Thủy triều
Chương 91:
Nói cái gì Ny Na cũng không chịu rời đi, Mục Tranh cũng không ngăn cản, máy sưởi trong xe mở nhiệt độ cao nhất, hai người ăn đồ ăn vặt trong không gian nhỏ hẹp, nhìn những người đàn ông bận rộn bên ngoài cửa sổ xe, nói chuyện vu vơ với nhau.
“Chị Ny Na với anh trai em quen biết nhau thế nào vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô suy nghĩ rồi trả lời đúng sự thật: “Mùa đông năm ngoái, chị đến nơi này tìm đàn ông, có duyên gặp được anh ấy.”
Mục Tranh cười khanh khách: “Có phải lúc đó anh em rất hư hỏng không?”
“Đúng vậy, cực kỳ đáng ghét.”
Ny Na bỏ miếng khoai tây vào trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh ấy giống như có thể nhìn thấy mọi suy nghĩ của chị, mấy lần chị giao chiến với anh ấy đều thua thảm hại.”
“Đương nhiên rồi, anh trai em là yêu tinh có tiếng đấy.”
Nói đến đây, Mục Tranh vô cùng tự hào, đắc ý khoe khoang hất cằm lên: “Chị phải biết trước đây anh ấy chịu rất nhiều khổ sở, đi vô số đường vòng, chị mới hiểu được tại sao anh ấy có thể nhìn thấu được lòng người.”
Nói đến đề tài này, Ny Na lập tức có hứng thú, cô ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Anh ấy chưa từng kể chuyện trước kia cho chị.”
“Không nói cũng đúng, vốn dĩ cũng không có chuyện gì hay ho.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra Mục Tranh cũng không muốn nói nhưng thấy ánh mắt sáng quắc nghiêm túc của cô, xuất phát từ tình thương với anh trai nên cô ấy không giữ miệng được.
“Người khác đều nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài nhưng chuyện hỗn loạn của nhà em năm đó, cả thị trấn đều biết.”
“Em nhớ khi đó em còn đang học tiểu học, hôm đó đang đi học, anh trai đột nhiên đến đón em, nói trong nhà có chuyện, chờ đến khi bọn em trở về mới biết ba mẹ cãi nhau ly hôn. Mẹ em sống chết muốn đi với người đàn ông khác, không cần em và anh trai em nữa, chỉ muốn ly hôn.”
“Lúc còn nhỏ em không hiểu, rất hận bà ấy, sau khi lớn lên nghĩ lại, em cũng không oán trách bà ấy nữa. Ba em là quân nhân, quanh năm ở trong quân đội, một năm nhiều nhất chỉ trở về một hai lần, một mình mẹ em nuôi chúng em khôn lớn, một mình chịu đựng quá nhiều thứ, có lẽ là không cam lòng nên muốn sống vì hạnh phúc của mình.”
Ny Na bình tĩnh nghe xong, cốt truyện như này rất thường thấy, cũng không có gì máu chó, cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy Mục Châu thì sao?”
Mục Tranh thở dài, tầm mắt nhìn ra phía xa: “Mẹ em đi rồi, ba em đổ bệnh nặng, không đến hai năm đã mất, anh trai em lúc ấy mới học lớp 11, còn chưa trưởng thành đã phải gánh vác trách nhiệm của người lớn. Em vẫn còn nhớ mùa đông năm đó rất lạnh, em bị sốt cao, anh ấy cõng em đi bộ hơn một giờ đến bệnh viện trong thị trấn lúc nửa đêm, em hôn mê một ngày một đêm, khi tỉnh lại nghe dì giường bên cạnh nói rằng, khi em hôn mê anh trai em cứ khóc mãi, nói rằng nếu em không còn nữa thì trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh ấy.
Tim Ny Na như bị dao cứa, nghĩ đến nụ cười ấm áp của anh thì không chịu nổi đỏ hoe mắt.
“Lúc học cấp 3, anh ấy có một thời gian lầm đường, gặp đám bạn bè xấu suýt nữa phải bỏ học, may mà anh Đông với anh Thanh Phong kéo anh ấy ra, anh ấy mới miễn cưỡng học xong cấp 3. Sau đó anh ấy theo bọn họ đi lính, được bộ đội đặc chủng tuyển chọn, nếu không phải bị con đàn bà Lâm Hiểu Hàm kia gây khó dễ thì sau này anh trai em cũng không cần chịu nhiều khổ sở như vậy…”
Lâm Hiểu Hàm?
Cái tên này nghe rất quen.
Ny Na thầm nghĩ, đây không phải là tên người phụ nữ bên ngoài rạp chiếu phim nhắc đến lần trước sao?
“Lâm Hiểu Hàm là…”
Mục Tranh không hề e dè: “Là bạn gái của anh trai em khi còn đi học, cô gái đó quả thật vừa xinh đẹp vừa có thủ đoạn, là loại phụ nữ lòng dạ rắn rết không biết xấu hổ.”
Nói xong, cô ấy đột nhiên nhận ra mình đã nhiều lời, nghiêng đầu nhìn Ny Na, người đang nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt.
“Sao vậy?”
“Mục Châu đi thành phố Bắc là vì cô ta sao?”
Mục Tranh sửng sốt mấy giây, giọng nói lên cao: “Cái gì? Lâm Hiểu Hàm ở thành phố Bắc á?”
“Chị tưởng em biết.”
“Em chỉ nghe nói cô ta tìm một lão già giàu có ở thành phố lớn nhưng em không biết đó là thành phố Bắc.”
Cô ấy nhớ đến người phụ nữ kia là lại thấy buồn nôn, không nhẫn nhịn được mà tức giận thay anh trai: “Còn nữa, sao anh trai em lại chạy đến nơi xa như vậy vì cô ta chứ? Nhắc đến những chuyện ghê tởm trước kia cô ta làm là em lại ăn không ngon.”
Ny Na càng nghe càng tò mò, yên tĩnh chờ đợi.
Mục Tranh thấy ánh mắt cô thì lập tức hiểu chuyện này hôm nay không nói không được nhưng nói xong e rằng sẽ bị anh trai treo lên đánh chết mất, mặc dù người đàn ông này rất cưng chiều cô ấy nhưng lúc giận dữ cũng rất vô nhân tính.
“Hay là… Chị tự đi hỏi anh trai em đi…”
“Anh ấy rất kín miệng, không nói cái gì cho chị cả.”
Ny Na buồn bực cụp mắt: “Chị còn cãi nhau với anh ấy vì chuyện này đó.”
“Cãi nhân vì người phụ nữ kia sao?”
Mục Tranh càng nghĩ càng tức giận, hít sâu một hơi: “Trời ạ, nhất định anh trai em sẽ ấm ức chết mất.”
Thủy triều