Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 13: Hoa đào nở rộ
133@-
Người đời thường nói, chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, chuyện nhà hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Chuyện Ngọc Tuệ, người được Đông cung sủng ái, bị Vạn Tuyên Đế cấm túc, chỉ trong nửa ngày đã lan khắp kinh thành. Ngay cả Thái tử điện hạ cũng lo mình dạy dỗ không chu toàn, vội đến tạ tội với Vạn Tuyên Đế.
Sáng nay, Phùng phu nhân giận dữ tiến cung, nhưng lúc trở về lại tâm tình khoan khoái, nhìn gì cũng thuận mắt, ngay cả Tiết Hạo cũng thấy đáng yêu hơn đôi chút.
Nhưng sau niềm vui, bà không khỏi lẩm bẩm nghi hoặc.
Hình như Dự vương cũng biết chuyện này, nên mới lấy cớ "coi thường cung quy" để tấu xin trừng phạt Ngọc Tuệ quận chúa. Nhưng nếu nói ngài ấy đứng về phía phủ Vĩnh Quốc công thì hơn chục năm qua, ngài ấy chưa từng tỏ ý gì.
Dĩ nhiên, Phùng phu nhân chưa từng oán trách Dự Vương vì sự hờ hững suốt bao năm qua.
Nguyên Thái phi ở trong cung, phủ Dự Vương không có nữ quyến chủ trì hậu trạch, mà Phùng phu nhân dù là chủ mẫu của phủ Vĩnh Quốc công cũng chẳng có cơ hội thể hiện tài năng. Hai người Tiết Chú và Tiết Hạo lại không phải nhân vật xuất chúng, khó có khả năng lọt vào mắt xanh của phủ Vương gia.
Ngoài mối hôn sự ấy, giữa hai phủ thật sự không có giao tình gì đáng kể.
Chỉ là lần này, chuyện xảy ra ngay sau khi Bình An trở về, thật sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Thế nhưng trong buổi yến tiệc nghênh đón Bình An, Dự Vương cũng không xuất hiện.
Khó đoán thật.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng phu nhân đành làm phiền Tần lão phu nhân, thân chinh đến viện Di Đức một chuyến.
Tần lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói bình thản mà chắc nịch: "Đã đoán không ra, vậy cứ làm tròn lễ nghĩa. Tìm một cái cớ, mở tiệc mời Vương gia đến phủ một lần."
Nghe vậy, Phùng phu nhân thầm mừng trong dạ. Nếu có thể mở yến tiệc mời Dự Vương, mà ngài ấy thực sự đến phủ Vĩnh Quốc công, ấy chẳng phải chuyện lớn do trời ban sao?
Cả kinh thành, từ các thế gia vọng tộc đến quan viên mới cũ, ai cũng biết Dự Vương nay đã trưởng thành, Vạn Tuyên Đế lại không hề có ý giam lỏng hay đề phòng. Trong khi Thái tử vẫn chưa có con nối dõi đủ năng lực gánh vác đại nghiệp... thì việc ngai vàng quay về tay huyết mạch Tiên đế chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu phủ Vĩnh Quốc công lúc này chọn đúng đường mà đứng, giữ được vững vàng, tương lai tất sẽ là phú quý vô ngần.
Chỉ là, Phùng phu nhân vẫn lo.
Quan hệ giữa hai phủ, xét đến cùng cũng chỉ dựa vào một đạo thánh chỉ tứ hôn của Vạn Tuyên Đế. Mọi chuyện chung quy đều trông cả vào một mình Bình An.
Nếu cái gọi là "vận mệnh vinh hoa" phải đánh đổi bằng hạnh phúc và sự an toàn của Bình An, thì cho dù vàng son đến mấy, bà cũng thà không cần.
Nhưng hiện tại tạm chưa bàn đến việc hôn ước, trước tiên cứ gửi thiệp mời đến phủ Dự Vương đã.
Tháng Tư, hoa đào trên núi đang độ cuối mùa, bung nở rực rỡ như lụa hồng trải khắp non ngàn.
Phùng phu nhân đích thân sai Hổ Phách, người hầu đắc lực nhất bên mình đi xem xét tất cả các trang viên của phủ nằm ở ngoại thành kinh đô. Cuối cùng chọn được Vân Đào sơn trang, sai người sửa sang kỹ lưỡng, rồi định ra một ngày đẹp trời trong tháng, lấy danh nghĩa "yến tiệc thưởng hoa" mà gửi thiệp mời đến các phủ.
Thiệp gửi đến phủ Dự Vương cũng được xếp lẫn trong đó. Ngày hôm sau, thiệp đã được đặt trên một chiếc bàn gỗ đàn hương đỏ sẫm.
Lúc ấy, Lý Kính, tử sĩ thân cận vừa từ Hoàn Nam trở về, khom người bẩm báo:
"Nhị cô nương nhà họ Tiết từng ở Hoàn Nam, sống trong nhà một thợ săn họ Trương suốt năm năm trời."
Bùi Thuyên lập tức bắt được điểm then chốt, khẽ nhướng mày hỏi lại: "Họ Trương?"
Lý Kính gật đầu: "Vâng. Hiện giờ nghĩa huynh của nhà họ Trương cũng đang ở kinh thành. Có điều nhà họ Tiết giấu nhẹm chuyện này, không muốn nhị cô nương qua lại với người nhà họ Trương, nên người ngoài đến giờ vẫn chưa hay biết."
Ánh mắt Bùi Thuyên dừng lại trên một dải dây đỏ đặt trên bàn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc lên một góc dây, ánh nhìn sâu thẳm, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Dải dây ấy không phải loại tốt gì, chất vải mềm, không hoa văn, sắc đỏ cũng chỉ thoáng qua bề mặt. Nhìn riêng thì chẳng có gì nổi bật, kém xa nét đặc biệt khi được nàng buộc trong tóc.
Trong đầu chàng chợt hiện lên cảnh nàng bị giật dây buộc tóc, ánh mắt trong trẻo bừng sáng phút chốc vì ngỡ ngàng.
Thì ra khi nàng nói mình là cô nương nhà họ Trương, cũng chẳng hẳn là nói dối.
Và cũng chẳng phải cố tình giả làm cung nữ. Bộ y phục hôm ấy là chàng tự mình suy diễn.
Nghĩ tới bộ y phục ấy, ánh mắt Bùi Thuyên chợt trầm xuống. Dù chàng không hài lòng với mối hôn sự kia, thì đó cũng là chuyện của chàng, chẳng ai có quyền nhúng tay. Lần này, Ngọc Tuệ đã vượt quá giới hạn.
Cảnh cáo lần đầu. Nhưng lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dải dây đỏ tuột khỏi đầu ngón tay chàng, rơi lặng xuống bàn. Chàng nói với Lý Kính: "Lui đi."
Lý Kính cúi người định lui, bỗng nghe giọng Bùi Thuyên cất lên: "Khoan đã."
Chàng chỉ vào tấm thiệp trên bàn: "Đưa cho Lưu Mạo. Nói với Tiết phủ là ta sẽ đến."
-
Nghe nói sắp tổ chức yến tiệc hoa đào, Bình An có phần phấn khởi.
Vào cung xem tranh mãi cũng nhàm, vẫn là tiệc tùng náo nhiệt hơn.
Thải Chi đang thu xếp đồ mang theo đến Vân Đào sơn trang, vừa sắp xếp vừa hỏi: "Nhị cô nương, còn muốn mang theo gì không?"
Bình An nghĩ ngợi, lấy quyển Thi Kinh nhét vào túi xách Tiết Tĩnh An may cho nàng. Nữ quan từng dặn, đọc nhiều sách mới nên người.
Nàng vỗ nhẹ túi, nghiêm túc nghĩ: Mang rồi, nhất định phải đọc.
Phùng phu nhân lúc này đang bước vào cùng Hổ Phách, vừa đi vừa trò chuyện: "Phủ Dự Vương hồi báo sẽ đến. Lẽ ra là chuyện đáng mừng, nhưng lòng ta..."
Vui thì có vui, nhưng xen vào đó là những nỗi lo lắng khó tả, khiến tâm tình bà như nắng mưa bất chợt.
Thấy Bình An, bà lập tức im bặt. Con bé còn nhỏ, chuyện hôn sự chưa nên để nó biết sớm.
Bà dịu giọng cười: "Mẹ mới may cho con mấy bộ y phục mới, lại đây thử xem nào."
Bình An ngoan ngoãn dang tay, để mặc bà thay y phục cho mình. Bất chợt, nàng cong môi, ánh mắt sáng như sao rơi, long lanh tựa ánh trăng trong nước.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng mà ấm áp.
Phùng phu nhân đứng gần, ngơ ngẩn trong khoảnh khắc, lòng như bị bóp mềm lại bởi nụ cười ấy. Bà không kìm được thở phào một hơi: "Sắp đến tiệc hoa đào, con vui lắm phải không?"
Bình An khẽ "ừm" một tiếng.
Vương gia sắp đến, nàng cuối cùng cũng có thể đòi lại dây buộc tóc rồi.
-
Thời tiết thanh thoát, gió nhẹ phảng phất. Trên đường đến sơn trang, sắc xanh cuối xuân giao thoa cùng màu lục non đầu hạ, khiến lòng người thư thái.
Là chủ nhà, các cô nương nhà họ Tiết đến sớm. Ba người cùng ngồi một xe ngựa, bánh xe lăn đều trên đường núi, hoà cùng tiếng chim hót, tựa như một bức hoạ sống động.
Bình An vén rèm nhìn ra, ánh mắt chăm chú dõi theo không rời.
Tiết Tĩnh An lặng lẽ liếc nhìn nàng. Dáng vẻ Bình An xinh đẹp lại mang theo nét trầm tĩnh thanh nhã khiến người bên cạnh không khỏi bị hút lấy.
Nhờ vậy, lòng Tiết Tĩnh An cũng dịu lại.
Tối qua, Lâm di nương từng bảo: "Nhị cô nương bị ức h**p, phu nhân lập tức vào cung đòi công bằng. Trước kia con bị bắt nạt bao nhiêu lần, phu nhân với lão phu nhân có khi nào để tâm?"
Lời ấy khiến Tĩnh An nghẹn nơi cổ họng. Nhưng lần này, nàng ấy không khóc, cũng chẳng cần ai vỗ về.
Nàng ấy ngẫm lại, đúng là Lâm di nương không sai, nhưng Bình An cũng chẳng có lỗi.
Trước kia nàng ấy sợ Bình An trở về sẽ cướp đi yêu thương vốn dành cho mình. Nhưng giờ nhìn lại hình như nàng ấy chưa từng thật sự được yêu thương thì lấy gì để bị cướp?
Ngược lại, từ khi Bình An đến, nàng ấy mới biết ở cạnh muội muội lại có thể ấm áp đến vậy.
Hôn sự kia vốn chẳng thuộc về nàng ấy, mà nay cũng không còn thì rốt cuộc nàng ấy cũng chẳng mất gì.
Thậm chí còn thấy nhẹ nhõm. Ví như, ở trước mặt tổ mẫu, lần đầu tiên không bị quở trách. Ví như, Ngọc Tuệ quận chúa bao năm lấn lướt nay cũng bị cấm túc.
Cảm giác ấy mới là chân thực.
Lúc này, mí mắt Bình An đã díu lại, rõ ràng là buồn ngủ.
Tiết Tĩnh An bật cười: "Buồn ngủ rồi thì cứ ngủ một lát, đến nơi tỷ sẽ gọi."
Bình An lắc đầu, vẫn chưa nhìn đủ.
Tiết Thường An ngồi đối diện, khẽ liếc Tĩnh An, trong lòng hừ lạnh, giờ lại còn bày trò tỷ muội thâm tình sao?
Chẳng bao lâu, xe đến Vân Đào sơn trang. Hoa đào nở thành từng mảng, từng cụm phủ kín núi đồi, như mây hồng rơi xuống trần gian.
Từng chiếc xe ngựa lần lượt dừng trước cổng sơn trang. Phùng phu nhân đến sau, bận rộn xã giao tiếp đón, không cần nói nhiều.
Ánh mắt Bình An lướt qua một lượt các cô nương, tìm mãi tìm mãi vẫn chẳng thấy vương gia đâu.
Không có hoạt động thi thơ như mọi lần, bầu không khí hơi thiếu thú vị. Từ Mẫn Nhi từ phủ Ninh Quốc công lên tiếng: "Tranh thủ xuân sắc, hay là chúng ta đi dạo hái cành?"
Đề nghị ấy nhanh chóng được các cô nương hưởng ứng. Tiết Tĩnh An khẽ chau mày, Tiết Thường An cũng không vui ra mặt.
Yến tiệc phủ Vĩnh Quốc công, vậy mà để phủ Ninh Quốc công làm chủ trò, đúng là quá mất mặt.
Nếu là trước kia thì thôi, giờ đây các cô nương đều đã vào cung đọc sách, ngầm so bì từng chút.
Chỉ có Bình An là vẫn dửng dưng như thường.
Nhưng đi được một đoạn, không hiểu sao các cô nương cứ thế biến mất.
Bình An bám vào thân cây đào, hỏi Thải Chi: "Họ đi đâu rồi?"
Thải Chi đoán chừng là bị lạc, sơn trang rộng, bèn nói: "Cô nương ngồi tạm ở đình phía trước, nô tỳ đi xem đường."
Cũng đúng lúc Bình An đang mỏi chân.
Đình có mái cong lợp ngói, cột chạm khắc hoa văn, đề chữ "Lương Phong". Nàng vào ngồi nghỉ, gió thổi nhè nhẹ, liền lấy quyển Thi Kinh trong túi ra.
Nàng đã nói rồi, mang theo rồi thì nhất định phải đọc.
-
Bùi Thuyên không phô trương, đến cũng không quá sớm. Sự xuất hiện của chàng như ném một hòn đá vào mặt hồ, tâm điểm lập tức tĩnh lặng.
Tiết Hãn vội hành lễ: "Tham kiến Dự vương điện hạ."
Bùi Thuyên gật đầu, nâng tay ra hiệu miễn lễ.
Tiết Hãn chỉ sang một người: "Đây là trưởng tử nhà thần, Tiết Chú." Lại chỉ sang người bên cạnh: "Thứ tử, Tiết Hạo."
Sau lễ nghi, Bùi Thuyên lướt mắt qua từng người. Nhưng chẳng ai mang theo bóng dáng của Bình An.
Yến tiệc nhanh chóng nhộn nhịp. Rượu trôi theo khúc nước, cười nói tưng bừng.
Bùi Thuyên không uống rượu, chỉ nhấp trà. Thấy chàng có vẻ mệt, Tiết Hãn hỏi: "Điện hạ có muốn ra ngoài ngắm hoa một lát?"
Bùi Thuyên nhìn ra, gật đầu: "Được."
Tiết Hãn gọi Tiết Hạo: "Con đưa điện hạ đi dạo."
Tiết Hạo giật mình. Hắn? Đi với Dự vương á? Không cẩn thận là mất đầu!
Nhưng lệnh đã ra, đành cố gắng: "Mời điện hạ."
Ra khỏi phòng, hoa đào phủ khắp lối. Đẹp là thế, mà mặt Dự vương vẫn chẳng chút cảm xúc.
Tiết Hạo vốn tự ti, nay càng bước càng run. Đến đoạn đường nhỏ, bị vướng cành cây ngã sõng soài, "bịch" một tiếng rõ to.
Bùi Thuyên chẳng nhìn, chỉ lạnh nhạt: "Ngươi đi nghỉ đi."
Tiết Hạo tái mặt, biết là làm hỏng việc. Lặng lẽ lùi sang một bên.
Lưu công công lắc đầu. Người như vậy mà cũng để tiếp giá?
Lưu công công dè dặt hỏi: "Điện hạ có muốn hái ít hoa không?"
Bùi Thuyên: "Không cần."
Hoa nào chẳng chỉ là một màu sắc, chẳng đáng để chàng lưu tâm.
Lại nghe Lưu công công nói: "Phía trước có đình nghỉ chân, hình như có người. Có cần bảo họ tránh đi?"
Hoa đào lả tả rơi, có cánh lướt qua gò má nàng, dính lên tóc, lên áo.
Tóc nàng búi đôi, không còn dải dây đỏ hôm nào, thay vào đó là hai đoá hoa lụa xanh, rung rinh theo từng cái gật đầu lim dim buồn ngủ.
Lưu công công vừa nhìn rõ đã ngậm chặt miệng.
Gió xuân thổi nhẹ, Bùi Thuyên không tự chủ bước tới.
Thiếu nữ trong đình ôm sách trong tay, đầu như sắp gục vào trang giấy, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm nhũn, khiến người ta muốn vươn tay x** n*n một chút.
Chàng cúi xuống, đưa tay khẽ rút quyển sách khỏi tay nàng.
Lúc này Bình An cố mở mắt, đôi mắt long lanh trong suốt như nước thu.
Nàng không ngạc nhiên, chỉ yên lặng nhìn chàng, như thể nàng vẫn luôn ngồi đó, chờ chàng đến.
Ánh mắt trầm tĩnh của Bùi Thuyên bỗng dần tan băng. Chàng khẽ hỏi: "Sao lại ở đây?"
Bình An nhỏ giọng đáp: "Muốn gặp ngươi."
Giọng nàng ngọt như mật ong, thấm tận đầu lưỡi chàng.
Bùi Thuyên cúi mắt, lại thấy nàng giơ bàn tay trắng nõn ra: "Dây buộc tóc, của ta."
Bùi Thuyên: "...."
Nàng vẫn luôn nhớ đến dải dây buộc tóc ấy, đến mức tối qua còn trằn trọc mãi không ngủ được.
Môi mỏng nhạt màu của Bùi Thuyên khẽ mím lại, ánh nhìn bỗng lạnh đi mấy phần. Chàng không nhắc tới dây buộc tóc, chỉ hỏi một câu: "Vừa nãy đọc sách à?"
Bình An ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt chàng khó dò, giọng trầm thấp mà dường như có chút nghiêm khắc: "Lại nói dối. Nàng ngủ rồi."
Bình An chớp chớp mắt, mơ hồ nhớ lại lần trước chàng cũng bảo nàng nói dối, rồi giật luôn dây buộc tóc. Lần này cũng bảo nàng nói dối, lại cầm sách nàng, chẳng lẽ cũng muốn giữ luôn?
Nàng đâu có nói dối đâu, rõ ràng là có đọc mà, chỉ là lỡ đọc một chút rồi ngủ quên mất thôi.
Vị vương gia ngốc nghếch lại hay giận này, hình như thiếu đủ thứ trên đời. Nhưng mà cuốn sách này ngày mai nàng còn phải dùng để đọc trong cung.
Thôi được. Chờ dùng xong, nàng sẽ tặng cho chàng.
Nghĩ vậy, nàng chớp mắt, mí run run, rồi nghiêm túc đáp: "Ta có đọc mà, bên trong viết là: Quan quan thùy cưu... tại hà chi..."
Giọng nàng trong veo, ngắt quãng vì còn buồn ngủ, nhưng lại mang theo vẻ nghiêm túc cực kỳ.
Bùi Thuyên cúi đầu nhìn nàng.
Nàng nghiêng đầu một chút, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang dò ý chàng, khẽ gọi: "Chíp?"
-
Tác giả có lời muốn nói:
→ Thanh máu của Dự vương -1
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Người đời thường nói, chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, chuyện nhà hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Chuyện Ngọc Tuệ, người được Đông cung sủng ái, bị Vạn Tuyên Đế cấm túc, chỉ trong nửa ngày đã lan khắp kinh thành. Ngay cả Thái tử điện hạ cũng lo mình dạy dỗ không chu toàn, vội đến tạ tội với Vạn Tuyên Đế.
Sáng nay, Phùng phu nhân giận dữ tiến cung, nhưng lúc trở về lại tâm tình khoan khoái, nhìn gì cũng thuận mắt, ngay cả Tiết Hạo cũng thấy đáng yêu hơn đôi chút.
Nhưng sau niềm vui, bà không khỏi lẩm bẩm nghi hoặc.
Hình như Dự vương cũng biết chuyện này, nên mới lấy cớ "coi thường cung quy" để tấu xin trừng phạt Ngọc Tuệ quận chúa. Nhưng nếu nói ngài ấy đứng về phía phủ Vĩnh Quốc công thì hơn chục năm qua, ngài ấy chưa từng tỏ ý gì.
Dĩ nhiên, Phùng phu nhân chưa từng oán trách Dự Vương vì sự hờ hững suốt bao năm qua.
Nguyên Thái phi ở trong cung, phủ Dự Vương không có nữ quyến chủ trì hậu trạch, mà Phùng phu nhân dù là chủ mẫu của phủ Vĩnh Quốc công cũng chẳng có cơ hội thể hiện tài năng. Hai người Tiết Chú và Tiết Hạo lại không phải nhân vật xuất chúng, khó có khả năng lọt vào mắt xanh của phủ Vương gia.
Ngoài mối hôn sự ấy, giữa hai phủ thật sự không có giao tình gì đáng kể.
Chỉ là lần này, chuyện xảy ra ngay sau khi Bình An trở về, thật sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Thế nhưng trong buổi yến tiệc nghênh đón Bình An, Dự Vương cũng không xuất hiện.
Khó đoán thật.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng phu nhân đành làm phiền Tần lão phu nhân, thân chinh đến viện Di Đức một chuyến.
Tần lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói bình thản mà chắc nịch: "Đã đoán không ra, vậy cứ làm tròn lễ nghĩa. Tìm một cái cớ, mở tiệc mời Vương gia đến phủ một lần."
Nghe vậy, Phùng phu nhân thầm mừng trong dạ. Nếu có thể mở yến tiệc mời Dự Vương, mà ngài ấy thực sự đến phủ Vĩnh Quốc công, ấy chẳng phải chuyện lớn do trời ban sao?
Cả kinh thành, từ các thế gia vọng tộc đến quan viên mới cũ, ai cũng biết Dự Vương nay đã trưởng thành, Vạn Tuyên Đế lại không hề có ý giam lỏng hay đề phòng. Trong khi Thái tử vẫn chưa có con nối dõi đủ năng lực gánh vác đại nghiệp... thì việc ngai vàng quay về tay huyết mạch Tiên đế chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu phủ Vĩnh Quốc công lúc này chọn đúng đường mà đứng, giữ được vững vàng, tương lai tất sẽ là phú quý vô ngần.
Chỉ là, Phùng phu nhân vẫn lo.
Quan hệ giữa hai phủ, xét đến cùng cũng chỉ dựa vào một đạo thánh chỉ tứ hôn của Vạn Tuyên Đế. Mọi chuyện chung quy đều trông cả vào một mình Bình An.
Nếu cái gọi là "vận mệnh vinh hoa" phải đánh đổi bằng hạnh phúc và sự an toàn của Bình An, thì cho dù vàng son đến mấy, bà cũng thà không cần.
Nhưng hiện tại tạm chưa bàn đến việc hôn ước, trước tiên cứ gửi thiệp mời đến phủ Dự Vương đã.
Tháng Tư, hoa đào trên núi đang độ cuối mùa, bung nở rực rỡ như lụa hồng trải khắp non ngàn.
Phùng phu nhân đích thân sai Hổ Phách, người hầu đắc lực nhất bên mình đi xem xét tất cả các trang viên của phủ nằm ở ngoại thành kinh đô. Cuối cùng chọn được Vân Đào sơn trang, sai người sửa sang kỹ lưỡng, rồi định ra một ngày đẹp trời trong tháng, lấy danh nghĩa "yến tiệc thưởng hoa" mà gửi thiệp mời đến các phủ.
Thiệp gửi đến phủ Dự Vương cũng được xếp lẫn trong đó. Ngày hôm sau, thiệp đã được đặt trên một chiếc bàn gỗ đàn hương đỏ sẫm.
Lúc ấy, Lý Kính, tử sĩ thân cận vừa từ Hoàn Nam trở về, khom người bẩm báo:
"Nhị cô nương nhà họ Tiết từng ở Hoàn Nam, sống trong nhà một thợ săn họ Trương suốt năm năm trời."
Bùi Thuyên lập tức bắt được điểm then chốt, khẽ nhướng mày hỏi lại: "Họ Trương?"
Lý Kính gật đầu: "Vâng. Hiện giờ nghĩa huynh của nhà họ Trương cũng đang ở kinh thành. Có điều nhà họ Tiết giấu nhẹm chuyện này, không muốn nhị cô nương qua lại với người nhà họ Trương, nên người ngoài đến giờ vẫn chưa hay biết."
Ánh mắt Bùi Thuyên dừng lại trên một dải dây đỏ đặt trên bàn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc lên một góc dây, ánh nhìn sâu thẳm, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Dải dây ấy không phải loại tốt gì, chất vải mềm, không hoa văn, sắc đỏ cũng chỉ thoáng qua bề mặt. Nhìn riêng thì chẳng có gì nổi bật, kém xa nét đặc biệt khi được nàng buộc trong tóc.
Trong đầu chàng chợt hiện lên cảnh nàng bị giật dây buộc tóc, ánh mắt trong trẻo bừng sáng phút chốc vì ngỡ ngàng.
Thì ra khi nàng nói mình là cô nương nhà họ Trương, cũng chẳng hẳn là nói dối.
Và cũng chẳng phải cố tình giả làm cung nữ. Bộ y phục hôm ấy là chàng tự mình suy diễn.
Nghĩ tới bộ y phục ấy, ánh mắt Bùi Thuyên chợt trầm xuống. Dù chàng không hài lòng với mối hôn sự kia, thì đó cũng là chuyện của chàng, chẳng ai có quyền nhúng tay. Lần này, Ngọc Tuệ đã vượt quá giới hạn.
Cảnh cáo lần đầu. Nhưng lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dải dây đỏ tuột khỏi đầu ngón tay chàng, rơi lặng xuống bàn. Chàng nói với Lý Kính: "Lui đi."
Lý Kính cúi người định lui, bỗng nghe giọng Bùi Thuyên cất lên: "Khoan đã."
Chàng chỉ vào tấm thiệp trên bàn: "Đưa cho Lưu Mạo. Nói với Tiết phủ là ta sẽ đến."
-
Nghe nói sắp tổ chức yến tiệc hoa đào, Bình An có phần phấn khởi.
Vào cung xem tranh mãi cũng nhàm, vẫn là tiệc tùng náo nhiệt hơn.
Thải Chi đang thu xếp đồ mang theo đến Vân Đào sơn trang, vừa sắp xếp vừa hỏi: "Nhị cô nương, còn muốn mang theo gì không?"
Bình An nghĩ ngợi, lấy quyển Thi Kinh nhét vào túi xách Tiết Tĩnh An may cho nàng. Nữ quan từng dặn, đọc nhiều sách mới nên người.
Nàng vỗ nhẹ túi, nghiêm túc nghĩ: Mang rồi, nhất định phải đọc.
Phùng phu nhân lúc này đang bước vào cùng Hổ Phách, vừa đi vừa trò chuyện: "Phủ Dự Vương hồi báo sẽ đến. Lẽ ra là chuyện đáng mừng, nhưng lòng ta..."
Vui thì có vui, nhưng xen vào đó là những nỗi lo lắng khó tả, khiến tâm tình bà như nắng mưa bất chợt.
Thấy Bình An, bà lập tức im bặt. Con bé còn nhỏ, chuyện hôn sự chưa nên để nó biết sớm.
Bà dịu giọng cười: "Mẹ mới may cho con mấy bộ y phục mới, lại đây thử xem nào."
Bình An ngoan ngoãn dang tay, để mặc bà thay y phục cho mình. Bất chợt, nàng cong môi, ánh mắt sáng như sao rơi, long lanh tựa ánh trăng trong nước.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng mà ấm áp.
Phùng phu nhân đứng gần, ngơ ngẩn trong khoảnh khắc, lòng như bị bóp mềm lại bởi nụ cười ấy. Bà không kìm được thở phào một hơi: "Sắp đến tiệc hoa đào, con vui lắm phải không?"
Bình An khẽ "ừm" một tiếng.
Vương gia sắp đến, nàng cuối cùng cũng có thể đòi lại dây buộc tóc rồi.
-
Thời tiết thanh thoát, gió nhẹ phảng phất. Trên đường đến sơn trang, sắc xanh cuối xuân giao thoa cùng màu lục non đầu hạ, khiến lòng người thư thái.
Là chủ nhà, các cô nương nhà họ Tiết đến sớm. Ba người cùng ngồi một xe ngựa, bánh xe lăn đều trên đường núi, hoà cùng tiếng chim hót, tựa như một bức hoạ sống động.
Bình An vén rèm nhìn ra, ánh mắt chăm chú dõi theo không rời.
Tiết Tĩnh An lặng lẽ liếc nhìn nàng. Dáng vẻ Bình An xinh đẹp lại mang theo nét trầm tĩnh thanh nhã khiến người bên cạnh không khỏi bị hút lấy.
Nhờ vậy, lòng Tiết Tĩnh An cũng dịu lại.
Tối qua, Lâm di nương từng bảo: "Nhị cô nương bị ức h**p, phu nhân lập tức vào cung đòi công bằng. Trước kia con bị bắt nạt bao nhiêu lần, phu nhân với lão phu nhân có khi nào để tâm?"
Lời ấy khiến Tĩnh An nghẹn nơi cổ họng. Nhưng lần này, nàng ấy không khóc, cũng chẳng cần ai vỗ về.
Nàng ấy ngẫm lại, đúng là Lâm di nương không sai, nhưng Bình An cũng chẳng có lỗi.
Trước kia nàng ấy sợ Bình An trở về sẽ cướp đi yêu thương vốn dành cho mình. Nhưng giờ nhìn lại hình như nàng ấy chưa từng thật sự được yêu thương thì lấy gì để bị cướp?
Ngược lại, từ khi Bình An đến, nàng ấy mới biết ở cạnh muội muội lại có thể ấm áp đến vậy.
Hôn sự kia vốn chẳng thuộc về nàng ấy, mà nay cũng không còn thì rốt cuộc nàng ấy cũng chẳng mất gì.
Thậm chí còn thấy nhẹ nhõm. Ví như, ở trước mặt tổ mẫu, lần đầu tiên không bị quở trách. Ví như, Ngọc Tuệ quận chúa bao năm lấn lướt nay cũng bị cấm túc.
Cảm giác ấy mới là chân thực.
Lúc này, mí mắt Bình An đã díu lại, rõ ràng là buồn ngủ.
Tiết Tĩnh An bật cười: "Buồn ngủ rồi thì cứ ngủ một lát, đến nơi tỷ sẽ gọi."
Bình An lắc đầu, vẫn chưa nhìn đủ.
Tiết Thường An ngồi đối diện, khẽ liếc Tĩnh An, trong lòng hừ lạnh, giờ lại còn bày trò tỷ muội thâm tình sao?
Chẳng bao lâu, xe đến Vân Đào sơn trang. Hoa đào nở thành từng mảng, từng cụm phủ kín núi đồi, như mây hồng rơi xuống trần gian.
Từng chiếc xe ngựa lần lượt dừng trước cổng sơn trang. Phùng phu nhân đến sau, bận rộn xã giao tiếp đón, không cần nói nhiều.
Ánh mắt Bình An lướt qua một lượt các cô nương, tìm mãi tìm mãi vẫn chẳng thấy vương gia đâu.
Không có hoạt động thi thơ như mọi lần, bầu không khí hơi thiếu thú vị. Từ Mẫn Nhi từ phủ Ninh Quốc công lên tiếng: "Tranh thủ xuân sắc, hay là chúng ta đi dạo hái cành?"
Đề nghị ấy nhanh chóng được các cô nương hưởng ứng. Tiết Tĩnh An khẽ chau mày, Tiết Thường An cũng không vui ra mặt.
Yến tiệc phủ Vĩnh Quốc công, vậy mà để phủ Ninh Quốc công làm chủ trò, đúng là quá mất mặt.
Nếu là trước kia thì thôi, giờ đây các cô nương đều đã vào cung đọc sách, ngầm so bì từng chút.
Chỉ có Bình An là vẫn dửng dưng như thường.
Nhưng đi được một đoạn, không hiểu sao các cô nương cứ thế biến mất.
Bình An bám vào thân cây đào, hỏi Thải Chi: "Họ đi đâu rồi?"
Thải Chi đoán chừng là bị lạc, sơn trang rộng, bèn nói: "Cô nương ngồi tạm ở đình phía trước, nô tỳ đi xem đường."
Cũng đúng lúc Bình An đang mỏi chân.
Đình có mái cong lợp ngói, cột chạm khắc hoa văn, đề chữ "Lương Phong". Nàng vào ngồi nghỉ, gió thổi nhè nhẹ, liền lấy quyển Thi Kinh trong túi ra.
Nàng đã nói rồi, mang theo rồi thì nhất định phải đọc.
-
Bùi Thuyên không phô trương, đến cũng không quá sớm. Sự xuất hiện của chàng như ném một hòn đá vào mặt hồ, tâm điểm lập tức tĩnh lặng.
Tiết Hãn vội hành lễ: "Tham kiến Dự vương điện hạ."
Bùi Thuyên gật đầu, nâng tay ra hiệu miễn lễ.
Tiết Hãn chỉ sang một người: "Đây là trưởng tử nhà thần, Tiết Chú." Lại chỉ sang người bên cạnh: "Thứ tử, Tiết Hạo."
Sau lễ nghi, Bùi Thuyên lướt mắt qua từng người. Nhưng chẳng ai mang theo bóng dáng của Bình An.
Yến tiệc nhanh chóng nhộn nhịp. Rượu trôi theo khúc nước, cười nói tưng bừng.
Bùi Thuyên không uống rượu, chỉ nhấp trà. Thấy chàng có vẻ mệt, Tiết Hãn hỏi: "Điện hạ có muốn ra ngoài ngắm hoa một lát?"
Bùi Thuyên nhìn ra, gật đầu: "Được."
Tiết Hãn gọi Tiết Hạo: "Con đưa điện hạ đi dạo."
Tiết Hạo giật mình. Hắn? Đi với Dự vương á? Không cẩn thận là mất đầu!
Nhưng lệnh đã ra, đành cố gắng: "Mời điện hạ."
Ra khỏi phòng, hoa đào phủ khắp lối. Đẹp là thế, mà mặt Dự vương vẫn chẳng chút cảm xúc.
Tiết Hạo vốn tự ti, nay càng bước càng run. Đến đoạn đường nhỏ, bị vướng cành cây ngã sõng soài, "bịch" một tiếng rõ to.
Bùi Thuyên chẳng nhìn, chỉ lạnh nhạt: "Ngươi đi nghỉ đi."
Tiết Hạo tái mặt, biết là làm hỏng việc. Lặng lẽ lùi sang một bên.
Lưu công công lắc đầu. Người như vậy mà cũng để tiếp giá?
Lưu công công dè dặt hỏi: "Điện hạ có muốn hái ít hoa không?"
Bùi Thuyên: "Không cần."
Hoa nào chẳng chỉ là một màu sắc, chẳng đáng để chàng lưu tâm.
Lại nghe Lưu công công nói: "Phía trước có đình nghỉ chân, hình như có người. Có cần bảo họ tránh đi?"
Hoa đào lả tả rơi, có cánh lướt qua gò má nàng, dính lên tóc, lên áo.
Tóc nàng búi đôi, không còn dải dây đỏ hôm nào, thay vào đó là hai đoá hoa lụa xanh, rung rinh theo từng cái gật đầu lim dim buồn ngủ.
Lưu công công vừa nhìn rõ đã ngậm chặt miệng.
Gió xuân thổi nhẹ, Bùi Thuyên không tự chủ bước tới.
Thiếu nữ trong đình ôm sách trong tay, đầu như sắp gục vào trang giấy, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm nhũn, khiến người ta muốn vươn tay x** n*n một chút.
Chàng cúi xuống, đưa tay khẽ rút quyển sách khỏi tay nàng.
Lúc này Bình An cố mở mắt, đôi mắt long lanh trong suốt như nước thu.
Nàng không ngạc nhiên, chỉ yên lặng nhìn chàng, như thể nàng vẫn luôn ngồi đó, chờ chàng đến.
Ánh mắt trầm tĩnh của Bùi Thuyên bỗng dần tan băng. Chàng khẽ hỏi: "Sao lại ở đây?"
Bình An nhỏ giọng đáp: "Muốn gặp ngươi."
Giọng nàng ngọt như mật ong, thấm tận đầu lưỡi chàng.
Bùi Thuyên cúi mắt, lại thấy nàng giơ bàn tay trắng nõn ra: "Dây buộc tóc, của ta."
Bùi Thuyên: "...."
Nàng vẫn luôn nhớ đến dải dây buộc tóc ấy, đến mức tối qua còn trằn trọc mãi không ngủ được.
Môi mỏng nhạt màu của Bùi Thuyên khẽ mím lại, ánh nhìn bỗng lạnh đi mấy phần. Chàng không nhắc tới dây buộc tóc, chỉ hỏi một câu: "Vừa nãy đọc sách à?"
Bình An ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt chàng khó dò, giọng trầm thấp mà dường như có chút nghiêm khắc: "Lại nói dối. Nàng ngủ rồi."
Bình An chớp chớp mắt, mơ hồ nhớ lại lần trước chàng cũng bảo nàng nói dối, rồi giật luôn dây buộc tóc. Lần này cũng bảo nàng nói dối, lại cầm sách nàng, chẳng lẽ cũng muốn giữ luôn?
Nàng đâu có nói dối đâu, rõ ràng là có đọc mà, chỉ là lỡ đọc một chút rồi ngủ quên mất thôi.
Vị vương gia ngốc nghếch lại hay giận này, hình như thiếu đủ thứ trên đời. Nhưng mà cuốn sách này ngày mai nàng còn phải dùng để đọc trong cung.
Thôi được. Chờ dùng xong, nàng sẽ tặng cho chàng.
Nghĩ vậy, nàng chớp mắt, mí run run, rồi nghiêm túc đáp: "Ta có đọc mà, bên trong viết là: Quan quan thùy cưu... tại hà chi..."
Giọng nàng trong veo, ngắt quãng vì còn buồn ngủ, nhưng lại mang theo vẻ nghiêm túc cực kỳ.
Bùi Thuyên cúi đầu nhìn nàng.
Nàng nghiêng đầu một chút, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang dò ý chàng, khẽ gọi: "Chíp?"
-
Tác giả có lời muốn nói:
→ Thanh máu của Dự vương -1
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 13: Hoa đào nở rộ
10.0/10 từ 38 lượt.