Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 23: Khai trương (tiếp)
Sau khi thân thiết với hàng xóm, Như Ý mới ngớ ra, thì ra Lâm Duy Minh là con cả của Lâm tư tào. Trước đây nàng nghe các thẩm tẩu tử hàng xóm tám chuyện mà chẳng ghép nổi người với tên.
Nhớ tới lời dì Vu nói đám con trai nhà họ Lâm đứa nào cũng nhảy nhót như khỉ, sau này nhìn thấy Lâm Duy Minh đến mua trứng, nàng lại không nhịn được cười, cậu ta mặt nhỏ mắt to, nhìn kỹ đúng là có chút giống khỉ thật.
Chẳng mấy chốc, mẻ xúc xích nướng đầu tiên cũng chín rồi.
Diêu Như Ý đưa hai xiên cho Tiểu Thạch Đầu. Cậu nhóc vừa nãy đã ăn sạch hai quả trứng, lúc nàng quét nước sốt lên xúc xích, cậu đã rướn cả nửa người khỏi ghế, vươn cổ ngóng đợi.
Nhận được rồi, xiên tre còn nóng hôi hổi. Xúc xích được rạch hoa văn, bề mặt nướng vàng cháy, bung ra từng cánh hoa nhỏ, thấm đẫm thứ nước sốt sền sệt đỏ nâu, còn bốc cả bọt mỡ.
Nước sốt thật thơm, chưa ăn mà mùi đã ngập tràn trong mũi.
Tiểu Thạch Đầu không kìm được nữa, thổi phù phù rồi há miệng cắn một miếng to.
Miếng đầu tiên cắn quá vội, lớp vỏ giòn tan “rắc” một tiếng, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được vị mằn mặn và lạo xạo của gia vị, tiếp đến là phần nhân mềm dẻo của thịt gà trộn bột khoai, mềm mịn thơm nức, mè rang cùng nước sốt đậm đặc bọc lấy vị thịt… Nói là thơm mùi thịt thì không hẳn, nhấm nháp kỹ lại thấy giống như mùi bột chiên giòn cháy cạnh, thêm chút mằn mặn của sốt, Tiểu Thạch Đầu cũng tả không nổi, chỉ biết: ngon vô cùng!
“Nóng! Nóng quá!”
Cậu vừa thổi vừa nuốt, nóng đến nỗi phải nhảy chân tại chỗ, tay áo dính đầy dầu mỡ cũng chẳng buồn lau. Chẳng mấy chốc, cây xiên đã bị m*t sạch bóng, cậu còn lưu luyến l**m nốt đầu que, đầu lưỡi còn tê rần vì bỏng.
Diêu Như Ý đã chiên xong mẻ thứ hai, cười nói với Tiểu Thạch Đầu Đầu:
“Đệ ăn chậm thôi.”
Tiểu Thạch Đầu chẳng kịp đáp lại, lại vội vàng nuốt trọn thêm một xiên, ăn đến mức nấc cụt. Nghe thấy từ xa nương cậu gọi vọng từ cửa, cậu bèn vội vã chào tạm biệt với Diêu Như Ý rồi chạy về nhà.
Vào giờ Thìn ba khắc, các thẩm tẩu tử trong hẻm cũng lần lượt đến chúc mừng, mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Hôm qua tiệm mới được sắp xếp xong, hàng xóm láng giềng đã ghé qua xem cho vui, hôm nay lại mang cả quà mừng: Du thẩm tử xách một cái giỏ tre, bên trong có bốn cái đĩa sành đựng ô mai, cốm rang, hạt dưa và kẹo hoa quế, phía trên phủ miếng vải bông in hoa màu lam:
“Như Ý, đây là ‘Tứ bảo khai trương’, con và Diêu tiên sinh đều ăn chút đi, lấy may nhé.”
Diêu Như Ý vội cảm ơn, nhận lấy và đặt lên quầy, quay người chuyển bếp lò lại gần để sưởi ấm cho Trình nương tử đang lạnh đến mức liên tục xoa tay. Trình nương tử mang đến hai dải lụa đỏ: “Khai trương gặp vận đỏ, mau treo lên cửa lấy chút vui vẻ.”
Nàng đang định treo lên khung cửa thì Vưu tẩu tử và Ngân Châu tẩu tử dẫn theo Tiểu Tùng và Mạt Lị tới. Tiểu Tùng giơ cao cặp lồng đèn, bên trên viết “Diêu Ký Hưng Long”. Chưa vào đến cửa, cái mũi nhỏ của bé đã hít lấy hít để:
“Thơm quá! Như Ý tỷ tỷ làm gì ngon thế ạ?”
Mạt Lị bên cạnh đã quay đầu, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào lò nướng xúc xích.
“Trên đường dạy các con mấy lời chúc lấy may đâu rồi, quên hết rồi à?” – Vưu tẩu tử cười, đưa hộp thức ăn tới, bên trong là bánh bao tạo hình hoa hồng vừa hấp xong, đầu bánh chấm đỏ chu sa như má em bé, nhìn rất đẹp mắt và vui mừng.
“Như Ý tỷ tỷ! Buôn may bán đắt! Tiền vô như nước!” - Hai đứa nhỏ mê ăn sớm đã chạy đến bên lò nướng xúc xích nuốt nước miếng, nghe nhắc thì vội quay đầu bổ sung câu chúc, mắt vẫn không rời khỏi những cây xúc xích đang xèo xèo chảy mỡ.
Diêu Như Ý cười, đưa cho mỗi bé một cây xúc xích:
“Nè, mỗi đứa một cây, nhưng đồ ngon tỷ làm không phải ăn không đâu nha, hôm nay mới khai trương, ăn xong thì phải ở lại giúp tỷ rao hàng đó!”
Mạt Lị và Tiểu Tùng hí hửng nhận lấy, cảm ơn rồi rất có trách nhiệm ngồi ngay trước cửa, vừa ăn vừa rao:
“Tiệm tạp hóa Diêu Ký khai trương rồi đây! Có canh nóng, có mũ bông, có rất nhiều kẹo! Còn có xúc xích nướng mới ra lò nữa!”
Diêu Như Ý cuối cùng cũng treo xong dải lụa đỏ, vui vẻ bưng trái cây và trà ra:
“Đợi có người đến rồi hô tiếp, giờ cứ từ từ ăn, cẩn thận nghẹn đấy.”
Hai bé con hò reo một tiếng, lại tập trung ăn ngon lành.
Vài thẩm tẩu tử ngồi quanh bàn ghế trước cửa, Diêu Như Ý rót trà cho từng người, vừa ngồi xuống, Vưu tẩu tử liếc nhìn khuôn mặt Mạt Lị cuối cùng cũng có chút thịt, thở dài nói:
“Thật là lạ, Mạt Lị lại có duyên với Như Ý, muội làm món gì cũng thích ăn, về đến nhà thì cái gì cũng chê, đúng là khiến người ta đau đầu.”
Ngân Châu tẩu tử quay đầu nhìn, thấy Mạt Lị và Tiểu Tùng vai kề vai, đầu kề đầu, như hai con chuột nhỏ đang ăn ngon lành, chân đung đưa, mặt dính đầy dầu mỡ, nhìn kiểu gì cũng không giống đứa kén ăn. Nghĩ một hồi mới dám nói:
“Vưu tẩu tử, chẳng lẽ đồ ăn tỷ nấu…” - Câu nói chưa dứt đã nuốt lại, cũng không tiện nói thẳng là “khó nuốt quá”.
Dù không nói hết, nhưng Vưu tẩu tử vẫn hiểu, lập tức đờ người, nàngnấu ăn dở lắm sao? Không thể nào!
Trình nương tử tò mò: “Tỷ thường ngày nấu món gì? Nấu thế nào?”
Vưu tẩu tử hứng khởi kể, tay làm động tác mô tả:
“Hôm qua bắt được một con cá chép to vượt đông từ sông, nặng tận hai chục cân (là 10kg)! Người xưa nói cá này thêm vài năm nữa là có thể vượt long môn, trẻ con ăn sẽ lớn nhanh, không bệnh tật, nhưng không được giết, phải còn sống nhảy nhót thì mới bổ. Nấu canh chỉ rắc tí muối, giữ nguyên vị là bổ nhất. Nếu không phải chồng con ta không ăn đồ không có muối, ta cũng không nêm luôn!”
Trình nương tử nghe mà ngây người, liếc mắt nhìn Du thẩm tử và Ngân Châu tẩu tử, thấy mặt họ đầy vẻ "ôi nương ơi", ngay cả Như Ý cũng đang mím môi, có vẻ không dám nói. Nàng thầm thở phào, chứ ban nãy nhìn bộ dạng Vưu tẩu tử đắc ý như thế, nàng còn tưởng tai mình có vấn đề nữa kia!
Không giết cá? Nấu kiểu đó thì sao ngon nổi?
Vưu tẩu tử hoàn toàn không nhận ra, lại tiếp tục kể:
“Sáng nay lại được một con ba ba to tướng do thợ săn bắt dưới vũng nước trong núi, ta rửa sạch sau đó đem hầm canh, cũng không cho muối, của ngon núi rừng phải ăn đúng vị mới quý.”
“Không… không giết hả?”
“Không giết, ăn sống mới tươi!”
Trình nương tử im bặt, không hỏi nữa.
“Con bé Mạt Lị như vậy mà chị còn trách nó gầy, ngày nào cũng ăn mấy thứ ‘sơn trân hải vị’ của muội, còn sống khỏe mạnh đến giờ là trời thương lắm rồi.” – Du thẩm tử lắc đầu đầy khó nói:
“...Trượng phu nhà muội cũng cưng chiều muội quá rồi.”
Vưu tẩu tử đỏ mặt, bực bội nói:
“Liên quan gì đến hắn?”
Trình nương tử và Ngân Châu tẩu tử bật cười:
“Nếu không phải hắn cưng muội như vậy, cũng không đến mức chiều hư muội!”
Diêu Như Ý cũng không nhịn được cười, đang trò chuyện thì tiếng chuông buổi sáng vang lên, các học trò từ Quốc Tử Giám ùa ra như nước vỡ bờ tràn vào hẻm. Nàng vội đứng dậy:
“Các thẩm tẩu tử cứ ngồi, để ta đi tiếp khách.”
Du thẩm tử xua tay:
“Con cứ làm việc đi, bọn ta cứ tán gẫu thôi, đừng lo.”
Mùi xúc xích nướng quả nhiên hấp dẫn không ít người.
Chẳng mấy chốc đã có học sinh bu lại, khách quen cũng tụ tập, còn có người tò mò ghé sát cửa sổ nhìn vào trong tiệm.
Trời sáng rực, lúc này trên giá hàng đã có thể thấy rõ những món tạp hóa được xếp gọn gàng chỉnh tề. Một học sinh mắt tinh liếc thấy trên giá có bút lông và thỏi mực, bèn chỉ vào một thỏi hỏi:
“Diêu nương tử, thỏi mực này là của hiệu nào vậy?”
Lúc ấy Diêu Như Ý đang lật xiên xúc xích nướng bên cửa sổ, quay đầu nhìn một cái rồi đáp:
“Hàng của Cảnh Ngọc Hiên, là mực mới giao mấy hôm trước, lô này làm cực tốt, là ta nhờ a gia cùng đi xem hàng chọn về. Nếu không vội, đợi ta hết bận rồi sẽ lấy cho thử luôn.”
Học sinh nọ vừa hỏi xong đã thấy phía trên giá có dán nhãn giá, ghi hai hàng chữ tiểu khải:
Mực thỏi tùng của Cảnh Ngọc Hiên - Một thỏi một trăm văn, nặng mười lăm trửu, mua từ hai thỏi trở lên
Mắt cậu học trò liền sáng rỡ, mực của Cảnh Ngọc Hiên đúng là hạng tốt, trước đây từng dùng rồi. Mực mài ra nhanh, nét chữ viết ra đen bóng, mượt mà, rất vừa tay. Nhưng bất kể là mua tại chính tiệm của Cảnh Ngọc Hiên hay từ hiệu sách nhà họ Lưu, đều là loại mực to, mà hiệu sách Lưu gia còn bán đắt hơn tiệm chính hai phần! Mua một thỏi không dưới một, hai lượng bạc, lần nào mua xong cũng xót cả nửa tháng.
Loại mực tốt thế này, bình thường chẳng dám dùng, chỉ đến kỳ thi tuần, thi tháng hay thi cuối năm của Quốc Tử Giám mới dám đem ra. Vậy mà Diêu gia tiểu nương tử lại nghĩ ra cách, cắt nhỏ thỏi mực to thành thỏi nhỏ bán lẻ, một thỏi chỉ một trăm văn! Như vậy thì không thấy xót nữa rồi!
Vốn hôm nay hắn ra ngoài cũng để mua mực, mà giờ ở ngay gần nhà đã có, lập tức mua hai thỏi luôn.
Trong lòng sướng rơn, hai thỏi là đủ viết rồi, mấy hôm nữa lại đúng kỳ thi tuần, thật vừa khéo.
Sau khi mua xong, hắn lại phát hiện tủ hàng bên còn bày một dãy chai lọ tinh xảo, bảng gỗ phía trên viết:
Dầu gừng Cung Thắng Xuân – chống rụng tóc dùng Cung Thắng Xuân
Kem dưỡng hạnh nhân Nam Châu – mịn màng như ngọc tuyết
Cậu vô thức đưa tay sờ vùng da quanh mắt đang khô bong tróc, tóc cũng rụng vì học hành quá độ... Mùa đông hanh khô, tóc lại mỏng... Hay là… mua thử?
Nghĩ là làm, thế là mua luôn.
Lúc này đúng vào giờ học sinh đến trường đông nhất, Trình nương tử thấy Diêu Như Ý vừa nướng xúc xích vừa phải tiếp khách, khi thì phải bỏ dở để đi lấy hàng cho khách, khi thì tay chân luống cuống lấy trứng, liền chủ động đứng dậy giúp trông nom trong tiệm:
“Muội cứ lo nướng xúc xích đi, trong tiệm để ta trông cho.”
Diêu Như Ý lau mồ hôi, quay đầu liên tục cảm ơn.
May mà trước đó nàng đã yêu cầu niêm yết giá cho từng món hàng, nên Trình tẩu tẩu chỉ cần nhìn giá là có thể bán luôn, rất thuận tay.
Vài thẩm tẩu tử rảnh rỗi cũng không ngồi yên, mua cho con vài viên kẹo rồi bảo chúng ngồi bên cạnh Diêu gia gia đang ngẩn ngơ không nói lời nào, thỉnh thoảng cũng giúp tiếp khách, mãi đến tận gần trưa mới tản đi nấu cơm.
Diêu Như Ý thật sự rất cảm kích. Ngày đầu khai trương, học sinh thấy lạ thì hay ghé vào xem, tiện tay mua vài thứ cũng là chuyện thường, vì thế mới bận bịu như vậy. Cả buổi sáng nàng nào là lấy hàng, tính tiền, bọc trứng, nướng xúc xích, chân gần như không chạm đất. Có không ít học sinh đến sớm, còn nhớ mì ăn liền, vài thẩm tẩu tử còn giúp nàng chừa chỗ, đun nước, sau đó ngay cả chỗ bên cạnh Diêu gia gia cũng bị học sinh ăn mì chiếm kín.
Đám học trò vừa ăn vừa bàn chuyện quốc gia đại sự, các tin đồn ở Quốc Tử Giám, nào là tam ti sử vì tình mà si mê, hiện giờ mặc kệ con trai trưởng do vợ cả sinh, lại cưng chiều con riêng của kế thất, còn đích thân nhờ Phụng tế tửu đưa hắn vào Quốc Tử Giám học.
Lại nói Quế Châu có dịch lớn, hôm nay vốn không phải ngày thượng triều, mà Hoàng thượng đã vội triệu các quan từ phẩm ngũ trở lên vào cung thương nghị. Không biết dân chúng Quế Châu giờ ra sao, thật đáng lo.
Diêu gia gia nghe xong liền đờ ra, đợi đến khi Diêu Như Ý làm xong việc, khách đã tản hết, thì thấy ông vẫn ngồi yên, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không rõ đang nghĩ gì.
“A gia ơi? Sao vậy ạ?”
Mặt ông xám lại, hồn vía như bay mất, chẳng phản ứng gì.
“Có phải mệt rồi không? Hôm nay đông người quá, làm ngài thấy mệt à?”
Diêu Như Ý từ tốn đỡ ông dậy, thấy ông vẫn thẫn thờ, sờ trán thì không nóng, tay chân cũng ấm, thân thể chắc không sao, liền dịu dàng dỗ dành:
“Con đưa ngài về phòng nghỉ chút nhé, ngài ngủ một lát, con cho cún ăn xong sẽ gọi ngài dậy ăn cơm trưa.”
Ông vẫn không đáp, nhưng cũng ngoan ngoãn để nàng dìu vào phòng, nằm xuống giường rồi vẫn mở to mắt nhìn lên xà gỗ.
Diêu Như Ý bắt đầu thấy lo, trong lòng nghĩ liệu có nên mời lang trung đến xem thử.
Nghĩ vậy, nàng vào bếp, nhưng không yên tâm lại ló đầu ra nhìn, thấy trong phòng Diêu gia gia yên lặng như tờ, chắc đã ngủ rồi.
Nàng quay lại, bẻ vụn bánh bao thừa buổi sáng, đập vào đó hai quả trứng sống, đảo đều rồi cho vào chảo rang khô, bày ra đĩa, vội vã mở cửa nhỏ bên nhà họ Lâm.
Bên cạnh cửa nhỏ, là chuồng cún lớn làm từ chiếc áo bông cũ của Diêu gia gia, đặt dưới mái hiên sân phụ. Vừa bước vào, từ ổ cún liền thò ra cái đầu cún vàng to tướng, dữ tợn.
Cún mẹ nhe răng trắng nhởn với nàng, nhưng lần này Diêu Như Ý không sợ nữa.
Nửa tháng nay, nàng đã thân quen với mấy bé cún rồi!
Rất nhanh, dưới đầu cún mẹ liền thò ra ba đầu cún con và một đầu mèo nhỏ, tất cả vui vẻ lè lưỡi, vẫy đuôi chào đón nàng.
Diêu Như Ý ngồi xổm xuống gọi, bốn cục bông mập ú liền nhào tới, cọ tới cọ lui quanh chân nàng, lăn lộn dưới đất, cắn cổ chân nàng. Còn chú mèo vàng thì không khách khí tí nào, ngửi thấy mùi thơm từ đĩa trong tay nàng, liền nhảy cẫng lên bám vào váy nàng leo lên.
Trong khoảnh khắc, nàng bị bao vây bởi tiếng kêu ngây thơ của cún mèo.
Không cưỡng nổi cám dỗ, nàng đặt đĩa xuống, xoa xoa từng nhóc một.
Suốt thời gian đó cún mẹ vẫn nằm lạnh lùng nhìn nàng, nhưng không còn sủa đuổi như trước.
Lúc đầu khi còn sửa sang nhà, nàng mấy lần mang đồ ăn đến cho, nhưng bị cún mẹ sủa đuổi, cún con cũng hoảng loạn bỏ chạy. Nhưng nàng kiên nhẫn để đồ rồi rời đi. Sau vài lần như vậy, cún mẹ và đàn con nhận ra mùi nàng, cún mẹ vẫn cảnh giác nhưng đám con thì chỉ cần thấy nàng là nghĩ có đồ ăn, dần dần không chạy nữa, ban đầu chỉ dám đứng từ xa nhìn, sau đó nàng vừa đặt đĩa xuống là một nhóc đã nhanh chóng chạy lại ăn trước.
Một con tới, các con khác cũng lén lút theo.
Dần dần, nàng đã dùng đồ ăn “mua chuộc” được đám nhóc cún mèo, ngày nào cũng được nàng ôm hôn sờ vuốt đã đời, chỉ còn cún mẹ là chưa cho chạm vào.
Hôm nay cũng vậy, Diêu Như Ý nghịch chơi suốt một khắc mới lưu luyến đứng dậy. Trước khi đi còn ôm bé mèo vàng mập ú lên dụi má một lúc. Vừa lẩm nhẩm hát nhỏ vừa đóng cửa lại, nhưng khi ra tới sân thì thấy có gì đó không đúng.
Cửa viện sao lại mở?!
Quay đầu nhìn, phòng a gia cũng mở toang! Nàng hoảng hồn lao đến thì thấy giường trống không, a gia biến mất!
Toàn thân Diêu Như Ý lạnh toát mồ hôi, chạy ra ngó qua đầu ngõ, giữa trưa lạnh lẽo, chẳng thấy bóng người nào.
Chạy qua phòng gác của lính, nào ngờ lão Hạng trực ban lại đang ngủ gật, bị nàng gọi tỉnh thì vẫn còn ngơ ngác, cũng không biết có ai trốn ra ngoài hay không.
Nàng suy nghĩ như bay, a gia lúc tỉnh lúc mê, nếu lạc đường không về được thì nguy to! Nhưng ra ngoài chưa bao lâu, vẫn còn tìm được! Làm sao tìm nhanh nhất? Phải tiết kiệm thời gian, phải thật nhanh!
Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, lập tức quay ngoắt chạy về nhà.
Nàng tùy tay lấy một chiếc giày cũ của a gia , rồi đi qua cửa nhỏ sang nhà họ Lâm.
Cún mẹ đang cuộn mình lim dim, lũ nhóc cún mèo thì chơi đùa trong đám cỏ.
Diêu Như Ý ngồi xổm xuống, biết rõ có phần ngớ ngẩn, nhưng vẫn đưa giày tới mũi chó rồi nói nhỏ:
“Cún ngoan, ngửi thử giày của a gia đi, dẫn ta đi tìm a gia nhé?”
Trước kia bà ngoại nàng cũng từng nuôi một con chó cỏ, rất thông minh, không chỉ canh nhà mà còn biết đi chợ giúp. Nàng luôn tin chó hiểu tiếng người.
Cún mẹ quả nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nâu vàng nhìn nàng chằm chằm.
Diêu Như Ý mồ hôi nhễ nhại, cổ họng nghẹn ứ vì lo sợ, gần như muốn khóc: lúc này không có điện thoại cũng không có camera, bên ngoài thì đông người, biết đi đâu mà tìm?
Cún mẹ vẫn không động đậy, ngay lúc nàng định bỏ cuộc để nhờ hàng xóm cùng đi tìm, thì cún mẹ bỗng đứng bật dậy, duỗi chân trước vươn vai, rồi thật sự bước đến ngửi giày trong tay nàng... còn bị mùi giày xộc lên làm nhăn mặt nôn khan mấy cái.
Diêu Như Ý dù đang cuống vẫn không khỏi xấu hổ:
“...Xin lỗi nha, biết vậy đem áo cho rồi.”
Cún mẹ rít lên một tiếng như bảo: “Đi theo ta!”, rồi linh hoạt nhảy qua bậc cửa, vào sân nhà họ Diêu. Đàn cún con mèo nhỏ con thấy nương đi cũng lũ lượt đuổi theo. Diêu Như Ý vội vã vứt giày, xách váy chạy theo.
Hai khắc trước, tại Quốc Tử Giám, phòng Giáp.
Cảnh Hạo và Chương Hành vừa từ sân chơi xúc cúc trở về, toàn thân đẫm mồ hôi.
Cả hai trông như vừa được vớt ra từ nước sôi, chí ít cũng chín tới năm phần, khói bốc nghi ngút, áo quần ướt sũng, vừa đi vừa nhỏ từng giọt mồ hôi tí tách xuống đất.
Con trai trưởng của Tể tướng Úc Chuẩn – Úc Đồng đang ngồi yên lặng đọc sách, thấy vậy lập tức bịt mũi né tránh, tiện thể lớn tiếng gọi người hầu vứt hai cái khăn lau mồ hôi qua, bực bội nói:
“Các ngươi không thể đi rửa mặt thay đồ rồi hãy tới sao? Thối chết mất!”
Càng bị nói thế, Chương Hành lại càng cố ý tới gần, cười hì hì:
“Úc đại, sao thế, sao thế, hôi ở đâu cơ, ngươi lại ngửi kỹ xem nào?”
“Cút cút cút! Lại gần nữa là ta đánh đó!”
Cảnh Hạo mặt mày u ám đứng sang một bên, đưa tay nhận khăn do Cảnh Ngưu hay Cảnh Mã đưa tới, lau qua một lượt từ đầu đến chân, quạt quạt vài cái rồi thở phào, đột nhiên nhếch môi cười lạnh:
“Hôm nay đá cái thằng tiện nhân kia như đá bóng, làm nó ngã dúi dụi, hả giận thật!”
Úc Đồng ngẩng mắt khỏi quyển sách:
“Tiện nhân nào?”
Gương mặt Cảnh Hạo lập tức trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng thì Chương Hành đã không nhịn được, ghé tai Úc Đồng thì thầm, nhưng lại cố ý nói to cho người khác nghe, giọng đầy giễu cợt:
“Là đứa con ghẻ mà cha hắn dắt về sau khi tái hôn, tên là Đặng Phong, mới bị nhét vào phòng Đinh mấy hôm trước. Cảnh đại gia chúng ta ở Trịnh Châu chịu bao nhiêu lạnh nhạt, bụng đầy tức giận, vừa trở về đã thấy em trai mới của mình vui vẻ đá bóng trên sân, thế là nổi đóa, kéo ta đi cùng, xuống sân dạy dỗ cho một bài học làm người.”
Mặt Cảnh Hạo lập tức đen kịt, răng nghiến chặt:
“Chương Tử Hậu! Câm miệng!”
Chương Hành chẳng hề sợ, vẫn cười khúc khích trêu chọc:
“Ngươi chẳng phải mong cha mình đến Trịnh Châu đón ngươi về à? Ai dè ông ta lại thương con mới!”
Cảnh Hạo lập tức nổi giận đùng đùng, xông lên định túm cổ áo hắn. Hai gã võ phó cao to như tấm ván gỗ đang theo hầu Chương Hành lập tức chắn trước mặt chủ tử, còn Cảnh Ngưu và Cảnh Mã cũng hoảng hốt kêu lên: “Tổ tông ơi tổ tông”, cố sức ngăn cản.
Chương Hành là em út của Chương Quý phi, quốc cữu danh chính ngôn thuận, một ngón tay cũng không thể động đến.
Úc Đồng khép sách lại, khuyên nhủ:
“Huynh hà tất phải so đo với kẻ ngoại lai không cùng máu mủ? Huynh là cốt nhục duy nhất của cha mình, sau này mẫu tử họ chẳng phải cũng phải nhìn sắc mặt huynh mà sống sao? Cần gì vì chuyện này mà sứt mẻ tình cha con, lại khiến bọn họ được như ý, có đáng không?”
Cảnh Hạo mặt mày u ám, nắm chặt tay, không nói tiếng nào.
Chương Hành bật cười:
Cảnh Hạo trừng mắt: “Ngươi nói thêm câu nào nữa, ta và ngươi cắt đứt quan hệ!”
“Rồi rồi rồi, im đây.”- Thấy mình đùa quá trớn, Chương Hành vội đổi đề tài, dụ dỗ hai người trốn học:
“Nghe nói nàng dâu nhà họ Thẩm mới từ Lạc Dương trở về mấy hôm trước, dạo này món ‘Gà Văn Xương’ ở tiệm Thẩm Ký đều do chính tay nàng nấu đó, phải đi nếm thử thôi!”
Úc Đồng không đáp, lại cầm sách lên đọc tiếp, Cảnh Hạo cuối cùng cũng có chút hứng thú:
“Ồ? Nàng về rồi à? Tay nghề của nàng đúng là đáng để nếm thử.”
“Ta không đi.” - Úc Thông chăm chú đọc sách, không thèm để ý.
Hai người kia đâu dễ buông tha hắn? Cảnh Hạo và Chương Hành nhìn nhau cười một cái, lập tức hóa thù thành bạn, ra hiệu cho đám người hầu chặn mấy tên hầu cận của Úc Đồng lại, rồi cười nham hiểm, lôi hắn cả người lẫn sách ra khỏi học trai:
“Ngươi nhất định phải đi, có người đứng đầu bảng như ngươi đi cùng, các tiên sinh mới không dám mách lẻo với cha chúng ta.”
Ba người trèo tường trốn khỏi Quốc Tử Giám, vừa ra đã khoan khoái hưởng gió trời tự do, vừa bàn tán xem nên ăn Gà Văn Xương, há cảo tôm, hủ tiếu xào khô… còn cả món bánh ngàn lớp vỏ giòn nhân kem bơ khó quên nhất, khiến ai nấy nuốt nước miếng ừng ực.
Nào ngờ, ba người vừa đi tới cầu Kim Lương thì thấy một ông lão trông quen quen đang ngồi bên cầu, gặp ai cũng hỏi có thuyền nào đi huyện Phong Thủy không. Không ai để ý đến ông, ông lại ngẩn người nhìn hai con mèo mướp to tướng đang đánh nhau chí chóe trên phố.
Cả ba đứng lại, do dự. Cảnh Hạo nheo mắt: “Lão đầu này nhìn quen lắm.”
Úc Đồng nhận ra, phủi mấy nếp nhăn bị hai tên kia làm trên áo, nhàn nhạt nói:
“Đó là Diêu tiến sĩ.”
Chương Hành kinh ngạc:
“Không phải ông ấy bị rối loạn thần kinh, đang tạm nghỉ ở nhà dưỡng bệnh sao? Sao lại một mình ngồi đây?”
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám