Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 16: Bánh đường đỏ
Quan trọng nhất vẫn là kiếm thật nhiều tiền! Diêu Như Ý nghiêm túc gật đầu thật mạnh trong lòng.
Khung cửa bị đập rung rung lên, khiến Diêu Như Ý đang bưng đĩa cũng giật mình run tay một cái.
Nàng nhận ra người này, hôm trước hắn và hai người bạn học đã mua sáu quả trứng trà còn lại của nàng, cũng chính là người đầu tiên cúi người giúp nàng dời bếp lò.
Không ngờ lại là con trai của Trình nương tử.
Diêu Như Ý vẫn còn kinh ngạc nghĩ: Trình nương tử trông trẻ như vậy, mà đã có một đứa con trai lớn như thế rồi!
Quả nhiên người xưa kết hôn rất sớm.
Một lúc sau, cửa cuối cùng cũng mở ra. Trình nương tử thắt chiếc tạp dề vải xanh, hai tay còn dính đầy bột mì, hiển nhiên vừa từ bếp vội chạy ra mở cửa:
“Là Như Ý đấy à! Vừa rồi là con trai ta, A Quân. Hắn tưởng là tiểu tử nhà đối diện sang tìm hắn học bài đấy! Quần áo chưa chỉnh tề, làm muội sợ rồi phải không?”
“Không có! Không sao đâu, muội không thấy gì hết.” - Diêu Như Ý vội vàng xua tay. Chẳng phải chỉ là vừa tắm xong chưa sấy tóc, chân đi dép lê sao? Có gì mà sợ!
Diêu Như Ý không có chút kiến thức lịch sử nào, chẳng hề để tâm, lập tức giơ đĩa lên, đi thẳng vào vấn đề:
“Tẩu tẩu, ta vừa chiên chút thịt, mang đến cho tẩu nếm thử, tiện thể muốn hỏi, quanh đây có chỗ nào làm gốm và đồ gỗ tay nghề tốt, giá cả phải chăng không? Ta muốn đặt làm hai cái bếp lò và một số tủ kệ.”
“Ôi chao, món thịt chiên này thơm quá! Mới có hai hôm mà tay nghề của muội đã lên vùn vụt! Muội quả thật rất có quyết tâm gánh vác việc gia đình, tẩu thật sự mừng thay cho muội.” - Trình nương tử cười đến nỗi khóe mắt nhăn lại, tay nhận lấy đĩa sứ vừa khen Như Ý, vừa nhanh chóng giúp nàng nghĩ cách:
“Muội nói gốm à, ta biết có lò gốm nhà họ Hàn ở ngoài cổng thành, hơi xa một chút nhưng giá rất rẻ. Còn thợ mộc… hiện giờ có tiệm mộc họ Dương rất có tiếng, hai đồ đệ của ông ấy cũng đã ra riêng mở tiệm ở ngoại thành. Ngoại thành còn có một người họ Chu làm đồ mộc cũng không tệ. Ngày mai đúng dịp mười lăm, bên ngoài thành có chợ lớn, nếu muội muốn đi, tẩu cũng định đi dạo chợ, ta cùng đi nhé?”
Đi chợ! Vừa hay có thể tìm nguồn hàng cho tiệm tạp hóa! Diêu Như Ý mừng rỡ:
“Cảm ơn tẩu nhiều lắm! Ta bây giờ vẫn hơi sợ ra ngoài một mình, có tẩu đi cùng ta thật sự rất vui!”
Thật ra là vì không biết đường.
Trình nương tử không để tâm, khoát tay:
“Ta cũng đang định mua thêm kim chỉ và dầu đèn. Hàng ở ngoại thành rẻ hơn nhiều. Nhớ nhé, mai muội mặc đồ dễ đi lại, mình đi xe đường dài, nếu mua nhiều thì bỏ ít tiền thuê người vác về, đỡ phải tự đẩy xe mệt.”
“Ta nhớ rồi, mai ta sẽ đến đúng giờ.” - Diêu Như Ý cảm ơn rối rít rồi cáo từ, mới vừa quay người đã bị Trình nương tử kéo lại:
“Khoan đã, ta cũng vừa làm ít bánh đường đỏ, để ta cắt cho muội một ít mang về. Muội đừng đi đâu, đứng đây chờ ta nhé.”
Sao có thể đến biếu quà mà còn mang quà về? Diêu Như Ý vội vàng từ chối. Trình nương tử bèn nghiêm mặt, bảo nếu còn từ chối nữa thì giận thật, sau này đừng qua lại gì nữa.
Diêu Như Ý chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ trước cửa.
Trong lúc đợi, suy nghĩ của nàng lại không tự chủ mà xoay quanh chuyện nhập hàng:
Ở hiện đại, hàng trong tiệm tạp hóa đại khái chia thành các loại như thực phẩm, đồ uống, đồ học tập, và đồ dùng hằng ngày. Hàng hóa đa dạng, phải có nhiều nhà phân phối, nhà cung cấp và nhà sản xuất để kết nối.
Trước đây bà ngoại có rất nhiều số điện thoại của các nhà phân phối, ghi kín cả một quyển sổ. Bà thường gọi điện đặt hàng trước, chỗ xa thì người ta gửi hàng qua đường bưu điện, chỗ gần thì xe tải mang đến tận nhà.
Ngày xưa, cứ cách vài ba hôm bà lại đạp xe ba bánh đi hơn mười cây số ra bến xe lấy hàng, vì cả thị trấn chỉ có một điểm nhận chuyển phát hàng, đặt tại bến xe.
Đến thời Tống, chuyện nguồn hàng, Diêu Như Ý cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Thời này không có nhiều nguồn nhập hàng như đời sau, không có hệ thống vận chuyển toàn quốc, càng không có chợ đầu mối như Nghĩa Ô. Nhưng may là Biện Kinh là kinh đô, thương nhân các nơi đều đổ về đây, vận chuyển đường thủy thuận tiện, dân cư đông đúc, các loại xưởng thợ cũng đầy đủ.
Nàng vốn đã có kế hoạch định kỳ đi các khu chợ lớn ở Biện Kinh để “săn hàng”. Ngoài chợ cỏ mà Trình nương tử nhắc đến, chùa Hưng Quốc và chùa Tướng Quốc mỗi tháng cũng tổ chức buổi chợ “vạn họ giao dịch”, khi đó sẽ có nhiều tiểu thương, nông dân mang hàng hóa của nhà họ đến bán, hẳn có thể làm quen với nhiều nhà bán buôn nhỏ.
Một cách khác là hợp tác trực tiếp với các xưởng. Ví dụ, xưởng gốm có thể đặt làm các loại hũ, bát bằng đất, còn lò rèn thì đặt dao, nồi… Sau này hợp tác lâu dài, có khi còn khắc được cả thương hiệu của mình lên sản phẩm.
Cách cuối cùng là những đoàn thương nhân lớn chuyên buôn bán liên tỉnh. Họ thường mang theo đủ loại hàng hóa, đi khắp nơi hoặc đến các đại lý buôn bán. Nếu có cơ hội, hợp tác với họ để mua hàng độc đáo, hàng từ vùng khác cũng có thể làm phong phú thêm sản phẩm của mình. Nhưng dạng thương gia lớn thế này thường cần có người quen giới thiệu mới tiếp xúc được, không thể vội.
Diêu Như Ý cũng từng nghĩ: Sau này nếu tiệm tạp hóa ổn định, các tẩu tử trong hẻm có gì muốn bán, như khăn tay thêu, tất, hoặc đồ ăn tự làm, nàng cũng có thể giúp bán ký gửi. Nhưng chuyện đó là chỉ là dệt hoa trên gấm, giờ chưa cần nghĩ tới.
Trăm mối lo, nói đi nói lại vẫn là thiếu tiền.
Không có vốn, không xoay vòng được, thì cũng không nhập được hàng.
Vẫn là phải kiếm thật nhiều tiền! Diêu Như Ý nghiêm túc gật đầu thật mạnh trong lòng.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Trình nương tử đã quay lại, đưa cho nàng một gói bánh đường đỏ to được bọc bằng giấy dầu. Tẩu xoa đầu nàng như mẹ vỗ về con gái, dịu dàng dặn dò:
“Cầm lấy! Tẩu cũng từng một mình chống chọi qua ngày, nên hiểu rất rõ… Gần đây chắc muội mệt lắm rồi phải không? Bánh này để nơi mát có thể để được vài ngày, mỗi ngày cắt một miếng chiên lên ăn cũng được, hoặc ăn như đồ điểm tâm cũng được, giúp bổ máu và tăng sức khỏe.”
Bàn tay ấm áp ấy làm Diêu Như Ý khựng lại, ôm bánh đường đỏ còn vương hơi ấm vào lòng, trái tim cũng bỗng trở nên vừa chua xót vừa nóng ran. Nàng cúi đầu khẽ “vâng” một tiếng.
Trên đường về, nàng bẻ một miếng bánh trong lòng ăn thử.
Bánh vừa hấp xong không lâu, còn nóng hổi, dẻo mềm. Cắn vào một miếng, đầu tiên là cảm giác dẻo dẻo dính răng, rồi sau đó là lạc rang và lát táo đỏ giòn thơm. Vị ngọt cháy của đường đỏ hòa với vị ngọt mềm của táo đỏ, hương thơm ngào ngạt dường như chỉ cuộn một vòng trên đầu lưỡi liền tan ra, như nuốt vào một ngụm hoàng hôn ấm áp, khiến người ta thấy ấm lòng.
Nàng ngẩng đầu lên.
Ánh chiều tà rải khắp con đường, con ngõ quanh co kéo dài trong ánh nắng cuối ngày tựa như một dòng sông bất động.
Kiếp trước, mẹ nàng mất quá sớm, nàng chẳng có chút ký ức nào về mẹ, chỉ từng thấy ảnh bà, nghe bà ngoại kể rất nhiều chuyện, nhưng qua thời gian dài dằng dặc, tất cả chỉ giống như nghe kể về một người xa lạ.
Có mẹ… sẽ là cảm giác như thế này sao? Cũng sẽ như vậy, nhìn một cái là nhận ra nỗi vất vả nàng giấu trong lòng, xoa đầu nàng, nghĩ đủ cách cho nàng thật nhiều đồ ăn ngon?
Có mẹ… thật là tốt.
Bóng dáng Diêu Như Ý kéo dài trong ráng chiều, vài vạt nắng đậu lên váy nàng tựa như chỉ thêu trên váy.
Lâm Duy Minh kẹp bài tập ngày mai phải nộp dưới nách, lén đi từ cửa sau vào nhà họ Trình. Hắn cúi đầu đi qua mảnh sân phơi đầy quần áo đủ màu, quen cửa quen nẻo đến căn phòng nhỏ nơi Trình Thư Quân học bài.
Vừa bước vào, thấy gã mọt sách ngày thường đọc sách cả lúc ngồi nhà vệ sinh, giờ thì ngồi nghiêng đầu, tay cầm bút, trước mặt trải giấy, nhưng mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người xuất thần.
“Nhìn cái gì vậy?”
Nhà họ Trình dù được ban thưởng cho căn nhà này, nhưng diện tích cũng không rộng. Phía trước là tiệm may, sau chỉ có ba phòng. Trình Thư Quân bình thường học trong căn phòng nhỏ nơi nương hắn quay sợi dệt vải. Cửa sổ tre hướng ra hẻm nhỏ, bên ngoài có tiếng động gì cũng nghe rõ, khá ồn.
Cũng may là hắn vẫn học được.
Trình Thư Quân bị Lâm Duy Minh hét một tiếng giật mình, vai run lên, quay đầu lại tức giận trừng mắt:
“Lề mề, sao giờ mới tới?” - Làm hắn vừa nãy mất mặt quá.
Lâm Duy Minh chẳng hiểu gì: “Ta cũng phải ăn cơm xong mới tới chứ, sao thế?”
“Mau viết đi, mai cẩn thận bị thầy Chu bắt lên đọc bài.”
“Chu bánh lơn phiền chết đi được!” - Lâm Duy Minh lập tức quên luôn chuyện huynh đệ mình vừa mới hơi là lạ, ngồi phịch xuống, trải giấy ra, nhưng đầu óc vẫn mù mịt, lại bắt đầu vò đầu bứt tai.
Sáng hôm sau, Diêu Như Ý chỉ kho năm mươi quả trứng trà, bán kèm ba mươi phần mì ăn liền, nghe chuông sáng vừa vang là dọn hàng sớm.
Nàng về nhà múc một bát cháo kê rau dại, rồi vội chạy đến cửa hông nhà họ Lâm để cho cún ăn.
Lần này nàng cố ý nhẹ tay nhẹ chân đẩy chốt cửa. Quả nhiên, thấy mấy nhóc cún con đang chơi gần lỗ chó, những quả bóng lông tròn mũm mĩm, chạy nhảy đuổi bắt châu chấu trong cỏ.
Nàng len lén thò nửa người vào, liền dọa tụi nhóc chạy tán loạn chui vào lỗ. Bé mèo nhỏ người nhất chạy trước, bé cún lông vàng và cún đen cuống quýt kêu gâu gâu, lăn lộn chen nhau qua lỗ, bị kẹt cả hai cái mông mập lì.
Nàng vừa buồn cười vừa xót ruột, nhưng hôm nay không rảnh. Đổ cháo vào đĩa rồi vội vàng rời đi.
Về nhà, nàng thay bộ áo ngắn tay hẹp vạt đối, quần váy vải thô màu xanh, lại nhanh chóng nướng một cái bánh nướng vừng to đường kính hơn mười tấc, lấy dây cỏ buộc lại bằng giấy dầu, để ông nội ôm, rồi đẩy xe lăn phóng như bay qua cầu Châu, đưa ông đến y quán nhà Triệu đại phu châm cứu.
Hôm đi chợ đúng hôm gia gia phải đi châm cứu, xông ngải, xoa bóp và ngâm thuốc. Lang trung nói phương pháp điều trị này phối hợp với thuốc uống mỗi ngày có thể từ từ thông kinh hoạt lạc, tiêu ứ sau tai biến.
Diêu Như Ý rất tán thành, tiền thuốc không thể tiết kiệm. Dù là theo Tây y hiện đại, sau đột quỵ nhẹ cũng phải dùng thuốc tan máu đông như Alteplase hoặc Urokinase.
Còn Đông y thì quan trọng ở chỗ kiên trì, tốn thời gian dài, mỗi lần đi ít nhất nửa ngày. Hôm nay tiện thể đưa ông đi, y quán có người chăm, nàng cũng yên tâm đi chợ.
Hẹn thời gian đón ông với tiểu đồng trong y quán xong, dặn gia gia phối hợp điều trị tốt, Diêu Như Ý lại vội vàng quay lại đầu hẻm, chờ đi chợ cùng Trình nương tử.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám