Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 6: Phạt chép sách
55@-
Canh hôm nay là canh khoai núi táo rừng gan dê… ọe.”
Lâm Duy Minh yếu ớt đọc theo hai lượt, sau đó Chu Bính bắt đầu giảng giải từng chữ một, hắn thì bên nghe vào tai trái rồi ra phía tai phải, tâm trí đã sớm bay tận đẩu đâu.
Thôi thế là xong, món ngon ở nhà ăn vốn đã hiếm, giờ thì chắc chắn không đến lượt hắn nữa. Quốc Tử Giám nằm ngay dưới chân Thiên tử, khẩu phần ở nhà ăn tuy có nhỉnh hơn Thư Viện Tịch Ủng một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Không phải vì không có chuyện tham ô nhà bếp nghiêm trọng như ở Thư Viện Tịch Ủng, mà là ba đầu bếp chính ở đây, đầu óc đều rất “sáng tạo”.
Hôm kia, họ mang ra món "mì giòn trộn gà kho ngọt", Lâm Duy Minh đã thấy cạn lời. Hôm qua lại ra món "lê chua dầm dưa chuột non tẩm ngũ vị". Hôm nay càng không thể tin nổi! Nghe mấy đứa học cùng ở học xá bên cạnh ăn sáng về kể lại, canh hôm nay là: canh khoai núi, táo rừng, gan dê… ọe.
Nhưng! Đáng mừng là một trong ba vị đầu bếp bị bệnh, cho nên mấy hôm nay Bàng chủ bộ quản lý việc ăn uống đã đặt thêm món từ tiệm ăn Thẩm Ký để bổ sung, phòng khi hai đầu bếp còn lại không xoay xở kịp.
Vì vậy chỉ cần đến sớm một chút là vẫn có cơ hội ăn được món ngon!
Nhưng bây giờ thì muộn rồi! Đám sói đói ở học xá Đinh đã phóng qua hành lang từ sớm, chỉ còn để lại vài cái bóng mờ. Lâm Duy Minh xoa bụng đói lép kẹp, bi thương dâng trào.
Thôi vậy, về nhà bảo a nương nướng bánh cho ăn, còn hơn là uống cái canh gan dê gì đó!
Ai mà nghĩ ra nổi cái món ấy cơ chứ? Chỉ nghe thôi đã thấy khủng khiếp rồi.
Lâm Duy Minh đã hoàn toàn chẳng còn tâm trí nghe giảng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ chăm chú. Mà ngồi trước hắn, người huynh đệ tốt Mạnh Bác Viễn chẳng hiểu sao lại buồn ngủ đến mức mắt lờ đờ, mí mắt sụp xuống như đeo chì, cả người cứ lắc la lắc lư.
Bạn cùng bàn là Trình Thư Quân âm thầm đẩy đầu hắn ta lại chỗ cũ, nhưng Mạnh Bác Viễn lại gục xuống bàn.
Đúng lúc đó, Chu Bính ở đằng trước đột nhiên hét lớn: “Chính trị là để điều hòa!”
Lâm Duy Minh hốt hoảng lật sách, thì ra Chu Bính đã giảng đến mấy trang sau rồi, mình hoàn toàn không nghe thấy gì. May mà không phải chỉ mỗi mình hắn như thế, cả lớp đều rì rầm lật sách loạn xạ, cố gắng đọc theo: “Chính sách khoan dung thì dân sẽ lười nhác…”
Mạnh Bác Viễn tuy gần như ngủ gục, nhưng nghe xung quanh bắt đầu đọc, vẫn ngoan cường ngồi dậy, cầm sách lên, lơ mơ đọc theo: “Lười nhác thì phải lấy nghiêm trị để sửa…”
Chưa đọc xong thì “rầm” một tiếng, cả người hắn đổ gục xuống bàn.
Tiếng động lớn đến mức Chu Bính lập tức quay phắt lại, mặt bánh nướng lạnh toát, rút ngay cây roi mây bên hông lao tới. Trình Thư Quân vội đá Mạnh Bác Viễn một cái, hắn ta giật mình ngồi dậy, theo phản xạ tiếp tục đọc sách, quyển sách chắn mất nửa mặt, Chu Bính nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ hừ một tiếng nặng nề rồi quay lại tiếp tục giảng bài.
Trình Thư Quân lau mồ hôi lạnh, người nghe giảng đàng hoàng như hắn mới là người bị hù chết.
Nhưng chỉ được vài câu, Mạnh Bác Viễn lại bắt đầu nghiêng ngả, người đổ ngược về sau, ngồi đằng sau là Lâm Duy Minh phải cố nhịn cười mà đẩy hắn ta về phía trước, còn véo mạnh một cái:
“Mạnh Tứ! Này! Mau tỉnh! Ngươi bị trúng bùa ngủ à? Sao mà buồn ngủ đến thế, tối qua đi trộm gà nhà ai hả?”
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ vang lên.
Lâm Duy Minh trố mắt nhìn, nghiêng người liếc thử, Mạnh Bác Viễn mắt vẫn mở he hé… nhưng rõ ràng đã ngủ say.
Thật khâm phục, ngồi mà ngủ được!
Hắn đành phải dùng tay đỡ lưng đối phương, không để hắn ngã ngửa ra sau.
Lúc sau, cuối cùng cũng giảng đến hết bài, Chu Bính liếc quanh một lượt những học trò uể oải rồi nói:
“Giảng nốt bài tập này là tan học. Nào, ai giải thích giúp ta đoạn 'Luận trị chính khoan nghiêm' này tách ra thế nào?”
Cả lớp lập tức cúi gằm mặt, ai nấy chuyên chú nhìn chằm chằm vào sách như thể trong sách nở hoa.
“Không ai trả lời? Vậy ta gọi tên! Trình Thư Quân, trò trả lời trước.”
Trình Thư Quân giật mình đứng dậy, nhưng vừa đứng, ghế dài bên dưới liền mất cân bằng, Mạnh Bác Viễn cả người ngã lăn sang một bên, Lâm Duy Minh hoảng hốt vội túm áo kéo lại nhưng đã muộn, “rầm” một tiếng, người lẫn ghế đều lăn xuống đất.
Tiếng cười vang dội cả lớp. Mạnh Bác Viễn dụi mắt, ngơ ngác bò dậy, vừa tỉnh táo thì đối diện ngay với ánh mắt như phun lửa của Chu Bính:
“Oắt con! Ta dạy học hơn mười năm, chưa từng thấy học sinh nào như trò! Phạt chép hai mươi lần bài 'Luận trị chính khoan nghiêm'! Không chép xong thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!”
Nửa canh giờ sau, trời đã tối hẳn, học sinh ở học xá phòng Bính đã sớm rút sạch, chỉ còn lại ba người: Mạnh Bác Viễn, Lâm Duy Minh và Trình Thư Quân vẫn đang gục trên bàn, vắt tay viết lia lịa.
Lâm Duy Minh vừa cắn răng, vừa ôm cái bụng đang réo ầm ỹ, vừa chép vừa nghiến:
“Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì mà dính phải cái của nợ như ngươi chứ! Mạnh Tứ, khai thật đi, tối qua rốt cuộc hôm qua ngươi làm gì hả?”
Mạnh Bác Viễn ngáp dài liên tục: “Không có gì. Hôm qua tam ca được nghỉ về nhà, cha ta cứ bắt huynh ấy dạy ta học. Học không xong thì mắng ta ngu như heo. Tam ca nói đỡ giúp mà cha ta cũng chẳng nghe, lại còn chỉ tay vào mũi ta mà chửi ta suốt nửa canh giờ, hại ta đến sáng mới chợp mắt được một tí.”
Lâm Duy Minh nghe xong thì giận cũng chẳng giận nổi nữa, thở dài, còn phẫn uất thay cho bạn:
“Cha ngươi cũng quá đáng thật. Như tiểu thúc nhà ta mới gọi là thiên tài nổi danh khắp nơi. Nhưng cha và a nương ta có bao giờ đem ta ra so sánh với tiểu thúc đâu? Giống như đem cái đũa tre đi so với gỗ trắc vậy, có gì đáng so. Một nhà mà ra được một người giỏi đã là tổ tiên tích đức rồi, nhà ngươi còn muốn giỏi cả đôi? Hay là ngươi về bảo cha ngươi, đem mộ tổ đốt luôn đi! Cho khói nó bốc cao một thể!”
Mạnh Bác Viễn bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đợi đấy, tối nay ta gọi ông nội ta lên tìm ngươi tâm sự.”
Lâm Duy Minh lật trang chép xong để sang một bên hong khô, cười toe toét:
“Dọa ai chứ? Ta không sợ đâu. Nếu thật sự ông nội ngươi có linh thiêng thì đã chẳng để cha ngươi hành hạ ngươi thế này rồi.”
Mạnh Bác Viễn tiu nghỉu, cúi đầu không nói nữa.
Nhà họ Mạnh vốn có bốn huynh đệ, con trưởng c.h.ế.t đuối từ nhỏ, người thứ hai thì được cho sang làm con thừa tự của bác cả không con, trong nhà giờ chỉ còn Mạnh Khánh Nguyên và Mạnh Bác Viễn. Hai người cách nhau tám tuổi, nhưng Mạnh Khánh Nguyên năm ngoái đã đậu tiến sĩ, đầu năm nay được chọn vào Học sĩ viện làm bút thiếp, chưa đến ba mươi đã chính thức ra làm quan.
Ai cũng biết, Quốc Tử Giám chỉ tuyển con cháu quan viên phẩm cấp từ thất phẩm trở lên, gọi chung là nội xá sinh; còn Thư Viện Tịch Ủng thì không phân biệt xuất thân, chỉ cần là con dân lương thiện, thi đỗ là có thể vào học, gọi là ngoại xá sinh. Nhà họ Mạnh vốn chỉ là hào phú ở quê, chính nhờ Mạnh tam đệ được chọn vào Học sĩ viện mà có được quan thân, mới được chuyển vào nội thành mua nhà ở ngõ gần Quốc Tử Giám, và cũng nhờ đó mà Mạnh Bác Viễn được chuyển từ Tịch Ủng sang Quốc Tử Giám học.
Nhưng tài năng giữa hai huynh đệ khác nhau một trời một vực. Năm xưa Mạnh tam ca ở Thư Viện Tịch Ủng đã rất nổi tiếng. Từ năm Bảo Nguyên thứ ba, hắn cùng với Tạ Cửu, xuất thân từ dòng dõi họ Tạ ở Trần quận dự thi cùng năm, sau đó ba năm liền khiến đám học sinh Quốc Tử Giám không ngóc đầu nổi. Ba năm liền, Thư Viện Tịch Ủng đều chiếm trọn ba hạng đầu trong kỳ thi phủ, thi viện, thi hương. Hơn nữa, thứ tự ba người đó chưa từng thay đổi: đầu bảng là Tạ Kỳ, kế là Mạnh Khánh Nguyên, thứ ba là một người tên Thượng Ngạn.
Mấy năm đó, viện trưởng và giáo thụ bên Thư Viện Tịch Ủng như ăn phải linh đan, suýt nữa muốn đem bảng vàng dán lên người mà đi khắp nơi khoe mẽ, khiến các tiên sinh bên Quốc Tử Giám cũng phải gồng mình quyết đấu, nhưng cuối cùng cũng chẳng xoay chuyển được gì.
Mãi đến khi ba người đó đều ra làm quan, năm ngoái học sinh Quốc Tử Giám mới giành lại được đầu bảng.
Còn Mạnh Bác Viễn… hắn ta tuy miễn cưỡng qua được kỳ thi phủ, nhưng chữ viết vẫn bị tiên sinh khoanh tròn phê "xấu tệ".
Cha Mạnh thì lại mong con thành rồng, một đứa thành rồng còn chưa đủ, nhất định phải hai rồng quấn nhau mới vừa ý. Thế nên Mạnh Bác Viễn sống ở nhà khổ không tả xiết, Lâm Duy Minh còn thuộc lòng mấy câu cha hắn ta hay nói:
“Sao không học theo huynh con?”
“Huynh con đậu tiến sĩ rồi, còn con đến tú tài cũng không qua nổi!”
“Vô dụng thế này, trong nhà con lừa chỉ biết ngoe nguẩy cái mông còn có ích hơn con!”
Trình, Lâm và Mạnh tuổi tác tương đương, tính tình hợp nhau, lại cùng học một học xá nên chơi thân. Ngày nào hai người kia cũng nghe thấy viên ngoại họ Mạnh răn dạy con bằng lời lẽ nặng nề, không chỉ trong nhà mà trước mặt người ngoài cũng luôn nói con út không bằng huynh.
Đặc biệt là chuyện Mạnh Bác Viễn đã đính hôn từ hai năm trước mà mãi chưa cưới, cũng vì cha hắn ta hứa hẹn với nhà gái rằng phải đỗ tú tài mới được tổ chức hôn lễ, khiến hắn càng thêm áp lực, càng thêm chán nản.
Hai người bạn đều thấy bất bình thay hắn, nhưng cũng không thể chỉ trích người lớn nhà người ta, may mà Mạnh Bác Viễn tính tình vẫn lạc quan, chứ nếu không thì với kiểu bị mắng mỏ suốt ngày thế này đã sinh bệnh mất rồi.
Trình Thư Quân vỗ vai Mạnh Bác Viễn, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng viết nhanh như gió, giúp hắn ta chép thêm một tờ, còn không quên nhắc Lâm Duy Minh:
“Ngươi cũng đừng chép đẹp quá, kẻo bị Chu tiên sinh nhìn ra thì toi đấy.”
Lâm Duy Minh cũng vội vàng đổi tay trái chép.
Ba người chép đến mức cổ tay rã rời, giao bài phạt cho các tiên sinh đang nghỉ ở phòng giáo thụ, sau đó mới ôm cổ tay, ủ rũ lê bước ra cửa sau.
Trong ngõ nhỏ đã yên tĩnh trở lại, vài ngọn đèn gió lắc lư dưới mái hiên, ánh sáng lờ mờ rọi xuống phiến đá xanh, chiếu lên con đường dưới chân họ. Cả ba đói đến mức bụng dán vào lưng, định bụng lén đi ăn một nồi cá nướng của Thẩm Ký, ai ngờ đúng lúc đó, gió đưa đến một mùi thơm ngào ngạt, mùi trứng có lẫn cả hương trà.
Mùi hương ấy nhẹ nhàng theo gió bay đến, Lâm Duy Minh hít lấy hít để, đi theo mùi sang bên trái vài bước, liền thấy trước cửa một căn nhà ở phía trái có một cô nương dáng người nhỏ nhắn đang đứng đó.
Nàng búi tóc đơn giản thành hai búi tròn, chỉ buộc một sợi dây đỏ, không trang sức gì khác. Ánh đèn hắt lên chiếc áo dài xanh mạ đơn sơ, khiến cả người nàng như một đóa quỳnh nở trong đêm, thanh thoát mà dịu dàng.
Nàng đang cúi người nhấc cái vại sành có quai kép trên bếp than, than tổ ong bên dưới còn đang cháy đỏ rực, ánh lửa hắt lên nửa bên mặt trắng trẻo thanh tú của nàng.
Còn mùi thơm khiến người ta ch** n**c miếng ấy, chính là bốc lên từ cái vại sành ấy.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Canh hôm nay là canh khoai núi táo rừng gan dê… ọe.”
Lâm Duy Minh yếu ớt đọc theo hai lượt, sau đó Chu Bính bắt đầu giảng giải từng chữ một, hắn thì bên nghe vào tai trái rồi ra phía tai phải, tâm trí đã sớm bay tận đẩu đâu.
Thôi thế là xong, món ngon ở nhà ăn vốn đã hiếm, giờ thì chắc chắn không đến lượt hắn nữa. Quốc Tử Giám nằm ngay dưới chân Thiên tử, khẩu phần ở nhà ăn tuy có nhỉnh hơn Thư Viện Tịch Ủng một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Không phải vì không có chuyện tham ô nhà bếp nghiêm trọng như ở Thư Viện Tịch Ủng, mà là ba đầu bếp chính ở đây, đầu óc đều rất “sáng tạo”.
Hôm kia, họ mang ra món "mì giòn trộn gà kho ngọt", Lâm Duy Minh đã thấy cạn lời. Hôm qua lại ra món "lê chua dầm dưa chuột non tẩm ngũ vị". Hôm nay càng không thể tin nổi! Nghe mấy đứa học cùng ở học xá bên cạnh ăn sáng về kể lại, canh hôm nay là: canh khoai núi, táo rừng, gan dê… ọe.
Nhưng! Đáng mừng là một trong ba vị đầu bếp bị bệnh, cho nên mấy hôm nay Bàng chủ bộ quản lý việc ăn uống đã đặt thêm món từ tiệm ăn Thẩm Ký để bổ sung, phòng khi hai đầu bếp còn lại không xoay xở kịp.
Vì vậy chỉ cần đến sớm một chút là vẫn có cơ hội ăn được món ngon!
Nhưng bây giờ thì muộn rồi! Đám sói đói ở học xá Đinh đã phóng qua hành lang từ sớm, chỉ còn để lại vài cái bóng mờ. Lâm Duy Minh xoa bụng đói lép kẹp, bi thương dâng trào.
Thôi vậy, về nhà bảo a nương nướng bánh cho ăn, còn hơn là uống cái canh gan dê gì đó!
Ai mà nghĩ ra nổi cái món ấy cơ chứ? Chỉ nghe thôi đã thấy khủng khiếp rồi.
Lâm Duy Minh đã hoàn toàn chẳng còn tâm trí nghe giảng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ chăm chú. Mà ngồi trước hắn, người huynh đệ tốt Mạnh Bác Viễn chẳng hiểu sao lại buồn ngủ đến mức mắt lờ đờ, mí mắt sụp xuống như đeo chì, cả người cứ lắc la lắc lư.
Bạn cùng bàn là Trình Thư Quân âm thầm đẩy đầu hắn ta lại chỗ cũ, nhưng Mạnh Bác Viễn lại gục xuống bàn.
Đúng lúc đó, Chu Bính ở đằng trước đột nhiên hét lớn: “Chính trị là để điều hòa!”
Lâm Duy Minh hốt hoảng lật sách, thì ra Chu Bính đã giảng đến mấy trang sau rồi, mình hoàn toàn không nghe thấy gì. May mà không phải chỉ mỗi mình hắn như thế, cả lớp đều rì rầm lật sách loạn xạ, cố gắng đọc theo: “Chính sách khoan dung thì dân sẽ lười nhác…”
Mạnh Bác Viễn tuy gần như ngủ gục, nhưng nghe xung quanh bắt đầu đọc, vẫn ngoan cường ngồi dậy, cầm sách lên, lơ mơ đọc theo: “Lười nhác thì phải lấy nghiêm trị để sửa…”
Chưa đọc xong thì “rầm” một tiếng, cả người hắn đổ gục xuống bàn.
Tiếng động lớn đến mức Chu Bính lập tức quay phắt lại, mặt bánh nướng lạnh toát, rút ngay cây roi mây bên hông lao tới. Trình Thư Quân vội đá Mạnh Bác Viễn một cái, hắn ta giật mình ngồi dậy, theo phản xạ tiếp tục đọc sách, quyển sách chắn mất nửa mặt, Chu Bính nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ hừ một tiếng nặng nề rồi quay lại tiếp tục giảng bài.
Trình Thư Quân lau mồ hôi lạnh, người nghe giảng đàng hoàng như hắn mới là người bị hù chết.
Nhưng chỉ được vài câu, Mạnh Bác Viễn lại bắt đầu nghiêng ngả, người đổ ngược về sau, ngồi đằng sau là Lâm Duy Minh phải cố nhịn cười mà đẩy hắn ta về phía trước, còn véo mạnh một cái:
“Mạnh Tứ! Này! Mau tỉnh! Ngươi bị trúng bùa ngủ à? Sao mà buồn ngủ đến thế, tối qua đi trộm gà nhà ai hả?”
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ vang lên.
Lâm Duy Minh trố mắt nhìn, nghiêng người liếc thử, Mạnh Bác Viễn mắt vẫn mở he hé… nhưng rõ ràng đã ngủ say.
Thật khâm phục, ngồi mà ngủ được!
Hắn đành phải dùng tay đỡ lưng đối phương, không để hắn ngã ngửa ra sau.
Lúc sau, cuối cùng cũng giảng đến hết bài, Chu Bính liếc quanh một lượt những học trò uể oải rồi nói:
“Giảng nốt bài tập này là tan học. Nào, ai giải thích giúp ta đoạn 'Luận trị chính khoan nghiêm' này tách ra thế nào?”
Cả lớp lập tức cúi gằm mặt, ai nấy chuyên chú nhìn chằm chằm vào sách như thể trong sách nở hoa.
“Không ai trả lời? Vậy ta gọi tên! Trình Thư Quân, trò trả lời trước.”
Trình Thư Quân giật mình đứng dậy, nhưng vừa đứng, ghế dài bên dưới liền mất cân bằng, Mạnh Bác Viễn cả người ngã lăn sang một bên, Lâm Duy Minh hoảng hốt vội túm áo kéo lại nhưng đã muộn, “rầm” một tiếng, người lẫn ghế đều lăn xuống đất.
Tiếng cười vang dội cả lớp. Mạnh Bác Viễn dụi mắt, ngơ ngác bò dậy, vừa tỉnh táo thì đối diện ngay với ánh mắt như phun lửa của Chu Bính:
“Oắt con! Ta dạy học hơn mười năm, chưa từng thấy học sinh nào như trò! Phạt chép hai mươi lần bài 'Luận trị chính khoan nghiêm'! Không chép xong thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!”
Nửa canh giờ sau, trời đã tối hẳn, học sinh ở học xá phòng Bính đã sớm rút sạch, chỉ còn lại ba người: Mạnh Bác Viễn, Lâm Duy Minh và Trình Thư Quân vẫn đang gục trên bàn, vắt tay viết lia lịa.
Lâm Duy Minh vừa cắn răng, vừa ôm cái bụng đang réo ầm ỹ, vừa chép vừa nghiến:
“Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì mà dính phải cái của nợ như ngươi chứ! Mạnh Tứ, khai thật đi, tối qua rốt cuộc hôm qua ngươi làm gì hả?”
Mạnh Bác Viễn ngáp dài liên tục: “Không có gì. Hôm qua tam ca được nghỉ về nhà, cha ta cứ bắt huynh ấy dạy ta học. Học không xong thì mắng ta ngu như heo. Tam ca nói đỡ giúp mà cha ta cũng chẳng nghe, lại còn chỉ tay vào mũi ta mà chửi ta suốt nửa canh giờ, hại ta đến sáng mới chợp mắt được một tí.”
Lâm Duy Minh nghe xong thì giận cũng chẳng giận nổi nữa, thở dài, còn phẫn uất thay cho bạn:
“Cha ngươi cũng quá đáng thật. Như tiểu thúc nhà ta mới gọi là thiên tài nổi danh khắp nơi. Nhưng cha và a nương ta có bao giờ đem ta ra so sánh với tiểu thúc đâu? Giống như đem cái đũa tre đi so với gỗ trắc vậy, có gì đáng so. Một nhà mà ra được một người giỏi đã là tổ tiên tích đức rồi, nhà ngươi còn muốn giỏi cả đôi? Hay là ngươi về bảo cha ngươi, đem mộ tổ đốt luôn đi! Cho khói nó bốc cao một thể!”
Mạnh Bác Viễn bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đợi đấy, tối nay ta gọi ông nội ta lên tìm ngươi tâm sự.”
Lâm Duy Minh lật trang chép xong để sang một bên hong khô, cười toe toét:
“Dọa ai chứ? Ta không sợ đâu. Nếu thật sự ông nội ngươi có linh thiêng thì đã chẳng để cha ngươi hành hạ ngươi thế này rồi.”
Mạnh Bác Viễn tiu nghỉu, cúi đầu không nói nữa.
Nhà họ Mạnh vốn có bốn huynh đệ, con trưởng c.h.ế.t đuối từ nhỏ, người thứ hai thì được cho sang làm con thừa tự của bác cả không con, trong nhà giờ chỉ còn Mạnh Khánh Nguyên và Mạnh Bác Viễn. Hai người cách nhau tám tuổi, nhưng Mạnh Khánh Nguyên năm ngoái đã đậu tiến sĩ, đầu năm nay được chọn vào Học sĩ viện làm bút thiếp, chưa đến ba mươi đã chính thức ra làm quan.
Ai cũng biết, Quốc Tử Giám chỉ tuyển con cháu quan viên phẩm cấp từ thất phẩm trở lên, gọi chung là nội xá sinh; còn Thư Viện Tịch Ủng thì không phân biệt xuất thân, chỉ cần là con dân lương thiện, thi đỗ là có thể vào học, gọi là ngoại xá sinh. Nhà họ Mạnh vốn chỉ là hào phú ở quê, chính nhờ Mạnh tam đệ được chọn vào Học sĩ viện mà có được quan thân, mới được chuyển vào nội thành mua nhà ở ngõ gần Quốc Tử Giám, và cũng nhờ đó mà Mạnh Bác Viễn được chuyển từ Tịch Ủng sang Quốc Tử Giám học.
Nhưng tài năng giữa hai huynh đệ khác nhau một trời một vực. Năm xưa Mạnh tam ca ở Thư Viện Tịch Ủng đã rất nổi tiếng. Từ năm Bảo Nguyên thứ ba, hắn cùng với Tạ Cửu, xuất thân từ dòng dõi họ Tạ ở Trần quận dự thi cùng năm, sau đó ba năm liền khiến đám học sinh Quốc Tử Giám không ngóc đầu nổi. Ba năm liền, Thư Viện Tịch Ủng đều chiếm trọn ba hạng đầu trong kỳ thi phủ, thi viện, thi hương. Hơn nữa, thứ tự ba người đó chưa từng thay đổi: đầu bảng là Tạ Kỳ, kế là Mạnh Khánh Nguyên, thứ ba là một người tên Thượng Ngạn.
Mấy năm đó, viện trưởng và giáo thụ bên Thư Viện Tịch Ủng như ăn phải linh đan, suýt nữa muốn đem bảng vàng dán lên người mà đi khắp nơi khoe mẽ, khiến các tiên sinh bên Quốc Tử Giám cũng phải gồng mình quyết đấu, nhưng cuối cùng cũng chẳng xoay chuyển được gì.
Mãi đến khi ba người đó đều ra làm quan, năm ngoái học sinh Quốc Tử Giám mới giành lại được đầu bảng.
Còn Mạnh Bác Viễn… hắn ta tuy miễn cưỡng qua được kỳ thi phủ, nhưng chữ viết vẫn bị tiên sinh khoanh tròn phê "xấu tệ".
Cha Mạnh thì lại mong con thành rồng, một đứa thành rồng còn chưa đủ, nhất định phải hai rồng quấn nhau mới vừa ý. Thế nên Mạnh Bác Viễn sống ở nhà khổ không tả xiết, Lâm Duy Minh còn thuộc lòng mấy câu cha hắn ta hay nói:
“Sao không học theo huynh con?”
“Huynh con đậu tiến sĩ rồi, còn con đến tú tài cũng không qua nổi!”
“Vô dụng thế này, trong nhà con lừa chỉ biết ngoe nguẩy cái mông còn có ích hơn con!”
Trình, Lâm và Mạnh tuổi tác tương đương, tính tình hợp nhau, lại cùng học một học xá nên chơi thân. Ngày nào hai người kia cũng nghe thấy viên ngoại họ Mạnh răn dạy con bằng lời lẽ nặng nề, không chỉ trong nhà mà trước mặt người ngoài cũng luôn nói con út không bằng huynh.
Đặc biệt là chuyện Mạnh Bác Viễn đã đính hôn từ hai năm trước mà mãi chưa cưới, cũng vì cha hắn ta hứa hẹn với nhà gái rằng phải đỗ tú tài mới được tổ chức hôn lễ, khiến hắn càng thêm áp lực, càng thêm chán nản.
Hai người bạn đều thấy bất bình thay hắn, nhưng cũng không thể chỉ trích người lớn nhà người ta, may mà Mạnh Bác Viễn tính tình vẫn lạc quan, chứ nếu không thì với kiểu bị mắng mỏ suốt ngày thế này đã sinh bệnh mất rồi.
Trình Thư Quân vỗ vai Mạnh Bác Viễn, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng viết nhanh như gió, giúp hắn ta chép thêm một tờ, còn không quên nhắc Lâm Duy Minh:
“Ngươi cũng đừng chép đẹp quá, kẻo bị Chu tiên sinh nhìn ra thì toi đấy.”
Lâm Duy Minh cũng vội vàng đổi tay trái chép.
Ba người chép đến mức cổ tay rã rời, giao bài phạt cho các tiên sinh đang nghỉ ở phòng giáo thụ, sau đó mới ôm cổ tay, ủ rũ lê bước ra cửa sau.
Trong ngõ nhỏ đã yên tĩnh trở lại, vài ngọn đèn gió lắc lư dưới mái hiên, ánh sáng lờ mờ rọi xuống phiến đá xanh, chiếu lên con đường dưới chân họ. Cả ba đói đến mức bụng dán vào lưng, định bụng lén đi ăn một nồi cá nướng của Thẩm Ký, ai ngờ đúng lúc đó, gió đưa đến một mùi thơm ngào ngạt, mùi trứng có lẫn cả hương trà.
Mùi hương ấy nhẹ nhàng theo gió bay đến, Lâm Duy Minh hít lấy hít để, đi theo mùi sang bên trái vài bước, liền thấy trước cửa một căn nhà ở phía trái có một cô nương dáng người nhỏ nhắn đang đứng đó.
Nàng búi tóc đơn giản thành hai búi tròn, chỉ buộc một sợi dây đỏ, không trang sức gì khác. Ánh đèn hắt lên chiếc áo dài xanh mạ đơn sơ, khiến cả người nàng như một đóa quỳnh nở trong đêm, thanh thoát mà dịu dàng.
Nàng đang cúi người nhấc cái vại sành có quai kép trên bếp than, than tổ ong bên dưới còn đang cháy đỏ rực, ánh lửa hắt lên nửa bên mặt trắng trẻo thanh tú của nàng.
Còn mùi thơm khiến người ta ch** n**c miếng ấy, chính là bốc lên từ cái vại sành ấy.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 6: Phạt chép sách
10.0/10 từ 12 lượt.