Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 32: Không thể nhịn nổi

76@-

Chửi hay lắm!


Dù tiết trời đông lạnh nhưng không phải là không có người ra ngoài.


Ngược lại, vào những ngày có phiên chợ, trên đường có rất nhiều người, dù sao mùa vụ đã qua, lại chưa đến tháng Chạp lạnh đến mức phải co ro ở nhà, lúc này ra ngoài tham gia vào không khí náo nhiệt chính là cách tốt nhất để giết thời gian trong những ngày đông dài.


Những lúc như thế này, đường sá khó tránh khỏi tắc nghẽn. Bất kể xưa nay, phàm là kinh đô thì hầu như không có chuyện không tắc đường. Nhưng tắc đường ở Biện Kinh thú vị hơn thời hiện đại, ở đây không chỉ tắc xe mà còn tắc cả ngựa, lừa, la, trâu, lạc đà.


Trên đường, tiếng kêu, mùi của các loại gia súc hòa vào nhau, xung quanh còn có tiếng chửi bới của vài người đang cãi nhau:


 “Tránh ra! Ngựa của ngươi đang đụng vào mông ngựa của ta đấy!” - Đây là trường hợp “tông đuôi”.


“Con lừa của ngươi dám thò mặt qua nữa không?” - Đây là trường hợp chen ngang. 


“Ông nội ơi! Đừng đuổi theo con lừa cái của người ta nữa! Về đi! Về đi!” - Đây là trường hợp “bộ định vị” ph*t t*nh, tự động lên lại lộ trình.


Tuyết trên đường cũng đã bị giẫm thành bùn đen từ lâu.


Hôm nay dù không có tuyết rơi nữa, nhưng ông trời cũng tỏ vẻ không vui, theo lời Du thẩm tử, bầu trời âm u hơn cả khuôn mặt của mẹ chồng con gái bà.


Tùng bá hôm nay cũng đã rút kinh nghiệm, chỉ thuê xe chứ không thuê người đánh xe. Dựa vào mình tốt hơn là dựa vào người khác, ông đeo đôi găng tay hở ngón bằng bông mà Diêu Như Ý lấy từ tiệm tạp hóa tặng, tự mình cầm cương, ngồi trên xe la, từ từ “hụỵt” một tiếng, vội vàng kéo xe dừng lại.


Phía trước lại tắc rồi.


Xe la cũng rung lên một cái, Diêu Như Ý nghe thấy Tùng bá “hừm” một tiếng, liền tò mò thò đầu ra xem, hóa ra phía trước có người cưỡi một con heo lông đen ra phố, xung quanh hắn trống không, không ai dám lại gần, dù sao gia súc như heo sở dĩ không thể phát triển thành vật cưỡi, không phải vì nó quá ngon, mà là vì khi nó nổi điên, nó sẽ xông thẳng, sức lực lại lớn, dễ làm người ta văng mỗi nơi một mảnh, cuối cùng có khi còn không ghép lại thành một cái xác hoàn chỉnh được.


Người này quả nhiên dũng cảm.



Tùng bá cũng cảnh giác, quay lại nói với nàng: “Chúng ta thà đi chậm còn hơn là lại gần quá. Con người không thể nói chuyện rõ ràng với con heo đâu.”


Diêu Như Ý cho là đúng, gật đầu, rụt đầu lại.


Tùng bá thuê một chiếc xe rộng rãi, hai bên đều có thể ngồi được hai người, ở giữa còn có một cái bàn nhỏ hẹp, trên đó đặt bánh pizza mà Diêu Như Ý nướng từ sáng sớm, và một bình rượu nếp viên.


Vì muốn ra ngoài sớm, nàng vốn định dậy sớm, ai ngờ dậy sớm cũng không có tác dụng.


Trước khi ra khỏi nhà, Lưu chủ bộ và Phùng tế tửu đã đích thân đến đưa tiền bổng lộc ba tháng nghỉ ốm của Diêu gia gia, còn nhét thêm cho Diêu Như Ý một phong bao lì xì dày cộp, nói rằng mấy tháng nay công việc bận rộn, vướng bận chuyện lặt vặt nên không biết Diêu tiên sinh trước đây ốm nặng như vậy, thật là sơ suất. Hôm qua đến thăm, trong lòng thấy áy náy, đây là tiền thăm hỏi do toàn thể học sĩ và thầy giáo trong Quốc Tử Giám gửi đến cho Diêu tiên sinh.


Phùng tế tửu dáng người cao gầy như cây tre, Lưu chủ bộ lại thấp lùn như gốc cây, hai người cười tự nhiên hòa nhã, nói chuyện thành khẩn lại có chút áy náy, thật sự giống như vì quá bận nên mới lơ là Diêu gia gia.


Vừa lúc hai người diễn xong màn kịch này, Lâm Văn An và Tùng bá từ góc sân đi tới, hai người kia lập tức sáng mắt, lại tiến lên hỏi han ân cần, còn bóng gió muốn dò hỏi lần này Lâm Văn An trở về sẽ đảm nhận chức vụ gì.


Lâm Văn An đối phó vài câu, lấy cớ phải ra ngoài, giơ tay lên không khách khí mà đuổi hai người đi.


Diêu Như Ý vốn có chút bực bội, đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, thấy vậy cũng vội tiến lên, nhét lại phong bao lì xì vào tay Lưu chủ bộ: “Cảm ơn ý tốt của hai vị đại nhân, xin hãy nhận lại đi. A gia ta không bao giờ nhận những đồng tiền không rõ nguồn gốc như thế này.”


Nàng không hiểu quy tắc quan trường, trước đây gia đình khó khăn cũng chưa từng cầu xin họ, giờ đây tự lực cánh sinh, càng không có gì để cầu xin, có gì thì nói thẳng. Tuy nói bản tính con người là như vậy, Phùng tế tửu và Lưu chủ bộ cũng chỉ là khéo léo, tránh cái xấu tìm cái tốt, nhưng nàng cũng không muốn tốn công sức để lấy lòng họ.


Lời nói thẳng thừng này, quả nhiên làm khuôn mặt hòa nhã của hai người kia cứng đờ lại.


Cũng làm Lâm Văn An bật cười.


Lưu chủ bộ không kìm được, nghe được lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận. Con nhỏ này, còn dám mỉa mai tiền của họ là tiền tham ô hối lộ, không rõ nguồn gốc!


Ông ta đang định nổi giận, thì Phùng tế tửu giỏi kiềm chế hơn ngăn lại, nụ cười trên mặt tuy hơi cứng đờ nhưng sắc mặt không hề thay đổi, đưa mắt ra hiệu cho Lưu chủ bộ dừng lại, vẫn cười nói rằng không tiện thì để lần sau đến thăm rồi mới cáo từ.


Chính vì họ làm mất thời gian, Diêu Như Ý đến bữa sáng cũng không kịp ăn, đành phải cho bánh pizza và rượu nếp viên đã làm sẵn lên xe, định ăn trên đường.



Lợi dụng lúc tắc đường không xóc nảy, Diêu Như Ý rót rượu nếp viên cho mỗi người, lại cắt bánh pizza thành mấy miếng, dùng giấy dầu bọc lại, đưa cho Diêu gia gia và Lâm Văn An, rồi làm thêm một phần, vén rèm đưa cho Tùng bá: “Bên ngoài tắc hết rồi, Tùng bá mau ăn chút đồ nóng xua đi khí lạnh.”


Tùng bá nhận lấy, nhìn cái bánh rồi cười, cầm trong tay tò mò nhìn tới nhìn lui: “Ôi chao, ta lần đầu tiên thấy cái bánh nào mà toàn nhân ở bên ngoài như thế này!”


Ông cắn một miếng pizza, nhân dính đầy lên râu, còn nói chuyện với Diêu Như Ý: “Không ngờ cái bánh lộ nhân này ăn cũng ngon. Lần đầu tiên ăn đấy! Đúng là Biện Kinh có nhiều thứ mới lạ. Chỉ là phải ăn cẩn thận chút, không thì nhân dễ rơi.”


Sau đó ăn xong khát nước, lại bị mùi thơm của rượu nếp viên còn nóng hổi lôi cuốn, ông nóng lòng uống một hơi lớn, lập tức cảm thán: “Thật ấm áp! Trời như thế này thì nên ăn món này.”


“Đúng ạ! Lúc này ăn là sướng nhất!” - Diêu Như Ý cảm thấy Tùng bá chính là tri âm của mình, nàng cũng cảm thấy vào ngày tuyết rơi của mùa đông, chỉ muốn ăn một bát rượu nếp viên nóng hổi ấm áp!


Nàng dứt khoát ở lại ngoài xe, cùng ăn với Tùng Bá.


Bữa sáng hôm nay nàng cũng ăn rất hài lòng.


Bánh pizza được làm bằng bánh màn thầu còn thừa, rượu nếp viên thì học từ Trình nương tử mấy hôm trước, cách làm cũng rất đơn giản. Mùa đông là thời điểm thích hợp nhất để hầm rượu nếp viên, bột nếp dùng nước ấm từ từ nhào, nhào thành khối bột, rắc chút bột mịn lên thớt, ngắt từng viên nhỏ bằng móng tay, rồi vo tròn trong lòng bàn tay.


Rượu nếp phải là loại rượu gạo ngọt, nước rượu trong vắt, bã rượu mềm xốp. Múc hai muỗng, hương thơm của rượu ngọt sẽ từ từ lan tỏa khắp phòng. Bật bếp nhỏ nấu nước, nước sôi thì thả viên nếp vào, vớt ra khi viên nếp nổi lên, lúc này đổ rượu nếp vào, rồi hòa nửa muỗng bột củ sen xuống, nước dùng sẽ sánh lại và có độ bóng.


Rắc thêm chút hoa quế, đường phèn là có thể múc ra bát.


Đổ vào những chiếc cốc lớn bằng gốm, viên nếp ngâm trong nước đường trông thật đáng yêu, cắn ra là sự dẻo dai mềm xốp đặc trưng của bột nếp. Hương rượu ngọt thanh hòa quyện với hương hoa quế, uống vào cả bụng đều nóng hổi.


Nước canh nấu viên nếp cũng rất ngon, sánh mà không dính, vì có bột củ sen nên cũng không dễ nguội, trôi qua cổ họng một cách êm ái, hơi ấm cũng theo đó lan ra tứ chi, uống xong chỉ cảm thấy tay chân đều ấm lên.


Vào một ngày đông tuyết rơi, sáng sớm ăn một bát vừa no bụng vừa ấm áp, ngay cả cơn gió lạnh lùa qua rèm xe cũng không còn quá buốt giá nữa.


Vừa hay họ ăn xong, phía trước lại bắt đầu di chuyển.


Diêu Như Ý vội vàng dọn dẹp cốc, ai ngờ vừa dọn xong lại tắc.



Nàng thở dài quay vào xe, liếc thấy Lâm Văn An đang dọn dẹp bát đĩa Diêu gia gia vừa ăn xong, còn cẩn thận lấy khăn lau râu và mặt cho ông.


Ký ức của a gia không biết lại dừng ở năm nào trong quá khứ, còn khuyên hắn: “Minh Chỉ à, con cũng đừng suốt ngày đọc sách, ra ngoài chơi một lát đi. Cứ ru rú trong phòng đọc sách mãi, coi chừng thành mọt sách đấy.”


Lâm Văn An cười, khẽ đáp một tiếng “dạ”.


Diêu Như Ý cạn lời. Trước đó khi ông nội khuyên ba người Mạnh, Trình, Lâm, ông còn hùng hồn bảo họ phải “treo tóc lên, dùng kim đâm đùi”, đọc sách sáng đêm không được lơ là một ngày nào. Còn nói nếu không thì với tư chất của họ, chi bằng đừng đọc nữa, về quê làm ruộng còn không đến nỗi chết đói.


Đến Lâm Văn An thì lập tức hiền từ phúc hậu: “Con ra ngoài chơi một lát đi.”


Quá thiên vị! Thông minh thì ghê gớm lắm à!


Nàng vô thức tự đưa mình vào hàng học dốt, thầm nghĩ, lén lút liếc nhìn Lâm Văn An một cái.


Sau khi ăn vài miếng đồ nóng, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều.


Lâm Văn An vừa rồi vẫn dựa vào góc xe la, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời. Bên ngoài trời tối sầm, bên trong xe càng giống như ngâm trong nước, khi tuyết tan luôn như vậy, âm u ẩm ướt, lạnh hơn cả khi tuyết rơi, cái lạnh đó dù mặc quần áo dày đến đâu cũng cảm thấy không đủ, nó len lỏi vào tận xương.


Hôm nay hắn không đeo kính, lộ rõ ngũ quan. Khi nghỉ ngơi, cằm hơi ngẩng lên, đường cằm vừa vặn trùng với ánh sáng loang loáng, khiến các đường nét trên khuôn mặt đều sắc nét đến mức hơi gay gắt. Nhưng hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh da trời, ôm cánh tay, vai hơi khom vào trong, lại làm giảm bớt sự lạnh lùng toát ra từ bên trong con người hắn.


Sáng nay khi hắn đến đã có chút khác thường, sắc mặt trắng hơn hôm qua, đi rất chậm, đầu gối dường như không thể gập hoàn toàn, đi hơi lê chân.


Diêu Như Ý hạ rèm cửa xuống, lại co mình ra ngoài, khẽ hỏi Tùng bá: “Tùng Bá, chân nhị thúc vẫn chưa khỏi hẳn sao? Trông có vẻ khó chịu lắm, hay là các ngài và a gia cùng về nghỉ ngơi trước đi? Ta tự đi một mình cũng được.”


Tùng Bá thấy nàng chu đáo như vậy, vừa đánh xe vừa nhẹ nhàng an ủi: “Không cần lo lắng, bệnh cũ rồi, đây đều là di chứng từ khi bị tra tấn trong chiêu ngục ngày trước. Mấy ngày nay trời cứ âm u như thế này, chân ngài ấy có nghỉ ngơi cũng không khá lên được. Hơn nữa không chỉ có bệnh ở chân, đôi mắt này cũng vậy, bên ngoài ánh sáng quá chói, hắn sẽ bị chói mắt và khó nhìn, nên chỉ có thể đeo kính...”


“Năm đó những kẻ ác độc kia tra tấn ngài ấy, dùng đèn dầu hun khói vào mắt ngài ấy ngày đêm, không cho ngài ấy nhắm mắt ngủ, sau đó lại đánh gãy hai chân, ngài ấy vẫn không chịu khuất phục, ngậm máu chửi Tấn Vương là loạn thần tặc tử... Sau đó, Tấn Vương bị giết, khi ngài ấy được người ta dùng chiếu cói khiêng ra khỏi ngục, toàn thân đầy vết roi, cả người như một trái dâu tây dính máu, chỉ còn một hơi thở.”


“Con nghĩ xem tại sao sáng nay Phùng đại nhân, Lưu đại nhân trước đây không đến? Nhị lang vừa về lại xuất hiện để làm thân? Vì họ không ai ngờ Nhị lang còn có thể trở về kinh thành. Trong mắt họ, Nhị lang dù có giữ được mạng, cũng là một kẻ tàn phế nằm liệt giường, không cần phải quan tâm.”



“Nhưng ông trời phù hộ, Nhị lang bây giờ không chỉ sống sót, mà trông còn khá tốt, phải không? Bảy năm rồi, ta tuy luôn mong Nhị lang có thể tốt hơn, có thể không phải chịu đựng những bệnh tật này nữa, nhưng ngài đã có thể đi lại, còn có thể nhìn thấy, ta à, lại sợ mình quá tham lam, thường không dám cầu xin thần phật quá nhiều, không dám hy vọng quá nhiều nữa.”


Tùng bá nói rồi dần dần nghẹn ngào.


Diêu Như Ý lắng nghe trong im lặng, tiến lên khẽ vỗ vai Tùng bá.


Bảy năm Lâm Văn An chống chọi với bệnh tật và đau khổ, người khác có lẽ không thể thấu hiểu, khó mà tưởng tượng được trong đó có bao nhiêu khổ đau. Nhưng nàng biết cái nỗi đau không thể nói thành lời đó.


Vì nàng cũng từng có tám năm, theo bà ngoại khắp cả nước tìm thầy chạy chữa, chỉ để cầu xin một tia hy vọng sống sót.


Điều nàng không cầu được, may mắn thay, Lâm Văn An đã vượt qua.


Sau đó, khi cúi người chui vào xe, nhìn Lâm Văn An đang cúi mi mắt, từ tốn ăn cái bánh pizza màn thầu do nàng làm, nàng chợt cảm thấy mình không còn sợ hắn nữa.


Lâm Văn An mà nàng thấy lúc này, trầm ổn, yên tĩnh, lại có chút ốm yếu. Nàng thầm nghĩ, một người bề ngoài trông lạnh lùng xa cách như vậy, bên trong lại là cả một bầu nhiệt huyết. Hắn quả nhiên xứng đáng là học trò do a gia đích thân nuôi dạy, là một con người cứng cỏi, không khuất phục trước tra tấn, giống hệt a gia.


Lâm Văn An nhận ra nàng đang nhìn mình, nhưng không ngẩng đầu, vẫn từ từ ăn xong, từ từ dọn dẹp bát đĩa, còn đắp lại áo ngoài cho Diêu gia gia - người đã ăn no thì buồn ngủ.


Làm một vòng xong xuôi, thiếu nữ lén lút quan sát hắn đột nhiên đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo hình con sư tử nhỏ: “Nhị thúc, ăn một viên kẹo nhé.”


Lâm Văn An ngẩng đầu nhìn nàng một cách khó hiểu.


Diêu Như Ý cong mắt cười, không phải là nụ cười kỳ quái nửa vời như hôm qua, mà là một nụ cười không chút vướng bận, lúm đồng tiền sâu hoắm. Hắn ngẩn người, thật sự bị nàng làm cho bối rối, hôm qua nàng không phải còn tránh hắn như rắn rết sao? Sao hôm nay lại đột nhiên thân thiết với hắn như vậy?


Viên kẹo sư tử không nói không rằng bị nhét vào tay hắn, ngón tay ấm áp của cô nương cũng lướt qua lòng bàn tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn hai cái, không hiểu, cuối cùng vẫn cho vào miệng ăn. Hương lạc rang bao bọc trong vị ngọt đậm đà của kẹo, rất thơm và rất ngọt.


Tuy không thích ăn kẹo lắm, nhưng viên kẹo này ăn không ngấy, ngọt vừa phải.


Nhưng trong lòng hắn vẫn lắc đầu.


Giống như Nguyệt Nguyệt, lòng con gái thật khó đoán.


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 32: Không thể nhịn nổi
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...