Thủy triều
Chương 36:
Tuyết trên núi không ngừng rơi.
Bầu trời bị bao phủ bởi sương mù đen tối, mặt đất bên ngoài đóng băng, gió hòa cùng tuyết trắng khiến các ô cửa sổ rung lên liên hồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na chán nản định chạy sang phòng bên cạnh tìm Thư Hàng nhưng trong phòng lại không có ai, điện thoại cũng không có người bắt máy. Cô suy nghĩ kĩ lại, hình như từ sau chuyện ngày đó, quỹ đạo hành động của anh ấy dần thay đổi, trở nên rất xa lạ.
Nhưng nhắc đến hôm đó cô không thể nào không nhớ đền người đàn ông làm tâm trí cô trở nên rối bời.
Ngày đó, lúc ở bên ngoài khách sạn cô vốn định chia tay anh nhưng không ngờ anh lại biến thành kẹo cao su dính lấy cô không buông.
Cô đi đâu chiếc xe đi theo đó, cô lên taxi chiếc xe cũng không dừng lại. Người đàn ông chặn dừng xe giữa đường, phớt lờ tài xế đang không hiểu chuyện gì xảy ra, dùng sức ôm cô ra khỏi xe.
Ny Na tức giận đến mức muốn xì khói nhưng người đàn ông này dù bị mắng cũng không đáp lại, đánh cũng không đánh trả. Tay anh bị cô lấy răng nanh cắn, anh cũng liếc nhìn một cái rồi cúi xuống thắt dây an toàn cho cô.
"Hừ, không có liêm sỉ."
Cô mắng mệt rồi nên chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm mắng.
"Trước giờ vẫn thế mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu vô cùng vui vẻ, anh nhếch môi tí tởn cười nói: "Nếu không, tôi làm sao có thể trở thành trai đểu ở thị trấn nhỏ chứ."
"..."
Ny Na buồn bực nhắm mắt lại, sát khí nổi lên khắp nơi.
Cô chỉ muốn xé bỏ nụ cười ranh mãnh khiến người ta nhức mắt đó.
*
Trên thực tế, kể từ hôm nhìn thấy Mục Châu, cô lập tức muốn nói cho Nam Nam, nhân tiện nói bóng nói gió hỏi tại sao anh lại tới Bắc Kinh.
Nhưng hết cách vì lễ cưới đang đến gần, ngoài việc phải lo cho cửa hàng bánh ngọt, Hạ Chi Nam còn bận chuẩn bị cho hôn lễ nên không có thời gian trò chuyện với cô.
Lúc này gọi thì vô cùng hợp lý.
Người phụ nữ đầu dây bên kia nghe xong có chút kinh ngạc: "Mục Châu đến thành phố Bắc Kinh sao?"
“Cậu không biết à?” Ny Na ngỡ ngàng.
"Tớ không nghe gì về chuyện này hết."
Hạ Chi Nam ngẩng đầu lên cười với Ngụy Đông đang đưa trái cây cho cô ấy, nghiêm túc bịa một câu: “Nhưng Ngụy Đông nói năm nay công ty hậu cần làm ăn được, có thể Mục Châu sẽ đến Bắc Kinh mở chi nhánh để mở rộng thị trường."
"À."
Ny Na cảm thấy buồn bực không vui, những cảm xúc bực tức quanh quẩn trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Cô biết rằng câu "Vì em mà đến" mà anh nói là không thể tin được, ít nhất là không thể tin hoàn toàn.
"Tháng sau hôn lễ được tổ chức, cậu nhớ tới sớm nhé."
Hạ Chi Nam nhẹ nhàng yêu cầu: "Cậu là phù dâu, đến còn giúp tớ nhiều việc đấy."
"Biết rồi mà."
Ny Na đáp lại, sau đó cô im lặng hai giây, thần bí hỏi cô ấy: "... Ai là phù rể thế?"
"Còn có thể là ai được chứ, cậu nhắm mắt cũng có thể đoán được."
"Ờ."
Quả nhiên là không trốn nổi số mệnh mà.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười ngọt ngào, Hạ Chi Nam chu đáo đề nghị: "Nếu không chê thì cậu có thể cùng Mục Châu tới đây, trên đường có người chăm sóc, như thế tớ cũng yên tâm được phần nào."
"Tớ sẽ tự đến."
Ny Na vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: "Tớ với anh ta không thân thiết, không cần phải đi cùng nhau."
Hạ Chi Nam cũng không vạch trần, cô ấy mỉm cười sau đó chuyển chủ đề một cách tự nhiên.
Hai người tán gẫu một lúc sau đó mới cúp điện thoại.
Hạ Chi Nam đặt điện thoại xuống, vui vẻ nếm thử miếng táo đã được cắt lát. Ngụy Đông bước tới, vòng tay qua ôm eo nhỏ của cô ấy, khó hiểu hỏi: “Sao em không nói cho cô ấy biết vì sao Mục Châu đến Bắc Kinh?”
"Còn lâu em mới nói."
Thủy triều