Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 10: Hương mì gói

10@-

 “Ngươi chỉ cần nói xem có ăn hay không?”

Hồi nhỏ, Mạnh Bá Viễn cũng từng buồn bã vì sự thiên vị của cha, nhưng giờ đã quen rồi, lúc này hắn chẳng hốt hoảng cũng chẳng tủi thân, chỉ bĩu môi. Hắn biết thừa tính cha mình, trận đòn này kiểu gì cũng không tránh khỏi, chỉ không ngờ nó lại tới nhanh vậy.

Dây mây quất vù vù, quất thẳng lên lưng hắn, đau đến nỗi mặt hắn từ trắng chuyển sang tái xanh, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, sống lưng thẳng tắp, không kêu một tiếng.

Trời dần tối, Mạnh phu nhân – Quan thị, sau khi cùng hai nàng dâu nhà người làm đi dạo chợ đêm mua được mớ vải mới, vui vẻ ôm về nhà. Vừa bước vào cửa thì đã nghe tiếng ầm ĩ ngoài sân. Bà vội nhét đống vải vào tay người khác, xách váy chạy ra xem.

Vừa thấy con trai ruột lại bị đánh đến rách da chảy máu, bà giận điên người. Một bước xông lên chắn trước mặt, quát:

“Muốn đánh thì đánh cả tôi luôn đi! Đánh chết mẫu tử tôi là ông hài lòng rồi chứ gì! Con nó vừa về nhà, chưa hỏi han rõ ràng gì đã đánh đập mắng mỏ, ông để nó nói một câu đi đã chứ!”

“Chẳng lẽ Chu tiên sinh còn oan cho nó chắc? Nó vô dụng, học dốt còn không chịu siêng năng. Bỏ bao nhiêu tâm huyết, tiền bạc cho nó đi học, thế mà trên lớp còn dám ngủ gật! Còn bị thầy mắng đến tận nhà! Thể diện tôi bị nó giẫm nát rồi!”

Quan thị là người Thục Châu, tính tình nóng nảy, nghe thế thì lông mày dựng đứng, đứng bật dậy cãi:
“Tối qua nó học tới tận sáng mới ngủ, sáng nay lấy đâu ra tinh thần mà học với chả hành? Vả lại, người ta vẫn nói ‘ba mươi mới vào Quốc Tử Giám, năm mươi mới thi tiến sĩ’. Trong Quốc Tử Giám còn có người năm mươi tám tuổi vẫn đi học kìa! Tứ lang mới tí tuổi, ông gấp cái gì? Hay sợ sống không nổi tới lúc nó thi đỗ?”

“Không siêng lúc trẻ, chẳng lẽ đợi tới năm mươi mới siêng? Cũng là do bà chiều hư nó!”

Cha Mạnh cứng miệng, nhưng mắt cứ lấm lét nhìn nét mặt vợ. Thấy bà càng lúc càng tức, ông cũng dần nói nhỏ lại, dây mây cũng từ từ thu về sau lưng.

“Ông nói vớ vẩn cái gì đấy! Dạy con là việc của riêng tôi à? Tôi sinh con cho nhà họ Mạnh ông, giờ lại là lỗi của tôi à? Được thôi! Nếu ông không cần nó thì cho nó mang họ Quan! Mai tôi đưa nó về Thục Châu, để nó phụng dưỡng cha tôi cũng coi như là hiếu đạo!”

“Bà… bà vô lý!”

“Hừ! Ông mới vô lý! Hồi trẻ ông đi học chẳng ra gì, có được mảnh bằng nào đâu? Giờ còn bày đặt dạy con! Nói hay thì giờ ông cũng đi thi đi! Mới bốn mươi mấy tuổi, thi vẫn kịp mà! Mai tôi chuẩn bị hai lượng bạc đi tìm Lưu chủ sự, xem có thể cho ông vào học không! Để coi ông làm cha mà có giỏi hơn Tứ lang nhà tôi không!”

Mạnh Bá Viễn quỳ dưới đất cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn, thực ra đang nhịn cười muốn trẹo miệng. Hắn cắn tay mới không cười phá lên.

A nương uy vũ!

Quan thị càng nói càng giận, càng chửi càng hăng, chống nạnh chỉ vào mặt cha Mạnh mà mắng tơi bời. Cha Mạnh không đỡ nổi, lau mặt bị bà mắng cho ướt nhẹp, định bỏ chạy thì bị bà túm tai kéo ra sân sau.

Mạnh Bá Viễn lắng tai nghe mãi, đến khi cha mình bị mắng chạy xa, nghe không rõ nữa, hắn mới ôm bụng thở dài nhìn trời:

A nương lo mắng cha quá quên mất mình rồi! Đói quá trời luôn. May mà hồi nãy còn ăn hai quả trứng trà.

Hắn bật dậy, rón rén thò đầu ra nhìn quanh. Thấy cha đi đâu mất, xưởng khắc gỗ phía trước cũng không có người qua lại, yên tĩnh như tờ. Nhưng gian nhà tây còn sáng đèn, trong đó có thầy thợ khắc chữ – Dịch lão sư phụ đang ngồi cặm cụi chạm khắc trên tấm ván tùng.

Bên cạnh còn đồ đệ nhỏ của ông tầm mười bốn mười lăm tuổi phụ việc. Thấy Mạnh Bá Viễn lén lút ló đầu ra, hắn ta nháy mắt cười trộm, rồi xoay người che tầm mắt sư phụ, đưa tay sau lưng ra hiệu cho hắn chạy đi.

“A Dực, cảm ơn nha!” - Mạnh Bá Viễn cười toe, chắp tay cảm tạ, rồi co giò chuồn lẹ.

Mạnh Bá Viễn tâm hồn rộng rãi, trốn về phòng cái là ngủ thẳng cẳng. Lúc mơ mơ màng màng còn nghĩ: giờ mà có bát mì thịt dê nóng hổi thơm lừng ăn rồi ngủ tiếp thì tuyệt biết mấy…

Ngủ một mạch tới tận sáng, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng còi trúc. Mở cửa sổ ra, thấy Lâm Duy Minh đang nhảy nhót vẫy tay ngoài tường, gào như khỉ.

Hắn vội mặc quần áo, rửa mặt qua loa, xách hộp sách, nhét bánh nướng mẹ nướng cùng mấy đồng bạc mẹ dúi vào tay, còn không quên xoa đầu cún đen giữ cửa tên Bạch Tuế nhà mình rồi khen vài câu:
“Ngoan lắm, chó ngoan!” -  Rồi vội vã chạy đi gặp Lâm Duy Minh.

“Sao hôm nay tới sớm vậy?” - Mạnh Bá Viễn ngạc nhiên. Bình thường toàn là hắn tới nhà gọi Lâm Duy Minh dậy.

“Hôm qua ta thề là phải chăm chỉ học hành!” – Lâm Duy Minh vẻ mặt nghiêm túc.

Mạnh Bá Viễn trợn trắng mắt: “Mấy câu đó ngươi đã nói không dưới ba trăm lần rồi. Ta coi thử ngươi kiên trì được mấy ngày.”

“Sao ngươi toàn dội gáo nước lạnh vào ta vậy?”

“Cần ta dội à? Không lần nào là ngươi không tự buông xuôi!”

“Lần này khác!”

“Ngươi hôm qua có đi đốt giấy cúng tổ không?”

“Hả?”

“Lừa quỷ đó!”

Hai đứa vừa cãi nhau vừa quẹo qua góc đường thì thấy trước cửa nhà Diêu Như Ý đông nghẹt người, ồn ào náo nhiệt.

Mùi thơm trứng trà quen thuộc theo gió thoảng tới, ngoài ra còn một hương thơm khác mạnh mẽ lấn át, lan khắp cả hẻm.

“Diêu tiểu nương tử sớm vậy đã mở hàng rồi à?” – Mạnh Bá Viễn rướn cổ nhìn 

 “Còn bày cả bàn ghế nữa… Ủa, mùi này… không phải mì ăn liền sao?”

Từ khoảng năm sáu năm trước, tiệm Thẩm Ký ra mắt món “mì ăn liền” chỉ cần pha nước sôi là dùng được đã làm mưa làm gió ở Biện Kinh. Giờ ngoài Thẩm Ký, nhiều tiệm khác cũng làm mì ăn liền, mỗi tiệm có công thức nước sốt riêng: Thẩm Ký nổi tiếng với vị kho và dưa cải, Lục gia ở Châu Kiều làm mì sợi dao cắt rất ngon, còn tiệm “Thang Sư Phụ” thì nổi bật với vị gà hầm.

Mạnh Bá Viễn trước đây nghiện mì ăn liền, có thời gian ăn nhiều quá bị nhiệt miệng, lưỡi lở to bằng hạt đậu, ăn uống gì cũng đau. Mẹ hắn vừa mắng vừa đổ muối vào miệng hắn, khiến hắn nhảy dựng khắp nhà. Sau đó cả nhà cấm hắn ăn mì nữa, đến giờ cũng lâu rồi chưa ăn lại.

Lúc này hắn ngửi thấy mùi, nước bọt trào ra không nhịn được.

Lâm Duy Minh cũng ngửi thấy!

Trước cửa nhà Diêu Như Ý được thêm hai bếp than, ba cái bàn thấp và vài cái ghế nhỏ. Khói trắng bốc lên nghi ngút. Một bếp nấu nồi sành to chứa đầy nước sốt, trứng trà sẫm màu chất như núi, sôi ùng ục.

Bếp còn lại để đun nước, phía trên đặt ấm gốm lớn.

Càng tới gần, người càng đông, hai người gần như phải chen vào.

Đã có mấy học trò ngồi ăn ngay tại bàn trước cửa. Có người mặc lụa trắng, mặt trắng tròn, chẳng biết giữ gìn sách vở, tiện tay lấy cuốn sách trong hộp ra đè lên bát mì, tay thì gắp mì hớt hải.

Trong làn khói mờ, Diêu Như Ý buộc khăn hoa, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay thon thon, má hồng rực vì hơi lửa, mũi toát mồ hôi, bận tối mắt. Lúc thì vớt trứng, lúc lại hỏi chọn nước sốt nào, tay không ngừng múc mì, đưa bát, thu tiền.

Vừa lúc ấy có người hỏi:
“Diêu tiểu nương tử, một bát mì thêm trứng trà giá bao nhiêu?”

Nàng tay vẫn không ngừng, quay đầu cười đáp:
“Mì ăn liền giá giống nhau, mỗi bánh 12 văn, nước sốt 1 văn, nước nóng 1 văn, trứng trà 3 văn, tổng cộng 17 văn.”

Người nọ gọi một phần vị kho, nàng nhanh nhẹn lấy bát, cho bánh, múc nước sốt, thêm trứng, rồi chỉ tay:
“Công tử tự rót nước nóng nhé.”

Vừa dứt lời, có người gọi:
“Diêu tiểu nương tử, hết nước nóng rồi!”

“Chờ chút! Tới liền!” – Diêu Như Ý chạy vào nhà, bưng ra ấm mới còn nghi ngút khói, đặt lên bếp than, rồi bưng ấm cạn vào trong.

Chẳng bao lâu, ấm mới lại sôi, hơi nước hất nắp ra phát ra tiếng “tút tút”. Lâm Duy Minh thấy vậy thầm khen thông minh.

Trước hiên nhà nào cũng có rãnh nước lợp đá xanh, chỉ rộng khoảng hơn bốn thước, không thể bày hết đồ ra ngoài hẻm. Cô nàng chuẩn bị sẵn nhiều ấm nước sôi trong bếp, cần là lấy ra đun lại, tiết kiệm chỗ mà lại nhanh.

Một học trò vừa rót xong, ngồi xuống, mở nắp bát, hương thơm ngào ngạt bay ra, lập tức cúi đầu ăn ngay. Nước sốt màu nâu đỏ nóng hổi, vừa thổi vừa ăn, nhưng vẫn không ngừng đũa.

Thơm quá! Mạnh Bá Viễn nuốt nước bọt. Tối qua hắn bụng đói đi ngủ, mơ cũng là mơ thấy mì thịt dê. Sáng dậy còn thấy chảy đầy nước dãi lên gối. Hắn đẩy Lâm Duy Minh:
“Còn sớm mà, chưa cần vô học. Mình cũng ăn một bát đi?”

Lâm Duy Minh ngó trời: còn sớm thật… nhưng… hắn đau lòng:

“Ta dậy sớm để học bài! Giờ lại bị ngươi dụ đi ăn mì? Vậy ta dậy sớm chi nữa?”

“Ngươi chỉ cần nói xem có ăn không?”

“Trong sách tự có mì thơm, có trứng trà, nhưng người cần có khí tiết, ta không ăn!”

“Ta mời.”

“… Ăn.”

Chẳng bao lâu, bàn trước cửa nhà Diêu Như Ý đã kín người. Hai người bưng bát ngồi bệt ngay bậc cửa mà ăn. Ánh nắng sáng thu nghiêng qua mái ngói đen bóng như phủ dầu, trời xanh trong vắt như bị nướng qua một lần, giòn giòn thơm thơm.

Cùng lúc đó, Ngũ thị tay cầm thư, tay xách rổ tre đựng mấy chục quả trứng, dẫn theo con gái là Vân Nương, cũng đã đến đầu hẻm Quốc Tử Giám…


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 10: Hương mì gói
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...