Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 19: Bếp nướng xúc xích

11@-

Miệng của đàn ông toàn lời lừa gạt 

Trình nương tử tinh ý, còn phát hiện ra cái lò than mà Diêu Như Ý vẽ không giống với loại họ thường dùng hàng ngày.

Lão Hàn cũng nhìn ra. Ông đặt cái bát xuống đất, l**m l**m răng:

“Cô nương đây chắc chưa từng đốt bánh than bao giờ? Lò gì mà làm sâu vậy? Bánh than chỉ to cỡ này thôi mà.”

Ông ta dùng tay làm động tác chỉ vào hình tròn dẹp:
“Lò sâu quá thì vừa tốn than vừa khó giữ nhiệt.”

Lão liếc nhìn Diêu Như Ý, thấy nàng da trắng, mặt mũi non nớt, chắc cũng nghĩ nàng là tiểu thư nhà giàu chưa từng đụng đến việc nhóm lửa.

Lão Hàn bắt đầu kể về bánh than ở Hà Đông, Sơn Tây nọ kia, Diêu Như Ý nghe xong thì thầm nghĩ, quả nhiên giống như nàng đoán: dân thành Biện Kinh vào thời này, nhà ai có chút tiền đều đã dùng than rồi! Chẳng qua lúc này bánh than vẫn còn đủ loại hình dạng, kích cỡ. Người dân thường vì tiết kiệm nên sẽ mua than vụn về trộn bùn tự nén thành bánh, nên đa phần đều là hình tròn dẹt, nặn bằng tay. Vì thế, lò than trong nhà họ sẽ làm miệng lò nông và rộng, không giống như các loại lò hình trụ tròn của thời hiện đại.

Diêu Như Ý nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định làm theo kích cỡ bản thân định sẵn.

Dù sao thì nàng cũng tính sẽ tự làm than viên.

Khi còn nhỏ, trước khi bà ngoại lên thị trấn mở quầy tạp hóa, hai bà cháu vẫn sống ở vùng núi quanh co. Không giống ở thị trấn đã dùng bếp gas, dân trong thôn vẫn còn đốt lò than. Bà ngoại nàng vì muốn tiết kiệm tiền sẽ dùng khuôn để ép bánh than, trộn đất và than vụn lại với nhau, sau đó đmuội phơi khô ngoài sân trước và sân sau. Bà ngoại keo kiệt, thường trộn quá nhiều đất, khiến than viên sau khi đốt cháy chỉ cần kẹp bằng gắp là vụn ngay, dọn dẹp cực kỳ vất vả, nhưng lại tiết kiệm được khá nhiều tiền.

Hồi đó có người chạy xe ba bánh bán bánh than dạo qua thôn, một viên bán tới 5 hào, trong khi tự làm chỉ mất 2 hào chi phí.

Cháu gái được bà ngoại keo kiệt dạy dỗ tất nhiên cũng thành người tiết kiệm. Diêu Như Ý cũng là vì muốn tiết kiệm tiền. Làm bánh than không khó, năm nào nàng cũng giúp bà ngoại trộn than với đất, cảm thấy không cần kỹ thuật gì cao siêu cả.

Mùa đông sắp đến, Trung Nguyên vào đông sẽ có tuyết lớn.

Tích trữ củi lửa, than củi, bánh than là việc nhất định phải làm trước khi đông về.

Chỉ tiếc là trong tay nàng bây giờ chẳng dư dả gì. Hai mươi mấy quan của ông nội nàng, nhất định phải để dành trả nợ cho chùa Hưng Quốc, còn tiền nàng có thể dùng thực sự chỉ có hơn một quan mới kiếm được mấy hôm nay nhờ bán trứng và mì nước. Ngoài tiền làm lò, nàng còn phải đặt đóng tủ quầy hàng. Tiền không thể xé ra làm đôi mà tiêu.

Vì vậy nàng dè dặt hỏi giá.

Lão Hàn ngồi xổm dưới đất than vắn thở dài:


“Lão Hàn, đừng tưởng muội ấy còn nhỏ không hiểu chuyện mà lừa! Lò đất này mắc nỗi gì? Một lò nung mấy trăm món, mấy cái khay này chiếm bao nhiêu chỗ? Sao khi nung mấy cái bình mai to của nhà khác thì ông không than chật lò? Bớt bày vẽ đi, hai trăm văn một bộ, tặng thêm sáu cái chén dĩa coi như quà khuyến mãi! Không thì chúng ta sang lò nhà họ Trương!”

Lão Hàn la lên oan uổng, kéo tay Trình nương tử rối rít, một người nói mình lỗ vốn, một người than nghèo kể khổ, hai người kéo co không ngừng. Diêu Như Ý ngơ ngác chứng kiến hai người mặc cả thăm dò giá tới lui, cuối cùng chốt giá: hai trăm sáu mươi sáu văn.

Quá… quá lợi hại luôn! Diêu Như Ý vội nói:
“Không cần tặng dĩa đâu, tặng cho ta hai cái chậu sành sâu ba tấc tư là được rồi.” - Nàng định dùng làm khuôn ép bánh than.

Lão Hàn than vãn một tràng cũng không lay chuyển được Trình nương tử, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Trình nương tử mới hơi hài lòng.

Sau khi giao tiền cọc, ký giấy, hẹn năm ngày sau giao hàng, lão Hàn vẫn còn lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa than vãn ai oán:


“Đừng có tin ổng khóc lóc kể lể! Ông ta mỗi tháng kiếm bảy, tám chục quan, còn hơn lương tháng của Phùng Tế tửu ở Quốc Tử Giám nữa đó! Muội nghĩ đi, làm đồ đất nung thì vốn chỉ có ba món: tiền than, tiền đất, tiền công. Đất sét trăm cân chỉ mấy chục văn, loại tốt nhất cũng chỉ vài trăm. Cái lò muội đặt tốn được mấy cân đất? Than thì một lò nung được cả trăm ngàn món, chia ra thì đồ của muội chẳng chiếm bao nhiêu. Còn công làm, một thợ làm một ngày được bốn, năm trăm văn, tính muội hàng khó, nhiều lắm thì công làm cũng chỉ năm mươi văn, lão Hàn còn lời hai trăm văn nữa đấy!”

Nói xong kéo Diêu Như Ý đi thẳng.

“Muội xót ông ta thì chi bằng xót cho mình trước. Ông ta năm ngoái vừa mới mua đại trạch ở chợ Châu Kiều, trong nhà nuôi ba bà thiếp đó! Lão ấy cố ý ăn mặc rách rưới, đàn ông ấy mà, miệng nói ra toàn lời lừa gạt! Nhưng lão Hàn tay nghề giỏi thật, hồi còn trẻ theo thầy ra từ lò quan, kỹ thuật luyện đất không ai bì kịp, đồ nung của ông ta dù lửa to thế nào cũng không nứt. Không thì với cái vẻ gian manh đó, đời nào ta lại dẫn muội tới đây!”

Diêu Như Ý: “…” Được khai sáng rồi.

Nàng cũng âm thầm tự kiểm điểm. Quả thật nhiều mặt nàng không có kiến thức gì, bệnh tật đã tước đi cơ hội trải nghiệm cuộc sống và đi học của nàng. Bệnh viện dường như chỉ dạy nàng cách đối mặt với sinh ly tử biệt.

Giờ thì cuối cùng đã có cơ hội học thêm điều mới.

Thật tốt biết bao. Ở thời đại này, dù không còn bà ngoại bên cạnh khiến nàng hơi buồn, nhưng dường như nàng đã có thể giống người bình thường khỏe mạnh, tự do thoải mái trải nghiệm cuộc sống. Diêu Như Ý bỗng thấy vui vẻ trở lại, khoác tay Trình nương tử, có chút ỷ lại mà dựa sát vào:
“Tẩu tẩu, cảm ơn tậu đã dạy muội, hôm nay nhờ có tậu, không thì số tiền muội vất vả kiếm mấy hôm nay chắc bị dụ mất sạch rồi.”

Trình nương tử dịu dàng vỗ nhẹ tay nàng, động viên:
“Muội còn nhỏ, tính tình thiện lương là chuyện tốt, sau này dần dần sẽ biết thôi, đừng sợ, có gì cứ tìm mấy thẩm tử tẩu tử láng giềng hỏi, đừng có gồng gánh một mình.”

Diêu Như Ý mắt cay xè, gật đầu mạnh một cái.

Đặt xong lò nướng, nàng liền theo Trình nương tử đi mua chỉ thêu và tìm thợ mộc.

Tiệm thợ mộc ở ngoại thành không có bảng hiệu, chỉ là một cửa tiệm nhỏ nằm khuất trong góc. Người thợ trong đó còn rất trẻ, tên là Chu Cử Mộc. Hắn là người mang theo gia đình chạy nạn từ phía Bắc vào mấy năm trước khi chiến sự liên miên, mang theo cả hòm đồ nghề Lỗ Ban. Có lẽ vì cửa tiệm thuê ở vị trí quá vắng, lại còn trẻ tuổi, nên cửa hàng không có nhiều khách.

Trước tiệm chất đầy thùng gỗ, chậu gỗ, bàn ghế thành phẩm. Bên trong thì ngổn ngang mùn cưa, mảnh gỗ, đủ loại nguyên liệu. Dù hôm nay là ngày họp chợ, cửa tiệm vẫn vắng tanh.

Không có khách, Chu Cử Mộc liền tranh thủ phục vụ nương tử nhà mình - Hà Hương. Hắn đặt ghế tre ngoài sân nắng ấm cho nàng nằm, rót trà nóng, bóc đầy một đĩa hạt thông và đậu phộng, bỏ hạt táo, rồi vào nhà lấy thêm hai cuốn thoại bản đặt cạnh nàng.

Thấy nàng thoải mái ngồi đung đưa trong ánh nắng, vừa uống trà, vừa ăn vặt, vừa đọc sách, hắn mới ngồi xuống tiếp tục đục đẽo chân ghế.



Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 19: Bếp nướng xúc xích
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...