Thủy triều
Chương 92:
Ny Na vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ấy thở dài, từ từ kể ra: “Năm đó khi còn đi học, Lâm Hiểu Hàm kia theo đuổi anh trai em rất lâu, anh trai em không đồng ý, sau đó nhà em xảy ra chuyện, cô ta nhân dịp hỗn loạn mà giả vờ ấm áp dịu dàng. Không phải lúc đó là khi anh trai em yếu ớt nhất sao? Mấy lần cảm động nên đã ở bên cô ta. Sau đó anh ấy nhập ngũ, cô ta sợ anh ấy đến lực lượng đặc biệt nên lừa anh ấy rằng cô ta bị bệnh nặng, anh ấy là người đơn giản, lòng nóng như lửa đốt mà trở về, khi phát hiện đó là trò lừa đối thì đã muộn. Mặc dù anh ấy tức giận nhưng cũng không trách người phụ nữ này. Anh ấy là người như vậy đó, không nói nhiều lời tình cảm với cô ta nhưng ở bên nhau thì chắc chắn sẽ cố gắng chịu trách nhiệm, cho nên sau khi trở về đã đi khắp nơi kiếm tiền, có khi một ngày làm mấy công việc, việc nặng hay dơ bẩn gì đều từng làm, nhưng người phụ nữ này càng lúc càng tham lam, bắt đầu ghét bỏ anh trai em không có tiền, có đôi khi đột nhiên biến mất mấy ngày cũng không thấy đâu. Bọn họ không sống chung nên anh trai em cũng không quản lý cô ta, ở bên ngoài truyền ra một số tin đồn bậy bạ, anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng cô ta, cho đến ngày hôm đó…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngày hôm đó làm sao?”
Mục Tranh hơi nhắm mắt lại, chuyện này đối với cô ấy cũng là vết thương mãi không lành trong tim, nhớ đến là đau.
“Anh ấy nhận được tin nhắn của bạn bè cho nên đến đập cửa khách sạn, thấy Lâm Hiểu Hàm ở trên giường không mặc quần áo với ba lão già bụng phệ.”
“Mẹ nó.”
Ny Na nghe vậy thì lập tức nổi giận, đập mạnh một cái lên cửa xe.
Thế mà cô lại nổi giận với Mục Châu vì người phụ nữ như vậy, đầu óc cô ta chắc chắn bị điên rồi, người bình thường sao có thể làm ra việc như vậy.
Mục Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện ghê tởm hơn là, trong đó có một người đàn ông ném chìa khóa xe đắt tiền vào anh trai em, nói cái gì mà đàn ông không có tiền đồ nên người phụ nữ của mình mới để cho người khác chịch.”
Ny Na yên lặng nghe xong, rơi vào im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đột nhiên hiểu ra lý do tại sao Mục Châu không muốn nhắc tới.
Ký ức khó chịu như vậy, dù là ai cũng không muốn nhớ lại.
Nhưng vào lúc anh cần sự tin tưởng của cô nhất, cô lại vì chuyện này mà nổi giận với anh, còn nói rất nhiều lời khó nghe, trong lòng anh nhất định rất khó chịu ấy vậy mà anh vẫn lựa chọn âm thầm chịu đựng tất cả, dịu dàng dỗ dành cô.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình rất tồi tệ.
Tội thật đáng chết, không thể tha thứ.
…
Khoảng một giờ sau, tai nạn lật xe đã được giải quyết xong.
Mục Tranh bị Đại Quang gọi đi, một mình Ny Na ở trên xe đứng ngồi không yên, trong đầu chỉ toàn nghĩ cách làm thế nào để dính chặt lấy anh như kẹo mạch nha, dính đến mức anh cảm thấy phiền chán cũng không thể buông tay.
Vào lúc cô đang ngẩn người thì cưa xe đột nhiên bị kéo ra, Mục Châu người đầy bùn đất xuất hiện ở trước mặt cô.
Anh nói xong thì xoay người định đi, Ny Na duỗi tay nắm chặt tay anh, ngay lúc anh đang ngẩn người thì cô vội vàng cúi người xuống xe, dùng hai chân giẫm lên cửa xe, để bù lại sự chênh lệch chiều cao, ôm chầm lấy anh như con gấu.
Đầu óc Mục Châu nổ tung: “Đừng gây chuyện, người anh bẩn.”
“Em không sợ bẩn.” Cô vùi đầu lên vai anh, giọng điệu kiên định.
“Ny Na…”
“Em xin lỗi, anh Mục Châu.”
Giọng cô nghẹn ngào, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tay chống lên bờ vai anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn chằm chằm đôi mắt hốt hoảng của anh: “Em không nên nổi giận với anh như vậy, em xin lỗi.”
Mục Châu ngẩn người, hiển nhiên vẫn chưa đuổi kịp tư duy của cô, nhẹ nhàng hỏi cô: “Có chuyện gì rồi?”
Ny Na chậm rãi lắc đầu, cô cũng không muốn nhắc đến chuyện đó vào khoảnh khắc ấm áp này, cô dịu dàng lau sạch bùn bẩn trên mặt anh, giọng nói mềm mại: “Em có phải em là cô bạn gái không đủ tiêu chuẩn không?”
“Bạn gái?”
Người đàn ông nhướng mày, cười trêu chọc cô: “Không phải muốn chia tay với anh sao?”
“Lời em nói không tính, sao anh lại coi là thật chứ?”
Ánh mắt anh nóng rực, giọng nói trầm thấp: “Mỗi câu em nói anh đều xem là thật.”
“Vậy những gì em nói tiếp theo, anh cũng phải tin là thật.”
“Cái gì?”
Hai má Ny Na ửng đỏ, tim đập thình thịch, đôi mắt nhìn anh không chớp mắt.
“Em thích anh, Mục Châu.”
Đầu óc anh tê dại, ngừng hô hấp lại.
“Em không chỉ muốn làm bạn gái anh mà còn muốn làm vợ anh, bạn đời, sau này em sẽ chết trước anh, bởi vì anh biến mất thì thế giới của em sẽ không còn màu sắc nữa.”
Mặt cô đỏ bừng, ghé sát lại hôn anh, cẩn thận hỏi: “Cho nên anh có muốn ở bên người động một tí là nói chia tay như em không?”
“Không.”
“Hả?”
Cô há hốc mồm ngạc nhiên.
Mục Châu chậm chạp nói hết câu: “Không thể chỉ hôn một tí.”
“… Này.” Cô buồn bực đánh anh.
Người đàn ông cười đầy xấu xa, ấn gáy cô hôn môi: “Thỏ con, anh vẫn chưa hết giận thì phải làm sao?”
“Anh muốn thế nào?”
Thỏ con mềm mại nũng nịu, dáng vẻ kệ người cắn xé.
“Vậy em thể hiện chút thành ý đi.”
Mục Châu phủi nhẹ ít tuyết vụn trên đỉnh đầu cô, thân mật cọ chóp mũi cô mà mỉm cười.
“Để anh trai em xem em thích anh nhiều thế nào.”
Thủy triều