Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 45: Vậy là đủ rồi

199@-

 
Tẩm phòng chính.


Bình An vừa tắm nước nóng xong, toàn thân như nhũn ra, từng đốt xương đều rã rời mềm mại.


Nàng tựa lưng trên tháp, tay cầm một chén sen nhãn ướp quế, nhấp từng ngụm nhỏ. Thải Chi đang nâng lên mái tóc dài ướt sũng của nàng, dùng chiếc lò sấy nhỏ bằng đồng, cẩn thận hong khô từng lọn tóc.


Vì nhấc tóc lên, nên vùng gáy trắng mịn như tuyết của Bình An lộ rõ, vết hồng nơi đó lại càng nổi bật hơn.


Chuyện khác không nói, nhưng cả một ngày trôi qua rồi mà vết đỏ ấy không những không nhạt đi mà còn thẫm màu thêm. Lúc sáng, nó còn nằm trọn trong cổ áo, giờ thì đã lan ra khỏi cổ áo, mơ hồ bò lên phía trên.


Như một dấu vết hằn sâu vào làn da thiếu nữ, không cách nào xóa mờ.


Thải Chi khẽ dời ánh mắt đi, tâm trí lơ đãng nghĩ ngợi, nếu tiểu thư có thai, không biết có xinh xắn như tiểu thư bây giờ không?


Bất chợt, đầu Bình An khẽ gục xuống, suýt chút nữa khiến Thải Chi giật mạnh tóc nàng, nàng ấy vội hỏi: "Tiểu thư?"


Mặt Bình An cụng nhẹ vào thành chén, đầu mũi vương một giọt nước mát lành, cố gắng mở mắt ra, ra sức chớp chớp, cổ họng phát ra một tiếng khẽ: "À..."


Nàng đang ăn mà lại ngơ ngác thiếp đi mất.


Thải Chi vừa buồn cười vừa xót xa. Sợ là Vương gia tối qua cộng thêm hôm nay đã dày vò nàng quá rồi.


Nàng ấy lấy khăn tay lau mặt cho Bình An, sau đó dìu nàng nằm xuống giường nghỉ.


Đắp kín chăn cho nàng, Thải Chi nhìn gương mặt ngoan ngoãn đang ngủ say của tiểu thư mà khẽ thở dài, nói là tiểu thư có thai thì sau này người phủ Quốc công mới dễ bề xoay sở trong Vương phủ, nhưng tiểu thư vẫn còn nhỏ lắm.


Nếu trễ thêm một, hai năm thì đã tốt hơn rồi.


Dĩ nhiên, hôm nay họ đã có một khởi đầu thuận lợi trong Vương phủ, cũng không nhất thiết phải trông cậy vào việc tiểu thư mang thai.


Thải Chi để Thanh Liên canh đêm, còn mình thì rời Tĩnh U hiên đến gặp Lục Cúc.


Cả Thải Chi và Lục Cúc đều là người từ phòng lão phu nhân phủ Quốc công, rất giỏi giang. Vào Vương phủ, Thải Chi lo việc nội viện, còn Lục Cúc cùng hai nha hoàn hồi môn phụ trách ngoại viện, để tránh việc bị đám hạ nhân trong phủ che mắt, không nắm được tình hình.


Thải Chi kể chuyện Phục Cẩm giao chìa khóa, Lục Cúc cười nói: "Thảo nào bên ngoài bỗng đối xử khách khí hơn mấy phần, thì ra các tỷ đã lấy được chìa khóa rồi."


Thải Chi: "Giờ mới chỉ là chìa khóa kho riêng của tiểu thư, còn kho của Vương gia thì sao?"


Lục Cúc: "Không vội, mới chỉ bắt đầu thôi. Chỉ cần tiểu thư còn ở đây, về sau nhất định sẽ càng dễ dàng hơn."


Lời vừa dứt, cả hai mới chợt nhận ra họ vẫn còn gọi Bình An là "tiểu thư".


Dẫu cho đầu óc chu toàn, thì nhất thời cũng khó mà sửa ngay miệng được.


Còn ở phía nhà ngang Tĩnh U hiên, mấy đại cung nữ đều đang bực bội, đặc biệt là Hạ Nhược.


Nàng ta bức xúc nói:


"Chúng ta có lòng tốt nhắc họ đừng vào nội thư phòng, vậy mà lại bị châm chọc! Chẳng lẽ như thế là sai sao?"


Nàng ta không nhắc đến chuyện mình đã cố ý lấy danh nghĩa "tốt bụng" để nhấn mạnh quy củ Vương phủ, thực chất là để bài xích người ngoài.


Một cung nữ khác phụ trách nhà bếp hậm hực nói:


"Chẳng lẽ sau này người Vương phủ chúng ta còn phải nghe lệnh của đám người phủ Quốc công?"


Phục Cẩm đáp: "Không cần vội, mới chỉ bắt đầu thôi. Lưu công công cũng nói rồi, kho của Vương gia vẫn là do chúng ta quản lý."


Vương phi rất đẹp, tính tình cũng dễ chịu, chỉ là nhà mẹ đẻ của Vương phi liệu có giúp được gì cho con đường lên ngôi của Vương gia không?


Tiết Hãn xưa nay là người trong sạch, điều ông có thể làm, trong tay Vương gia đã có sẵn những lợi thế mạnh hơn nhiều.


Chỉ cần nhà họ Tiết không thể tạo lợi ích chính trị cho phủ Dự Vương, thì trong Vương phủ này, tự nhiên sẽ chẳng đến lượt người nhà họ Tiết chen chân vào chuyện gì.


...


Canh giờ Tỵ ngày hôm sau, trời nắng đẹp, mây quang như rửa, ánh sáng rực rỡ tràn ngập tứ phía. Nơi Tĩnh U hiên xưa nay luôn vắng lặng lạnh lẽo, giờ đây cỏ non đâm chồi, hoa nở rũ cành, sắc xuân hồng điểm khắp cành lá, khiến cả sân rực lên một vẻ tràn trề sức sống.


Nguyên Thái phi vẫn là phi tử trong cung, hôm qua đã theo Bùi Thuyên và Bình An hồi cung, cho nên trong phủ lúc này, trên đầu Bình An không có ai áp chế, cũng không có ai đến gọi nàng.


Không để ý một chút, nàng ngủ thẳng đến tận giờ Tỵ.


Giấc ngủ hơi oi bức, nàng lười biếng trở mình, lăn vào phía trong giường mấy cái, kế đó, bỗng có một bàn tay to đặt lên vai nàng, kéo nàng trở lại.


Bình An lại định chui vào, lại bị kéo về.



Cuối cùng nàng mở mắt mơ màng, liền thấy Vương gia đang dựa vào gối, quần áo chỉnh tề, gương mặt tuấn tú như ngọc, ánh mắt lãnh đạm, đang ngồi cạnh mình.


Chàng lật một quyển sách trên tay, bìa sách ghi mấy chữ: Thiên Địa Âm Dương g*** h**n.


Thấy Bình An chăm chăm nhìn bìa sách, vẻ mặt lộ ra chút tò mò, Bùi Thuyên hỏi: "Muốn xem?"


Bình An ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, trong lòng nghĩ, tên sách gì mà dài thế, khác hẳn mấy quyển như Thi Kinh, Luận Ngữ, chắc là có cốt truyện dài lắm, chắc thú vị lắm đây.


Ánh mắt Bùi Thuyên chậm rãi lướt qua đôi mắt ướt long lanh của thiếu nữ, cùng xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp dưới cổ áo trắng muốt, chỉ tiếc gương mặt nàng lại ngây thơ như tiên tử, thuần khiết chẳng nhiễm bụi trần.


Chàng khẽ bật cười như có như không: "Sau này dạy nàng đọc."


...


Rửa mặt thay đồ, ăn sáng xong, Bùi Thuyên liền dặn Phục Cẩm: "Lấy đồ vẽ ra."


Phục Cẩm dạ một tiếng, đi mang một hộp họa cụ đến, lần lượt bày giấy, bút, trấn giấy... lên chiếc bàn gỗ lê khắc chùm nho.


Một giá cắm bút hình núi, treo mười mấy chiếc bút vẽ to nhỏ khác nhau, bên cạnh là một hộp màu đầy ắp, đựng trong đĩa bạch ngọc hình lá sen, từng ô màu xinh đẹp rực rỡ.


Bình An đang ngậm một ngụm trà hoa nhài, mắt đảo qua đảo lại, chăm chú nhìn Phục Cẩm phân loại màu sắc cẩn thận.


Xong xuôi, Phục Cẩm lùi lại đứng sau bình phong, trong phòng chỉ còn lại nàng ta chờ lệnh.


Bùi Thuyên nắm tay Bình An, dẫn nàng đến bàn vẽ.


Bình An hỏi: "Vẽ tranh ạ?"


Bùi Thuyên: "Ừm, biết vẽ không?"


Bình An ưỡn ngực, đầy tự tin: "Biết!"


Nàng từng gửi thư về cho cha mẹ ở Hoàn Nam, có thư còn một nửa là vẽ tranh. Phụ mẫu hồi âm thường khen nàng vẽ đẹp hơn cả họa sư quan phủ.


Nhưng nàng nhớ rõ, Vương gia vẽ tranh cũng rất đẹp. Nàng từng thấy chàng vẽ hoa, sống động như thật.


Bùi Thuyên đi trước một bước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê duy nhất ở bàn, trong phòng không còn ghế nào khác. Bình An nhìn thoáng chiếc đôn tròn ở góc phòng, định ra ngồi đó.


Nhưng chàng đã đưa tay kéo nàng lại, nàng ngã ngồi luôn vào lòng chàng.


Bùi Thuyên dáng người thon gầy nhưng vững chãi, bị nàng va vào cũng không nhúc nhích, chỉ dùng tay đỡ eo và hông nàng, để nàng ngồi ngay ngắn.


Bình An ngồi không yên, lắc lư vài cái, cả người lay động.


Bùi Thuyên nhéo eo nàng một cái: "Đừng nhúc nhích."


Bình An chưa từng ngồi lên đùi nam nhân bao giờ, ngước mắt lên nhìn, ánh mắt long lanh như nước, lén lút liếc nhìn chàng một cái, lí nhí: "Cứng quá."


Mắt Bùi Thuyên hơi nheo lại, chàng xoay người nàng ngồi nghiêng, đặt nàng ngồi lệch về phía đầu gối mình.


Như vậy dễ chịu hơn hẳn, Bình An như tìm được chỗ dựa êm ái ấm áp, mềm oặt dựa vào lòng Bùi Thuyên, vừa vặn khít khìn khịt.


Lúc này nàng mới phát hiện, tranh trên bàn đã được vẽ xong.


Nàng ngẩng đầu nhìn tranh, từ cổ áo, một luồng hương ấm áp dịu dàng phả ra, giữa đó còn lẫn mùi hương lạnh quen thuộc.


Là mùi trên người Bùi Thuyên.


Bùi Thuyên chăm chú nhìn chiếc cổ trắng ngần thon dài như thiên nga của nàng một lúc lâu, mới dời ánh mắt đi.


Chàng cầm lấy một chiếc bút, chấm màu cẩn thận, rồi hạ nét bút xuống giấy.


Ánh mắt Bình An bị bàn tay chàng thu hút, thì ra bức tranh vẫn chưa hoàn thiện, ít nhất theo nàng nhìn là thế, không rõ còn thiếu chỗ nào.


Chỉ thấy trên giấy là một bức tranh phong cảnh dân gian: xa xa là núi xanh mờ mịt, gần hơn là nhà lầu san sát, phía trước là một con sông, có thuyền hoa, có cụ ông chèo thuyền nhỏ, hai bên bờ liễu rũ xanh rì, còn có một tổ chim nho nhỏ.


Bức tranh này quen lắm.


Thì ra Bùi Thuyên đang vẽ thêm con cò trắng trên sông, nàng mới nhận ra đây là khung cảnh nhìn ra từ lầu ba của Lâm Giang Tiên.


Bức tranh có linh khí, như thể có làn gió luồn qua, khiến người ta càng nhìn càng như được quay về nơi ấy.


Bình An xem say mê, vô thức thẳng lưng dậy, cũng chẳng còn thấy đùi Vương gia cứng nữa. Nhưng đúng lúc ấy, ngòi bút bỗng dừng lại.


Bùi Thuyên nhét bút vào tay nàng, nắm tay nàng dắt lên, kề bên tai khẽ nói: "Nàng vẽ đi."


Bình An: "Thiếp vẽ thì... sẽ không giống."



Nàng mím môi, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ nghiêm túc, vừa hạ bút vẽ một nét thì không ngờ lông bút quá mềm, chọc vào chỗ con cò trắng, tạo thành một vết tròn nhòe như cái lỗ.


Bình An ngẩn người, nhìn cây bút, lẩm bẩm: "Nó hỏng rồi."


Bùi Thuyên khựng lại, bật cười: "Ừ, nó hỏng. Đổi cái khác."


Lần này, Bình An nhặt vài cây, thử thử lên lòng bàn tay, cây nào cũng mềm y như thế.


Cuối cùng nàng chọn một cây cảm giác đỡ nhất, chấm lại đúng màu cũ, tô vào chỗ vừa nhòe ra, biến nó thành một vòng tròn trắng.


Bình An hỏi: "Được chưa?"


Bùi Thuyên xoa đầu nàng: "Ừm, tiếp tục đi."


Bắt đầu thấy vui, Bình An lại vẽ thêm vài đốm trắng ngây ngô nữa.


Nhưng càng vẽ càng tập trung, nàng lại càng rướn người ra xa, một chân chạm đất, suýt nữa đứng dậy rời khỏi người chàng.


Bùi Thuyên xoa tay, đầu ngón vẫn còn vương nhiệt từ người nàng, nhưng người thì sắp chạy mất rồi. Ánh mắt chàng dần tối đi.


Nàng giống hệt một con sẻ núi, động tĩnh gì cũng dễ thu hút nàng đi mất, còn chàng chỉ muốn gói nàng lại, nhốt vào tay, để tâm trí nàng mãi mãi chỉ đặt trên người mình.


Thế là chàng vươn tay, đột ngột kéo eo nàng về lại đùi mình.


Giọng nói trầm thấp lạnh lùng:"Vẽ thứ khác."


Bình An vẫn còn cầm bút giữa không trung, chớp mắt hỏi: "Vẽ gì ạ?"


Bùi Thuyên: "Vẽ Bình An."


Đôi mắt Bình An sáng lên, có chút mong chờ: "Ừm, vẽ thiếp."


Thấy vậy, Phục Cẩm bước lên, cuộn bức phong cảnh mới vẽ xong đem phơi lên bàn bên, rồi trải một tờ giấy trắng khác.


Bùi Thuyên nói: "Ra ngoài đi."


Phục Cẩm: "Vâng."


Trong phòng chỉ còn hai người.


Bình An còn đang ngó nghiêng, tính xem mình nên ngồi đâu cho Vương gia tiện nhìn mà vẽ.


Nhưng đầu ngón tay Bùi Thuyên đã chạm vào cổ áo nàng, nhẹ nhàng vén ra, một bên áo tụt xuống, để lộ vai tròn trắng mịn như ngọc.


Đang mùa xuân, thời tiết vẫn se lạnh, nhưng trong phòng đốt lò than bạc, da lộ ra ngoài chỉ thấy mát mát.


Nàng nhìn sang Bùi Thuyên, đầu ngón tay ấm áp của chàng dừng tại nốt ruồi son ngay dưới bả vai nàng, nhẹ nhàng xoa lên, nói: "Vẽ Bình An... chỗ này."


Bình An hiểu ra, gật đầu: "Nó là Tiểu Bình An đó."


Nàng là Bình An, còn nốt ruồi là Tiểu Bình An.


Khóe môi Bùi Thuyên hơi cong, nốt ruồi ấy chỉ lớn chừng nửa đốt ngón tay, hắn cầm một chiếc bút siêu mảnh, chấm nước trong, nhưng không vẽ lên giấy, mà vẽ thẳng lên da nàng.


Nước lạnh, lông bút mềm, nhẹ nhàng lướt qua vết son đỏ ấy.


Bình An khẽ động đậy.


Bùi Thuyên giữ nàng lại: "Đừng nhúc nhích, đang vẽ đường viền."


Chàng lật cổ tay, vẽ thêm một nét ngang khác.


Hơi thở của nàng vốn dịu dàng, nay run lên khe khẽ, giọng nói nhẹ như tơ: "Nhột quá..."


Chàng ngẩng đầu, thấy nàng má phồng lên một chút như đang mách tội, vành tai và má đều hồng như đào, đẹp đến mức khiến người động lòng.


Đôi mắt kia trong veo long lanh, mở to tròn xoe, trong đáy mắt chỉ có mình chàng.


Tất cả bực bội trong mắt Bùi Thuyên, phút chốc tan biến.


Chàng chậm rãi kéo cổ áo nàng lại, che đi vùng da tuyết trắng kia, giọng nhẹ bẫng như dỗ dành: "Được rồi."


Bình An liếc sang tờ giấy trắng: "Xong rồi à?"


Bùi Thuyên "ừ" khẽ, dùng bút mảnh chấm chu sa đỏ, trên nền giấy trắng tinh, vẽ thành một dấu "Bình An" liên hoàn.


Gần như là bản in thu nhỏ từ dấu vết trên cánh tay nàng.



Bùi Thuyên nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nàng, vừa nhỏ vừa xinh, chàng thật muốn biến nàng thành hình tí hon, nhét vào tay áo, chỉ mình chàng có, đi đâu cũng mang theo.


Dù là Đại Bình An, hay Tiểu Bình An cũng đều là của chàng.


Chàng nhìn bức vẽ, lật tay ném vào lò xông bên cạnh.


Ngọn lửa "tách" một tiếng, l**m lên mặt giấy.


Bình An: "Ơ..."


Giấy này mà giữ lại thì có thể bị người khác thấy, điều đó là điều Bùi Thuyên không cho phép.


Trong đáy mắt đen thẳm của chàng thoáng qua một tia say mê sở hữu tuyệt đối, chỉ khẽ nói: "Không vẽ Tiểu Bình An nữa, sau này vẽ Đại Bình An."


Bộ bút này, đối với làn da còn mẫn cảm hơn cả giấy của nàng vẫn là quá thô, e rằng sẽ làm nàng đau, phải thay bộ khác.


Bình An chẳng biết gì, lại háo hức nói: "Vẽ thiếp đi, vẽ thiếp đi~"


Phục Cẩm đang chờ ngoài cửa, nàng ta tuy ở gần, nhưng luôn giữ đúng lễ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tuyệt không dám dòm ngó chủ tử. Thế nhưng, tai thì chẳng thể bịt lại được.


Trước kia, mỗi khi Vương gia vẽ tranh, tối kỵ nhất là bị người khác quấy rầy. Mà điều quan trọng hơn, bức ngoại cảnh Lâm Giang Tiên kia là do Vương gia vẽ từ trước khi nhậm chức.


Từ sau khi bước vào chốn quan trường, Vương gia gần như từ bỏ việc vẽ tranh, chỉ thỉnh thoảng mới cầm bút, nên bức tranh ấy là kết tinh tâm huyết, chẳng thể dùng đôi ba lời là nói rõ được.


Vậy mà hôm nay, Vương phi lại dùng nét bút ngây ngô của mình, điểm lên bầy chim âu cò những chấm tròn trắng xóa, phá hỏng cả một bức tranh!


Mà đây không chỉ là Vương gia mặc kệ, chàng thậm chí còn khích lệ, thậm chí chấp nhận phế cả bức tranh, chỉ để đổi lấy niềm vui của Vương phi.


Phục Cẩm có phần thất thần, thì bên trong vang lên một tiếng gọi: "Người đâu."


Nàng ta bước vào: "Vương gia."


Cúi đầu nhìn gạch lát dưới chân, nàng ta nghe giọng điềm đạm phía trên: "Bức tranh kia, đem đi lồng khung."


Chàng nói đến chính là bức ngoại cảnh Lâm Giang Tiên đã bị phá hỏng.


Trong lòng Phục Cẩm chấn động.


Vương gia thích vẽ tranh, nhưng cực kỳ tiết chế. Những bức vẽ xong hầu như không bao giờ xem lại, lại càng hiếm khi đem lồng khung.


Vậy mà nay, lại muốn lồng khung bức tranh đã "hỏng" ấy.


Chỉ trong một thoáng, nàng ta bỗng hiểu ra: nàng ta cứ ngỡ bức tranh kia đã bị phá hủy, nhưng trong mắt Vương gia, chính vài nét vụng về ngây thơ ấy, mới khiến nó trở thành một bức tranh trọn vẹn, xứng đáng được cất giữ.


Tim nàng ta siết lại.


Mới hôm qua, nàng ta còn nghĩ "mọi thứ mới chỉ bắt đầu". Thế nhưng giờ phút này, nàng ta cảm nhận rõ một điềm báo, việc Vương phủ sẽ thay đổi, không liên quan gì đến nhà họ Tiết.


Mà chỉ vì Vương phi, chính nàng mới là người sẽ khiến Vương phủ đổi khác.


Mà sự thay đổi này, nàng ta không hề có tư cách chen miệng.


...


Ngày hôm đó cứ thế trôi qua trong những nét vẽ.


Đến tối, vì ngày mai là lễ hồi môn, Bùi Thuyên cũng không giày vò Bình An quá nhiều, chỉ là từng nụ hôn nhẹ nhàng và sâu lắng, mang theo hơi thở lặng lẽ mà dài lâu.


Bình An nhắm mắt lại, má ửng hồng, ngủ một mạch đến sáng với cảm giác ấm áp tràn đầy.


Hôm sau từ tinh mơ, Bùi Thuyên luyện kiếm xong trở về phòng, Thanh Liên bưng lên một tách trà. Bùi Thuyên uống mấy ngụm, rồi nhìn về phía bàn trang điểm, lúc này Thải Chi vừa giúp Bình An mặc đồ xong.


Chàng đặt chén xuống, đi tới gần, nhìn vào gương đồng, khuôn mặt thanh tú, trong trẻo mà yêu kiều, cổ nàng đeo một chuỗi ngọc trai Nam Hải, lấp lánh ánh ngọc dịu dàng.


Chàng nói với Thải Chi: "Đeo chuỗi anh lạc kia."


Thải Chi hơi sửng sốt: "Anh lạc là chuỗi quận chúa Ngọc Cầm dâng hôm trước sao?"


Bùi Thuyên: "Ừ."


Thải Chi hơi thấy nghèn nghẹn trong lòng. Quận chúa Ngọc Cầm trước đây từng làm những gì, Vương gia hẳn là rõ, vậy mà giờ lại để tiểu thư đeo, chẳng lẽ là...


Nhưng đã là lệnh của Vương gia, tiểu thư lại không phản đối, nàng cũng đành lấy chuỗi anh lạc ấy ra, giúp Bình An đeo lên.


Cứ vậy, hai người ăn sáng xong, liền lên xe ngựa, từ phố Vạn Ninh quay về phố Vĩnh An.


...



Bữa sáng bà chỉ kịp ăn một bát cháo tôm nhỏ, rồi lại đi một vòng kiểm tra từng chỗ, sợ đám hạ nhân lười biếng làm ẩu gây điều sơ suất.


Hổ Phách nói: "Phu nhân, lão gia yên tâm. Hôm qua Lục Cúc và cha mẹ con đều nói, Vương phi ở Vương phủ mọi chuyện đều thuận lợi."


Tiết Hãn cũng bảo: "Ăn thêm chút đi, hôm nay sẽ bận suốt ngày, chưa chắc được ăn cơm trưa tử tế."


Phùng nhân chẳng nghe lọt tai, trong lòng chỉ lẩm nhẩm cầu Bồ Tát phù hộ, miệng đáp: "Ông không hiểu."


Bà nhớ những lá thư Bình An gửi về từ Hoàn Nam, từng lá bà đều đọc, nhưng những chuyện không hay, như chuyện Ngọc Tuệ, Hà Bảo Nguyệt, Ngọc Cầm... Bình An chưa bao giờ nhắc tới.


Có lẽ trong lòng Bình An, họ chẳng đáng để nàng bận tâm. Nhưng làm cha mẹ, ai lại không đau lòng khi con mình giấu chuyện xấu, chỉ dám nói điều vui?


Cho nên muốn biết con gái sống có tốt không, không thể chỉ nghe miệng người khác nói, phải tận mắt nhìn thấy, bà mới yên tâm được.


Chẳng bao lâu, một tiểu nha hoàn chạy vào báo:


"Phu nhân, Vương gia và Nhị tiểu thư... à không, là Vương phi, đến rồi!"


Phủ Quốc công đang yên ắng lập tức trở nên náo nhiệt, đám hạ nhân chạy tới lui, vợ chồng Tiết Hãn – Phùng thị cũng đồng loạt bước nhanh về phía cổng chính.


Trên con phố Vĩnh An buổi sớm, có hai con tuấn mã cao lớn lừng lững kéo theo một cỗ xe ngựa chạm bạc lộng lẫy, sáu thị vệ tiền hô hậu ủng, một thái giám tay cầm thẻ bài khắc chữ "Tránh" đứng dẫn đường.


Người đánh xe chính là quản sự Lưu công công của Vương phủ. Lão xuống xe trước, lấy ra một chiếc đôn tròn, đặt ngay ngắn rồi nhẹ nhàng vén rèm xe.


Phía sau rèm, một nam tử vận áo dài màu mực thêu rồng vàng, giày đen da trâu, ánh mắt thâm sâu, đôi môi mỏng nhạt như vệt mực chưa tô, trầm tĩnh mà uy nghiêm.


Tiết Hãn và Phùng thị tim khẽ thắt lại, vội đứng nghiêm. Lúc này, Bùi Thuyên xoay người, dắt tay một bàn tay trắng trẻo từ trong xe ra.


Bình An đi giày lông hươu mềm, bước nhẹ xuống đôn.


Ngay giây phút đó, hốc mắt Phùng phu nhân đỏ hoe.


Chỉ thấy Bình An búi tóc kiểu đọa mã kế, cài trâm kim diệp lưu vân, mặc áo đối khâm đỏ bạc hoa văn quấn cành, cổ đeo chuỗi anh lạc khảm vàng gắn ngọc đỏ, váy là lụa mềm màu khói sương, khoác thêm một khăn choàng viền chỉ vàng màu xanh biếc.


Mới chỉ ba ngày không gặp, con gái bà đã đổi khác rồi.


Nàng ngước nhìn cha mẹ, đôi mắt trong sáng vẫn vẹn nguyên, gương mặt như hoa sen dù chỉ điểm lớp phấn mỏng vẫn rạng rỡ, nhìn là biết những ngày này trôi qua vô cùng yên ổn, chẳng có chuyện gì khiến nàng bận tâm.


Phùng phu nhân cố kiềm chế xúc động, cùng Tiết Hãn hành lễ: "Thần phụ, thần mẫu tham kiến Điện hạ, Vương phi nương nương."


Bình An thoáng dừng bước.


Bùi Thuyên: "Miễn lễ."


Phùng phu nhân lúc này mới ngẩng đầu, bước tới mấy bước, dắt tay con gái, cười nói: "Trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, Vương gia và nương nương mau vào đi!"


Lúc này Bình An mới khẽ khàng lên tiếng gọi: "Cha, mẹ... con về rồi."


Phùng phu nhân "ừm" một tiếng, hạ giọng nói: "Biết con về rồi."


Bà còn định khoác tay con gái đi vào, ai ngờ từ nãy đến giờ Bùi Thuyên vẫn chưa buông tay con gái bà ra.


Phùng phu nhân: "..."


Bình An chẳng nhận ra gì cả.


Tai nàng hơi động, liếc nhìn vào một con hẻm nhỏ phía trước phố Vĩnh An.


Khác với phố Vạn Ninh, quanh Vương phủ đất rộng nên các hẻm cách xa. Nhưng ở phố Vĩnh An, hẻm lại rất gần, có thể nghe rõ hơn.


Nhưng rất nhanh, giọng khàn khàn y hệt Trương Đại Tráng của Trương Đức Phúc cũng không còn vang lên nữa.


...


Trương Đức Phúc lau nước mắt: "Thôi, thấy tận mắt Bình An sống tốt, cũng yên tâm rồi."


Chu thị cũng thở phào: "Vậy thì về thôi."


Kinh thành phồn hoa, phủ Quốc công và Vương phủ không bạc đãi Tiểu Bình An. Chỉ cần con sống tốt, vậy là đủ rồi.


Hai người vừa định rời khỏi hẻm, đột nhiên bị một nhóm thị vệ bao vây.


Trương Đức Phúc sợ hết hồn, Chu thị liền lên tiếng:


"Các vị đại nhân... đây là chuyện gì?"


Người cầm đầu là Lý Kính nói: "Nhị vị đừng sợ, chúng tôi là thị vệ của phủ Dự Vương."


 


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 45: Vậy là đủ rồi
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...