Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 22: Khai trương

123@-

Trời vẫn còn mờ tối, vài bóng cây khẳng khiu đổ xiên xẹo xuống nền gạch lát đã phủ sương mỏng. Trong phòng trực của quân gác ở đầu hẻm, một chiếc đèn gió đang được treo lên. Ánh đèn lờ mờ, chập chờn lay động theo tiếng ngáy vang như vỡ chiêng của lão lính gác trong.


Chỉ còn hai ngày nữa là đến tiết Đông Chí, trời sáng lại càng chậm hơn. Vào thời điểm này, đến con vẹt nhà họ Du - kẻ hay chửi bới om sòm mỗi sáng cũng bị lạnh đến nỗi chẳng buồn thức dậy mắng người. Khắp nơi như bị sương mù nàngđặc lại, không khí càng thêm tĩnh lặng.


Duy chỉ có nơi đầu hẻm, đối diện tiệm may, cánh cửa Lâm tư tào đột nhiên vang lên tiếng cót két của bản lề chuyển động, phá tan cái tĩnh mịch như đông cứng của buổi sớm tinh mơ ấy.


Một bé trai mặt tròn trĩnh, đầu tóc dựng đứng, bọc kín mình trong bảy tám lớp áo bông, mũ lông che kín cả tai, ngồi chồm hổm ngay chỗ khuất gió ở bậc cửa. Nó ngáp mấy cái, khẽ hắng giọng, rồi theo lệ thường, cất giọng lanh lảnh:


“Than ôi!”


“…Vấn quân Tây du hà thời hoàn? Úy đồ… gì mà nham…” (Hỏi quân đi về phía tây bao giờ trở lại? Đường núi hiểm …)


Giọng đọc thơ từ ngoài tường của đứa trẻ càng lúc càng nhỏ, như một cái túi xì hết hơi, dần xẹp xuống.


"Hiểm trở."


Trong chăn, Diêu Như Ý lầu bầu một tiếng, mắt nhắm híp lại không tài nào mở ra nổi. Nàng lăn qua lăn lại trong ổ chăn ấm áp mềm mại, vừa ngáp vừa nghĩ: Bài Thục đạo nan này mà còn nghe vài lần nữa, nàng chắc thuộc làu luôn mất thôi.


Vùng vẫy một lúc, Như Ý khoác đại một cái áo choàng rồi ngồi dậy chải đầu.


Trong phòng ấm áp đến mức khiến người ta lười biếng. Trời lạnh rồi, trong nhà đã đốt tường sưởi, kiểu tường rỗng truyền nhiệt dân gian rất phổ biến từ thời Tống. Tường giữa hai gian nhà được xây rỗng, lót bên trong bằng ngói ống úp ngược nối liền nhau, tạo thành đường dẫn khói. Đầu đường khói nối thẳng với bếp lò trong bếp. Mùa hè dùng gạch bịt kín lại, mùa đông thì gỡ gạch ra. Khi nấu nướng, hơi nóng sẽ men theo đường ngói chảy khắp tường, sưởi ấm cả căn phòng.


Mỗi tối trước khi ngủ, Như Ý sẽ bỏ ba viên than tổ ong vào lò bếp, lấy vung sắt đậy kín miệng lò, rồi nàng và a gia có thể ngủ một đêm ấm áp, có lúc còn nóng đến khô cả họng. Trên bệ cửa sổ còn phải đặt một chiếc khăn lau hút nước, nếu không, hơi nước ngưng tụ trên cửa sẽ chảy theo khung xuống nhỏ tong tỏng.


Nàng búi tóc l*n đ*nh đầu, chải kiểu đồng tâm kế (búi tóc tròn như tâm đồng), bên trái cài một chiếc trâm bạc hai nhánh, bên phải gài một đóa hoa trà bằng nhung. Nàng còn cố ý chọn mặc chiếc áo váy bông chần màu đỏ sẫm có thêu họa tiết chim hỷ thước, trông rất vui mắt.


Xuyên qua đây đã lâu, tay nghề tự chải đầu búi tóc của nàng cũng ngày càng thuần thục!


Hôm nay là ngày khai trương tiệm tạp hóa nhỏ của nàng, lại trùng hợp đúng hôm trước tiết Đông Chí. Ngày này là do Du thẩm tử tìm đạo sĩ Viêm ở Tam Thanh Quán chọn giùm, ngày lành tháng tốt để khai trương, nên không thể lơ là, phải dậy sớm chuẩn bị mới được.


Khi thay đồ, khóe mắt nàng liếc thấy cửa sổ sạch bong, không chút mốc meo, liền khẽ mỉm cười mãn nguyện.


Mấy ngày trước, mấy hộ trong hẻm cùng góp tiền mời một người thợ dán giấy đến, thay toàn bộ cửa sổ bằng giấy dầu ba lớp chuyên dùng mùa đông. Như Ý còn nhớ lời dặn của a gia , nghĩ đến chuyện nhà họ Lâm có thể về kinh đúng dịp Đông Chí, nên đã bỏ thêm tiền để dán cửa sổ cho cả nhà họ luôn.


Nếu là mùa hè thì đa phần đều tự làm lấy cho tiết kiệm, nhưng mùa đông tuyết nhiều, gió to, phải lo giữ ấm, nếu dán không tốt thì lạnh run cả nhà, thế nên mới mời người có tay nghề đến.


Hôm ấy Như Ý dù bận bày hàng, tính toán sổ sách, nhưng vẫn tranh thủ ngó trộm xem ông thợ có chòm râu dê kia dán cửa sổ thế nào. Trước kia đọc sách thấy miêu tả “cửa giấy” nàng vẫn luôn nghi ngờ: Làm sao loại cửa ấy chịu nổi gió mưa? Trong phim còn toàn có người chỉ cần chấm chút nước miếng là chọc thủng được, thế thì nguy hiểm biết bao.


Giờ mới biết mình suy nghĩ quá nông cạn.


Thì ra dán cửa sổ cũng công phu lắm!


Cửa sổ dùng cho mùa đông phải có lớp nền là hai tầng giấy dâu bôi dầu nhúng sáp, sau đó quét ba lớp hồ trộn nhựa cây, giúp giấy cứng hơn, khó bị gió xé rách và tránh mối mọt. Tiếp theo là dán thêm hai lớp vải vụn trộn phèn chua, giữ nhiệt. Cuối cùng là phủ lên một lớp giấy dâu bôi dầu nhúng sáp, khi có tuyết rơi sẽ tự tan, không thấm nước.


Xong xuôi, dùng các thanh gỗ đóng khung ngang dọc ép chặt, lấy hồ quét từng khe hở để tránh gió lùa.



Một cái cửa nhìn mỏng tang mà bên trong lại được dán đến tám chín lớp. Đợi khô rồi, sờ vào vừa căng vừa mịn, cứng y như tấm bìa cứng ép đặc ở hiện đại, có lấy tay chọc cũng chọc không thủng được đâu.


Cửa sổ được làm mới, khung cửa lỏng lẻo cũng được sửa lại, mỗi sáng tỉnh dậy, ánh sáng lọt vào phòng trở nên sáng trong tinh khiết hơn, khiến Như Ý nhìn mà thấy lòng rộn rã phấn khởi, cảm giác vạn sự khởi đầu suôn sẻ.


Thu dọn đâu vào đấy, Như Ý không vội gọi a gia dậy, nàng bước nhẹ ra mở cửa phòng chứa đồ, căn phòng từng chất đầy đồ lặt vặt, nay đã thay da đổi thịt hoàn toàn.


Vừa bước vào, cả phòng tràn ngập mùi gỗ thông pha với dầu tùng. Dọc theo bức tường là những kệ hàng bằng gỗ thông vừa được sơn mới, bóng loáng. Sau khi tháo vách ngăn, hai gian phòng liền thành một cửa tiệm thoáng đãng, giữa các kệ để đủ không gian xoay người, đi lại rất tiện.


Đi qua dãy tủ hàng hai mặt bày đầy hàng hóa, sát cửa sổ là quầy hàng cao ngang người. Diêu Như Ý đi vào, mở cửa sổ kéo mới đóng xong, rút then gỗ ra, kéo một cái, tấm gỗ liền trượt ra ngoài theo rãnh trơn được quét dầu, sau đó lại cắm chốt gỗ vào, quầy bán hàng phía cửa sổ liền được dựng lên vững chắc. Nàng lần lượt bày lên đó những món ăn vặt và đồ chơi nho nhỏ mà tụi trẻ con thích.


Ý tưởng khéo léo này là do chính Chu Cử Mộc nghĩ ra. Nhờ có tấm gỗ này, nàng không cần chiếm thêm diện tích trong cửa tiệm, buổi tối cũng có thể dễ dàng thu tấm gỗ lại, cài then cửa sổ là xong.


Những chi tiết chu đáo như thế, dù Như Ý không nói ra, nhưng Chu Cử Mộc vẫn đặt mình vào vị trí của nàng để suy tính: cửa tiệm không rộng, hắn bèn mài tròn mọi góc cạnh của tủ và kệ, để dù ai có vụng về va phải cũng không bị đau; với chiếc tủ định đặt những chum sành, hắn còn đề nghị lát hai phiến đá thanh ở chỗ đặt chum, như vậy vừa cách nhiệt vừa chống thấm, giúp phần gỗ bên dưới được bền hơn.


Ban đầu Như Ý lo việc lót đá sẽ vượt ngân sách, nhưng hắn nói: “Cô nương đã muốn làm, vậy thì phu thê ta chỉ lấy tiền nguyên liệu thôi, công thì không tính.”


Làm xong mới thấy quả thật tiết kiệm được một khoản đáng kể.


Từ độ cao của quầy cửa sổ, kích thước ghế phía sau quầy, Hà Hương còn đặc biệt đo chiều cao của Như Ý rồi mới làm, để nàng đứng nướng xúc xích hay ngồi trông cửa tiệm đều vừa tầm, không thấy gò bó.


Trước khi bàn giao công trình, Chu Cử Mộc còn dùng keo bong bóng cá dán lại các mối nối gỗ, phần lưng tủ kê sát tường cũng đóng thêm đinh chống đổ, vững chãi đến mức lắc mạnh cũng không suy suyển.


Tính ra việc đóng tủ mất trọn bốn ngày, lại gặp mưa kéo dài nên phải đợi khô rồi mới quét sơn. Sơn xong còn phải hong khô rồi sơn thêm lần nữa, mất thêm bốn năm ngày, cứ thế kéo dài đến hết thu, tận khi thấy đông chí sắp đến mới hoàn tất.


Quả nhiên việc sửa sang lúc nào cũng tốn kém hơn Úc  tính.


Nhưng dù tiêu nhiều bạc hơn, đây là lần đầu tiên Diêu Như Ý không cảm thấy tiếc tiền.


Ngày giao công trình, nàng đi một vòng trong cửa tiệm, mỗi chiếc kệ đều giống hệt hình dung trong lòng nàng, như thể tiệm tạp hóa của bà ngoại được tái hiện ngay tại đây, khiến nàng vừa quen thuộc vừa yên tâm.


Nhớ lúc mới bắt đầu thi công, nàng còn hồi hộp đến mức không ra bày hàng, cứ ở lại trong tiệm quan sát hết chỗ này đến chỗ kia, nhưng sang ngày thứ hai là đã yên tâm, quay lại con hẻm bán trứng trà và mì ăn liền như thường lệ.


Hai vợ chồng Chu Cử Mộc thật thà đến mức khiến Như Ý nghĩ có lẽ đây là lần đầu họ nhận công trình lớn như thế ở Biện Kinh, nên không biết cách bớt xén nguyên liệu, lại muốn làm mẫu để người ta biết tay nghề, nên mới dốc lòng dốc sức mà làm.


Lúc thanh toán, dù bản thân cũng không dư dả, Như Ý vẫn cố nhét cho Hà Hương một bao lì xì năm trăm văn. Số tiền này không nhiều, nhưng là tấm lòng công nhận tay nghề và nhân cách của họ.


Chu Cử Mộc mừng rỡ, mặt đỏ bừng, đem cả một hộp đồ nhỏ hắn chạm khắc lúc rảnh rỗi tặng nàng không lấy tiền. Trong đó có tượng mười hai con giáp trông ngộ nghĩnh đáng yêu, nhiều loại đế lót chén bát đủ hình dáng, thú vị nhất là mấy bộ mèo cún chồng lên nhau bằng gỗ, giống như búp bê Matryoshka đời sau lớn bọc nhỏ, nhỏ lại bọc nhỏ hơn, cực kỳ vui mắt.


Do được khắc lúc rảnh nên vết chạm trổ có phần tùy hứng, lại mang nét vụng về, nhưng Như Ý cầm trong tay lại thấy mộc mạc đáng yêu. Nàng đem những món gỗ nhỏ ấy bày ở quầy cửa sổ, dưới ánh sáng lờ mờ lúc sáng sớm, trông chẳng khác gì một dãy tiểu yêu tinh canh cửa.


Khi đến đo kích thước, Hà Hương đã biết Như Ý muốn mở tiệm tạp hóa. Nhân dịp giao công trình, nàng ta liền chủ động đề nghị: “Nếu Diêu nương tử cần các loại đồ tre gỗ, nhà ta còn tích được không ít thìa đũa gỗ, giỏ mây đan, chiếu tre đan thủ công… Vào những lúc tiệm ế khách, ta với Cử Mộc lại rảnh rỗi làm mấy món nhỏ này đem bán ở chợ. Nếu tiệm của nương tử cần, cứ đến chỗ chúng ta lấy hàng.”


Diêu Như Ý không nghĩ ngợi nhiều, sảng khoái đồng ý luôn.


Hà Hương vui đến độ hôm sau đã kéo một xe đến giao hàng. Dù chỉ là thìa, đũa hay những món nhỏ lặt vặt, cái nào cái nấy đều được mài giũa rất cẩn thận, quả nhiên nàng không nhìn nhầm người.


Việc sửa tiệm tính ra tốn hơn nửa tháng, nhưng mấy ngày đó quầy hàng nhỏ của nàng không hề gián đoạn. Sau khi cùng Như Ý đi chợ phiên, Du thẩm tử trở nên thân thiết với nàng hơn hẳn. Giai đoạn nhà Như Ý phải sửa sang, thẩm còn chủ động đề nghị nàng dọn quầy hàng sang trước cửa nhà mình để bán trứng, khiến Như Ý cảm động không thôi.



Trứng trà của nàng nay đã có chút tiếng tăm, không chỉ đám học trò Quốc Tử Giám mà cả hàng xóm trong hẻm cũng thành khách quen.


Tính ra, mỗi ngày nàng bán được chừng hai trăm quả trứng, hơn sáu mươi suất mỳ ăn liền, thỉnh thoảng dậy sớm còn chiên thêm ít quẩy, thứ này gọi là “niện đầu”, mang bán kèm luôn.


Vậy là hơn bốn quan tiền bỏ ra để sửa sang cửa tiệm, từng đồng ba đồng, lắt nhắt lẻ tẻ, cũng đã được nàng gỡ gạc lại. Khoản tiền trước đó vay tạm của a gia cũng được hoàn trả. Thậm chí còn dư ra chút ít, nàng lại đem đi nhập hàng.


Nhờ vào khoảng thời gian sửa tiệm bị kéo dài, ngoài mấy thương nhân từng gặp lúc đi chợ, nàng còn quen thêm cả chục nhà cung cấp lớn nhỏ.


Nào là phấn son nhà Cung Thắng Xuân, hạt dưa mứt quả của nhà họ Liễu, dầu muối tương giấm của anh em nhà họ Hà, ngũ cốc tạp lương của tiệm gạo cũ, thợ thủ công A Lan làm diều và ô giấy, than xỉ của tiệm than nhà họ Kim, rồi Cảnh Ngọc Hiên chuyên bán văn phòng tứ bảo v.v... Tất cả đều là do nàng tự mình đến tận nơi thăm hỏi, bỏ tiền túi ra mua thử hàng, thấy chất lượng ổn mới ký hợp đồng dài hạn.


Trong thời gian ấy, nàng còn được Trình nương tử nhỏ giọng nhắc nhở, dặn dò khi đi qua đi lại nhớ thường xuyên trò chuyện, chào hỏi lão binh gác cổng ở phòng trực, thỉnh thoảng biếu chút đồ ăn nóng. Nếu lão đầu lôi thôi ấy có đến mua trứng ăn bánh, thì cũng hay bớt tiền lẻ cho.


“Lão họ Hạng ấy, chẳng biết có đắc tội với ai mà mãi không được thăng chức. Ông ta cũng chưa từng nhắc đến vợ con, cô quạnh trấn thủ cổng cái hẻm này hơn hai mươi năm rồi. Nếu sau này con muốn dấn thân buôn bán, người qua kẻ lại là điều tất yếu. Lão tuy thấp cổ bé họng, nhưng lại trấn giữ ngay đầu mối, muội làm thân được với lão, về sau mới tiện việc.”


Diêu Như Ý ngẫm nghĩ, rồi làm theo lời khuyên.


Quả nhiên, sau đó nếu có tiểu thương đến giao hàng, lão gác cổng cũng nhắm mắt cho qua. Miệng thì càu nhàu “lần này là ngoại lệ”, nhưng lần nào cũng “ngoại lệ”. Lão giữ lại “giấy tờ tùy thân” của người giao hàng làm tin, rồi cho họ đẩy xe vào tận cửa nhà họ Diêu, giúp nàng tiết kiệm được khối công sức.


Cứ như vậy mà nàng tích cóp được tiền trong suốt hơn nửa tháng trời.


Mỗi tối đều ngồi xổm trong chái bếp đếm từng đồng một, hằng ngày lại rút chút ra xài, kiếm được rồi lại cất vào. Hôm qua nàng chợt nhận ra, dù đã bận bịu mấy ngày nay, nhưng trong nhà họ Diêu vẫn chỉ có hơn hai mươi quan tiền, khiến nàng vừa buồn cười vừa bất lực: sao lại cảm thấy như đã nỗ lực vô ích vậy?


Nhưng quay đầu nhìn lại, kệ hàng nhỏ chất đầy đủ món đồ tạp hóa, chen chúc đủ kiểu mặt hàng, lại thấy trong lòng ấm áp hẳn lên. Mỗi ngày quét tước tiệm cũng không nhịn được mà khe khẽ hát.


Ánh sáng ban mai le lói xuyên qua tầng mây, Diêu Như Ý vội vàng bê nồi trứng trà đã hầm sẵn từ hôm qua ra ngoài, rồi từ hầm lấy lên thau bột thịt làm xúc xích đã chuẩn bị từ trước, Tiết trời thế này đã đủ lạnh để làm đông thịt, nàng đặt thau bột lên lò sưởi chân thấp cho rã đông dần.


Quay người, nàng lại bày ra tấm bảng gỗ quảng cáo hàng mới do Diêu gia gia viết giúp. Tấm bảng này cũng phải tốn thêm ít tiền nhờ Chu Cử Mộc tìm giúp một tấm gỗ sam dài ba thước, quét hai lượt dầu hạt thông, để khô rồi dùng bút lông viết chữ. Chữ viết xong có thể dùng khăn ướt lau sạch, tái sử dụng được.


Tay a gia run, chữ viết ra có hơi mềm yếu, nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo, Diêu Như Ý thấy như vậy cũng dễ thương, nhưng ông cụ lại rất không hài lòng, kẹp tấm bảng vào khuỷu tay rồi ngồi lì trong phòng, lau rồi viết, viết lại rồi lau, khổ sở cả một ngày mới miễn cưỡng làm ra một bản vừa ý, lúc ấy mới cho phép nàng mang ra trưng bày.


Hấp bánh bao chuẩn bị cho bữa sáng xong, nàng quay lại quét tước nền đất, lau chùi lại kệ hàng, rồi kiểm tra toàn bộ hàng hóa trong tiệm lần nữa. Thấy mọi thứ đều ổn, Diêu Như Ý mới đi gọi a gia dậy.


Đợi ông rửa mặt xong, nàng liền đẩy ông cùng bánh bao nóng ra ngoài cửa, an trí cho ông ngồi trên ghế dài dưới cửa sổ, cạnh lò sưởi ấm áp mà ăn.


Hôm trước Diêu Như Ý mải lo dọn hàng, a gia thì tự giác ra sân giúp nàng nặn bánh than. Lúc định đứng dậy, ông bị trượt chân vì đống than xỉ, suýt chút nữa ngã sấp mặt. Người già vốn không chịu nổi va chạm, nàng nghe thấy tiếng động thì tim như muốn nhảy khỏi cổ, sợ hãi vô cùng.


Từ đó về sau, trừ lúc ông ngủ trong phòng, nàng đều mang ông theo khi đi bán hàng.


Đợi đến khi bột thịt đã rã hết, Diêu Như Ý bắt đầu làm nóng chảo nướng. Hôm nay khai trương, nàng quyết định dùng món xúc xích thơm nức để mở màn.


Lúc ấy, ánh nắng vừa vượt qua tường, xuyên qua tán cây du già bên cổng Quốc Tử Giám, in xuống đất từng mảng bóng sáng tối đan xen, tĩnh lặng vô cùng.


Chuông sớm còn chưa điểm, ngõ nhỏ vẫn khá vắng vẻ, nhưng nhà họ Trình và nhà họ Mạnh có tiệm buôn thì đã lục đục dỡ cửa mở hàng. Còn Diêu Như Ý cũng vừa nướng xong mẻ xúc xích đầu tiên, hương thơm vừa lan ra thì Tiểu Thạch Đầu Đầu đang ngồi bên bậc cửa đối diện nhà họ Trình học bài đến mức vò đầu bứt tai đã ngửi thấy rồi.


Nhà họ Diêu mở cửa rồi!


Cậu lập tức cuộn sách lại, kẹp dưới nách rồi chạy ào sang, chưa đến nơi giọng nói đã vang lên đầy hào hứng:



“Như Ý tỷ tỷ, chào buổi sáng! Khai trương phát tài nha! Cho ta hai quả trứng trà nhé, lát nữa nương ta dậy sẽ qua trả tiền cho tỷ!


Diêu Như Ý ngẩng đầu, mỉm cười:


 “Được thôi, đệ ngồi đợi một lát, nước sốt sôi rồi tỷ vớt cho. Hôm nay tỷ còn có xúc xích nướng nữa, hai cây chỉ mười văn, có muốn nếm thử không?


“Muốn muốn muốn!”


Vừa đến nơi, Tiểu Thạch Đầu Đầu đã thấy chiếc lò đất lùn kỳ lạ kia, bị mùi thơm quyến rũ đến nỗi đầu óc lâng lâng, đang định hỏi đó là gì thì Như Ý tỷ tỷ đã lên tiếng trước, cậu liền lập tức gật đầu cái rụp, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gỗ trống cạnh Diêu gia gia chờ đợi.


Vừa đợi vừa tò mò nhìn quanh.


Cổng viện nhà họ Diêu mở toang, có một tấm bảng gỗ dựng nghiêng bên khung cửa, có vẻ sợ gió thổi ngã nên còn nhặt hai hòn đá chèn ở đáy.


Tiểu Thạch Đầu Đầu vừa nhìn đã thấy rõ chữ viết trên bảng, trên cùng là dòng chữ “Khuyến mãi Đông chí” viết bằng bút chu sa, bên dưới ghi “Nước táo gừng sợi, một văn một bát”, bên cạnh còn vẽ thêm một chiếc ấm trà xiêu vẹo; phía bên phải vẽ một xiên kẹo hồ lô, dưới đề “Kẹo hồ lô nhỏ, mứt trái cây – mua hai tặng một”. Bên trái lại vẽ một cây xúc xích thật to, ghi “Xúc xích nướng mới ra lò – một cây sáu văn, hai cây mười văn”.


Ở giữa, nổi bật là hàng chữ đậm nét “Tạp hóa Diêu Ký”, bên dưới còn vẽ thêm một bông hoa nhỏ.


Cậu nuốt nước miếng cái ực, nhón chân nhìn vào ô cửa sổ bán hàng, chỉ liếc một cái mà như nhìn thấy cả thế giới: những xiên kẹo hồ lô vỏ ngoài sáng bóng như hổ phách được c*m v** quả cầu làm từ rơm lúa. Ngoài phố thường chỉ bán kẹo hồ lô toàn là sơn tra, vậy mà Như Ý tỷ tỷ lại xâu lẫn cả táo, lê, mộc qua xen với sơn tra thành từng xiên, mỗi xiên chỉ có hai quả sơn tra, kẹp giữa là hai loại trái cây tươi khác, xiên tre ngắn ngắn, trông vừa xinh vừa đáng yêu.


Ngay bên cạnh có tấm biển nhỏ: “Kẹo hồ lô nhỏ – một văn một xiên”.


Lại còn rẻ nữa! Tiểu Thạch Đầu Đầu nhìn mà thèm rỏ dãi.


Bên cạnh kẹo hồ lô là một hàng hũ kẹo được xếp ngay ngắn, những chiếc hũ gốm bụng tròn trịa, không nhìn được bên trong có gì nhưng mỗi hũ đều dán mảnh giấy đỏ hình thoi, ghi tên các loại kẹo: “Kẹo ô mai”, “Kẹo hương trái cây”, “Bánh đậu”, “Kẹo lê cao”, “Kẹo mơ đen”, “Kẹo sư tử”...


Cạnh các hũ kẹo là đủ loại thịt khô được thái lát mỏng đều đặn, gói bằng lá sậy, xếp trong khay tre, bên trên phủ một lớp vải bông chống côn trùng.


Trứng trà được đặt ở góc gần khung cửa sổ nhất, đựng trong thau gốm thô, bên dưới lót một chiếc bếp lò chân thấp, nước sốt chưa sôi hẳn, chỉ lăn tăn mấy bong bóng nhỏ, lách tách kêu.


Than hồng phản chiếu làm đôi mắt Tiểu Thạch Đầu Đầu sáng long lanh.


Cậu muốn ăn hết mọi thứ!


Nhưng túi cậu còn sạch hơn cả mặt.


Cậu do dự, muốn mua kẹo, lại sợ nương biết được sẽ bị mắng, nên liền nhón chân nhìn ra cửa xem nương đã dậy chưa. Đang ngó nghiêng thì ánh mắt lại bị hút chặt vào dãy đồ chơi treo bên khung cửa sổ: ô giấy dầu, diều nhỏ, gà gỗ máy, chuồn chuồn tre, búp bê vải, cầu lông lông gà, ná cao su...


A! Cậu thật muốn được ở nhà họ Diêu quá đi! Như thế thì chẳng cần mua cũng được chơi rồi!


“Tiểu Thạch Đầu Đầu, trứng trà được rồi, lại đây, tỷ vớt cho.”


Nước sốt sôi ùng ục, Diêu Như Ý vừa gọi, vừa xắn tay áo chuẩn bị vớt trứng ra.


Tiểu Thạch Đầu Đầu lúc này mới luyến tiếc quay đầu lại, nhìn Như Ý tỷ bận rộn, không quên làm nũng chen lại gần nói:


“Như Ý tỷ tỷ, đệ muốn quả nào nứt vỏ, có nước sốt thấm vào bên trong ấy.”



Nàng cầm chiếc muôi tre, cúi người múc trứng từ đáy nồi lên cho Tiểu Thạch Đầu Đầu.


Ánh sáng ban mai chiếu nghiêng lên má nàng, khiến gương mặt trắng nõn ửng hồng của nàng trở nên mịn màng như cánh phù dung nở sớm đầu đông.


Tiểu Thạch Đầu nghĩ bụng: Như Ý tỷ tỷ thật là xinh đẹp.


Thực ra Như Ý tỷ tỷ cũng không cao lắm, nhưng tay chân thon dài, nên nhìn tổng thể lại không thấy thấp.


Trời đầu đông se lạnh, nàng mặc bên trong một chiếc áo bông ngắn màu lam sẫm thêu lá ngân hạnh, vạt áo thắt gọn trong đai lưng. Phía dưới là chiếc váy cánh én đỏ (thường mặc khi có hỉ sự), bên ngoài khoác thêm áo dài chần bông nền trắng thêu lan nhã nhặn. Áo khoác không cài cúc ngay ngắn, cứ thế buông nhẹ, để lộ phần áo lam váy đỏ bên trong, càng tôn dáng người mảnh mai với eo thon cao, nhìn nghiêng toát lên một nét mảnh mai tinh tế.


Tiểu Thạch Đầu Đầu cũng chỉ mới gần đây mới phát hiện ra Như Ý tỷ tỷ đẹp như vậy. Trước đây dường như cậu chưa từng thấy nàng mấy. Nương cậu nói, khi thân thể Diêu tiên sinh còn khỏe, Như Ý tỷ tỷ hầu như chẳng bao giờ ra khỏi cửa. Đừng nói là cậu, cả hẻm nhỏ này cũng ít ai thấy được mặt nàng.


Như Ý tỷ tỷ không phải kiểu mỹ nhân khiến người ta phải trầm trồ “xinh quá, đẹp quá” ngay khi nhìn thấy, nhưng nàng có một nét khiến người khác dễ mến, dễ gần.


Đặc biệt là lúc nàng cười, đôi mắt hạnh tròn đen bóng khẽ cong thành vầng trăng non, hai bên má còn lấp ló lúm đồng tiền.


Nàng cười một cái là mấy cậu học trò đứng mua trứng ở quầy đều thành ngơ ngẩn: có người chân nọ vấp chân kia suýt ngã bổ nhào, có kẻ nói năng lắp ba lắp bắp, cũng có người trả tiền xong chạy mất mà đồ ăn cũng quên không lấy.


Tiểu Thạch Đầu nghĩ: Thật chẳng có chí khí!


Cậu thì không bao giờ quên đồ ăn cả, ăn luôn là việc hệ trọng hàng đầu!


Cũng giống như cha cậu hay trêu: “Học hành quan trọng hay ăn cơm quan trọng?” Dù hỏi bao nhiêu lần, cậu cũng đều trả lời như chém đinh chặt sắt, không chút do dự: “Ăn cơm quan trọng!”


Khiến cha cậu ngửa mặt than trời: “Hỏng rồi, đứa này cũng hỏng luôn rồi…”


 “Xong rồi, của đệ đây.”


Diêu Như Ý vừa bọc trứng trà đưa cho Tiểu Thạch Đầu, vừa không nhịn được mà xoa xoa hai búi tóc nhỏ cột trên đầu cậu.


Lũ trẻ bấy giờ, trai gái gì cũng để tóc búi hai bên. Đầu Tiểu Thạch Đầu thì to tròn, mặt béo phúng phính, trông như cái bánh bao thịt, buộc thêm hai búi tóc nhỏ tròn vo càng khiến người ta yêu mến.


Tiểu Thạch Đầu nhận lấy trứng, lập tức bóc ra ăn. Nhưng vỏ trứng nóng hổi, cậu đành đặt tạm lên đùi, lấy móng tay nhẫn nại bóc từng mảnh vỏ ra.


Diêu Khải Chiêu đang ngồi nhai bánh bao lặng lẽ bên cạnh, quay đầu liếc cậu một cái, khiến cậu giật mình ngồi thẳng lưng, vội vàng cúi đầu lễ phép chào:


“Chào buổi sáng, Diêu tiên sinh!”


Diêu Khải Chiêu khóe miệng vẫn còn dính mẩu bánh vụn, ra dáng nho nhã gật đầu trang trọng:


“Học hành chăm chỉ như thế, rất tốt.”


Tiểu Thạch Đầu vừa thổi trứng cho nguội, vừa liếc nhìn cái yếm trên cổ ông, thấy thêu dòng chữ “A gia ta là người đẹp trai nhất”, lại liếc qua gương mặt nhăn nheo của ông, cùng đôi mắt tròn to ánh lên vẻ dữ dằn, trong lòng khó hiểu mà nhấm nháp nước sốt trên đầu ngón tay: Diêu tiên sinh có chỗ nào mà đẹp trai vậy trời?


Diêu Như Ý vẫn lặng lẽ nướng xúc xích, ngoảnh đầu nhìn thấy a gia và Tiểu Thạch Đầu ngồi chụm đầu ăn uống một cách nghiêm túc, nàng liền mỉm cười.


Tiểu Thạch Đầu bảy hay tám tuổi gì đó, Như Ý cũng không nhớ rõ. Chính là đứa bé mà Du thẩm tử từng trêu chọc hôm đi chợ, cái đứa vừa sinh ra đã dọa Lâm tư tào ngất xỉu, con trai út nhà họ Lâm. Vì chuyện đó mà Lâm tư tào buồn bã mãi, đến giờ vẫn chưa đặt tên đại danh cho con, chỉ tùy tiện gọi là Tiểu Thạch Đầu.


Chính là cậu bé mỗi sáng đều “Than ôi!” đọc sách om sòm làm Như Ý tỉnh giấc, cũng là em ruột của Lâm Duy Minh.


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 22: Khai trương
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...