Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 9: Bị đánh
66@-
Thật là ghen tị
Lúc này Diêu Như Ý vẫn chưa biết có người từng đến tìm mình.
Sau bữa tối, nàng lại vào phòng gia gia thu dọn bát đũa. Ông đã ăn xong từ lâu, thấy nàng vào còn ra vẻ đạo mạo khen rằng:
“Tiểu đầu bếp này tay nghề cũng được lắm, chịu khó nấu nướng đi, tháng sau gia tăng tiền tiêu vặt cho con.”
Diêu Như Ý bật cười, cầm cái bát sạch bóng không còn một hạt cơm bên cạnh ông, gật đầu lia lịa phối hợp với lời ông.
Nàng vừa định xoay người ra ngoài thì Diêu Khải Chiêu lại hỏi:
“Khi nãy giúp con dọn bếp lò vào nhà, có phải là Văn An không?”
Diêu Như Ý ngớ ra, nàng biết ai với ai đâu?
Nhưng chưa kịp trả lời, ông cụ đã lắc đầu tự phủ định:
“Chắc không phải, Văn An tuấn tú hơn người kia.”
Diêu Như Ý: “…”
Lấy ngoại hình ra đánh giá người khác là không tốt đâu a gia!
Diêu Khải Chiêu trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt bỗng chùng xuống, tự lẩm bẩm:
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi… không phải Văn An. Văn An đã được đưa về Phủ Châu từ lâu rồi… Haizz…”
Diêu Như Ý nghe mà mù mịt.
Trong ký ức nguyên chủ để lại, ngoài gia gia ra thì mặt mũi những người khác đều như phủ một lớp sương mờ, huống chi là người nhà họ Lâm đã lâu không gặp.
Diêu Khải Chiêu chậm rãi cụp mí mắt xuống, bỗng trở nên buồn bã. Hồi lâu sau mới lại dặn dò Diêu Như Ý:
“Có chuyện này phải nhờ con đi một chuyến. Nhà họ Lâm đã giao căn nhà kia cho chúng ta trông coi, mà ta thì chân không tiện, đành phiền con vài bữa nữa đi mở cửa thông gió, tránh để mốc meo. Mai ta đưa chìa khóa cho con, con đi xem giúp xem có rắn rết chuột bọ gì làm ổ bên trong không.”
Chuyện này cũng chẳng khó khăn gì, Diêu Như Ý liền thuận miệng nhận lời.
Tám chuyện thêm một lúc nữa, nàng mang nước nóng đến cho ông rửa mặt. Đợi ông tự mình lo xong xuôi, nàng mới thổi đèn tắt lửa, đóng cửa lại.
Sau đó, nàng lại đẩy xe định ra phố nhỏ mua trứng. Lần này phải mua nhiều một chút, trứng còn có thể để dưới hầm đá mấy hôm, đỡ phải ngày nào cũng ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì “bịch” một tiếng, có vật gì từ trên cửa rơi xuống. Diêu Như Ý cúi người dưới ánh đèn lồng trong sân nhìn kỹ, là một con cá!
Sao lại có cá? Từ đâu đến vậy? Nàng nhấc con cá béo ụ lên xem trái xem phải, lại ló đầu ra ngõ nhìn, vậy mà chẳng có ai cả.
Suy nghĩ một lúc, nàng tạm thời đem con cá béo núc này vào viện. Lúc đẩy xe ra ngõ, nàng tiện đường hỏi bác gác cổng xem có ai đến tìm mình không.
Con hẻm này người ngoài không vào được, quả nhiên vừa hỏi liền biết ngay.
Thì ra là Ngũ thẩm từng đến, còn mang cho nàng một con cá.
Nhưng sao bà không vào? Cái này chưa nói, chắc chắn bà đã biết nàng bán hàng ngoài cửa rồi…
Nói ra cũng ngậm ngùi, ngoài gia gia ra thì người hiểu rõ nguyên chủ nhất, e rằng chính là người thẩm này, người xưa nay chưa từng ưa gì nàng.
Ngũ thẩm khác với hàng xóm trong ngõ, chuyện này phải tìm lý do cho thật hợp lý mới được.
Diêu Như Ý thầm cân nhắc, cúi đầu cảm ơn lão gác cổng, sau đó tiếp tục ra ngoài.
Chợ đêm Biện Kinh cực kỳ náo nhiệt, người trên đường còn đông hơn cả ban ngày, đèn đuốc sáng trưng, người chen chúc. Diêu Như Ý đẩy xe mà phải hết sức cẩn thận.
Ông chủ tiệm tạp hóa thấy nàng lần này mua nhiều, rất vui vẻ giảm giá cho nàng, rẻ hơn ban ngày, tính ra mỗi quả trứng hơn nửa văn, lời to.
Trên đường về, đột nhiên ngửi thấy mùi hương cay nồng, thấy có người đang đẩy xe bán mì ven đường đi ngang qua, nàng trợn tròn mắt nhìn cái xe nhỏ chất đầy nồi than, chảo nhỏ, bát đũa… mùi vắt mì thơm lừng kia chẳng phải là… mì ăn liền trong tiểu thuyết nữ chính dùng để khởi nghiệp sao?!
Khi ấy nàng đọc truyện tới đoạn nửa đêm thấy nhân vật nữ chính bán mì ăn liền kèm trứng, thèm đến mức cũng muốn pha một gói mì ăn, tiếc là thân thể yếu quá, đành phải chịu thèm.
Cho nên ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thấy người kia sắp đi xa, Diêu Như Ý không kịp suy nghĩ nhiều, vội lên tiếng gọi lại.
Chẳng bao lâu sau, xe nhỏ của nàng đã chất thêm ba cái chum sành đựng tương, nửa bao tải vắt mì.
Diêu Như Ý cột chặt bao tải, trong lòng mừng rỡ: Đáng ra phải nghĩ đến sớm hơn mới đúng! Thứ gì hợp với trứng trà nhất? Dĩ nhiên là mì ăn liền pha nước nóng miễn phí của tiệm tạp hóa rồi!
Trước kia ở căn tin, món này được học sinh yêu thích nhất. Vừa reo chuông vào học sớm là học sinh ùa tới căn tin, chọn gói mì, lấy thêm quả trứng trà với xúc xích Vương Trung Vương, rồi tự đi lấy tô inox và nước sôi, ngồi ngoài căn tin húp sì sụp ngon lành.
Bán kèm thế này vừa tiết kiệm sức, vừa kiếm thêm tiền. Nàng định vị rõ ràng cho món ăn của cửa hàng nhỏ: không cần phát minh món mới (vì cũng không biết làm), nhưng nhất định phải ngon, tiện, rẻ, để thầy trò Quốc Tử Giám không tiện ra ngoài ăn có thể ghé qua mua.
Mai nhất định phải bán như vậy! Nghĩ vậy nàng hớn hở quay về.
Về nhà rồi, nàng vẫn chưa nghỉ ngơi. Trước tiên là rửa sạch trứng định bán ngày mai, luộc sơ với rượu, đập nhẹ cho nứt mà không vỡ, rồi ngâm vào nước sốt.
Vì thời gian ngâm dài, không cần đun sôi, cứ để qua đêm là được. Sáng mai chỉ cần đun lại là có thể bán luôn, nàng cũng không phải dậy quá sớm.
Làm trứng trà rất tiết kiệm công sức, đây cũng là lý do nàng chọn bán món này, dù sao nguyên chủ cũng vừa khỏi bệnh.
Sau đó nàng lần lượt chuyển số trứng dự trữ xuống hầm lạnh.
Chải đầu rửa mặt sơ qua, Diêu Như Ý nằm nghiêng trên giường, xoa chân kéo gân, cơ thể này vừa khỏi ốm, lại ít vận động, chỉ hơi mệt một chút là đã đau nhức tay chân. Không giãn gân thì sáng mai chắc chắn không đi nổi.
Nhưng thực ra thân thể nguyên chủ trông gầy nhỏ vậy thôi, chứ rất có tiềm năng! Chỉ cần ăn no làm nhiều, nhất định sẽ khỏe mạnh lên. Tới lúc đó cũng giống như ngoại cô, đi đứng nhanh nhẹn, một ngày luộc ba trăm quả trứng vẫn dư sức.
Bên ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thu mát lạnh lùa qua khe cửa, Diêu Như Ý lấy chân giữ chặt chăn, lăn một vòng cuộn mình thành cuốn khăn lông nhỏ bé, đầu vừa chạm gối liền ngủ như sập nguồn, ấm áp và dễ chịu.
Trong khi Diêu Như Ý ngủ ngon lành, thì Mạnh Bá Viễn lại trằn trọc không sao ngủ được.
Nhà họ Mạnh ở ngay gần phòng gác đầu ngõ, rẽ qua con đường nhỏ phía nam Quốc Tử Giám là thấy hai cánh cổng son vừa mới sơn sửa. Nhà có hai sân, tiền viện và sảnh đều chuyển thành xưởng khắc bản (thời cổ đại người ta khắc in chữ lên bản tre), sáu gian phòng phía sau thì cả nhà chen nhau mà ở.
Căn nhà này không rộng rãi như dinh thự cũ ngoài thành, còn phải cầm cố dinh cũ cộng thêm bảy trăm quan mới mua nổi.
Tam ca của hắn – Mạnh Khánh Nguyên hôm nay đã về nha môn làm việc, nhưng tình cảnh của hắn trong nhà vẫn chẳng khá hơn.
Hôm trước, khi hắn và Trình, Lâm hai người vẫn còn ở học đường chép sách, Chu Bính đã tới nhà họ Mạnh in đề thi. Không những phạt hắn mà còn mách lẻo việc hắn ngủ gật trong lớp với cha hắn.
Cha hắn bị Chu Bính mắng tới toát mồ hôi lạnh, cảm thấy danh dự mất sạch, không chỉ liên tục cúi đầu xin lỗi trước mặt Chu Bính mà cả tiền khắc đề cũng không dám thu. Tức đến mức bụng đầy lửa chờ đợi đứa con hư về nhà để trút giận.
Đúng lúc Mạnh Bá Viễn lại về muộn.
Trong lòng hắn cũng rất tủi thân, ba người bọn họ bụng chỉ lót được hai quả trứng, đến nhà ăn thì chỉ còn mấy món thừa lạnh ngắt, món canh gan cừu nấu với củ từ và táo tàu trông như nước bùn lổn nhổn.
Ba người nhìn nhau khổ sở cười gượng rồi ai nấy về nhà.
Nhà của cả ba đều ở trong ngõ nhỏ, cách học đường chỉ vài bước nên không cần ở trong ký túc xá Nam Trai của Quốc Tử Giám.
Nam Trai tuy có từ sớm, nhưng đã là nhà cũ hơn hai mươi năm, chưa được sửa sang lại, mười hai người một gian giường chung, còn không bằng ký túc xá của Thư viện Tịch Ủng.
Nghe nói ký túc của Tịch Ủng có bốn đến sáu người một phòng, sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế tủ đầy đủ, cả nhà xí còn có hương liệu và khăn thơm.
Thật là ghen tị.
Tuy ba người ở nhà, nhưng cơm nước thường phải ăn tạm trong nhà ăn. Nhà không giàu sang, càng không thể so với các công tử đệ tử lớp Giáp, lớp Ất, cả ngày có người hầu kẻ hạ, cơm nước đưa tận miệng.
Ba người bọn họ đến người hầu cũng không có!
Học sinh lớp Giáp, lớp Ất chưa từng vào nhà ăn. Họ hoặc về nhà dùng bữa, hoặc đã đặt bàn sẵn ở các tửu lâu lớn như Phàn lâu, Bàn lâu, Thẩm ký. Nhà ăn chỉ phục vụ mấy người con nhà quan nhỏ như bọn hắn thôi.
Sáng học sớm, nhà không kịp nấu ăn, thà bỏ vài đồng ăn tạm trong nhà ăn còn hơn. Buổi trưa cửa sau Quốc Tử Giám không mở, nên họ mang theo bánh hấp, bánh rán để ăn chống đói, hoặc hâm nóng chút điểm tâm, ăn xong lại phải vội vàng lên lớp.
Tối đến vốn nên về nhà ăn, nhưng học cả ngày vất vả, được nghỉ chút thì ai cũng muốn rủ bạn bè đi ăn ngoài cho thoải mái. Mười ngày thì có đến năm bữa ra ngoài ăn, nên nhà cũng lười nấu cho họ, có khi để ít cơm nguội dưa muối là xong chuyện.
Nhưng hôm nay Mạnh Bá Viễn về đến nhà, chờ hắn không phải là mấy món thừa mà là người cha mặt mày xanh mét đang đứng chờ ở sảnh trước, tay cầm roi mây nắm chặt đến mức phát ra tiếng rắc rắc.
“Đồ súc sinh!” – Cha Mạnh thấy hắn vừa vào cửa liền quát lớn.
“Quỳ xuống trước linh vị gia gia ngươi!”
Mạnh Bá Viễn cúi đầu quỳ ngay.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Thật là ghen tị
Lúc này Diêu Như Ý vẫn chưa biết có người từng đến tìm mình.
Sau bữa tối, nàng lại vào phòng gia gia thu dọn bát đũa. Ông đã ăn xong từ lâu, thấy nàng vào còn ra vẻ đạo mạo khen rằng:
“Tiểu đầu bếp này tay nghề cũng được lắm, chịu khó nấu nướng đi, tháng sau gia tăng tiền tiêu vặt cho con.”
Diêu Như Ý bật cười, cầm cái bát sạch bóng không còn một hạt cơm bên cạnh ông, gật đầu lia lịa phối hợp với lời ông.
Nàng vừa định xoay người ra ngoài thì Diêu Khải Chiêu lại hỏi:
“Khi nãy giúp con dọn bếp lò vào nhà, có phải là Văn An không?”
Diêu Như Ý ngớ ra, nàng biết ai với ai đâu?
Nhưng chưa kịp trả lời, ông cụ đã lắc đầu tự phủ định:
“Chắc không phải, Văn An tuấn tú hơn người kia.”
Diêu Như Ý: “…”
Lấy ngoại hình ra đánh giá người khác là không tốt đâu a gia!
Diêu Khải Chiêu trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt bỗng chùng xuống, tự lẩm bẩm:
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi… không phải Văn An. Văn An đã được đưa về Phủ Châu từ lâu rồi… Haizz…”
Diêu Như Ý nghe mà mù mịt.
Trong ký ức nguyên chủ để lại, ngoài gia gia ra thì mặt mũi những người khác đều như phủ một lớp sương mờ, huống chi là người nhà họ Lâm đã lâu không gặp.
Diêu Khải Chiêu chậm rãi cụp mí mắt xuống, bỗng trở nên buồn bã. Hồi lâu sau mới lại dặn dò Diêu Như Ý:
“Có chuyện này phải nhờ con đi một chuyến. Nhà họ Lâm đã giao căn nhà kia cho chúng ta trông coi, mà ta thì chân không tiện, đành phiền con vài bữa nữa đi mở cửa thông gió, tránh để mốc meo. Mai ta đưa chìa khóa cho con, con đi xem giúp xem có rắn rết chuột bọ gì làm ổ bên trong không.”
Chuyện này cũng chẳng khó khăn gì, Diêu Như Ý liền thuận miệng nhận lời.
Tám chuyện thêm một lúc nữa, nàng mang nước nóng đến cho ông rửa mặt. Đợi ông tự mình lo xong xuôi, nàng mới thổi đèn tắt lửa, đóng cửa lại.
Sau đó, nàng lại đẩy xe định ra phố nhỏ mua trứng. Lần này phải mua nhiều một chút, trứng còn có thể để dưới hầm đá mấy hôm, đỡ phải ngày nào cũng ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì “bịch” một tiếng, có vật gì từ trên cửa rơi xuống. Diêu Như Ý cúi người dưới ánh đèn lồng trong sân nhìn kỹ, là một con cá!
Sao lại có cá? Từ đâu đến vậy? Nàng nhấc con cá béo ụ lên xem trái xem phải, lại ló đầu ra ngõ nhìn, vậy mà chẳng có ai cả.
Suy nghĩ một lúc, nàng tạm thời đem con cá béo núc này vào viện. Lúc đẩy xe ra ngõ, nàng tiện đường hỏi bác gác cổng xem có ai đến tìm mình không.
Con hẻm này người ngoài không vào được, quả nhiên vừa hỏi liền biết ngay.
Thì ra là Ngũ thẩm từng đến, còn mang cho nàng một con cá.
Nhưng sao bà không vào? Cái này chưa nói, chắc chắn bà đã biết nàng bán hàng ngoài cửa rồi…
Nói ra cũng ngậm ngùi, ngoài gia gia ra thì người hiểu rõ nguyên chủ nhất, e rằng chính là người thẩm này, người xưa nay chưa từng ưa gì nàng.
Ngũ thẩm khác với hàng xóm trong ngõ, chuyện này phải tìm lý do cho thật hợp lý mới được.
Diêu Như Ý thầm cân nhắc, cúi đầu cảm ơn lão gác cổng, sau đó tiếp tục ra ngoài.
Chợ đêm Biện Kinh cực kỳ náo nhiệt, người trên đường còn đông hơn cả ban ngày, đèn đuốc sáng trưng, người chen chúc. Diêu Như Ý đẩy xe mà phải hết sức cẩn thận.
Ông chủ tiệm tạp hóa thấy nàng lần này mua nhiều, rất vui vẻ giảm giá cho nàng, rẻ hơn ban ngày, tính ra mỗi quả trứng hơn nửa văn, lời to.
Trên đường về, đột nhiên ngửi thấy mùi hương cay nồng, thấy có người đang đẩy xe bán mì ven đường đi ngang qua, nàng trợn tròn mắt nhìn cái xe nhỏ chất đầy nồi than, chảo nhỏ, bát đũa… mùi vắt mì thơm lừng kia chẳng phải là… mì ăn liền trong tiểu thuyết nữ chính dùng để khởi nghiệp sao?!
Khi ấy nàng đọc truyện tới đoạn nửa đêm thấy nhân vật nữ chính bán mì ăn liền kèm trứng, thèm đến mức cũng muốn pha một gói mì ăn, tiếc là thân thể yếu quá, đành phải chịu thèm.
Cho nên ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thấy người kia sắp đi xa, Diêu Như Ý không kịp suy nghĩ nhiều, vội lên tiếng gọi lại.
Chẳng bao lâu sau, xe nhỏ của nàng đã chất thêm ba cái chum sành đựng tương, nửa bao tải vắt mì.
Diêu Như Ý cột chặt bao tải, trong lòng mừng rỡ: Đáng ra phải nghĩ đến sớm hơn mới đúng! Thứ gì hợp với trứng trà nhất? Dĩ nhiên là mì ăn liền pha nước nóng miễn phí của tiệm tạp hóa rồi!
Trước kia ở căn tin, món này được học sinh yêu thích nhất. Vừa reo chuông vào học sớm là học sinh ùa tới căn tin, chọn gói mì, lấy thêm quả trứng trà với xúc xích Vương Trung Vương, rồi tự đi lấy tô inox và nước sôi, ngồi ngoài căn tin húp sì sụp ngon lành.
Bán kèm thế này vừa tiết kiệm sức, vừa kiếm thêm tiền. Nàng định vị rõ ràng cho món ăn của cửa hàng nhỏ: không cần phát minh món mới (vì cũng không biết làm), nhưng nhất định phải ngon, tiện, rẻ, để thầy trò Quốc Tử Giám không tiện ra ngoài ăn có thể ghé qua mua.
Mai nhất định phải bán như vậy! Nghĩ vậy nàng hớn hở quay về.
Về nhà rồi, nàng vẫn chưa nghỉ ngơi. Trước tiên là rửa sạch trứng định bán ngày mai, luộc sơ với rượu, đập nhẹ cho nứt mà không vỡ, rồi ngâm vào nước sốt.
Vì thời gian ngâm dài, không cần đun sôi, cứ để qua đêm là được. Sáng mai chỉ cần đun lại là có thể bán luôn, nàng cũng không phải dậy quá sớm.
Làm trứng trà rất tiết kiệm công sức, đây cũng là lý do nàng chọn bán món này, dù sao nguyên chủ cũng vừa khỏi bệnh.
Sau đó nàng lần lượt chuyển số trứng dự trữ xuống hầm lạnh.
Chải đầu rửa mặt sơ qua, Diêu Như Ý nằm nghiêng trên giường, xoa chân kéo gân, cơ thể này vừa khỏi ốm, lại ít vận động, chỉ hơi mệt một chút là đã đau nhức tay chân. Không giãn gân thì sáng mai chắc chắn không đi nổi.
Nhưng thực ra thân thể nguyên chủ trông gầy nhỏ vậy thôi, chứ rất có tiềm năng! Chỉ cần ăn no làm nhiều, nhất định sẽ khỏe mạnh lên. Tới lúc đó cũng giống như ngoại cô, đi đứng nhanh nhẹn, một ngày luộc ba trăm quả trứng vẫn dư sức.
Bên ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thu mát lạnh lùa qua khe cửa, Diêu Như Ý lấy chân giữ chặt chăn, lăn một vòng cuộn mình thành cuốn khăn lông nhỏ bé, đầu vừa chạm gối liền ngủ như sập nguồn, ấm áp và dễ chịu.
Trong khi Diêu Như Ý ngủ ngon lành, thì Mạnh Bá Viễn lại trằn trọc không sao ngủ được.
Nhà họ Mạnh ở ngay gần phòng gác đầu ngõ, rẽ qua con đường nhỏ phía nam Quốc Tử Giám là thấy hai cánh cổng son vừa mới sơn sửa. Nhà có hai sân, tiền viện và sảnh đều chuyển thành xưởng khắc bản (thời cổ đại người ta khắc in chữ lên bản tre), sáu gian phòng phía sau thì cả nhà chen nhau mà ở.
Căn nhà này không rộng rãi như dinh thự cũ ngoài thành, còn phải cầm cố dinh cũ cộng thêm bảy trăm quan mới mua nổi.
Tam ca của hắn – Mạnh Khánh Nguyên hôm nay đã về nha môn làm việc, nhưng tình cảnh của hắn trong nhà vẫn chẳng khá hơn.
Hôm trước, khi hắn và Trình, Lâm hai người vẫn còn ở học đường chép sách, Chu Bính đã tới nhà họ Mạnh in đề thi. Không những phạt hắn mà còn mách lẻo việc hắn ngủ gật trong lớp với cha hắn.
Cha hắn bị Chu Bính mắng tới toát mồ hôi lạnh, cảm thấy danh dự mất sạch, không chỉ liên tục cúi đầu xin lỗi trước mặt Chu Bính mà cả tiền khắc đề cũng không dám thu. Tức đến mức bụng đầy lửa chờ đợi đứa con hư về nhà để trút giận.
Đúng lúc Mạnh Bá Viễn lại về muộn.
Trong lòng hắn cũng rất tủi thân, ba người bọn họ bụng chỉ lót được hai quả trứng, đến nhà ăn thì chỉ còn mấy món thừa lạnh ngắt, món canh gan cừu nấu với củ từ và táo tàu trông như nước bùn lổn nhổn.
Ba người nhìn nhau khổ sở cười gượng rồi ai nấy về nhà.
Nhà của cả ba đều ở trong ngõ nhỏ, cách học đường chỉ vài bước nên không cần ở trong ký túc xá Nam Trai của Quốc Tử Giám.
Nam Trai tuy có từ sớm, nhưng đã là nhà cũ hơn hai mươi năm, chưa được sửa sang lại, mười hai người một gian giường chung, còn không bằng ký túc xá của Thư viện Tịch Ủng.
Nghe nói ký túc của Tịch Ủng có bốn đến sáu người một phòng, sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế tủ đầy đủ, cả nhà xí còn có hương liệu và khăn thơm.
Thật là ghen tị.
Tuy ba người ở nhà, nhưng cơm nước thường phải ăn tạm trong nhà ăn. Nhà không giàu sang, càng không thể so với các công tử đệ tử lớp Giáp, lớp Ất, cả ngày có người hầu kẻ hạ, cơm nước đưa tận miệng.
Ba người bọn họ đến người hầu cũng không có!
Học sinh lớp Giáp, lớp Ất chưa từng vào nhà ăn. Họ hoặc về nhà dùng bữa, hoặc đã đặt bàn sẵn ở các tửu lâu lớn như Phàn lâu, Bàn lâu, Thẩm ký. Nhà ăn chỉ phục vụ mấy người con nhà quan nhỏ như bọn hắn thôi.
Sáng học sớm, nhà không kịp nấu ăn, thà bỏ vài đồng ăn tạm trong nhà ăn còn hơn. Buổi trưa cửa sau Quốc Tử Giám không mở, nên họ mang theo bánh hấp, bánh rán để ăn chống đói, hoặc hâm nóng chút điểm tâm, ăn xong lại phải vội vàng lên lớp.
Tối đến vốn nên về nhà ăn, nhưng học cả ngày vất vả, được nghỉ chút thì ai cũng muốn rủ bạn bè đi ăn ngoài cho thoải mái. Mười ngày thì có đến năm bữa ra ngoài ăn, nên nhà cũng lười nấu cho họ, có khi để ít cơm nguội dưa muối là xong chuyện.
Nhưng hôm nay Mạnh Bá Viễn về đến nhà, chờ hắn không phải là mấy món thừa mà là người cha mặt mày xanh mét đang đứng chờ ở sảnh trước, tay cầm roi mây nắm chặt đến mức phát ra tiếng rắc rắc.
“Đồ súc sinh!” – Cha Mạnh thấy hắn vừa vào cửa liền quát lớn.
“Quỳ xuống trước linh vị gia gia ngươi!”
Mạnh Bá Viễn cúi đầu quỳ ngay.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 9: Bị đánh
10.0/10 từ 12 lượt.