Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 5: Bán trứng

100@-

Đây chẳng phải là một thị trường tiềm năng hay sao?


Phản ứng kia thật quá chân thực, khiến Diêu Như Ý không nhịn được bật cười.


Bản thân nàng cảm thấy ngon không tính, Diêu gia gia cũng cảm thấy ngon, xem ra trứng kho nước tương này đúng là làm không tệ. Điều đó cũng khiến nàng có thêm chút tự tin.


Chú thích: Trứng trà và trứng kho nước tương là một ạ, luộc trứng với trà xong sẽ đem kho với nước tương nên gọi cách nào cũng được.


Thấy gia gia ăn rất ngon lành, nàng liền đứng dậy quay lại bếp để nấu cơm. Nghĩ nghĩ một lúc, nàng thò đầu ra dỗ dành:
“A gia ngoan nhé, mai con kiếm được tiền sẽ mua thịt cho a gia ăn. Nhưng không mua thịt dê đâu, mình ăn thịt chiên giòn thơm lừng nha. Rẻ hơn mà, hì hì.”


“Thật keo kiệt!” – Diêu Khải Chiêu hừ một tiếng, tiếp tục nhai bánh cùng với trứng.


Gió được nắng hong ấm áp thổi vù vù qua sân khiến mái tóc bạc rối tung của ông bay nhẹ. Ông bị ánh chiều tà rọi lên, hai mắt hơi híp lại, vẻ mặt thư thái, trông như một chú mèo già lười biếng vừa mới xù lông.


Diêu Như Ý nấu cơm xong, thấy bánh than trong bếp sắp cháy hết, liền vội ra ngoài tiếp thêm một miếng. Thấy ông đang thư thái như vậy, nàng liền nhóm lại bếp rồi trở về phòng lấy lược gỗ ra chải đầu cho ông.


Ông đã nằm liệt mấy ngày, tóc tai rối bù thành từng búi.


Tóc từng lọn được chải mượt, nàng tỉ mỉ vấn lại thành búi nhỏ rồi buộc bằng khăn vải. Đúng lúc ông vừa ăn xong bánh, mặt mày toàn vụn bánh mà ông không hề hay biết. Diêu Như Ý lại xách nước rửa mặt rửa tay cho ông, còn bôi ít sáp mỡ cừu lên trán, má, mũi và cằm, chấm mỗi nơi một ít, sau đó dùng tay tán đều khắp mặt, khiến ông cụ la oai oái.


“Láo quá! Cái con nhóc này, chẳng có tôn ti gì hết!”


“Rồi rồi, xong rồi mà.” – Diêu Như Ý cười toe, còn phủi sạch đám vụn bánh trên áo ông, nghĩ thầm phải may cho ông một cái yếm đeo mới được.


“A gia phơi nắng tiếp nha, con đi nấu đồ ăn.”


Giờ gia gia nàng chẳng khác gì một đứa trẻ, giận nhanh mà quên cũng nhanh. Vừa rồi còn tức, giờ thấy Diêu Như Ý siêng năng lại lập tức híp mắt khen ngợi:


“Ừ, đầu bếp mới nhà ngươi cũng khá đấy. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”


Rồi xong, nàng lại thành đầu bếp rồi.


“Có việc gì thì gọi con nha. Cái bô ở phía sau, nếu muốn đi vệ sinh ông nhớ vịn tường đi chậm thôi đó.” – Dù là đầu bếp hay bảo mẫu cũng được, miễn là ông vui. Diêu Như Ý từ nhỏ được bà ngoại nuôi nấng, nên cũng có cảm giác thân thiết tự nhiên với gia gia luôn yêu thương cháu gái hết mực này.


Nàng nhún vai rồi quay lại bếp tiếp tục bận rộn.


Ban đầu tất nhiên không tránh khỏi luống cuống. Thật ra nàng cũng không phải cao thủ nấu nướng, tất cả các món nàng biết đều do bà ngoại dạy, toàn là món ăn gia đình đơn giản. Tính ra, nàng bị bệnh từ năm mười ba tuổi, sau khi phẫu thuật và hóa trị mới tạm bình phục thì đến lượt bà ngoại sức khỏe yếu đi, thường xuyên chóng mặt, thậm chí có lần ngất xỉu. Bác sĩ nói là lao lực nhiều năm, đốt sống cổ biến dạng chèn ép thần kinh khiến não thiếu máu.



Cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.


Vì vậy, mấy năm đó, Diêu Như Ý đảm nhận tất cả việc nhà. Bà ngoại cũng bắt đầu dạy nàng cách nấu ăn, lấy hàng, tính sổ. Quán tạp hóa cũng bắt đầu giao cho nàng quản lý. Lúc đó, nàng còn ngây ngô, thậm chí vì sợ bệnh và lo lắng tương lai mà phản nghịch, bà càng dạy thì nàng càng bướng, thường xuyên bị mắng đến mức trốn vào phòng khóc.


Thật ra nàng cũng hiểu, bà ngoại sợ mình đi rồi nàng sẽ không tự lo được cho bản thân. Chính vì hiểu nên nàng càng sợ hơn. Khi ấy, nàng cũng từng giống nguyên chủ đời này, từng nghĩ nếu không còn người thân thì chẳng còn gì vương vấn, chi bằng cùng nhau rời đi.


Để chữa bệnh cho cô, bà ngoại đã bán cả căn nhà cũ nhưng mãi vẫn không bán quán tạp hóa. Nàng biết, bà thậm chí còn chẳng nghĩ đến mấy ông cậu, mà muốn trực tiếp để lại quán cho cô.


“Sau này con khỏi bệnh, trông coi quán nhỏ này cũng coi như còn đường sống.”


Tiếc là, cuối cùng tôi vẫn thua căn bệnh ung thư.


Nhưng giờ thì chẳng còn gì đáng buồn nữa.


Bà nói đúng, nàng phải sống, cứ phải sống cho bằng được!


Có lẽ ông trời thấy đời trước thiếu nợ nàng, nên đời này mới cho nàng thay thế thân phận “Diêu Như Ý” này, hy vọng nàng có thể sống thật khỏe mạnh. Tuy nhìn nguyên chủ gầy yếu, nhưng thể chất thật ra rất tốt. Ngay cả khi bị ngộ độc khí than, vẫn có thể hồi phục nhanh chóng mà không cần y học hiện đại, cũng chỉ mười mấy ngày là đã tỉnh lại và hoạt động bình thường. So với cơ thể bệnh tật trước đây của nàng thì đúng là khác biệt một trời một vực.


Vừa mắng mình đa cảm, nàng vừa ngẩng đầu nhìn trời. Trong ánh mắt mù mờ của gia gia, nàng bắt đầu lặng lẽ chuyển đồ như kiến tha mồi vậy, từ từ dời bếp than và nồi trứng kho nước tương ra dưới mái hiên trước cửa, rồi đẩy gia gia ra hành lang hóng gió, còn tìm một quyển sách cho ông giết thời gian. Sau đó, nàng mang một chiếc ghế con, một xấp giấy dầu, thở hồng hộc ngồi xuống bên cửa.


Nàng dùng dao cắt giấy dầu thành từng tờ nhỏ, gấp thành hình phễu, xếp ngay ngắn sang một bên, trong lòng căng thẳng chờ đám học trò Quốc Tử Giám tan học.


Món ăn vặt thế này, không biết có ai mua không nhỉ?


Cắt giấy xong, nàng lại dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy nồi nước tương. Than đỏ trong lò cháy hừng hực, bên ngoài phủ một lớp tro xám bạc, bên trong lấp ló những đốm lửa cam đỏ. Nước tương đang nguội lập tức lại sôi lăn tăn, mùi thơm của trứng trà đang lắng dưới đáy bỗng tỏa ra khắp ngõ nhỏ.


Đúng lúc đó, tiếng chuông tan học ngân dài vang lên.


Ở Biện Kinh có hai trường học cho quan phủ, một là Quốc Tử Giám, hai là Thư viện Tịch Ủng, nhưng quy mô và cách thức tổ chức của Quốc Tử Giám khác hẳn Thư viện Tịch Ủng ở ngoài thành.


Quốc Tử Giám được chia làm hai khu Nam – Bắc.


Khu phía Bắc là nơi học sinh học "Lục nghệ Cửu kinh", có sân tập bắn cung, sân đá cầu, và dãy phòng học, có thể xem như khu giảng dạy. Còn khu phía Nam lại là những mái ngói xám xếp tầng nối tiếp, là khu kí túc xá nơi học sinh ăn ở sinh hoạt. Nếu so với đại học thời hiện đại, thì đúng là giống như ký túc xá sinh viên.


Ở giữa hai khu là một ngõ nhỏ rộng chừng hơn trượng, chính là ngõ nơi nhà họ Diêu đang sống.


Chỉ cần tiếng chuông tan học vang lên, đám học trò của Quốc Tử Giám sẽ như cá chép trên sông Hoàng Hà tràn ra khỏi cổng trường, ào ào tuôn ra, mà con ngõ nhỏ này lại là đường tất yếu từ lớp học đi qua nhà ăn để trở về phòng nghỉ.


Toàn bộ Quốc Tử Giám có hơn ba ngàn thầy trò.



Theo lý mà nói, ở nơi người qua lại tấp nập như vậy, từ lâu đã nên xuất hiện quán bán hoành thánh, lò nướng bánh, thành một phố ăn vặt náo nhiệt như khu phố đại học thời hiện đại mới đúng. Đáng tiếc, vì ngõ nhỏ này nằm trong phạm vi tường ngoài của Quốc Tử Giám, đầu ngõ và cuối ngõ đều có binh lính trấn giữ, không cho người ngoài vào buôn bán; còn cư dân trong ngõ đa phần là quan lại có người thân học trong Quốc Tử Giám, mà làm quan thì thứ nhất là không được buôn bán công khai, thứ hai là lương bổng dư dả, chẳng thèm để mắt tới mấy chuyện buôn bán lặt vặt.


Dẫu sao, người làm quan mà còn buôn bán khổ cực thì chẳng phải mất thể diện hay sao? Diêu gia là kiểu người thanh liêm hiếm có, còn phần lớn quan lại khác chỉ cần ngồi một chỗ là có người đem tiền tới cửa, huống chi đây còn là Quốc Tử Giám? Ai lại thèm hạ mình đi buôn mấy thứ vặt vãnh?


Thế nên, trong trí nhớ của nguyên chủ, cả con ngõ này chỉ có ba tiệm buôn: một là tiệm khắc bản in của nhà họ Mạnh, hai là tiệm may của Trình Nương Tử, tiệm sách của Lưu gia do họ hàng nhà Lưu chủ bộ mở.
Chú thích: chủ bộ là chức quan nhỏ, công việc là quản lý sổ sách, văn thư.


Chưa từng có ai làm mấy chuyện nhỏ lẻ như bán đồ dùng cá nhân hay bán đồ ăn vặt cả.


Vậy nên lần này Diêu Như Ý đúng là vô tình nhặt được lợi to.


Nói trắng ra, đây chẳng phải là một thị trường tiềm năng hay sao?


Tiếng chuông vừa vang lên, nàng lập tức phấn chấn, ngồi thẳng lưng dậy. Tay trái nắm chặt cái vợt tre chuyên vớt trứng, tay phải đỡ cái nồi đất hai quai. Đôi mắt hạnh to tròn sáng rỡ không chớp lấy một lần, dán chặt vào cánh cổng lớn sơn đỏ của Quốc Tử Giám, nơi học trò bắt đầu lũ lượt tràn ra.


Diêu Như Ý chẳng thấy buôn bán là chuyện mất mặt gì. Người sắp c.h.ế.c đói tới nơi rồi, còn bày đặt giữ gìn cái gọi là cốt cách nho sĩ? Không nhanh chóng nghĩ cách xoay sở thì món nợ năm trăm quan biết đến đời nào mới trả xong?


Dù sao thì bao nhiêu năm qua, ông cháu nhà họ Diêu cũng đã bị người ta đàm tiếu đủ rồi, thêm chút chuyện để thiên hạ bàn tán thì có sao?


Huống hồ, với điều kiện y tế hiện tại, bệnh của gia gia nàng cần thời gian dài để dưỡng, khó mà khỏi nhanh được. Theo như lời Lưu chủ bộ nói, gia gia nàng e là khó mà tiếp tục làm quan. Vậy thì thà buông mặt mũi, tập trung buôn bán còn hơn.


Mà thật ra, trứng trà chỉ là màn dạo đầu mà thôi.


Diêu Như Ý quay đầu nhìn cánh cửa gỗ mun cũ kỹ sau lưng mình. Trên bức tường ngay sau lưng nàng vốn có sẵn một cửa sổ hình vuông, bên trong là nhà kho nhỏ chứa đồ đạc lung tung của nhà họ Diêu.


Sáng nay dọn dẹp, nàng đã mở cửa sổ đó ra xem rồi, trong lòng cũng đã tính toán rõ ràng: dọn dẹp lại hai căn phòng này, đục rộng cửa sổ ra một chút, dựng ván gỗ rồi kê thêm vài cái kệ chẳng phải sẽ trở thành quầy hàng bán tạp hóa sẵn có hay sao?


Sau đó, ở bậc tam cấp dưới cửa sổ, đặt thêm hai tủ gỗ hẹp, kê sát mép cửa sổ, còn có thể bày bán trái cây theo mùa nữa. Tuy nhiên, trái cây rau củ phải có nguồn lấy hàng ổn định, vừa ngon vừa rẻ, hơn nữa hoa quả mau hỏng, chưa có khách quen thì chưa vội bán.


Đợi khi mở được quầy hàng rồi, cửa viện cũng phải thường xuyên mở thì khách tới lui mới tiện. Nàng chẳng sợ cái gì gọi là nam nữ lui tới tư thông đâu! Ai mà coi thường nàng chỉ vì lý do đó thì cũng chẳng phải người gì tốt đẹp!


Chậc, quầy hàng còn chưa thành hình, từng bước từng bước mà làm thôi... Càng nghĩ, nàng càng thấy hăng hái.


Trong Quốc Tử Giám.


Tiếng chuông vừa vang lên, mấy đứa tiểu đồng và người hầu đang tụ tập buôn chuyện trước bậc thềm các giảng đường Giáp, Ất liền lập tức nhảy dựng dậy, vội vã chạy vào trong hầu hạ chủ nhân nhà mình. Chẳng bao lâu sau, từng tốp từng tốp thiếu niên áo quần tươm tất, khí chất hào hoa đã lần lượt được đón ra ngoài.


Quốc Tử Giám và Thư viện Tịch Ủng phân chia học sinh theo cách khác nhau. Thư viện Tịch Ủng mới được thành lập mười mấy năm, chủ trương thu nhận con cháu lương dân, vì thế khi tuyển sinh thì chia thành các lớp Giáp – Ất – Bính – Đinh theo thứ hạng điểm thi, hàng tháng còn tổ chức khảo thí, học sinh điểm thấp sẽ bị loại, coi trọng thực lực và học vấn.


Còn Quốc Tử Giám đã có hơn bảy mươi năm lịch sử, thể chế lại có phần mục nát hơn. Do quy định chỉ có con cháu từ quan thất phẩm trở lên mới được nhập học, nên học sinh được phân lớp dựa trên xuất thân, con cháu quyền quý mới được vào lớp Giáp để học.



Cho nên, chỉ có trước cửa các lớp Giáp, Ất mới hay tụ tập những kẻ hầu người hạ phô trương thanh thế như vậy.


Tiếng chuông tan học vang lên đã lâu, Cảnh Hạo mới buồn bực bước ra khỏi cửa lớp Giáp.


Đi sau hắn không chỉ có mấy tên tạp dịch, mà còn có hai tên tiểu tư thân cận và khôn ngoan lớn lên cùng hắn từ bé, một tên cõng theo hòm sách và bàn cờ, tên là Cảnh Ngưu, một tên vác cung và bóng đá gọi là Cảnh Mã. Hai đứa này hình như là anh em sinh đôi, cao thấp gầy bé như nhau, đến cả cái nốt ruồi trên mặt cũng giống y chang, chỉ là một đứa nốt ruồi bên trái, một đứa bên phải.


“Đại lang, xe đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay ngài vẫn không về nhà ạ?” – Cảnh Ngưu (nốt ruồi bên trái) ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt cực kỳ khó chịu của thiếu gia nhà mình, dè dặt hỏi.


“Hôm nay ta cũng không về, mà cũng chẳng đến nhà cữu cữu đâu.”


“…Vậy… ngài đi đâu ạ?” – Cảnh Mã (nốt ruồi bên phải) nghe vậy, trong lòng như có chuông báo động, run rẩy hỏi.


“Đi Trịnh Châu chơi mấy hôm, không học nữa!”


Cảnh Ngưu, Cảnh Mã lập tức đứng hình.


Nhưng thấy Cảnh Hạo tức tới mức mặt mũi muốn giết người, cũng chẳng dám can ngăn, chỉ dám liếc nhau ra hiệu rồi ráng cười nịnh nọt dỗ dành: “Đi Trịnh Châu làm gì? Gần đây lạnh lắm, nếu thiếu gia không muốn gặp… người đó, thì hay là ta đi về trang viện ngoại thành nhé?”


Mặt Cảnh Hạo càng đen sì: “Ta nói là đi Trịnh Châu, đi núi Vân Mộng tắm suối nước nóng!” Nói xong còn hừ lạnh một tiếng: “Ta biết hai đứa bọn ngươi đang nghĩ gì, cứ về nhà báo tin đi! Này! Cảnh Mã! Ngươi về báo với cha ta: chừng nào cái nữ nhân dơ bẩn đó còn trong nhà, ta tuyệt đối không bước chân về!”


“…Thiếu gia, nô tài là Cảnh Ngưu…” – Tên bị chỉ vào khóc ròng.


Cảnh Hạo nghẹn họng. Hai đứa này giống nhau quá, mười mấy năm mà hắn vẫn không phân nổi.


Hắn mất kiên nhẫn, phẩy tay: “Kệ ngươi là ai, miễn nói rõ với ông ta là được. Nữ nhân họ Đặng đó nhất định phải đuổi đi! Còn dám mơ làm nương ta? Hừ! Không xứng! Trong nhà này có bà ta thì không có ta, có ta thì không có bà ta! Cả cái thằng con trai đầu heo của bà ta nữa, dám bước vào cửa nhà ta một bước, ta đánh gãy chân nó! Ngươi bảo bà ta thử xem ta có dám không!”


Càng nói càng tức, đến đoạn cuối thì mặt Cảnh Hạo đỏ bừng như gan heo, ngực phập phồng dữ dội.


Cảnh Ngưu, Cảnh Mã sợ xanh mặt, vội vã lấy thuốc ra cho hắn uống, đứa thì xoa lưng, đứa thì đỡ ngực, trong lòng cũng thấy xót xa cho hắn.


Cảnh Hạo là con trai độc nhất của Tam ty sứ Cảnh Trung Minh, quan viên nhị phẩm, người nắm toàn bộ tài chính thuế khóa của Đại Tống, còn được gọi là Kế tướng, địa vị vô cùng hiển hách. Đáng lẽ sinh ra trong gia đình như vậy là phúc phận lớn, đáng tiếc mẫu thân ruột của hắn lại mất ngay sau khi sinh, từ nhỏ phụ thân hắn vừa làm cha vừa làm nương nuôi hắn khôn lớn.


Người ngoài đều nói, vì yêu con nên Cảnh tướng mười mấy năm không tái hôn.


Nhưng chẳng biết vì sao, đầu năm nay, tiệc nhiều, yến hội nhiều, Cảnh tướng lại như bị trúng tà, trong một buổi tiệc đã nhìn trúng một nữ nhân được lính dưới dâng lên, nhất quyết đòi cưới về nhà!


Quan trọng là nữ nhân kia đã hơn ba mươi, lại còn có một đứa con riêng lớn gần bằng Cảnh Hạo!


Trong nhà họ Cảnh không thiếu tiểu thiếp, mấy người thân thế đàng hoàng cũng đã sinh ra vài đệ đệ, muội muội của Cảnh Hạo, mà còn chưa ai được nâng lên làm chính thất. Vậy mà một góa phụ từng sinh con cho người khác lại được rước vào làm chính thê, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?



Cảnh Hạo nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, đã cãi nhau mấy trận trời long đất lở với cha, nhưng cũng không thay đổi được gì. Nữ nhân đó vẫn được rước vào nhà long trọng như cưới vợ cả.


Ngày động phòng, Cảnh Hạo xách hai cái đèn lồng lớn, xông lên đốt luôn gian nhà chính, suýt nữa đốt luôn cả cha lẫn mẹ kế!


Từ đó đến nay, hắn không thèm về nhà lần nào.


Cảnh Hạo thở hổn hển, mãi mới kìm được cơn giận đang bốc hỏa trong lòng. Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi thơm đâu đây, nghi hoặc liếc sang ngực của Cảnh Ngưu, Cảnh Mã:
“Các ngươi… lại ăn vụng cái gì vậy?”


Cảnh Mã ngơ ngác, lập tức rút từ trong ngực ra một quả trứng trà còn nóng hổi, cung kính dâng lên:
“Lúc nãy cậu thay áo, nô tài ra sau ngõ gọi xe, tiện đường mua ở trong hẻm phía sau. Hôm nay mới có, là một tiểu nương trông rất xinh đang bán trứng đó ạ, có không ít học sinh đứng lại mua. Nô tài ngửi thấy mùi thơm quá, nên cũng bỏ tiền ra mua vài quả. Quả này còn nguyên chưa bóc, đại lang muốn ăn không?”


Trứng à? Cảnh Hạo vốn đã chán ghét món này. Nếu là chiên xào còn tạm, chứ loại trứng kho kiểu này, lúc bóc ra thường có mùi hôi như mùi đánh rắm, hắn cực kỳ không ưa!


Hắn cau mày, hất tay đẩy ra, sải bước đi tiếp: “Tưởng thứ gì quý báu lắm! Ngươi giữ mà ăn đi!”


Cảnh Mã xị mặt, ấm ức nhét lại vào ngực, lẩm bẩm sau lưng: “Thật sự là ngon lắm mà…”


Ánh mặt trời dần ngả về Tây, hoàng hôn buông xuống. Vầng thái dương đỏ rực như thiêu đốt chiếu rọi những mái ngói cong vút của Quốc Tử Giám, phản chiếu ánh sáng vàng rực như kim loại nóng chảy. Vách tường trắng phơn phớt sắc cam, cột hành lang đổ bóng dài như dây cung, tất cả hòa quyện tạo nên khung cảnh rực rỡ cuối ngày.


Chủ tớ nhà họ Cảnh bước ngang qua cửa lớp Bính - học đường dành cho học sinh xuất thân thấp. Bóng của họ trải dài trên tường, trên song cửa, lướt ngang trước mắt một người.


Bên trong lớp Bính, Lâm Duy Minh đang trơ mắt nhìn từng người trong lớp lần lượt rời đi.


Hắn cố gắng nhịn cơn đói trong bụng, dựng cuốn sách thẳng lên che mặt, sau đó lặng lẽ thở dài một hơi não nề.


Phía trước, giáo thụ dạy kinh học – Chu Bỉnh vẫn đang say mê đi tới đi lui, đọc to  giảng đạo, nước miếng văng tứ tung, vẻ mặt phấn khích như thể hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng chuông tan học vừa nãy.


Chu Bỉnh khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, nhưng trông như hơn bốn mươi, người thì thấp và tròn, mặc áo dài bằng lụa trắng đai lưng thắt chặt khiến cả người trông chẳng khác gì cái bánh nướng bị nở quá đà.


Lại thêm cái tên “Bỉnh” nghe gần giống “bính” (bánh)… nên bị lũ học trò gọi lén là “Bánh Lớn Tiên Sinh”.


Chỉ thấy Chu Bỉnh vẫn đắm chìm trong trang sách, hăng say đọc to bài kinh trong “Xuân Thu – Tử Sản luận chính khoan mộc”:


“Khoan dĩ tế mộc, mộc dĩ tế khoan, chính thị dĩ hòa…”


(Dịch ý: Dùng sự khoan dung để điều hòa sự cứng rắn, lấy sự cứng rắn để điều hòa sự khoan dung, chính trị như thế mới có thể cân bằng…)


Dưới lớp, đám học trò đã quá quen cảnh bị kéo dài giờ học, mặt ai nấy đều đờ đẫn như xác sống.


Vì lên lớp Bánh Lớn Tiên Sinh thì chưa bao giờ được tan học đúng giờ, tiết nào cũng dạy lố, tiết nào cũng đọc say mê như lên đồng!


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 5: Bán trứng
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...