Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 15: Ô mai táo đỏ

83@-

Vốn là yến tiệc được mở ra để chiêu đãi Dự Vương, nay Dự Vương vừa rời đi không bao lâu, tiệc cũng liền tan.


Trước khi đêm buông hẳn, trong phòng đèn nến lờ mờ, trước gương đồng sáng bóng, nha hoàn Thanh Liên đang chải tóc cho Bình An.


Tóc Bình An dài đến tận eo, đen nhánh óng mượt, rũ xuống trong tay, vừa lạnh vừa mềm, Thanh Liên đẩy lược bạc răng mịn từ đỉnh đầu đến tận đuôi tóc, mượt mà không chút vướng mắc.


Thanh Liên có phần mất tập trung, vừa chải tóc vừa ngó nghiêng ra phía ngoài, dường như luôn để tâm đến động tĩnh bên ngoài cửa.


Chốc lát sau, Phùng phu nhân quả nhiên bước vào phòng. Hẳn là Thải Chi đã đi bẩm báo, rằng hôm nay Bình An tình cờ gặp Dự Vương tại lầu gió mát.


Bàn tay Thanh Liên run lên, trong lòng thấp thỏm: nếu Bình An đem chuyện hôm ở Lâm Giang Tiên khai ra hết, tội này, e là nàng ấy không tránh khỏi bị phạt đày ra điền trang!


Quả nhiên, Phùng phu nhân giọng nhẹ nhàng hỏi Bình An: "Con ngoan, hôm nay con gặp Dự Vương điện hạ, đã nói những gì, làm những gì?"


Bình An hơi buồn ngủ, ánh mắt ngái ngủ mông lung. Nghe tiếng mẫu thân, nàng ngoái đầu lại nhìn, chỉ đơn giản đáp: "Cùng nhau xem sách."


Nàng không nhắc tới chuyện ở Lâm Giang Tiên khiến Thanh Liên như được đại xá, trong lòng vừa cảm kích vừa nhẹ nhõm. Dù cô nương ngây ngô không chủ ý che giấu, nhưng lần này lại vô tình giúp nàng ấy một phen.


Trong lòng Phùng phu nhân thì trăm mối ngổn ngang. Thái độ của Dự Vương đối với Bình An, so với dự liệu của bà, hòa nhã hơn nhiều. Bà vừa âm thầm vui mừng, lại vừa lắng lo. Lo ở chỗ, xét đến cùng, Dự Vương đối với Tiết gia, tình cảm không sâu đậm.


Hiện giờ đương gia Tiết Hãn, đang nhậm chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử tại Đô Sát Viện, tính tình thanh liêm cẩn trọng, không kết bè kéo cánh. Thế hệ này của Tiết gia, cả Tiết Chú lẫn Tiết Hạo không một ai lọt vào mắt xanh của Dự Vương.


Tương lai dù Dự Vương có đăng cực Đại Bảo, Tiết gia cũng chỉ có thể hưởng chút vinh hoa bên lề, mà lực bất tòng tâm. Một mối hôn sự đẹp đẽ như vậy, nếu chỉ là nữ nhi đơn phương trèo cao, thì ngày sau con gái bà biết lấy gì làm chỗ dựa?


Trước đây Bình An chưa trở về, Phùng phu nhân chưa từng nghĩ xa như thế. Nay có Bình An ở bên, mối lo âu trong lòng bà mới ngày một nặng nề. Nhưng dù có gấp trăm ngàn lần u sầu, bà cũng tình nguyện nhận lấy, chỉ cần Bình An an ổn trở về.


Bà lặng lẽ nhìn Bình An, đang cân nhắc phải tính toán cho con thế nào mới tốt, thì nghe nàng nhẹ nhàng gọi: "Mẹ."


Phùng phu nhân hoàn hồn, dịu dàng đáp: "Con muốn gì?"



Bình An chớp mắt, nói: "Con muốn thêm một quyển sách."


"Quyển sách?" Phùng phu nhân sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra, "Là bản Kinh Thi con đang đọc đó à? Để nhị ca lấy cho con... Không, đi tìm tổ mẫu xin thì hơn."


Tiết gia không xuất thân từ dòng thế gia thư hương, phải từ đời thứ ba, tức là phụ thân Bình An mới bắt đầu nổi danh nhờ đọc sách. Các thư tịch cũ đều được cất trong thư các, chìa khóa do Tần lão phu nhân giữ, mỗi năm chỉ mở ra phơi nắng một lần.


Vì vậy, Phùng phu nhân bèn cùng Bình An tới Di Đức viện, trình bày rõ ý muốn. Tần lão phu nhân sai Tuyết Chi mang chìa khóa, dẫn Bình An đi chọn sách.


Phùng phu nhân ở lại cùng Tần lão phu nhân, ngồi uống trà.


Dạo này, số lần bà tới Di Đức viện còn nhiều hơn nửa năm trước cộng lại. Tất nhiên lần này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có ý đồ, hy vọng Tần lão phu nhân sẽ càng thêm khoan dung, yêu thương Bình An.


Bà còn nhớ rõ, lần trước cứ tưởng Bình An đắc tội quận chúa sẽ bị lão phu nhân trách phạt, ai ngờ lúc vội vã chạy tới, lại thấy cô bé đang ngủ ngon bên cạnh tổ mẫu!


Đã muốn tính đường cho Bình An, Phùng phu nhân càng mong quan hệ giữa tổ mẫu và cháu gái thêm phần thân thiết. Chỉ xét riêng trong kinh thành, thanh thế của Tần lão phu nhân còn hữu dụng hơn cả công tước thế tập của Tiết gia.


Thế nhưng dẫu biết thế, việc mình tới Di Đức viện mãi cũng dễ khiến người ta cảm thấy mình "vô sự bất đăng tam bảo điện".


Ngay lúc Phùng phu nhân còn chưa biết mở lời thế nào, đại nha hoàn Lục Cúc đã vào bẩm: "Lão phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi."


Tần lão phu nhân phẩy tay, nhàn nhạt nói với Phùng phu nhân: "Tìm được sách thì dẫn con bé đi đi."


Xưa nay, con dâu vốn phải hầu hạ mẹ chồng, nhưng Tần lão phu nhân lại ghét phiền phức, vốn chẳng thân thiết với con cháu, cho nên ngay cả lễ vấn an cũng dần dần bỏ.


Phùng phu nhân vội vàng dò hỏi: "Mẫu thân, người đã dùng bữa chưa? Tiểu trù phòng của con hôm nay chẳng làm món gì ngon, bằng không, để Bình An ăn tại Di Đức viện luôn?"


Tần lão phu nhân liếc mắt, đương nhiên thấu rõ lòng bà, yêu thương Bình An như thế, sao có thể không chuẩn bị món ngon?


Bà cụ lạnh nhạt đáp: "Không cần. Ăn không quen, sau còn phải đặc biệt nấu riêng cho nó, phiền lắm."


Lời từ chối khéo léo mà cứng rắn, khiến Phùng phu nhân hơi lúng túng.



Trước khi đến đây, nàng đã rửa mặt chải đầu gọn gàng ở Xuân Hành viện, tóc búi đơn giản, chỉ vấn lên một vòng, cài nghiêng một cây trâm bạch ngọc. Càng đơn giản lại càng nổi bật khí chất thanh khiết trong sáng của nàng, dung nhan hồng hào xinh đẹp, ánh mắt ngời ngời.


Bình An nghe thấy tiếng động, khẽ chớp mắt, nghiêng đầu hỏi tổ mẫu: "Ăn?"


Phùng phu nhân lập tức nắm lấy cơ hội, cười nói: "Bình An, tối nay ăn cơm với tổ mẫu nhé?"


Bình An ôm sách gật đầu ngay, trong mắt còn ánh lên chút mong chờ, dù sao nàng chưa từng ăn cơm ở Di Đức viện bao giờ.


Phùng phu nhân nhìn sang Tần lão phu nhân, cười nói: "Mẫu thân xem, con bé nghe tới ăn là mắt sáng rỡ hẳn."


Tần lão phu nhân mặt mày trầm tĩnh, khẽ dặn Tuyết Chi: "Bày thêm một bộ bát đũa."


Chỉ một bộ, đương nhiên không có phần Phùng phu nhân, chỉ giữ lại một mình Bình An ăn cùng.


Lúc Phùng phu nhân rời khỏi Di Đức viện, trong lòng vẫn cảm thấy hơi ngẩn ngơ. Tần lão phu nhân xưa nay là ngọn núi cao mà mọi người trong nhà chỉ có thể ngước nhìn, lòng đầy kính sợ. Ấy vậy mà Bình An, hình như lại có thể thân cận với bà cụ.


-


Trong tiểu trù phòng của Di Đức viện, Lưu mama là đầu bếp đã nấu ăn suốt hai mươi năm qua, nghe Tuyết Chi truyền lời, thoáng cái ngẩn ra: "Ngươi nói làm món gì?"


Trong lòng Tuyết Chi vui vẻ, mỉm cười đáp: "Canh thịt ba chỉ om mật ong, cùng thạch sơn tra, chỉ hai món này thôi, mau chuẩn bị cho xong."


Lưu mama lầm bầm: "Chẳng phải toàn món trẻ con thích ăn sao, lão phu nhân sao lại thích..."


Tuyết Chi cười đáp: "Chính là nấu món trẻ con đó, nhị cô nương còn đang đợi ăn cơm kia kìa!"


Lưu mama lại giật mình, không phải đêm giao thừa, bình thường nào có đứa nhỏ nào dám tới Di Đức viện ăn cơm?


Bà vội vàng thêm hai món vào thực đơn, sau đó cởi tạp dề, lau lau tay rồi bỏ đi, lén lút rón rén chạy đến bên cửa sổ mở thông ra đại sảnh mà nhìn trộm.


Không nhìn thì thôi, vừa ngó ra thì thấy ngay, không chỉ mỗi mình bà, mà cả Lục Cúc cùng mấy lão mama khác cũng đang tụ tập lén lút nhìn.



Mấy người lặng ngắt, rướn cổ nhìn qua khe cửa.


Món ăn nóng hổi bày ra đầy đủ, chỉ có điều lão phu nhân tín Phật, nên trên bàn không hề có món mặn nào. Bình An chẳng thấy có gì khác lạ, nàng nâng đũa, gắp một đũa rau hầm.


Đầu đũa của Tần lão phu nhân thoáng dừng lại.


Lưu mama là người nấu chính, đương nhiên biết rõ món rau hầm kia vốn là món ăn thường ngày của lão phu nhân: ít dầu, ít muối, vị nhạt nhẽo vô cùng. Thêm nữa, vì răng lão nhân không tốt nên mọi món ăn đều phải nấu mềm nhừ, ngay cả người lớn cũng khó ăn nổi, huống hồ trẻ con.


Không hiểu sao, tim Lưu mama cũng thót lên.


Chỉ thấy đũa của Bình An khéo léo gắp rau vào bát, đặt lên trên cơm. Rau hầm mềm nhũn, nước rau thấm ướt hạt cơm trắng, nhìn qua chẳng hấp dẫn gì.


Ấy vậy mà nàng lại ăn cực kỳ chăm chú, từng miếng từng miếng nhai kỹ nuốt chậm, như thể mỗi hạt cơm, mỗi cọng rau đều quý giá ngọt ngào, khiến người ngoài nhìn mà cũng thèm theo.


Lưu mama ngoài cửa sổ nhìn lén, tim cũng mềm nhũn thành một vũng nước. Đứa nhỏ này thật sự khiến người ta thương xót quá đi thôi!


Bên trong, hai bà cháu dùng bữa, không nói một lời. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, nếp nhăn hình chữ "xuyên" nơi mi tâm của Tần lão phu nhân đã hoàn toàn giãn ra, thậm chí so với thường ngày còn ăn thêm nửa bát cơm.


Đến khi thu dọn mâm bát, Lục Cúc bưng một đĩa ô mai bước vào, bẩm: "Lão phu nhân, đây là mứt táo đỏ do Lưu mama ở bếp nhỏ làm mấy ngày trước, nói muốn nhị cô nương nếm thử."


Trên đĩa có sáu viên ô mai nhỏ nhắn. Nhị cô nương vừa mới ăn no, Lưu mama sợ cho nhiều lại khiến nàng đầy bụng, nên chỉ dọn lên chừng ấy.


Tần lão phu nhân thản nhiên nói: "Đem về cho con bé ăn đi."


Bình An nếm thử một viên, mắt lập tức sáng lên. Nàng dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy đẩy, cẩn thận đếm lại, rồi đem phần còn lại chia thành hai phần, chỉ lấy đi hai viên.


Tần lão phu nhân thấy thế, hỏi: "Không thích ăn sao, sao không lấy hết?"


Bình An ôm lấy hai viên ô mai, ngẩng mặt lên nhìn tổ mẫu, giọng ngọt lịm như mật: "Ngọt mà, tổ mẫu cũng ăn."


Tần lão phu nhân: "......"



Trong bếp nhỏ, Lưu mama đã sớm trở về chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai. Tuyết Chi đi tới, cười nói: "Lưu mama, sau này làm nhiều ô mai táo đỏ một chút nhé."


Lưu mama mừng rỡ: "Vâng! Nhị cô nương thích ăn phải không?"


Tuyết Chi cười: "Không chỉ thích đâu, một câu của nhị cô nương còn còn làm cho lão phu nhân cũng ăn một viên đấy!"


Lưu mama há hốc mồm: "Thật sao?"


Tuyết Chi chắc nịch: "Thật trăm phần trăm. Chính tay ta nghiền nát viên ô mai, đút cho lão phu nhân ăn."


Tần lão phu nhân từ trẻ tới giờ mắc một căn bệnh cũ, nhẹ thì hồi hộp ra mồ hôi, nặng thì hôn mê. Thái y trong cung đều khuyên nên ăn thêm mạch nha, đường mạch nha để bổ khí. Chỉ tiếc, lão phu nhân vốn không thích đồ ngọt, ngay cả thang thuốc Tiểu Kiện Trung bổ khí cũng ít bỏ đường.


Vậy mà nay vì nhị cô nương, bà cụ lại chịu ăn một viên ô mai!


Lưu mama vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thốt lên: "Nhị cô nương, quả thực là một tiểu cô nương kỳ diệu!"


-


Ba viên ô mai còn lại, Tần lão phu nhân ăn một viên, còn hai viên giao cho Bình An.


Thải Chi đang giúp Bình An thu xếp hành lý mai vào cung. Hai bản Kinh Thi đều được chuẩn bị sẵn.


Bình An dùng một hộp men sứ hình tròn, cẩn thận đặt bốn viên ô mai vào trong, đậy nắp kín lại, rồi giấu vào trong chiếc túi đeo nhỏ.


Ngày mai, một viên dành cho mình ăn. Một viên cho Tiết Tĩnh An. Một viên cho Tiết Thường An. Còn một viên cuối cùng...


Để dành cho vị vương gia kia, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lúc nào cũng thiếu thốn đủ điều.


-


Tác giả có lời muốn nói:


Bùi Thuyên: "Sao ta cứ cảm thấy mấy cái định ngữ gán cho ta... có gì đó không đúng lắm nhỉ?"


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 15: Ô mai táo đỏ
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...