Thủy triều

Chương 93:

100@-

 
Vùng ngoại ô gần thành phố Ninh Thủy, hai ngày nay Mục Châu vốn phải đến đó một chuyến nên anh đã dứt khoát thuê một căn phòng khách sạn tổng thống tại một khách sạn ở trong thành phố.
 
Gần hai ngày rồi anh không ngủ, buồn ngủ đến mức mắt mở không ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, Ny Na vốn dĩ đang ở trong phòng lại không thấy đâu, anh tìm điện thoại di động, đang định gọi điện thì WeChat đột nhiên hiện lên.
 
Thỏ con: [Mục Tranh bảo em đi mua sắm với cô ấy, anh nghỉ ngơi thật tốt đi.]
 
Mục Châu khẽ hừ một tiếng, có chút buồn cười lại có chút thất vọng, loạng choạng đi đến bên giường, mái tóc đen ướt sũng nhưng vì quá anh đã mệt mỏi nên trực tiếp nằm ngửa trên chiếc giường rộng hai mét, mơ màng thiếp đi.
 
Còn thành ý đã hứa hẹn thì sao?
 
Haizz.
 
Lời mà thỏ con nói quả nhiên không thể tin được.
 
*


 
Bên ngoài trời đã tối, trong phòng cũng tối đen như mực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ngủ một giấc đến khi trời đã tối mịt, khi thức dậy vẫn chỉ có một mình anh trong phòng, anh ngái ngủ trở mình, vươn tay bật đèn ngủ.
 
“Rừm rừm, rừm rừm.”
 
Điện thoại di động trên tủ đầu giường không ngừng đổ chuông.
 
Là cuộc gọi từ Bắc Kinh, công ty mới đang trong quá trình chuẩn bị hết sức khẩn trương, tuy rằng lắp đặt và cải tạo có người phụ trách cụ thể nhưng mỗi bước đều cần có cái gật đầu của anh thì mới tiến hành thực hiện.
 
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, tuyết dường như vẫn đang rơi, có xu hướng rơi ngày càng dày.
 
Anh tùy ý khoác chiếc áo ngủ màu trắng vào, buộc thắt lưng một cách lỏng lẻo, ra khỏi phòng, đi về phía bàn làm việc.
 
*
 
“Tít.”
 

Thẻ phòng chạm vào ổ khóa cảm ứng, có người đẩy cửa vào phòng.
 
Ny Na tưởng rằng anh vẫn đang ngủ nhưng sau khi vào phòng, cô mới phát hiện ra cái người cuồng công việc nào đó đã bò đến trước máy tính và say mê làm việc trở lại.
 
Anh nghe thấy động tĩnh rất nhỏ nhưng cố ý không ngẩng đầu lên, cô đặt túi xách hàng hiệu trên tay xuống, lẻn ra sau lưng anh, nhào tới ôm lấy anh từ phía sau.
 
“Anh đang bận làm việc gì thế?”
 
Từ nhỏ cô đã không giỏi toán, nhìn những con số dày đặc và bảng biểu, cảm thấy đau đầu nhức óc không thôi.
 
Giọng nói đàn ông bình ổn: “Chuyện của công ty mới, phải lập tức xử lý.”
 
Ny Na thấy anh trả lời hờ hững, lạnh nhạt với cô, tưởng là anh vẫn còn giận mình nên nên ngượng ngùng tránh khỏi người anh nhưng khi cô vừa xoay người thì anh đã túm chặt lấy tay, kéo cô vào lòng rồi ngồi lên đùi mình.
 

“Mục Châu…”
 
“Đừng nói chuyện.”
 
Anh khẽ nhíu mày, cô ngoan ngoãn không dám động đậy.

 
Đầu ngón tay “lách tách” gõ chữ, lặng lẽ ôm cô và bình tĩnh trả lời tin nhắn ở đầu bên kia.
 
Xử lý xong những việc đó, người đàn ông thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn đôi mắt mèo trong veo và ngấn nước của cô.
 
Đèn dưới sàn nhà tỏa ra ánh sáng vàng cam ấm áp, chiếu sáng gần hết khuôn mặt cô, mái tóc dài màu xanh nước biển vốn đã chói mắt nay lại được uốn xoăn trông cực kì thu hút, giống như rong rêu bồng bềnh trong sóng nước, sợi tóc uốn lượn qua cánh tay, bồng bềnh và mềm mại không thể tả.
 
“Ra ngoài lâu như vậy mà cũng không gửi một tin nhắn?”
 
Cô hơi sững người, sau đó quay sang cười híp mắt: “Anh đang ngủ mà, em không muốn quấy rầy anh.”
 
“Ngoan như vậy sao?” Mục Châu sờ mặt cô.
 
Ny Na chột dạ cụp mắt xuống: “Em luôn như vậy mà.”
 
Anh chỉ cười, cũng không vạch trần mà vỗ nhẹ eo cô: “Anh còn có việc bận một lát, em đi chơi một mình trước đi.”
 
“Vâng ạ.”

 

Cô ngoan ngoãn đáp lại, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.
 
Hành động này thành công khiến người đàn ông bối rối, anh ngăn động tác đứng dậy của cô lại, có chút hứng thú nhìn khuôn mặt cô, lại nhìn tim đập như sấm của cô thêm hai giây, không kiềm nén được mà cúi đầu tiến lại gần, Ny Na đột nhiên đưa tay ra che miệng anh.
 
“Em đi tắm đây, bye bye.”
 
Cô bỏ lại một câu, mặc kệ người đàn ông sống chết ra sao, cô biến thành một con thỏ trắng nhảy nhót, nhanh chóng chạy đi.
 
Khi Mục Châu định thần lại, hương thơm dịu nhẹ, ấm áp và thơm ngát trong lồng ngực đã biến mất, chỉ còn tiếng nước "róc rách" phát ra từ phòng tắm.
 
Dường như hơi thở trên người cô vẫn còn lưu lại trong không khí, Mục Châu nuốt hai ngụm nước, cổ họng không ngừng nuốt xuống, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng.
 
Tiểu yêu tinh dụ dỗ người ta phạm tội.
 
Đêm nay em không chạy thoát được đâu.
 
*
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 93:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...