Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 7: Diêu Tiến sĩ

10@-

Ngon quá! Thật sự rất ngon! Hai người mau nếm thử đi!

Ba người nhìn nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn tấm biển phía sau lưng nàng nương ấy, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: đây đúng là nhà họ Diêu...

Vậy thì nàng nương đang đứng trước cửa kia, chẳng phải chính là cháu gái của Diêu Tiến sĩ – người xưa nay thấy ai cũng trốn, đến cửa viện còn chẳng mấy khi bước ra đó sao? Bình thường chẳng mấy ai thấy bóng dáng, hôm nay lại ra bên ngoài, bày lò nấu đồ ăn bán trước cửa?

Mang đầy bụng nghi ngờ, ba người không tự chủ được bước tới xem thử.

Diêu Như Ý đã bán được hơn nửa nồi trứng trong khoảng nửa canh giờ, lúc này thấy vắng khách, đang mừng thầm chuẩn bị dọn quán thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy ba thiếu niên mặc áo xanh đang bước tới.

Trông cả ba đều chừng mười sáu mười bảy tuổi, lại có vẻ hơi quen mặt, dường như là mấy người từng hay qua lại nhà họ Diêu trong ký ức của nguyên chủ.

Có điều ký ức mơ hồ, Diêu Như Ý cũng chẳng nhận ra ai.

Người ở giữa, vóc dáng cao gầy, ánh mắt linh hoạt, rất tự nhiên mà rướn cổ đến trước chiếc nồi sành, thò đầu nhìn vào bên trong lớp hơi nước bốc nghi ngút: “Tiểu nương tử họ Diêu nấu cái này là...?”

“Là trứng trà kho nước tương đấy ạ, mấy vị công tử có muốn nếm thử không?” - Diêu Như Ý khép tay áo lại, cân nhắc tính cách của nguyên chủ, rồi mỉm cười ngượng ngùng, giọng nói nhẹ nhàng.

“Chỉ còn sáu quả thôi ạ.”

Người cao nhất, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, thấy Diêu Như Ý đáp lời tự nhiên như thế thì càng thêm kinh ngạc, do dự một lát mới cất lời quan tâm: “Diêu tiên sinh gần đây đã ổn hơn chưa? Hôm qua ta đến hỏi thăm sớm, nghe Ngũ thẩm nói ông đã có thể ngồi dậy rồi.”

Đúng là học trò của gia gia, Diêu Như Ý khẽ gật đầu đáp: “Thân thể a gia đã khá hơn nhiều, giờ cũng có thể đi lại rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn chưa minh mẫn, cảm ơn các vị đã quan tâm.”

Người tròn mặt đứng góc ngoài cùng chỉ chăm chăm nhìn vào nồi nước tương nâu sánh thơm ngào ngạt, hít hít mũi, cũng lấy làm kinh ngạc: “Cái… cái trứng trà này là do tiểu nương tử tự tay nấu sao?”

Vài ngày không gặp, sao tiểu nương tử họ Diêu lại thay đổi nhiều đến thế? Hôm trước đến thăm còn nghe Ngũ thẩm – cháu dâu của Diêu tiến sĩ giận dữ mắng nàng là đồ vô dụng nhất nhà cơ mà.

Diêu Như Ý đã sớm nghĩ sẵn lý do, bèn khẽ cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, nhẹ nhàng than: “Vâng. A gia bệnh nặng, chi tiêu hằng ngày đều cần bạc, chẳng thể cứ ngồi không mãi được. Trước đây a gia thương ta, mới để ta hưởng phúc nhàn rỗi. Nay ta vô dụng, chẳng có gì báo đáp a gia, cũng chẳng biết làm gì mới tốt, tình cờ thấy món trứng trà này trong sách, thấy có vẻ đơn giản nên thử nấu xem sao, cũng mong kiếm chút đỉnh phụ thêm cho nhà.”

Một đoạn lời khiến ba người nghe mà lòng nghẹn đắng, im lặng hồi lâu, người học trò lanh lợi kia vội nói: “Chỉ còn sáu quả? Vậy ta mua hết! Bao nhiêu tiền?”

“Ba văn một quả ạ. Trứng gà vỏ đỏ loại ngon ngoài chợ cũng đã một văn rồi, thêm chi phí trà, gia vị, tiền than… thật ra ta cũng chẳng lời bao nhiêu, chỉ mong lãi ít bán nhiều, tích chút tiếng thơm. Nếu mấy vị ăn ngon, nhớ giúp ta truyền miệng với người khác nhé.”

Diêu Như Ý nói thế là sợ bọn họ chê đắt. Dù sao ngoài chợ trứng trà đa phần chỉ bán hai văn một quả, có người còn bán ba văn hai quả. Nàng định giá ba văn một quả quả là nhỉnh hơn, nhưng vì nàng nhập lô trứng đầu này từ cửa tiệm với giá thị trường nên giá vốn cao, nếu bán rẻ quá thì chẳng lãi bao nhiêu, chỉ đành định như vậy.

Theo quan sát của nàng mấy ngày nay, một văn tiền tương đương vào khoảng 2–3 tệ thời hiện đại, chỉ cần không gặp năm gà bệnh là có thể mua hai quả trứng sống. Có điều, hệ thống tiền tệ và giá cả thời này hỗn loạn và mong manh, chất lượng tiền xu, biến động giá vàng bạc đều ảnh hưởng tới giá trị của đồng tiền, nàng chỉ có thể tạm quy đổi như thế.

Nàng cũng đã tính sẵn, sau này rảnh thì đi tìm vài hộ nuôi gà, bàn bạc mua trứng theo giá sỉ dài hạn, chắc sẽ tiết kiệm chi phí hơn.

Thêm nữa, nước sốt dùng để luộc trứng này có thể tái sử dụng nhiều lần, nước sốt cũ càng nấu càng thơm, sau cùng tính trung bình ra chi phí trên từng quả trứng cũng rất nhỏ, thật ra cũng không căng như nàng nói.

Không ngờ, nghe nàng nói vậy, học trò lanh lợi kia lại cuống lên: “Trời ơi, cô... cô... sao lại... sao lại bán rẻ như vậy!”

Diêu Như Ý ngẩn ra: “... Hả?”

“Thật không biết nên nói cô thế nào! Cô quả là cháu gái của Diêu tiên sinh, làm ăn sao mà thật thà đến vậy? Cô thử nhìn xem đây là đâu?”

Hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, chỉ tay về phía tấm biển vàng của Quốc Tử Giám mờ mờ dưới bóng đêm.

“Cô có biết trong nhà ăn của chúng ta, món trứng hấp bằng nước pha loãng đến mức không còn vị trứng, người ta bán bao nhiêu không? Mười văn một chén! Trứng luộc thôi cũng bốn văn một quả. Mì chan nước rau dăm rắc muối và hành mà đòi hai mươi lăm văn, lại còn dở tệ.”

Diêu Như Ý lúc này mới vỡ lẽ, trách sao hôm nay nàng bán hết năm chục quả trứng nhanh như vậy! Chỉ trách ba người này đến muộn, lúc trước khi trống đánh, nàng mới hô vài tiếng, đã có không ít học trò và người hầu ngửi thấy mùi thơm kéo tới. Hỏi giá rồi ngửi thấy thơm, nhiều người mua liền bốn năm quả mang đi, chỉ nhờ vào đó mà hơn bốn mươi quả trứng hết veo.

Thì ra là nàng bán quá rẻ.

Nhưng… nhà ăn của Quốc Tử Giám cũng quá chém rồi đấy? Thời hiện đại còn thấy nhà ăn trường học rẻ hơn bên ngoài, chỗ này thì ngược lại.

Có lẽ vì thiếu kiểm soát, mà học trò trong Quốc Tử Giám đa phần là con quan, xuất thân không thấp.

Học trò kia thấy nàng nghe mình nói xong lại ngơ ngác không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì, bèn cùng hai bạn nhìn nhau bất lực.

Ban đầu nghe nàng đối đáp trôi chảy, còn tưởng vì gia gia bệnh nặng nên cuối cùng nàng cũng thức tỉnh, không ngờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, thật chẳng yên tâm.

Cũng đúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, làm gì có ai trưởng thành chỉ sau một đêm?

Ba người nhìn Diêu Như Ý, nét mặt mềm lại.

Ngoại trừ người mới đến là Mạnh Bác Viễn, hai người còn lại đều từng nhận ơn Diêu tiên sinh.

Dù Quốc Tử Giám là nơi tụ họp con cháu nhà quan, nhưng cũng không phải ai cũng giàu, triều đình không thể toàn người quyền quý. Có học trò chỉ là con nhà tiểu lại, có người còn là con các võ tướng trấn thủ nơi biên ải xa xôi, gia cảnh cực khó khăn. Trước kia, Diêu tiến sĩ thường mời những học trò nghèo về nhà, không chỉ tận tâm chỉ dạy mà còn hỗ trợ vật chất lúc khó khăn. Gia cảnh nhà họ Diêu thanh bần cũng bởi vậy.

Không giống như Chu Bỉnh chỉ biết la mắng học trò, Diêu tiến sĩ ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại rất thương yêu học sinh.

Có một chuyện từng lan truyền rất rộng rãi trong Quốc Tử Giám. Năm xưa, khi Diêu tiên sinh còn làm giáo thụ ở Đàm Châu, ông từng dạy một học trò nghèo tên là Giang Hoài. Sau này Giang Hoài đỗ tiến sĩ, nhưng chờ mãi ở Hộ bộ mà không được bổ nhiệm, gõ cửa khắp nơi đều không có hồi âm, chỉ nghe người ta bảo cứ đợi đi.

Diêu tiên sinh nghe chuyện, bèn gác lại thể diện, trong đêm viết thư tay gửi tới vị chủ sự ở Hộ bộ, người đó là bạn đồng khoa năm xưa của ông, cũng là người có tiếng nói.

Tuy Diêu tiên sinh là bậc học giả uyên bác, văn từ phi phàm, nhưng bức thư ấy lại viết rất chân thành mộc mạc:

“Giang Hoài học vấn vững vàng, người cần cù hiếu học, tính cách ngay thẳng, thực là kẻ có thể bồi dưỡng. Kính mong đại nhân rút chút thời gian khảo nghiệm. Nếu cảm thấy không đáng dùng, cũng mong đại nhân không tiếc lời vàng ngọc, chỉ điểm rõ chỗ thiếu sót, để người trẻ khỏi uổng phí tháng năm ở kinh thành mà chờ đợi vô vọng.
Diêu Khải Chiêu kính lạy.”

Vị chủ sự đọc thư cảm động trong lòng, thật sự triệu kiến Giang Hoài, sau khi khảo sát nhân phẩm và học vấn, liền đề cử hắn giữ chức Đồng tri ở Vân Châu. Trước khi trao bổ nhiệm còn đưa lại bức thư và dặn dò: “Ngươi có một người thầy rất tốt, sau này đừng quên ơn, hãy làm một vị quan vì dân vì nước.”

Trước khi lên đường, Giang Hoài đến bái biệt Diêu tiên sinh, dập đầu thật mạnh, rồi dắt lừa một mình lên đường nhậm chức.

Ba năm trước, nước Liêu suýt bị Kim quốc tiêu diệt, thế cân bằng giữa Liêu–Kim–Tống bị phá vỡ. Môi hở răng lạnh, nếu Kim quốc nuốt trọn Liêu quốc, thế lực lớn mạnh, sau đó chắc chắn sẽ đánh Tống! Hoàng đế Đại Tống lúc này đành phải bỏ qua mối thù xưa, phái binh viện trợ Liêu quốc, gọi là “kháng Kim viện Liêu”.

Diêu Vân thập lục châu lại nổi lửa chiến tranh.

Cuộc chiến kéo dài suốt hai năm, tới mùa đông năm thứ hai thì tình hình bất lợi. Quân chủ lực của Vân Châu vừa bị điều ra tiền tuyến, thành liền bị quân Kim bao vây tầng tầng lớp lớp.

Tri phủ Vân Châu sợ hãi, ôm tiền bỏ trốn. Giang Hoài là Đồng tri, thân là văn quan, đành phải đích thân dẫn dắt dân chúng giữ thành. Đến lúc hết tên cạn lương, ông huy động cả người già phụ nữ, biến nồi niêu, gậy gộc, bồ cào thành vũ khí. Vậy mà vẫn trụ được đến khi viện binh của Nhạc tướng tới cứu.

Đáng tiếc, đêm trước hôm được giải vây, Giang Hoài vì lao lực quá độ đã ngã gục trên tường thành. Trước khi chết còn không biết viện binh sắp tới, câu cuối cùng là: “Tử thủ, không đầu hàng.”

Di vật để lại chỉ có hai bộ quan phục vá chằng vá đụp, mấy lượng bạc vụn và lá thư tiến cử năm xưa của Diêu tiên sinh.

Tin truyền về Biện Kinh, cả triều lẫn dân chúng đều rơi lệ.

May mắn thay, trận chiến đó cuối cùng giành được thắng lợi. Quân Kim bị đẩy lùi về phương Bắc, nước Liêu tuy còn sống sót nhưng nguyên khí đại tổn, phải cắt sáu châu cho Kim, lại cắt thêm ba châu nữa dâng cho Đại Tống, mỗi năm còn phải tiến cống mười vạn lượng bạc. Nhờ đó mà biên cương mới yên ổn được vài năm gần đây.

Đối với chuyện của Giang Hoài, cả Lâm Duy Minh và Trình Thư Quân đều xúc động sâu sắc, bởi hai người họ cũng xuất thân bần hàn, từng là khách quen trong nhà họ Diêu.

Nhất là Trình Thư Quân.

Cha hắn vốn là võ quan, nhiều năm trước từng theo Hy lão tướng quân chinh phạt phản loạn tại Tần Châu. Trong trận chiến đó, ông bị vây khốn nhưng vẫn cố thủ đến cùng, cuối cùng thân trúng nhiều tên, vẫn cầm đao chống đất đứng vững. Sau chiến thắng, Hy lão tướng quân đích thân viết sớ dâng vua xin phong cho cha Trình Thư Quân chức “Vân Huy tướng quân”, rồi cầu khẩn triều đình cho con trai ông tiếp tục ở lại Quốc Tử Giám học tập.

Hoàng thượng nghe chuyện cảm động, ban cho mẹ con Trình gia một ngôi nhà nhỏ trong ngõ hẻm gần Quốc Tử Giám, Trình nương tử cũng mở tiệm may để mưu sinh. Nhưng góa phụ nuôi con ăn học thật chẳng dễ dàng, dù có tiền trợ cấp và thu nhập từ tiệm may, vẫn luôn thiếu trước hụt sau.

Trình Thư Quân hiểu a nương vất vả kiếm tiền, nên vô cùng siêng năng, lại rất tiết kiệm. Ngòi bút mòn rồi, hắn cũng chỉ lặng lẽ hơ lên đèn cho tơi lông mà dùng tiếp. Là người kiệm lời, nhưng Diêu tiên sinh lại phát hiện ra tình cảnh qua nét chữ trên bài làm. Ông không nói gì nhiều, sau khi trả bài chỉ lặng lẽ kẹp trong tập bài của hắn vài cây bút lông sói thân trúc mới tinh, trên thân bút khắc dòng chữ: “Tri quân chí bất tiểu, nhất cử lăng hồng hộc” – Biết chí con chẳng nhỏ, một phen cất cánh như chim hồng bay cao.

Còn Lâm Duy Minh thì được thơm lây từ tiểu thúc – Lâm Văn An, học trò lừng danh của Diêu tiên sinh. Có lẽ vì thế mà cha hắn cũng đem hắn nhét vào nhà họ Diêu, mong nhận được chỉ điểm từ vị danh sư này.

Hắn thường đến nhà họ Diêu để học ké, dù tư chất bình thường, tính tình nóng nảy, học hành lười biếng, Diêu tiên sinh cũng chưa từng buông bỏ. Ông chỉ nghiêm khắc phê bình rằng hắn không chăm chỉ, nét bút hời hợt, chưa bao giờ đem hắn ra so sánh với tiểu thúc giỏi giang kia như cha Mạnh Bác Viễn hay làm: “Trò xem xem trò, năm đó tiểu thúc của trò như nào như nào…” 

Ngược lại, ông nghiêm mặt dặn: “Đời người quý ở cần cù, không cầu thì không được. Trên đời không có cuốn sách nào đọc là vô ích, chỉ sợ con ôm hoài bão mà lười biếng, vừa căm ghét bản thân lại chìm trong lười nhác. Tuổi trẻ chóng già, học vấn khó thành, con phải đọc sách! Không được trì hoãn, đừng nói rằng còn nhiều thời gian, hôm nay chính là lúc đọc sách!”

Một câu như sét đánh tỉnh mộng, từ đó Lâm Duy Minh thử học hành nghiêm túc.

Có điều, hắn không có ý chí bền bỉ, thường học được vài ngày lại lười vài ngày, rồi lại tự trách, rồi lại học tiếp, cứ thế mà trồi sụt suốt. Thành tích trong Quốc Tử Giám cũng chỉ ở mức trung bình, chẳng thể so với Trình Thư Quân luôn đứng đầu, nhưng cũng khá hơn Mạnh Bác Viễn luôn lẹt đẹt phía cuối.

Đôi lúc hắn cũng ngẫm nghĩ, có lẽ người như mình, tư chất bình thường, dù cố gắng cũng chẳng nên việc lớn. Chi bằng mưu cầu yên ổn sung túc, sống vui vẻ khỏe mạnh, dù tầm thường cả đời cũng không sao.

Nhưng hôm nay vừa gặp lại tiểu nương tử nhà họ Diêu, ký ức lại ùa về, lại nhớ tới lời răn dạy của Diêu tiên sinh, trong lòng Lâm Duy Minh lại thấy không cam tâm.

Và thế là trong đầu hắn lại bắt đầu thề thốt: “Ngày mai ta nhất định treo tóc đâm đùi học đêm, quyết học cho tới khi mờ trời tối đất, không phân ngày đêm! Từ hôm nay trở đi, ba tháng liền, ta tuyệt đối không lén xem truyện mới trong tiệm sách nữa! Nếu vi phạm lời thề… thì... thì phạt ta không đi vệ sinh được!”

Thề xong, hắn lại thấy hơi lo lắng, không tin bản thân làm được.

Lâm Duy Minh nghĩ nghĩ, lại thêm điều kiện: “Chỉ một lần thôi…”

Trình Thư Quân không biết đầu óc Lâm Duy Minh đã bay tận phương nào, ánh mắt hắn vẫn xuyên qua bóng dáng tiểu nương tử nhà họ Diêu mà nhìn vào cánh cổng khép hờ, trong lòng dấy lên bao nỗi ngổn ngang.

Khi Diêu tiên sinh còn nằm ở y quán vì trúng gió, Trình Thư Quân cùng Mạnh và Lâm hai người đều đến thăm mỗi ngày. Sau khi ông được đưa về nhà tĩnh dưỡng, vì trong nhà có nữ quyến chưa xuất giá nên bọn họ cũng không tiện tự tiện ra vào, đành mỗi ngày chỉ đứng ngoài cửa hỏi thăm. Chỉ cần nghe được từ miệng Ngũ thẩm – người chăm sóc lão tiên sinh một câu kiểu như “Hôm nay khá hơn rồi, ăn thêm được nửa bát cháo”, cũng khiến họ thấy như mây mù tan biến, mặt trời ló rạng.

Vậy mà hôm nay lại thấy tiểu nương tử nhà họ Yên ngồi trước cổng bán trứng trà.

Ba văn một quả trứng, nàng một ngày bán được cũng chẳng bằng con cháu nhà quyền quý trong Quốc Tử Giám vung tay mua một cây bút hay một nghiên mực.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng trước đây cũng là con gái nhà quan đấy thôi.

Trình Thư Quân không giỏi nói chuyện, lại càng không biết an ủi nữ tử, chỉ có thể cụp mắt, siết chặt tay thành nắm.

Mà lúc này, Lâm Duy Minh như vừa tỉnh mộng, sốt ruột nói với Diêu Như Ý: “Mai cô phải bán năm đồng một quả nhé, nhớ đó, đừng bán ba đồng nữa.”

Ba người đang rơi vào im lặng, Yên Như Ý đã gói xong trứng bằng giấy dầu, mỉm cười nói:
“Hôm nay ba đồng, ngày mai năm đồng, như thế chẳng phải là hét giá hay sao? Sau này ai còn đến mua nữa? Thức ăn ở nhà bếp Quốc Tử Giám tuy đắt, nhưng nếu ta bắt chước họ thì có gì khác biệt? Gia gia ta từng dạy: quân tử yêu tiền, song phải theo đạo lý. Người ngoài có thể nói xấu a gia, nhưng ta không thể làm tổn hại đến thanh danh ngài ấy.”

Nàng ngẩng đầu nhìn ba học trò trước mặt, mỉm cười chân thành:
“Không sao đâu, cảm ơn các vị đã đến ủng hộ, lại còn quan tâm đến gia gia ta… Tổng cộng là mười tám đồng.”

Lâm Duy Minh đành ngậm ngùi lấy tiền ra, định trả thêm cũng bị nàng từ chối.

“Lang quân không cần thương hại ta.” - Nàng vẫn cười, đôi mắt cong cong, má lúm xinh xắn:
“Tiền của ai cũng không phải gió thổi mà ra. Lang quân thương tình cho ta, ta cảm kích trong lòng, nhưng ta không thể nhận. Không phải vì sĩ diện, mà là vì ta vẫn còn tay chân lành lặn, gia cảnh cũng chưa đến mức một đồng không có. Nếu ta tham mấy đồngnày thì về sau làm sao tự lập? Dù là nữ tử, ta cũng nên tự tay kiếm tiền nuôi gia gia, chứ không thể không làm mà hưởng. Đa tạ các vị.”

Ba người nhìn nhau, cuối cùng cũng không khuyên thêm được gì.

Diêu Như Ý nói xong, cẩn thận cất mười tám đồng tiền vào túi vải nhỏ bên hông, cúi người hành lễ với họ rồi chuẩn bị khom người thu dọn. Trình Thư Quân lập tức bước tới, xắn tay áo nói:
“Để ta làm, tiên sinh từng nhiều lần giúp đỡ ta, ta chẳng có gì báo đáp, để ta phụ cô mang vào trong.”

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!”

“Để ta giúp!”

Hai người còn lại cũng vội vàng giành nhau mang bếp, khiêng ghế.

Nhưng trời đã tối, họ cũng không tiện ở lâu, dù sao năm đó trong đám lời đồn bẩn thỉu mà nhà họ Diêu từng gánh, có cả câu “trong nhà thường có đàn ông ra vào”. Ai cũng biết tiểu nương tử nhà họ Diêu là oan uổng, chuyện Diêu tiên sinh bị cách chức cũng oan, nhưng trước kia nhà họ Đặng đã dùng tiền mua chuộc đám lưu manh vô lại rêu rao khắp nơi, lời đồn thì luôn lan xa. Giờ nếu ai nói giúp một câu, thể nào cũng bị gán cho “ngươi chính là nam nhân đã từng lén lút với tiểu nương tử nhà họ Diêu phải không?”

Cãi không lại, đành phải né tránh.

Chỉ giúp nàng mang đồ vào trong sân, chào nhau một cái rồi ai nấy mang theo trứng còn nóng rời đi.

Cổng nhà họ Diêu cũng lại khép lại.

Cả ba đều sống ở ngõ nhỏ này, nên không ở ký túc xá Quốc Tử Giám. Lâm Duy Minh tiện tay lấy mấy quả trứng đưa cho hai người còn lại. Bọn họ vừa bóc vỏ vừa thở dài, sóng vai bước đi:
“Nhà Diêu tiên sinh thật quá khổ, nhìn tiểu nương tử vốn là khuê nữ gia giáo giờ phải kho trứng kiếm sống, thấy mà xót xa.”

Trình Thư Quân cầm hai quả trứng, không nói gì.

“Diêu gia đúng là số khổ, sau này nếu có cơ hội, chúng ta nên giúp họ nhiều hơn.” -  Mạnh Bác Viễn dù mới tới Quốc Tử Giám không lâu, không thân thiết với Diêu tiên sinh bằng hai người kia, nhưng cũng nghe qua chuyện của gia đình ấy, giờ cũng thở dài theo.

Có điều, hắn thật sự đói bụng. Vừa thở dài, tay cũng không ngừng, nhanh chóng bóc vỏ xong một quả trứng, còn đưa lên ngắm kỹ:
“Trứng này thơm thật đấy, nhưng ăn vào liệu có đau bụng không nhỉ…” - Hắn vẫn hơi lo.

Lâm Duy Minh cũng bóc vỏ xong, nhưng chưa dám ăn.

Cả ba chẳng ai hy vọng gì nhiều vào món trứng của tiểu nương tử nhà họ Diêu. Ai cũng biết, bếp nhà họ Diêu từng nổ hai lần, nồi bay bếp nát, khói đen mù mịt, cảnh tượng kinh hoàng đến mức quân lính tuần tra cũng phải tới dập lửa. Tay nghề nấu nướng của Diêu tiên sinh và tiểu nương tử chắc còn không bằng đầu bếp trong nhà ăn Quốc Tử Giám - những người mỗi ngày đều nghĩ ra đủ món mới lạ.

Nhưng… mùi thật sự rất thơm. Mạnh Bác Viễn nhịn không nổi, cắn một miếng thử.

Vừa cắn một cái, hắn lập tức trợn tròn mắt, chỉ vào quả trứng có lòng đỏ tan chảy thơm lừng:
“Ngon… ngon… ngon…”

“Sao đấy? Cắn trúng lưỡi à?”

“Ngon lắm! Thật sự ngon! Hai người mau ăn thử!”

Lâm Duy Minh thấy bạn mình như sắp l**m đến mép, bán tín bán nghi cũng cắn một miếng.

Lòng trắng trứng thấm đẫm nước sốt đậm đà, mềm mịn dẻo dai, hương vị đậm mà không gắt, thơm mùi trà. Lòng đỏ bên trong lại càng tuyệt – vừa cắn, phần trứng lòng đào chảy ra sánh quyện lấy lớp lòng trắng, khiến người ta vội há miệng nuốt ngay.

Không chỉ có mùi nước tương đậm đà, vị trà thơm thanh, mà ăn xong còn thấy vị ngọt dịu nơi đầu lưỡi, chính là vị hậu ngọt đặc trưng của trứng trà.

Tay nghề này mà từng làm nổ bếp hai lần?

Mạnh Bác Viễn ba miếng hết một quả, đang ăn quả thứ hai, mắt híp lại vì sung sướng:
“Đây là lần đầu tiên ta ăn trứng trà có lòng đào, ngon quá ngon quá, ngon đến mức đầu óc ta cũng bay theo luôn rồi!”

“Ngươi khen hơi quá đấy!”

Lâm Duy Minh dù ngoài miệng chê bai, nhưng cũng ăn hết trứng ngon lành.

Công nhận ngon thật! Ngon hơn nhà bếp Quốc Tử Giám nhiều!

Tác giả có lời muốn nói

Chú thích: Truyện này là bối cảnh giả tưởng thời Tống, tiếp nối dòng thời gian trong tác phẩm Tiệm Mì Nhỏ ở Biện Kinh. Trong truyện này, thời Tống từ đời Tống Thái Tổ đã chuộc lại Diêu Vân Thập Lục Châu, tránh được việc hoàng đế kế tiếp dở tệ, các đời quân vương đều là hậu duệ của Thái Tổ, từng nhiều lần bình định phản loạn của người Đảng Hạng và Khương, nên không có nước Tây Hạ. Nhờ không có Tây Hạ cắt đứt đường giao thương phía Tây, Đại Tống vẫn giữ được cả hai con đường tơ lụa bộ và biển, nguồn giống ngựa tốt và đất nuôi ngựa cũng còn.

Đây là một thời Tống cường thịnh, nơi Liêu – Tống – Kim tam quốc duy trì thế cân bằng.

Mạch thời gian chính của truyện là lúc Kim quốc đang mạnh lên, nước Liêu vì nội đấu mà suy yếu.

Lời của dịch giả: Truyện Tiệm mỳ nhỏ ở Biện Kinh cũng khá hay, nếu mọi người thích cùng chủ đề mỹ thực mình sẽ kiếm thời gian dịch cả bộ này (vì cùng hệ liệt với nhau). Mong mọi người ủng hộ truyện của mình ạ!


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 7: Diêu Tiến sĩ
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...