
Nàng cũng chẳng hiểu vì sao mình lại giả vờ ngủ, chỉ là trực giác mách bảo nên nhắm mắt lại.
Bùi Thuyên vén màn.
Ánh mắt chàng rơi xuống gương mặt nàng, như có ngọn lửa cháy âm ỉ. Cái nhìn ấy như muốn đem nàng ngậm vào trong miệng, cắn từng chút, l**m từng chút ,từng chút chiếm đoạt.
Để khắp thân nàng đều in dấu của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, mắt nàng khẽ động dưới mí mắt khép hờ.
Chết rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay thon dài của chàng dừng bên môi nàng, giọng trầm thấp: "Giả ngủ?"
Bình An mở mắt, ngoan ngoãn đáp: "Ngủ không được."
Chàng tháo giày, lên giường.
Ôm nàng vào lòng, từ chóp mũi nhỏ nhắn hôn xuống, chậm rãi tới môi, rồi từng chút từng chút cạy ra cánh môi mềm, lượn qua hàm răng, đầu lưỡi cuốn lấy ngọt ấm bên trong.
Hít thở hòa cùng, tựa như chỉ có thế mới trấn được cuồng sóng trong lòng chàng.
Một trận âm thanh trộn lẫn nước bọt, rồi chàng khẽ th* d*c.
Ngước nhìn Bình An, một tay nàng đặt lên vai chàng, hàng mi dài run run, hai má như phủ sắc hồng mai, dung nhan mềm mại đến tận cùng, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Nhưng hôm nay lại khác những lần trước.
Trước kia mỗi khi nàng đ*ng t*nh, đầu vai áo chàng đều bị vò đến nhăn dúm, thế mà hôm nay nàng chẳng động đậy gì.
Nàng đang phân tâm.
Bùi Thuyên mím chặt môi, đáy mắt khẽ trầm. Nhớ tới những lời Thải Chi vừa nói, chàng đoán: hoặc là nhà họ Tiết có biến, hoặc là Thải Chi giấu chàng điều gì.
Chàng hôn khẽ lên vầng trán nhẵn mịn của nàng, trầm giọng nói: "Ngủ đi, ta không quấy rầy."
Bình An "ừ" một tiếng, nghiêng đầu, áp má vào lồng ngực chàng, lắng nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực.
Đếm từng nhịp, nàng chầm chậm khép mắt lại.
-
Đợi Bình An ngủ thật sâu, Bùi Thuyên khẽ rời giường, động tác cẩn thận đến mức không làm màn lay động, ra ngoài điện, ngoái đầu lại nhìn nàng một lần nữa, rồi mới gọi Thải Chi: "Ra đây."
Thải Chi run tay, mím môi, mãi chẳng dám thở mạnh.
Chàng đứng đó, bóng dáng cao dài phủ xuống, trầm mặc mà uy nghiêm. Không hỏi gì mà lại như mọi thứ đều đã biết.
Thải Chi gần như chịu không nổi áp lực, suýt nữa bật ra chuyện "làm phong phú hậu cung", nhưng nghĩ đến nương nương đang cần thời gian suy nghĩ, cuối cùng lại đè xuống, đáp lấy lệ: "Là... là Tiết gia có chuyện, chuyện cụ thể, phu nhân chưa nói cho nô tỳ biết."
Đúng lúc này, Lưu công công vội vã bước tới, mặt đầy lo lắng: "Bẩm bệ hạ, Tiết thống lĩnh và Trương tướng quân lỡ tay đánh Cung thượng thư, nay Tả Đô Ngự sử cầu kiến ở Hưng Dực điện."
Thải Chi: "..."
Quả nhiên gây chuyện thật rồi.
Dù thế nào đi nữa, động thủ với nhị phẩm đại thần cũng chẳng phải việc nhỏ.
Nhưng trong mắt Bùi Thuyên, đây chẳng đáng gì.
Chàng liếc Thải Chi một cái, khiến nàng ấy lạnh cả sống lưng, rồi dặn Lưu công công: "Đuổi đi, trẫm không rảnh."
Lưu công công lập tức lĩnh mệnh.
Lại nghe chàng nói tiếp: "Truyền Thái y viện chánh phó viện phán, lập tức tới Lai Phượng cung."
Chàng hoài nghi Bình An khó chịu trong người.
Có lẽ bởi ký ức tuổi thơ nàng mất đoạn, những năm ở ngoài cung không ai chăm sóc, sinh bệnh cũng tập thói quen chịu đựng, chẳng hé nửa lời.
Chẳng bao lâu, lão Thái y từng là phủ y của vương phủ tới nơi, cầm cổ tay Bình An bắt mạch, đối chiếu với hồ sơ mạch án năm xưa.
Hồi lâu, ông thu tay, nói cùng bệ hạ ngoài điện: "Từ mồng năm tới nay, mạch tượng không khác biệt."
Bùi Thuyên trầm mặc giây lát, khẽ hỏi: "Có thai?"
Lão Thái y lắc đầu: "Chưa có dấu hiệu."
Nếu biết bệ hạ chỉ mới thật sự động phòng với Hoàng hậu chưa tới nửa tháng, còn hỏi tới chuyện thai nghén, e rằng Thái y đã tức mà bật mắng.
Nhưng không biết thì thôi.
Hoàng hậu chưa có thai, vốn tưởng bệ hạ sẽ thất vọng, nào ngờ mày kiếm giãn nhẹ, dung sắc cũng không còn u ám.
-
Bình An giấc này ngủ tới tận lúc gần giờ Dậu. Ánh chiều xiên nghiêng, vàng óng lọt qua song cửa, nàng mơ hồ cảm nhận một bàn tay nóng ấm, đang nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Nhận thức dần trở về, bàn tay ấy dịch lên vùng thắt lưng, lực đạo vừa vặn, êm dịu mà đủ sâu, chậm rãi x** n*n.
Bình An thoải mái đến mức mười ngón chân khẽ duỗi ra, mở mắt, bắt gặp Bùi Thuyên đang nửa nằm nửa tựa bên cạnh. "Ngủ thêm nữa thì tối nay khó vào giấc."
Giọng chàng thấp êm, ánh mắt dịu lại.
Mí mắt Bình An nặng trĩu, khe khẽ từ mũi "hừ" một tiếng, mềm nhũn nhẹ như bông.
Tiếng "hừ" ấy vừa mềm, vừa ngọt, vừa non, lại khiến lòng chàng rung lên một thoáng.
Nhớ tới lời Thái y vừa nói, xác định nàng chưa có thai, chàng thở phào nhẹ nhõm. Chàng chẳng gấp chuyện con nối dõi, cũng không muốn để nàng sớm mang thai.
Chàng muốn nàng, chỉ riêng nàng, cả người, cả tâm hồn, chỉ thuộc về mình.
Cho nên kể cả là con của chàng, chàng cũng không muốn chia sẻ nàng.
Đêm nay, chànv quyết định để nàng nghỉ ngơi.
Như mọi lần, chàng cùng Bình An xem tấu chương, dùng bữa tối, đánh một ván cờ, tắm rửa, chuyện trò đôi câu, rồi đến giờ đi ngủ.
Đêm ấy gió nổi, thổi nghiêng mấy ngọn nến trong điện. Còn chưa kịp để Thải Chi thổi tắt, vài ngọn đã bị gió xuân ép lụi.
Thải Chi vội khép mấy cánh cửa sổ, thầm đoán có lẽ trời sắp đổ rét xuân.
Tắm xong, khuỷu tay Bình An hồng hồng, làn da thơm tho, bóng mịn như ngọc. Thanh Liên đang dùng kem tuyết hoa giúp nàng thoa cánh tay.
Bình An cũng học theo, múc một chút, bôi đều lên lòng bàn tay, nghiêm túc làm theo động tác, xoa lên má, hai bàn tay chụm lại chà nhẹ hai bên gò má.
Đôi bàn chân trắng tựa củ sen khẽ đung đưa trong không khí.
Bùi Thuyên nhìn một lát, cuối cùng cưỡng ép dời mắt đi.
Đêm nay, chàng đã quyết định không động vào nàng.
Một lát sau, Bình An bước lên giường, trườn vào trong, cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ mái tóc đen mềm mại.
Bùi Thuyên cũng theo lên giường.
Trong màn trướng đỏ sẫm như ráng chiều, thoang thoảng hương thơm nữ tử.
Chàng kéo chăn, nhắm mắt.
Bình An lại nghiêng người, từng chút áp sát về phía chàng.
Chàng khẽ mở vòng tay, ôm trọn nàng vào lòng, cúi đầu hít nhẹ hương tóc bên tai, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, dịu dàng xoa từng đốt ngón tay mảnh mai.
Chàng thấp giọng hỏi, hơi thở phả bên tóc mai: "Tâm tình đã khá hơn chưa?"
Lúc này Bình An mới hiểu, vì sao từ buổi trưa, giữa hàng chân mày chàng lại vương nét trầm ngâm.
Thì ra chàng tưởng nàng phiền muộn.
Nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng đáp: "Chưa từng buồn."
Thực ra nàng chỉ đang suy nghĩ chuyện làm phong thịnh hậu cung thôi. Nhưng nàng vốn ít khi biểu hiện suy tư ra ngoài mặt, trừ phi gặp chuyện đại sự thiên hạ.
Nàng nghĩ đã lâu hơn cả thời gian tụng thuộc một thiên Thi Kinh, vậy mà vẫn chưa tìm ra lời đáp.
Có điều, có lẽ cũng sắp nghĩ xong rồi.
Dựa nguyên tư thế trong lòng chàng, Bình An chậm rãi vươn tay vòng qua vai, cả người nhích lên, gục nhẹ vào ngực chàng.
Đón lấy đôi mắt đen thẫm như mực của chàng, Bình An đưa bàn tay mềm như cánh liễu, khẽ chạm qua mi mắt, sống mũi, rồi dừng ở khóe môi chàng.
Người này thật sự quá mức tuấn mỹ.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kéo tay Bùi Thuyên đặt lên má mình, giọng nhỏ như tơ: "Chàng cũng sờ thử thiếp đi."
Nàng mím môi, nhẹ nhẹ thêm một câu: "Da thiếp mịn lắm, chạm vào rất thích."
Khóe môi Bùi Thuyên hơi cong, ý cười sâu trong đáy mắt. Chàng theo lời nàng, lần lượt lướt qua chóp mũi, hàng mi, khóe môi nàng, rồi định thu tay.
Ai ngờ đôi mắt long lanh như ngọc kia lại tròn xoe, hơi ánh chút kinh ngạc: "Chỉ chạm ở đây thôi sao?"
Bùi Thuyên: "..."
Trong cổ họng khô nóng, chàng khẽ nghiêng người, thanh âm trầm thấp, như tiếng gió đêm xuyên qua rừng trúc: "Vậy nàng còn muốn ta chạm vào đâu?"
Bình An cắn nhẹ môi, không nói, chỉ kéo tay hắn đặt lên vòng eo mảnh mai của mình, ngón tay nàng khẽ run, lại lén ngẩng mắt nhìn chàng.
Trong đôi mắt ấy, ánh nước lay động như hồ xuân, gợn sóng mềm mại, sáng long lanh như mảnh vàng vụn dưới nắng, lại còn nóng bỏng hơn cả xuân ý ngoài trời.
Đáy mắt chàng sâu tựa biển, hô hấp bất giác phải ép xuống cho bằng phẳng.
Ngày trước, Bình An cũng từng chủ động, ví như đêm tân hôn kia, nàng nhắm mắt thì thầm hỏi: "Ăn môi là gì vậy?"
Nhưng khi đó, trong giọng nói còn chẳng có mấy phần tình ái, nhiều lắm cũng chỉ là ngây ngô tò mò.
Sau này bị chàng trêu chọc đến biết thẹn biết e, nàng chưa từng dám như thế nữa.
Cho đến giờ khắc này, nàng tự nguyện chìa tay, dịu dàng mềm mại, chủ động một bước nhỏ nhoi, nhưng lại đủ để dậy sóng ngầm, cuộn trào như thủy triều dữ dội.
Chàng vốn định đêm nay không động nàng, nhưng trong thoáng chốc, mọi quyết tâm như đê vỡ nước tràn, nhấn chìm tất thảy.
Chàng bắt lấy cằm nàng, hạ xuống một nụ hôn sâu đến tận xương tủy.
Khác với lúc ban ngày, hôm nay Bình An không còn chỉ thụ động. Nàng khẽ run, rồi từng chút từng chút đáp lại.
Trong hơi thở dồn dập, xen lẫn tiếng khẽ rên mềm mại của nàng, thanh âm chàng dần khàn đặc, rỉ vào tai nàng từng chữ một: "Nơi này có muốn ta chạm vào không?"
"..."
"Hay là... chỗ này?"
"..."
Chàng cúi xuống, hơi thở nóng bỏng lướt qua da thịt nàng: "Quả nhiên rất mượt."
Trong màn trướng, hơi nóng quấn lấy, thân nhiệt hòa quyện, từng hạt mồ hôi dần dần rịn ra, lăn trên làn da mịn ấm.
Không biết qua bao lâu, Bình An cắm ngón tay nhỏ nhắn vào bắp tay chàng, hơi thở dồn dập, ánh mắt khẽ mơ hồ, thấy giọt mồ hôi từ thái dương chàng lăn xuống, rơi trên làn da mình.
Nàng ngẩn ra một thoáng, rồi áp tay lên cánh tay chàng, ngẩng cần cổ trắng nõn, cúi sát bên tai chàng, nhẹ như gió xuân: "Cứng thật đấy."
Hóa ra câu này, phải lúc vui cực điểm mới nên nói.
Bùi Thuyên khựng lại một chớp mắt.
Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc siết lấy vòng eo mềm, nâng nàng lên...
...
Đêm ấy, chàng không ngủ được bao nhiêu.
Trong lòng như có một nguyện vọng lâu dài được toại ý, mỗi một khoảnh khắc đều muốn nhấm nháp, nghiền ngẫm, càng hồi tưởng, càng thêm thỏa mãn.
Cuối canh ba, Bùi Thuyên cúi xuống, khẽ cắn lấy môi nàng, hôn dài một chốc, mới bế nàng dậy, gọi khẽ ra ngoài: "Thải Chi, đổi ga giường."
Đợi chàng ôm Bình An tắm xong, ga giường cũng thay, nàng mơ màng thì thào điều gì, nhưng tiếng mềm quá, chàng nghe chẳng rõ.
Hỏi thêm, nàng đã chìm vào mộng.
Bùi Thuyên nhìn sắc trời, nghĩ sáng sớm có triều nghị, mới không đành lòng, khép mắt ngủ.
Chỉ chợp mắt đôi chút, tờ mờ sáng chàng đã dậy, thay triều phục.
...
Sáng hôm ấy, mây dày như mực, gió lạnh lùa khắp kinh thành, ánh mặt trời chẳng thấy đâu.
Trong Đại điện Hưng Dực, bá quan văn võ mặc triều phục chỉnh tề, vừa thấp giọng nghị luận, vừa nối đuôi vào vị trí. Tin Tiết Hạo đánh Cung thượng thư hôm qua đã lan khắp triều đình, Đô sát viện dâng sớ đàn hặc, yêu cầu nghiêm trị.
Nhưng Bùi Thuyên chỉ bâng quơ gạt qua, kẻ thức thời nhìn thấy sắc mặt liền im bặt, chẳng mấy ai dám ra mặt chất vấn thêm.
Triều nghị tan, Lưu công công tiến đến khom lưng: "Cung đại nhân, mời theo tiểu nhân tới thư phòng Hưng Dực điện."
...
Mọi rắc rối giữa Tiết Hạo, Trương Đại Tráng và Cung thượng thư, vốn chỉ từ một chuỗi trùng hợp.
Ngày hôm qua, Kiều phu nhân vào cung tìm đường, còn nhờ người cầu cạnh bè bạn của Cung Miễn.
Đám công tử bột kinh thành lập tức kết bè, kéo nhau tới tìm Tiết Hạo.
Chỉ tiếc, Tiết Hạo tuy từng ăn chơi ph*ng đ*ng, nhưng không cùng một đường với bọn họ, hắn không đua ngựa giữa chợ, không ra vào thanh lâu, chẳng lấy gì làm bạn, nên không nhận lời.
Nhưng cũng vì hiếu kỳ, hắn đi hỏi Trương Đại Tráng, mới biết hôm ấy, kẻ bị đánh xém đụng vào xe tuần hành của Đế – Hậu.
Nếu xông thẳng trước mặt Hoàng thượng, vậy thì đánh chết cũng đáng.
Song dù hợp lý, Tiết Hạo vẫn khó chịu vì Trương Đại Tráng tự ý hành sự, giành cả việc đánh người từ tay mình. Hai bên một lời không hợp liền động thủ, gọi là "tỷ thí" nhưng thật ra là oán khí chất chồng.
Đúng lúc ấy, Cung thượng thư vừa đi câu về, nghe ồn náo tới can: "Trẻ khỏe như hổ, nhưng đánh nhau trong nha môn thì chẳng hay đâu."
Ông mới thốt được nửa câu, đã lỡ đứng quá gần, bị Tiết Hạo hất trúng một tay áo.
Thế là lời truyền ra ngoài thành: "Tiết Hạo và Trương Đại Tráng liên thủ hành hung Cung thượng thư sáu mươi tuổi."
Kinh thành xôn xao.
Triều thần vốn ngứa mắt với thế lực họ Tiết, lập tức nhân cơ hội thổi lửa hùa nhau công kích.
Dù Cung thượng thư liên tục xua tay, cũng chẳng thay đổi được gì.
...
Trong ngoại thư phòng Hưng Dực điện, Bùi Thuyên khoác long bào tơ huyền thêu kim, tóc búi cao cài ngọc quan, vẻ mặt tuấn dật, nét uy nghiêm lạnh lẽo ẩn dưới mí mắt sâu tối.
Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cúi gằm mặt, đứng cạnh Cung thượng thư đang cố hòa giải.
Tả Đô Ngự sử vẫn gân cổ, cứng giọng: "Bệ hạ! Tiết thống lĩnh cùng Trương tướng quân dám động võ trong cung, còn thương tổn Cung đại nhân, thực sự coi quân pháp như hư vô! Thần khẩn xin nghiêm trị!"
Cung thượng thư vội xua tay: "Chỉ là đám trẻ con gây sự, lão thần thân thể vẫn y nguyên, xin Bệ hạ bớt giận."
Đô Ngự sử lập tức đập bàn: "Trước đó, Trương tướng quân còn nhốt công tử nhà ông vào Đại Lý Tự, chắc chắn ông bị ép buộc nên mới nói đỡ cho họ!"
Cung thượng thư gần như bật cười: "Gia pháp bất nghiêm, con hư tại phụ. Trương tướng quân dạy thay, lão phu tâm phục khẩu phục!"
Đô Ngự sử đập án lần nữa: "Nếu không oán hận, sao cáo bệnh nghỉ năm ngày? Rõ ràng sợ quyền thế nhà họ Tiết, cùng họ cấu kết che giấu!"
Cung thượng thư tức đến phát run: "Ngươi vô lý hồ đồ! Lão phu có oan khuất, cần gì đợi ngươi thay ta kêu? Chẳng qua ngươi đang lợi dụng ta mà thôi!"
Văn thần cãi nhau, khiến Tiết Hạo và Trương Đại Tráng ngơ ngác nhìn nhau: "Hả...? Sao giờ lại lôi cả Cung Miễn vào?"
...
Giữa lúc tranh cãi căng thẳng, Bùi Thuyên ung dung nhấp trà, hờ hững như chẳng dính dáng.
Mí mắt chàng nâng khẽ, đôi mắt tối sâu, không chút băng lãnh.
Cung thượng thư nhạy bén, thầm nghĩ: "Hôm nay long nhan đang vui. Đô Ngự sử à, lần này ngươi chọn sai thời điểm rồi."
Ngay khi ấy, Lưu công công hối hả chạy đến, ghé sát tai Bùi Thuyên, thấp giọng nói mấy câu.
Trong chớp mắt, long nhan trầm xuống, hàn khí như lưỡi dao sắc bén xẹt qua điện.
Cả thư phòng tĩnh lặng, ngay cả Trương Đại Tráng vốn to gan cũng thoáng run.
Chưa kịp đoán ra chuyện gì, Bùi Thuyên đã phất tay áo, sải bước đi thẳng.
...
Bên này, Bình An ngủ chẳng sâu, vừa qua giờ Mão chính, ngoài cửa mưa xuân rơi lất phất, nàng đã ngồi dậy.
Thải Chi ngạc nhiên: "Hôm qua muộn thế cơ mà. Nương nương không ngủ thêm sao?"
Bình An dụi dụi mắt, giọng mềm mại: "Không ngủ nữa."
Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng nhìn màn mưa như tơ mảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhỏ giọng nói: "Không muốn búi kiểu này."
Thải Chi ngẩn ra: "Không muốn búi tóc thế này. Vậy nương nương muốn búi kiểu nào?"
Bình An nghĩ một lát: "Song hoàn kế."
Chính là kiểu búi tóc của thiếu nữ chưa gả chồng.
Thải Chi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Búi xong, Bình An mở rương, lấy ra chiếc túi nhỏ thêu họa sen nàng yêu thích, bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Trong đó có những bức thư Bùi Thuyên từng viết, đóa hoa lụa chàng tặng, những vật nhỏ hai người từng trao đổi.
Xếp gọn xong, chiếc túi nhỏ căng phồng.
Bình An đeo túi lên, tựa như chuẩn bị đi xa.
Những vật nàng cất giấu ấy quá mức quý trọng, khiến lòng Thải Chi đập thình thịch, không khỏi hỏi: "Nương nương định đi đâu vậy?"
Bình An vỗ vỗ túi, nghiêm túc đáp: "Ta muốn xuất cung."
Thải Chi như bị sét đánh.
Trời ơi! Đây là kết quả nương nương suy nghĩ cả đêm sao?! Có phải vì chuyện làm phong thịnh hậu cung?
Trong lòng nàng ấy hoảng loạn, chẳng dám đoán bừa.
Cắn môi, Thải Chi vẫn cố hỏi: "Tại, tại sao ạ?"
Bình An nghiêng đầu, suy tư một chốc, rồi nói: "Ta sẽ nói với Hoàng thượng."
Thải Chi vội gật đầu:"Đúng đúng, phải nói với Hoàng thượng trước."
Nghĩ thế, nàng ấy chạy đi tìm Lưu công công truyền tin.
Trong khi đợi, Bình An ngồi bên án, nhẹ nhàng bóc hạt dưa, một hạt một hạt, thong thả nhấm nháp.
Mới nhấm tới hạt dưa thứ năm, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Bình An ngẩng mắt, thấy Bùi Thuyên đang đứng ngay trước cửa.
Từ sau khi đăng cơ xưng đế, chưa bao giờ chàng bước nhanh như vậy. Lưu công công dù căng ô đi theo phía sau cũng đuổi không kịp, nên vai áo cùng mái tóc chàng đã lấm tấm mưa xuân.
Lúc này đây, hô hấp chàng hơi dồn dập, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm ẩn một tia tơ máu, ánh nhìn sắc lạnh đến mức khiến người hít thở khó khăn.
Chàng cứ đứng đó, trầm mặc nhìn nàng.
Nàng mặc lại trang phục thời thiếu nữ chưa gả, búi tóc cũng đổi thành song hoàn kế, bên hông đeo chiếc túi nhỏ thêu sen, dáng vẻ hệt như trước khi gặp chàng.
Trong đầu Bùi Thuyên chỉ còn một ý niệm: "Không được. Không thể. Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Chàng chậm rãi bước vào trong, giọt mưa còn đọng ở mái tóc nơi thái dương, men theo những sợi tóc đen rủ, trượt xuống cằm nhọn, lạnh buốt mà gợi cảm.
Bàn tay chàng khép cửa lại, lực đạo không lớn, nhưng tiếng "cạch" vang lên như xé không khí.
Bên ngoài, Thải Chi cùng đám cung nữ tim đập thình thịch, ai nấy nín thở không dám động đậy.
Trong phòng ánh sáng u tối, mắt chàng sâu thẳm như vực đêm, giọng lạnh như băng, từng chữ từng lời đều ngấm xương thấu cốt: "Nàng muốn đi đâu?"
Giọng chàng như mang theo dao kiếm giấu trong vỏ.
Nhưng đối diện với dáng vẻ hung dữ ấy, Bình An chẳng sợ.
Nàng đứng lên, đi tới trước mặt chàng, khẽ đưa tay, ra hiệu bảo chàng cũng đưa tay ra.
Bùi Thuyên mím môi, trầm mặc nâng tay.
Hạt dưa thứ năm còn chưa kịp bóc, vì chàng tới quá nhanh, nàng đành nuốt mất. Trong lòng bàn tay chỉ có bốn nhân hạt dưa, nàng chia đôi, hai hạt bỏ vào tay chàng.
Ngón tay chàng khẽ siết lại, bàn tay thành nắm đấm, như muốn ép xuống cơn sóng đang cuộn trào nơi đáy lòng.
Bình An nhẹ nhàng nói: "Từ trước tới nay, thiếp luôn thích chia cho mọi người."
Ngày bé nàng từng chia mứt táo mật, chia thuyền rồng nhỏ, chia người tuyết, chia quýt chín... bây giờ thì chia hạt dưa.
Những thứ ngon miệng, vui thích, nàng đều thích chia cùng người khác.
Dẫu nàng đã quên đoạn ký ức trước chín tuổi, nhưng thói quen khắc tận xương tủy, nàng không thích tranh giành, nàng thích chia, thích mọi người cùng vui vẻ.
Nói đến đây, nàng hơi dừng, rồi bỗng nghiêm mặt:
"Nhưng mà..."
"Thiếp không muốn chia chàng."
Một câu rơi xuống, khí tức sát phạt trên người chàng thoáng chốc lặng yên.
Chàng khựng lại, đứng như bị đông cứng tại chỗ.
Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt chàng, đôi mắt đen láy như hạt mực, giọng nhỏ mà rõ ràng: "Chàng rất đẹp, rất thơm. Thiếp chỉ muốn một mình thiếp. Thiếp không chia chàng cho bất kỳ ai."
Trong đáy mắt Bùi Thuyên lóe lên một tia sáng tinh thiết, rực rỡ như kiếm quang vạch đêm.
Chàng cúi đầu, nhìn sâu vào mắt nàng, từng chữ trầm xuống như đá tảng: "Ai nói với nàng rằng, ta sẽ để người khác chia ta?"
Bình An ngập ngừng, rũ mắt, giọng nhỏ như muỗi: "Người ta nói... làm phong phú hậu cung."
Bùi Thuyên thoáng chau mày, nhất thời chưa để tâm nàng nghe từ đâu, mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chàng khẽ siết lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, cúi thấp người, giọng nói trầm thấp như dội qua đáy vực: "Nàng đang ghen sao?"
Bình An sững lại.
"Ghen"có phải là cái cảm giác chua chát như dấm rơi vào tim này không?
Từ lúc nghe giải thích về "làm phong thịnh hậu cung", nàng luôn ngột ngạt trong một vị chua khó tả.
Nàng không thích tranh giành.
Đêm qua, nàng muốn Bùi Thuyên chỉ thuộc về mình, muốn xác nhận một điều, thứ vui thích mà chàng mang đến, nàng không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai.
Nếu một ngày, chàng thật sự muốn chia ra, nàng sẽ chọn rời đi.
Thì ra đây gọi là ghen.
Nàng rốt cuộc đã hiểu. Nàng ngẩng mắt nhìn chàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng... Thiếp ghen rồi."
Chưa kịp phản ứng, cả người nàng đã bị chàng siết chặt trong lồng ngực.
Đầu mũi nàng chạm vào vai chàng còn vương hơi ẩm mưa xuân, thoảng lên một mùi hương quen thuộc, thơm sạch, sâu lắng.
Bùi Thuyên khép mắt, ôm nàng thật chặt, đây không phải mơ.
Nàng nói nàng ghen. Nàng chưa từng ghen.
Nàng không muốn chàng thuộc về người khác. Nàng vì chàng mà ghen, chỉ vì chàng, một mình chàng.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Thuyên như chiếm trọn trái tim nàng, trong cảm xúc ấy, không cho phép có người thứ ba chen vào.
...
Bình An tựa trong ngực chàng, lặng lẽ tham lam chút hơi ấm, lát sau, nhỏ giọng nói: "Nếu chàng thật sự muốn làm phong thịnh hậu cung, thì nhớ nói với thiếp."
"Lúc ấy thiếp sẽ tự mình rời đi."
Bùi Thuyên cứng người, siết nàng càng chặt hơn: "Ta sẽ không bao giờ làm vậy."
Đôi mắt chàng rực lên như dòng nham thạch sôi cuồn cuộn: "Từ ngày định thân, đến bây giờ. Ta chỉ có nàng. Về sau cũng chỉ có nàng."
Ngày định thân ấy, mười ba năm trước, chàng bảy tuổi, nàng bốn tuổi.
Có lẽ còn sớm hơn, từ cái ngày mà cái tên "Tiểu Tiên Đồng" thuộc về cả hai người, duyên phận này đã được định sẵn.
Bình An khẽ cong mắt, khóe môi nhẹ nhướng: "Thật không?"
Bùi Thuyên cúi xuống, thanh âm khàn nặng nề: "Thật."
Ngón tay chàng nâng cằm nàng, lời thề vang lên như đá rơi trong hồ sâu: "Trời đất, phụ mẫu, huynh trưởng đều có thể làm chứng cho ta."
Bùi Thuyên xưa nay chưa từng thề nguyện. Chàng chưa từng thừa nhận trước mặt bất kỳ ai.
Thế nhưng hôm nay vì nàng, chàng phá vỡ tất thảy.
Nếu lời thề có thể truyền đạt một phần quyết tâm, chàng nguyện dùng trọn vẹn để đổi lấy sự an lòng của nàng.
Dĩ nhiên, chàng cũng muốn nàng đáp lại.
"Còn nàng? Nàng có người khác không?"
Bình An ấp úng, giọng mềm mại như tơ: "Thiếp cũng chỉ có mình chàng. Cũng có chứng giám."
Nàng nghiêm túc giơ từng ngón tay, nhỏ giọng đếm: "Trời đất này... rồi bà nội... cha mẹ... cha mẹ nuôi họ Trương... Trương đại ca..."
Bùi Thuyên nhướng mày, khẽ bật cười, vươn tay chặn lại: "Được rồi."
Nàng có quá nhiều người thương yêu, đủ khiến Bùi Thuyên đau đầu cả đời, cần gì phải bắt hết họ ra chứng giám.
Trong lòng Bình An, sợi dây căng chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
Bùi Thuyên nói không có ai khác, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai khác.
Những ngày sau này là chuyện của hai người họ.
Cũng là ngày mà nàng mong đợi.
Bùi Thuyên lại nhìn trang phục của nàng, lập tức chau mày. Chàng muốn nàng thay lại y phục khác. "Tư tình bỏ trốn" tự nhiên là tốt, nhưng nếu chỉ có một mình nàng "bỏ trốn", thì tuyệt đối không thể.
Bình An lại đưa tay ấn xuống dải phát, chớp mắt tinh nghịch: "Thiếp là muốn ra cung mà."
Bùi Thuyên thoáng khựng lại, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: "Còn muốn ra cung?"
Bình An đáp: "Cha mẹ thiếp từ Hoàn Nam đến rồi."
Thì ra là vì chuyện này.
Lửa nóng trong lồng ngực chàng vẫn chưa tan, chàng tháo túi đeo vai của nàng xuống, bế nàng lên, nói: "Không gấp lúc này, ngày mai gặp cũng được."
Bình An "á" một tiếng, Bùi Thuyên đã ôm lấy nàng, cả hai cùng ngã xuống giường.
Chàng hôn nàng, ngàn lời vạn chữ đều dồn cả vào một nụ hôn. Mà nụ hôn ấy thoạt nhìn có chút hung hăng, thực ra lại dài, lại mềm mại, đem hơi thở và nhiệt độ cơ thể của chàng, từng chút một truyền cho nàng.
Bình An dần thấy buồn ngủ.
Nàng thích Bùi Thuyên hôn nàng.
Ngoài kia mưa xuân lất phất, tí tách rơi. Trong vườn của cung Lai Phượng, măng non vừa nhú, nụ hoa hé nở, rực rỡ muôn màu, khắp nơi đều là xuân sắc dạt dào.
Thải Chi cùng đám người Thiên Cẩm, là chứng kiến Bùi Thuyên mặt mày u ám bước vào phòng. Giờ trong phòng chẳng còn động tĩnh gì, bọn họ đang ngờ vực, thì không lâu sau, trong nhà vang lên giọng trầm thấp của Bùi Thuyên: "Người đâu."
Thải Chi bước vào, chỉ thấy nương nương đã ngủ say, Hoàng thượng ôm nàng trong lòng, đôi mắt thâm đen, nhưng không còn vẻ âm u kh*ng b* như lúc ban nãy.
Bùi Thuyên hỏi: "Chuyện tuyển người đầy hậu cung là thế nào?"
Bùi Thuyên thản nhiên nhìn Thải Chi.
Trong chốc lát, chàng thoáng có ý định thay người. Nhưng nhìn mỹ nhân trong lòng ngủ say, chàng lại mềm lòng.
Chàng nói: "Ngươi là trung thành."
Bình An cần một người chỉ trung thành với nàng. Lần này, nếu Thải Chi sớm báo tin, chàng nhất định sẽ đi tìm Bình An giải thích, trái lại lại chẳng thể xác định được địa vị của mình trong lòng nàng.
Bởi vậy, dù Thải Chi có chút che giấu, chàng cũng có thể nén xuống, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ cần nàng ấy tuyệt đối trung thành với Bình An.
...
Thoắt cái đã đến giờ Dậu buổi chiều, cung môn sắp khóa chặt.
Đám người Cung Thượng Thư ngồi đợi ở điện Hưng Dực đã mấy canh giờ, bụng đói sôi ùng ục, càng đợi càng lo. Trương Đại Tráng cũng bắt đầu bồn chồn.
Bọn họ lại nhớ đến lúc bệ hạ rời đi, sắc mặt chợt tối sầm, chẳng lẽ bệ hạ giận dữ, cố ý phơi bọn họ để trừng trị?
Người lo nhất không ai khác ngoài Tôn Đô Ngự sử, bởi vụ này vốn do ông ta khơi mào.
Cuối cùng, Lưu công công Lưu đến điện Hưng Dực, hắng giọng nói: "Bệ hạ bận phê tấu chương, chư vị hãy về đi."
Trương Đại Tráng: "Vậy việc này rốt cuộc tính thế nào?"
Cung Thượng Thư đáp: "Ngốc ạ, ý bệ hạ là cứ coi như chuyện riêng, ta cũng không bị thương, thì thôi đi!"
Lưu công công mỉm cười, xem như mặc nhận.
Tôn Đô Ngự sử liền thở phào, trong lòng run rẩy không thôi. Nếu ngay từ đầu bệ hạ nói coi như chuyện riêng, ông ta vẫn còn cả đống quốc pháp gia pháp để tranh luận. Nhưng bệ hạ lại lạnh mặt, chẳng buồn đoái hoài.
Nhất định là bệ hạ muốn ông ta tĩnh tâm suy xét, rốt cuộc có nên lấy chuyện này làm đòn bẩy hay không.
Xem ra nhà họ Tiết không phải đối tượng ông ta dám đắc tội. Phải sớm thu tay mới được!
Đến hành lang trong cung, Tôn Đô Ngự sử không dám đi cùng ba người kia, viện cớ còn việc ở nha môn, vội vàng bỏ đi.
Trương Đại Tráng: "Người này sao cứ như con chuột cống qua phố, co dúm cái đuôi, hôi rình rập vậy."
Tiết Hạo bèn đáp: "Ngươi chửi người thì học họ một chút, nào là 'đồng lưu cấu kết', 'hắt nước bẩn lên người', nghe cũng hay."
Trương Đại Tráng học theo: "Ngươi đồng lưu cấu kết!"
Tiết Hạo cũng bắt chước: "Ngươi hắt nước bẩn lên người ta!"
Cung Thượng Thư: "..." Quân võ quả nhiên đều là quân võ!
Vừa ra khỏi cửa Tây Hoa, Cung Thượng Thư liền thấy một người đàn ông trung niên cùng một phụ nhân cao gầy đang đứng chờ ngóng.
Trương Đại Tráng kêu hỏng bét, liền bị Trương Đức Phúc tóm được, giáng cho một quyền. Trương Đức Phúc sớm nghe nói Trương Đại Tráng gây họa, liền lôi cổ hắn đến trước mặt Cung Thượng Thư: "Lão đại nhân, chó con nhà ta gây phiền toái cho ngài rồi!"
Đây rõ ràng là muốn nói "khuyển tử" chứ... Cung Thượng Thư lau mồ hôi: "Không phiền, không phiền."
Kỳ thực người ra tay là Tiết Hạo.
Trương Đức Phúc quát Trương Đại Tráng: "Còn không mau xin lỗi đi."
Trương Đại Tráng vội vã: "Đại nhân, lần sau ta không dám nữa."
Cung Thượng Thư: "Không sao..."
Ông bỗng ngẩn ra. Nhìn lại người nhà quê này, tuy là Tiết Hạo đánh, căn nguyên cũng do Trương Đại Tráng bất cẩn, nhưng Trương Đức Phúc không hề bao che cho con.
Đáng đánh thì đánh, đáng xin lỗi thì xin lỗi, thật là cách làm rõ ràng sòng phẳng.
So với chính mình, vì dạy con thất bại mà lại lánh mặt đi câu cá, đúng là uổng phí bao năm làm quan.
Thế nên sau khi về phủ, Cung Thượng Thư sai hạ nhân chẻ tre làm roi, chờ khi Cung Miễn trở về, ông nhất định phải quất cho một trận!
...
Trở lại hiện tại, trước cung môn, Cung Thượng Thư rời đi trước, Tiết Hạo cùng Trương Đại Tráng gặp Trương Đức Phúc và Chu thị.
Trương Đức Phúc nhìn bức tường cung cao vời vợi, trong lòng chột dạ: "Bình An thật ở trong này sao?"
Chu thị có chút lo lắng: "Ông đã nói với Bình An chưa?"
Từ khi nghe tin cung biến, hai vợ chồng đã lo lắng suốt một tháng.
Trương Đại Tráng đáp: "Hôm qua ta định gửi tin cho muội ấy, nhưng bị Tiết Hạo đánh nên con quên mất rồi."
Tiết Hạo: "Còn trách ta sao."
Trương Đại Tráng hắng giọng: "Không sợ, ta gọi người."
...
Cung Lai Phượng.
Bùi Thuyên chậm rãi lật tấu chương, vừa đọc vừa ngước nhìn Bình An.
Bình An đã gạt bỏ được lo lắng, nằm úp trên người chàng, nhỏ nhắn mềm mại, ngủ say an yên.
Khóe môi Bùi Thuyên không khỏi khẽ cong.
Đột nhiên hàng mi dài của Bình An khẽ run, nàng mở mắt, ánh nhìn dần trong sáng trở lại.
Bùi Thuyên hỏi: "Bữa tối nàng muốn ăn gì?"
Bình An ngái ngủ: "Ừm, ra ngoài ăn."
Bùi Thuyên: "Đi đâu ăn?"
Bình An chỉ tay ra ngoài: "Ra ngoài cung."
Ngay sau đó, ngoài xa, giọng Trương Đại Tráng vang vọng, nhỏ như quạ kêu, lờ mờ nghe ra: "Ra ngoài chơi..."
Bùi Thuyên: "..."
Dù sao cũng là gần chốn cung khuyết, hắn chỉ dám hô một tiếng rồi im bặt. Nhưng Bình An đã dậy rửa mặt, thật sự định ra cung.
Bùi Thuyên mặt mày sa sầm, còn Bình An hớn hở đeo túi nhỏ. Nàng còn lật ra cho chàng xem: "Để cha mẹ cũng nhìn thấy."
Thì ra nàng muốn họ biết, mình sống rất tốt.
Chẳng bao lâu, Bình An đã chuẩn bị xong, quay sang nhìn chàng.
Bùi Thuyên ngồi một bên nhìn nàng, vẻ mặt không rõ buồn vui.
Nàng nắm lấy tay chàng: "Đi thôi."
Bùi Thuyên thoáng ngẩn người, nàng còn biết không bỏ chàng lại.
Bình An cười: "Thiếp dẫn họ gặp Hoàng đế."
Cha mẹ Trương gia cả đời ở quê, chỉ nghe truyền thuyết về Hoàng đế, nào từng gặp mặt. Dù trước kia từng thấy Bùi Thuyên, khi ấy chàng cũng chỉ là Dự Vương, khác xa với bây giờ.
Nghĩ đến đây, vành tai nàng khẽ ửng đỏ, lông mi run khẽ, nàng kiễng chân, khẽ nói bên tai chàng:
"Là Hoàng đế của thiếp."
Trong khoảnh khắc ấy, sắc tối nơi đáy mắt Bùi Thuyên bỗng chốc tan biến.
Chàng siết chặt tay nàng.
Dù nhiều người yêu nàng, thì chàng vẫn là khác biệt. Giây phút này, trái tim chàng trở nên thật nhẹ, như thể được Bình An nâng niu trong đôi bàn tay nhỏ bé.
Khóe môi chàng khẽ nhếch.
Mà chàng cũng sẽ dùng đôi tay của mình, nâng nàng cùng những người nàng yêu, một đời bình an.
...
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 63: Hoàng đế của thiếp [Hoàn chính văn]
10.0/10 từ 38 lượt.