Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 17: Các vị thẩm nương

40@-

“Nương ơi, con cũng muốn ăn.”


Diêu Như Ý tựa vào bức tường gạch xám ở đầu ngõ, khoác trên vai chiếc túi vải vụn nhuộm xanh tự may, đang thẫn thờ suy nghĩ.


Chiếc túi ấy rất đơn giản, chỉ có một quai đeo và dây rút miệng. Kỹ thuật thêu thùa của nguyên chủ thì rất tốt, nhưng Diêu Như Ý chỉ tiếp nhận được ký ức một cách mơ hồ, chứ đừng nói tới mấy kỹ năng tinh xảo ấy, giờ nàng chỉ có thể dựa vào chút ký ức cơ bắp còn sót lại trên thân thể này mà xoay xở.


Tuy vậy, bản thân nàng cũng biết khâu vá. Không đi học thì những kỹ năng sinh tồn như khâu vá, đan móc đều là cơ bản. Nàng còn từng học đan móc len để làm túi nữa cơ. Nhớ hồi đó là học từ bác trai người Hà Nam trong phòng bệnh, về sau đan đến mức nghiện luôn.


Vậy nên khâu một cái túi vải đựng đồ mang theo bên người với nàng thì dễ như trở bàn tay.


Vì hôm nay ra ngoài, nàng đã bỏ sẵn vào túi bốn, năm quả trứng trà và mấy miếng bánh đường đỏ, dự định mang theo để cùng Trình nương tử ăn dọc đường cho đỡ đói. Lúc này, nàng đang cúi đầu đếm lại, sợ lấy thiếu.


Đúng lúc nàng cúi đầu, phía sau vang lên một tràng cười sang sảng, đậm chất mấy “bà thím” trung niên, to gan không ngại ai cả.



“Khà khà khà,” “hơ hơ hơ,” “khặc khặc khặc,” “hí hí hí.”


Mấy tiếng cười còn khá phong phú.


Thì ra nhiều người cùng đi thế… Diêu Như Ý ngoảnh đầu lại nhìn.


Trình nương tử khoác tay Du thẩm tử, tay kia dắt một bé gái cột tóc hai bên, bé gái ấy lại nắm tay một bé gái mũm mĩm khác. Phía sau còn hai nữ tử nữa, đi thành hàng dài, rộn ràng kéo nhau về phía nàng.


Dư thẩm tử đi đầu đến trước mặt nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.


Diêu Như Ý không quên vai diễn của mình, vội vàng cúi đầu ngượng ngùng, thiếu điều lấy khăn tay ra vặn cho đủ bộ.


“Cúi cái gì mà cúi? Ngẩng đầu ưỡn ngực lên!” - Nàng vừa cúi đầu, Du thẩm tử đã không ưa, vươn bàn tay to như chảo vỗ mạnh lên lưng nàng một cái: “Đúng rồi! Đấy! Cô nương ngươi lớn lên xinh xắn thế này, cúi đầu suốt làm gì? Dưới đất có bạc cho mà cúi xuống nhặt hay sao? Mà nay sao không mở quầy bán trứng trà vậy? Ta còn định mua mấy quả ăn thử cơ!”


Diêu Như Ý cố gắng ưỡn lưng, nghe vậy theo bản năng lấy hai quả trứng còn ấm ra, tiếp tục giữ phong thái dịu dàng: “Hôm nay phải ra ngoài nên không chuẩn bị nhiều, ta vẫn còn đây, thẩm muốn ăn không ạ?”



“Ăn chứ, cho ta một quả.” - Du thẩm tử chẳng khách sáo chút nào.


Diêu Như Ý bắt đầu chia trứng, trước tiên đưa Trình nương tử một quả, rồi liếc thấy hai bé gái nắm tay nhau, nàng cúi xuống hỏi: “Các muội có muốn ăn không?”


Cô bé trắng trẻo mũm mĩm liền giơ tay nhận lấy, nở nụ cười rạng rỡ, líu lô cảm ơn: “Cảm ơn Như Ý tỷ tỷ.” Rồi còn lục trong túi áo nhỏ hoa văn của mình ra một viên kẹo mạch nha, dúi vào tay Như Ý: “Đại bá mới mua cho muội đấy, tỷ cũng ăn đi.”


Diêu Như Ý cũng nở nụ cười dịu dàng, không khách sáo, vui vẻ nhận món quà nhỏ: “Cũng cảm ơn muội nhé.”


Bé gái còn lại thì gầy gò, ngước mặt nhìn nàng một lúc, vẻ mặt đầy do dự, định đưa tay ra nhận, thì người phụ nữ trung niên gầy giống bé đã giơ tay ngăn lại: “Cảm ơn Như Ý nhé, nhưng con bé này dạ dày yếu, lại kén ăn, ăn một miếng rồi bỏ phí thì uổng lắm. Nó không thích ăn đồ ngoài đâu.”


Trình nương tử liền tranh thủ giới thiệu cho Diêu Như Ý: “Muội ít ra ngoài, lại không giao tiếp nhiều với chúng ta, chắc còn lạ lắm nhỉ? Bé tặng kẹo là con gái nhà Lưu chủ bộ, tên là Tiểu Tùng, còn đây là nương bé, muội cứ gọi là Ngân Châu tẩu tử. Bé kia là Mạt Lị, còn đây là nương bé, em gọi là Vưu tẩu tử là được.”


“Vưu tẩu tử, vậy tỷ ăn đi ạ.” - Diêu Như Ý đứng thẳng dậy, chuyển quả trứng cho người phụ nữ kia.


Vưu tẩu tử còn đang do dự thì đã bị Trình nương tử giật lấy nhét vào tay: “Cầm đi, trong cái ngõ này chỉ có tỷ là kỹ tính quá mức! Như Ý có lòng tốt, tỷ nể mặt ăn thử xem nào! Món trứng này muội ấy làm ngon thật đấy, tỷ nhìn vỏ là biết, trước khi cho vào nồi còn được chà sạch, đâu như trứng luộc ngoài chợ, vỏ còn dính cả phân gà.”



“Vậy ta ăn thử xem.” – Vưu tẩu tử đành cười ngượng ngùng. Thật ra tẩu vốn kỹ tính, thích sạch sẽ, nhà có ai ghé qua là sau khi khách đi phải rửa sạch bàn ghế chén đũa, thậm chí quét lại cả sàn, nên luôn thấy đồ ngoài không sạch.


Nhưng Như Ý là người cùng ngõ, lại không tiện thể hiện sự nghi ngờ hay khinh ghét ra mặt, nên tẩu đành miễn cưỡng nhận lấy. Ban đầu tẩu định cầm cho có, nhưng vì mọi người đang trên đường ra phố Mã Hành bắt xe, vừa đi vừa nói chuyện, nên Du thẩm tử, Trình nương tử và Tiểu Tùng đều không nhịn được mà bóc trứng ăn luôn.


Trứng trà mà Như Ý mang theo đều là trứng nàng cố tình để lại trong nồi từ sáng, lau khô vỏ rồi gói bằng khăn tay để vào túi nhỏ, nên vẫn còn âm ấm. Giờ tay nghề làm trứng trà của nàng cũng ngày càng thuần thục. Nước ướp đã dùng được vài lần, nên càng thêm đậm đà thơm ngát. Mẻ trứng hôm nay, cả vỏ cũng thơm, vỏ nứt mà không bể, vừa bóc ra, hương thơm dậy lên ngào ngạt, từng tia từng tia len thẳng vào mũi người.


Du thẩm tử cắn một nửa quả, phần lòng đào óng ánh lập tức lộ ra. Bà vốn tính cách ồn ào, giờ càng la to làm cả nửa con hẻm đều nghe thấy: “Ối giời ơi, còn lòng đào nữa này! Trứng trà mà làm lòng đào ngon thì đâu phải dễ? Ướp chưa đủ thì nhạt, mà ướp lâu thì trứng sẽ dai. Như Ý à, tay nghề ngươi giỏi thật đấy, không uổng công Trình nương tử khen ngợi.”


Ban đầu cứ tưởng Trình nương tử nói quá, ai ngờ ngon thật. Du thẩm tử liền nhét nốt nửa quả còn lại vào miệng, trứng đầy miệng mà vị ngon như lan tỏa khắp khoang miệng.


Tiểu Tùng thấy thế liền tăng tốc bóc trứng, mới bóc được một nửa đã cắn ngay một miếng, lòng đỏ óng ánh chảy qua kẽ ngón tay, bé vội cúi đầu l**m, mắt sáng rực lên, ngẩng mặt lên khen Như Ý: “Như Ý tỷ tỷ, trứng trà tỷ làm ngon quá trời luôn ạ! Ngon hơn cả nương muội làm nữa! Nương muội làm trứng trà cứ như luộc nước trắng, chán chết.”


Ngân Châu tẩu tử giả vờ nghiêm mặt trừng con: “Con nói gì thế hả?”


Tiểu Tùng lập tức ngoan ngoãn chạy lại ôm nương, ngọt ngào chữa cháy: “Đại cữu nói rồi, ai cũng có điểm mạnh riêng. Dù nương ướp trứng không ngon, nhưng nương làm món thịt cừu kho tàu là số một! Cả tiệm Phàm Lâu với tiệm Thẩm Ký cũng không bằng! Con thích món đó nhất luôn á!”



Mọi người nghe vậy không nhịn được cười, Ngân Châu tẩu tử cũng phì cười, đưa tay nhéo má mềm mịn của con gái: “Đúng là dẻo miệng! Mau ăn đi, lát nữa ra khỏi thành bụi bặm, lại ăn toàn cát cho coi.”


“Eo ơi, bẩn quá đi!” - Tiểu Tùng lập tức cúi đầu tập trung ăn trứng.


Diêu Như Ý cũng khẽ mỉm cười.


Vưu tẩu tử nhìn quả trứng chảy lòng trong tay mấy người kia, lòng cũng hơi dao động.


Trình nương tử ăn chậm rãi, ra vẻ đắc ý: “Tôi nói là ngon mà mấy người không tin.”


Vưu tẩu tử bị hương thơm xung quanh dụ dỗ đến ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng không cưỡng lại nổi cũng bắt đầu bóc trứng. Vừa bóc xong, tay áo đã bị kéo nhẹ. Cúi đầu nhìn, con gái Mạt Lị xưa nay chẳng thích trứng trà lại ngẩng mặt lên, mắt sáng long lanh nhìn tẩu: “Nương ơi, con cũng muốn ăn.”


“Con cũng muốn ăn à?” - Bình thường dù có làm thịt rồng bé cũng chẳng đụng đũa cơ mà! Vưu tẩu tử ngạc nhiên bế con lên. Mạt Lị gầy gò, bế bằng một tay cũng không thấy nặng. Tẩu để con ngồi vào khuỷu tay, tay kia đưa trứng lên miệng con: “Thử một miếng xem, không thích ăn thì để nương ăn.”


Vưu tẩu tử vừa trông chờ, vừa hồi hộp nhìn con gái, thấy bé há miệng cắn một miếng.


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 17: Các vị thẩm nương
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...