Thủy triều
Chương 37:
Hạ Chi Namnghiêng đầu nhìn anh ấy, con mắt khẽ chuyển động, cố nén một chút kiêu ngạo: “Ny Na nhà em tốt lắm đấy, đi đâu cũng có người thích. Mặc dù Mục Châu cũng là người tốt nhưng cậu ấy lại bắt nạt Ny Na. Đương nhiên chúng ta không thể cứ vậy mà bỏ qua, Ny Na sẽ mềm lòng nhưng em sẽ không như thế đâu, ít nhất bên ngoài sẽ không thể giúp cậu ấy."
Ngụy Đông đã hiểu bèn gật đầu: "Vợ anh ngầu nhất."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Vào giờ ăn tối, Ny Na ngồi một mình trên bàn cơm.
Ông cụ Chu về muộn hơn vài ngày so với thời gian dự kiến ban đầu, ông ấy nói là tiện thể đi thăm bạn cũ ở thành phố bên cạnh luôn.
Thư Hàng thì đột nhiên như biến mất khỏi thế giới, Tịnh Thù thì đắm chìm trong phòng vẽ, còn Mục Châu hai ngày rồi chưa thấy mặt mũi đâu.
Phòng ăn rộng lớn trống không, cô chán ăn nên cắn hai miếng xong rồi bỏ xuống, bưng đĩa trái cây nhỏ xinh tinh xảo đi đến trước của phòng vẽ, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh thấu xương của Tịnh Thù vang lên.
Ny Na đẩy cửa vào, mùi sơn xộc vào mũi không nồng mà rất dễ chịu, làm tỉnh táo đầu óc.
Người phụ nữ đang ngồi trước bàn vẽ, mái tóc dài được búi cao lỏng lẻo cố định bằng cọ vẽ, trên tay cầm khay sơn đang tỉ mỉ tô màu cho bức tranh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị Tịnh Thù."
Nghe được tiếng gọi, Tịnh Thù lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cười với cô: "Ny Na đến rồi à."
"Thím Lý nói, hai ngày nay chị không ăn gì cả."
Ny Na đi tới, đặt đĩa trái cây lên bàn bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Chị đã có bệnh sẵn rồi, sao chẳng quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy."
Tịnh Thù mím môi, trong mắt hiện lên một tia u ám, cô ấy đặt đồ vật trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Quan tâm hay không thì cũng chỉ còn một thời gian ngắn thôi mà.”
"Chị đừng nói nhảm nữa."
Khi nghe thấy câu này, cô vô cùng lo lắng, thậm chí còn đau lòng đến nỗi không thể nói nên lời: "Mười năm trước bác sĩ đã nói rồi, chị vẫn có thể sống khoẻ mạnh mà."
"Nhưng..."
Tịnh Thù đưa tay che trái tim, khó nhọc mở miệng nói: “Chị cảm giác được nó đang dần khô héo, có thể một ngày nào đó sẽ đột nhiên mất đi sức lực.”
"Chị..."
Ny Na có trái tim rất yếu mềm, chỉ cần nghĩ đến những gì cô ấy nói thôi là mắt cô đã ướt nhòe.
"Em khóc gì chứ."
Mặt mày Tịnh Thù dịu dàng, nhìn thấy hai mắt của Ny Na đẫm nước mắt, cô ấy vươn tay lau đi giọt lệ đọng ở khóe mắt: "Giữ nước mắt đi, chờ một ngày chị thật sự không còn..."
"Chị lại nữa rồi đấy, chị còn nói thế một lần nữa thì đừng trách em tức giận."
"Được, được, cơ thể chị vô cùng khỏe mạnh, có thể sống một vạn năm nữa."
Ny Na hừ giọng: "Nói vậy còn nghe được."
*
Sau đó, dưới sự giám sát của cô, Tịnh Thù đã miễn cưỡng ăn hết cả một đĩa trái cây.
Khi hoàng hôn buông xuống, người phụ nữ tiếp tục say mê vẽ tranh, trong khi Ny Na lang thang trong phòng vẽ.
Bức tường bên trái phòng vẽ treo đầy những bức tranh đã hoàn thiện. Trên tường còn treo mấy bức tranh được đóng khung, lồng kính, cặp giấy gói đầu tiên xé một lỗ nhỏ, cô tò mò mở ra thì nhìn thấy người trong tranh. Đồng tử cô mở to, hơi thở dần chậm lại, suy nghĩ lang thang cũng quay về, dần dần tỉnh táo.
"Em nghe Thư Hàng nói, hôm đó là sinh nhật của anh Tu Viễn."
Hơi thở của Tịnh Thù run rẩy, màu đỏ tươi đang vẽ ranh giới, cô ấy hiểu câu hỏi của Ny Na rồi thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."
Ny Na đi ra phía sau cô ấy, cô suy nghĩ một chút rồi thận trọng hỏi: "Chị gặp anh ta rồi sao?"
"Ừm."
"Không nói gì à?"
"Không nói."
Tịnh Thù từ từ cụp mắt xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng chút một nhớ lại đêm tuyết rơi kia.
Cô ấy đến gặp Diệp Tu Viễn cùng với một món quà sinh nhật do chính mình vẽ, mới đầu chỉ muốn tặng tranh xong sẽ rời đi nhưng cô ấy đã bị một người phụ nữ tóc ngắn xinh đẹp cắt ngang trước.
Vào một ngày lạnh giá như vậy, người phụ nữ kia khoác áo khoác da, mặc quần đùi, đi giày bó, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ phong tình.
Diệp Tu Viễn rất ga lăng cầm ô che cho cô ta, chở người phụ nữ biến mất dần trong đêm tuyết.
"Chị có muốn đi theo không?" Thư Hàng không chắc lắm bèn hỏi một câu.
"Không cần đâu."
Tịnh Thù lắc đầu, xoay người nhìn khung tranh trong cốp xe, cười chua xót: "Thứ không tặng được đâu chỉ là một bức tranh."
Thủy triều