Thủy triều
Chương 84:
Anh sửng sốt, hơi thở run rẩy: “Em có ý gì?”
“Ý của tôi là... Sau này anh không cần miễn cưỡng bản thân giả vờ yêu thương tôi thắm thiết nữa, anh có thể đi tìm tình nhân nhỏ của anh rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na ngẩng đầu nhìn anh, trái tim chết lặng.
“Tôi sẽ không chúc phúc cho anh, đồ lừa đảo.”
…
Quanh năm cô luôn nhốt mình trong vòng bảo vệ như tường đồng vách sắt, con thỏ mong manh chậm rãi mang trong mình trái tim sắt thép đao thương bất nhập nhưng người đàn ông này vượt qua được rào cản mà gần như không tốn sức.
Cứ thế cô mở từng mạng lưới bảo vệ ra, biến thành con thỏ mặc người ta làm hại.
Bị thương thực chất không đáng sợ.
Đáng sợ là những mong đợi hão huyền cứ từng chút một tan biến.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người thất bại trên tình trường bình thường có lẽ sẽ kéo bạn bè đến khóc một trận hoặc là khiến bản thân chìm trong men say để giải sầu.
Nhưng hiển nhiên Ny Na không phải người thường.
Cô nhanh chóng chạy trốn khỏi anh, ngồi trên xe về nhà, cô khóc suốt đường đi. Sau khi xuống xe, cô đứng run rẩy trong gió lạnh, đầu óc cô đột nhiên tỉnh táo hẳn ra. Khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là chặn toàn bộ phương thức liên lạc của anh, tắt điện thoại đi rồi mở máy tính lên gõ chữ.
Từ nửa đêm cho đến rạng sáng, cô ở trước máy tính mười hai tiếng đồng hồ không ăn không ngủ, ngón tay đánh chữ cũng tê rần, lúc buồn ngủ, cô quay người nhào lên giường, trong mộng cũng mơ thấy mình đánh chữ, miệng còn lẩm bẩm.
“Đàn ông là cái thá gì, chỉ có tiền mới không phản bội bản thân.”
Hai ngày này, nếu cô không gõ chữ thì là ngủ, cả người cứ mơ mơ màng màng, cho đến buổi chiều ngày thứ ba cô mới tỉnh ngủ.
Lúc mơ hồ tỉnh lại, cô sờ điện thoại đầu giường trong vô thức, mở điện thoại lên, trùng hợp có cuộc gọi đến, cô cố gắng hé mắt ra nhìn mấy giây rồi mới lật người, bắt máy.
“Alo...”
Đầu bên kia vừa nghe đã biết cô gái còn chưa tỉnh ngủ, người đó cạn lời: “Sao còn có thể ngủ thế hả? Không phải hôm nay xuất phát sao?”
Cô hoảng hốt chớp mắt, người cũng tỉnh táo lại: “Xuất phát đi đâu cơ?”
Hạ Chi Nam bình thường dịu dàng, tao nhã cũng hận không thể vươn ra khỏi điện thoại mà vỗ đầu cô: “Giang Nam! Có phải cậu ngủ đến ngu người rồi không?”
“Ồ, tớ, tớ...”
“Đừng có lẩm bẩm nữa, dậy mau lên.”
Đầu bên kia đã chặn lời cô trước, người đó nhẹ giọng: “Mục Châu đợi cậu dưới lầu mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.”
“...”
Đầu óc Ny Na đột nhiên không còn mù mờ nữa.
Cơn tức giận trong lòng bốc ngùn ngụt lên đầu, cô cứng họng: “Tớ không đi cùng với anh ta, chúng tớ đường ai nấy đi.”
“Cậu bớt nói mấy thứ này với tớ đi, tớ còn không rõ cái tính tình thối nát của cậu sao, quậy đến gió tanh mưa máu, Mục Châu tốt tính, cậu cũng không thể bắt nạt người ta quá.”
“Nam Nam tồi, rốt cuộc cậu đứng về phe ai hả!”
“Tớ không có...”
“Rõ ràng là cậu có!”
Ny Na càng nghĩ lại càng tức, càng nghĩ lại càng bơ vơ cô độc, bây giờ đến cả Nam Nam yêu dấu nhất cũng đứng về phía anh rồi, Thư Hàng cũng thế, chị Tịnh Thù cũng vậy, ông Chu cũng thế, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là người tốt, chỉ có cô là quái vật tính tình khó ưa, nghĩ thôi cũng thấy ấm ức.
“Được rồi, được rồi mà, vừa nói cậu hai câu thôi đã nổi nóng rồi.”
Hiếm khi Hạ Chi Nam thấy dáng vẻ ấm ức này của cô, cô ấy vừa đau lòng vừa buồn cười, không nhịn được buông lời trêu ghẹo: “Na Na, trước đây cậu cũng không có yếu đuối thế đâu, cả ngày cậu chửi trời, chửi đất, chửi cả không khí, bây giờ có người thương rồi thì không giống thế nữa, càng ngày càng giống nàng dâu nhỏ.”
“Cậu mới là nàng dâu nhỏ!”
“Tớ vốn dĩ đã là nàng dâu nhỏ rồi mà.”
Cô ấy vui mừng, càng ngày càng cảm thấy Ny Na của bây giờ siêu siêu đáng yêu, cô ấy nhẹ nhàng an ủi cô: “Một mình cậu đi tớ không yên tâm, có quỷ mới biết trên đường cậu còn quậy ra việc gì nữa, cậu xem như là ban phát lòng tốt, để tớ ngủ một giấc an ổn được không?”
“Nhưng mà tớ...”
“Ngoan nào, nhanh thu dọn hành lý đi.”
Đương nhiên Ny Na muốn từ chối rồi nhưng Nam Nam đáng yêu nhất đã dỗ cô thế rồi, cô cũng không muốn nhẫn tâm, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại trả lời một câu: “Thôi được rồi.”
Tắt điện thoại.
Cô ngồi ngây ra trên giường mất năm phút.
Cô không muốn gặp anh.
Một ngàn lần không muốn.
…
Cùng lúc đó điện thoại người đàn ông trong xe rung lên.
Hạ Chi Nam: [Chăm sóc cô ấy cho tốt.]
Trái tim Mục Châu cũng yên ổn mà tiếp đất, anh nhếch môi cười.
[Đây chính là bổn phận của tôi.]
Thủy triều