Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 34: Lên món mới

105@-

Sườn cừu mà nướng ngon thì cũng là món ăn tuyệt vời của nhân gian!


Mùa đông thời Tống, đông chí cùng với tết Nguyên Đán và tết Hàn Thực được gọi là ba “tuần lễ vàng” của triều Tống.


Bất kể là người làm việc ở nha môn, làm công ở xưởng quan, hay lính tráng trong quân doanh, đều được hưởng trọn kỳ nghỉ dài bảy ngày không cần bù.


Dân chúng càng nghĩ ra đủ trò để vui chơi, “Hạ đông”, “Đi chùa”, “Tiễn năm”, “Tặng giày”, ngày nào cũng có trò mới. Cảnh náo nhiệt này, phải đến ngày cuối cùng của tiết đông chí, mới dần dần lắng xuống.


Diêu Như Ý lười biếng nghiêng người trên chiếc ghế tre bập bênh có lót đệm bông dày, gác cái cổ chân phải bị Tùng Bá băng bó như chân giò lên, vừa ghi chép vào sổ những thứ mà ngoài nàng ra không ai hiểu được, vừa dùng bút vẽ mấy bé mèo, bé cún ngốc nghếch lên miếng băng gạc quấn trên chân.


Nhìn những thiếu niên rải rác trở về trường học trong con hẻm, bên tai còn nghe thấy a gia ở sân sau, cách một lát lại gọi: 


“Minh Chỉ! Có ăn quả không?” 


“Minh Chỉ! Ra ngoài đi lại chút, đừng thức khuya hại mắt!” 


“Minh Chỉ! Uống chút trà đi!”


Thời gian đã qua bốn, năm ngày kể từ tai ương ở chùa Hưng Quốc.


Ngày hôm đó, thật sự kết thúc như một vở kịch ồn ào náo nhiệt.


Đặng Phong bị Lâm Văn An kề kiếm vào cổ, rốt cuộc vẫn là thiếu niên, không gánh vác được việc lớn, sợ đến mức tái mặt, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là cái thứ gì... Đây là dưới chân thiên tử, ngươi còn dám giết người sao??”


“Ngươi cũng biết đây là dưới chân thiên tử?” - Lâm Văn An lạnh lùng không trả lời, tay kia giữ gáy Đặng Phong, một chân đá vào đầu gối hắn: “Quỳ xuống tạ tội.”


Đặng Phong loạng choạng quỳ xuống, cứng cổ muốn đứng dậy, nhưng lại bị Lâm Văn An dùng một đầu gối đè lên lưng, chỉ có thể gào thét: “Ngươi dám! Ngươi biết ta là ai không? Lại dám ức h**p ta như vậy?”


“Ngươi dám ức h**p nữ quyến của quan gia giữa đường, ta sao lại không dám ức h**p ngươi?” - Giọng nói của Lâm Văn An rất chậm rãi, như ngâm trong đá lạnh, làm lưng Đặng Phong cảm thấy lạnh toát.


Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không nhúc nhích, đột nhiên thanh kiếm nhỏ mỏng manh kia bất ngờ chém ngang thắt lưng hắn, khóa thắt lưng ngọc kêu lên một tiếng rồi văng ra, chiếc áo choàng trên người hắn lập tức bung ra, để lộ chiếc áo trong.


Lưỡi kiếm lạnh lẽo lại kề vào cổ họng hắn: “Tạ tội.”


Đặng Phong hoảng sợ che lấy áo ngoài, vành mắt đỏ hoe, hận ý dâng trào, lại hét lớn: “Ngươi, ngươi, ngươi... biết cha ta là ai không? Ta sẽ giết ngươi!”


Diêu Như Ý cũng đã hoàn hồn sau cơn sững sờ, nắm chiếc kẹp than lách ra sau lưng Lâm Văn An, nắm lấy vạt áo hắn thò nửa mặt ra, nói nhỏ: “Xin hỏi Đặng công tử, ngài đang nói đến vị cha nào vậy?”


Những người xem lại ồ lên cười.



Kiếm vẫn kề trên cổ, Đặng Phong bị lời nói này chạm vào nỗi đau, lại đánh cược rằng người này không dám thực sự giết người giữa phố, vành mắt càng đỏ hơn, nghiến răng nghiến lợi gào lên với những tên nô bộc đang co rúm lại một bên: “Các ngươi chết hết rồi sao! Giết hắn cho ta! Đánh chết hắn đi!”


Tên nô bộc ngã xuống đất lúc nãy nghiến răng cầm gậy xông lên, nhưng cây gậy còn chưa chạm tới một sợi tóc của Lâm Văn An, đã thấy hắn dùng lưng Đặng Phong làm điểm tựa xoay người, bẻ gập khuỷu tay tên đó xuống.


Cây gậy ngắn “loảng xoảng” một tiếng rơi bên cạnh Đặng Phong.


Hai tên khác vừa xông lên, một tên bị Diêu Như Ý, người đang trốn phía sau lấy hết can đảm, nhảy lên dùng kẹp than gõ mạnh vào gáy, ngã xuống đất rên hừ hừ. Hai tên còn lại bị Lâm Văn An nhấc mũi chân móc lấy cái đòn gánh bên cạnh quầy chè, không dùng tay mà hất văng ra xa ba bốn bước.


Đặng Phong lúc này mới thực sự sợ hãi, run rẩy cổ họng nhìn lên, vừa vặn chạm vào đôi mắt lạnh lùng như hồ nước băng: “Dập đầu, tạ tội với Diêu tiểu nương tử.”


Ánh mắt đó dường như đâm thẳng vào xương cốt của hắn, làm hắn run lên, khóc lóc vùi đầu xuống, trán cực kỳ miễn cưỡng chạm đất, trong cổ họng còn nghẹn ngào vài tiếng nức nở: “Ta sai rồi... ta không dám nữa...”


Đợi hắn dập đầu đủ ba cái với Diêu Như Ý, Lâm Văn An mới rút kiếm, nhấc chân đá vào lưng hắn, Đặng Phong lập tức lăn ra xa như một quả bầu lăn: “Cút.”


Đặng Phong chịu thiệt, mất mặt, lại biết thân thủ của Lâm Văn An rất giỏi, không thể làm gì được, chỉ đành tức giận gọi người nhà, chạy đi được vài bước, lại tái mặt quay lại gào lên: “Ta sẽ không tha cho ngươi! Chờ đấy!”


Ánh mắt Lâm Văn An lạnh lùng nhìn hắn, kiếm trong tay khẽ xoay một cái, làm bộ như muốn ném kiếm, dọa Đặng Phong run rẩy toàn thân, không dám nói thêm lời nào nữa, dẫn người chạy nhanh như chuồn chuồn đạp nước.


Thấy kẻ ác chạy trốn thảm hại, đám đông trước đó đã tản đi lại vây lại, hò reo cổ vũ!


Lâm Văn An lại đứng tại chỗ, cúi đầu lau kiếm, không nhìn bóng dáng Đặng Phong đang bỏ chạy thảm hại, cũng không ngăn cản hay so đo.


Diêu Như Ý thì vội vàng đặt lại chiếc kẹp than và đòn gánh trên đất về chỗ cũ cho chủ quầy chè, rồi lén lút lấy ra hai ba chục đồng tiền đặt lên bàn trà.


Họ đánh nhau ở đây, làm hỏng việc làm ăn của người ta, thật là ngại quá.


Quay lại thấy những người xem ngày càng đông, còn không chịu giải tán, Lâm Văn An không hiểu sao lại đứng im như một khúc gỗ, xung quanh còn có mấy bà thím thì thầm to nhỏ rằng đẹp trai quá, không biết đã có vợ chưa...


Diêu Như Ý đảo mắt, vội vàng túm lấy áo Lâm Văn An, diễn như thể đang nức nở, kéo ống tay áo hắn lau nước mắt còn chưa kịp nặn ra, rồi ôm lấy cánh tay hắn, cảm động khóc lớn:


“Nhị thúc à! May mà thúc trở về sớm, nhà họ Đặng này quả nhiên là sinh ra từ sâu bọ ti tiện, bản thân mắc cái tật khó nói, hại người chưa đủ, lại còn ngày ngày đổ oan cho người ta!”


Lâm Văn An: “...”


Nàng tiện thể kể cho mọi người nghe chuyện nhà họ Đặng lừa hôn, ức h**p người ra sao, mọi người quả nhiên xót xa, lại liên tưởng đến những gì vừa thấy, lập tức phẫn nộ, còn có người tốt bụng bày mưu cho nàng, nói nếu đi tố cáo quan phủ, họ đều sẵn lòng làm nhân chứng.


Diêu Như Ý nắm lấy ống tay áo Lâm Văn An, thấy hiệu quả tốt, lại lau lau nước mắt, đang định diễn tiếp, chợt thấy cánh tay mình nặng trĩu: bàn tay Lâm Văn An đang cầm kiếm nhỏ buông thõng xuống, dường như không thể nắm chặt cán kiếm nữa, cánh tay bị nàng ôm cũng hơi run rẩy.


Vừa nãy Đặng Phong bỏ chạy, Diêu Như Ý diễn kịch, hắn đều chỉ đứng yên, không nói gì cũng không cử động, Diêu Như Ý lần đầu tiên đánh nhau, có chút quá phấn khích, lại không phát hiện ra hắn có gì đó không ổn. Cho đến lúc này, thân thể hắn yếu ớt đổ về phía trước, chóp mũi lạnh lẽo sượt qua vành tai nàng.


Nàng sững sờ, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai, nghe thấy hắn khẽ gọi tên nàng:



“Như Ý.”


“Đi...” - Lời còn chưa dứt, “loảng xoảng” một tiếng, kiếm đã rơi xuống đất.


Diêu Như Ý vội vàng ngẩng đầu lên, mùi thuốc đắng thoang thoảng đã bao trùm lấy nàng như một tấm màn, Lâm Văn An loạng choạng, đầu nàng còn chưa kịp nghĩ, hai tay đã theo bản năng đỡ lấy.


Chuyện gì thế này, nhị thúc dùng hết mana rồi sao?


Không kịp nghĩ gì nữa, hai cánh tay nàng vừa đỡ lấy vạt áo hắn, cả người nàng đã bị lồng ngực rộng lớn trước mắt đè đến tối sầm, trên người nặng trĩu, cánh tay nhỏ bé của nàng hoàn toàn không đỡ nổi!


Chỉ trong chớp mắt, hai người đã ngã nhào xuống đất như xếp hình.


Khi ngã xuống, Lâm Văn An dường như đã bất tỉnh, nhưng ngay lúc cơ thể nàng sắp chạm đất, một bàn tay yếu ớt cố gắng nâng lên đỡ lấy gáy nàng, theo tư thế ngã mạnh, kéo nàng vào lòng, khiến nàng gần như không cảm thấy đau khi ngã xuống đất.


Chỉ là người đột nhiên ngã ra sau, cổ chân đột ngột vặn lại, trật một chân.


Đợi đến khi nàng định thần lại sau biến cố, khẽ gọi nhị thúc không thấy đáp, mới phát hiện Lâm Văn An nhắm chặt hai mắt, mặt trắng bệch như giấy, chỉ có cánh tay che chắn cho nàng là vẫn chưa buông lỏng.


Nguyên chủ và nàng đều là những cô gái có vóc dáng nhỏ bé, giờ đây mặt nàng tựa vào ngực hắn, có cảm giác như mình cũng trở nên nhỏ bé hơn, được vòng tay hắn ôm chặt lấy, bao bọc trong lòng.


Sau này khi được Tùng Bá và Diêu gia gia kéo ra, nàng mới biết, Lâm Văn An dìu ông nội Diêu ra khỏi nhà xí để quay lại, nửa đường gặp Tùng bá vừa đỗ xe xong, ba người vừa đến cổng chùa, từ xa hắn đã thấy có rất nhiều người vây quanh nàng. Mắt Tùng bá mờ nên nhìn không rõ, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Diêu gia gia chân không tiện, sức khỏe cũng không tốt, sợ ông bị kích động, nên để Tùng bá trông chừng, bản thân cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân, lao tới như tên bắn.


Vừa chạy đến gần, đã nghe thấy tên Đặng Phong kia muốn ỷ vào số đông để ức h**p một cô nương như Diêu Như Ý, trong lúc nguy cấp làm gì còn để ý đến chuyện khác, gần như theo bản năng, hắn đã ra tay.


Võ công của hắn là học từ Tùng bá từ khi còn nhỏ. Tùng bá khi còn trẻ làm việc trong một tiêu cục, sau này chán cuộc sống sinh tử, sống trên mũi đao, ông đã ký giấy dài hạn làm quản gia cho nhà họ Lâm, người nhà họ Lâm đối xử với ông rất tốt, nên ông cũng an tâm làm hết năm này qua năm khác.


Đợi Lâm Văn An lớn hơn một chút, cha hắn là Lâm Trục nghĩ con trai phải học chút võ nghệ để tự vệ, hơn nữa trên con đường khoa cử nếu không có một thân thể tốt thì làm sao được? Vừa hay trong nhà có một tiêu sư già, bèn nhờ Tùng bá dạy võ công cho con trai để rèn luyện sức khỏe.


Nhưng Tùng bá nào biết gì về các chiêu thức rèn luyện sức khỏe, những gì ông biết đều là những chiêu thức sát thủ phải cận chiến với cướp, đâm dao trắng ra dao đỏ.


Nhưng không còn cách nào khác, nhà họ Lâm chỉ có mình ông biết chút quyền cước, Lâm Trục còn bảo ông đừng khiêm tốn, lại tăng thêm tiền lương tháng, nhà họ Lâm cho quá nhiều, ông đành cứng đầu dạy.


Không ngờ Lâm Văn An thông minh hơn người, ngộ tính cực cao, chỉ cần múa máy vài đường, lại có chút thiên phú. Tùng bá lại có chút quý tài, bèn đem hết những tuyệt chiêu của mình ra truyền dạy: phách quải chưởng, bá vương thương, đao pháp, quyền pháp, kiếm pháp... không thiếu thứ gì.


Nghe nói năm xưa cung biến, Tấn Vương phái người đến bắt hắn, đã phải hao tổn không ít tinh anh mới bắt được. Sau đó giam hắn lại không giết ngay, chính là có ý định từ từ tra tấn cho hả giận.


Bây giờ, thân thể hắn đã không thể chạy nhảy từ lâu, càng không thể động võ, cố gắng chống đỡ một lúc tự nhiên sẽ gục ngã.


Ngày hôm đó xảy ra chuyện như vậy, Diêu Như Ý nào còn tâm trí nói chuyện khác, cả đoàn người vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. May mà Tùng bá có kinh nghiệm chăm sóc cơ thể Lâm Văn An, trong nhà luôn có sẵn các loại thuốc chữa thương, nửa ngày sau đã cứu hắn tỉnh lại.


Nằm dưỡng bệnh hai ngày, Lâm Văn An không có gì nghiêm trọng, ngược lại Diêu Như Ý phải chống nạng mấy ngày.



Lâm Văn An mỗi ngày thấy nàng nhảy nhót trong nhà, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.


Có anh hùng cứu mỹ nhân nào lại đè mỹ nhân đến mức què chân chứ.


Còn về nhà họ Đặng, Diêu Như Ý vốn lo lắng họ sẽ đến gây chuyện trả thù, đợi bốn năm ngày vẫn không thấy động tĩnh.


Không đến thì càng tốt, đến thì nàng cũng không sợ!


Diêu Như Ý mấy ngày nay đều cố gắng rèn luyện thân thể, chân tuy bị trật, nhưng vẫn có thể luyện quyền pháp mà! Nàng thậm chí còn bám lấy Tùng bá đòi dạy nàng vài chiêu, càng hiểm độc càng tốt, gì mà móc mắt, đá hạ bộ, luyện tập một cách rất nghiêm túc. Tuy nhị thúc không thể tùy tiện động võ, nhưng trong nhà có Đại Hoàng, có Tùng Bá, bên ngoài có hàng xóm giúp đỡ, lại có nàng, nói về đánh nhau, còn chưa chắc đã thua đâu!


Ngày hôm đó nàng đang luyện đá vào hạ bộ, móc mắt với Tùng Bá, luyện rất hăng say, bị Lâm Văn An, người được Diêu gia gia gọi đến để chơi cờ bắt gặp, hắn dường như nhìn thấu nàng đang lo lắng điều gì, nói nhàn nhạt: “Đừng sợ, không sao đâu.”


“Người nhà họ Đặng sẽ không đến nữa đâu.”


Diêu Như Ý đầy nghi hoặc.


Không biết hắn tại sao lại khẳng định như vậy, hỏi hắn, hắn cũng không nói, hỏi Tùng bá, Tùng bá cũng lắc đầu.


Nàng lén lút suy nghĩ, chẳng lẽ nhị thúc đã lén lút sai người nhắn lời? Nhưng mấy ngày nay hắn ngoài chơi cờ với Diêu gia gia, thì chỉ viết biển hiệu cho tiệm của nàng, nửa bước cũng không ra khỏi cửa.


Dường như chỉ sai Tùng bá đi mời Lý thái y một lần, lấy đâu ra thời gian mà điều động người?


Thật là kỳ lạ.


Lúc này, Diêu Như Ý đang co ro ở cửa sổ tiệm tạp hóa của mình, chân bị thương gác trên chiếc ghế bông, miệng cắn chiếc bánh hamburger trứng mới làm khi rảnh rỗi, nghĩ về “nhị thúc” kín tiếng này, lại nhìn những học tử trong con hẻm lưng mang hành lý, ủ rũ đi về phía trường học.


Ngày trở lại trường, bất kể xưa nay, luôn khiến người ta buồn bã đến vậy.


Diêu Như Ý vừa bập bênh trên ghế vừa nghĩ.


Mấy ngày nay nàng thực sự rảnh rỗi hơn rất nhiều, Tùng bá mỗi ngày đều dẫn gia nô đến giúp đỡ, những việc lặt vặt trong nhà gần như đều được Tùng bá và hai gia nô khác của nhà họ Lâm lo liệu.


Diêu Như Ý cũng có thời gian rảnh rỗi, bày ra những món ăn vặt mới.


Món ăn vặt của tiệm tạp hóa của nàng, tối nay sẽ có thêm hai món kinh điển: hamburger trứng và lẩu Oden!


Nguyên liệu làm hamburger trứng rất đơn giản, pha chút bột, cho nhiều bột cái, dùng nước ấm từ từ khuấy đều. Nhân thịt dùng thịt đùi trước của heo, ba phần mỡ bảy phần nạc, băm thành thịt băm rồi thêm hành lá, gừng băm, muối tinh, nước tương, khuấy theo chiều kim đồng hồ cho đến khi sánh, cuối cùng rưới một chút dầu mè, trứng thì không cần nói rồi, còn lại chỉ cần dùng khuôn là xong.


Làm nóng chảo khuôn, phết một lớp dầu mỏng, múc một muỗng bột vào khuôn, tráng thành một chiếc bánh nhỏ. Chờ bánh cứng lại thì nhanh tay đập một quả trứng, dùng đũa tre khuấy đều, chờ trứng se lại thì rắc chút hành lá, múc nửa muỗng nhân thịt lên trên, rồi rưới một lớp bột nữa che lại.


Lửa cũng phải cẩn thận canh chừng, than không được quá lớn, nếu không vỏ ngoài sẽ bị cháy mà bên trong vẫn còn sống.



Nhìn mặt dưới rán vàng, dùng xẻng sắt nhỏ nhẹ nhàng lật lại, mặt còn lại cũng rán phồng lên, chuyển sang màu nâu nhạt, mép hơi cong lên, giống như một chiếc mũ nhỏ, lại giống như một cái bụng nhỏ, là gần được rồi. Lúc này có thể ngửi thấy mùi thơm của bột, trứng, thịt trộn lẫn vào nhau, đặc biệt thơm.


Cách làm này giống với cách làm xúc xích nướng, Diêu Như Ý từ nhỏ đã hay làm món này ở tiệm tạp hóa của bà ngoại, nên rất thành thạo, bột pha thế nào, lửa canh ra sao, nàng cảm thấy mình nhắm mắt cũng làm được.


Còn Oden thì tốn công sức hơn một chút, để làm Oden quan trọng nhất là nước dùng phải ngon, phải thanh, phải “trong mà không nhạt, đậm mà không ngấy”.


Ai có thể từ chối, trên đường đi học vào mùa đông mua một cốc Oden nóng hổi, nghi ngút khói thơm lừng để ăn chứ? Diêu Như Ý dù biết khó cũng muốn làm.


Ở Biện Kinh thời Tống rất khó tìm được những thứ như cá ngừ, tảo bẹ của Nhật Bản, ngoài tự làm tương miso, chỉ có thể dùng xương heo, xương gà, cá diếc, nấm, hoặc măng đông thường thấy để thử nấu nước dùng cho ra vị umami, rồi dùng các loại rượu, tương khác nhau để nêm nếm.


Diêu Như Ý mấy ngày nay đã thử liên tục vài công thức, đang dần dần tiếp cận với hương vị trong ký ức của nàng, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay hẳn là công thức cuối cùng. Bây giờ trong sân đang nấu nước dùng Oden của nàng, cả sân đều có một mùi thơm quen thuộc với nàng.


Đang nghĩ, một khuôn mặt phụ nữ trung niên thô kệch thò vào cửa sổ tiệm tạp hóa, bà ấy cõng một đứa bé còn quấn tã, cười đến mức khóe mắt hằn nếp nhăn: “Tiểu nương tử, ta đến lấy quần áo hôm nay.”


Diêu Như Ý vịn quầy hàng nhảy bằng một chân xuống, bước đi khập khiễng dẫn bà ấy vào.


Đây là Quỳ thẩm, người giặt quần áo mà Tùng bá thuê cho cả hai nhà, bà ấy đến hai hoặc ba ngày một lần.


Ban đầu Diêu Như Ý thấy bà ấy cõng đứa bé còn quấn tã mà vẫn đi giặt quần áo, trong lòng không đành lòng, muốn từ chối, nghĩ mấy bộ quần áo, trong nhà lại có giếng, giặt qua loa cũng không tốn công sức, nhưng Tùng bá lại nói: “Con giặt quần áo không đưa cho bà ấy, bà ấy không coi là khổ, bà ấy không có quần áo để giặt, không kiếm được tiền, bữa sau mới là khổ.”


Tùng bá bất chấp sự phản đối của nàng, kiên quyết mời Quỳ thẩm đến giặt quần áo.


Diêu Như Ý liền pha nước nóng cho bà ấy giặt quần áo, lại mời bà ấy uống trà, còn lấy chiếc giỏ đan bằng tre lớn đựng hàng trong tiệm ra, lót đệm, đặt đứa bé xuống ngủ trong đó, như vậy bà ấy làm việc sẽ thoải mái hơn.


Quỳ thẩm sững sờ, rồi nức nở rơi nước mắt, quỳ gối xuống, định dập đầu tạ ơn nàng.


Diêu Như Ý sợ hãi vội nói không cần không cần, vừa nhảy lò cò vừa chạy đi.


Sau này nhờ Trình nương tử nàng mới biết rằng, Quỳ thẩm thực ra nổi tiếng là đanh đá, bảo nàng không cần lo lắng. Nói rằng bà ấy đã thu gom quần áo giặt ở con hẻm Quốc Tử Giám này không ít năm rồi, lại là độc quyền, ai cũng không dám tranh giành với bà ấy, ai mà dám đến giành việc, bà ấy cõng con cũng có thể đánh ba người, còn có thể chống nạnh đến tận nhà người ta chửi một tiếng đồng hồ không nghỉ.


Hôm trước, bà ấy vừa giật một nắm tóc của một người giặt quần áo lén lút muốn dùng giá thấp để giành khách.


Diêu Như Ý “chẹp chẹp” miệng, cuối cùng cũng hiểu những lời Tùng bá nói, cũng dần dần biết được quy luật sinh tồn của những người tầng lớp dưới lúc này.


Nhưng nàng vẫn kiên trì đưa nước nóng, trà nóng và chiếc giỏ đựng con cho Quỳ thẩm.


Tuy nhiên, Quỳ thẩm không chỉ vì đanh đá mà có việc làm, bà ấy rất siêng năng, quần áo đều giặt rất sạch, lại còn biết cách giặt các loại vải khác nhau, còn giúp là ủi quần áo. Các học tử ở Quốc Tử Giám, có không ít người độc thân chưa lập gia đình, nhà lại ở xa, đều tìm Quỳ thẩm giặt quần áo.


Vì bị thương ở chân, lại sợ nhà họ Đặng giấu mình để mưu tính gì đó, việc Diêu Như Ý đến chùa Hưng Quốc để bàn chuyện xưởng đồ ăn vặt tạm thời bị gác lại.


Nhưng hôm nay nàng thấy các học tử lần lượt trở lại trường, lại nảy ra ý tưởng mới.


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 34: Lên món mới
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...