Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 67: Ngoại truyện 4: [Tuyến if] Thanh mai trúc mã - Vương gia

128@-

 
Vạn Ninh phố và Vĩnh An phố cách nhau cũng chẳng xa.


Đến Vạn Ninh phố, vì gần hoàng cung hơn nên người không đông đến thế, đi lại liền nhẹ nhàng hơn.


Bình An chưa từng đến Vạn Ninh phố, cô bé ngẩng khuôn mặt nho nhỏ, vừa đi vừa nhìn quanh, đôi mắt to như muốn gom hết quang sắc bốn bề, lưu quang khẽ lướt.


Đi đường cũng chẳng chuyên tâm, lảo đảo lắc la lắc lư.


Bùi Thuyên kéo tay Tiểu Bình An một cái, nói: "Nhìn phía trước."


Bình An "ồ" một tiếng, ngoái đầu lại, nghiêm túc nhìn thẳng.


Bùi Thuyên nghĩ, quả là biết nghe lời.


Trong ngoài vương phủ sáng như ban ngày, bọn môn phu đã trông thấy chủ tử về từ sớm, chỉ là khó mà tin nổi: ôi chao, chủ tử mang về một bé con đáng yêu quá đỗi!


Chỉ trong chốc lát, trên dưới vương phủ đều biết, chuyến này vương gia ra ngoài nhặt được một đứa trẻ.


Phương mụ mụ là lão mụ mụ trong nội trạch vương phủ, xưa kia vốn là cung nữ dâng trà bên cạnh tiên đế, trông thấy Tiểu Dự vương dắt theo một bé con, bà cũng lấy làm kinh ngạc.


Phải nói Dự vương, tính tình chẳng giống tiên đế nhu nhược do dự, cũng chẳng như Nguyên Thái phi hỷ nộ ái ố phân minh, đa phần thời khắc đều là trầm mặc vô ngôn, nội liễm.


Song chẳng phải vì tuổi nhỏ mà vô uy thế, trái lại, tựa như một mãnh hổ ngủ say, khiến người ta thoáng chốc quên mất cậu mới chỉ là một hài đồng tám tuổi. Ấy đã định sẵn tính khí u trầm, chẳng thể tùy tiện suy đoán.


Mà trước nay, Dự vương chưa từng cùng bọn trẻ con vui đùa một chỗ, bất kể là mấy vị cháu chắt đồng lứa bên Đông cung, hay bọn bạn đọc cận kề lúc này.


Cho nên bỗng dưng ngài dắt một đứa bé về, thật khiến người ta kinh lạ.


Lưu công công bảo với Phương mụ mụ: "Tiểu cô nương này đi lạc, điện hạ gặp được nên tạm đưa về trước."


Cũng như Lưu công công nghĩ, Phương mụ mụ chẳng cho rằng Bùi Thuyên là người nhiệt tâm đến vậy. Bà nửa ngồi xổm, ngắm kỹ Bình An, liền cảm thán: nhà ai nuôi được tiểu cô nương tinh xảo khả ái thế này!


Bà như chợt hiểu ra, e là hợp vào nhãn duyên của vương gia rồi. May mà vương gia đưa về, chứ đứa trẻ vừa nhỏ vừa đáng yêu thế này mà còn đứng ngoài phố chốc lát, ắt bị phường buôn người nhắm tới, đường đời về sau biết đâu mà lần.


Phương mụ mụ hơi cảm khái, liền nắm tay Bình An, dịu giọng: "Cô nương theo ta, ta dẫn cô nương đi lau mặt, rửa tay."


Bình An gật đầu, trong mắt lấp lánh mấy tia mong mỏi: "Có bánh mai hoa không ạ?"


Ở Quốc công phủ, lau mặt rửa tay xong là được ăn. Cô bé thích ăn các loại bánh ngọt ngào.


Tiểu Bình An hỏi thẳng thắn hồn nhiên, chẳng hề rụt rè, đường hoàng mà xin đồ ăn, ai trông thấy, lại chẳng muốn cho cô bé chứ?


Phương mụ mụ thật muốn véo yêu đôi má nhỏ kia, nhưng bà nhịn, chỉ là không lâu trước, Bùi Thuyên vừa vì bánh điểm tâm mà trúng độc, hậu trù vương phủ đã nửa tháng không làm bánh nữa.


Không biết Bùi Thuyên có bằng lòng hay không.


Phương mụ mụ liếc nhìn Bùi Thuyên, lại thấy cậu khẽ gật: "Làm đi."



Xem ra, cậu đã chẳng trút giận lên bánh trái nữa.


Phương mụ mụ mỉm cười, bèn nói với Bình An: "Mai hoa cao phải không, phòng bếp sẽ làm ngay."


Bà kéo Bình An định vào phòng, nào ngờ kéo không nổi, thì ra tay kia của Bình An vẫn nằm trong tay vương gia.


Bùi Thuyên lặng lẽ nhìn Phương mụ mụ.


Phương mụ mụ lập tức hiểu ý, buông tay, nói: "Vậy bảo người đem chậu đồng rửa ráy, cùng bánh cao dâng tới."


Bùi Thuyên hờ hững: "Ừm, bưng đến."


Phương mụ mụ có chút không nỡ mà nhìn Bình An, bà thật sự muốn ôm cô bé một cái, độ tuổi này của bọn trẻ cứ mềm như bột.


Bình An bắt gặp ánh nhìn của Phương mụ mụ, tưởng mình cũng nên bày tỏ, cô bé nghĩ nghĩ, học theo khẩu khí của Bùi Thuyên, nhạt giọng nói: "Ừm, bưng đến."


Nhưng ở nhà người lạ, không nên thế, cô bé lại lí nhí non nớt bảo Phương mụ mụ: "Cảm ơn bà."


Rồi nghiêng đầu, nói với Bùi Thuyên: "Cũng cảm ơn huynh."


Thật ngoan đến muốn xỉu.


Khóe môi Bùi Thuyên khẽ mím, cậu siết chặt bàn tay bé nhỏ ấy, lại càng không muốn buông.


Lưu công công "phì" cười ra tiếng, Phương mụ mụ còn phải hắng giọng một cái mới nén được không bật cười.


Thế là Bùi Thuyên dắt Bình An vào Bích Ngọc Thanh Hà, trung đường vương phủ chuyên dùng để đãi khách.


Lúc này mới buông tay.


Bình An chọn một cái đôn tròn, nhón chân với tới, ngồi xuống, lắc lắc người một cái mới ngồi cho vững.


Phương mụ mụ tự tay vắt khăn, chẳng cần bà nói, Bình An đã ngoan ngoãn ngẩng mặt, khép mắt.


Lông mi cô bé đen và dài, như vẽ bằng bút mảnh, trên gương mặt trắng muốt, đôi má phính phính, khiến người ta thật muốn thơm một cái.


Phương mụ mụ nghĩ thầm, chẳng biết có phải vì mình tuổi đã lớn, cũng muốn bồng cháu không nữa.


Bùi Thuyên ngồi đối diện Bình An. Cậu nhìn cô bé rửa mặt rửa tay, Phương mụ mụ tháo mũ hài tử của Tiểu Bình An xuống, lộ ra cái ót tròn vo, tóc đen chia làm hai lọn, búi song hoàn kế, càng giống một tiểu đồng bên tòa sen dưới chân Quan Âm.


Ý niệm ấy vừa lóe lên, Bùi Thuyên bỗng nhớ xưa kia cũng có người nói, cậu tựa như tiểu đồng bên cạnh Quan Âm.


Lẩn khuất vài phần quen thuộc.


Lưu công công bưng khay tới, thưa: "Điện hạ, điểm tâm và thuốc đã chuẩn bị xong."


Điểm tâm là để Bình An ăn, thuốc là của Bùi Thuyên.


Nửa tháng trước cậu trúng độc, Nguyên Thái phi trong cung hay tin, lòng nóng như lửa đốt, song cũng lực bất tòng tâm, chỉ dặn Lưu công công cùng Bàng mụ mụ bảo Bùi Thuyên giả bệnh.



Chỉ cần cậu không đủ khang kiện, Thái tử sẽ tưởng cậu giống đứa con trai của y, sớm đoản mệnh mà lơi lỏng cảnh giác.


Còn bát thang này, là thuốc bổ khí dưỡng huyết, có lợi cho thân, không tổn hại.


Điều duy nhất là đắng.


Nước thuốc đen sì, hơi sền sệt, rót trong bát sứ trắng, Bùi Thuyên nhìn chốc lát, đẩy sang một bên.


Lưu công công: "Điện hạ, bát thuốc này..."


Bùi Thuyên: "Lui xuống."


Lưu công công và Phương mụ mụ liếc nhau, trong lòng đều bất đắc dĩ, điện hạ tuy thu liễm cảm xúc, song chẳng phải không bận tâm đến thái độ trong cung.


Không chỉ là mẫu thân Nguyên Thái phi, mà còn cả trưởng huynh trên danh nghĩa, Vạn Tuyên Đế.


Rốt cuộc ngài cũng chẳng đợi được Vạn Tuyên Đế chủ trì công chính, tuy không nói gì nhưng từ việc chẳng muốn uống thuốc, đủ thấy một phần.


Lưu công công và Phương mụ mụ lui ra, đi được mấy bước, thấy điện hạ không dặn mang Tiểu Bình An đi, liền mặc định để cô bé ở lại.


Bình An hai tay nâng một miếng mai hoa cao gặm ăn. Kỳ thực ngay từ đêm trừ tịch, sau khi điện hạ ăn bánh điểm tâm mà trúng độc, hậu trù vương phủ chưa từng làm bánh lại, đây là lần đầu.


Bình An ăn xong một miếng, thấy thỏa mãn bèn dừng.


Cô bé nhìn quanh một vòng, lại nhìn Bùi Thuyên.


Bùi Thuyên cầm muỗng, rũ mắt khuấy bát thuốc, đáy mắt thẫm đen, im lặng không lời.


Chợt, cậu ngẩng mắt, ánh nhìn va vào Bình An, mà Bình An cũng chẳng né tránh.


Cậu nhìn vào đôi mắt sạch sẽ trong veo của Tiểu Bình An, vô phòng bị đến thế, trong lòng bỗng dâng lên một gợn sóng nho nhỏ, muốn chọc chọc cô bé, muốn bắt nạt, muốn nuôi cô bé.


Cậu dùng muỗng múc một thìa, đưa tới bên môi Bình An: "Ăn đi."


Bình An chớp mi khẽ, quả nhiên há miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống.


Vừa nuốt một ngụm, khuôn mặt nhỏ đã nhăn lại, mắt ầng ậc nước, mấy phần đáng thương: "Đắng quá."


Bùi Thuyên: "Không đắng, ăn đi."


Lại múc một thìa đưa cho Bình An.


Lần này Bình An do dự một chút, rồi vẫn uống một ngụm.


Bùi Thuyên múc thìa thứ ba, Bình An mới như sực nhớ mình có thể từ chối, khẽ lắc đầu, không chịu há miệng.


Bùi Thuyên không để ý giọng mình đã nhẹ hẳn, như dỗ dành: "Lần này không đắng nữa."


Bình An nghĩ thầm, ca ca đẹp như vậy, chắc không lừa người đâu, hay là mình nếm sai rồi.



Cô bé lại há miệng, "ực" một tiếng, nuốt thêm một thìa nước thuốc đắng nghét.


Thật là đắng.


Bùi Thuyên múc thìa thứ tư, lần này Bình An cúi đầu, dùng hai tay che kín miệng, chỉ còn đôi mắt tròn vo chớp chớp nhìn Bùi Thuyên.


Cô bé nhất định không uống nữa.


Đúng là dễ bắt nạt, Bùi Thuyên thấy thú vị, bỗng khẽ bật cười một tiếng.


Đúng lúc ấy, bên ngoài Lưu công công gõ cửa, Bùi Thuyên đáp: "Vào."


Lưu công công cúi đầu bước vào, bước chân hơi vội, bẩm: "Điện hạ, vừa rồi, Lý thống lĩnh đã tra được thân phận vị cô nương này, là, là..."


Thấy y ấp a ấp úng, Bùi Thuyên hơi nhíu mày, hỏi: "Nhà nào?"


Lưu công công: "Vĩnh Quốc công phủ, Tiết gia."


Tiết gia, hai năm trước, Vạn Tuyên Đế từng chỉ hôn nhị cô nương đích xuất của Tiết gia ở Vĩnh Quốc công phủ cho chính cậu, giữa bọn họ có hôn ước.


Bùi Thuyên nhìn sang Bình An.


Lưu công công nói: "Chính là Nhị cô nương."


...


Phùng phu nhân tìm Bình An đến sắp phát điên.


Bà mụ kia biết Bình An thất lạc, bèn lập tức chạy mất, Xuân Chi còn chút lương tâm, tìm một vòng, thật sự không thấy liền quay về công phủ bẩm báo.


Khi ấy, Phùng phu nhân đang đắc ý như gió xuân, sắc mặt liền tái lại, bà không tiện để các phu nhân khác nhìn ra manh mối, chỉ nói là có việc.


Thượng nguyên yến của công phủ đành vội vã kết thúc.


Rất nhanh, gia nô Tiết gia tỏa ra khắp nơi tìm Bình An, tốt nhất là có binh sĩ hỗ trợ, chỉ khổ Tiết gia văn chức hai đời, ở Binh Mã Ty không có mảy may nhân mạch.


Chớ nói đến tìm binh sĩ, phong thành cũng khó, mà một khi lỡ mất thời khắc phong thành tốt nhất, bọn buôn người đã sớm bồng đứa nhỏ chạy rồi.


Phùng phu nhân mấy lần muốn ngất đi, phải bấu chặt lấy bắp đùi mình.


Cũng đúng lúc này, núi vòng đường ngoặt, thì ra Dự vương phủ cũng đang rà soát thân phận của Bình An, hai ngả người gặp nhau, ai nấy đều mừng rỡ.


Phùng phu nhân lại càng chẳng đợi nổi một khắc, bất chấp thân phận lễ nghi, vội vã chạy tới vương phủ.


Trong vương phủ, chỉ thấy Bình An ngồi trong đại sảnh, cô bé trông thấy mẫu thân, chống tay khỏi ghế đôn thêu mà nhảy xuống.


Phùng phu nhân lao tới ôm chặt, suýt bật khóc: "Con ngoan!"


Tiểu Bình An bị Phùng phu nhân siết chặt, chẳng mấy chốc vai áo đã ướt đẫm lệ của bà.



Bà ấn vai con gái: "Nào, hành lễ."


Bình An hoàn hồn, thì ra huynh ấy là vương gia, không phải ca ca, không thể gọi ca ca.


Cô bé cũng khom người hành lễ, nói: "Tham kiến vương gia."


Bùi Thuyên khẽ động chân mày, gần như khó mà nhận ra.


Cậu lạnh nhạt nhíu mày, thấp giọng: "Miễn lễ."


Giờ đã quá muộn, Phùng phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, dè dặt nói: "Đa tạ vương gia tương trợ, ngày khác, thần phụ sẽ cùng các cô nương trong nhà đến cửa tạ ân."


Lời vừa dứt, chẳng hiểu vì cớ gì, Bùi Thuyên không tỏ rõ ý, chỉ u u nhìn Bình An một thoáng.


Tâm tình vương gia không được cao cho lắm.


Lưu công công bèn kịp thời thay lời Bùi Thuyên: "Hôm nay mọi người đều mệt rồi, phu nhân cứ về trước đi ạ, lần này đưa theo tiểu cô nương, ngàn vạn phần phải cẩn thận."


Phùng phu nhân: "Vâng, điều ấy tự nhiên."


Tuy hai năm nay Tiết gia hầu như không qua lại với vương phủ, nhưng vương phủ có ơn với Tiết gia, ắt phải lui tới đáp lễ.


Phùng phu nhân nắm tay Bình An, bước ra khỏi phòng.


Bùi Thuyên vẫn nhìn theo hai người, bàn tay buông bên sườn, ngón tay khẽ co lại.


Chẳng bao lâu, cậu đứng dậy, đi ra ngoài.


...


Trước nghi môn, Phùng phu nhân vừa mất lại được, vẫn còn phần nào ngơ ngác, bèn bảo Bình An: "Con ngoan, mai chúng ta lại tới tạ ơn vương gia."


Bước chân Bình An khựng lại.


Phùng phu nhân nhận ra động tác nhỏ của con gái, hỏi: "Sao vậy? Con không muốn tới à?"


Bình An gật đầu.


Tính tình Tiểu Bình An rất tốt, xưa nay không khước từ ai, Phùng phu nhân sững ra, nghi hoặc: "Vì sao?"


Bình An phồng má như một con sẻ nhỏ xù lông, khẽ nói: "Huynh ấy sẽ lừa con."


Lừa cô bé uống thuốc đắng, mà cô bé chỉ thích đồ ngọt.


Bùi Thuyên từ phía sau bước lại, nghe trọn câu: "..."


-


Lời của tác giả


Cái giá của chuyện bắt nạt =)))
 


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 67: Ngoại truyện 4: [Tuyến if] Thanh mai trúc mã - Vương gia
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...