Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 15: Quy hoạch nhỏ
75@-
Nửa gương mặt thiếu niên trắng trẻo thò ra từ khe cửa, dáng người cao ráo, tóc còn ướt.
Diêu Như Ý đứng bên bếp, không nhịn được lại ăn thêm hai miếng thịt, mắt lim dim, vừa nhai vừa đung đưa đầu đầy thích thú.
Nàng giỏi quá đi mất! Đời trước đời trước nữa chắc chắn nàng là một thần bếp!
Món thịt ba chỉ chiên giòn này vốn dĩ không khó, đặc biệt là khi dùng nồi sắt lớn để chiên thì hương vị lại càng tuyệt vời.
Trước khi dùng, nồi sắt cần được làm nóng và tráng qua dầu, dùng lâu ngày sẽ trở nên “dưỡng nồi”, lúc nấu gần như chẳng khác gì nồi chống dính. Kiếp trước, nhà Diêu Như Ý dùng chính là nồi sắt rèn tay của thợ rèn trong thôn, có vân búa đều tăm tắp, truyền nhiệt ổn định, giữ nhiệt tốt, bà ngoại dùng hơn mười năm chỉ vá lại có hai lần, vẫn cực kỳ bền.
Nồi sắt thời Tống đã là loại đáy tròn, hình dáng khác đôi chút so với sau này: thân sâu thành rộng, hơi giống nồi cơm điện có vành, đặt khớp vào bếp lò vừa khít. Một nồi dùng được nhiều việc: chiên xào nấu hấp đều tiện. Dưới đáy nấu cơm, phía trên đặt hai xửng hấp thì hấp bánh bao, canh rau; còn viền ngoài rộng chừng một gang tay thì có thể chiên bánh nướng, nướng bánh bao. Tuyệt nhất là, nồi còn có ba rãnh lõm ở đáy, có thể kê lên lò đất hoặc giá sắt, mang ra sân nấu lẩu cũng chẳng thành vấn đề.
Lần đầu thấy thiết kế đó, nàng đã thấy quá thông minh! Giờ mới dùng có hai ngày đã quen tay, nàng cảm thấy dùng cũng chẳng kém gì nồi sắt hiện đại.
Chỉ là hơi nặng tí thôi, còn lại đều ổn.
Bếp củi lửa mạnh, nấu ra món gì cũng mang hương vị đặc biệt mà bếp gas hay bếp điện khó sánh. Có lẽ là do hương thơm của than củi hòa quyện vào thức ăn?
Nghe nói nhà giàu thời này nấu từng món còn chọn củi gỗ khác nhau: nấu thịt cừu hay hầm xương thì dùng gỗ thông vì mùi thơm át được mùi tanh; nướng vịt cá thì dùng gỗ vải, gỗ táo, gỗ nhãn thơm ngọt tự nhiên; nấu cơm thì trộn thêm vỏ trấu, cơm sẽ dẻo và thơm hơn.
Còn nàng, đương nhiên chọn loại nào rẻ nhất!
Huống chi, trong hẻm gần Quốc Tử Giám, các nhà dùng than tổ ong là chính, nhà nàng cũng vậy. Hai hôm nay đi ra đi vào, nàng còn thấy ngoài cửa mỗi nhà đều có đống tro than đã dùng. Loại này còn có thể bán lại cho người ve chai, họ mang về trộn với phân gia súc để làm phân bón. Không lãng phí chút nào.
Ở Biện Kinh, ba trăm sáu mươi nghề, dù bẩn thỉu mấy cũng có người làm. Diêu Như Ý từng đọc sách viết rằng thời Tống buôn bán phát đạt, nhưng đa phần chỉ nói đến việc phá bỏ chế độ chợ huyện, có chợ sớm chợ đêm này kia. Đến khi thật sự sống trong thời đại này, dù là một triều Tống thiếu chuẩn xác của sách vở, nàng vẫn nhìn thấy sự phồn vinh thực sự của Đại Tống qua từng chi tiết nhỏ như thế.
Vừa nghĩ ngợi, Diêu Như Ý vừa chia thịt chiên giòn ra ba đĩa: một đĩa lớn để nhà mình ăn, một đĩa vừa mang biếu Trình nương tử – người đã từng giúp nàng mặc cả, dẫn nàng đi mua đồ rẻ, mời nàng ăn chè hạnh nhân, lại còn dịu dàng động viên nàng sống tốt. Nàng vẫn luôn ghi nhớ những điều đó.
Dù giờ nàng không còn là nguyên chủ, nhưng nghĩ theo lẽ thường, nếu nguyên chủ từng nghe được những lời dịu dàng ấy, hẳn trái tim vốn bị lời đồn và định kiến xé rách kia cũng được an ủi phần nào?
Diêu Như Ý thở dài, nhìn đĩa thịt, lại tự khích lệ mình.
Nàng sẽ sống thật tốt, sống cho cả phần của nguyên chủ.
Món thịt ba chỉ này là nàng dùng chính tiền mình kiếm ra để mua nguyên liệu, lại tự tay nấu, đem đi cảm ơn là thích hợp nhất.
Đĩa cuối cùng chỉ có năm miếng, nàng mang ra góc sân, đổ thêm vào bát cháo thịt đã để sẵn cho cún mẹ và cún con, tuy không biết bọn chúng còn về nữa không.
Nhưng vừa mở cửa sau, nàng đã thấy bát cháo bị ăn sạch, còn dính vài sợi lông cún. Xem ra bọn chúng vẫn quanh quẩn đâu đây!
Nàng mừng rỡ, đổ thêm thịt vào bát, rồi nhảy chân sáo vào nhà dọn bát đũa, gọi lớn: “Gia gia, ăn cơm thôi!”
Ngoài thịt chiên giòn, nàng còn nấu nồi cháo rau xanh. Tuy cháo bị khê do quên khuấy đáy nồi, nhưng ăn kèm thịt lại thấy vừa miệng, không hề ngấy.
Diêu Khải Chiêu chống gậy đẩy cửa ra, ngửi mùi thịt lan tỏa khắp sân, ngạc nhiên nói: “Đầu bếp nhỏ nhà ta nay lại làm được món mới hả? Thịt lợn mà làm thơm thế này, cũng khá đấy.”
Lại gọi nàng là đầu bếp rồi.
Nhưng Diêu Như Ý nghe vậy thì nhẹ cả lòng.
“Con thấy người ta làm ngoài chợ nên học lỏm về làm thử thôi ạ. Nhìn có vẻ được phải không?” - Nàng đặt đĩa thịt lên, vừa nói vừa bối rối đưa ra nồi cháo đã khê:
“Chỉ là cháo bị khê nhẹ, may mà không cháy lắm. Gia gia chịu khó ăn tạm nhé.”
Diêu Khải Chiêu nhìn nồi cháo ngả vàng, có mùi khét nhẹ, bất ngờ bật cười: “Tay nghề chưa chín hả? Tháng sau trừ tiền công nhé.”
Diêu Như Ý đưa đũa cho ông, múc cháo, giả vờ không phục: “Thế mai con đi mua sách nấu ăn về học, bảo đảm làm thêm mấy món mới cho ngài. Đến lúc đó thì ngài phải tăng tiền tiêu công cho con đó nha!”
Diêu Khải Chiêu bị chọc cười, vừa cười vừa cúi đầu ăn thịt, uống cháo. Ông chẳng chê cháo cháy gì, ăn sạch bách, còn khen: “Thịt làm ngon đấy. Nếu có thêm ít rượu Bách Diệp uống kèm thì tuyệt!
“Dừng! Sau này ngài không được uống rượu nữa, một giọt cũng không!” - Diêu Như Ý vừa nghe đến rượu là sầm mặt.
Nàng từng nghĩ, Diêu gia gia bị đột quỵ không chỉ vì tức giận khi dạy học sinh mà còn do tuổi già, chế độ ăn uống sai cách. Bản thân nàng từng lăn lộn ở bệnh viện, gặp đủ loại ca bệnh, kiến thức y học phổ thông khá đầy đủ.
Trước đó Trình nương tử cũng nói, hai ông cháu nhà họ Diêu không biết nấu nướng, toàn ăn ngoài ở quán nhà họ Thẩm. Suốt ngày ăn như vậy tăng cả chục ký! Nhìn vậy mà hại đủ thứ: nước lèo tuy nhìn trong nhưng lại là nước ninh xương béo ngậy, làm tăng axit uric trong máu. Chưa kể thịt nướng, cá nướng giàu chất béo. Giờ lại nói ăn thịt uống rượu? Rõ là ngày thường cũng hay uống với đồ nhắm.
Chế độ ăn thì toàn muối, béo, ngọt quá đà, uống rượu, ăn thực phẩm purin cao, ít chất xơ… tính khí lại nóng nảy. Mỗi khi tức giận là huyết áp tăng, tim đập nhanh, áp lực máu lên não cao, mạch máu não mất kiểm soát… không đột quỵ thì ai đột quỵ?
Diêu Khải Chiêu lại ngang ngược, lý sự cùn: “Không cho ta uống rượu? Giờ không uống thì khi nào uống? Lẽ nào mang vào mộ mới uống?”
Nghe cũng có lý đấy… nhưng Diêu Như Ý chẳng biết giải thích kiểu Đông y, chỉ cứng rắn: “Dù sao cũng không được uống! Ngài mà muốn sống lâu thì cấm uống!”
Diêu Khải Chiêu trợn mắt, nàng cũng chống nạnh trợn mắt đáp trả.
Nguyên chủ và Diêu gia gia chỉ có đôi mắt là giống nhau, to tròn long lanh, hai người trừng nhau như hai con gà chọi, cuối cùng Diêu Khải Chiêu nhức mắt trước, tức tối quay đầu ăn cháo.
Nàng xem như ông đã ngầm đồng ý rồi, liền bê một đĩa thịt lên: “Gia gia ăn từ từ nhé, con mang đĩa này sang nhà Trình nương tử. Nhờ chị ấy hôm trước động viên con, con mới đủ dũng khí đi mua trứng, cũng nhờ vậy mà mới vực dậy tinh thần nhanh thế.”
Diêu Khải Chiêu mặt dính hạt cơm, mơ màng hỏi: “Trình nương tử là ai?”
Mới quay đầu cái đã quên mất lý do cãi nhau, thế là hết giận.
“Là hàng xóm trong hẻm, làm nghề may vá đó ạ.”
Diêu Khải Chiêu cố giữ tay không run, tay kia bốc ăn luôn hạt dính trên mặt, nghĩ mãi không ra: “Không nhớ nổi.”
Diêu Như Ý biết trước là thế nên không nói thêm, không đi là thịt nguội mất.
Nàng dặn ông ăn cơm tử tế, đừng đi linh tinh, rồi bưng đĩa thịt, đá nhẹ cho cửa khép lại, nhanh chân đi sang nhà họ Trình.
Vừa ra cửa, liền thấy nhà họ Du hàng xóm đang mở cửa. Phu thê nhà họ Du cũng ngồi trong sân ăn cháo. Thấy nàng bước ra, Du thẩm tử thân hình tròn trịa và Du thúc trên đầu có con chim đang đậu cùng quay đầu nhìn sang.
Ngay cả chim cũng quay đầu, đôi mắt như hạt đậu đen chằm chằm nhìn đĩa thịt trên tay nàng.
Diêu Như Ý giật thót, lục tìm trong trí nhớ xem nhà bên là ai, rồi khẽ khàng hành lễ: “Chào Du thẩm tử, Du thúc ạ.”
Nói xong vội vã đi luôn.
Nàng vừa khuất bóng, Du Thủ Chính không nhịn được ngẩng mũi hít hít: “Thật là nhà họ Diêu có thể nấu ra mùi thơm thế này sao? Thật lạ ghê!”
“Trước từng ăn ở nhà họ Thẩm rồi mà? Món này cũng không khó.” - Du thẩm tử tuy nói vậy nhưng cũng len lén nuốt nước miếng, lại thì thầm với chồng: “Trình nương tử còn khen trứng trà của nàng ta đấy! Có khi nàng ta chỉ không thích nói chuyện thôi, chứ học nấu được mấy món cũng đâu có gì lạ.”
“Cũng đúng…” - Du Thủ Chính vô thức húp miếng cháo, bỗng thấy vô vị cực kỳ. Kỳ lạ, ngày thường cháo vợ nấu cũng chẳng ngon mấy nhưng vẫn ăn được, hôm nay sao lại khó nuốt đến thế?
Du thẩm tử cũng chẳng còn hứng ăn, bỏ bát xuống, trong đầu hiện lên lời Trình nương tử, bắt đầu thấy động lòng: Hay mai mình cũng mua vài quả trứng về thử xem?
Diêu Như Ý mang thịt sang nhà Trình nương tử, vừa để cảm ơn, chủ yếu là muốn hỏi thăm xem có thợ gốm hay thợ mộc nào tay nghề giỏi mà giá cả phải chăng hay không. Trong truyện, nàng nhớ có một ông thợ mộc tên Dương lão hán từng hợp tác với nữ chính, tay nghề rất khá mà giá lại rẻ, nhưng hai hôm trước khi đi qua cầu Kim Lương mua trứng, nàng đã thấy tiệm “Dương Ký Mộc Khí” đã có tới ba gian cửa hàng lớn, chắc tiền công giờ đã tăng nhiều rồi.
Vậy nên tốt nhất là tìm tiệm khác.
Ngoài việc muốn đặt đóng quầy bán hàng, nàng còn muốn tìm thợ gốm làm một cái bếp đôi bằng đất nung. Nàng dự định làm kiểu bếp cao hình trụ như bếp than thời hiện đại, có chân đế bên trên đặt chảo đất nung có thể thay ra thay vào. Đồng thời, làm thêm mấy loại khuôn như: khuôn nướng xúc xích có rãnh dài, khuôn bánh trứng tròn, khuôn áp chảo bánh lạnh kiểu Đông Bắc và nồi chín ngăn vuông.
Trước kia, mỗi khi bà ngoại ra ngoài nhập hàng, nàng đều một mình trông tiệm, bán mấy món như xúc xích nướng, oden (lẩu xiên), bánh trứng, mì lạnh nướng là chuyện thường ngày.
Nàng nướng ngon lắm luôn.
Mà xúc xích của tiệm nhà nàng, không phải loại mua ngoài, mà do chính tay bà ngoại làm. Hồi đầu bà cũng từng nhập sỉ, nhưng bị lừa một vố xúc xích của xưởng đen ăn vào bị đau bụng, nàng phải nhập viện truyền nước ba ngày. May mà chưa kịp bán ra, nhưng cũng lỗ to một mẻ.
Từ đó, bà ngoại quyết định tự làm hết.
Cũng nhờ vậy mà tiệm nhỏ nhà nàng dần dần nổi tiếng, thậm chí còn có người ở ngoài trường tìm cách vào để mua.
Xúc xích nhà nàng dùng thịt gà thật. Không cần vỏ ruột động vật, chỉ cần xay ức gà nhuyễn, trộn vào hồ bột năng quánh đều, thêm tỏi bột, nhục đậu khấu, đường, muối, xì dầu,… đánh tiếp một lượt là thành hỗn hợp xúc xích.
Gia vị quyết định mùi thơm đặc trưng của xúc xích là nhục đậu khấu, chỉ cần có thứ này là sẽ có hương vị quen thuộc của xúc xích, thịt nguội hay pate. Nhưng tiếc là nhục đậu khấu vốn xuất xứ từ Indonesia, đến thời Đường Tống đã du nhập theo đường biển, song nó quý như vàng, ngang hàng với tiêu, nàng không đủ tiền mua.
Thế nên nàng định dùng quế địa phương để thay thế. Mùi quế sẽ nồng và hăng hơn, nhưng cũng đậm đà không kém. Tuy không thể hoàn toàn sao chép hương vị nhục đậu khấu, nhưng mùi thì khá giống.
Còn về hình dáng xúc xích, chỉ cần điều chỉnh tỉ lệ thịt và tinh bột là ổn. Đổ hỗn hợp thịt bột sệt sệt vào khuôn, lấy que tre xiên vào phần xúc xích đang vừa chín tới, lật mặt, nướng vàng đều, phết sốt gia truyền lên, hương thơm lan cả nửa con phố…
Chưa kể làm cực kỳ nhanh, khuôn 7 ô có thể làm được 7 cây cùng lúc, cách làm lại đơn giản.
Thế nên lò và khuôn là rất quan trọng.
Đoạn đường ngắn sang nhà Trình nương tử, đầu óc Diêu Như Ý đã nghĩ đủ thứ. Khi đến trước cửa nhà, tay ôm đĩa thịt ba chỉ chiên giòn nóng hổi, tâm ý cũng đã định sẵn. Nàng hắng giọng, giơ tay gõ vào khoen cửa.
Còn đang nghĩ trong đầu nên mở lời thế nào, bỗng bên trong có tiếng guốc kéo lết lộp cộp, rồi giọng một thiếu niên lạnh lạnh cất lên:
“Lâm Đại, sao giờ ngươi mới đến…”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Nàng ngẩn ra, đối phương cũng sững sờ.
Từ khe cửa hé ra nửa gương thiếu niên mặt trắng trẻo, dáng người cao ráo, tóc còn ướt, chắc vừa mới tắm xong. Những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, men theo xương quai xanh trượt vào cổ áo. Trên người hắn chỉ mặc trung y bằng vải thô màu nhạt, bên ngoài khoác áo dài xanh chàm buộc lỏng, dây áo buông lệch bên hông. Tà áo phất phơ, phía dưới là đôi chân trần mang guốc gỗ.
Thiếu niên vừa thấy là Diêu Như Ý, mặt lập tức đỏ bừng, vội “Rầm!” một tiếng đóng sập cửa lại.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Nửa gương mặt thiếu niên trắng trẻo thò ra từ khe cửa, dáng người cao ráo, tóc còn ướt.
Diêu Như Ý đứng bên bếp, không nhịn được lại ăn thêm hai miếng thịt, mắt lim dim, vừa nhai vừa đung đưa đầu đầy thích thú.
Nàng giỏi quá đi mất! Đời trước đời trước nữa chắc chắn nàng là một thần bếp!
Món thịt ba chỉ chiên giòn này vốn dĩ không khó, đặc biệt là khi dùng nồi sắt lớn để chiên thì hương vị lại càng tuyệt vời.
Trước khi dùng, nồi sắt cần được làm nóng và tráng qua dầu, dùng lâu ngày sẽ trở nên “dưỡng nồi”, lúc nấu gần như chẳng khác gì nồi chống dính. Kiếp trước, nhà Diêu Như Ý dùng chính là nồi sắt rèn tay của thợ rèn trong thôn, có vân búa đều tăm tắp, truyền nhiệt ổn định, giữ nhiệt tốt, bà ngoại dùng hơn mười năm chỉ vá lại có hai lần, vẫn cực kỳ bền.
Nồi sắt thời Tống đã là loại đáy tròn, hình dáng khác đôi chút so với sau này: thân sâu thành rộng, hơi giống nồi cơm điện có vành, đặt khớp vào bếp lò vừa khít. Một nồi dùng được nhiều việc: chiên xào nấu hấp đều tiện. Dưới đáy nấu cơm, phía trên đặt hai xửng hấp thì hấp bánh bao, canh rau; còn viền ngoài rộng chừng một gang tay thì có thể chiên bánh nướng, nướng bánh bao. Tuyệt nhất là, nồi còn có ba rãnh lõm ở đáy, có thể kê lên lò đất hoặc giá sắt, mang ra sân nấu lẩu cũng chẳng thành vấn đề.
Lần đầu thấy thiết kế đó, nàng đã thấy quá thông minh! Giờ mới dùng có hai ngày đã quen tay, nàng cảm thấy dùng cũng chẳng kém gì nồi sắt hiện đại.
Chỉ là hơi nặng tí thôi, còn lại đều ổn.
Bếp củi lửa mạnh, nấu ra món gì cũng mang hương vị đặc biệt mà bếp gas hay bếp điện khó sánh. Có lẽ là do hương thơm của than củi hòa quyện vào thức ăn?
Nghe nói nhà giàu thời này nấu từng món còn chọn củi gỗ khác nhau: nấu thịt cừu hay hầm xương thì dùng gỗ thông vì mùi thơm át được mùi tanh; nướng vịt cá thì dùng gỗ vải, gỗ táo, gỗ nhãn thơm ngọt tự nhiên; nấu cơm thì trộn thêm vỏ trấu, cơm sẽ dẻo và thơm hơn.
Còn nàng, đương nhiên chọn loại nào rẻ nhất!
Huống chi, trong hẻm gần Quốc Tử Giám, các nhà dùng than tổ ong là chính, nhà nàng cũng vậy. Hai hôm nay đi ra đi vào, nàng còn thấy ngoài cửa mỗi nhà đều có đống tro than đã dùng. Loại này còn có thể bán lại cho người ve chai, họ mang về trộn với phân gia súc để làm phân bón. Không lãng phí chút nào.
Ở Biện Kinh, ba trăm sáu mươi nghề, dù bẩn thỉu mấy cũng có người làm. Diêu Như Ý từng đọc sách viết rằng thời Tống buôn bán phát đạt, nhưng đa phần chỉ nói đến việc phá bỏ chế độ chợ huyện, có chợ sớm chợ đêm này kia. Đến khi thật sự sống trong thời đại này, dù là một triều Tống thiếu chuẩn xác của sách vở, nàng vẫn nhìn thấy sự phồn vinh thực sự của Đại Tống qua từng chi tiết nhỏ như thế.
Vừa nghĩ ngợi, Diêu Như Ý vừa chia thịt chiên giòn ra ba đĩa: một đĩa lớn để nhà mình ăn, một đĩa vừa mang biếu Trình nương tử – người đã từng giúp nàng mặc cả, dẫn nàng đi mua đồ rẻ, mời nàng ăn chè hạnh nhân, lại còn dịu dàng động viên nàng sống tốt. Nàng vẫn luôn ghi nhớ những điều đó.
Dù giờ nàng không còn là nguyên chủ, nhưng nghĩ theo lẽ thường, nếu nguyên chủ từng nghe được những lời dịu dàng ấy, hẳn trái tim vốn bị lời đồn và định kiến xé rách kia cũng được an ủi phần nào?
Diêu Như Ý thở dài, nhìn đĩa thịt, lại tự khích lệ mình.
Nàng sẽ sống thật tốt, sống cho cả phần của nguyên chủ.
Món thịt ba chỉ này là nàng dùng chính tiền mình kiếm ra để mua nguyên liệu, lại tự tay nấu, đem đi cảm ơn là thích hợp nhất.
Đĩa cuối cùng chỉ có năm miếng, nàng mang ra góc sân, đổ thêm vào bát cháo thịt đã để sẵn cho cún mẹ và cún con, tuy không biết bọn chúng còn về nữa không.
Nhưng vừa mở cửa sau, nàng đã thấy bát cháo bị ăn sạch, còn dính vài sợi lông cún. Xem ra bọn chúng vẫn quanh quẩn đâu đây!
Nàng mừng rỡ, đổ thêm thịt vào bát, rồi nhảy chân sáo vào nhà dọn bát đũa, gọi lớn: “Gia gia, ăn cơm thôi!”
Ngoài thịt chiên giòn, nàng còn nấu nồi cháo rau xanh. Tuy cháo bị khê do quên khuấy đáy nồi, nhưng ăn kèm thịt lại thấy vừa miệng, không hề ngấy.
Diêu Khải Chiêu chống gậy đẩy cửa ra, ngửi mùi thịt lan tỏa khắp sân, ngạc nhiên nói: “Đầu bếp nhỏ nhà ta nay lại làm được món mới hả? Thịt lợn mà làm thơm thế này, cũng khá đấy.”
Lại gọi nàng là đầu bếp rồi.
Nhưng Diêu Như Ý nghe vậy thì nhẹ cả lòng.
“Con thấy người ta làm ngoài chợ nên học lỏm về làm thử thôi ạ. Nhìn có vẻ được phải không?” - Nàng đặt đĩa thịt lên, vừa nói vừa bối rối đưa ra nồi cháo đã khê:
“Chỉ là cháo bị khê nhẹ, may mà không cháy lắm. Gia gia chịu khó ăn tạm nhé.”
Diêu Khải Chiêu nhìn nồi cháo ngả vàng, có mùi khét nhẹ, bất ngờ bật cười: “Tay nghề chưa chín hả? Tháng sau trừ tiền công nhé.”
Diêu Như Ý đưa đũa cho ông, múc cháo, giả vờ không phục: “Thế mai con đi mua sách nấu ăn về học, bảo đảm làm thêm mấy món mới cho ngài. Đến lúc đó thì ngài phải tăng tiền tiêu công cho con đó nha!”
Diêu Khải Chiêu bị chọc cười, vừa cười vừa cúi đầu ăn thịt, uống cháo. Ông chẳng chê cháo cháy gì, ăn sạch bách, còn khen: “Thịt làm ngon đấy. Nếu có thêm ít rượu Bách Diệp uống kèm thì tuyệt!
“Dừng! Sau này ngài không được uống rượu nữa, một giọt cũng không!” - Diêu Như Ý vừa nghe đến rượu là sầm mặt.
Nàng từng nghĩ, Diêu gia gia bị đột quỵ không chỉ vì tức giận khi dạy học sinh mà còn do tuổi già, chế độ ăn uống sai cách. Bản thân nàng từng lăn lộn ở bệnh viện, gặp đủ loại ca bệnh, kiến thức y học phổ thông khá đầy đủ.
Trước đó Trình nương tử cũng nói, hai ông cháu nhà họ Diêu không biết nấu nướng, toàn ăn ngoài ở quán nhà họ Thẩm. Suốt ngày ăn như vậy tăng cả chục ký! Nhìn vậy mà hại đủ thứ: nước lèo tuy nhìn trong nhưng lại là nước ninh xương béo ngậy, làm tăng axit uric trong máu. Chưa kể thịt nướng, cá nướng giàu chất béo. Giờ lại nói ăn thịt uống rượu? Rõ là ngày thường cũng hay uống với đồ nhắm.
Chế độ ăn thì toàn muối, béo, ngọt quá đà, uống rượu, ăn thực phẩm purin cao, ít chất xơ… tính khí lại nóng nảy. Mỗi khi tức giận là huyết áp tăng, tim đập nhanh, áp lực máu lên não cao, mạch máu não mất kiểm soát… không đột quỵ thì ai đột quỵ?
Diêu Khải Chiêu lại ngang ngược, lý sự cùn: “Không cho ta uống rượu? Giờ không uống thì khi nào uống? Lẽ nào mang vào mộ mới uống?”
Nghe cũng có lý đấy… nhưng Diêu Như Ý chẳng biết giải thích kiểu Đông y, chỉ cứng rắn: “Dù sao cũng không được uống! Ngài mà muốn sống lâu thì cấm uống!”
Diêu Khải Chiêu trợn mắt, nàng cũng chống nạnh trợn mắt đáp trả.
Nguyên chủ và Diêu gia gia chỉ có đôi mắt là giống nhau, to tròn long lanh, hai người trừng nhau như hai con gà chọi, cuối cùng Diêu Khải Chiêu nhức mắt trước, tức tối quay đầu ăn cháo.
Nàng xem như ông đã ngầm đồng ý rồi, liền bê một đĩa thịt lên: “Gia gia ăn từ từ nhé, con mang đĩa này sang nhà Trình nương tử. Nhờ chị ấy hôm trước động viên con, con mới đủ dũng khí đi mua trứng, cũng nhờ vậy mà mới vực dậy tinh thần nhanh thế.”
Diêu Khải Chiêu mặt dính hạt cơm, mơ màng hỏi: “Trình nương tử là ai?”
Mới quay đầu cái đã quên mất lý do cãi nhau, thế là hết giận.
“Là hàng xóm trong hẻm, làm nghề may vá đó ạ.”
Diêu Khải Chiêu cố giữ tay không run, tay kia bốc ăn luôn hạt dính trên mặt, nghĩ mãi không ra: “Không nhớ nổi.”
Diêu Như Ý biết trước là thế nên không nói thêm, không đi là thịt nguội mất.
Nàng dặn ông ăn cơm tử tế, đừng đi linh tinh, rồi bưng đĩa thịt, đá nhẹ cho cửa khép lại, nhanh chân đi sang nhà họ Trình.
Vừa ra cửa, liền thấy nhà họ Du hàng xóm đang mở cửa. Phu thê nhà họ Du cũng ngồi trong sân ăn cháo. Thấy nàng bước ra, Du thẩm tử thân hình tròn trịa và Du thúc trên đầu có con chim đang đậu cùng quay đầu nhìn sang.
Ngay cả chim cũng quay đầu, đôi mắt như hạt đậu đen chằm chằm nhìn đĩa thịt trên tay nàng.
Diêu Như Ý giật thót, lục tìm trong trí nhớ xem nhà bên là ai, rồi khẽ khàng hành lễ: “Chào Du thẩm tử, Du thúc ạ.”
Nói xong vội vã đi luôn.
Nàng vừa khuất bóng, Du Thủ Chính không nhịn được ngẩng mũi hít hít: “Thật là nhà họ Diêu có thể nấu ra mùi thơm thế này sao? Thật lạ ghê!”
“Trước từng ăn ở nhà họ Thẩm rồi mà? Món này cũng không khó.” - Du thẩm tử tuy nói vậy nhưng cũng len lén nuốt nước miếng, lại thì thầm với chồng: “Trình nương tử còn khen trứng trà của nàng ta đấy! Có khi nàng ta chỉ không thích nói chuyện thôi, chứ học nấu được mấy món cũng đâu có gì lạ.”
“Cũng đúng…” - Du Thủ Chính vô thức húp miếng cháo, bỗng thấy vô vị cực kỳ. Kỳ lạ, ngày thường cháo vợ nấu cũng chẳng ngon mấy nhưng vẫn ăn được, hôm nay sao lại khó nuốt đến thế?
Du thẩm tử cũng chẳng còn hứng ăn, bỏ bát xuống, trong đầu hiện lên lời Trình nương tử, bắt đầu thấy động lòng: Hay mai mình cũng mua vài quả trứng về thử xem?
Diêu Như Ý mang thịt sang nhà Trình nương tử, vừa để cảm ơn, chủ yếu là muốn hỏi thăm xem có thợ gốm hay thợ mộc nào tay nghề giỏi mà giá cả phải chăng hay không. Trong truyện, nàng nhớ có một ông thợ mộc tên Dương lão hán từng hợp tác với nữ chính, tay nghề rất khá mà giá lại rẻ, nhưng hai hôm trước khi đi qua cầu Kim Lương mua trứng, nàng đã thấy tiệm “Dương Ký Mộc Khí” đã có tới ba gian cửa hàng lớn, chắc tiền công giờ đã tăng nhiều rồi.
Vậy nên tốt nhất là tìm tiệm khác.
Ngoài việc muốn đặt đóng quầy bán hàng, nàng còn muốn tìm thợ gốm làm một cái bếp đôi bằng đất nung. Nàng dự định làm kiểu bếp cao hình trụ như bếp than thời hiện đại, có chân đế bên trên đặt chảo đất nung có thể thay ra thay vào. Đồng thời, làm thêm mấy loại khuôn như: khuôn nướng xúc xích có rãnh dài, khuôn bánh trứng tròn, khuôn áp chảo bánh lạnh kiểu Đông Bắc và nồi chín ngăn vuông.
Trước kia, mỗi khi bà ngoại ra ngoài nhập hàng, nàng đều một mình trông tiệm, bán mấy món như xúc xích nướng, oden (lẩu xiên), bánh trứng, mì lạnh nướng là chuyện thường ngày.
Nàng nướng ngon lắm luôn.
Mà xúc xích của tiệm nhà nàng, không phải loại mua ngoài, mà do chính tay bà ngoại làm. Hồi đầu bà cũng từng nhập sỉ, nhưng bị lừa một vố xúc xích của xưởng đen ăn vào bị đau bụng, nàng phải nhập viện truyền nước ba ngày. May mà chưa kịp bán ra, nhưng cũng lỗ to một mẻ.
Từ đó, bà ngoại quyết định tự làm hết.
Cũng nhờ vậy mà tiệm nhỏ nhà nàng dần dần nổi tiếng, thậm chí còn có người ở ngoài trường tìm cách vào để mua.
Xúc xích nhà nàng dùng thịt gà thật. Không cần vỏ ruột động vật, chỉ cần xay ức gà nhuyễn, trộn vào hồ bột năng quánh đều, thêm tỏi bột, nhục đậu khấu, đường, muối, xì dầu,… đánh tiếp một lượt là thành hỗn hợp xúc xích.
Gia vị quyết định mùi thơm đặc trưng của xúc xích là nhục đậu khấu, chỉ cần có thứ này là sẽ có hương vị quen thuộc của xúc xích, thịt nguội hay pate. Nhưng tiếc là nhục đậu khấu vốn xuất xứ từ Indonesia, đến thời Đường Tống đã du nhập theo đường biển, song nó quý như vàng, ngang hàng với tiêu, nàng không đủ tiền mua.
Thế nên nàng định dùng quế địa phương để thay thế. Mùi quế sẽ nồng và hăng hơn, nhưng cũng đậm đà không kém. Tuy không thể hoàn toàn sao chép hương vị nhục đậu khấu, nhưng mùi thì khá giống.
Còn về hình dáng xúc xích, chỉ cần điều chỉnh tỉ lệ thịt và tinh bột là ổn. Đổ hỗn hợp thịt bột sệt sệt vào khuôn, lấy que tre xiên vào phần xúc xích đang vừa chín tới, lật mặt, nướng vàng đều, phết sốt gia truyền lên, hương thơm lan cả nửa con phố…
Chưa kể làm cực kỳ nhanh, khuôn 7 ô có thể làm được 7 cây cùng lúc, cách làm lại đơn giản.
Thế nên lò và khuôn là rất quan trọng.
Đoạn đường ngắn sang nhà Trình nương tử, đầu óc Diêu Như Ý đã nghĩ đủ thứ. Khi đến trước cửa nhà, tay ôm đĩa thịt ba chỉ chiên giòn nóng hổi, tâm ý cũng đã định sẵn. Nàng hắng giọng, giơ tay gõ vào khoen cửa.
Còn đang nghĩ trong đầu nên mở lời thế nào, bỗng bên trong có tiếng guốc kéo lết lộp cộp, rồi giọng một thiếu niên lạnh lạnh cất lên:
“Lâm Đại, sao giờ ngươi mới đến…”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Nàng ngẩn ra, đối phương cũng sững sờ.
Từ khe cửa hé ra nửa gương thiếu niên mặt trắng trẻo, dáng người cao ráo, tóc còn ướt, chắc vừa mới tắm xong. Những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, men theo xương quai xanh trượt vào cổ áo. Trên người hắn chỉ mặc trung y bằng vải thô màu nhạt, bên ngoài khoác áo dài xanh chàm buộc lỏng, dây áo buông lệch bên hông. Tà áo phất phơ, phía dưới là đôi chân trần mang guốc gỗ.
Thiếu niên vừa thấy là Diêu Như Ý, mặt lập tức đỏ bừng, vội “Rầm!” một tiếng đóng sập cửa lại.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 15: Quy hoạch nhỏ
10.0/10 từ 12 lượt.