Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 14: Thịt ba chỉ chiên giòn

14@-

Vào miệng trước giòn, sau mềm, cuối cùng tan chảy.

Hai căn phòng chứa đồ này chắc đã mấy năm không được dọn dẹp, bên trong nào là bàn ghế gãy chân, chén bát sứt mẻ chồng chất, hũ dưa muối mốc meo đặt cạnh rèm cửa mối mọt, chất đống lung tung như núi, đến mức người ta bước vào cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Diêu Như Ý liền kéo hết đám đồ mục nát vô dụng ấy ra, chất một đống lên xe kéo, nhưng vẫn chưa thể vứt bừa. Trong ký ức của nguyên chủ, ở Biện Kinh này cũng thực hiện phân loại rác! Mỗi nhà không được tự tiện đổ rác ra ngoài, triều Tống có luật lệ rõ ràng: chất thải không được vứt bừa, nếu bị tố cáo sẽ bị đánh bảy mươi trượng, có thể mất nửa cái mạng!

Khu Quốc Tử Giám này, rác thải sinh hoạt đều phải chờ người tuần tra phố xá của nha môn đến thu gom theo ngày: các ngày lẻ sẽ thu phân, nước tiểu, cành lá khô, còn cơm thừa canh cặn thì được thu theo giờ mỗi ngày và sẽ được chở ra ngoại ô bán với giá rẻ cho các hộ nuôi heo.

Những thứ như gỗ mục, đồ sành sứ vỡ mà Diêu Như Ý dọn ra, thật ra không tính là chất thải sinh hoạt mà thuộc dạng phế phẩm, tức là rác tái chế, được thu vào các ngày chẵn. Hôm nay đúng là ngày chẵn, cứ đợi trời sập tối, chú ý tiếng rao “thu phế phẩm đây, phế phẩm đây…” vang lên trên phố là được.

Còn mấy hũ dưa muối mốc meo bốc mùi, nàng đổ hết vào thùng chứa chất bẩn. Mùi quá nồng, nếu rửa trong nhà chắc sẽ ám cả mấy ngày không tan, nên nàng bịt khăn lên mũi miệng, xách nước ra rãnh thoát nước trước cửa để cọ rửa.

Ngoài trời có gió xuyên hành lang thổi tới nhưng nàng vẫn bị mùi đó hun cho cổ họng lộn tùng phèo, nôn khan không ngớt. Dù vậy, hũ gốm này tuy bốc mùi nhưng còn lành lặn, vứt thì phí quá, rửa sạch rồi dùng trồng hành lá hay tỏi cũng hợp lý.

Buổi chiều, khi học trò còn chưa tan học, hẻm nhỏ yên tĩnh hẳn. Đây cũng là thời gian tốt để các nàng các bác trong phố kéo ghế ra cửa vừa khâu vá vừa tán chuyện.

Tiếng Diêu Như Ý kiên trì nôn khan cọ rửa mấy hũ dưa hỏng rất nhanh đã khiến mấy thẩm tử đang tụ tập ở tiệm may nhà họ Trình gần đó chú ý.

Nhà họ Trình ở đầu hẻm gần chốt gác, nhà họ Diêu thì nằm ở cuối hẻm sát tường Quốc Tử Giám, khoảng cách cũng khá xa, bình thường chẳng nghe rõ nhau. Thế nhưng, dáng vẻ Diêu Như Ý bị mùi dưa muối hun cho nước mắt nước mũi đầm đìa kia đã khiến một thẩm béo phá lên cười:
 "Cháu gái của lão Diêu đúng là được nuôi nấng kỹ quá, rửa có mấy cái hũ dưa muối mà cũng nôn đến vậy."

Trình nương tử vừa vá áo khoác cho con vừa bênh:
 "Du thẩm tử vừa từ Lạc Dương về nên không biết, Như Ý bây giờ giỏi lắm đó. Mấy bữa nay là muội ấy lo hết ba bữa cơm cho gia gia, còn dám ra chợ bán trứng trà với mì đó. Cả hẻm đều ngửi thấy mùi thơm. Mì thì không nói, nhưng trứng trà thì đúng là ngon. A Quân nhà ta vừa ăn thử hôm qua, ngon lắm, không hiểu sao muội ấy lại làm được ngon như vậy."

Du thẩm tử còn chưa kịp đáp, một người khác bế hai đứa bé tóc tết hai bên chen vào:


"Thật à? Hôm nay ta cũng ngửi thấy mùi, thơm thật đấy. Nhưng nhà ta cũng từng luộc trứng trà, bé con Mạt Lị nhà ta cứ bảo là khô, chỉ ăn phần trắng, còn lòng đỏ thì không thèm đụng vì dễ nghẹn. Đúng không, Mạt Lị?" (Mạt Lị là hoa nhài)

Mạt Lị mới bốn tuổi, người gầy gò, đầu to mà cổ thì bé xíu, trông cứ như đầu sắp lật ngửa ra đằng sau. Nàng bé ngồi bên cạnh tiểu Tùng - cháu gái của Lưu chủ bộ, hai đứa cùng chơi búp bê lụa trong tay, tết tóc cho búp bê, thay quần áo may từ mảnh vải vụn. Nghe nương mình hỏi, nàng bé liền gật đầu.

“Khô, không ăn.”

Vưu thẩm tử bất lực mà cũng đầy thương yêu xoa lên mái tóc vàng mỏng của con gái, nhìn sang gương mặt trắng trẻo, mũm mĩm của tiểu Tùng mà càng thêm lo lắng:
“Nuôi tiểu Tùng nhàn lắm, ăn gì cũng được. Còn con bé nhà ta thì cái gì cũng không thích ăn, càng nuôi càng gầy, ta lo chết mất.”

Lưu Ngân Châu đang ngồi khâu đế giày, cắn đứt sợi chỉ rồi góp lời:  “Bỏ đói mấy bữa là được thôi.”

Trình nương tử cũng gật đầu:
 “Không sao đâu, trẻ con bé nào chẳng vậy. Con ta hồi bé, đưa đồ ăn lên miệng còn không hé miệng, mặt thì nhăn nhó y như ta định đầu độc nó vậy. Nhịn đói mấy bữa là không dám kén ăn nữa.”

Nhưng Vưu thẩm tử lại thở dài: “Các tỷ không biết đâu, bé con nhà ta cứng đầu trời sinh. Ta chẳng biết đã bỏ đói bé bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn không ăn. Đói đến mức người lảo đảo, ngã cả xuống bậc thềm mà cũng không chịu ăn thêm một miếng.”

 “Vậy mà cũng chịu được à?” Du thẩm tử cười khì khì, đưa bàn tay mập mạp xoa búi tóc nhỏ của Mạt Lị:


 “Thẩm thẩm, con cũng có tiền đồ mà!”

 "Đúng đúng đúng, con cũng có tiền đồ!" - Du thẩm tử ôm bé vào lòng, cười nghiêng ngả.

Tiểu Tùng mãn nguyện ngồi hẳn vào lòng Du thẩm tử tiếp tục ăn kẹo, dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo từ má trái sang má phải, như thế hai bên đều ngọt ngào mới gọi là công bằng.

Chỉ còn mẹ Mạt Lị lắc đầu thở dài:
 “Con bé có tiền đồ làm gì? Nữ tử ấy mà, chỉ cần lấy được người chồng tốt, sống cả đời bình an thuận lợi là được rồi.”

“Tỷ nói gì vậy? Con gái thì sao? Giờ còn có cả nữ tướng Kỳ Vân đang trấn thủ ở U Châu đó thôi, không phải cũng nổi danh lẫy lừng à? Đám Kim cẩu bị nàng ấy đánh cho chạy mất dép! Còn nữa, tỷ nhìn Tiểu Thẩm ở tiệm Thẩm ký mà xem, một thân một mình nuôi hai đứa em, chỉ trong mấy năm đã gây dựng được cả sản nghiệp to như vậy, giờ còn giao thiệp với cả quan phủ, ai bảo nữ tử thì không thể có tiền đồ, không thể kiếm được nhiều tiền?”

 “Ôi trời ơi, nghe tới ra chiến trường là hai chân ta nhũn ra rồi, còn không bằng để bé con Mạt Lị nhà ta lấy được tấm chồng tử tế. Còn như Thẩm nương tử, bao nhiêu người mới có một người làm được như vậy? Với lại, chẳng phải nàng ấy cũng lấy được tấm chồng tốt đó sao? Chồng nàng ấy là lang quân nhà họ Tạ, là danh gia vọng tộc, ruộng đất cả nghìn mẫu, vàng bạc chất như núi. Có được cơ nghiệp lớn như thế, chẳng phải cũng dựa vào nhà chồng giúp đỡ đấy thôi?”

Du thẩm tử thấy nói chuyện không cùng quan điểm, quay mặt đi, không nói gì thêm.

Trong lúc mấy tẩu tử đang tám chuyện, Diêu Như Ý đã rửa sạch chiếc vại sành chuẩn bị quay về. Vừa đứng dậy đã không kìm được mà nôn thêm một trận nữa, rõ ràng là bị mùi hôi xộc tới choáng váng không nhẹ.

 “Con bé này cũng thật là cố chấp, hai cái vại thối hoắc như vậy vứt đi cho rồi, làm chi mà khổ thế?” – Du thẩm tử nhìn bóng lưng lảo đảo kia mà lại tặc lưỡi, ghé tai Trình nương tử thì thầm.

 “Ta thấy nàng ta vẫn y như cũ, không biết có gắng gượng nổi mấy ngày không nữa.”

Trình nương tử thì cười:
 “Ta thì thấy Như Ý thông suốt rồi, ngày tháng tốt đang đợi phía trước đó.”

Du thẩm tử bĩu môi, tỏ ý không tin.

Mấy người lại tám chuyện thêm một hồi, thấy trời đã xế chiều, cũng tới lúc về nhà nấu cơm, mỗi người ôm một cái rổ mà tản ra.

Thật ra Du thẩm tử ở ngay cạnh nhà họ Diêu, sống ở con hẻm này đã mười mấy năm rồi, còn trước cả khi nhà họ Diêu dọn đến. Chồng bà là Du Thủ Chính, giữ chức Giám môn quan lục phẩm tại Quốc Tử Giám, trước kia còn có chút giao tình với Diêu Khải Chiêu, khi ông ấy còn là Tế tửu. Nhưng Du Thủ Chính tính tình nhát gan, sau khi Diêu Khải Chiêu bị giáng chức và bị nàng lập, ông ta sợ đắc tội với Tế tửu và Tư nghiệp mới, dần dà liền xa lánh nhà họ Diêu.

Nhà họ Diêu không có nữ chủ quản sự, Diêu Như Ý lại sống nội tâm, Du thẩm tử thì hay đi lại giữa Biện Kinh và Lạc Dương, hai nhà càng lúc càng ít qua lại.

Nhưng dù sao cũng là hàng xóm, tình cảnh nhà họ Diêu thế nào, bà ta biết rất rõ.

Vừa về tới nhà, bà liền bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.

Bà sinh được hai trai một gái, cả hai con trai đều đã ra làm quan. Đứa nhỏ làm việc ở Đại Lý Tự, bận rộn suốt ngày đêm, mười ngày thì có tới tám ngày ngủ lại nha môn. Đứa lớn cùng gia quyến ở ngoài thành, làm quan phụ mẫu, không được phép tự ý rời nơi nhậm chức. Con gái thì gả về Lạc Dương, sau khi khó sinh dẫn đến cơ thể suy nhược, mỗi năm vợ chồng bà đều phải qua thăm, một là lo cho sức khỏe con gái, hai là sợ bên nhà chồng đối xử không tốt với nàng.

Nhà của nhà họ Du ở hẻm nhỏ Quốc Tử Giám phần lớn thời gian chỉ còn lại hai ông bà sống với nhau.

Bảo là hiu quạnh, nhưng thật ra cũng chẳng hiu quạnh mấy.

Du Thủ Chính thích hoa, chim, cá, côn trùng. Sau khi các con lập gia đình riêng, ông nuôi hơn mười con chim, hai bể cá, sáu chậu rùa, lại còn trồng đầy lan trong sân.

Du thẩm tử thường nói: “Vừa mở mắt ra là đã có cả trăm vị tổ tông trong nhà chờ hầu hạ rồi, lấy đâu ra mà hiu quạnh.”

Không có con cháu bên cạnh, hai người cũng ăn uống đơn giản, miễn là no bụng là được. Dù sao Du Thủ Chính chỉ cần cầm chén cơm ngồi ngoài sân, hết chọc chim lại chọc cá, chọc rùa, còn ngắm hoa, đồ ăn trong bát thì toàn bị đem cho rùa với chim, thật ra có ăn được bao nhiêu đâu.

Vừa lúc Du thẩm tử trở về, ông đang ngồi trên ghế trúc trong sân, ôm lấy con vẹt ngũ sắc mới huấn luyện, gương mặt dài gầy gò âu yếm chu môi hôn chùn chụt lên cái đầu tròn lông mềm của con vẹt:


“Con chim ngoan của cha, thông minh ghê gớm, cái miệng thật là lanh lợi!”

Ông vừa khen, con vẹt lập tức chửi: “Đồ khốn!”

“Được, được lắm!”

 “Thằng nhãi! Cái đồ xui xẻo!”

“Ái chà, đúng là bảo bối của cha! Mắng to thêm nữa nào! Cha thích nghe! Chùn chụt chùn chụt.”

Du thẩm tử trong bếp nghe mà cứ trợn trắng mắt.

Bảo sao người nuôi ra sao thì chim thế nấy. Người ta như Tô công đại văn hào, nuôi vẹt mà còn biết đọc thơ, còn có thể nối vần thơ trong các buổi tụ họp văn chương, giỏi biết bao nhiêu! Còn nhà bà thì sao? Chỉ biết chửi người không lặp lại câu nào, mắng càng hăng ông ta càng thích.

Như thể đầu óc có vấn đề vậy.

Bà đang định nấu chút cháo kê, xào thêm ít rau muối nhà làm cho qua bữa thì đột nhiên một mùi thịt chiên thơm lừng nức mũi từ bên cạnh bay sang.

Thì ra Diêu Như Ý đang cắt thịt ba chỉ thành từng khối mập mạp, quết lên lớp mật ong, úp phần da xuống nồi, chan dầu nguội lên, dùng lửa nhỏ chiên từ từ. Khi mặt dầu bắt đầu lăn tăn nổi bọt vàng li ti, nàng dùng muỗng nhỏ múc dầu nóng rưới đều lên miếng thịt, dầu bắn lách tách trên lớp da, chẳng mấy chốc da thịt bắt đầu xuất hiện vết rỗ li ti, màu sắc cũng dần chuyển đậm, lúc này mới nhẹ nhàng lật miếng thịt lại.

Chiên mặt kia xong, mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.

Có lẽ nhờ ngâm qua rượu lúa mạch, lại được chiên kỹ bằng dầu hòa quyện với hoa tiêu, nên dù là thịt heo chưa thiến cũng không có mùi tanh, chỉ có mùi thịt và dầu thơm ngào ngạt.

Chờ đến khi miếng thịt chiên vàng giòn toàn thân, nàng dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ. Lưỡi dao vừa chạm xuống là tiếng rộp rộp giòn rụm vang lên, rồi để ráo dầu trong vá tre, xếp ra đĩa sứ trắng tinh, trên lớp da giòn vẫn còn sôi sùng sục những bọt dầu nhỏ li ti, khiến cho món thịt ba chỉ chiên trông càng bóng bẩy hấp dẫn.

Diêu Như Ý đứng bên bếp không kìm nổi cơn thèm, vội rửa tay, gắp một miếng bỏ vào miệng. Á nóng nóng nóng! Lưỡi tê hết cả rồi!

Đợi bình tĩnh lại, vừa đưa vào miệng đã thấy: trước giòn, sau mềm, cuối cùng tan chảy.

Khoảnh khắc hàm răng cắn vỡ lớp vỏ cháy giòn, vang lên tiếng rắc rắc tựa như cắn phải viên đá lạnh đang tan, kế đó là mỡ heo nóng chảy trong miệng, thớ thịt nạc mềm mại dần nở ra dưới đầu lưỡi, có thể cắn ra nước thịt, hoàn toàn không bị dai, nuốt xuống rồi vẫn còn phảng phất chút hương rượu nhè nhẹ.

Ngay cả chính Diêu Như Ý cũng bị bất ngờ, không ngờ mình lại có năng khiếu nấu ăn đến vậy! Chỉ dựa vào ký ức về tay nghề của bà ngoại, lần đầu tiên làm đã thành công mỹ mãn!

Không chỉ mình nàng bất ngờ, đến cả nhà họ Du bên cạnh, ngay cả Du Thủ Chính, người chẳng mấy khi để ý đến chuyện ăn uống, đầu còn có một con chim biết chửi bậy đứng trên, cũng bị mùi thơm làm cho đứng bật dậy, hít hít như cún:
“Thơm thế? Nhà ai nấu món ngon vậy trời…”

[Tác giả có lời muốn nói]
Cún mẹ sẽ quay lại [mắt kính đen cool ngầu]
Diêu Như Ý: Các vị cư dân mạng tài giỏi, xin hỏi làm sao để bắt cóc... à không, nhận nuôi cún con mèo nhỏ mà không bị cún mẹ phát hiện? Online chờ gấp lắm đó!



Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 14: Thịt ba chỉ chiên giòn
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...