Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 31: Chuyện thường ngày (tiếp)
63@-
Sau bữa ăn, Tùng bá vừa lúc mang những dược liệu còn nguyên vẹn đến. Tùng Bá tuy danh nghĩa là người hầu, nhưng ở Lâm gia đã mấy chục năm, đối với hắn như người thân. Tùng bá tính tình hay càm ràm và lo lắng, trước khi mang thuốc đến lại mắng tên đánh xe một trận, sau đó mới giải thích công dụng của từng vị thuốc cho Diêu Như Ý và Diêu Khải Chiêu, cũng như cách bồi bổ như thế nào.
Ông tiếc đến mức lòng đau như cắt: “Những thứ này đều là nhị lang nhờ người sưu tầm khắp nơi. Ta nhớ tiên sinh thích rượu, ngày thường thích nhâm nhi vài ly, nên đặc biệt dùng nhung hươu, hoàng kỳ và nhân sâm ngâm một vò rượu ngon, định mang đến bồi bổ cho tiên sinh. Đã vất vả ngàn dặm mang đến Biện Kinh rồi, lại bị cái thằng khốn nạn kia làm vỡ tan tành trong tuyết, ta tức chết mất!”
Ngủ một giấc, Tùng bá không những không nguôi giận, mà càng nghĩ càng tức, mắng: “Đừng để ta gặp lại, ta nhất định sẽ móc hai con mắt không an phận của nó ra!”
Diêu Khải Chiêu nghe xong tiếc nuối không thôi: “Đúng vậy, tiếc cho vò rượu ngon quá!”
Tùng bá lập tức xua tay, vô cùng hào sảng nói: “Không sao cả, lát nữa ta lại đi mua hai vò rượu ngon khác, ngâm thêm vài vò nữa cho tiên sinh uống!”
Diêu Khải Chiêu vui mừng, vừa định đồng ý thì bị Diêu Như Ý trừng mắt.
Ông tiu nghỉu xua tay, nói trái lương tâm: “Không uống nữa, không uống nữa. Rượu... rượu không ngon, ta không thích uống nữa rồi.”
Diêu Như Ý lúc này mới hài lòng cúi đầu tiếp tục giúp Tùng bá dọn dẹp dược liệu.
Lâm Văn An đứng bên cạnh, chú ý tới điều này, có chút kinh ngạc.
Tiên sinh thích rượu ngon, đây là thói quen đã mấy chục năm rồi. Thời trẻ, vì uống rượu mà tì vị bị tổn thương, thường xuyên đau bụng, cũng không phải không có lang trung khuyên ông nên cai rượu, nhưng tiên sinh làm sao có thể từ bỏ được. Hắn cũng đã khuyên mấy lần, nhưng tiên sinh đều bỏ ngoài tai.
Trước đây ở Phủ Châu, Tùng Bá chuẩn bị ngâm rượu cho tiên sinh, hắn cũng nói không cần, nhưng Tùng Bá nói: “Đây là rượu thuốc, dùng để bồi bổ cơ thể, mỗi ngày không cần uống nhiều, chỉ cần một ngụm nhỏ, không những không ảnh hưởng đến cơ thể mà còn có ích nữa!” Lang trung ở Phủ Châu cũng nói thuốc rượu có hiệu quả, nghĩ đó là tấm lòng của Tùng bá nên đã mang đến.
Không ngờ tiên sinh - người ai khuyên cũng không nghe, lại bị ánh mắt của cháu gái mình khống chế.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi tất cả dược liệu cho nhà họ Diêu, Tùng bá lại mang các đặc sản khác từ Phủ Châu đến.
Hôm qua người quá đông, Tùng bá lại chưa về nên hôm nay mới có thể mang đến.
Diêu Như Ý hoàn toàn sững sờ. Tùng bá xuất hiện trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch sau khi mọi người đã về gần hết. Tuy ông đã già nhưng thân hình rất rắn rỏi, giữa mùa đông chỉ mặc một bộ quần áo ngắn lót bông, đi lại thoăn thoắt.
Lúc đó chiếc xe ông thuê chất khoảng hai mươi cái rương, hẳn là toàn bộ hành lý họ mang theo, vậy mà hôm nay ông đã một hơi chuyển mười mấy cái qua cho ông nội Diêu.
Phủ Châu và Biện Kinh cách nhau xa xôi, đường xá hiểm trở, Lâm Văn An vất vả ngàn dặm trở về. Bản thân hắn, Tùng Bá và các người hầu khác chỉ có vài rương quần áo hành lý, nhưng lại mang cho nhà họ Diêu mười mấy rương đồ.
Ngoài thuốc bổ, còn có không ít vải vóc lông thú, phở gạo Ma Cô, bánh quýt mật, rau dưa Lãng Xuyên, trà Ma Cô... Điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là, trong đó còn có một rương vải vóc, hoa cài tóc và son phấn của nữ giới, đa số là màu sắc tươi sáng như trắng hồng, đỏ thắm, vàng nhạt, xanh lục, còn có một tấm gấm Thục được thêu kín, nhiều kiểu hoa văn Biện Kinh không hề có, đều là những kiểu dáng trang nhã và thời thượng của phương nam.
“Đều là nhờ muội muội ta Nguyệt Nguyệt chọn giúp. Đồ của con gái nhiều thứ cầu kỳ, ta đi cùng muội ấy một lúc, chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng bị Nguyệt Nguyệt đuổi về, nói nam nhân đi theo chỉ thêm phiền phức.” Lâm Văn An nhắc đến muội muội, giọng có chút bất lực, lại nhìn về phía nàng.
“Nhiều năm không gặp muội, ta cũng không chắc bây giờ các cô nương trẻ thích gì, nên đều cho vào đây.”
Diêu Như Ý nhìn một rương đồ được chuẩn bị riêng cho chủ nhân cũ của cơ thể này, bỗng nhiên không biết nói gì. Nàng ngơ ngác nhìn một lúc, trong lòng có chút buồn bã, nàng cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “Nếu... sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Lâm Văn An không nghe rõ: “Cái gì?”
Diêu Như Ý đã ngẩng đầu lên, lắc đầu.
“Không có gì.” - Nàng ngẩng mặt nở một nụ cười nhạt, bắt chước dáng vẻ đáng có của chủ nhân cũ trong ký ức.
“Cảm ơn nhị thúc, ta đều rất thích.”
Lâm Văn An cũng chỉ gật đầu cười. Tuy tuổi hắn không lớn, nhưng trong Lâm gia vai vế cũng cao, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ nhỏ hơn vài tuổi gọi là tiểu thúc. Bây giờ nghe Diêu Như Ý gọi một tiếng nhị thúc, ban đầu cũng thấy lạ, nhưng nghe nhiều rồi cũng quen.
Diêu Như Ý cũng cẩn thận tìm một nơi khô ráo để cất những món đồ này.
Lâm Văn An không có lỗi. Hôm qua đường thúc Diêu Quý đến, kể lể đáng thương giải thích Diêu gia gia bị trúng gió như thế nào, đổ hết lỗi cho những học sinh vô học và nhà họ Đặng - những kẻ đã lan truyền tin đồn. Diêu Như Ý lúc đó mới biết, hằng năm Lâm Văn An đều gửi không ít tiền cho đường thúc (số tiền ban đầu gửi thẳng cho ông nội Diêu đều bị ông nhờ người bảo vệ mang nguyên phong trở về Phủ Châu với giá cao), nhờ người thân cận này chăm sóc hai ông cháu chủ nhân cũ nhiều hơn, thậm chí còn nhờ cả nhà Lâm Tư Tào nữa.
Hắn chỉ là học trò của Diêu gia gia, vốn không có quan hệ máu mủ, bản thân hắn lúc đó cũng bị thương, hắn đã làm mọi thứ có thể vì Diêu gia gia.
Chỉ trách lúc đó xe ngựa quá chậm, thư từ quá chậm, cũng trách những người luôn a dua nịnh bợ, giẫm đạp lên người khác... Tấm lòng này, chủ nhân cũ mãi mãi, mãi mãi cũng không nhận được.
Mất khoảng nửa nén hương, những món đồ Lâm gia gửi đến mới được sắp xếp gọn gàng. Nhà họ Diêu chật hẹp, thực sự có một số thứ không có chỗ để, Diêu Như Ý đành phải nhét vào tủ treo tường chứa hàng tồn kho của tiệm tạp hóa.
Đồ quá nhiều, Lâm Văn An và Tùng bá cũng giúp một tay mang vào nhà.
Vừa bước vào tiệm tạp hóa nhỏ, Tùng bá đã “ồ” một tiếng kinh ngạc: “Cô nương này dọn dẹp cửa tiệm gọn gàng thật! Sống cả đời rồi, lần đầu tiên thấy một cửa tiệm ngăn nắp như thế này, đồ đạc nhiều mà không hề lộn xộn, một mình cô nương xoay sở chắc không dễ dàng gì.”
Lâm Văn An cũng có chút ngạc nhiên. Hôm qua hắn không vào, chỉ nhìn qua cửa sổ từ xa, biết bên trong có kệ hàng ngăn nắp, nhưng khi bước vào, hắn mới càng kinh ngạc hơn. Hai căn phòng hành lang trong ký ức chất đầy đồ tạp nham đã biến thành một cửa tiệm nhỏ sáng sủa, gọn gàng như thế này.
Diêu Như Ý nghe vậy vội khiêm tốn nói: “Cũng không phải hoàn toàn là công sức của ta, cũng nhờ thuê được một thợ mộc giỏi.” Nàng nhân tiện còn giới thiệu việc làm cho người thợ mộc đó: “Tùng bá, chiếc xe la hỏng ngài kéo về, chi bằng mời Chu Cử Mộc sửa lại, mua thêm một con lừa nữa, vẫn có thể dùng được đấy.”
Tùng bá cũng cười nói: “Hôm qua ta cũng đang nghĩ vậy! Cánh cửa nhà cũng cần tra dầu lại, vốn định tìm thợ mộc, nhưng khổ nỗi nhiều năm không về, không quen thợ nào giỏi, bây giờ thì tốt rồi, nhờ Diêu tiểu nương tử giúp đỡ, giới thiệu cho ta.”
“Thê tử của hắn hôm nay sẽ đến giao hàng, khi nào nàng đến, ta sẽ nói với Tùng bá.” - Diêu Như Ý mỉm cười với Tùng Bá, hai lúm đồng tiền đều hiện ra, trông rất ngọt ngào.
Khi cất đồ xong, nàng quay đầu lại thấy Lâm Văn An vẫn đứng trong tiệm, ánh mắt dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng.
Từ khi biết hắn là Lâm Văn An, cộng thêm ánh mắt hắn nhìn người hôm qua, nàng có chút sợ hắn, người này quá thông minh và nhạy bén, đứng trước mặt hắn, nàng luôn có cảm giác chột dạ như đang giấu diếm điều gì đó.
Hơn nữa, nàng chưa gả, hắn chưa cưới, lại ở gần nhau, gọi nhau là nhị thúc mà không phải người cùng một nhà, đáng lẽ phải giữ khoảng cách, xa cách cũng là lẽ thường.
Lâm Văn An vừa rồi cũng đã thấy hết sự nhanh nhẹn tháo vát của nàng khi nướng thịt và tính tiền, những lời nhận xét về Diêu Như Ý mà hắn nghe được từ thư từ và lời kể của người khác dường như cũng đang dần tan biến trên con người thật mà hắn đang tận mắt thấy.
Thấy nàng đã xong việc, đang dùng khăn lau tay, Lâm Văn An mới từ từ hoàn hồn, nói chuyện chính: “... Nhân lúc vẫn còn nghỉ đông, mấy ngày này ta muốn mời Lý thái y trong cung đến khám bệnh cho tiên sinh, không biết có tiện không?”
Diêu Như Ý suy nghĩ một lát: “Tiện ạ, mấy ngày này đều được, trừ ngày mai thì không rảnh. Ngày mai ta phải đưa gia gia cùng đi chùa Hưng Quốc lấy ít hàng về. Ngày mai là ngày nghỉ đông cũng là mồng ba, trong chùa sẽ tổ chức phiên chợ vạn tính, ta muốn đến đó tìm vài món hàng tốt về bán.”
Đưa tiên sinh ra ngoài? Lâm Văn An ban đầu thấy hơi lạ, nhưng nghĩ lại liền hiểu ra: Như Ý chỉ có một mình, tiên sinh lại thường xuyên thần trí không tỉnh táo, tất nhiên không thể để ông ở nhà một mình. Vì thế nàng đi đâu cũng phải đưa tiên sinh theo, có lẽ trước đây nàng đã vất vả như thế này rồi.
Hắn trầm ngâm nói: “Hay là ta cùng Tùng bá đi với các người nhé.”
Diêu Như Ý vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, nàng đến chùa Hưng Quốc không chỉ để nhập hàng, mà còn có việc chính!
Hắn và Tùng bá đi cùng, cũng có thể giúp trông chừng a gia, tiện cho nàng hành động.
Từ khi mở tiệm đến nay, nàng đã dùng phương pháp ghi chép "ngoáy bậy" của mình để tính toán doanh thu mỗi ngày. Doanh thu trung bình mỗi ngày khoảng 20 quan, nhưng sau khi trừ chi phí nhập hàng, vốn lưu động, tiền than đèn và các chi phí lặt vặt khác, lợi nhuận ròng hiện tại khoảng 3 đến 5 quan, không nhiều lắm.
Bởi vì các mặt hàng trong tiệm của nàng thực ra vẫn chưa đầy đủ.
Có rất nhiều món ăn vặt có thể bán được mà nàng vẫn chưa làm! Ví dụ như mì giòn tiểu Hùng được học sinh yêu thích, bên trong có 108 thẻ bài hào hán, que cay lớn, kẹo hồ đào, khoai môn sấy, kẹo mỡ heo, kẹo que hoa quả...
Những thứ này, có cái nàng biết cách làm, có cái chỉ biết sơ sơ, vẫn cần phải thử nghiệm. Nhưng nàng chỉ có một mình, làm những món ăn vặt này quá tốn thời gian và công sức. Nếu tùy tiện tìm xưởng gia công lại sợ bị cướp công thức. Nàng đang nghĩ tìm một người không chuyên về làm đồ ăn vặt, nhưng lại có nền tảng vững chắc về quản lý, người ta không cần vì chút lợi nhuận này mà giở trò, nhưng cũng không phải là không có lợi ích gì.
Nàng muốn nhân cơ hội chủ động trả tiền này, làm quen với vị tiểu hòa thượng kia, rồi nhờ hắn dẫn đi gặp sư phụ, nói chuyện hợp tác với Trường Sinh Khố - nơi quản lý việc kinh doanh thế tục của chùa Hưng Quốc. Tuy không biết có thành công hay không, nhưng cũng phải thử.
Thế là Diêu Như Ý bèn cúi người cảm ơn: “Vậy ngày mai làm phiền nhị thúc rồi.”
“Đừng khách sáo, ta còn chưa cảm ơn muội...” - Lâm Văn An liếc nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, “Cảm ơn muội về than tổ ong, giấy dán cửa sổ, còn có ‘Diệu Diệu’ và ‘Bình Bình’ cũng được muội chăm sóc, ta cũng phải thay chúng nói lời cảm ơn muội.”
Nghe thấy tên của hai cái cây này, Diêu Như Ý suýt bật cười, thậm chí còn muốn hỏi hắn tại sao lại nghĩ ra việc đặt tên cho hoa cỏ cây cối, thật thú vị, nhưng lại kịp thời nhịn lại, khách sáo nói vài câu không cần cảm ơn, những việc này thực ra đều là a gia dặn dò.
Lâm Văn An thấy đôi mắt nàng rõ ràng rạng rỡ và sáng ngời, nhưng lại phải giả vờ như vậy, trong lòng dần dần hiểu ra nguyên nhân, âm thầm lắc đầu. Nghĩ rồi, hắn cũng chiều theo ý nàng, giống như một người họ hàng xa lạ, nhàn nhạt nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi, ta về viết thiệp, rồi nhờ Tùng bá mang đi ngay.”
Diêu Như Ý vội vã gật đầu.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Tùng Bá đã thuê một chiếc xe la lớn có rèm che và mái che, cả bốn người cùng đi đến chùa Hưng Quốc.
Nhưng Diêu Như Ý không ngờ rằng, vừa bước vào cổng chùa Hưng Quốc, nàng đã gặp oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải người nhà họ Đặng cũng đến phiên chợ Vạn Tính.
Lời của dịch giả: Lúc dịch mình cũng suy nghĩ xem để Lâm Văn An xưng với nữ chính là gì, bởi nữ chính gọi hắn là “nhị thúc”. Sau này suy xét lại, về sau còn có tuyến tình cảm, vả lại chắc Lâm Văn An cũng không hy vọng nữ chính là cháu mình, nên mình vẫn để xưng là “muội”. Còn về nữ chính xét về thái độ đối xử với Lâm Văn An, mình để nữ chính gọi hắn là “ngài”.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Sau bữa ăn, Tùng bá vừa lúc mang những dược liệu còn nguyên vẹn đến. Tùng Bá tuy danh nghĩa là người hầu, nhưng ở Lâm gia đã mấy chục năm, đối với hắn như người thân. Tùng bá tính tình hay càm ràm và lo lắng, trước khi mang thuốc đến lại mắng tên đánh xe một trận, sau đó mới giải thích công dụng của từng vị thuốc cho Diêu Như Ý và Diêu Khải Chiêu, cũng như cách bồi bổ như thế nào.
Ông tiếc đến mức lòng đau như cắt: “Những thứ này đều là nhị lang nhờ người sưu tầm khắp nơi. Ta nhớ tiên sinh thích rượu, ngày thường thích nhâm nhi vài ly, nên đặc biệt dùng nhung hươu, hoàng kỳ và nhân sâm ngâm một vò rượu ngon, định mang đến bồi bổ cho tiên sinh. Đã vất vả ngàn dặm mang đến Biện Kinh rồi, lại bị cái thằng khốn nạn kia làm vỡ tan tành trong tuyết, ta tức chết mất!”
Ngủ một giấc, Tùng bá không những không nguôi giận, mà càng nghĩ càng tức, mắng: “Đừng để ta gặp lại, ta nhất định sẽ móc hai con mắt không an phận của nó ra!”
Diêu Khải Chiêu nghe xong tiếc nuối không thôi: “Đúng vậy, tiếc cho vò rượu ngon quá!”
Tùng bá lập tức xua tay, vô cùng hào sảng nói: “Không sao cả, lát nữa ta lại đi mua hai vò rượu ngon khác, ngâm thêm vài vò nữa cho tiên sinh uống!”
Diêu Khải Chiêu vui mừng, vừa định đồng ý thì bị Diêu Như Ý trừng mắt.
Ông tiu nghỉu xua tay, nói trái lương tâm: “Không uống nữa, không uống nữa. Rượu... rượu không ngon, ta không thích uống nữa rồi.”
Diêu Như Ý lúc này mới hài lòng cúi đầu tiếp tục giúp Tùng bá dọn dẹp dược liệu.
Lâm Văn An đứng bên cạnh, chú ý tới điều này, có chút kinh ngạc.
Tiên sinh thích rượu ngon, đây là thói quen đã mấy chục năm rồi. Thời trẻ, vì uống rượu mà tì vị bị tổn thương, thường xuyên đau bụng, cũng không phải không có lang trung khuyên ông nên cai rượu, nhưng tiên sinh làm sao có thể từ bỏ được. Hắn cũng đã khuyên mấy lần, nhưng tiên sinh đều bỏ ngoài tai.
Trước đây ở Phủ Châu, Tùng Bá chuẩn bị ngâm rượu cho tiên sinh, hắn cũng nói không cần, nhưng Tùng Bá nói: “Đây là rượu thuốc, dùng để bồi bổ cơ thể, mỗi ngày không cần uống nhiều, chỉ cần một ngụm nhỏ, không những không ảnh hưởng đến cơ thể mà còn có ích nữa!” Lang trung ở Phủ Châu cũng nói thuốc rượu có hiệu quả, nghĩ đó là tấm lòng của Tùng bá nên đã mang đến.
Không ngờ tiên sinh - người ai khuyên cũng không nghe, lại bị ánh mắt của cháu gái mình khống chế.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi tất cả dược liệu cho nhà họ Diêu, Tùng bá lại mang các đặc sản khác từ Phủ Châu đến.
Hôm qua người quá đông, Tùng bá lại chưa về nên hôm nay mới có thể mang đến.
Diêu Như Ý hoàn toàn sững sờ. Tùng bá xuất hiện trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch sau khi mọi người đã về gần hết. Tuy ông đã già nhưng thân hình rất rắn rỏi, giữa mùa đông chỉ mặc một bộ quần áo ngắn lót bông, đi lại thoăn thoắt.
Lúc đó chiếc xe ông thuê chất khoảng hai mươi cái rương, hẳn là toàn bộ hành lý họ mang theo, vậy mà hôm nay ông đã một hơi chuyển mười mấy cái qua cho ông nội Diêu.
Phủ Châu và Biện Kinh cách nhau xa xôi, đường xá hiểm trở, Lâm Văn An vất vả ngàn dặm trở về. Bản thân hắn, Tùng Bá và các người hầu khác chỉ có vài rương quần áo hành lý, nhưng lại mang cho nhà họ Diêu mười mấy rương đồ.
Ngoài thuốc bổ, còn có không ít vải vóc lông thú, phở gạo Ma Cô, bánh quýt mật, rau dưa Lãng Xuyên, trà Ma Cô... Điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là, trong đó còn có một rương vải vóc, hoa cài tóc và son phấn của nữ giới, đa số là màu sắc tươi sáng như trắng hồng, đỏ thắm, vàng nhạt, xanh lục, còn có một tấm gấm Thục được thêu kín, nhiều kiểu hoa văn Biện Kinh không hề có, đều là những kiểu dáng trang nhã và thời thượng của phương nam.
“Đều là nhờ muội muội ta Nguyệt Nguyệt chọn giúp. Đồ của con gái nhiều thứ cầu kỳ, ta đi cùng muội ấy một lúc, chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng bị Nguyệt Nguyệt đuổi về, nói nam nhân đi theo chỉ thêm phiền phức.” Lâm Văn An nhắc đến muội muội, giọng có chút bất lực, lại nhìn về phía nàng.
“Nhiều năm không gặp muội, ta cũng không chắc bây giờ các cô nương trẻ thích gì, nên đều cho vào đây.”
Diêu Như Ý nhìn một rương đồ được chuẩn bị riêng cho chủ nhân cũ của cơ thể này, bỗng nhiên không biết nói gì. Nàng ngơ ngác nhìn một lúc, trong lòng có chút buồn bã, nàng cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “Nếu... sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Lâm Văn An không nghe rõ: “Cái gì?”
Diêu Như Ý đã ngẩng đầu lên, lắc đầu.
“Không có gì.” - Nàng ngẩng mặt nở một nụ cười nhạt, bắt chước dáng vẻ đáng có của chủ nhân cũ trong ký ức.
“Cảm ơn nhị thúc, ta đều rất thích.”
Lâm Văn An cũng chỉ gật đầu cười. Tuy tuổi hắn không lớn, nhưng trong Lâm gia vai vế cũng cao, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ nhỏ hơn vài tuổi gọi là tiểu thúc. Bây giờ nghe Diêu Như Ý gọi một tiếng nhị thúc, ban đầu cũng thấy lạ, nhưng nghe nhiều rồi cũng quen.
Diêu Như Ý cũng cẩn thận tìm một nơi khô ráo để cất những món đồ này.
Lâm Văn An không có lỗi. Hôm qua đường thúc Diêu Quý đến, kể lể đáng thương giải thích Diêu gia gia bị trúng gió như thế nào, đổ hết lỗi cho những học sinh vô học và nhà họ Đặng - những kẻ đã lan truyền tin đồn. Diêu Như Ý lúc đó mới biết, hằng năm Lâm Văn An đều gửi không ít tiền cho đường thúc (số tiền ban đầu gửi thẳng cho ông nội Diêu đều bị ông nhờ người bảo vệ mang nguyên phong trở về Phủ Châu với giá cao), nhờ người thân cận này chăm sóc hai ông cháu chủ nhân cũ nhiều hơn, thậm chí còn nhờ cả nhà Lâm Tư Tào nữa.
Hắn chỉ là học trò của Diêu gia gia, vốn không có quan hệ máu mủ, bản thân hắn lúc đó cũng bị thương, hắn đã làm mọi thứ có thể vì Diêu gia gia.
Chỉ trách lúc đó xe ngựa quá chậm, thư từ quá chậm, cũng trách những người luôn a dua nịnh bợ, giẫm đạp lên người khác... Tấm lòng này, chủ nhân cũ mãi mãi, mãi mãi cũng không nhận được.
Mất khoảng nửa nén hương, những món đồ Lâm gia gửi đến mới được sắp xếp gọn gàng. Nhà họ Diêu chật hẹp, thực sự có một số thứ không có chỗ để, Diêu Như Ý đành phải nhét vào tủ treo tường chứa hàng tồn kho của tiệm tạp hóa.
Đồ quá nhiều, Lâm Văn An và Tùng bá cũng giúp một tay mang vào nhà.
Vừa bước vào tiệm tạp hóa nhỏ, Tùng bá đã “ồ” một tiếng kinh ngạc: “Cô nương này dọn dẹp cửa tiệm gọn gàng thật! Sống cả đời rồi, lần đầu tiên thấy một cửa tiệm ngăn nắp như thế này, đồ đạc nhiều mà không hề lộn xộn, một mình cô nương xoay sở chắc không dễ dàng gì.”
Lâm Văn An cũng có chút ngạc nhiên. Hôm qua hắn không vào, chỉ nhìn qua cửa sổ từ xa, biết bên trong có kệ hàng ngăn nắp, nhưng khi bước vào, hắn mới càng kinh ngạc hơn. Hai căn phòng hành lang trong ký ức chất đầy đồ tạp nham đã biến thành một cửa tiệm nhỏ sáng sủa, gọn gàng như thế này.
Diêu Như Ý nghe vậy vội khiêm tốn nói: “Cũng không phải hoàn toàn là công sức của ta, cũng nhờ thuê được một thợ mộc giỏi.” Nàng nhân tiện còn giới thiệu việc làm cho người thợ mộc đó: “Tùng bá, chiếc xe la hỏng ngài kéo về, chi bằng mời Chu Cử Mộc sửa lại, mua thêm một con lừa nữa, vẫn có thể dùng được đấy.”
Tùng bá cũng cười nói: “Hôm qua ta cũng đang nghĩ vậy! Cánh cửa nhà cũng cần tra dầu lại, vốn định tìm thợ mộc, nhưng khổ nỗi nhiều năm không về, không quen thợ nào giỏi, bây giờ thì tốt rồi, nhờ Diêu tiểu nương tử giúp đỡ, giới thiệu cho ta.”
“Thê tử của hắn hôm nay sẽ đến giao hàng, khi nào nàng đến, ta sẽ nói với Tùng bá.” - Diêu Như Ý mỉm cười với Tùng Bá, hai lúm đồng tiền đều hiện ra, trông rất ngọt ngào.
Khi cất đồ xong, nàng quay đầu lại thấy Lâm Văn An vẫn đứng trong tiệm, ánh mắt dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng.
Từ khi biết hắn là Lâm Văn An, cộng thêm ánh mắt hắn nhìn người hôm qua, nàng có chút sợ hắn, người này quá thông minh và nhạy bén, đứng trước mặt hắn, nàng luôn có cảm giác chột dạ như đang giấu diếm điều gì đó.
Hơn nữa, nàng chưa gả, hắn chưa cưới, lại ở gần nhau, gọi nhau là nhị thúc mà không phải người cùng một nhà, đáng lẽ phải giữ khoảng cách, xa cách cũng là lẽ thường.
Lâm Văn An vừa rồi cũng đã thấy hết sự nhanh nhẹn tháo vát của nàng khi nướng thịt và tính tiền, những lời nhận xét về Diêu Như Ý mà hắn nghe được từ thư từ và lời kể của người khác dường như cũng đang dần tan biến trên con người thật mà hắn đang tận mắt thấy.
Thấy nàng đã xong việc, đang dùng khăn lau tay, Lâm Văn An mới từ từ hoàn hồn, nói chuyện chính: “... Nhân lúc vẫn còn nghỉ đông, mấy ngày này ta muốn mời Lý thái y trong cung đến khám bệnh cho tiên sinh, không biết có tiện không?”
Diêu Như Ý suy nghĩ một lát: “Tiện ạ, mấy ngày này đều được, trừ ngày mai thì không rảnh. Ngày mai ta phải đưa gia gia cùng đi chùa Hưng Quốc lấy ít hàng về. Ngày mai là ngày nghỉ đông cũng là mồng ba, trong chùa sẽ tổ chức phiên chợ vạn tính, ta muốn đến đó tìm vài món hàng tốt về bán.”
Đưa tiên sinh ra ngoài? Lâm Văn An ban đầu thấy hơi lạ, nhưng nghĩ lại liền hiểu ra: Như Ý chỉ có một mình, tiên sinh lại thường xuyên thần trí không tỉnh táo, tất nhiên không thể để ông ở nhà một mình. Vì thế nàng đi đâu cũng phải đưa tiên sinh theo, có lẽ trước đây nàng đã vất vả như thế này rồi.
Hắn trầm ngâm nói: “Hay là ta cùng Tùng bá đi với các người nhé.”
Diêu Như Ý vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, nàng đến chùa Hưng Quốc không chỉ để nhập hàng, mà còn có việc chính!
Hắn và Tùng bá đi cùng, cũng có thể giúp trông chừng a gia, tiện cho nàng hành động.
Từ khi mở tiệm đến nay, nàng đã dùng phương pháp ghi chép "ngoáy bậy" của mình để tính toán doanh thu mỗi ngày. Doanh thu trung bình mỗi ngày khoảng 20 quan, nhưng sau khi trừ chi phí nhập hàng, vốn lưu động, tiền than đèn và các chi phí lặt vặt khác, lợi nhuận ròng hiện tại khoảng 3 đến 5 quan, không nhiều lắm.
Bởi vì các mặt hàng trong tiệm của nàng thực ra vẫn chưa đầy đủ.
Có rất nhiều món ăn vặt có thể bán được mà nàng vẫn chưa làm! Ví dụ như mì giòn tiểu Hùng được học sinh yêu thích, bên trong có 108 thẻ bài hào hán, que cay lớn, kẹo hồ đào, khoai môn sấy, kẹo mỡ heo, kẹo que hoa quả...
Những thứ này, có cái nàng biết cách làm, có cái chỉ biết sơ sơ, vẫn cần phải thử nghiệm. Nhưng nàng chỉ có một mình, làm những món ăn vặt này quá tốn thời gian và công sức. Nếu tùy tiện tìm xưởng gia công lại sợ bị cướp công thức. Nàng đang nghĩ tìm một người không chuyên về làm đồ ăn vặt, nhưng lại có nền tảng vững chắc về quản lý, người ta không cần vì chút lợi nhuận này mà giở trò, nhưng cũng không phải là không có lợi ích gì.
Nàng muốn nhân cơ hội chủ động trả tiền này, làm quen với vị tiểu hòa thượng kia, rồi nhờ hắn dẫn đi gặp sư phụ, nói chuyện hợp tác với Trường Sinh Khố - nơi quản lý việc kinh doanh thế tục của chùa Hưng Quốc. Tuy không biết có thành công hay không, nhưng cũng phải thử.
Thế là Diêu Như Ý bèn cúi người cảm ơn: “Vậy ngày mai làm phiền nhị thúc rồi.”
“Đừng khách sáo, ta còn chưa cảm ơn muội...” - Lâm Văn An liếc nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, “Cảm ơn muội về than tổ ong, giấy dán cửa sổ, còn có ‘Diệu Diệu’ và ‘Bình Bình’ cũng được muội chăm sóc, ta cũng phải thay chúng nói lời cảm ơn muội.”
Nghe thấy tên của hai cái cây này, Diêu Như Ý suýt bật cười, thậm chí còn muốn hỏi hắn tại sao lại nghĩ ra việc đặt tên cho hoa cỏ cây cối, thật thú vị, nhưng lại kịp thời nhịn lại, khách sáo nói vài câu không cần cảm ơn, những việc này thực ra đều là a gia dặn dò.
Lâm Văn An thấy đôi mắt nàng rõ ràng rạng rỡ và sáng ngời, nhưng lại phải giả vờ như vậy, trong lòng dần dần hiểu ra nguyên nhân, âm thầm lắc đầu. Nghĩ rồi, hắn cũng chiều theo ý nàng, giống như một người họ hàng xa lạ, nhàn nhạt nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi, ta về viết thiệp, rồi nhờ Tùng bá mang đi ngay.”
Diêu Như Ý vội vã gật đầu.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Tùng Bá đã thuê một chiếc xe la lớn có rèm che và mái che, cả bốn người cùng đi đến chùa Hưng Quốc.
Nhưng Diêu Như Ý không ngờ rằng, vừa bước vào cổng chùa Hưng Quốc, nàng đã gặp oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải người nhà họ Đặng cũng đến phiên chợ Vạn Tính.
Lời của dịch giả: Lúc dịch mình cũng suy nghĩ xem để Lâm Văn An xưng với nữ chính là gì, bởi nữ chính gọi hắn là “nhị thúc”. Sau này suy xét lại, về sau còn có tuyến tình cảm, vả lại chắc Lâm Văn An cũng không hy vọng nữ chính là cháu mình, nên mình vẫn để xưng là “muội”. Còn về nữ chính xét về thái độ đối xử với Lâm Văn An, mình để nữ chính gọi hắn là “ngài”.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 31: Chuyện thường ngày (tiếp)
10.0/10 từ 12 lượt.