Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 11: Lời nói như dao

54@-

Cửa nhà quá hẹp, phải sớm mở tiệm mới được


Vừa định bắt chuyện làm thân với lão binh gác hẻm, thì một làn hương thơm ngào ngạt từ trong ngõ nhỏ lướt tới, thứ mùi dầu mỡ thơm phức ấy tựa như một sợi tơ, lôi kéo Ngũ thị và Vân Nương khiến hai người không tự chủ được mà quay đầu nhìn vào sâu trong ngõ.


Đúng giờ vào học, đám học sinh từ học xá phía nam túa ra nhanh chóng lấp đầy cả ngõ. Ngũ thị ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trước cửa nhà họ Diêu khói trắng bốc lên mù mịt, người vây thành một bức tường, khỏi cần nói, mùi mì thơm ngào ngạt đó chính là từ đó bay ra. Không ít học sinh trẻ, thậm chí chưa kịp đeo cặp sách đã chạy thẳng về phía làn hơi nóng kia.


“Nương, thơm quá.” - Diêu Vân Nương không nhịn được kéo tay áo mẫu thân.


Vì Ngũ thị dậy sớm ra khỏi nhà nên nàng chỉ kịp ăn bát cháo táo đỏ, giờ bị hương thơm ấy hun cho bụng sôi réo rắt.


Nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang tuổi lớn, ăn khỏe, dáng dấp thanh mảnh, khuôn mặt thon dài, ánh mắt sáng ngời, nhìn qua là biết người được chiều chuộng từ nhỏ. Da dẻ trắng mịn hồng hào, trên đầu búi hai búi tóc cài trâm bạc cẩn ngọc trai, cổ đeo một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc nặng trĩu. Giờ bị hương thơm quyến rũ, nàng khẽ kiễng chân, cổ vươn dài, xuyên qua đám người nhìn về phía hơi nước: “Nương, hình như thật sự là đường tỷ.”


Ngũ thị không buồn để tâm tới đứa con gái đang thèm thuồng của mình, mà gõ cửa sổ, chào lão binh gác hẻm.


“Lại đến nữa à?” – Lão giữ hẻm đang bưng bát mì ăn, đầu tóc rối bù, vẻ mặt ngái ngủ sau một đêm ngủ trên băng ghế dài, vừa phàn nàn lẩm bẩm, vừa khoát tay ý cho qua cửa, mắt chẳng buồn nhìn.


Ngũ thị lập tức kéo tay Diêu Vân Nương, nén lại kinh ngạc trong lòng, nhanh bước đến trước nhà họ Diêu.



Từ xa đã thấy rõ: Trước cửa nhà đúng là có bếp lò, dưới mái hiên kê ba chiếc bàn thấp, mấy chiếc ghế nhỏ lộn xộn ngồi đầy người.


Tiếng chuông buổi sáng của Quốc Tử Giám vang lên, học sinh đang ăn vội vàng lau miệng rồi chạy đi. Mấy người đến muộn thì cuống cuồng chạy tới.


Chớp mắt, ba chiếc bàn và đám đông trước quầy liền thưa đi rõ rệt. Hai cậu học trò quen mặt tối qua cũng vội uống cạn nước mì, không kịp nuốt, đã xách cặp sách lao về Quốc Tử Giám.


Học sinh tới sau từ xa đã hô to gọi trứng, chạy tới chỉ kịp giật lấy, dúi tiền rồi phi như bay.


Vừa tiễn được mấy người mua vội cuối cùng, Diêu Như Ý đang cúi đầu nhét tiền vào túi vải, trước mắt bỗng phủ hai bóng người mảnh khảnh.


Ngẩng lên liền thấy mặt của Ngũ thị và Diêu Vân Nương, khuôn mặt đều dài và hơi nhọn.


Ngũ thị thì có vẻ đang đánh giá, dò xét với ánh mắt nghi ngờ và khắt khe. Còn Diêu Vân Nương lại vui vẻ cất tiếng: “Tỷ tỷ chào buổi sáng.”


Diêu Như Ý thoáng sững người khi đối mặt với hai người họ, nhưng rất nhanh liền cúi đầu, giả bộ như nguyên chủ, giọng lí nhí: “Thẩm… muội muội… chào buổi sáng.”


Ngũ thị liếc xéo, thấy nàng trở lại dáng vẻ cũ, lập tức tức tối: “Tốt lắm, ra là ngươi cũng có bản lĩnh đấy nhỉ? Trước mặt ta thì cố tình giả bộ rụt rè à?”


Diêu Như Ý lập tức cúi đầu, rút tay vào trong tay áo, âm thầm véo đùi một cái đau điếng, nước mắt rưng rưng ngay lập tức.



Nói đến đây, không hiểu sao nàng bỗng nhớ đến tuổi thơ của mình, thuở còn sống ở nhà dì, bị xếp ở nhà kho gần chuồng gà và nhà xí, không quạt, giường chỉ là mấy cái rương ghép lại. Gắp miếng thịt sẽ bị đũa chặn lại, bị kẹp tay gãy xương không ai đoái hoài, gọi bố thì mười lần chỉ nhận lại một lần “Đừng gây chuyện.”


Những vết thương tưởng chừng đã lành, bất chợt va chạm với ký ức tự ti của nguyên chủ, thế là dòng nước mắt vốn ban đầu chỉ là diễn kịch, giờ bỗng hóa thành thật, tuôn rơi không dứt.


Mọi người đều chê nguyên chủ vô dụng, nhưng thế gian có muôn vàn người, có người hoạt bát thì cũng có người hướng nội, sao lại vì tính cách khác biệt mà xem thường nhau?


Diêu Như Ý thật lòng thấu hiểu nguyên chủ. Nàng từng mồ côi mẹ, cũng từng sống nhờ nhà người khác nhiều năm. Khác chăng là nàng còn có bà ngoại, một bà tiên trong nhân gian đã dang tay ôm lấy nàng khỏi bùn lầy.


Còn nguyên chủ  Như Ý ở thế giới này, tuy gia gia yêu thương, nhưng ông là người trưởng thành trong khuôn khổ lễ giáo, lại ngày ngày phải giảng dạy, không thể quan tâm kịp những nỗi lòng mỏng manh của cháu gái.


Ký ức của nguyên chủ toàn là ấm ức và cô đơn kéo dài…


“Khóc lóc cái gì? Lẽ nào mong manh đến mức không chịu nổi một câu nặng lời à?” – Ngũ thị cau có.


Diêu Như Ý lau mặt mấy lần không sạch, dứt khoát để nước mắt mặc sức tuôn, ngẩng đầu, gương mặt đầy nước nhìn Ngũ thị khiến bà càng giận tím mặt.


Ngày xưa cũng vậy, mới nói vài câu là khóc! Làm như bà là ác phụ không bằng. Nhưng nhìn cảnh nàng niềm nở với người ngoài, chỉ riêng với bà là dè chừng như sợ hổ dữ, chẳng khác nào tố cáo bà bắt nạt nàng.


Ngũ thị trong lòng càng bực: “Ta dạy ngươi chẳng phải vì muốn tốt cho ngươi sao?”



Diêu Như Ý nghẹn ngào, rồi nói: “Thẩm, con biết con vụng về, con biết các người chán ghét con. Nhưng con cũng chỉ lớn hơn Vân Nương một tuổi thôi. Chuyện hôn ước, muội ấy vì con mà bị liên lụy, con hổ thẹn vô cùng. Trước kia thím mắng, con không dám cãi. Nhưng con cũng là người, lời nói như dao, sao không đau?”


“Giờ gia gia bệnh, con thì thế nào cũng được, nhưng a gia không thể không có người chăm. Con biết việc bán buôn này làm các người mất mặt, nhưng con cũng hết cách, nhà không có tiền lại còn nợ, thì đành làm vậy thôi…”


Ngũ thị ngẩn ra, bà chưa từng nghĩ như thế. Dù sao ở Đại Tống thương nhân cũng được thi khoa cử như thường, bà cũng là con nhà buôn, có gì mà mất mặt? Huống chi chồng bà chỉ là một tiểu quan. Không lẽ… thật sự do bà quá khắt khe khiến một đứa trẻ ra nông nỗi này?


Không, liên quan gì đến bà? Chẳng phải là vì vụ hủy hôn đấy à? Ngũ thị nhanh chóng gạt bỏ cảm giác tội lỗi.


Mà đúng lúc ấy, Diêu Như Ý càng khóc càng lớn, vừa thương nguyên chủ, vừa thương bản thân.


Ngũ thị lập tức cuống lên, khóc thế này thì danh tiếng bà bị tổn hại thì sao? Vội kéo nàng vào sân, bảo con gái: “Vân Nương, mau đóng cửa! Ngươi đừng gào nữa, có đáng thế không?”


Diêu Như Ý ráng kiềm chế, chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời.


Ngũ thị triệt để buông bỏ nghi ngờ, vài nỗi bất an và nghi ngờ trong lòng cũng biến mất, bộ dạng hèn nhát này của nàng ta vẫn giống hệt trước kia!


“A gia nhà người vẫn chưa dậy?” – Ngũ thị liếc về phía cửa phòng.


Diêu Như Ý gật đầu, dùng tay áo lau mặt.



Vân Nương ngoái lại nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lặng lẽ theo mẹ rời đi.


Nghe tiếng bước chân xa dần, Diêu Như Ý mới thở phào, tựa vào cửa nghỉ ngơi.


Nàng vừa đau lòng, vừa mệt. Nhưng khi tay vô tình chạm vào túi vải nặng trĩu bên người, nghe tiếng tiền leng keng thì tinh thần nàng bừng tỉnh!


Dọn quầy vào, đóng cửa lại, nàng liền ngồi xổm xuống đếm tiền. Đếm xong khỏi cần khóc, mặt nàng sáng bừng như hoa nở!


Trứng trà, mì ăn liền chưa bán hết, nhưng chỉ vừa rồi thôi nàng đã bán 35 phần mì, hơn 100 quả trứng, lời hơn tám trăm văn! So với hôm qua đúng là phát tài!


Có điều ba bộ bàn ghế chẳng đủ chỗ ngồi, có người phải đứng hoặc ngồi xổm ăn, nhiều người thấy đông quá lại bỏ đi.


Trước cửa chật hẹp, nàng nhất định phải sớm mở tiệm.


Ôm túi tiền, nàng quyết tâm, tối nay phải dọn hai gian nhà kho, tiện thể nhờ Trình nương tử tìm thợ mộc.


Trước từng đi chợ cùng Trình nương tử, thấy tỷ ấy biết rất rõ chỗ nào hàng thật giá tốt. Một người phụ nữ tự nuôi con, nhất định phải khéo lo toan mới sống nổi.


Đang nghĩ ngợi, trong phòng gia gia vang lên tiếng động, nàng vội vắt khăn lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ, ôm túi tiền, tung tăng chạy tới gõ cửa:


“A gia dậy rồi à? Con vào được không? A gia đoán xem hôm nay con lời bao nhiêu? Nghe xong a gia phải giật mình té ngửa cho coi! À, còn có thư của ngài nữa ạ!”


Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám Story Chương 11: Lời nói như dao
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...