Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 46: Bố cục
239@-
Lại nói, Chu thị và Trương Đức Phúc vừa mới định rời đi, cảnh tượng một nhóm thị vệ bất ngờ vây lấy bọn họ khiến cả hai giật nảy mình.
Trương Đức Phúc theo bản năng sờ lấy thứ đang đeo sau lưng.
Nhà ông ba đời bị cấm vào kinh, nhưng ông vẫn mang theo kim thư thiết khoán, chính là để phòng ngừa tình huống hôm nay, vi phạm gia huấn, lại còn bị hoàng gia bắt được, thì cũng phải giữ lại được cái mạng nhỏ.
Lý Kính lập tức báo rõ thân phận, là thị vệ thuộc phủ Dự Vương. Chu thị và Trương Đức Phúc tuy hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở ra xong, tim lại tiếp tục treo lên.
Trương Đức Phúc vội nói: "Đại nhân minh xét! Chúng tôi đều là lương dân lương thiện, tuyệt đối không có ý gì khác!"
Lý Kính tai khẽ rung, nghe một hồi, rồi dừng lại, lịch sự hỏi: "Nếu tại hạ đoán không lầm, hai vị là Chu phu nhân và Trương lão gia?"
Lần đầu tiên có người gọi mình là "phu nhân" và "lão gia", Chu thị và Trương Đức Phúc cảm thấy nhồn nhột như bị kiến bò khắp người.
Chu thị hỏi: "Đại nhân sao lại biết..."
Lời còn chưa dứt, bà lập tức ngưng lại. Với thân phận của Vương gia Bùi Thuyên, trước khi cưới hẳn đã điều tra qua quê quán ở Hoàn Nam, biết họ không có điểm khả nghi gì.
Chỉ là Chu thị không ngờ, ngay ngày đầu đại hôn, khi Vương gia và Bình An trở về Vương phủ, chỉ vì một lần Bình An quay đầu nhìn lại, Vương gia đã cho người tra sổ lộ dẫn vào kinh, quả nhiên phát hiện có cặp phu phụ họ Trương đến từ Hoàn Nam.
Thế nên hôm nay mới có vụ Lý Kính đợi thỏ bên gốc cây.
Lý Kính chắp tay hành lễ: "Vương gia vẫn luôn ghi nhớ việc Vương phi có cha mẹ nuôi ở Hoàn Nam, gần đây phủ có hỉ sự, lại không thể mời nhạc phụ mẫu đến dự lễ, đúng là Vương phủ có phần thiếu sót."
Trương Đức Phúc chưa từng nghe ai nói chuyện văn nhã đến vậy, liền đáp: "Đâu dám, đâu dám."
Lý Kính lại nói: "Xin mời hai vị tới phủ Quốc công gặp Vương phi hàn huyên một chút."
Chu thị và Trương Đức Phúc khó tránh khỏi dao động. Chốc lát sau, Chu thị đã bình tĩnh lại, nói: "Thôi... vẫn là không nên."
Lý Kính khó hiểu: "Sao lại không muốn gặp?"
Chu thị khẽ thở dài: "Đại nhân chắc chưa có con, đúng không?"
Một khi đã gặp mặt, dù chỉ là thoáng qua, e là sẽ chẳng thể rời đi nổi nữa. Mà kiếp này bọn họ không thể ở lại vùng Kinh Kỳ.
Lý Kính quả thật chưa lập gia đình. Nhưng mệnh lệnh của Vương gia đã rõ rànó, dù thế nào cũng phải giữ được cha mẹ nuôi của Vương phi lại. Hắn liền nói: "Cứ đứng đây mãi cũng không hay, chi bằng theo tại hạ đến một chỗ uống ly trà?"
...
Trong phủ Quốc công.
Bùi Thuyên đang ở tiền viện xã giao với nhạc phụ, nhạc huynh. Qua cổng chạm hoa đến hậu viện, bọn nha hoàn lớn nhỏ nô nức chạy khắp nơi: "Nhị tiểu thư về rồi ạ!"
Trong các lầu viện, tại Thính Vũ các, Tiết Thường An đang lật quyển Lưu Hầu Thế Gia, Hồng Diệp thúc giục: "Tam tiểu thư, nhị tiểu thư về rồi, chúng ta mau qua xem đi!"
Tiết Thường An chỉnh lời: "Phải gọi là Vương phi."
Hồng Diệp: "Dạ dạ, Vương phi nương nương về rồi, không qua nhìn chút sao?"
Tiết Thường An rời mắt khỏi sách: "Vội gì, chắc chắn giờ này đang bên Xuân Hành viện trò chuyện với mẫu thân rồi, đợi một chút cũng không muộn."
Hồng Diệp im bặt. Nàng ấy cố ý đợi thêm lát nữa, quả nhiên, quyển sách trên tay Tiết Thường An hồi lâu vẫn chưa lật thêm trang nào.
Hồng Diệp cười trộm, lại hỏi: "Giờ thì được chưa?"
Tiết Thường An lúc này mới buông sách: "Đi thôi."
Trong Xuân Hành viện, Phùng phu nhân nắm tay Bình An, bắt mạch cổ tay nàng, rồi nâng gương mặt yêu dấu: "Mấy hôm nay con sống có quen không?"
Bàn tay mẹ lúc nào cũng ấm áp, Bình An dụi nhẹ vào lòng bàn tay bà, đáp: "Con quen rồi."
Phùng phu nhân chợt nhớ đến lúc Bình An trước khi cưới xem tranh phòng hỏa, mặt chẳng hề đỏ, không khỏi quan tâm: "Chuyện vợ chồng... thuận lợi chứ?"
Lần này, Bình An chớp nhẹ mắt. Một lát sau, vành tai trắng nõn như ngọc của nàng dần nhiễm một tầng mây đỏ.
Không cần nói thêm lời nào nữa.
Phùng phu nhân vừa vui vừa xót, dặn dò con gái một hồi những lời riêng tư, tuy không nỡ, nhưng cũng phải để Bình An đi thăm chị em.
Sau khi nàng đi, bà hỏi Thải Chi tình hình bên Vương phủ. Thải Chi liền thuật lại: "Chỉ còn thiếu chìa khóa kho riêng của Vương gia."
Phùng phu nhân cười nhạt: "Vương phủ còn dễ nói. Phủ Quốc công chúng ta lập phủ bao năm, bao nhiêu đời nô tài ăn bám, gốc rễ chằng chịt."
"Muốn lấy lại quyền từ tay bọn chúng, chúng nó có trăm ngàn cách qua mặt lừa gạt, đục khoét vơ vét, đáng giận lắm."
Nếu không nhờ Tần lão phu nhân, phủ Quốc công e rằng đến nay vẫn là cánh diều đứt dây.
Thải Chi: "Đúng thế, nên giờ Lục Cúc và quản sự đều ở ngoại viện, còn trong thì chỉ có nô tỳ, Thanh Liên, Chu Đường, Như Ý trông nom."
Toàn là bốn nha hoàn hồi môn cấp một.
Phu nhân vỗ tay nàng ấy, xúc động nói: "Đứa trẻ ngoan."
Thải Chi đáp: "Nhờ phu nhân lo liệu chu đáo. May mà Vương gia đối với Vương phi thì rộng lượng, mà với người bên phủ chúng ta cũng không khác gì."
Phùng phu nhân nhớ lại lúc ở cổng chính, dù Vương gia ánh mắt lạnh nhạt, nhưng một tay vẫn luôn nắm tay Bình An.
Đốt ngón tay chàng cài vào tay nàng, chặt chẽ như một, đến mức bà cũng phải buông tay.
Xưa nay gả con cho hoàng tử đều vì lợi ích. Hoàng tử có sủng ái, cũng chỉ như mây sáng sớm, sương chiều.
Nhưng trực giác của bà cho rằng, Dự Vương đối với Bình An, không phải là loại đó.
Có lẽ đó chính là hình dung mà bà từng mơ đến về một đôi vợ chồng thật sự.
-
Tiền viện, chính đường.
Bùi Thuyên ngồi vị trí chủ tọa, bên phải là Lưu công công hầu cận, bên trái là Tiết Hãn, Tiết Chú, Tiết Hạo lần lượt ngồi trên ghế quan mạo. Mấy người nói với Bùi Thuyên dăm ba câu, rồi cũng không biết nên tiếp gì.
Thật sự là tính tình Vương gia quá đỗi lạnh lùng, ba người Tiết gia cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Tiết Hãn đang cố moi chuyện thì thấy Bùi Thuyên đặt tách trà xuống, thản nhiên hỏi Tiết Hạo: "Cấm vệ quân thế nào?"
Tiết Hạo có thể phá lệ vào Cấm vệ chính là do Dự Vương an bài, giờ hỏi cũng hợp lẽ.
Tiết Hạo lập tức nghiêm túc đáp: "Hồi Vương gia, mọi sự đều ổn."
Ánh mắt Bùi Thuyên chuyển qua nhìn Tiết Hãn.
Tiết Hãn lăn lộn quan trường bao năm, sao không hiểu được hàm ý trong mắt kia, lập tức đứng dậy, kéo theo con cả nói: "Ta và Chú ca nhi còn chút việc, xin lui trước."
Chính đường chỉ còn lại Bùi Thuyên và Tiết Hạo.
Tiết Hạo khẽ toát mồ hôi. Dù sao Dự Vương cũng là phu quân của em gái mình, nhưng hắn nào dám tự nhận là "anh vợ".
Còn đang nghi hoặc tại sao Vương gia lại giữ mình lại, thì Bùi Thuyên đã lên tiếng: "Từng tham gia truy nhà chưa?"
Cấm vệ quân là quân ở kinh thành, cũng có dính líu đến chuyện lục soát tịch biên. Tiết Hạo tuy không rõ Vương gia hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn đáp: "Từng có."
Ngay sau đó, Bùi Thuyên nói: "Chiều nay, ngươi dẫn người lục soát phủ Thượng thư Bộ Hình – Triệu Tiến Xương."
Triệu thượng thư là người phe Thái tử, lại là vị đại thần nhị phẩm duy nhất còn lại trong triều của Thái tử. Con trưởng của ông ta từng cưới quận chúa Ngọc Cầm vào tháng 11 năm Thái Khang thứ 18.
Tiết Hạo lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Thuyên, liền hiểu rõ đây là mệnh lệnh.
Dù hắn đầu óc không lanh lợi lắm, nhưng sau thời gian rèn giũa ở Cấm vệ, khả năng nắm bắt tình thế đã linh hoạt hơn nhiều.
Hắn lập tức hành lễ theo nghi thức quân thần: "Thuộc hạ lĩnh mệnh! Nhất định sẽ nghiêm ngặt lục soát Triệu phủ!"
Lời vừa dứt, Lưu công công bước tới, lấy từ thắt lưng ra một vật đưa cho Tiết Hạo.
Đó là một con hổ bông cũ kỹ, trên còn dính vết bùn đất.
Tiết Hạo thấy rất quen mắt, nhất thời chưa nhận ra.
Lưu công công nhắc khẽ: "Nhị gia còn nhớ không? Đây là món đồ chơi lúc nhỏ của Vương phi, tìm được ở chỗ đám bắt cóc."
Một câu thôi, trong lòng Tiết Hạo như có bão nổi, bắt cóc?! Chính là bọn mà phủ Quốc công đã truy tìm bao năm, thù hận tận xương kia sao?!
Hắn mấp máy môi hồi lâu mới nhận lấy hổ bông, chợt nhớ ra, đúng rồi, thứ này là do bên nhà mẹ đẻ của Phùng phu nhân gửi từ Dương Châu, chỉ có một cái, không thể nhầm.
Lưu công công lại nói: "Nhị gia còn nhớ mấy tháng trước, ngài từng chặn lại một tin truyền từ tay quận chúa Ngọc Cầm chứ?"
Tiết Hạo: "Là quyển kinh Phật đó?"
Lưu công công: "Phải, trong ấy quận chúa căn dặn tâm phúc đừng hành động dại dột. Sau này, nhờ ám vệ bắt được tên đó, mới lần ra bọn bắt cóc."
Từ đó mới có được con hổ bông vương bụi bao năm này.
Nhưng khi đó chuẩn bị đại hôn, không thể làm rối, nên phải đợi thời cơ.
Tiết Hạo còn rất nhiều câu muốn hỏi: kẻ bắt cóc là ai, tìm ra sao, hổ bông liên quan gì đến Ngọc Cầm v.v.
Nhưng hắn có một ưu điểm, rằng cái gì nên hỏi, cái gì không, hắn tự biết.
Chỉ hỏi một câu: "Muốn dùng thứ này làm gì?"
Bùi Thuyên nhìn hắn.
Trước kia chàng không mấy xem trọng nhà họ Tiết, nhưng Tiết Hạo tư chất khá, quan trọng là thật lòng thương Bình An.
Mà chuyện này, chỉ có để người nhà họ Tiết ra tay mới tuyệt hậu hoạn.
Bùi Thuyên chỉ lạnh nhạt đáp: "Đây sẽ là thứ ngươi tìm được tại Triệu phủ."
Tiết Hạo cất kỹ hổ bông, nghiêm túc: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
...
Trong Xuân Hạnh viện, Tiết Thường An cuối cùng cũng gặp được Bình An.
Nghĩ đến việc hôm Bình An xuất giá mình đã thất thố, nàng ấy có phần ngại ngùng, chỉ là không để lộ ra mặt, may sao Bình An cũng không nhắc tới, nên nàng ấy mới thấy thoải mái hơn.
Hai chị em vừa trò chuyện, vừa đánh cờ tướng, bất ngờ, Bình An dùng một chiêu dọa pháo, chặn kín đường tướng của Tiết Thường An.
Tiết Thường An: "Sao cơ, ta thua rồi?"
Lúc nàng ấy còn ngơ ngác, trước mặt đã xuất hiện một ngón tay trắng nõn.
Bình An đưa tay lắc lắc, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn: "Ván sau, ta nhường muội một nước."
Tiết Thường An: "..."
Ngoài sân, Thanh Liên gọi: "Vương phi nương nương, cơm dọn xong rồi ạ!"
Cơm hồi môn được bày ở tiền viện, cả nhà đủ tám người đều có mặt.
Lão phu nhân từ viện Di Đức cũng đến, bà cụ hành lễ với Bùi Thuyên và Bình An. Bùi Thuyên bảo Thải Chi và Tuyết Chi đỡ lão phu nhân, nói: "Lão thái quân khách khí rồi."
Phùng phu nhân nhìn trong mắt, càng thêm hài lòng. Tính Vương gia lạnh, nhưng lại không hề làm cao với nhà họ Tiết.
Bình An cũng gọi: "Tổ mẫu."
Nàng cẩn thận nhìn lão phu nhân, không gầy đi.
Mà lão phu nhân cũng đang đánh giá nàng, rất khẽ thở phào.
Theo lễ, Bình An và Vương gia ngồi ở vị trí thượng tòa, những người còn lại theo thứ bậc mà ngồi xuống, lần lượt tới Tiết Thường An, Tiết Hạo, Tiết Chú.
Phùng phu nhân sáng nay tâm trạng nặng nề, giờ lại mừng rỡ, hai thái cực đối lập, thành ra ăn không ngon, chỉ dùng mấy đũa rau, cơm cũng không đụng tới mấy.
Người ăn ít thứ hai trong bữa, không phải lão phu nhân, mà là Tiết Hạo, trông như có tâm sự, chỉ là không ai để ý.
Bữa cơm diễn ra hòa thuận vui vẻ. Bỗng một nha hoàn bưng hộp đồ ăn của Lâm Giang Tiên bước vào: "Thưa phu nhân, đây là Lâm Giang Tiên đưa tới."
Với quan hệ giữa Vương gia và Lâm Giang Tiên, bên đó đương nhiên sẽ góp vui.
Hổ Phách mở hộp ra, bên trong chia làm hai tầng, có tám bát chè ngân nhĩ sơn dược hạt sen, ăn tráng miệng sau cơm là vừa.
Mùi thơm khiến Bình An khẽ động cánh mũi.
Phùng phu nhân vui vẻ: "Vương phi muốn ăn không, mau bày lên đi!"
Bình An gật đầu, chiếc tua ngọc trên chuỗi anh lạc nơi cổ nàng khẽ va vào mặt bàn, phát ra tiếng "đinh".
Bùi Thuyên liếc qua, ra hiệu cho Thải Chi: "Gỡ chuỗi anh lạc xuống."
Thải Chi: "Vâng."
Chuỗi này là Ngọc Cầm quận chúa tặng, Thải Chi từ lâu đã muốn tháo. Nàng ấy cẩn thận tháo xuống, đưa cho Thanh Liên, bên kia Tuyết Chi và Hổ Phách đang bày chè ra.
Lúc này, Lưu công công lên tiếng: "Phiền cô nương kiểm tra giúp."
Thải Chi: "Vâng."
Với thân phận đặc biệt của Bùi Vương, mọi đồ bên ngoài đưa vào đều phải kiểm độc. Việc này trước kia do Lưu công công làm, giờ giao cho người thân cận bên Vương phi.
Tiết Hãn và lão phu nhân đều rõ điều đó, liền ra hiệu cho Hổ Phách, Tuyết Chi dừng tay.
Thải Chi mở gói ngân châm, rút ra một cây bạc sáng lóa, vừa xắn tay áo, chuẩn bị thử từng bát chè.
Bỗng dưng ngân châm đen lại.
Giữa ánh mắt mọi người, mặt Thải Chi lập tức trắng bệch. Nàng ấy cố nén không đánh rơi châm xuống đất, đặt nó lên bàn. Phần châm tiếp xúc tay nàng ấy đều đen cả!
Tuyết Chi phản ứng đầu tiên: "Có độc!"
Phùng phu nhân: "Cái gì?!"
Bùi Thuyên kéo Bình An đứng dậy, lui về sau hai bước.
Tiết Hãn thất kinh, công lực tu dưỡng sụp đổ, quát: "Mau hộ giá! Người của Lâm Giang Tiên đi chưa?!"
Phản ứng đầu tiên là chè có độc, phải tra người của Lâm Giang Tiên.
Lão phu nhân ho nhẹ: "Thải Chi chưa hề đụng vào chè."
Không phải chè có độc.
Phùng phu nhân tay nắm ngực áo: "Vậy... độc từ đâu?"
Thải Chi lúc này mới kịp định thần, nói: "Ta vừa đụng vào chuỗi anh lạc. Mà chuỗi đó là quận chúa Ngọc Cầm tặng!"
"Cạch" Thanh Liên đang cầm chuỗi, dùng khăn gói lại, bất ngờ làm rơi xuống.
Bình An khẽ cau mày, nhìn chăm chăm chuỗi anh lạc.
Sợ nàng hoảng, lão phu nhân dặn Tuyết Chi: "Đưa tiểu thư lui xuống."
Bình An và Tiết Thường An lui ra khỏi tiền sảnh, có nha hoàn mang nước đến. Bình An quay đầu nhìn lại, thấy chuỗi anh lạc đang ngâm trong nước, Thải Chi lại dùng ngân châm mới thử, lại đen tiếp.
Trong phòng, Phùng phu nhân nghĩ đến việc trước đó Bình An từng đeo chuỗi này, liền hoảng hốt bật dậy: "Mau mời đại phu đến xem cho Bình An và Thải Chi!"
Bà hôm nay ăn ít, mắt hoa, suýt ngã, Tiết Hãn vội đỡ, may mà ổn.
Lão phu nhân trấn an: "Đừng rối loạn. Tuyết Chi, mau đi mời đại phu."
Bùi Thuyên nói: "Đến Vương phủ mời Lâm thái y."
Lưu công công tháo lệnh bài Vương phủ, giao cho Tuyết Chi.
Tuyết Chi: "Vâng."
Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ dao động: "Bổn Vương vào cung."
Lão phu nhân biết nhà cần người chủ trì cục diện, liền nói: "Phiền Vương gia."
Một cỗ xe ngựa từ phủ họ Triệu lăn bánh đến cổng Tây Hoa của hoàng cung.
Ngọc Cầm bước xuống xe. Nàng ta đã nghe nói chuyện xảy ra ở nhà họ Tiết hôm nay, nhưng dáng đi vẫn thong dong, sắc mặt cũng bình thản.
Bởi nàng ta biết rõ, mình không hề giở trò gì trên chuỗi ngọc kia, độc là do phủ Vương gia bịa ra.
Nhưng dù có phủ nhận hay không, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Vương gia làm việc kín kẽ, nàng ta càng biện hộ, chỉ càng bị kéo vào vòng xoáy những chứng cứ bất lợi. Chi bằng cứ nhận, cùng lắm là xé toạc mặt với phủ họ Tiết và Vương phủ.
Huống chi, sau lưng nàng ta còn có Thái hoàng thái hậu, chuyện này rồi cũng sẽ được nhẹ tay xử lý thôi.
Tới Đông cung, Ngọc Tuệ cũng đang có mặt. Thái tử phi Lý thị lo lắng hỏi: "Chuyện độc là thế nào vậy?"
Ngọc Cầm đáp: "Mẫu thân, không phải do con bỏ độc. Ai lại đi bỏ độc vào món đồ chính mình dâng tặng chứ?"
Lý thị vốn tin tưởng Ngọc Cầm, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng: "Lý thì là thế, nhưng Vương gia đã vào cung rồi. Chuyện bé xé ra to, ta sợ hắn sẽ nhằm vào con."
Ngồi một bên, Ngọc Tuệ nghe mà lòng lạnh tanh. Khi trước nàng ta bị Ngọc Cầm đổ oan, suýt chút nữa mất luôn danh hiệu Quận chúa, mẫu thân lại ép nàng ta nhận sai. Giờ y hệt chuyện đó rơi lên người Ngọc Cầm, mẫu thân lại sợ nàng ta bị oan uổng!
Ngọc Tuệ lạnh lùng cười nhạt: "Tỷ tỷ, chứng cứ rõ ràng, chẳng phải tỷ trước kia cũng từng trộm thỏ nhà họ Tiết sao? Tỷ không sợ à?"
Lý thị quát: "Con ăn nói với tỷ con kiểu gì vậy?"
Ngọc Cầm cười nhạt nhìn Ngọc Tuệ: "Chỉ là một chuỗi ngọc thôi, qua tay bao nhiêu người, ta sợ cái gì?"
Nàng ta lại quay sang nói với Lý thị: "Mẫu thân, cứ hồi đáp với Hoàng thúc tổ rằng, đúng là con tặng chuỗi ngọc ấy, nhưng không rõ bị giở trò ở khâu nào. Xin được về phủ tra xét kỹ hạ nhân."
Lý thị lập tức thấy yên tâm. Bao nhiêu lỗi cũng là do người dưới giở trò, liên quan gì đến Ngọc Cầm? Thế là bà ta lập tức sai thái giám: "Tới điện Hưng Hoa, bẩm rằng: phủ họ Triệu có hạ nhân hành vi không sạch sẽ, sau này nhất định sẽ tra rõ, cho Vương phủ và nhà họ Tiết một lời công đạo."
Một tuần trà sau, thái giám hớt hải quay lại: "Không xong rồi, Vương gia nói: nếu đã thế, vậy thì khám phủ họ Triệu!"
Lý thị kinh hoảng: "Cái gì? Hắn dám sao?!"
Triệu thượng thư là trọng thần phe Thái tử, chẳng lẽ Vương gia định ra tay với ông ta?
Lúc này Ngọc Cầm mới sực hiểu ra.
Nếu nàng ta còn chưa xuất giá, thì dù Vương gia có muốn khám Đông cung cũng không thể được. Nhưng hiện tại, người suýt bị hạ độc là Vương gia, mà nàng ta thì đã xuất giá, vậy nên khám phủ thần tử là chuyện hoàn toàn hợp lý!
Quả nhiên, thái giám nói: "Bệ hạ đã đồng ý."
Ngọc Cầm khẽ nhíu mày.
Lần trước, khi nàng ta giở trò với con thỏ, bị giam lỏng trong cung Thái Thọ của Nguyên Thái phi, nàng ta cứ nghĩ rằng chỉ cần gả đi rồi, thì Vương gia sẽ không làm gì được nữa.
Quả thật sau đó không có động tĩnh gì, nàng ta cảnh giác hai tháng, rồi tưởng là mọi chuyện đã qua, không ngờ vừa mới lơi lỏng cảnh giác, thì cú đánh lại ập đến.
Quả thật là lòng dạ Vương gia, sâu không lường được.
Tâm trạng nàng ta bỗng trầm xuống, thoáng cảm thấy mình thông minh mà lại bị thông minh hại.
Lý thị lại rối rít: "Rốt cuộc là sao? Sao bệ hạ lại đồng ý chứ? Có khi nào liên lụy đến cả Đông cung không?"
Ngọc Cầm điều chỉnh lại cảm xúc, đáp: "Không sao đâu. Cha chồng con làm người luôn cẩn trọng. Vương gia có muốn moi móc thì cũng vô ích thôi."
Lý thị gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, Triệu đại nhân đâu phải ngu ngốc. Vương gia làm rầm rộ như vậy, cũng chẳng tìm được gì."
Đúng lúc đó, tay Ngọc Cầm run lên, tách trà rơi xuống đất vỡ tan.
Không ổn rồi, nàng ta bị đánh lạc hướng! Mục tiêu của Bùi Thuyên chưa từng là Đông cung!
Nàng ta vội vàng đứng dậy: "Con muốn đến gặp Hoàng hậu!"
Lý thị chưa từng thấy con gái thất thố đến vậy, kinh ngạc: "Không phải nói chuyện chẳng nghiêm trọng gì sao?"
Ngọc Tuệ chẳng thèm quan tâm, Ngọc Cầm gặp nạn càng khiến nàng ta hả dạ: "Muộn rồi, bây giờ mới biết sợ à? Cấm vệ quân đã tới nơi rồi!"
Cùng lúc đó, Tiết Hạo dẫn theo cấm vệ quân, bao vây kín phủ họ Triệu. Gia nhân canh cổng luống cuống: "Các vị quân gia, chuyện này là thế nào?"
Tiết Hạo giơ thánh chỉ lên cao, trầm giọng tuyên: "Phụng chỉ của bệ hạ, nghi ngờ phủ này chứa chấp kẻ mưu đồ hạ độc Vương gia!"
Gia nhân kinh hãi: "Làm sao có thể!"
Chưa kịp phản ứng gì, cấm vệ quân đã chia hướng xông vào khắp nơi trong phủ, khiến phủ họ Triệu rơi vào tình trạng như lâm đại địch.
Sắc mặt Tiết Hạo nghiêm trọng, mồ hôi trong lòng bàn tay ướt đẫm chuôi kiếm.
Tin về việc vụ bắt cóc Bình An năm xưa có liên quan đến Ngọc Cầm được Vương gia gửi đến cho hắn khoảng một canh giờ trước.
Hắn cũng muốn biết: tại sao Bình An lại mất tích suốt mười năm? Tại sao lại mất trí nhớ?
Một năm trước, hắn từng nghĩ việc tìm lại được Bình An là chuyện lớn nhất, đúng đắn nhất hắn từng làm trong đời.
Nhưng từ khi tìm được nàng, từng cơ duyên xuất hiện, hắn không còn là tên ăn chơi bị khinh thường năm nào.
Dĩ nhiên, hắn phải đòi lại công lý cho mười năm đã mất của Bình An.
Bỗng nhiên, Tiết Hạo đá văng một cánh cửa. Các nha hoàn hét lên. Trưởng tử họ Triệu nổi giận: "Đây là nơi ở của Quận chúa Ngọc Cầm!"
Ý là, dù gì nàng ta cũng là quận chúa, nên chừa chút mặt mũi.
Tiết Hạo chẳng thèm nghe, lục tung rương hòm. Trong ánh mắt bàng hoàng của bọn nha hoàn và người nhà họ Triệu, hắn lôi ra một con hổ vải cũ kỹ.
...
Trong lư hương khắc hình rồng đang bốc khói, mùi long diên hương xa xỉ lan tỏa nặng nề.
Trong điện, Vương gia và Vạn Tuyên Đế đang đánh cờ. Qua một cánh cửa, Chu công công đứng chờ bên ngoài.
Ông biết, hôm nay Vương gia muốn khám phủ họ Triệu là để tìm kẻ hạ độc. Nhưng chỉ cần bên Triệu kịp phản ứng, đẩy một tên hạ nhân ra chịu tội, thì cùng lắm cũng chẳng động được đến gốc rễ.
Ông đoán Vương gia chắc muốn tìm sơ hở của Thái tử. Nhưng nếu không có chứng cứ Thái tử thông đồng phản quốc, thì e vẫn như mọi lần, chẳng được gì.
Chu công công còn nhớ, cha nuôi ông từng cảm thán: Bệ hạ và Vương gia, tình cha con còn thân hơn cả ruột thịt.
Nhưng hoàng thất mà, cha con ruột còn vô tình huống gì cha con họ hàng? Đang cảm thán, chợt có người tới báo.
Thái giám đưa tin vẻ mặt khá kỳ lạ.
Chu công công hạ thấp giọng: "Chẳng lẽ thật sự tìm ra lỗi lầm tày trời của Thái tử?"
Thái giám: "Không phải Thái tử, là Quận chúa Ngọc Cầm..."
"Hài nhất là, người vào phủ họ Triệu khám xét chính là Tiết Hạo. Hắn không tìm ra thủ phạm hạ độc, mà lại tìm được con hổ vải năm xưa mà nhị tiểu thư họ Tiết mất tích từng ôm. Chính Tiết Hạo cũng nhận ra. Lạ thật đấy."
Chu công công là người tâm phúc bán chính thức của vạn tuyên đế, đương nhiên biết rõ chuyện Bình An năm xưa: rốt cuộc là bị đưa về quê hay là bị bắt cóc.
Chỉ trong khoảnh khắc, ông đã hiểu ra, kế hoạch của Vương gia lần này không phải vì chính trị, mà là nhắm thẳng vào Ngọc Cầm!
Có lẽ năm xưa Bình An mất tích, thật sự có liên quan đến nàng ta.
Khi ông vào trong điện báo tin, cảm giác như bị rúng động, thì ra từng nước cờ Vương gia đi, lớp lớp bủa vây, đều không vì quyền lực.
Mà là vì muốn đòi lại công đạo cho Bình An.
-
Khi Ngọc Cầm tới Phượng Nghi cung, Hoàng hậu Trương vừa mới kiểm kê xong sổ sách chi tiêu riêng. Gần đây công chúa xuất giá, hoàng tử thành thân, ngân sách trong cung dùng cũng không ít.
May thay năm năm trước, ngoại tổ phụ của Dự vương, nguyên lão đại tướng quân đã đánh lui người Oa Lạt phương Bắc, khiến biên cương yên ổn suốt ngần ấy năm. Nhờ thế quốc khố ngày càng dồi dào, đất nước phồn vinh, chi tiêu trong hậu cung cũng rộng rãi hơn nhiều.
Hoàng hậu Trương hỏi bà vú bên cạnh: "Ngọc Tuệ bao giờ xuất giá?"
Bà vú đáp: "Tiểu quận chúa định hôn vào tháng Chín năm nay ạ."
Hoàng hậu Trương bảo: "Ngọc Tuệ mới mười sáu, Ngọc Cầm thì tận mười tám mới gả, sao Thái tử phi không thể giữ Ngọc Tuệ lại thêm hai năm?"
Chuyện nhà của thiên gia, bà vú chỉ mỉm cười không đáp.
Lòng người vốn là thịt mềm, có thiên vị cũng chẳng lạ gì. Cũng chính vì thế mà Hoàng hậu Trương rất thương yêu Ngọc Tuệ, chỉ tiếc rằng đứa nhỏ này tính tình bộc trực, yêu ghét rõ ràng, dễ bị người ta lợi dụng làm quân cờ.
Đúng lúc này, nữ quyến của Đông cung tới.
Lý thị nói sơ qua sự việc, rồi bực bội than: "Mẫu hậu, Ngọc Cầm thông minh như vậy, làm sao có thể hạ độc vào món đồ tự tay mình tặng chứ? Giờ thì hay rồi, người không biết lại tưởng bệ hạ định trị tội nhà họ Triệu, thế chẳng phải mất mặt chết đi được!"
Hoàng hậu Trương nghe mà trong lòng vừa giận vừa bất lực.
Từ sau vụ ám sát ở mùa thu săn, bà đã ra chiêu khiến vạn tuyên đế xúc động nhớ lại những ngày tháng gian khổ thuở còn là tiềm đế, qua đó tha cho sự l* m*ng của Thái tử. Cũng từ đó, bà yêu cầu Thái tử phải thu hồi toàn bộ tai mắt cài cắm bên cạnh Vạn Tuyên đế.
Bản thân bà càng phải sống khiêm nhường, không dám phung phí tình cảm đã tích góp suốt hai mươi năm với hoàng thượng.
Đã hai mươi năm rồi, không còn là thuở ở quê nữa. Khi ấy khóc lóc ăn vạ còn có thể làm nên chuyện, nay thì đâu dễ thế?
Thế mà đến khi Lý thị đến cầu cứu, bà mới hay Dự vương đã tìm gặp Vạn Tuyên đế, mới biết thì ra Đông cung vẫn chưa thu tay lại, còn tiếp tục dò thám từ điện Hưng Hoa!
Hoàng hậu Trương tự nhủ, lúc này không phải lúc trách mắng Đông cung, còn có chuyện quan trọng hơn.
Bà quay sang nhìn Ngọc Cầm: "Chuyện này thì bảo nhà họ Triệu đẩy một người ra chịu tội là được, có gì khó đâu."
Ngọc Cầm sắc mặt đầy uất ức: "Tôn nữ sợ phủ Vương gia sẽ lấy chuyện mười một năm trước, vụ Bình An nhà họ Tiết bị bắt cóc, ra làm lý do xoáy sâu."
Lý thị là người phản ứng đầu tiên không hiểu: "Con sợ chuyện đó làm gì? Chuyện đó thì liên quan gì đến con?"
Ngọc Cầm đáp: "Mười một năm trước, con từng mua một tiểu cô nương từ tay một tên buôn người."
Năm đó là tiết Thượng Nguyên, đèn hoa rực rỡ, phố phường đông nghịt người. Ngọc Cầm khi ấy mới tám tuổi, ôm lò sưởi tay, ngồi trong kiệu của Đông cung, buông rèm nhìn ra phố, ánh mắt đầy chán chường.
Nàng ta không muốn về Đông cung, vì nơi đó có một đứa em gái ngốc nghếch.
Chỉ cần nàng ta khẽ buông một câu "con chính, con thứ khác nhau", là Ngọc Tuệ liền lập tức không cần suy nghĩ mà đi bắt nạt hai đứa con gái của Lương thị – lương đệ của Thái tử. Thật sự quá ngu ngốc, đã vậy còn xấu xí.
Nàng ta nghĩ, giá mà có một đứa em gái khác thì tốt biết mấy, phải là đứa xinh đẹp, đáng yêu, giống như tiểu tiên nữ nhà họ Tiết ấy, cô bé đó thật tuyệt.
Nàng ta rất muốn có một người em gái như vậy, nàng ta sẽ mua thỏ nhỏ tặng để em chơi.
Nghĩ tới đây, Ngọc Cầm nói với người khiêng kiệu: "Tới phủ họ Tiết."
Đúng lúc đó, nàng ta tình cờ nhìn thấy một kẻ thần sắc khả nghi, đang ôm trong lòng một bé gái đang hôn mê.
Đứa bé mặc bộ y phục màu đỏ ánh bạc, tóc búi hai chỏm, má phấn trắng hồng, đáng yêu đến độ khiến người ta mềm lòng.
Chính là Bình An lúc còn nhỏ.
Ngọc Cầm trong lòng mừng rỡ, liền gọi bà vú bên cạnh: "Chặn người đó lại!"
-
Mười một năm sau, tại Phượng Nghi cung, Ngọc Cầm đưa tay lau nước mắt, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào: "Năm đó, con không biết đứa bé ấy chính là Bình An của nhà họ Tiết. Mãi đến hôm sau khi kinh thành bị phong toả, con mới biết, nhưng cũng đúng lúc đó lại hay tin Bình An lại mất tích rồi."
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Lại nói, Chu thị và Trương Đức Phúc vừa mới định rời đi, cảnh tượng một nhóm thị vệ bất ngờ vây lấy bọn họ khiến cả hai giật nảy mình.
Trương Đức Phúc theo bản năng sờ lấy thứ đang đeo sau lưng.
Nhà ông ba đời bị cấm vào kinh, nhưng ông vẫn mang theo kim thư thiết khoán, chính là để phòng ngừa tình huống hôm nay, vi phạm gia huấn, lại còn bị hoàng gia bắt được, thì cũng phải giữ lại được cái mạng nhỏ.
Lý Kính lập tức báo rõ thân phận, là thị vệ thuộc phủ Dự Vương. Chu thị và Trương Đức Phúc tuy hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở ra xong, tim lại tiếp tục treo lên.
Trương Đức Phúc vội nói: "Đại nhân minh xét! Chúng tôi đều là lương dân lương thiện, tuyệt đối không có ý gì khác!"
Lý Kính tai khẽ rung, nghe một hồi, rồi dừng lại, lịch sự hỏi: "Nếu tại hạ đoán không lầm, hai vị là Chu phu nhân và Trương lão gia?"
Lần đầu tiên có người gọi mình là "phu nhân" và "lão gia", Chu thị và Trương Đức Phúc cảm thấy nhồn nhột như bị kiến bò khắp người.
Chu thị hỏi: "Đại nhân sao lại biết..."
Lời còn chưa dứt, bà lập tức ngưng lại. Với thân phận của Vương gia Bùi Thuyên, trước khi cưới hẳn đã điều tra qua quê quán ở Hoàn Nam, biết họ không có điểm khả nghi gì.
Chỉ là Chu thị không ngờ, ngay ngày đầu đại hôn, khi Vương gia và Bình An trở về Vương phủ, chỉ vì một lần Bình An quay đầu nhìn lại, Vương gia đã cho người tra sổ lộ dẫn vào kinh, quả nhiên phát hiện có cặp phu phụ họ Trương đến từ Hoàn Nam.
Thế nên hôm nay mới có vụ Lý Kính đợi thỏ bên gốc cây.
Lý Kính chắp tay hành lễ: "Vương gia vẫn luôn ghi nhớ việc Vương phi có cha mẹ nuôi ở Hoàn Nam, gần đây phủ có hỉ sự, lại không thể mời nhạc phụ mẫu đến dự lễ, đúng là Vương phủ có phần thiếu sót."
Trương Đức Phúc chưa từng nghe ai nói chuyện văn nhã đến vậy, liền đáp: "Đâu dám, đâu dám."
Lý Kính lại nói: "Xin mời hai vị tới phủ Quốc công gặp Vương phi hàn huyên một chút."
Chu thị và Trương Đức Phúc khó tránh khỏi dao động. Chốc lát sau, Chu thị đã bình tĩnh lại, nói: "Thôi... vẫn là không nên."
Lý Kính khó hiểu: "Sao lại không muốn gặp?"
Chu thị khẽ thở dài: "Đại nhân chắc chưa có con, đúng không?"
Một khi đã gặp mặt, dù chỉ là thoáng qua, e là sẽ chẳng thể rời đi nổi nữa. Mà kiếp này bọn họ không thể ở lại vùng Kinh Kỳ.
Lý Kính quả thật chưa lập gia đình. Nhưng mệnh lệnh của Vương gia đã rõ rànó, dù thế nào cũng phải giữ được cha mẹ nuôi của Vương phi lại. Hắn liền nói: "Cứ đứng đây mãi cũng không hay, chi bằng theo tại hạ đến một chỗ uống ly trà?"
...
Trong phủ Quốc công.
Bùi Thuyên đang ở tiền viện xã giao với nhạc phụ, nhạc huynh. Qua cổng chạm hoa đến hậu viện, bọn nha hoàn lớn nhỏ nô nức chạy khắp nơi: "Nhị tiểu thư về rồi ạ!"
Trong các lầu viện, tại Thính Vũ các, Tiết Thường An đang lật quyển Lưu Hầu Thế Gia, Hồng Diệp thúc giục: "Tam tiểu thư, nhị tiểu thư về rồi, chúng ta mau qua xem đi!"
Tiết Thường An chỉnh lời: "Phải gọi là Vương phi."
Hồng Diệp: "Dạ dạ, Vương phi nương nương về rồi, không qua nhìn chút sao?"
Tiết Thường An rời mắt khỏi sách: "Vội gì, chắc chắn giờ này đang bên Xuân Hành viện trò chuyện với mẫu thân rồi, đợi một chút cũng không muộn."
Hồng Diệp im bặt. Nàng ấy cố ý đợi thêm lát nữa, quả nhiên, quyển sách trên tay Tiết Thường An hồi lâu vẫn chưa lật thêm trang nào.
Hồng Diệp cười trộm, lại hỏi: "Giờ thì được chưa?"
Tiết Thường An lúc này mới buông sách: "Đi thôi."
Trong Xuân Hành viện, Phùng phu nhân nắm tay Bình An, bắt mạch cổ tay nàng, rồi nâng gương mặt yêu dấu: "Mấy hôm nay con sống có quen không?"
Bàn tay mẹ lúc nào cũng ấm áp, Bình An dụi nhẹ vào lòng bàn tay bà, đáp: "Con quen rồi."
Phùng phu nhân chợt nhớ đến lúc Bình An trước khi cưới xem tranh phòng hỏa, mặt chẳng hề đỏ, không khỏi quan tâm: "Chuyện vợ chồng... thuận lợi chứ?"
Lần này, Bình An chớp nhẹ mắt. Một lát sau, vành tai trắng nõn như ngọc của nàng dần nhiễm một tầng mây đỏ.
Không cần nói thêm lời nào nữa.
Phùng phu nhân vừa vui vừa xót, dặn dò con gái một hồi những lời riêng tư, tuy không nỡ, nhưng cũng phải để Bình An đi thăm chị em.
Sau khi nàng đi, bà hỏi Thải Chi tình hình bên Vương phủ. Thải Chi liền thuật lại: "Chỉ còn thiếu chìa khóa kho riêng của Vương gia."
Phùng phu nhân cười nhạt: "Vương phủ còn dễ nói. Phủ Quốc công chúng ta lập phủ bao năm, bao nhiêu đời nô tài ăn bám, gốc rễ chằng chịt."
"Muốn lấy lại quyền từ tay bọn chúng, chúng nó có trăm ngàn cách qua mặt lừa gạt, đục khoét vơ vét, đáng giận lắm."
Nếu không nhờ Tần lão phu nhân, phủ Quốc công e rằng đến nay vẫn là cánh diều đứt dây.
Thải Chi: "Đúng thế, nên giờ Lục Cúc và quản sự đều ở ngoại viện, còn trong thì chỉ có nô tỳ, Thanh Liên, Chu Đường, Như Ý trông nom."
Toàn là bốn nha hoàn hồi môn cấp một.
Phu nhân vỗ tay nàng ấy, xúc động nói: "Đứa trẻ ngoan."
Thải Chi đáp: "Nhờ phu nhân lo liệu chu đáo. May mà Vương gia đối với Vương phi thì rộng lượng, mà với người bên phủ chúng ta cũng không khác gì."
Phùng phu nhân nhớ lại lúc ở cổng chính, dù Vương gia ánh mắt lạnh nhạt, nhưng một tay vẫn luôn nắm tay Bình An.
Đốt ngón tay chàng cài vào tay nàng, chặt chẽ như một, đến mức bà cũng phải buông tay.
Xưa nay gả con cho hoàng tử đều vì lợi ích. Hoàng tử có sủng ái, cũng chỉ như mây sáng sớm, sương chiều.
Nhưng trực giác của bà cho rằng, Dự Vương đối với Bình An, không phải là loại đó.
Có lẽ đó chính là hình dung mà bà từng mơ đến về một đôi vợ chồng thật sự.
-
Tiền viện, chính đường.
Bùi Thuyên ngồi vị trí chủ tọa, bên phải là Lưu công công hầu cận, bên trái là Tiết Hãn, Tiết Chú, Tiết Hạo lần lượt ngồi trên ghế quan mạo. Mấy người nói với Bùi Thuyên dăm ba câu, rồi cũng không biết nên tiếp gì.
Thật sự là tính tình Vương gia quá đỗi lạnh lùng, ba người Tiết gia cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Tiết Hãn đang cố moi chuyện thì thấy Bùi Thuyên đặt tách trà xuống, thản nhiên hỏi Tiết Hạo: "Cấm vệ quân thế nào?"
Tiết Hạo có thể phá lệ vào Cấm vệ chính là do Dự Vương an bài, giờ hỏi cũng hợp lẽ.
Tiết Hạo lập tức nghiêm túc đáp: "Hồi Vương gia, mọi sự đều ổn."
Ánh mắt Bùi Thuyên chuyển qua nhìn Tiết Hãn.
Tiết Hãn lăn lộn quan trường bao năm, sao không hiểu được hàm ý trong mắt kia, lập tức đứng dậy, kéo theo con cả nói: "Ta và Chú ca nhi còn chút việc, xin lui trước."
Chính đường chỉ còn lại Bùi Thuyên và Tiết Hạo.
Tiết Hạo khẽ toát mồ hôi. Dù sao Dự Vương cũng là phu quân của em gái mình, nhưng hắn nào dám tự nhận là "anh vợ".
Còn đang nghi hoặc tại sao Vương gia lại giữ mình lại, thì Bùi Thuyên đã lên tiếng: "Từng tham gia truy nhà chưa?"
Cấm vệ quân là quân ở kinh thành, cũng có dính líu đến chuyện lục soát tịch biên. Tiết Hạo tuy không rõ Vương gia hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn đáp: "Từng có."
Ngay sau đó, Bùi Thuyên nói: "Chiều nay, ngươi dẫn người lục soát phủ Thượng thư Bộ Hình – Triệu Tiến Xương."
Triệu thượng thư là người phe Thái tử, lại là vị đại thần nhị phẩm duy nhất còn lại trong triều của Thái tử. Con trưởng của ông ta từng cưới quận chúa Ngọc Cầm vào tháng 11 năm Thái Khang thứ 18.
Tiết Hạo lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Thuyên, liền hiểu rõ đây là mệnh lệnh.
Dù hắn đầu óc không lanh lợi lắm, nhưng sau thời gian rèn giũa ở Cấm vệ, khả năng nắm bắt tình thế đã linh hoạt hơn nhiều.
Hắn lập tức hành lễ theo nghi thức quân thần: "Thuộc hạ lĩnh mệnh! Nhất định sẽ nghiêm ngặt lục soát Triệu phủ!"
Lời vừa dứt, Lưu công công bước tới, lấy từ thắt lưng ra một vật đưa cho Tiết Hạo.
Đó là một con hổ bông cũ kỹ, trên còn dính vết bùn đất.
Tiết Hạo thấy rất quen mắt, nhất thời chưa nhận ra.
Lưu công công nhắc khẽ: "Nhị gia còn nhớ không? Đây là món đồ chơi lúc nhỏ của Vương phi, tìm được ở chỗ đám bắt cóc."
Một câu thôi, trong lòng Tiết Hạo như có bão nổi, bắt cóc?! Chính là bọn mà phủ Quốc công đã truy tìm bao năm, thù hận tận xương kia sao?!
Hắn mấp máy môi hồi lâu mới nhận lấy hổ bông, chợt nhớ ra, đúng rồi, thứ này là do bên nhà mẹ đẻ của Phùng phu nhân gửi từ Dương Châu, chỉ có một cái, không thể nhầm.
Lưu công công lại nói: "Nhị gia còn nhớ mấy tháng trước, ngài từng chặn lại một tin truyền từ tay quận chúa Ngọc Cầm chứ?"
Tiết Hạo: "Là quyển kinh Phật đó?"
Lưu công công: "Phải, trong ấy quận chúa căn dặn tâm phúc đừng hành động dại dột. Sau này, nhờ ám vệ bắt được tên đó, mới lần ra bọn bắt cóc."
Từ đó mới có được con hổ bông vương bụi bao năm này.
Nhưng khi đó chuẩn bị đại hôn, không thể làm rối, nên phải đợi thời cơ.
Tiết Hạo còn rất nhiều câu muốn hỏi: kẻ bắt cóc là ai, tìm ra sao, hổ bông liên quan gì đến Ngọc Cầm v.v.
Nhưng hắn có một ưu điểm, rằng cái gì nên hỏi, cái gì không, hắn tự biết.
Chỉ hỏi một câu: "Muốn dùng thứ này làm gì?"
Bùi Thuyên nhìn hắn.
Trước kia chàng không mấy xem trọng nhà họ Tiết, nhưng Tiết Hạo tư chất khá, quan trọng là thật lòng thương Bình An.
Mà chuyện này, chỉ có để người nhà họ Tiết ra tay mới tuyệt hậu hoạn.
Bùi Thuyên chỉ lạnh nhạt đáp: "Đây sẽ là thứ ngươi tìm được tại Triệu phủ."
Tiết Hạo cất kỹ hổ bông, nghiêm túc: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
...
Trong Xuân Hạnh viện, Tiết Thường An cuối cùng cũng gặp được Bình An.
Nghĩ đến việc hôm Bình An xuất giá mình đã thất thố, nàng ấy có phần ngại ngùng, chỉ là không để lộ ra mặt, may sao Bình An cũng không nhắc tới, nên nàng ấy mới thấy thoải mái hơn.
Hai chị em vừa trò chuyện, vừa đánh cờ tướng, bất ngờ, Bình An dùng một chiêu dọa pháo, chặn kín đường tướng của Tiết Thường An.
Tiết Thường An: "Sao cơ, ta thua rồi?"
Lúc nàng ấy còn ngơ ngác, trước mặt đã xuất hiện một ngón tay trắng nõn.
Bình An đưa tay lắc lắc, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn: "Ván sau, ta nhường muội một nước."
Tiết Thường An: "..."
Ngoài sân, Thanh Liên gọi: "Vương phi nương nương, cơm dọn xong rồi ạ!"
Cơm hồi môn được bày ở tiền viện, cả nhà đủ tám người đều có mặt.
Lão phu nhân từ viện Di Đức cũng đến, bà cụ hành lễ với Bùi Thuyên và Bình An. Bùi Thuyên bảo Thải Chi và Tuyết Chi đỡ lão phu nhân, nói: "Lão thái quân khách khí rồi."
Phùng phu nhân nhìn trong mắt, càng thêm hài lòng. Tính Vương gia lạnh, nhưng lại không hề làm cao với nhà họ Tiết.
Bình An cũng gọi: "Tổ mẫu."
Nàng cẩn thận nhìn lão phu nhân, không gầy đi.
Mà lão phu nhân cũng đang đánh giá nàng, rất khẽ thở phào.
Theo lễ, Bình An và Vương gia ngồi ở vị trí thượng tòa, những người còn lại theo thứ bậc mà ngồi xuống, lần lượt tới Tiết Thường An, Tiết Hạo, Tiết Chú.
Phùng phu nhân sáng nay tâm trạng nặng nề, giờ lại mừng rỡ, hai thái cực đối lập, thành ra ăn không ngon, chỉ dùng mấy đũa rau, cơm cũng không đụng tới mấy.
Người ăn ít thứ hai trong bữa, không phải lão phu nhân, mà là Tiết Hạo, trông như có tâm sự, chỉ là không ai để ý.
Bữa cơm diễn ra hòa thuận vui vẻ. Bỗng một nha hoàn bưng hộp đồ ăn của Lâm Giang Tiên bước vào: "Thưa phu nhân, đây là Lâm Giang Tiên đưa tới."
Với quan hệ giữa Vương gia và Lâm Giang Tiên, bên đó đương nhiên sẽ góp vui.
Hổ Phách mở hộp ra, bên trong chia làm hai tầng, có tám bát chè ngân nhĩ sơn dược hạt sen, ăn tráng miệng sau cơm là vừa.
Mùi thơm khiến Bình An khẽ động cánh mũi.
Phùng phu nhân vui vẻ: "Vương phi muốn ăn không, mau bày lên đi!"
Bình An gật đầu, chiếc tua ngọc trên chuỗi anh lạc nơi cổ nàng khẽ va vào mặt bàn, phát ra tiếng "đinh".
Bùi Thuyên liếc qua, ra hiệu cho Thải Chi: "Gỡ chuỗi anh lạc xuống."
Thải Chi: "Vâng."
Chuỗi này là Ngọc Cầm quận chúa tặng, Thải Chi từ lâu đã muốn tháo. Nàng ấy cẩn thận tháo xuống, đưa cho Thanh Liên, bên kia Tuyết Chi và Hổ Phách đang bày chè ra.
Lúc này, Lưu công công lên tiếng: "Phiền cô nương kiểm tra giúp."
Thải Chi: "Vâng."
Với thân phận đặc biệt của Bùi Vương, mọi đồ bên ngoài đưa vào đều phải kiểm độc. Việc này trước kia do Lưu công công làm, giờ giao cho người thân cận bên Vương phi.
Tiết Hãn và lão phu nhân đều rõ điều đó, liền ra hiệu cho Hổ Phách, Tuyết Chi dừng tay.
Thải Chi mở gói ngân châm, rút ra một cây bạc sáng lóa, vừa xắn tay áo, chuẩn bị thử từng bát chè.
Bỗng dưng ngân châm đen lại.
Giữa ánh mắt mọi người, mặt Thải Chi lập tức trắng bệch. Nàng ấy cố nén không đánh rơi châm xuống đất, đặt nó lên bàn. Phần châm tiếp xúc tay nàng ấy đều đen cả!
Tuyết Chi phản ứng đầu tiên: "Có độc!"
Phùng phu nhân: "Cái gì?!"
Bùi Thuyên kéo Bình An đứng dậy, lui về sau hai bước.
Tiết Hãn thất kinh, công lực tu dưỡng sụp đổ, quát: "Mau hộ giá! Người của Lâm Giang Tiên đi chưa?!"
Phản ứng đầu tiên là chè có độc, phải tra người của Lâm Giang Tiên.
Lão phu nhân ho nhẹ: "Thải Chi chưa hề đụng vào chè."
Không phải chè có độc.
Phùng phu nhân tay nắm ngực áo: "Vậy... độc từ đâu?"
Thải Chi lúc này mới kịp định thần, nói: "Ta vừa đụng vào chuỗi anh lạc. Mà chuỗi đó là quận chúa Ngọc Cầm tặng!"
"Cạch" Thanh Liên đang cầm chuỗi, dùng khăn gói lại, bất ngờ làm rơi xuống.
Bình An khẽ cau mày, nhìn chăm chăm chuỗi anh lạc.
Sợ nàng hoảng, lão phu nhân dặn Tuyết Chi: "Đưa tiểu thư lui xuống."
Bình An và Tiết Thường An lui ra khỏi tiền sảnh, có nha hoàn mang nước đến. Bình An quay đầu nhìn lại, thấy chuỗi anh lạc đang ngâm trong nước, Thải Chi lại dùng ngân châm mới thử, lại đen tiếp.
Trong phòng, Phùng phu nhân nghĩ đến việc trước đó Bình An từng đeo chuỗi này, liền hoảng hốt bật dậy: "Mau mời đại phu đến xem cho Bình An và Thải Chi!"
Bà hôm nay ăn ít, mắt hoa, suýt ngã, Tiết Hãn vội đỡ, may mà ổn.
Lão phu nhân trấn an: "Đừng rối loạn. Tuyết Chi, mau đi mời đại phu."
Bùi Thuyên nói: "Đến Vương phủ mời Lâm thái y."
Lưu công công tháo lệnh bài Vương phủ, giao cho Tuyết Chi.
Tuyết Chi: "Vâng."
Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ dao động: "Bổn Vương vào cung."
Lão phu nhân biết nhà cần người chủ trì cục diện, liền nói: "Phiền Vương gia."
Một cỗ xe ngựa từ phủ họ Triệu lăn bánh đến cổng Tây Hoa của hoàng cung.
Ngọc Cầm bước xuống xe. Nàng ta đã nghe nói chuyện xảy ra ở nhà họ Tiết hôm nay, nhưng dáng đi vẫn thong dong, sắc mặt cũng bình thản.
Bởi nàng ta biết rõ, mình không hề giở trò gì trên chuỗi ngọc kia, độc là do phủ Vương gia bịa ra.
Nhưng dù có phủ nhận hay không, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Vương gia làm việc kín kẽ, nàng ta càng biện hộ, chỉ càng bị kéo vào vòng xoáy những chứng cứ bất lợi. Chi bằng cứ nhận, cùng lắm là xé toạc mặt với phủ họ Tiết và Vương phủ.
Huống chi, sau lưng nàng ta còn có Thái hoàng thái hậu, chuyện này rồi cũng sẽ được nhẹ tay xử lý thôi.
Tới Đông cung, Ngọc Tuệ cũng đang có mặt. Thái tử phi Lý thị lo lắng hỏi: "Chuyện độc là thế nào vậy?"
Ngọc Cầm đáp: "Mẫu thân, không phải do con bỏ độc. Ai lại đi bỏ độc vào món đồ chính mình dâng tặng chứ?"
Lý thị vốn tin tưởng Ngọc Cầm, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng: "Lý thì là thế, nhưng Vương gia đã vào cung rồi. Chuyện bé xé ra to, ta sợ hắn sẽ nhằm vào con."
Ngồi một bên, Ngọc Tuệ nghe mà lòng lạnh tanh. Khi trước nàng ta bị Ngọc Cầm đổ oan, suýt chút nữa mất luôn danh hiệu Quận chúa, mẫu thân lại ép nàng ta nhận sai. Giờ y hệt chuyện đó rơi lên người Ngọc Cầm, mẫu thân lại sợ nàng ta bị oan uổng!
Ngọc Tuệ lạnh lùng cười nhạt: "Tỷ tỷ, chứng cứ rõ ràng, chẳng phải tỷ trước kia cũng từng trộm thỏ nhà họ Tiết sao? Tỷ không sợ à?"
Lý thị quát: "Con ăn nói với tỷ con kiểu gì vậy?"
Ngọc Cầm cười nhạt nhìn Ngọc Tuệ: "Chỉ là một chuỗi ngọc thôi, qua tay bao nhiêu người, ta sợ cái gì?"
Nàng ta lại quay sang nói với Lý thị: "Mẫu thân, cứ hồi đáp với Hoàng thúc tổ rằng, đúng là con tặng chuỗi ngọc ấy, nhưng không rõ bị giở trò ở khâu nào. Xin được về phủ tra xét kỹ hạ nhân."
Lý thị lập tức thấy yên tâm. Bao nhiêu lỗi cũng là do người dưới giở trò, liên quan gì đến Ngọc Cầm? Thế là bà ta lập tức sai thái giám: "Tới điện Hưng Hoa, bẩm rằng: phủ họ Triệu có hạ nhân hành vi không sạch sẽ, sau này nhất định sẽ tra rõ, cho Vương phủ và nhà họ Tiết một lời công đạo."
Một tuần trà sau, thái giám hớt hải quay lại: "Không xong rồi, Vương gia nói: nếu đã thế, vậy thì khám phủ họ Triệu!"
Lý thị kinh hoảng: "Cái gì? Hắn dám sao?!"
Triệu thượng thư là trọng thần phe Thái tử, chẳng lẽ Vương gia định ra tay với ông ta?
Lúc này Ngọc Cầm mới sực hiểu ra.
Nếu nàng ta còn chưa xuất giá, thì dù Vương gia có muốn khám Đông cung cũng không thể được. Nhưng hiện tại, người suýt bị hạ độc là Vương gia, mà nàng ta thì đã xuất giá, vậy nên khám phủ thần tử là chuyện hoàn toàn hợp lý!
Quả nhiên, thái giám nói: "Bệ hạ đã đồng ý."
Ngọc Cầm khẽ nhíu mày.
Lần trước, khi nàng ta giở trò với con thỏ, bị giam lỏng trong cung Thái Thọ của Nguyên Thái phi, nàng ta cứ nghĩ rằng chỉ cần gả đi rồi, thì Vương gia sẽ không làm gì được nữa.
Quả thật sau đó không có động tĩnh gì, nàng ta cảnh giác hai tháng, rồi tưởng là mọi chuyện đã qua, không ngờ vừa mới lơi lỏng cảnh giác, thì cú đánh lại ập đến.
Quả thật là lòng dạ Vương gia, sâu không lường được.
Tâm trạng nàng ta bỗng trầm xuống, thoáng cảm thấy mình thông minh mà lại bị thông minh hại.
Lý thị lại rối rít: "Rốt cuộc là sao? Sao bệ hạ lại đồng ý chứ? Có khi nào liên lụy đến cả Đông cung không?"
Ngọc Cầm điều chỉnh lại cảm xúc, đáp: "Không sao đâu. Cha chồng con làm người luôn cẩn trọng. Vương gia có muốn moi móc thì cũng vô ích thôi."
Lý thị gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, Triệu đại nhân đâu phải ngu ngốc. Vương gia làm rầm rộ như vậy, cũng chẳng tìm được gì."
Đúng lúc đó, tay Ngọc Cầm run lên, tách trà rơi xuống đất vỡ tan.
Không ổn rồi, nàng ta bị đánh lạc hướng! Mục tiêu của Bùi Thuyên chưa từng là Đông cung!
Nàng ta vội vàng đứng dậy: "Con muốn đến gặp Hoàng hậu!"
Lý thị chưa từng thấy con gái thất thố đến vậy, kinh ngạc: "Không phải nói chuyện chẳng nghiêm trọng gì sao?"
Ngọc Tuệ chẳng thèm quan tâm, Ngọc Cầm gặp nạn càng khiến nàng ta hả dạ: "Muộn rồi, bây giờ mới biết sợ à? Cấm vệ quân đã tới nơi rồi!"
Cùng lúc đó, Tiết Hạo dẫn theo cấm vệ quân, bao vây kín phủ họ Triệu. Gia nhân canh cổng luống cuống: "Các vị quân gia, chuyện này là thế nào?"
Tiết Hạo giơ thánh chỉ lên cao, trầm giọng tuyên: "Phụng chỉ của bệ hạ, nghi ngờ phủ này chứa chấp kẻ mưu đồ hạ độc Vương gia!"
Gia nhân kinh hãi: "Làm sao có thể!"
Chưa kịp phản ứng gì, cấm vệ quân đã chia hướng xông vào khắp nơi trong phủ, khiến phủ họ Triệu rơi vào tình trạng như lâm đại địch.
Sắc mặt Tiết Hạo nghiêm trọng, mồ hôi trong lòng bàn tay ướt đẫm chuôi kiếm.
Tin về việc vụ bắt cóc Bình An năm xưa có liên quan đến Ngọc Cầm được Vương gia gửi đến cho hắn khoảng một canh giờ trước.
Hắn cũng muốn biết: tại sao Bình An lại mất tích suốt mười năm? Tại sao lại mất trí nhớ?
Một năm trước, hắn từng nghĩ việc tìm lại được Bình An là chuyện lớn nhất, đúng đắn nhất hắn từng làm trong đời.
Nhưng từ khi tìm được nàng, từng cơ duyên xuất hiện, hắn không còn là tên ăn chơi bị khinh thường năm nào.
Dĩ nhiên, hắn phải đòi lại công lý cho mười năm đã mất của Bình An.
Bỗng nhiên, Tiết Hạo đá văng một cánh cửa. Các nha hoàn hét lên. Trưởng tử họ Triệu nổi giận: "Đây là nơi ở của Quận chúa Ngọc Cầm!"
Ý là, dù gì nàng ta cũng là quận chúa, nên chừa chút mặt mũi.
Tiết Hạo chẳng thèm nghe, lục tung rương hòm. Trong ánh mắt bàng hoàng của bọn nha hoàn và người nhà họ Triệu, hắn lôi ra một con hổ vải cũ kỹ.
...
Trong lư hương khắc hình rồng đang bốc khói, mùi long diên hương xa xỉ lan tỏa nặng nề.
Trong điện, Vương gia và Vạn Tuyên Đế đang đánh cờ. Qua một cánh cửa, Chu công công đứng chờ bên ngoài.
Ông biết, hôm nay Vương gia muốn khám phủ họ Triệu là để tìm kẻ hạ độc. Nhưng chỉ cần bên Triệu kịp phản ứng, đẩy một tên hạ nhân ra chịu tội, thì cùng lắm cũng chẳng động được đến gốc rễ.
Ông đoán Vương gia chắc muốn tìm sơ hở của Thái tử. Nhưng nếu không có chứng cứ Thái tử thông đồng phản quốc, thì e vẫn như mọi lần, chẳng được gì.
Chu công công còn nhớ, cha nuôi ông từng cảm thán: Bệ hạ và Vương gia, tình cha con còn thân hơn cả ruột thịt.
Nhưng hoàng thất mà, cha con ruột còn vô tình huống gì cha con họ hàng? Đang cảm thán, chợt có người tới báo.
Thái giám đưa tin vẻ mặt khá kỳ lạ.
Chu công công hạ thấp giọng: "Chẳng lẽ thật sự tìm ra lỗi lầm tày trời của Thái tử?"
Thái giám: "Không phải Thái tử, là Quận chúa Ngọc Cầm..."
"Hài nhất là, người vào phủ họ Triệu khám xét chính là Tiết Hạo. Hắn không tìm ra thủ phạm hạ độc, mà lại tìm được con hổ vải năm xưa mà nhị tiểu thư họ Tiết mất tích từng ôm. Chính Tiết Hạo cũng nhận ra. Lạ thật đấy."
Chu công công là người tâm phúc bán chính thức của vạn tuyên đế, đương nhiên biết rõ chuyện Bình An năm xưa: rốt cuộc là bị đưa về quê hay là bị bắt cóc.
Chỉ trong khoảnh khắc, ông đã hiểu ra, kế hoạch của Vương gia lần này không phải vì chính trị, mà là nhắm thẳng vào Ngọc Cầm!
Có lẽ năm xưa Bình An mất tích, thật sự có liên quan đến nàng ta.
Khi ông vào trong điện báo tin, cảm giác như bị rúng động, thì ra từng nước cờ Vương gia đi, lớp lớp bủa vây, đều không vì quyền lực.
Mà là vì muốn đòi lại công đạo cho Bình An.
-
Khi Ngọc Cầm tới Phượng Nghi cung, Hoàng hậu Trương vừa mới kiểm kê xong sổ sách chi tiêu riêng. Gần đây công chúa xuất giá, hoàng tử thành thân, ngân sách trong cung dùng cũng không ít.
May thay năm năm trước, ngoại tổ phụ của Dự vương, nguyên lão đại tướng quân đã đánh lui người Oa Lạt phương Bắc, khiến biên cương yên ổn suốt ngần ấy năm. Nhờ thế quốc khố ngày càng dồi dào, đất nước phồn vinh, chi tiêu trong hậu cung cũng rộng rãi hơn nhiều.
Hoàng hậu Trương hỏi bà vú bên cạnh: "Ngọc Tuệ bao giờ xuất giá?"
Bà vú đáp: "Tiểu quận chúa định hôn vào tháng Chín năm nay ạ."
Hoàng hậu Trương bảo: "Ngọc Tuệ mới mười sáu, Ngọc Cầm thì tận mười tám mới gả, sao Thái tử phi không thể giữ Ngọc Tuệ lại thêm hai năm?"
Chuyện nhà của thiên gia, bà vú chỉ mỉm cười không đáp.
Lòng người vốn là thịt mềm, có thiên vị cũng chẳng lạ gì. Cũng chính vì thế mà Hoàng hậu Trương rất thương yêu Ngọc Tuệ, chỉ tiếc rằng đứa nhỏ này tính tình bộc trực, yêu ghét rõ ràng, dễ bị người ta lợi dụng làm quân cờ.
Đúng lúc này, nữ quyến của Đông cung tới.
Lý thị nói sơ qua sự việc, rồi bực bội than: "Mẫu hậu, Ngọc Cầm thông minh như vậy, làm sao có thể hạ độc vào món đồ tự tay mình tặng chứ? Giờ thì hay rồi, người không biết lại tưởng bệ hạ định trị tội nhà họ Triệu, thế chẳng phải mất mặt chết đi được!"
Hoàng hậu Trương nghe mà trong lòng vừa giận vừa bất lực.
Từ sau vụ ám sát ở mùa thu săn, bà đã ra chiêu khiến vạn tuyên đế xúc động nhớ lại những ngày tháng gian khổ thuở còn là tiềm đế, qua đó tha cho sự l* m*ng của Thái tử. Cũng từ đó, bà yêu cầu Thái tử phải thu hồi toàn bộ tai mắt cài cắm bên cạnh Vạn Tuyên đế.
Bản thân bà càng phải sống khiêm nhường, không dám phung phí tình cảm đã tích góp suốt hai mươi năm với hoàng thượng.
Đã hai mươi năm rồi, không còn là thuở ở quê nữa. Khi ấy khóc lóc ăn vạ còn có thể làm nên chuyện, nay thì đâu dễ thế?
Thế mà đến khi Lý thị đến cầu cứu, bà mới hay Dự vương đã tìm gặp Vạn Tuyên đế, mới biết thì ra Đông cung vẫn chưa thu tay lại, còn tiếp tục dò thám từ điện Hưng Hoa!
Hoàng hậu Trương tự nhủ, lúc này không phải lúc trách mắng Đông cung, còn có chuyện quan trọng hơn.
Bà quay sang nhìn Ngọc Cầm: "Chuyện này thì bảo nhà họ Triệu đẩy một người ra chịu tội là được, có gì khó đâu."
Ngọc Cầm sắc mặt đầy uất ức: "Tôn nữ sợ phủ Vương gia sẽ lấy chuyện mười một năm trước, vụ Bình An nhà họ Tiết bị bắt cóc, ra làm lý do xoáy sâu."
Lý thị là người phản ứng đầu tiên không hiểu: "Con sợ chuyện đó làm gì? Chuyện đó thì liên quan gì đến con?"
Ngọc Cầm đáp: "Mười một năm trước, con từng mua một tiểu cô nương từ tay một tên buôn người."
Năm đó là tiết Thượng Nguyên, đèn hoa rực rỡ, phố phường đông nghịt người. Ngọc Cầm khi ấy mới tám tuổi, ôm lò sưởi tay, ngồi trong kiệu của Đông cung, buông rèm nhìn ra phố, ánh mắt đầy chán chường.
Nàng ta không muốn về Đông cung, vì nơi đó có một đứa em gái ngốc nghếch.
Chỉ cần nàng ta khẽ buông một câu "con chính, con thứ khác nhau", là Ngọc Tuệ liền lập tức không cần suy nghĩ mà đi bắt nạt hai đứa con gái của Lương thị – lương đệ của Thái tử. Thật sự quá ngu ngốc, đã vậy còn xấu xí.
Nàng ta nghĩ, giá mà có một đứa em gái khác thì tốt biết mấy, phải là đứa xinh đẹp, đáng yêu, giống như tiểu tiên nữ nhà họ Tiết ấy, cô bé đó thật tuyệt.
Nàng ta rất muốn có một người em gái như vậy, nàng ta sẽ mua thỏ nhỏ tặng để em chơi.
Nghĩ tới đây, Ngọc Cầm nói với người khiêng kiệu: "Tới phủ họ Tiết."
Đúng lúc đó, nàng ta tình cờ nhìn thấy một kẻ thần sắc khả nghi, đang ôm trong lòng một bé gái đang hôn mê.
Đứa bé mặc bộ y phục màu đỏ ánh bạc, tóc búi hai chỏm, má phấn trắng hồng, đáng yêu đến độ khiến người ta mềm lòng.
Chính là Bình An lúc còn nhỏ.
Ngọc Cầm trong lòng mừng rỡ, liền gọi bà vú bên cạnh: "Chặn người đó lại!"
-
Mười một năm sau, tại Phượng Nghi cung, Ngọc Cầm đưa tay lau nước mắt, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào: "Năm đó, con không biết đứa bé ấy chính là Bình An của nhà họ Tiết. Mãi đến hôm sau khi kinh thành bị phong toả, con mới biết, nhưng cũng đúng lúc đó lại hay tin Bình An lại mất tích rồi."
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 46: Bố cục
10.0/10 từ 38 lượt.