Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 24: Gà hấp khô

11@-

Diêu Như Ý theo sau cún mẹ đi lên phía trước, sau lưng là một ổ mèo con chó con cũng lảo đảo chạy theo, mắt nhìn quanh đầy hoang mang, trong lòng vừa gấp vừa hối hận.

Dù là ngày đông gió lạnh thấu da, thành Biện Kinh vẫn vô cùng náo nhiệt.

Mai là ngày Đông Chí, trên phố xá đã ngập tràn không khí lễ hội. Ống khói ở quán trà ven sông phì phì bốc hơi trắng xóa, mái hiên treo đầy cờ màu cắt thành các hoa văn cát tường. Càng đi về phía trước, dòng người càng đông, thỉnh thoảng lại có xe lừa chở than lăn qua con đường đất vàng, bánh xe để lại hai vệt đen rồi nhanh chóng bị người qua lại giẫm thành bùn nhão.

Ra khỏi con ngõ nhỏ, mùi vị cũng bắt đầu lẫn lộn. Ban đầu, cún mẹ giơ mũi ướt hít hít trong không trung, sau đó kêu “gâu” một tiếng, vẫy đuôi lao thẳng về phía cầu Kim Lương. Nhưng khi đến đầu cầu, nó lại dí mũi xuống đất ngửi tới ngửi lui, cứ loanh quanh trên cầu, như thể cũng không biết nên đi hướng nào.

Diêu Như Ý trong lòng như có chảo dầu đang sôi, khom lưng vuốt lông trên lưng cún mẹ. Sau đó đứng dậy đảo mắt quan sát bốn phía, chắc chắn a gia đã dừng lại ở chỗ này, sao lại không thấy người đâu? Nàng lại dọc đường hỏi vài người qua đường và các chủ quầy ven đường, ai cũng lắc đầu, dù sao chợ cầu người qua kẻ lại đông như trẩy hội.

Diêu Như Ý đành phải ngồi xổm xuống xoa đầu cún mẹ:
“Em không ngửi ra mùi nữa à?”

Lời còn chưa dứt, dưới gầm cầu chợt vang lên tiếng bánh guồng nước “kẽo kẹt”. Một chiếc thuyền hoa chạm trổ lướt trên mặt nước, đầu thuyền cong cong từ bóng tối trong hang cầu dần hiện ra. Cún mẹ lập tức dựng tai, phóng vọt đến mép cầu, sủa điên cuồng về phía con thuyền, hai chân trước còn chồm lên lan can, có vẻ như muốn nhảy xuống.

Diêu Như Ý vội nhào lên lan can ngó xuống. Người trên thuyền nghe tiếng chó sủa liền ngẩng đầu, có kẻ mắt tinh hét lớn:


“Đó chẳng phải là Diêu tiểu nương tử sao! Mau mau mau, dừng thuyền! Dừng thuyền!”

Đợi thuyền lướt ra khỏi bóng cầu, mới nhìn rõ trên mũi thuyền đang đứng ba công tử áo gấm, quanh họ là một vòng gia nô áo xanh.

Diêu Như Ý vừa liếc đã nhận ra, trong ba thiếu niên áo hoa phục đó, có một tên mặt luôn cau có với đôi mắt tam bạch nhãn. Không phải nàng nhận ra cái gã tam bạch nhãn kia, mà là nhận ra hai gia nô song sinh đứng sau lưng hắn, mặt bên trái và phải của cả hai đều có nốt ruồi giống hệt nhau!

Hai tên gia nô đó thực sự quá giống nhau. Họ đã đến vào lúc giữa trưa, khi ấy trước tiệm của nàng chỉ còn vài thẩm tẩu tử đang buôn chuyện. Tên đầu tiên đến mua mấy quả trứng trà, rõ ràng là vừa bước vào cửa sau của Quốc Tử Giám, vừa quay đầu lại thì tên y hệt liền đến mua hơn chục xiên xúc xích nướng, khiến Diêu Như Ý suýt tưởng mình gặp ma.

Hai tên gia nô nhảy dựng lên, suýt hét toáng:
“Diêu học sĩ đang ở trên thuyền đó! Ông nhất quyết đòi ngồi thuyền đến huyện Phong, châu Quế, đạo Lĩnh Nam, ai khuyên cũng không chịu về nhà, chúng tôi chỉ đành thuê thuyền chạy tới chạy lui trên sông Biện, không dám đi xa, giờ đã chạy hơn mười chuyến rồi!”

Diêu Như Ý nheo mắt nhìn kỹ, quả thấy bên cửa sổ thuyền lộ ra nửa khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, vuông vức. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nước mắt kìm nén bấy lâu lập tức tuôn trào, ngồi phịch xuống đất, ôm cổ cún mẹ mà nức nở, cún mẹ liền khó chịu vặn vẹo người.

Diêu Như Ý mặc kệ, còn lau nước mắt lên cổ chó nữa.

Thật là dọa chết nàng rồi.

Khi thuyền cập bờ, Diêu Như Ý dẫn đám mèo cún nhỏ nhảy lên thuyền, cuối cùng cũng gặp được gia gia.

Nào ngờ vừa lên thuyền, cún mẹ liền nhe răng gầm gừ với a gia, suýt nữa nhảy xổ vào, khiến Diêu Như Ý hoảng hồn ôm chặt đầu nó:


“Con vừa quay lưng ngài đã chạy đi đâu thế!”

Nhưng Diêu Khải Chiêu lại đẩy nàng ra, mặt đầy cảnh giác:
“Ngươi là ai? Kéo ta làm gì?” - Rồi quay đầu hỏi gã thanh niên đang đứng cạnh - chính là Cảnh Hạo:


“Ta vừa nãy sắp phát điên lên rồi!”

Nàng và a gia sống chung mới hơn một tháng, nhưng đã mang thân xác của nguyên chủ thì phải gánh trách nhiệm này. Huống chi trong lòng nàng cũng thương ông tuổi già đơn côi, bản thân cố gắng mưu sinh, cũng mong ông có thể an hưởng tuổi già sau này.

“Con trai và con dâu ta có gửi thư về, nói ở huyện Phong Thủy đang có dịch lớn, bọn chúng phải ở lại trong thành để lo việc lớn. Ta phải đến đó xem thử.” 

Dường như đầu óc của Diêu Khải Chiêu càng lúc càng mơ hồ, ông lại lặp lại câu hỏi: “Tới chưa? Ngồi thuyền đã tới chưa?”

Cảnh Hạo vì nấn ná ăn món của nhà họ Thẩm mà đã mất khá nhiều thời gian, giờ đã sớm mất kiên nhẫn, thuận miệng dỗ dành: “Tới rồi tới rồi, thuyền đã cập bến rồi, đi thêm chút nữa là tới.”

Chương Hành đứng xa xa, khoanh tay tựa mình vào lan can, hứng thú nhìn một màn kịch náo loạn trước mắt.

Diêu Khải Chiêu định đứng dậy, vịn cột buồm run rẩy bước lên, miệng vẫn lẩm bẩm: “Phải làm sao đây? Bà nhà đi rồi chỉ còn lại mình đứa con trai này, khó khăn lắm mới yên bề gia thất, khó khăn lắm mới được chọn làm huyện lệnh Phong Thủy, sao lại gặp phải ôn dịch như vậy? Ông trời thật chẳng có mắt với nhà họ Diêu mà…”

Bàn tay đang định vươn ra đỡ ông của Diêu Như Ý cứng đờ giữa không trung.

Úc Đồng là người tử tế, thấp giọng giải thích với nàng: “Vừa nãy tiên sinh cứ lặp đi lặp lại những lời này. Chúng tôi nghe kỹ, cảm thấy hình như ông ấy không phải đang nói tới đại dịch ở Quế Châu năm nay, mà là trận ôn dịch ở huyện Phong Thủy, Quế Châu từ mười ba năm trước…”

“Lúc đó chúng ta thật sự không còn cách nào khác. Nếu cưỡng ép trái ý, ngài ấy liền phát cuồng gào hét, sợ sẽ tổn hại đến sức khỏe nên đành thuận theo ông. Vừa rồi ta đã sai người đến nhà cô nương báo tin, không ngờ lại lỡ mất.”

Diêu Như Ý nghe xong, chỉ cảm thấy cả trái tim đều run rẩy, nàng khẽ khàng cảm tạ ba người bọn họ, trong chốc lát không biết nói gì thêm, chỉ có thể dùng ánh mắt chằm chằm nhìn gia gia.

Nàng nhớ lúc dọn dẹp kho để mở tiệm, từng lục được vài chiếc hòm cất sách cũ của ông, trong đó có một bộ quan phục cũ và một phong thư đã bị mở. Phong thư bị mọt đục rỗ, ố vàng, giòn rụm. Vừa nhấc lên, từ giữa phong thư rơi ra một mảnh giấy.

Nàng cúi xuống nhặt, định nhét trở lại, thì vô tình liếc thấy một đoạn:

“…Phu thê con tuy không thông y thuật, nhưng không thể phụ lòng trăm họ trong huyện mà cầu sống riêng. Nay khắp thành đầy dịch bệnh, thi thể chất đầy đường. Dù ở lại chỉ còn một phần sống, nhưng nếu cái chết của ta có thể đổi lấy đường sống cho dân, ta chết cũng không hối hận.”

Khi đó nàng không biết ai viết thư cho ông, lại thấy việc xem thư người khác là thất lễ, nên vội nhét lại, đóng hòm cẩn thận, rồi dọn về phòng ông, tìm một nơi cất giữ.

Nay nhớ lại, có lẽ đó không phải món đồ cũ bình thường, mà là thư tuyệt mệnh con trai ông gửi về.

Trong đầu nàng cứ văng vẳng câu “chết cũng không hối hận” ấy. Khi lại ngẩng nhìn bóng lưng gia gia đang còng xuống, cổ họng nàng bất giác nghẹn lại.

Giờ phút này, ông đứng đó, vẻ mặt kiên định cố chấp, không giống một người già lú lẫn chút nào. Gió từ trên bờ gào thét thổi tới, như cuốn đi mái tóc bạc và sự già nua của ông, xuyên qua năm tháng, thổi thẳng tấm lưng của ông, thổi mái tóc thành dày đen như thủa trai tráng.

Người đang loạng choạng đứng đầu thuyền muốn lên bờ kia, phảng phất lại là Diêu Khải Chiêu đang độ tuổi tráng niên năm ấy.

Rất nhiều chuyện cũ của nhà họ Diêu, dù Diêu Như Ý có lục tung ký ức của nguyên chủ cũng không rõ ràng. Có lẽ khi đó nguyên chủ còn quá nhỏ, bản thân cũng chẳng nhớ được gì. Nhưng chỉ từ vài lời lẽ vụn vặt ấy, nàng dường như đã mường tượng được một đời người của gia gia: trẻ mất vợ, trung niên mất con, tuổi già cô đơn… Một đời người, rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau thì mới là đủ?

Ông chịu đựng từng ấy nỗi đau, cuối cùng đã vượt qua như thế nào? Diêu Như Ý cũng không dám nghĩ sâu.

Úc Đồng ra hiệu cho tùy tùng tiến lên, thay Diêu Như Ý đang ngẩn ngơ mà đỡ lấy Diêu Khải Chiêu đang muốn rời thuyền, rồi chính hắn cũng bước tới khuyên nhủ nhẹ giọng:
“Tiên sinh đừng vội. Diêu huyện lệnh là người có phúc đức, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”

Không ngờ Diêu Khải Chiêu nghe xong lại khựng bước, nghiêng đầu nhìn lại. Khuôn mặt đầy nếp nhăn hằn sâu là một vẻ bình tĩnh sau tận cùng đau khổ:
“Ngươi sai rồi. Con trai con dâu ta e rằng đã không còn. Dịch bệnh hoành hành, triều đình đã hạ lệnh phong tỏa huyện thành. Phong Thủy cách Biện Kinh nghìn dặm, đợi ta đến nơi, sợ là… đến mặt cuối cùng cũng chẳng nhìn được… Nhưng ta vẫn phải đi.”

Úc Đồng cũng khẽ ngây người.

Ông lão áo quần xốc xếch trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, quyết tuyệt và kiên cường đến lạ. Có lẽ năm xưa, ông cũng mang theo nỗi lo không được gặp người thân lần cuối ấy, một mình từ Bắc tới Nam, nghìn dặm xuôi ngược, ngày đêm không nghỉ.

“Dù không kịp nhìn mặt, ta cũng phải đi.”

“Nếu không, ai lo liệu hậu sự cho chúng nó?”

“Ta phải đi.”

“Phải đi.”

Ông hất tay mọi người ra, bước chân khập khiễng, từng bước từng bước, đi về phía trước.

Y quán của Triệu đại phu nằm ở ngã tư phía nam Cầu Châu , xây rất bề thế.

Nhà hai tầng hai dãy ngói xám tường gạch xanh, ba gian phòng trước thông suốt, bày thành cửa hàng. Mấy dãy tủ thuốc dựa sát tường kéo dài tới tận xà nhà. Trong các ngăn kéo gỗ trầm lớn nhỏ đựng đầy các loại dược liệu, bên ngoài hơn trăm ngăn nhỏ khắc chữ mực như “Đương quy”, “Thục địa”… Hỏa kế y quán đứng trên thang thấp, di chuyển linh hoạt như đi cà kheo, bắt thuốc vô cùng thành thạo.

Phòng bên trái có đặt hơn chục chiếc giường tre gỗ đơn sơ, ngăn cách bằng rèm vải thô, chuyên thu nhận bệnh nhân cấp cứu nặng như trúng gió, hôn mê, bị thương… Nam nữ điều trị riêng, một phòng có thể nằm hơn mười người.

Trước đây, khi Diêu gia gia bị trúng gió không tiện di chuyển, cũng từng "nằm viện" điều trị tại đây. Dãy phòng bên phải thì dành cho bệnh nhân cần châm cứu, xông thuốc, bố cục tương tự.

Diêu Như Ý sau khi ngàn ân vạn tạ ba người kia, liền lấy cớ “mua ít thuốc sống mang theo đến Phong Thủy”, lừa gạt ông nội từ bến Kim Lương tới được ý quán của Triệu đại phu. Giờ ông đã uống xong thuốc an thần mà thầy thuốc kê, đang nằm trong phòng châm cứu xông thuốc, ngủ say.

Dưới chân nàng là một đàn cún mèo lớn nhỏ đang nằm rạp. Chúng theo nàng từ Cầu Kim Lương tới cầu Châu, chạy đến thở hồng hộc lè lưỡi. Có người trong hiệu thuốc yêu mèo chó, còn chủ động múc nước giếng cho chúng uống giải khát.

Nàng căng thẳng ngồi trên ghế đẩu, lắng nghe Trần lang trung, người thường châm cứu cho gia gia nàng chậm rãi nói:

“Vừa rồi ta bắt mạch, mạch tượng của Diêu lão tiên sinh mạnh hơn trước, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Theo ta thấy, lần ông ấy nổi giận này không phải vì bệnh tình chuyển nặng, ngược lại là do uống thuốc, châm cứu thời gian qua có hiệu quả. Đờm huyết ứ tắc trong não dần được khai thông, người cũng dần tỉnh táo hơn, ký ức nhớ lại được nhiều hơn. Chỉ là khí huyết chưa lưu thông hoàn toàn, trong đầu lẫn lộn ký ức cũ và mới, nên mới có vẻ hoang mang lẫn lộn. Đây chính là dấu hiệu rất tốt, cô nương không cần quá lo.”

Diêu Như Ý thở phào một hơi thật dài.

Quả thật gần đây nàng cũng cảm thấy ông tỉnh táo hơn trước. Ánh mắt khi nhìn nàng, thần thái khi nói chuyện đã có mấy phần giống người bình thường, thì ra không phải là ảo giác của nàng.

“Dạo này cô nương chăm sóc lão gia rất tận tâm! Rất tốt! Vẫn nên tiếp tục kiên trì điều trị.” – Trần lang trung cầm bút chấm mực, điều chỉnh đơn thuốc.

 “Trước kia chỉ dùng thuốc hoạt huyết hóa ứ, bổ hư tả thực, giờ ta thêm vào chút thạch xương bồ, viễn chí để khai khiếu tỉnh thần, phối với hoàng kỳ, đương quy để bổ khí huyết. Qua vài hôm lại đến rồi ta xem hiệu quả thế nào.”

Diêu Như Ý cảm ơn lang trung, rồi ở lại hiệu thuốc chờ ông tỉnh lại, sau đó mới cùng ông trở về.

Về đến hẻm nhỏ, nàng mới hoảng hốt phát hiện mình quên đóng cửa sổ tiệm! Bao nhiêu đồ còn bày biện ra đó!

Chết rồi!

Nàng vội vàng rảo bước mấy bước, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, lại chậm bước chân lại. Thấy Du thẩm tử, Trình nương tử đang ngồi nói chuyện bên bàn dưới cửa sổ nhà nàng, mấy đứa nhỏ như Tiểu Tùng, Mạt Lị và Tiểu Thạch Đầu thì đang ngồi xổm chơi trò thổi vỏ kẹo trước cửa, ai thổi được hết vỏ kẹo lật ngửa thì thắng.

Các thẩm tẩu tử thấy nàng và gia gia cùng về đều vỗ ngực nhẹ nhõm, bảo nghe lão Hạng nói Diêu lão tiên sinh mất tích, định chia nhau đi tìm, may có người về báo đã tìm được, nên không đi thêm rắc rối nữa.

Du thẩm tử còn đùa: “Ta giúp con bán được kha khá đồ đấy, sau này nhớ trả công nhé.”

Nghe vậy, Vưu tẩu tử lập tức chen lời, lại gần mách với Như Ý: “Như Ý à, đừng để Du thẩm tử gạt nhé! Tỷ ấy vốn không giỏi buôn bán, lúc muội đi vắng có một thư sinh chậm chạp tới hỏi mua cây bút, hỏi nó làm từ trúc ở đâu, lông gì, cứng mềm ra sao, ra ngòi thế nào, hỏi tận hai khắc đồng hồ, Du thẩm tử tức quá giật lại bút không bán, dọa người ta bỏ đi luôn.”

“Gã thư sinh nghèo đó lề mề quá thôi! Cây bút hai mươi văn cũng đòi thử viết, thử xong không mua thì bán cho ai nữa?” - Du thẩm tử lườm tỷ một cái, rồi quay sang đưa tiền cho Như Ý.

 “Chỉ bán được mấy quả trứng gà và ba thỏi mực thôi, này, tiền ở đây cả!”

Diêu Như Ý khoác tay gia gia, chân thành nói: “Thời gian qua thật may có các thẩm tẩu tử chăm sóc, ta cũng nhờ mọi người an ủi mới có được hôm nay. Mai là Đông chí rồi, ta mời mọi người đến nhà ăn cơm được không ạ?”

“Ăn gì mới được chứ?” – Trình nương tử đùa theo

 “Không có đùi dê thì ta không đến đâu.”

Diêu Như Ý suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười: “Tỷ cứ đến đi, bí mật không thể tiết lộ trước!”

“Lại còn làm bộ thần bí!”

Hẹn xong với mọi người, ai nấy lại hỏi thăm bệnh tình của Diêu lão tiên sinh, biết rõ rồi mới yên tâm tản đi. Nàng dìu ông vào nhà. Lạ thật, từ lúc ra khỏi hiệu thuốc đến giờ, ông không còn nhắc đến chuyện huyện Phong Thủy nữa. Có lẽ vì mới ngủ dậy, lại bị lang trung Trần dỗ uống chén thuốc đắng như mật, uống xong mơ mơ màng màng, nghe nói được về nhà thì ngoan ngoãn theo nàng về.

Trên đường về, gia đình cún mèo vốn đi theo họ, nhưng vừa đến cổng thì cún mẹ lại dừng lại không vào. Diêu Như Ý quay đầu gọi: “Lại đây nào, Đại Hoàng, vào nhà đi!”

Gọi thế rồi mà Đại Hoàng vẫn không nhúc nhích, mấy bé cún con và mèo con đã lao vút vào sân. Sân nhà họ Diêu rộng rãi hơn tiểu viện nhà họ Lâm, bầy nhóc con chạy nhảy khắp nơi, mèo kêu chó sủa náo nhiệt một trận.

Diêu Như Ý đắc ý nhướng mày, giờ nàng đã có thể “lấy chó con mèo con làm con tin ép cún mẹ vào nhà rồi”.

Con chó lớn lông vàng, mặt có vết sẹo, lườm nàng một cái rồi cũng đành lết chân vào cổng.

Tốn mất một tháng trời, cuối cùng cũng dụ được cả ổ chó mèo vào nhà!

Diêu Như Ý cố nén niềm vui, ngẩng đầu nhìn trời, rồi bảo ông ngồi chơi ngoài sân với tụi chó mèo, còn mình thì đi vào bếp làm mẻ bột xúc xích mới, phần thịt băm sáng làm đã bán hết rồi.

Nàng lấy thịt gà dưới hầm lên, băm nhuyễn, trộn với mỡ heo cắt hạt lựu, muối tinh, gia vị, trộn đều đến dẻo quánh. Rồi làm hồ bột năng, thêm nước gừng hành và rượu vàng. Tỷ lệ thịt và bột là 1:3, khuấy theo chiều kim đồng hồ cho đến khi dẻo bóng. Một chậu hỗn hợp xúc xích sáng loáng đã hoàn thành.

Nhanh gọn mà đơn giản.

Chưa nướng mà đã thơm phức.



Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 24: Gà hấp khô
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...