Thủy triều

Chương 7:

112@-

 
Thư Hàng thấy khổ trong lòng nhiều chút: "Chị à, một nam thanh niên ngây thơ trong trắng như em nào có biết cái gì cơ chứ."
 
"Hừ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông cậu ấy cao to cường tráng đấy nhưng lá gan nhỏ lắm, nhất là đối với bà tổ cô này, Thư Hàng càng không có cách nào đối phó với cô, ngoại trừ bị đánh thì vẫn là bị đánh.
 
Màn đùa giỡn này của hai người bị Tịnh Thù vừa đi lên tầng bắt gặp. Cô ấy không lên tiếng, núp ở chỗ khúc ngoặt lén xem trò vui, mãi cho đến khi hai người nối đuôi nhau xuống tầng, mới thấy Tịnh Thù đang đứng lẳng lặng ở góc tường nghe lén.
 
Ny Na và Thư Hàng quay qua nhìn nhau.
 
"Chị Tịnh Thù, sao chị lại ở đây?"
 
"Ông bảo chị lên gọi mọi người xuống ăn cơm."
 
"Vâng."
 
Cô suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi: "Vừa rồi chị có nghe thấy cái gì không chị?"
 
Tịnh Thù khẽ cười, nói với ánh mắt chân thành: "Không hề."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



 
Ny Na âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, may mà không lộ.
 
"Em đi xem xem tối nay có món gì ngon."
 
Nói xong cô chạy tót xuống dưới tầng, cặp tai thỏ phía sau liên tục di chuyển lên xuống trong không trung.
 
Thư Hàng theo sát phía sau cô, lúc đi ngang qua Tịnh Thù, cô gái ấy đột nhiên lên tiếng gọi cậu ấy lại.
 
Thư Hàng dừng lại, nghiêng người nhìn cô ấy, nở một nụ cười trong trẻo.
 
"Chị Tịnh Thù."
 
Cô cụp mi mắt, gương mặt với đường nét xinh đẹp, khí chất của một nữ nghệ sĩ trên người cô ấy nhẹ nhàng như hoa cúc. Tâm trạng của Tịnh Thù không thay đổi mấy, giọng điệu khi nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng: "Gần đây em có gặp anh họ mình không?"
 
Thư Hàng hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Anh Tu Viễn ấy ạ?"
 
"Ừ."
 
Lông mi của cô ấy rung lên dữ dội, trên mặt lộ rõ tâm trạng căng thẳng.
 

"Hôm qua em có đưa mèo đến bệnh viện thú cưng của anh ấy nhưng anh ấy bận quá nên em không gặp được anh ấy."
 
"Ồ."
 
Từ nhỏ cậu ấy đã chậm chạp trong chuyện tình cảm nam nữ, thế nhưng cậu ấy thường xuyên nghe thấy anh họ mình gọi tên của cô lúc say rượu. Đã đến nước ấy rồi, dù Thư Hàng có ngốc đến mấy cũng biết việc này không bình thường: "Chị có chuyện gì muốn em chuyển lời cho anh ấy không?"
 
"Không có."
 
Cô ấy hờ hững phủ định, thay vào đó là một nụ cười thoải mái: "Mau đi ăn cơm đi."
 

 
Bình thường nhà cũ chẳng mấy khi có người lui tới, nay đột nhiên trở nên náo nhiệt như thế, ông cụ Chu không nhịn được uống nhiều hơn bình thường vài chén.
 
Ông ngồi ở vị trí chủ nhà, bốn thanh niên chia ra ngồi xuống hai bên, phía bên trái là Mục Châu và Tịnh Thù, phía bên phải là Ny Na và Thư Hàng.
 

Khốn nạn thay, người ngồi đối diện Ny Na lại là người đàn ông đeo kính, mặc áo sơ mi trắng nào đó. Dù ngồi anh cũng vẫn cao hơn cô một chút, dùng góc độ từ trên cao nhìn xuống người ta, ít nhiều gì cũng khiến cô cảm thấy chiều cao có phần khiêm tốn của mình bị sỉ nhục.
 
Từ nhỏ cô đã là một thanh niên hoang dã yêu ghét rõ ràng. Thế nên khi cô nhìn về phía chị Tịnh Thù đang lặng lẽ ăn canh đã không kìm lòng được nở nụ cười. Đợi đến khi tầm mắt cô di chuyển sang bên cạnh, nụ cười trên gương mặt của cô chợt tắt. Ny Na trợn mắt nhìn người kia, trong miệng vẫn nhai xương sườn rau ráu.
 
Tịnh Thù nhìn thấy gương mặt tràn ngập thù hận của Ny Na, cô ấy mím môi khẽ cười, cố ý đổ thêm dầu vào lửa, gắp rau cho Mục Châu ngay trước mặt cô.

"Keng."
 
Đôi đũa trong tay Ny Na rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng sắc lẻm như dao phóng qua, cô chỉ hận bản thân mình không thể nhảy lên bàn ăn, lao tới cào nát mặt của cái tên đạo đức giả nào đó.
 
Thư Hàng ngây ngô cười với cô: "Sao thế, cục cưng tê tay hả?"
 
Cô quay đầu qua, Thư Hàng nhận được lời cảnh cáo chết chóc của cô bèn yên lặng cúi đầu ăn cơm.
 
"Thím Lý, mang một đôi đũa sạch lên đây."
 
Ông cụ bảo thím Lý mang lên thêm vài ly rượu, bảo đám cháu uống cùng mình.
 
Thư Hàng và Tịnh Thù không uống rượu, chỉ có Hải Vương Hải Hậu từng lên sàn là ngại không dám từ chối, tuy Ny Na không quen uống rượu trắng nhưng vẫn nhắm mắt uống cùng ông cụ hai ly.
 
Gần một năm nay, Ny Na không tới quán bar và câu lạc bộ đêm. Bình thường ở nhà cô cũng uống hai lon bia nhưng tửu lượng vẫn giảm đi một chút. Rượu vừa vào người cô đã cảm thấy ngực nóng như lửa đốt, đầu óc quay cuồng tê dại.
 
Chén thứ ba vào bụng, hơi men bốc lên, gò má cô ửng đỏ, hai tay chống má, mí mắt khép hờ, thỉnh thoảng còn ợ lên một tiếng say sưa.
 
"Mục Châu, hai chúng ta uống thêm một chén."
 
Hôm nay tâm trạng của ông cụ rất tốt, lôi kéo Mục Châu nói chuyện trên trời dưới đất, uống liên tiếp mấy ly, sắc mặt ông cụ đỏ lừ, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở.


 
"Ông nhớ năm đó, ông đi ngàn dặm đến Giang Nam làm lính, ông nội của cháu là đội trưởng của ông. Khi đó ông ấy rất kiêu ngạo, mười hạng toàn năng, trong đội không ai ganh tị với ông ấy. Sau đó bọn ông đường ai nấy đi. Thế rồi, ông từng quay lại đó mấy lần thăm ông ấy, ông ấy cũng từng ngồi xe lửa bọc da xanh đến thành phố Bắc thăm ông. Tửu lượng của ông ấy khá lắm, ngàn chén không say, so với ông ấy, cháu còn kém xa."
 
Mục Châu khẽ cười, nói theo ý ông cụ: "Ông nói đúng quá."
 
"Lần này cháu có thể đến thành phố Bắc khiến ông cảm thấy rất vui. Cháu cứ yên tâm, dù cháu có muốn gây dựng sự nghiệp hay là làm gì đi chăng nữa thì ông nội cũng ủng hộ cháu vô điều kiện. Cháu muốn tài chính thế nào ông cũng lo được, cũng coi như báo đáp ân tình của ông nội cháu dành cho ông năm đó."
 
Người đàn ông thoáng im lặng một lúc, vừa định chọn lời để từ chối khéo, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh lùng truyền tới từ phía đối diện.
 
Ny Na tự nhận tiếng hừ của mình nhỏ bé tựa hư không nhưng thật ra nó vang to như sấm.
 
"Đồ khốn nạn, tôi nguyền rủa anh tám đời không cương được. Anh ra ngoài thì bị xe đụng chết, uống nước thì bị nghẹn chết, ăn cơm cũng nghẹn mà chết..."
 
Hai cánh môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, khẽ thì thào, người ngoài chẳng nghe thấy cô nói gì.
 
Ông cụ khẽ cau mày, mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn qua: "Con bé đang nói cái gì thế?"
 
Thư Hàng đã quen với những hành động kỳ lạ của cô, bất đắc dĩ cố uống nốt bát canh sâm, cậu ấy cười xua tay bảo: "Không có gì đâu ạ, rùa niệm kinh thôi mà."
 
Câu nói ấy khiến cả bàn bật cười.
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 7:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...