Thủy triều
Chương 8:
"Cậu mới là rùa!"
Tuy đầu óc Ny Na choáng váng nhưng lòng cô đâu có say, vừa nghe thấy Thư Hàng nói như vậy cô đã dùng âm dương bạch cốt trảo véo cho cậu ấy một cái khiến cậu ấy phải hét toáng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Hàng đứng dậy chạy trốn, cô cũng đứng dậy đuổi theo quyết không buông. Cậu ấy chạy vòng quanh chiếc bàn, Mục Châu vàTịnh Thù thấy cứ để hai người như thế thì không ổn lắm, cả hai bèn đứng dậy khuyên can. Thư Hàng dùng hết sức kéo Mục Châu lại, một người đàn ông cao to, cường tráng như vậy lại sợ chết khiếp, trốn vội sau lưng anh.
Ny Na đụng đầu vào lồng ngực của người nào đó, đột nhiên dừng bước, cô giơ tay ôm trán, ngửa đầu nhìn lên.
Cặp mắt phía sau gọng kính kia sáng sủa, trong veo, dịu dàng tựa như một mảnh nước suối.
Trái tim cô đập dữ dội, miệng không quên mắng: "Anh tránh ra."
Anh cụp mắt, nhẹ giọng nói với cô: "Đừng nghịch nữa."
"Chuyện của tôi và cậu ấy liên quan quái gì đến anh."
Ny Na vừa thấy gương mặt đẹp trai, sáng láng luôn tỏ ra vô tội của anh là đã nổi giận rồi. Dường như phút chốc cô đã trở lại vào buổi sáng ngày hôm ấy, lúc anh xe tờ giấy do cô để lại, sâu trong đáy mắt là ý cười khinh bỉ, giọng nói của anh lạnh lùng đến thấu xương.
"Cái này không cần thiết, chúng ta không thể phá vỡ quy định đã đề ra được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tối hôm qua tôi không dùng biện pháp gì cả, em nhớ uống thuốc."
Cho dù thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi nhưng mỗi khi nhớ đến buổi sáng ngày hôm ấy, trái tim của Ny Na vẫn nói lên, đau đớn từng cơn.
Đâu ai biết hơi thở và giọng điệu ấy đã đẩy trái tim của cô xuống vực sâu, khiến hơi thở của cô buốt lạnh đến nhường nào.
Mọi thứ đều là giả, kể cả anh.
…
"Anh có biến đi hay không? Nếu còn không chịu biến là tôi ra tay đấy!"
Đôi mắt của Ny Na đỏ cả lên, cô trợn mắt nhìn anh đầy dữ tợn.
Mục Châu cao hơn cô nửa cái đầu vẫn đứng yên không động đây, đôi mắt đen láy, sâu thẳm thẳm vẫn dán chặt vào gương mặt của cô.
"Đồ khốn nạn!"
Ny Na càng nghĩ càng giận, tất cả những oán hận tích tụ trong khoảng thời gian này bùng lên, bộc phát, tuôn cả ra ngoài, mượn việc say rượu cô giơ tay nhấc chân, liên tục đấm đá anh. Mục Châu vẫn đứng yên không nhúc nhích, sự ngấm ngầm chịu đựng của anh khiến ba người cùng bàn còn lại ngạc nhiên.
"Ny Na!"
Ông cụ quát một tiếng vang dội, Thư Hàng đang trốn ở phía sau Mục Châu thấy thế vội vàng bước tới kéo cô lại.
Ny Na cố nén cảm giác muốn khóc xuống, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của cô, cô cảm thấy mỏi mệt với cảm giác hoảng hốt không thể khống chế nổi này. Ny Na cảm thấy rất mất mặt, thậm chí có còn hơi quá khích vì bị coi thường.
"Bà nhà anh chứ! Anh thì có cái quái gì hơn người!"
Nói xong cô kéo cánh tay của anh qua, há miệng cắn một cái vô cùng tàn nhẫn, cho dù nếm được mùi máu tanh cũng không có ý định nhả ra.
Dường như cô đã quên béng đi thời gian và địa điểm, coi như trong cái thế giới song song này chỉ có một mình cô và người đàn ông khốn nạn mà cô từng mơ thấy mình giết chết anh vô số lần trong cơn mơ.
Thư Hàng giữ chặt hai tay của cô lại từ phía sau, ôm bổng cô lên, mặc cho tay chân cô khua khoắng, vùng vẫy tứ tung.
…
Mục Châu nhìn hai người họ biến mất chỗ cầu thang, anh cúi đầu thoáng nhìn nơi bị cô cắn, sau đó khẽ cuốn ống tay áo lên, da thịt chỗ bị cắn có vết răng sâu hoắm, rách cả ra, máu tươi liên tục chảy ra từ đó.
Lúc này, bên cạnh anh có người đưa khăn giấy qua.
"Cảm ơn."
Anh lễ phép nhận lấy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua thì bắt gặp đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười của Tịnh Thù.
"Cô cười cái gì?"
"Tôi biết Na Na bao nhiêu năm như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy con bé oan ức đến vậy. Anh giỏi thật đấy, đến cả con nhóc ranh ma có tiếng ấy mà cũng dám bắt nạt."
Thủy triều