Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 18: Đi chợ phiên
Như Ý lại định làm món gì nữa đây?
Mới cắn một miếng chưa kịp nuốt, mùi thơm nồng của trứng trà đã khiến Mạt Lị siêu lòng. Bàn tay nhỏ lập tức giữ chặt lấy cổ tay của Vưu tẩu tử, không chịu buông, liền muốn ăn miếng thứ hai. Một quả trứng cũng không lớn lắm, chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt sửng sốt của Vưu tẩu tử, Mạt Lị đã ăn sạch cả quả.
Phần lòng đỏ mà trước kia cứ phải móc ra trước mới chịu ăn, giờ cũng ăn hết sạch, chẳng chừa lại chút nào, ăn xong còn l**m môi, bộ dạng thèm thuồng chưa đã.
Trình nương tử còn đắc ý hơn cả Diêu Như Ý: “Nhìn xem, Mạt Lị ăn ngon thế kia! Mạt Lị, ngon không?”
Mạt Lị gật đầu lia lịa: “Ngon ạ! Mai con còn muốn ăn nữa!”
Tiểu Tùng cũng reo lên: “Con cũng thế!”
Vưu tẩu tử mừng rỡ ôm con gái lên, thơm một cái rồi rút khăn ra lau miệng cho bé, dịu dàng nói: “Được được, mai nương sẽ đến nhà Như Ý tỷ tỷ mua.”
Nói xong lại quay sang Như Ý:
“Như Ý này, phiền muội mai làm nhiều thêm chút, nhớ để phần cho ta nhé. Ta chăm con bé đi ngủ, mai không dậy sớm nổi. Một lát nữa về nhà ta sẽ mang tiền tới trước, nhớ để dành năm quả cho nhà ta.”
Du thẩm tử cũng nhanh miệng tiếp lời:
“Nhà ta lấy hai mươi quả. Nhị lang nhà ta làm ở Đại Lý Tự, dạo này bận một vụ án lớn, bận đến mức không ăn được cơm, có mấy quả trứng này ăn đỡ vài miếng, còn có thể chia cho đồng liêu.”
Còn về lão đầu nhà bà? Bà chưa từng nghĩ tới việc để phần cho ông. Dù sao cái ông trời đánh ấy có miếng ngon nào mà không giành cho chim của ông ta? Không xứng ăn đồ ngon! Ăn vỏ cây đi cho rồi!
Ngân Châu tẩu tử cũng góp lời: “Nhà ta cũng lấy hai mươi quả, ta còn muốn đem cho nhà cữu cữu nữa.”
Chỉ có Trình nương tử khoác tay Như Ý, cười nói: “Ta dậy sớm được, mai tự mình đến mua.”
Việc làm ăn tới rồi! Diêu Như Ý cong mắt cười, vui vẻ đồng ý.
Cả nhóm người lại vừa đi vừa cười nói, tiếp tục tiến về phố Mã Hành, ánh nắng mùa thu rọi xuống khiến ai nấy đều thấy ấm áp dễ chịu.
Họ trả tiền rồi bước lên “xe buýt liên tỉnh phiên bản Tống triều”. Đó là loại xe dài mui trần do sáu con ngựa kéo, một chiếc xe có thể chở hơn mười người, ba văn một chỗ. Mọi người vừa ngồi vào chỗ lại tiếp tục trò chuyện.
Du thẩm tử giống hệt đài phát thanh trong hẻm, lời nói nhiều không dứt, suốt dọc đường thao thao bất tuyệt.
Trước tiên là kể về một vị tiến sĩ họ Chu ở Quốc Tử Giám, rất thích chiếm tiện nghi, keo kiệt vô cùng, hay tới nhà học sinh tố cáo rồi tiện thể nhận lấy chút lễ vật đền bù, cả ngày sống bằng mấy món thịt cá lừa được, không cần tiêu đồng nào. Du thẩm tử cười khẩy:
“Bảo sao giờ tuổi này vẫn chưa lấy được vợ, ai mà chịu gả cho loại người này?”
Lại kể chuyện nhà họ Mạnh, cha ngày ngày đánh con, nương là Quan thị thì ngày ngày đánh lại chồng, cả nhà gà bay chó sủa, náo nhiệt lắm. Sau cùng còn nói đến nhà họ Lâm. Như Ý cứ tưởng là nhà họ Lâm bên vách nhà mình, ai ngờ trong hẻm còn có một nhà Lâm khác, đối diện với tiệm may nhà họ Trình, là nhà của Lâm ty tào đang làm ở phủ Khai Phong.
Du thẩm tử kể về vợ của Lâm ty tào - Anh thị, bà ta đã sinh năm đứa con trai, giờ hơn bốn mươi rồi mà lại đang mang thai đứa thứ sáu. Lâm ty tào cuống đến mức đi cầu thần bái Phật khắp nơi, vừa cầu cho vợ sinh nở bình an, vừa hy vọng lần này có thể sinh được một nữ nhi. Nhưng Du thẩm tử chắc như đinh đóng cột:
“Tôi nhìn cái bụng bà ta nhọn hoắt, từ lúc có bầu thì mũi to hẳn ra, mặt nổi đầy mụn, sợ rằng lại là con trai nữa cho coi! Tôi nói cho tỷ muội biết, nữ nhi mới là bảo bối, mang thai nữ nhi thì da mặt trơn láng như trứng gà bóc vậy.”
Vưu tẩu tử che miệng cười khẽ bằng khăn tay:
“Nếu lần này thật sự sinh ra Lâm lục lang, không khéo Lâm ty tào lại ngất tại chỗ?”
Năm xưa khi sinh Lâm ngũ lang, Lâm ty tào căng thẳng đến mức đi đi lại lại ngoài phòng sinh như con lừa kéo cối. Bà đỡ hớn hở bế đứa trẻ béo tròn ra báo tin mừng: “Chúc mừng đại nhân, nương con đều bình an!” - Ông ta mặt tái mét, cố cứng rắn bước tới vén khăn tã, quả nhiên lại là con trai!
Tức thì “gá” một tiếng, hai mắt trắng dã ngất xỉu luôn.
Nghe đến đây, Diêu Như Ý cũng không nhịn được mà bật cười.
Tuy thời cổ cũng có tư tưởng nhiều con nhiều phúc, nhưng cũng phải xét hoàn cảnh. Nhà họ Lâm chỉ có mấy phòng nhỏ, cả nhà chỉ dựa vào bổng lộc của một viên quan thất phẩm như Lâm ty tào mà sống, năm đứa con trai hồi nhỏ thì nghịch như khỉ, lớn rồi vẫn hay gây chuyện, không đứa nào ra dáng người lớn, năm đứa suốt ngày nhảy nhót không ngừng, Lâm ty tào thật sự chịu không nổi. Nhìn sang nhà người khác con gái mềm mại, ngoan ngoãn, ông thèm đến rơi nước mắt.
Ban đầu hai vợ chồng cũng định không sinh thêm con nữa, tuổi tác cũng không còn nhỏ, ai ngờ Anh thị lại dính bầu lần nữa.
Xe lắc lư đi ra khỏi thành, Diêu Như Ý kẹp giữa các thẩm tử tẩu tử, nghe chuyện mà say mê, chỉ tiếc không có hạt dưa để nhâm nhi, lâu lâu lại bị lời nói tếu táo của Du thẩm tử chọc cười không thôi.
Lúc này, ánh nắng mùa thu tuy có chút chói chang nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang đi dã ngoại mùa thu.
Dẫu sao dã ngoại là một hoạt động tập thể mà nhiều năm qua nàng chỉ có thể đứng nhìn, không thể tham gia. Trước kia nàng thường ngồi sau quầy hàng nhỏ, nhìn học sinh trong trường tổ chức dã ngoại mùa thu, giơ cờ đỏ, mặc đồng phục lớp, xếp thành hàng dài đi ngang qua mặt, khiến nàng vừa hâm mộ vừa buồn tủi.
Mặt trời dần lên cao, âm thanh náo nhiệt từ khu chợ vọng đến, họ cuối cùng cũng đã đến chợ phiên lớn.
Ra khỏi cổng thành đi về phía nam vài dặm, hai bên đường đã dựng đầy các sạp tre lợp vải bạt.
Âm thanh ồn ào như sóng trào.
Người bán bánh hấp mở vung hấp, hơi trắng bốc lên ngùn ngụt, mang theo mùi thơm dầu mỡ tỏa khắp đám đông. Người bán thịt nướng đẩy xe, tìm chỗ trống dừng lại, lấy xẻng sắt cạo “xoèn xoẹt” trên chảo gang, miệng rao:
Còn các phu khuân vác và kẻ nhàn rỗi thì ngồi xổm dưới chân tường, cầm bát sứ thô húp xì xụp canh lục phủ ngũ tạng dê, vừa ăn vừa ngó nghiêng người qua lại, chờ có việc làm.
Vừa bước vào khu chợ, người chen người, đông như kiến, mùi gì cũng có. Trình nương tử và Du thẩm tử vội kẹp Như Ý vào giữa, tay nắm chặt lấy cánh tay nàng, sợ nàng bị lạc.
Vưu tẩu tử và Ngân Châu đã ôm chặt hai đứa bé trong lòng, người lớn thì lo lắng, trẻ con thì phấn khích không thôi. Mạt Lị vươn cánh tay nhỏ bé muốn với lấy búp bê đất tô màu treo trên gánh hàng rong, suýt nữa vùng ra khỏi vòng tay mẹ:
“Nương ơi, con muốn cái đó, con muốn!”
Tiểu Tùng thì lén liếc nương một cái, thấy nương ôm mình mệt lắm rồi nên không dám mè nheo, chỉ kéo tay áo nương nhẹ nhàng:
“Nương ơi, con cũng muốn một cái…”
Trình nương tử nói:
“Các người cứ đưa con đi mua trước, ta với Như Ý đi tới lò gốm nhà họ Hàn một chuyến, còn phải mua kim chỉ nữa.”
Du thẩm tử thì đã nhắm trúng một ông lão bán hoành thánh chim cút, nói:
Nói xong uốn cái eo tròn trịa, chen vào ngồi dưới chiếc dù giấy dầu mà ông lão vừa dựng, còn gọi thêm hai cái bánh rán vàng óng trong rổ, vừa ngồi vững vừa ngân nga chờ đồ ăn. Thật ra Du thẩm tử chẳng cần mua gì, ra ngoài một chuyến chỉ để tiêu khiển mà thôi.
Thế là mọi người tách thành ba hướng. Trình nương tử kéo Diêu Như Ý len lỏi qua đám đông, tới được đường trạm dịch rồi men theo tường thành đi về phía tây một đoạn, liền thấy một bãi đất trống đầy những túp lều vá víu, dựng lên mấy cái lò khổng lồ. Một lò đang mở, hơi nóng cuộn lửa phả ra, thợ lò m*nh tr*n mặt đỏ rần, mồ hôi đầm đìa, đang dùng móc sắt lôi mấy cái bát đất nung đỏ au ra khỏi giá lò.
Trước cửa lò có một ông lão thợ gốm tóc tai bù xù, dáng vẻ dơ dáy, trời cuối thu mà chỉ mặc mỗi cái áo cụt tay, ngực trần phơi làn da đen nhẻm như sắt, cơ bắp cuồn cuộn, đang húp xì xụp canh bánh thịt dê.
Thấy có người đến ông ta cũng chẳng đứng lên, mãi đến khi Trình nương tử gọi:
“Lão Hàn, có khách đến.”
Ông mới ngẩng đầu:
“Nung món gì?”
Diêu Như Ý vội lấy bản vẽ bằng mực ra. Ngoài toán học, nàng còn có chút năng khiếu vẽ tranh, tuy chưa từng được học bài bản, nhưng những năm nằm viện chán quá, nàng đã tự học theo các video của một số uploader trên trang mạng nào đó.
Tuy vẽ không xuất sắc, nhưng đủ dễ hiểu.
Lão Hàn nheo mắt nhìn bản vẽ:
“Ồ, là loại lò nướng hai mắt à? Trên còn thêm giá đỡ và chảo đất? Nhưng chân đỡ này mà dùng đất nung thì dễ gãy lắm, phải dùng đồng hoặc sắt rèn, giá thành sẽ cao hơn.”
Cũng hợp lý thôi. Diêu Như Ý liền cẩn thận nói rõ kích thước và yêu cầu.
Trình nương tử ở bên thì hết sức thắc mắc:
“Mấy cái khuôn nướng có cái rãnh dài lõm xuống, có cái lại là sáu khuôn tròn nhỏ, có cái là chảo tròn phẳng, lại còn cái nồi chia chín ngăn sâu nữa, Như Ý lại định làm món ăn gì thế?”
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám