Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 16: Cho ta?

151@-

Hôm sau, đến kỳ triều hội mười ngày một lần.


Bùi Thuyên thay mãng bào, tháo bạch ngọc quan, đội lên đầu quan mạo mở chóp, mặc áo bào xanh cổ tròn, tay cầm thẻ ngà, đứng giữa hàng trăm bá quan, như hạc giữa bầy gà, khí chất sáng ngời, tuấn mỹ rạng rỡ.


Theo lệ cũ của Đại Thịnh, ngoại trừ Thái tử, các hoàng tử vào triều đều phải mặc quan phục giống quan viên. Trước kia Dự Vương cũng từng lên triều nhưng chưa từng nhúng tay vào chính sự. Nay lại trút bỏ phong thái vương tước, thay bằng quan bào chính lục phẩm.


Dự Vương bắt đầu tham chính.


Chức quan trên danh nghĩa thì nhỏ, nhưng cốt lõi là ở chỗ Vạn Tuyên Đế có chịu giao quyền hay không. Nếu không, cho dù Bùi Thuyên có được làm Hộ bộ Thượng thư thì cũng chỉ là hữu danh vô thực.


Thế mà sáng nay, những việc Vạn Tuyên Đế giao cho Bùi Thuyên đều là thực quyền cả.


Quay lại nhìn về phía Đông Cung, Thái tử lại báo bệnh, cáo vắng triều.


Rõ ràng mới đầu hè, vậy mà trong triều các đại thần đã ngửi thấy một luồng khí lạnh đầu thu.


...


Trong chính điện Phượng Nghi cung, thoang thoảng mùi long não, se lạnh. Trên trán Trương hoàng hậu đội dải mấn thêu hoa rơi, cung nữ đang day bóp huyệt thái dương. Từ tối qua bà ta đã lên cơn đau đầu, đến giờ vẫn chưa khỏi.


Thái tử phi Lý thị ngồi phía dưới, vành mắt hoe đỏ như sắp khóc: "Đông Cung sớm đã đoán được rồi. Chức quan ban cho Vương gia tuy không lớn... nhưng bệ hạ còn muốn Vương gia đến Trí Hành điện..."


Thánh Tổ khai quốc có lời: "Biết để làm, làm để biết, mới trị được thiên hạ." Bởi vậy, hoàng tử từng vào Trí Hành điện đọc sách chưa chắc sẽ được truyền ngôi. Nhưng người được truyền ngôi, nhất định phải từng vào Trí Hành điện, để giữ đúng tổ huấn, chứng minh chính thống.


Trước kia Bùi Thuyên theo học Đại học sĩ, hưởng đãi ngộ đặc biệt, Đông Cung thấy trong mắt, tuy không vui nhưng còn biết rằng chàng không chính danh. Thế mà giờ, Vạn Tuyên Đế lại cho chàng vào Trí Hành điện.


Đông Cung tất nhiên có oán, chỉ là không dám nói. Rốt cuộc ai mới là huyết mạch thật sự của Vạn Tuyên Đế? Ông ta tưởng mình là thánh nhân chắc? Cơ nghiệp khó khăn lắm mới đến tay mình, lại muốn tặng không cho Dự Vương?


Dự Vương gọi tiên đế là cha, gọi Vạn Tuyên Đế là huynh, còn Thái tử thì bị kẹp ở giữa, mai sau lên ngôi, chẳng phải trở thành vị hoàng đế lúng túng nhất Đại Thịnh?


Những lời này đại nghịch bất đạo, Lý thị dẫu căm phẫn cũng không dám hé miệng.


Trương hoàng hậu nhắm mắt: "Thánh chỉ đã ban, lời vàng ý ngọc, sao có thể sửa?"


Lý thị lau nước mắt, khẽ nói sang chuyện khác: "Cũng phải... thần thiếp chỉ thấy Ngọc Tuệ đáng thương. Con bé quanh quẩn mãi trong phủ, cũng tội nghiệp..."


Nhắc đến Ngọc Tuệ Quận chúa, Trương hoàng hậu cũng xót. Trong lòng lại nghĩ đến nhà họ Tiết. Nếu không phải Tần lão phu nhân chủ động vào cung, bà ta đã chẳng chấp thuận cho tiểu thư nhà họ Tiết làm thư đồng của Bát công chúa.


Bà ta Tiết gia xa cách dần, cũng bắt đầu từ chuyện Bình An bị bắt cóc. Đến nay, bà ta còn chưa từng gặp lại Tiết Bình An.


Nghe đồn con bé được nuôi ở quê suốt mười năm, vậy mà giờ đây khí chất bất phàm, chẳng hề giống người từng sống nơi thôn dã. Trương hoàng hậu cũng thấy hiếu kỳ.


Bà ta dặn bà vú: "Triệu tập thư đồng của Bát công chúa vào cung. Bổn cung còn chưa từng gặp mặt."


Không lâu sau, bốn cô nương được dẫn tới. Ba người là tiểu thư nhà họ Tiết, một người là tiểu thư phủ Ninh quốc công – Từ Mẫn Nhi. Bốn người đồng loạt quỳ lạy: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ."


Các nàng đều tuổi trăng tròn, dáng dấp mảnh mai, mỗi người một vẻ. Duy chỉ có một người vai gầy lưng thon, tư thái nhẹ nhàng như hoa sen thoát tục, khí chất thanh lệ.


Trương hoàng hậu nói: "Ngẩng đầu."


Các thiếu nữ lần lượt ngẩng đầu. Ánh mắt Trương hoàng hậu lướt qua từng người, rồi dừng lại ở cô nương gây chú ý nhất từ ban đầu.


Một cái nhìn, đã nhận ra ngay đây chính là Tiết Bình An.


Trương hoàng hậu từng bế Bình An lúc bé. Khi đó bé con như tiểu tiên đồng, trắng trẻo lanh lợi, bà ta còn nhớ mình cũng rất yêu thích.


Giờ nhà họ Tiết có nữ nhi trưởng thành, đường nét vẫn giống ngày xưa, nhưng dung nhan còn vượt xa. Một khuôn mặt như hoa phù dung, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng nõn, dáng người mềm mại. Ở đâu có nàng, nơi đó như được điểm xuyết thêm một lớp sáng ngời.



Quý nhất là ánh mắt nàng vẫn thuần khiết như trước, trong veo, hồn nhiên, thanh sạch.


Quá sạch sẽ.


Trương hoàng hậu nghĩ bụng: Cô nương thế này, e là không ép nổi Bùi Thuyên đâu.


Ban đầu gọi họ vào cũng là muốn răn đe đôi chút vì chuyện Ngọc Tuệ bị cấm túc phần nào liên quan đến Bình An. Nhưng giờ gặp rồi, bà ta lại lưỡng lự.


Thấy hoàng hậu im lặng, Lý thị lên tiếng: "Nghe nói hôm trước các ngươi đến chơi ở Vân Đào sơn trang?"


Tam tiểu thư họ Tiết chưa kịp đáp, Từ Mẫn Nhi đã nói: "Bẩm điện hạ, đúng vậy ạ. Nay là đợt hoa đào cuối, nếu muộn thêm, e là hoa đã tàn rồi."


Lý thị cười nhạt: "Tiếc rằng, Ngọc Tuệ quận chúa còn hơn mười ngày nữa mới được ra ngoài như các ngươi, đi dạo ngắm xuân."


Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An lúc này mới hiểu, bị gọi vào Phượng Nghi cung hóa ra là để bị ép hỏi chuyện ấy. Hai người tim đập như trống.


Từ Mẫn Nhi thấy chẳng liên quan gì đến mình liền im miệng. Nhìn thấy hai người kia căng thẳng, nàng ta lại cảm thấy buồn cười.


Trước đây vì hôn sự kia, Tiết gia bị Đông Cung ghét, chịu không ít thiệt thòi. Nhưng đó là chuyện cũ rồi. Giờ Bùi Thuyên bắt đầu tham chính, Đông Cung cũng không dễ gì nhắm vào phủ Dự Vương.


Giờ là lúc phủ Ninh quốc công nên chủ động nối dây với Dự Vương phủ.


Khi hai người còn đang cúi đầu không dám ngẩng, Từ Mẫn Nhi lại nhìn sang Bình An, tò mò không biết nàng có run không.


Vừa liếc qua đã sững người.


Ba người kia không dám cử động, mà Bình An vẫn bình tĩnh tự nhiên, chẳng hề bị lời của Thái tử phi ảnh hưởng.


Thậm chí nàng còn đang chăm chú nhìn Trương hoàng hậu.


Từ Mẫn Nhi không tin nổi. Sao nàng dám?


Nàng ta len lén nhìn lần nữa, quả nhiên là đang nhìn.


Trương hoàng hậu khẽ hắng giọng, Từ Mẫn Nhi vội cúi đầu.


Bình An vẫn bình thản đối mặt.


Theo lễ, con cháu quan lại không được nhìn thẳng vào hoàng hậu. Nhưng đôi mắt Bình An lại trong trẻo không chút mạo phạm, bị nàng nhìn, trái lại có cảm giác bản thân thật đáng để nàng chú ý thêm lần nữa.


Trương hoàng hậu khẽ chạm lên trán, chỉnh lại mấn.


Lý thị thấy Bình An không hề sợ sệt, càng bực: "Tiết Bình An, Ngọc Tuệ bị Dự Vương phạt, đang bị cấm túc, ngươi không có gì muốn nói à?"


Bình An lúc này mới nhìn sang, nghĩ ngợi một chút, ra là mấy hôm nay không thấy Ngọc Tuệ đến Trí Hành điện là vì bị nhốt ở nhà.


Nàng hơi ghen tị, thì thầm: "Không phải vào cung học nữa à? Tốt thật... Vương gia chưa từng làm vậy với ta."


Trương hoàng hậu: "..."


Lý thị tức đến đen mặt. Con nhãi này lại còn châm chọc Ngọc Tuệ!


Nàng ta định mở miệng thì Trương hoàng hậu đã nói: "Thôi, lui đi."


Bốn người hành lễ xong, rời khỏi Phượng Nghi cung.


Gọi người đến còn chưa kịp dằn mặt, lại nhẹ nhàng cho về, Lý thị không phục: "Mẫu hậu!"


Trương hoàng hậu lạnh lùng: "Ngươi cũng ngốc như Ngọc Tuệ vậy, tính làm trò cười trong cung à? Sỉ nhục nữ nhi nhà họ Tiết ngay giữa Phượng Nghi cung, có khôn không?"



Lý thị vội đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp biết lỗi."


Trương hoàng hậu nhớ lại đôi mắt của Tiết Bình An. Bà ta đã sống hơn năm mươi năm, làm sao không nghe ra được sự chân thành trong câu "không cần vào cung đọc sách" ấy?


Con bé thật lòng nghĩ vậy. So với việc vào cung làm thư đồng để cầu lợi, nàng lại thấy ăn ngon mặc đẹp ở nhà còn thú vị hơn nhiều.


Nếu không phải vì đó là tiểu thư nhà họ Tiết, có khi Trương hoàng hậu đã bật cười. Bởi chốn thâm cung cao tường này chưa từng thiếu những kẻ lanh lợi biết điều, nhưng chẳng mấy ai dám nói thật như một kẻ ngốc.


Ngốc thì ngốc, trời lại có lòng.


Nếu Ngọc Tuệ mà có lấy ba phần tính tình của nàng, thì đã chẳng làm ra cái chuyện lừa người đổi y phục giữa nơi đông người đến mức rùm beng.


Trương hoàng hậu dù thương yêu Ngọc Tuệ, nhưng lần này cũng phải thừa nhận rằng nàng ta quá sơ suất.


Thôi thì... bà ta ra hiệu cho bà vú tháo dải mấn trên trán xuống, lại nói: "Đều là trẻ con cả mà."


Chuyện của người lớn, việc gì phải kéo trẻ con vào.


...


Rời khỏi Phượng Nghi cung, Bình An vẫn còn đang nghĩ ngợi.


Ngày trước, các ông bà quanh gốc đa ở quê thường bảo, vua với hoàng hậu là chân long chân phượng, là thiên mệnh của Đại Thịnh.


Hôm nay nàng tận mắt thấy rồi, hoàng hậu không phải phượng, mà là người. Vậy thì hoàng đế hẳn cũng không phải rồng, cũng là người thôi. Sau này về lại Hoàn Nam, nhớ kể cho họ biết.


Tiết Tĩnh An thì thấp thỏm trong lòng: "Không biết hoàng hậu nương nương có chán ghét chúng ta không..."


Tiết Thường An liếc mắt nhìn Từ Mẫn Nhi, rồi mới nhỏ giọng nhắc: "Đại tỷ, mấy lời này không nên nói bừa."


Tiết Tĩnh An lập tức im bặt.


Từ Mẫn Nhi dịu giọng: "Các muội yên tâm, ta sẽ không kể với ai đâu. Cả chuyện lúc nãy trong điện, Bình An muội nói..."


Nói đến đây, ba người đồng loạt nhìn về phía Bình An.


Từ Mẫn Nhi trong lòng có chút khó chịu. Lời Bình An vừa nói, nghe qua đúng là trêu chọc quận chúa vì không phải vào cung học sách.


Thế mà nàng lại dám nói như vậy. Vậy mà Trương hoàng hậu cũng không trách phạt gì, còn để họ đi luôn. Chẳng lẽ bất kính với hoàng hậu cũng không sao à?


Tiết Thường An thì lặng im suy nghĩ, còn Tiết Tĩnh An lại thấy biết ơn Bình An.


Trong các cô nương nhà họ Tiết, nàng ấy là trưởng nữ. Nếu lúc nãy để nàng ấy lên tiếng, nói trơn tru được là đã tốt rồi, làm sao có thể khiến hoàng hậu hài lòng?


Quả nhiên từ ngày Bình An trở về, mọi chuyện đều tốt lành.


Ba người mỗi người một tâm trạng, còn Bình An thì thản nhiên mở túi vải đeo bên người, lấy ra một chiếc hộp tròn bằng sứ tráng men màu sắc tươi đẹp.


Nắp hộp bật mở, bên trong có bốn miếng mứt táo đỏ nhìn bóng loáng mọng nước. Nàng chia cho Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An mỗi người một viên, vừa hay để ăn lấy lại tinh thần.


Từ Mẫn Nhi chưa đợi Bình An mở lời đã xua tay: "Ta không thích ăn đồ ngọt."


Bình An hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt như đang nghĩ "sao lại có người như vậy nhỉ?".


Chốc lát sau, bốn người đi tới trước Trí Hành điện. Cửa tòa điện bên trái vốn luôn đóng kín, hôm nay đã mở, nhìn vào trong thấy sạch sẽ sáng bóng, rõ là đã được dọn từ hôm qua.


Trí Hành điện, điện trái dành cho hoàng tử, điện phải cho hoàng nữ.


Từ Mẫn Nhi đoán, hôm nay là Dự Vương tới học ở Trí Hành điện. Chàng sớm đã qua tuổi khai trí, lần này tới chẳng qua là để làm tròn lễ nghĩa, tuân theo tổ huấn. Khi xưa Vạn Tuyên Đế cũng làm như vậy.



Trong lòng nàng ta vừa hồi hộp, vừa phấn khích.


Đúng lúc đó liền thấy một bóng áo bào xanh lướt qua trước mắt, đi trước đoàn cung nhân. Một công công theo sau nửa bước, người kia được vây quanh đi vào Trí Hành điện.


Dáng người Bùi Thuyên cao gầy nhưng không hề yếu đuối. Một thân áo xanh cổ tròn càng làm nổi bật bờ vai rộng eo hẹp. Chàng mày rậm tóc đen, da trắng môi nhạt, sống mũi cao thẳng. Nhìn từ xa như một ngọn núi xanh trầm tĩnh mà sắc lạnh, khiến lòng người phải rung động, tâm trí bị hút chặt theo.


Từ Mẫn Nhi thướt tha cúi người hành lễ: "Vương gia."


Bước chân của Bùi Thuyên khựng lại.


Từ Mẫn Nhi mừng thầm trong bụng, nhưng liền thấy Bùi Thuyên cụp mắt, lại nói với người đứng phía sau nàng ta: "Lại đây."


Từ Mẫn Nhi chết lặng.


Chỉ thấy Tiết Bình An bước ra.


Hai tiểu thư họ Tiết còn lại cũng hơi bất ngờ, mà trong lòng Từ Mẫn Nhi lại dâng lên một tầng chua xót. Đây chính là cái dở của phủ Ninh quốc công, đó là ra tay quá muộn nên bị mất cơ hội.


Bằng không, hôm nay người được Dự Vương gọi tên đã không phải là Bình An.


...


Tiết Bình An nhìn thấy Bùi Thuyên, lập tức có cảm giác "đúng như dự đoán".


Vương gia không đọc sách cho nên mới cùng bọn nàng đến học à? Tuy nhiên, chàng thì có thể tự phạt nhốt mình cũng được.


Nghĩ tới đó, nàng vừa đi vừa lững thững theo sau. Khi đến trước Trí Hành điện, Bùi Thuyên từ trong tay áo rút ra một dải buộc tóc đỏ: "Ngươi nhìn xem, có phải cái này không?"


Mắt Bình An sáng bừng: "Ừm!"


Bùi Thuyên chuyển chiếc hộp sang tay trái. Mắt nàng liền liếc sang tay trái chàng. Chàng lại đổi sang tay phải, mắt nàng cũng nghiêng theo tay phải.


Y như trong tay chàng đang cầm một nắm thóc, còn nàng là một con chim non mềm mại lông xù, nghiêng đầu dõi mắt nhìn, không dám lại gần cướp, chỉ chăm chăm dán mắt vào.


Ánh mắt Bùi Thuyên khựng lại. Vẻ ngoan ngoãn thế này khiến chàng lại thấy không nỡ trêu đùa thêm.


Thế nhưng tay vẫn nắm chặt dải buộc tóc, không thả ra ngay.


Tiết Bình An như nhớ ra điều gì, liền cúi đầu lục trong túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xinh, trong đó là một viên mứt táo đỏ trong veo, thơm lừng vị ngọt.


Bùi Thuyên liếc mắt nhìn: "Cho ta?"


Bình An không nói, chỉ khẽ gật đầu, trong mắt còn ánh lên nét mong chờ.


Bên cạnh, Lưu công công thầm nhủ: Điện hạ trước giờ chưa từng ăn đồ bên ngoài, cô nương này e là không biết.


Ai dè, Bùi Thuyên đưa tay nhận lấy.


Viên mứt tròn vo lăn một vòng trong chiếc hộp nhỏ, khẽ va vào thành hộp, như thể muốn len vào một kẽ hở, gõ vào tim người.


Bùi Thuyên nhìn viên mứt, hàng mi dài rũ xuống, che đi ánh mắt.


Tiết Bình An lại dịu giọng: "Nghe nói... ngon lắm."


Bùi Thuyên chợt siết chặt ngón tay cầm hộp: "Nghe nói?"


Chàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt biến chuyển sâu thẳm như hòn đá đen trầm dưới đáy hồ càng thêm lạnh lẽo.


"Ngươi đã đưa cho người khác rồi?"



Bình An không thấy gì lạ, chỉ gật đầu nhẹ.


Bùi Thuyên lạnh mặt, đậy nắp hộp lại, trả cho nàng: "Không ngon."


Bình An: "Ơ..."


Lưu công công lại thấy chuyện rất thường. Điện hạ đã từng trúng độc vài lần, chuyện này cũng dễ hiểu. Ông lắc đầu ra hiệu cho Bình An, rồi vội vã theo bước Bùi Thuyên đi vào trong điện.


-


Ở phía xa, Hộ bộ chủ sự Từ Nghiên đang đi tới, đúng lúc trông thấy toàn bộ cảnh đó.


Trước bức tường son, thiếu nữ như vô tình lạc vào tầm mắt người ta. Nàng vận chiếc váy lưu tiên thêu hoa bạc đỏ, da tựa điểm tuyết giữa cánh mai, mắt như làn xuân nơi núi sâu, mang theo khí chất thanh nhã chẳng giống người phàm.


Chỉ thấy hai tay nàng= nâng một chiếc hộp, nghiêng nghiêng đầu nhìn vào bên trong cửa như đang thắc mắc điều gì.


Giai nhân thế này, thật sợ đường đột làm phiền. Từ Nghiên bất giác nín thở, bước chậm lại gần, nhẹ giọng: "Cô nương là..."


Bình An quay đầu lại nhìn hắn.


Từ bên trong, Bùi Thuyên cũng đồng thời quay đầu lại.


Từ Nghiên lúc này mới phát hiện Dự Vương đang đứng ngay cửa, trong lòng lập tức đoán được vài phần thân phận cô nương này. Hắn tạm gác mọi suy nghĩ khác sang một bên, hành lễ với Bùi Thuyên: "Vương gia, hạ quan Từ Nghiên, phụng mệnh đến phối hợp cùng Vương gia sắp xếp công vụ."


Bùi Thuyên không đáp cũng không gật, thái độ mơ hồ.


Nghe nhắc đến họ Từ, Bình An bỗng nhớ đến Từ Mẫn Nhi.


Từ Mẫn Nhi từng nói mình không thích ăn đồ ngọt.


Nàng liền đột ngột hỏi Từ Nghiên: "Ngươi có thích ăn ngọt không?"


Từ Nghiên sững lại, chớp mắt một chút rồi đáp: "Cũng... cũng được."


Bình An mở nắp hộp, giơ tay đưa về phía hắn.


Từ Nghiên nhìn viên mứt trong tay nàng, hơi ngẩn ra. Nhưng đối diện với ánh mắt trong veo thản nhiên ấy, hắn lại không kìm được mà đưa tay nhận lấy.


Cứ như nếu không đón lấy thì chính là đại tội tày trời vậy.


Bình An thở phào một hơi.


Một ngày nàng chỉ ăn một viên, hôm nay đã ăn đủ rồi. Còn lại một viên không thể bỏ phí được, mỗi hạt lương thực đều là mồ hôi đổi lấy nên quý lắm. May mà vẫn có người chịu nhận.


Nàng ngẩng đầu lên, lại bất ngờ đối diện với ánh mắt u trầm như vực sâu của Bùi Thuyên.


Không biết chàng đã nhìn từ bao giờ, trong đáy mắt như có làn sương mù dày đặc, nặng nề, cuốn sạch mọi cảm xúc.


Vậy mà đôi môi mỏng kia lại khẽ nhếch, nửa như cười, nửa như không, ý vị mờ mịt chẳng rõ.


Từ Nghiên vẫn nâng chiếc hộp trong tay, quay sang Bình An mỉm cười nói: "Vậy... đa tạ cô nương."


Bình An còn đang ngơ ngác nhìn Bùi Thuyên, chớp chớp mắt, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.


-


Giây phút OOC (tự phá nhân vật) nhẹ nhàng~


Bùi Thuyên: Ta biết ngay mà, đồ người khác chê không ăn thì mới tới lượt ta. (bậy)


Bình An: Hả?


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 16: Cho ta?
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...