Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 44: Ăn
Vừa thấy Bùi Thuyên đến, Thải Chi liền chủ động đứng dậy, nhường lại vị trí đối diện bàn cờ.
Lúc này, vốn dĩ đến lượt Bình An xếp quân cờ, nhưng cả tòa tháp cờ đã sắp sụp đổ đến nơi. Có điều nàng cũng chẳng cần phải lo, bởi trò chơi đã bị Bùi Thuyên cắt ngang.
Đúng là Vương gia tốt. Bình An hơi vui vui, lập tức nhặt từng quân cờ xuống một cách đương nhiên.
Bùi Thuyên vén áo ngồi xuống, Bình An đã cặm cụi đặt cờ lên bàn giấy, vừa làm vừa chớp chớp mắt, chỉ vào tốt bên phía Bùi Thuyên, nói: "Chàng đi trước."
Bùi Thuyên đưa tay chạm vào quân cờ làm từ đá vân mẫu.
So với cờ vây đứng đầu trong tứ nghệ cầm kỳ thư họa, thì cờ tướng mang nhiều hơi thở phố chợ hơn. Trong đó có sĩ, tốt, tướng, soái – tất cả đều lấy binh pháp làm gốc, mà đã là binh pháp thì tất yếu dính dáng đến võ, nên lúc nào cũng có vẻ thô lỗ, xô bồ.
Thành ra trong giới quý tộc kinh thành, những nhà chú trọng lễ nghi thường rất hiếm khi chơi cờ tướng.
Nhưng thuở bé Bùi Thuyên từng chơi, hơn nữa còn rất giỏi. Vạn Tuyên Đế cũng có một hộp cờ tướng, làm từ gỗ đàn xanh, giá trị không đáng bao nhiêu. Ấy là một trong số hành lý năm xưa ngài mang theo khi từ địa phương lên kinh thành.
Người nay đã là bậc cửu ngũ chí tôn, thuở đó chỉ là một vị vương gia nhỏ chẳng ai để tâm, không được sủng ái, thích chơi cờ tướng.
Bao năm qua, Bùi Thuyên dù chỉ chơi cờ vây, nhưng luật cờ tướng vẫn chưa từng quên. Cờ tướng của chàng là do Vạn Tuyên Đế dạy.
Chàng nhấc quân cờ lên, căn phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng cờ rơi xuống bàn giấy vang lên xào xạc.
Không bao lâu sau, pháo và mã của Bùi Thuyên đã phong tỏa "soái" của Bình An, nàng không còn đường thoát. Chỉ cần thêm một nước nữa là chàng sẽ thắng.
Tính chiếm hữu trong chàng, là thứ không cho phép bản thân thua.
Ngón tay chàng hạ xuống quân pháo, Bình An nhăn mũi, ngồi thẳng người lên.
Nàng đang căng thẳng. Bùi Thuyên híp mắt lại, những đốt ngón tay thon dài đẹp đẽ chợt co rút, dường như định đổi sang nước khác. Bình An lập tức sáng rực đôi mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thừa dịp nàng vừa thả lỏng, Bùi Thuyên lại nhấc quân cờ ấy lên, thoắt cái, đã ăn mất quân soái của nàng, thế cờ coi như đã định.
Bình An ngẩn ra: "Thần thiếp thua rồi."
Vẫn giống như cảm giác căng thẳng vừa nãy, hiếm khi nàng lộ vẻ thất vọng, hàng mày nhẹ chau lại, như thể chàng chỉ cần chọc thêm một chút thôi là nàng sẽ lầm bầm phản đối mất.
Bùi Thuyên khẽ cong môi, trong đôi mắt xưa nay luôn u ám, lần hiếm hoi lóe lên một tia giễu cợt nhẹ nhàng.
Chàng hỏi: "Chơi vui không?"
Bình An gật đầu, tâm trạng đến rồi đi rất nhanh, giờ đã chẳng còn chút uể oải nào: "Vui ạ."
Bùi Thuyên khựng lại thoáng chốc: "Chỉ khi thắng mới vui."
Bình An đang đặt lại cờ, suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Thắng hay thua đều vui."
Dù khoảnh khắc biết mình thua sẽ hơi buồn và hụt hẫng, nhưng không có nghĩa là không vui, bởi vì thắng thua không phải là tất cả. Với nàng, quá trình chơi cờ ấy, tự bản thân nó đã đủ vui rồi.
Nàng nói xong, Bùi Thuyên lặng im một hồi lâu, thấp giọng bảo: "Chơi thêm ván nữa."
Bình An cũng muốn chơi tiếp, chỉ là lần này phải dùng cách khác mới được.
Nàng nghĩ đến những lần mình "giở chiêu" với Tiết Tĩnh An, liền ngước mắt lên, mềm giọng nói: "Vậy... chàng nhường thiếp một chút đi."
Giọng nàng vốn đã nhẹ, lần này còn lẫn chút làm nũng, tựa như một cánh hoa vừa hé nở, bất chợt khẽ khàng rơi xuống, cọ nhẹ lên vành tai người đối diện, mang theo hương thoang thoảng, ngưa ngứa từ trong tim dâng lên.
Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ lay động, giọng đáp lại có phần lơ đãng: "Câu này, từng nói với ai rồi?"
Bình An không chút nghi ngờ, bắt đầu đếm ngón tay: "Bà nội, tỷ tỷ, muội muội."
Rất có hiệu quả đấy. Chỉ cần nàng nói câu ấy là người ta sẽ nhường nàng vài nước, đặc biệt là tỷ tỷ Tĩnh An, có lần còn nhường tới mười nước liền.
Bùi Thuyên nhìn bàn cờ: "Vậy nàng muốn ta nhường thế nào?"
Quả nhiên có tác dụng. Bình An bụng nhỏ mà khẩu vị lại lớn, chậm rãi nói: "Mười nước không ăn xe của thiếp."
Bùi Thuyên không do dự gì, bởi với chàng, cách đi cờ của nàng còn quá non nớt, gần như có thể nhìn thấu ngay lập tức. Chàng đáp: "Được. Ta còn dạy nàng thêm chiêu 'pháo sát'."
Bình An nghe rất chăm chú, một lúc sau liền vui vẻ: "Thiếp biết rồi."
Không bao lâu sau, nhờ phối hợp pháo và xe, nàng đánh đến sát chân thành, dồn ép Bùi Thuyên đến góc chết.
Bùi Thuyên: "..."
Dù còn non nớt, nhưng đúng là phong cách của nàng, nghĩ gì làm nấy, không rào đón vòng vo.
Bùi Thuyên bắt đầu nghiêm túc quan sát bàn cờ, xe của nàng dùng cũng khá ra trò. Có điều, nếu lúc này chàng lui pháo về thì có thể phá được thế cờ.
Chàng liếc sang Bình An.
Nàng mím môi, tập trung nhìn chằm chằm vào bàn cờ, hai gò má hồng lên ửng sắc.
Bùi Thuyên khẽ chạm tay vào quân pháo, nàng lập tức nín thở, không dám thở mạnh, Bùi Thuyên rủ mi mắt xuống, lần này, ngón tay chàng vòng một cái, đổi sang đi quân khác.
Đến lượt Bình An, nàng ăn được tướng của Bùi Thuyên, đáy mắt lấp lánh, khẽ khàng thốt: "Tướng quân."
Nàng thắng rồi. Đôi mắt cười cong cong, khiến người ta chỉ muốn vươn tay ra nhéo má nàng một cái. Bùi Thuyên cũng đúng là làm vậy thật, đầu ngón tay xoa nhẹ gò má nàng, thấp giọng nói: "Nàng thắng rồi."
Bùi Thuyên liếc sang cung nữ đang chờ ngoài cửa sổ. Nơi này vẫn chưa đủ riêng tư, mà kẻ đi săn như chàng, lúc muốn thưởng thức con mồi, vẫn thích tha nó về sào huyệt của mình cho yên tâm hơn.
Chàng nói: "Vào thư phòng đánh tiếp."
Bình An: "Vâng."
Nàng lờ mờ nhớ, lần trước đến Vương phủ, Bùi Thuyên từng dẫn nàng đi dạo một vòng, thư phòng ngoài kia nằm ở trung viện.
Bùi Thuyên gom hết cờ bỏ vào hộp, tiện tay xách theo.
...
Trong phòng, hai chủ tử đang đánh cờ. Ngoài phòng, Thải Chi và Thanh Liên bận bịu nửa ngày trời, mới lờ mờ nắm được một số quy tắc thường ngày trong Vương phủ.
Thải Chi đến hỏi Phục Cẩm: "Phục Cẩm muội muội, chìa khóa nhà kho hiện đang ở chỗ ai?"
Phục Cẩm mỉm cười: "Đang ở chỗ ta đây."
Thải Chi nói rõ ý định: "Bọn tỷ định mở nhà kho của Vương phi, đem mấy món trân quý được ban thưởng đi đăng ký nhập kho."
Hồi còn ở Xuân Hạnh viện, nhà kho là do Thải Chi quản lý. Giờ vào Vương phủ, chắc chắn quy mô kho ở đây phải lớn hơn trong viện vài phần. Thải Chi từ sớm đã học hỏi từ Phùng phu nhân cách trông coi.
Giờ là lúc cần lấy chìa khóa rồi.
Thế nhưng, mọi chuyện lại chẳng hề suôn sẻ như Thải Chi và Thanh Liên nghĩ, phía sau Phục Cẩm, một cung nữ tên Hạ Nhược cất lời: "Các ngươi trước đây là người từ ngoài Vương phủ vào, có lẽ không hiểu rõ quy củ nơi đây."
"Kho riêng của Vương phi và kho riêng của Vương gia dùng chung một ổ khóa, e rằng không tiện giao cho các ngươi."
Thanh Liên chau mày: "Vậy chẳng phải sau này chúng ta không thể quản kho riêng của Vương phi nữa sao? Nếu mất đồ thì biết làm thế nào?"
Cũng không thể trách Thanh Liên làm quá. Lúc Bình An xuất giá mang theo bao nhiêu là của hồi môn, lại còn có những món tích góp từ thời con gái, toàn là tiền cả, đâu phải chuyện nhỏ.
Phục Cẩm giữ thái độ khách khí: "Cũng không hẳn như vậy, nếu các tỷ không yên tâm về ta, có thể bất cứ lúc nào cũng đến kiểm tra sổ sách."
Thanh Liên nói: "Nhưng chuyện này không giống vậy..."
Thải Chi khẽ ra hiệu bảo nàng ấy đừng nóng nảy. Nàng đã nghĩ thông được then chốt trong chuyện này.
Trước đó không lâu, nàng ấy từng tiếp xúc với Phục Cẩm, cũng hiểu rõ rằng Vương gia Bùi Thuyên cai quản rất có phương pháp, trong phủ không tồn tại loại nô tài ương ngạnh. Những gì Phục Cẩm làm, thật ra cũng chẳng sai gì cả.
Kể cả việc khuyên Bình An đừng đến nội thư phòng, Phục Cẩm cũng là xuất phát vì muốn tốt cho phủ.
Nhưng các nàng lại là đại cung nữ từ phủ Quốc
công đi theo Bình An xuất giá vào Vương phủ.
Trong những Vương phủ bình thường, nếu có nhu cầu đổi tân nô bộc, chỉ cần ra ngoài mua từ nha hành là được. Nhưng Vương phủ của Dự Vương lại rất đặc biệt, toàn bộ cung nữ trong phủ đều là người được Vạn Tuyên Đế chọn từ trong cung hơn mười năm trước để điều đến phục vụ.
Vài năm gần đây nếu có thay người, đều do Thái phi tự mình sắp xếp. Những cung nữ này vốn xuất thân từ nội cung, và tương lai cũng là người trong nội cung.
Chỉ cần Dự Vương đăng cơ, bọn họ sẽ là người từng hầu hạ từ thời tiềm để, địa vị sẽ hoàn toàn khác biệt.
Như vậy thì đám nha hoàn đi theo từ phủ Quốc
công như các nàng, xét ra quả thật không đủ phân lượng. Nói một câu khó nghe, Phục Cẩm và những người như nàng, chính là "rắn đất bản xứ".
Thải Chi nhớ lại lúc trước bản thân còn muốn hòa thuận cùng họ, nay thấy đúng là ngây thơ quá rồi.
Mà nay lại liên quan đến quyền quản lý tài chính, Thải Chi bèn nói: "Phục Cẩm muội muội, chúng ta đều là vì làm việc cho Vương phủ. Chuyện này đâu cần phức tạp như vậy. Chúng ta quản kho của Vương phi, các muội quản kho của Vương gia, chẳng phải rõ ràng sao?"
Hạ Nhược vẫn không nhường: "Đây là quy củ của Vương phủ chúng ta, các ngươi không hiểu."
Nghe nàng ta trả lời như vậy, Thanh Liên vừa bất lực vừa bực bội. Các nàng đã theo Bình An vào tận Vương phủ rồi, sao có thể bị coi là người "không hiểu"?
Thấy sắc mặt Thải Chi cũng bắt đầu sa sầm, Phục Cẩm nói: "Quy củ trong phủ, chúng ta chỉ nói thật rõ ràng thôi. Như việc nội thư phòng của Vương gia chưa bao giờ cho người ngoài vào, chúng ta cũng không hãm hại các tỷ."
"Chẳng lẽ chỉ riêng chuyện cái kho này, chúng ta lại bày trò gì được?"
Nói thì đúng, Thải Chi trước đó còn vì lời nhắc nhở của nàng ta mà âm thầm cảm kích. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu hôm nay không lấy được chìa khóa kho, thì sau này sẽ càng bị động.
Thải Chi liền bảo: "Chuyện này, chúng ta sẽ xin chỉ thị của Vương phi nương nương."
Phục Cẩm khựng người. Nàng ta nhớ lại chuyện mấy tháng trước, Vương phủ mở tiệc đãi khách, khi đó Bình An chưa chính thức là Vương phi, từng vì bệnh mà nghỉ lại ở Tĩnh U hiên.
Vương gia có phần đối xử khác với nàng, nhưng dù sao cũng là sắp thành thân, cũng không khác gì mấy so với thường lệ.
Khi ấy, nàng ta đã dò xét qua tính tình Bình An, phát hiện đó là người dễ gần vô cùng. Cũng vì vậy mà mấy đại cung nữ nội viện mới đồng loạt gạt phăng bọn hạ nhân phủ Quốc công.
Thật ra cũng chẳng phải là dám khi dễ Vương
phi, lễ nghi vẫn giữ đúng mực, chỉ là đụng đến chuyện lợi ích, ai mà nỡ nhả miếng thịt đã đến miệng, nhất là nhả cho đám nha hoàn phủ Quốc công.
Chẳng qua, Vương phi không quản sự vụ nên Thải Chi và Thanh Liên mới vội muốn nắm quyền quản lý kho, trước tiên là để đứng vững trong phủ.
Nghĩ tới đây, Phục Cẩm cũng cứng giọng: "Dù là nương nương, vào phủ rồi cũng phải theo quy củ. Cũng giống như nương nương không được phép vào nội thư phòng vậy."
Nói mãi mà không thông, Thải Chi và Thanh Liên trong lòng nghẹn ứ, lại không thể thật sự xé rách mặt mà to tiếng cãi vã. Làm vậy không chỉ khiến hạ nhân phủ Quốc công mất mặt, còn e sẽ khiến Vương gia chán ghét.
Họ cảm nhận rõ sự bất lực của kẻ mới đến, trong lòng đầy ngột ngạt.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, Vương gia đi ra trước, Vương phi theo sau nửa bước.
Phục Cẩm và Hạ Nhược thấy vậy, vội bước lên hai bước, khom mình hành lễ: "Vương gia an, nương nương an."
Bùi Thuyên không liếc các nàng lấy một cái.
Nội thư phòng nằm ngay góc hành lang gấp khúc, cửa hướng về cùng một sân. Bùi Thuyên dừng bước trước cửa thư phòng, trong khi Bình An thì không hề phát hiện, tiếp tục đi thẳng, trông như định rời khỏi Tĩnh U hiên.
Bùi Thuyên liền đưa tay túm lấy vạt áo sau của nàng: "Đi đâu?"
Bình An ngơ ngác: "Đến thư phòng mà?"
Bùi Thuyên cúi mắt nhìn xuống, góc áo nàng hơi vén lên, để lộ làn da trắng nõn sau gáy, còn vương một vết đỏ chưa tan. Giọng chàng khàn khàn trầm thấp: "Thư phòng ở đây."
Chàng đặt tay lên vai nàng, nhẹ xoay người nàng lại đối diện với thư phòng, đẩy cửa ra, kéo Bình An vào trong rồi tiện tay khép cửa lại.
Chỉ trong một thoáng, bên trong và bên ngoài cánh cửa chợt rơi vào im lặng tuyệt đối.
Phục Cẩm và Hạ Nhược ngây người nhìn cảnh ấy, còn Thải Chi và Thanh Liên nhanh chóng nhận ra, chút tức giận vừa rồi thoáng cái đã tan như khói!
Mới nãy Phục Cẩm còn nói gì nhỉ? Nương nương cũng phải giữ quy củ Vương phủ? Không, không cần. Bình An có thể vào được nội thư phòng.
Chỉ với chuyện này thôi, từ nay về sau Phục Cẩm chẳng thể dùng năm chữ "quy củ Vương phủ" để áp người nữa!
Thanh Liên mỉm cười: "Xem ra, trong Vương phủ này, chẳng có nơi nào là Vương phi không thể đến được."
Hạ Nhược mặt lúc đỏ lúc trắng: "Cái này..."
Ba năm trước, từng có một cung nữ vì ỷ mình có sắc, ôm vọng tưởng mà bước vào nội thư phòng.
Từ sau lần đó, cung nữ ấy vĩnh viễn biến mất khỏi Vương phủ.
Nội thư phòng là ranh giới cuối cùng của Vương gia, điều này là sự thật đã trở thành mặc định trong toàn phủ.
Vậy mà giờ đây, ngay trước mặt tất cả mọi người, Vương gia nắm tay Vương phi bước vào nội thư phòng.
Dù biết rằng mới tân hôn, vợ chồng tất nhiên thắm thiết, nhưng cú sốc này vẫn khiến Phục Cẩm và Hạ Nhược cứng họng.
Phục Cẩm hoàn hồn trở lại. Nàng ta vốn là người thông minh, tuy ham quyền lực nhưng cũng biết thời thế. Vương phi có thể bước vào nội thư phòng, tín hiệu này thật sự không thể xem nhẹ.
Vốn dĩ nàng ta cũng chẳng có ý đối đầu với Vương phi, chỉ là không muốn để người phủ Quốc công giành phần lợi. Nhưng người của phủ Quốc công, chính là người của Vương phi.
Nàng ta lập tức thay đổi thái độ, nói với Thải Chi:
"Vừa rồi đúng là bọn ta cũng có phần suy xét không chu toàn."
Thải Chi không khách sáo: "Quả thật là chưa chu toàn đấy."
Hạ Nhược lúng túng, còn Phục Cẩm vẫn điềm nhiên, tiếp lời: "Chi bằng thế này, mấy ngày tới, chúng ta cùng nhau kiểm kê kho của Vương phi, sau đó giao lại chìa khóa cho các tỷ?"
Thải Chi lúc này mới thuận thế bước xuống bậc thang: "Vậy thì được."
...
Nội thư phòng của Bùi Thuyên rất rộng.
Cửa trước đi vào, tường sau là chính diện, mấy cánh cửa đều mở toang, nhìn ra bầu trời trong xanh như ngọc, mây trắng vờn bay như lụa, một rừng trúc ôm lấy thư phòng.
Khu rừng trúc này không phải mới trồng, đã từng
vượt qua giá lạnh mùa đông, vẫn giữ được sắc xanh biếc, giữa những thân trúc còn có măng non nhú lên, tràn đầy sức sống.
Bình An nhìn khung cảnh xanh mướt ấy, có chút ngẩn ngơ.
Bùi Thuyên dắt nàng ngồi xuống chiếc tháp, trên tháp có một chiếc gối mỹ nhân. Hai người nửa ngồi nửa tựa, chàng ch*m r** v**t v* sau gáy nàng, hỏi: "Thích nơi này không?"
Bình An lấy lại tinh thần, khẽ đáp: "Thích."
Bùi Thuyên: "Vừa rồi không biết đây là nội thư phòng à?"
"Biết chứ." Bình An bị bàn tay chàng v**t v* đến ngứa ngáy, dứt khoát ngả người về sau, chủ động chui tọt vào lòng Bùi Thuyên.
Nàng nghiêng đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói: "Đây là ổ nhỏ của chàng."
Giống như căn phòng chính có con thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu kia, nó có ổ riêng của nó, nàng sẽ không tùy tiện bước vào ổ thỏ, thì cũng sẽ không tùy tiện bước vào ổ nhỏ của Vương gia.
Bùi Thuyên nghe vậy, vòng tay qua ôm lấy nàng, giọng trầm thấp: "Cũng là của nàng."
Muốn ra vào lúc nào thì cứ ra vào, không cần lo lắng.
Bình An áp sát vào người Bùi Thuyên, tay nàng đặt lên ngực chàng. Tim Vương gia đập dồn dập, người cũng nóng hừng hực như một cái lò sưởi đang bốc khói.
Nhưng vừa nhìn vào mắt nhau, hơi thở chàng phả nhẹ lên má nàng cũng trở nên nóng rực. Trong mắt chàng như có một bầu trời đêm đen kịt, thoắt cái vụt qua một ánh sao băng, mang theo luồng khí xâm lược mãnh liệt.
Chàng cúi đầu, đôi môi mỏng lành lạnh rơi xuống
trán nàng.
Bình An nhìn sững sờ, nhưng khi là chuyện nàng hứng thú, nàng học rất nhanh.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói:
"Hôn môi."
Giờ không cần vào cung nữa, họ có rất nhiều thời gian.
Bùi Thuyên thản nhiên nói: "Nói là 'ăn miệng'."
Bình An ngoan ngoãn nghe lời: "Ăn miệng."
Bùi Thuyên vén lọn tóc lòa xòa nơi trán nàng, lại nhẹ giọng hỏi: "Muốn ăn kiểu gì?"
Bình An khựng lại, nàng chỉ từng xem qua bản vẽ phòng hỏa, còn về cách miêu tả "ăn miệng" ra sao thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bùi Thuyên hỏi tiếp: "Giống như tối qua, ăn thế?"
Chữ "ăn" được chàng nhấn hơi nặng, trong đầu Bình An những hình ảnh đứt đoạn như chớp nháy hiện lên, những thứ nàng đã cố quẳng khỏi đầu khi thức dậy, giờ lại rục rịch chiếm lấy tâm trí.
Bùi Thuyên rủ mắt nhìn nàng trong lòng, môi nàng hé mở như cánh sen, như chợt nhớ đến điều gì đó, nàng bỗng khựng lại, cắn nhẹ môi, ánh mắt trong veo sạch sẽ trở nên mềm mại.
Chàng hỏi: "Gặm mà ăn, hay ngậm mà ăn?"
Chữ "ăn" vốn chẳng có gì đặc biệt với Bình An, nhưng thốt ra từ đôi môi lạnh lùng tuấn tú của chàng, lại khiến người ta không nhịn được muốn co rúm lại.
Vành tai nàng thoáng ửng đỏ, mắt dao động, thậm chí hơi tránh khỏi ánh nhìn của chàng.
Nàng nói mơ hồ: "Hôn thôi..."
Không nói "ăn miệng" nữa, hôn môi là được rồi.
Bàn tay Bùi Thuyên đặt nơi eo nàng, không nhúc nhích chút nào, chàng khẽ bật cười: "Ngoan, chọn một kiểu ăn."
Bình An len lén xoay người, nhưng bị tay chàng giữ chặt nên không nhúc nhích được.
Không còn cách nào, nàng đành đưa ánh mắt ngập ngừng trở lại nhìn chàng, suy nghĩ kỹ một chút, nhỏ giọng chọn: "Ngậm... ăn."
Hô hấp Bùi Thuyên khựng lại, chàng nâng cằm
nàng lên, nói: "Cắn nhẹ mà ăn cũng được."
Chàng nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, hôn từng chút từng chút một, những âm thanh ướt át mềm mại lan ra nơi đầu môi, tựa như vang vọng trong đầu, như tiếng nước róc rách chảy tràn.
Tay Bùi Thuyên xoa nhẹ eo nàng, hơi nóng trong lòng bàn tay xuyên qua lớp áo, áp vào da thịt, chàng kề sát bên tai nàng, thấp giọng hỏi: "Chỗ này, cũng muốn ăn à? Ăn sao nào?"
Bình An khẽ th* d*c, rõ ràng đêm qua hai người trong màn trướng đã mò mẫm đủ thứ.
Nhưng đó là thứ có trong bản vẽ phòng hỏa, xấu hổ thì cũng đã qua rồi, dù gì vợ chồng cũng phải như vậy. Còn chuyện hôm nay... bản vẽ phòng hỏa không dạy.
Gương mặt nhỏ như nắm bánh của nàng như được thoa một lớp phấn đào thượng hạng, hồng hào lan tỏa, quyến rũ mê hồn.
Nàng lí nhí: "Không nói nữa..."
Mắt Bùi Thuyên hơi tối đi. Chàng xưa nay tự kiềm chế rất giỏi, nhưng cũng chẳng cần phải tự dày vò bản thân mãi.
Chàng điều chỉnh hô hấp, khó khăn lắm mới nhốt con dã thú trong lòng quay trở lại.
Hôm nay, chàng thật ra chỉ muốn có được một điều nho nhỏ, liền dịu giọng nói: "Sau này chỉ được làm nũng với ta, ta sẽ không hỏi nữa."
Bình An ngơ ngác: "Làm nũng?"
Bùi Thuyên: "Lúc đánh cờ, nàng đã làm thế để ta nhường nàng đó."
Bình An chớp mắt một cái, trong cơn mơ hồ, nàng thành thật nghĩ, không được rồi. Nàng vẫn hay nói kiểu đó với bà nội, mẫu thân, tỷ tỷ, muội muội.
Nàng không thể chỉ làm nũng với mình chàng, vậy thì không thể đồng ý.
Nhưng nàng cũng hơi hiểu rồi. Làm nũng có thể khiến Vương gia nhường mấy nước cờ, thì làm nũng, cũng có thể khiến Vương gia không hỏi mấy câu đó nữa.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng hơi nhổm người dậy, nhìn sang Bùi Thuyên, khẽ giọng làm nũng ngọt ngào đến tận xương: "Nhường thiếp đi~ Đừng ăn thiếp nữa~"
Yết hầu Bùi Thuyên khẽ động.
Chàng bất ngờ cúi xuống ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi mang theo một luồng khí mãnh liệt chưa từng có, xâm nhập vào môi lưỡi nàng.
Chiếc hộp cờ trên tháp, bị tay áo chàng vướng phải rơi xuống đất, những quân cờ chưa kịp thu lại bật tung loạn xạ, lách cách vang lên.
.........
Đến tối, Bùi Thuyên cuối cùng cũng gọi Thải Chi và Thanh Liên tới hầu hạ Bình An rửa mặt chải đầu.
Hơi bị rối một chút.
Còn về nội thư phòng, trên tháp có chiếc gối mỹ nhân bọc nhung, hắn tiện tay tháo ra đưa cho hạ nhân mang đi giặt, thảm mới và bộ cờ thì để mai, bảo Lưu Mậu đến thu dọn.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Bùi Thuyên đi tới ngoại thư phòng.
Trên chiếc bàn lim lớn trong thư phòng ngoài, có đặt một chuỗi anh lạc đính ngọc đỏ viền vàng, là món quà sáng nay vào cung, Ngọc Cầm đưa tới thay Bình An.
Dưới ánh nến, màu sắc của nó càng trở nên u ám, như nhuộm máu đậm sâu thẳm.
Ngón tay dài thon của Bùi Thuyên gõ nhẹ mặt bàn, hỏi thái y: "Chuỗi anh lạc này... có độc phải không?"
Thái y hành lễ, tiến lên nhặt chuỗi anh lạc lên quan sát kỹ. Một lát sau, ông mở hòm thuốc mang theo, lấy nước rửa qua, dùng ngân châm thử, tất cả đều bình thường.
Thái y nói: "Điện hạ, vật này... hẳn là không có độc."
Ánh mắt Bùi Thuyên trầm xuống, không nói gì.
Chỉ trong chớp mắt, thái y liền hiểu ra, vội đổi giọng: "Điện hạ, chuỗi anh lạc này... có độc!"
Bùi Thuyên: "Là loại độc gì?"
Thái y suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đáp: "Là một loại... rất ẩn giấu, vi thần cần mang về nghiên cứu thêm mấy ngày."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thuyên: Hôm qua ta còn vụng về, hôm nay thì bắt đầu thành thạo rồi.
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ