Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 14: Ngắm hoa

75@-

Bản thân Bình An cũng không dám chắc, chỉ nhớ đại khái cách đọc là như vậy thôi. Cách đó mấy bước, Lưu công công đứng hầu bên cạnh không nhịn được bật cười khẽ một tiếng.


Bàn tay nắm chặt quyển sách, vẻ mặt Bùi Thuyên vẫn như thường, không mảy may dao động. Giọng chàng vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ thản nhiên nói: "Vừa nãy nói gì, ta nghe không rõ."


Bình An khẽ nhăn mũi, trong lòng hơi bực: câu dài thòng thế này, bắt nàng lặp lại nữa á...


Nàng chợt hiểu ra gì đó, đôi mắt trong veo lạnh mát bỗng hiện lên một tia thương cảm như thể đồng bệnh tương liên: "Vương gia... cũng không biết ư?"


Nhưng bản thân nàng cũng chưa thực sự học thành thục, liền chỉ vào quyển sách trong tay Bùi Thuyên, giọng nhẹ tênh, lại chân thành tha thiết: "Xem sách đi ạ. Ta không dám dạy bậy."


Lưu công công suýt nữa lại bật cười thành tiếng, nhưng bị ánh mắt liếc nhẹ của Bùi Thuyên quét qua, ông lập tức cúi đầu nín thinh.


Bùi Thuyên buông tay khỏi quyển Kinh Thi, đặt nó vào lòng bàn tay Bình An: "Vậy ngươi cứ lật đi."


Bình An cúi đầu, cẩn thận ôm lấy quyển sách, từ trang bìa lam đậm bắt đầu lật từng trang một. Mỗi động tác nhỏ của nàng đều khiến mấy cánh hoa lụa mỏng trên tóc rung lên khe khẽ.


Bùi Thuyên thầm nghĩ, nếu đổi sang sợi dây buộc tóc đỏ kia, cho dù được cột gọn trong tóc, nó cũng sẽ vẫn ngạo nghễ mà đong đưa ve vẩy.


Bất chợt một cánh hoa đào non mềm từ trên cao lơ thơ rơi xuống, rơi đúng lên chùm hoa lụa trên tóc nàng. Thật kỳ lạ, rõ ràng hoa đào là thật, hoa lụa là giả, vậy mà sắc phấn nhàn nhạt ấy lại tựa như nhuộm lên sắc xanh lụa kia, mềm mại quyến luyến. Không biết tại sao, Bùi Thuyên giơ tay, nhẹ nhàng nhón lấy cánh hoa ấy khỏi chùm hoa lụa.


Đúng lúc đó, Bình An ngẩng đầu lên, Bùi Thuyên như bị điện giật, lập tức thu tay về.


Nàng hoàn toàn không phát giác, chỉ đem trang sách vừa lật được đưa cho chàng xem.
Trang đó không phải chữ lớn chính quy gì, mà là một bức tranh khắc gỗ, những đường nét đen trắng phác họa sông núi chảy xiết. Chỉ có một cụm chữ nhỏ nơi góc trái trang giấy, viết:



(Quang quang quy cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.)


Bùi Thuyên hơi nheo mắt lại.



Đúng lúc này, Thải Chi, người được sai đi tìm đường đã vội vã quay về.


Từ xa, nàng ấy đã thấy gần lầu gió mát có thêm hai bóng người, vội vàng rảo bước chạy tới. Khi nhìn rõ phong thái cùng trang phục bất phàm của hai người đó, rồi thấy Lưu công công với chiếc mũ cung đình, nàng ấy lập tức sửng sốt.


Lưu công công cất giọng tuyên bố: "Vương gia thưởng hoa, người lạ tránh đường."


Thải Chi bối rối, luống cuống thi lễ từ xa, không dám tới gần thêm.


Bùi Thuyên thu hồi ánh mắt, ngón tay bóp nhẹ cánh hoa đào trong tay, nghiền nát. Lưu công công nhanh chóng dâng khăn, Bùi Thuyên chậm rãi lau sạch ngón tay.


Bỗng nhiên, chàng cảm giác ống tay áo mình bị ai đó nhẹ nhàng kéo kéo. Cúi mắt xuống nhìn, chỉ thấy Bình An đã buông tay, để lại trên tay áo chàng một nếp gấp rất nhỏ.


Thì ra... nàng vẫn còn canh cánh chuyện sợi dây buộc tóc kia.


Bùi Thuyên nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Không mang theo. Lần sau vào cung, ta đưa cho ngươi."


-


Lại nói, Tiết Hạo sau khi vừa bị ngã một cú, lại còn bị Dự Vương "đuổi" đi, đâu dám quay lại tiệc hoa sợ bị cha trách phạt.


Vừa ấm ức vừa hối hận, hắn lủi thủi đi lang thang, thì tình cờ đụng trúng đại ca Tiết Chú.


Tiết Chú đang giao lưu cùng mấy bạn đồng môn của Tân Sơn Thư Viện, thấy bộ dạng chật vật của em trai, hắn sửng sốt, còn mấy bạn học cũng thức thời chào một tiếng rồi tản ra chỗ khác.


Chờ mọi người đi xa, Tiết Chú lập tức kéo đệ đệ lại hỏi: "Sao đệ lại ra nông nỗi này? Cha không bảo đệ dẫn vương gia đi dạo hoa viên à?"


Tiết Hạo lúng túng gãi đầu: "À... cũng không có gì đâu..."


Tiết Chú làm sao không đoán được đệ đệ đã làm hỏng chuyện? Tức đến vừa muốn mắng vừa lo lắng: "Cha cho đệ cơ hội quý thế mà đệ cũng không biết tận dụng!"



Thực ra trong lòng Tiết Chú cũng hơi khó chịu, rõ ràng mình cũng có thể dẫn vương gia cơ mà...


Hắn ta lắc đầu, nói: "Nếu là ta, thế nào cũng khiến vương gia vui vẻ mà về. Còn đệ, lăn lê bò toài ra thế kia, mất hết cả mặt mũi! Để đồng môn ta nhìn thấy, nhục chưa?"


Tiết Hạo cứng họng, không biết nói gì.


Tiết Chú sốt ruột thúc: "Vương gia vừa rồi đi đâu? Dẫn ta tới đó, còn có thể cứu vãn."


Hai huynh đệ vội vàng quay ngược đường cũ.


Vừa đi được một đoạn, từ xa đã thấy Bùi Thuyên phong thái lẫm liệt, từ hướng lầu gió mát bước ra. Mà dưới mái lầu gió mát, chẳng phải còn có hai bóng người đang đứng đó sao? Không phải nhị muội và nha hoàn của nàng thì còn ai vào đây nữa?


Cả hai lập tức biến sắc.


Tiết Hạo cuống lên. Tuy nói ở Đại Thịnh, phép tắc nam nữ không quá hà khắc như trước, hơn nữa giữa Dự Vương và Bình An còn có hôn ước, nhưng dù sao cũng là một cô nương, lỡ chịu thiệt thòi thì làm sao? Huống hồ... đó là đứa em gái mà hắn đã nhọc công mang về từ đất Hoàn Nam cơ mà!


Tiết Hạo lo lắng đến quên cả kính sợ Dự Vương, vội vàng tiến lên, hấp tấp hành lễ: "Tham kiến điện hạ, vừa rồi điện hạ cùng tiểu muội nhà thần ở cùng ạ?"


Bùi Thuyên không đáp, chỉ có Lưu công công mỉm cười: "Đang đi dạo thì tình cờ gặp thôi."


Nghe vậy, Tiết Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nhị muội không sao là tốt rồi.


Nhưng tâm trạng của đại ca Tiết Chú thì phức tạp hơn nhiều. Hắn cũng lo cho Bình An, nhưng lúc này, tâm tư lại càng sợ Dự Vương trông thấy nhiều quá.


Một nỗi bất an kỳ lạ bao phủ cả người hắn, lấn át cả tình huynh muội đối với Bình An.


Dù Bình An bây giờ đã lớn, dung mạo lại cực kỳ xuất sắc, chẳng thua kém hồi nhỏ chút nào. Nhưng nàng đã không còn ký ức về những tháng ngày thơ bé ở công phủ, thậm chí chỉ còn lại cảnh lang bạt chốn quê mùa.


Nếu Bình An vô tình kể với Dự Vương rằng mình từng ăn rễ cây để sống thì sao? Nếu Dự Vương phát hiện Bình An không phải dưỡng bệnh ở quê, mà là bị bắt cóc thì sao? Đến lúc đó, hôn sự này chẳng phải sẽ đổ bể sao?



Ý nghĩ ấy khiến Tiết Chú toát mồ hôi lạnh đầy trán.


Hắn vội vàng tiến lên, khom người nói: "Điện hạ, tiểu muội thần vụng về, ăn nói chưa chu toàn, nếu lỡ có mạo phạm, thần xin thay muội muội nhận lỗi trước..."


Bùi Thuyên khẽ liếc mắt nhìn Tiết Chú.


Thái độ của Bùi Thuyên đối với toàn thể Tiết gia, trước sau vẫn như cũ, không thể nói là khinh thường, nhưng cũng chẳng thể tính là coi trọng. Hoặc có thể nói, trong lòng chàng, rất khó đem những người này liên hệ với Bình An.


Nghe Tiết Chú tự xưng huynh trưởng mà tùy tiện bình luận về Bình An, ánh mắt Bùi Thuyên khẽ nheo lại.


Đột nhiên, giọng điệu chàng lạnh đi vài phần, ngắt lời Tiết Chú: "Chuyện của nàng, không cần ngươi thay nàng xin lỗi."


Tiết Chú sững người, cứng họng không nói được gì.


Bùi Thuyên lời ít ý nhiều, gần như thẳng thừng vạch trần: Tiết Chú căn bản không có tư cách.


Đời này của Vĩnh Quốc công phủ, hai vị công tử đều chẳng phải hạng có tài đọc sách. Trong đó, Tiết Chú khá hơn Tiết Hạo một chút, nhưng cũng phải mất sáu năm đằng đẵng mới thi đậu được một cái chức Tú tài.


Công phủ xem xét tình hình, ước chừng với năng lực của hắn, phải qua tuổi ba mươi mới may ra đỗ được Cử nhân. Bất đắc dĩ, họ đành vận dụng ân điển từ tổ tiên, giúp hắn lấy được tư cách tham gia Hội thí, miễn cưỡng đứng ngang hàng với đám sĩ tử thiên hạ.


Mà Tân Sơn thư viện, nơi hắn đang theo học lại là đệ nhất học phủ của Đại Thịnh, nhân tài lớp lớp. Hắn có thể bước chân vào Tân Sơn thư viện, nếu nói không nhờ vào quan hệ giữa công phủ và hôn sự cùng Bùi Thuyên, thì quả thực là chuyện khiến người đời phải chê cười.


Chính vì rõ điều này, nên Tiết Chú càng coi trọng mối hôn sự với Bùi Thuyên. Nhưng giờ phút này, bị chàng thẳng thừng chỉ ra, sắc mặt Tiết Chú lập tức đỏ bừng như máu.


Tiết Chú vội vàng đưa tay lau trán mồ hôi, còn đang lúng túng chưa nghĩ ra nên nói gì để gỡ gạc, thì Bùi Thuyên cùng Lưu công công đã trực tiếp rảo bước rời đi, không thèm lưu lại dù chỉ một ánh mắt cho hai vị công tử của Vĩnh Quốc công phủ.


Một bên, Tiết Hạo ghé lại, nhỏ giọng với đại ca: "Đại ca, hình như huynh chọc giận vương gia rồi."


Tiết Chú vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình thân là huynh trưởng, tự hạ mình nói vài câu về nhị muội, vậy mà lại khiến Bùi Thuyên không vui?



Sao có thể như vậy được chứ? Dù sao từ trước tới nay, phủ vương gia đối với mối hôn sự này vẫn luôn lạnh nhạt, cho dù lần này Bùi Thuyên nể mặt tới dự yến tiệc ở sơn trang công phủ, nhưng nếu không sớm định xuống hôn kỳ, thì cũng chẳng thay đổi được gì nhiều.


Tiết Chú nghĩ mãi không thông, ruột gan hối hận đến xanh mét, chỉ hận vừa rồi không cẩn thận câm miệng thì hơn.


-


Tại tiệc rượu bên phía nam nhân, Bùi Thuyên chỉ lưu lại thêm một lúc, liền cáo từ. Tiết Hãn không dám giữ chân, đích thân tiễn chàng xuống núi.


Không bao lâu sau, đại thái giám của Hưng Hoa điện trong cung tới vương phủ.


Bùi Thuyên vừa mới rửa mặt thay y phục, đổi sang một bộ thường phục màu ô thanh trầm ổn, trên người phảng phất mùi thuốc đắng, bao phủ lấy khí thế sắc bén của thiếu Bên cạnh tay chàng, đặt một bát thuốc đen đặc, mùi vị đắng ngắt dường như trùm kín cả gian phòng.


Chỉ là, từ sau khi Bùi Thuyên dâng sớ, bước chân vào chốn quan trường, có những việc đã không thể tránh né nữa rồi.


Đại thái giám cúi người nhìn bát thuốc, cung kính bẩm: "Hoàng thượng sai nô tài truyền lời: Thân thể vương gia đã chuyển biến tốt, nên vào Hộ Bộ đi một chuyến."


Hiện nay trong sáu bộ của triều đình, ba bộ hoàn toàn nằm trong tay Thái tử. Ba bộ còn lại thì do Văn Uyên các cùng Vạn Tuyên Đế nắm giữ, Hộ Bộ chính là một trong số đó.


Nếu thật lòng muốn khiến Bùi Thuyên trở tay không kịp, thì hoàng đế ắt sẽ đưa chàng vào ba bộ nằm trong quyền khống chế của Thái tử, để Thái tử tùy tiện chèn ép. Nhưng rõ ràng, bệ hạ không làm vậy.


Bùi Thuyên dùng đầu ngón tay khẽ gõ vào thành bát, thản nhiên dặn dò đại thái giám: "Phiền ngươi chuyển lời tới bệ hạ. Thần đệ tạ ơn hoàng huynh đã chỉ dạy. Chỉ là thần đệ tự biết sức lực hữu hạn, xin chỉ nhận chức Chủ sự Hộ Bộ, lấy việc sát dân tình làm đủ."


Chức quan mà chàng xin, so với thân phận của chàng , thấp đến mức không thể thấp hơn.


Đại thái giám cúi đầu đáp "Dạ", rồi lui xuống truyền lời.


Bùi Thuyên bưng bát thuốc lên, ngửa đầu uống cạn từng ngụm từng ngụm đắng nghét.


Ngày hôm ấy, ngay trước giờ khóa cung, tin tức từ Hưng Hoa điện truyền đến vương phủ: "Chuẩn."


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 14: Ngắm hoa
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...