Thủy triều

Chương 42:

100@-

 
Đã hơn bốn giờ sáng, trên con đường rộng rãi thênh thang có rất ít xe cộ qua lại.
 
Ánh đèn đường mờ ảo đổ một cái bóng màu đen xuống mặt tuyết. Tuyết trắng mềm mại lặng lẽ rơi xuống. Bánh xe lăn đi với tốc độ đều đều trên con đường Tùng Bách được tuyết bao phủ như lụa trắng để lại một loạt vết hằn dài dằng dặc rõ ràng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc xe thương vụ đậu gần con phố quán bar. Cô gái ngồi trên ghế phó lái vẫn đang ngủ say sưa, chiếc mũ lưỡi trai to tướng vừa hay che kín được khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô. Mái tóc dài màu lam khói được chia thành hai lọn, buộc thành quả bóng nhỏ dễ thương lúc lắc dưới tai cô.
 
Mục Châu dừng xe, anh mở máy sưởi đến mức tối đa rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiếng nói chuyện rời rạc trong lúc ngủ mơ của cô mơ hồ vang lên bên tai anh. Khóe môi anh nhếch lên, anh thấy có loại cảm giác ngọt ngào như đang ăn kẹo trong mơ.
 
Răng môi cắn vỡ viên kẹo, mút mát rồi nuốt xuống, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào.
 
*
 
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, Ny Na từ từ tỉnh dậy.
 
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nhẹ tay nhẹ chân xuống xe. Dường như tuyết vẫn đang rơi, vô số bông tuyết theo nhau rơi xuống. Rất nhanh sau đó tuyết đã vun thành đống trên mũ. Cô đứng thẳng trong gió lạnh, ánh mắt ngây ngốc, bộ não chưa tỉnh táo dần trở nên trống rỗng.
 
Theo thông tin hình ảnh, cô đi đến cuối con phố quán bar, rẽ trái và thực sự đã phát hiện ra xe của Thư Hàng dưới gốc cây ven đường.


 
“Sao không đánh thức tôi dậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng nam trầm thấp dịu dàng từ phía sau bất chợt truyền đến. Ny Na kinh ngạc quay đầu lại, Mục Châu đang đứng phía sau cô.
 
“Anh là quỷ đấy à? Đi mà chẳng phát ra tiếng động nào.”
 
“Không làm chuyện cắn rứt lương tâm thì em hoảng sợ gì chứ.”
 
Ny Na nâng vành mũ lên. Trong con ngươi của cô hằn in khuôn mặt tươi cười sáng sủa và trong trẻo của anh. Bên ngoài áo sơ mi tùy ý khoác một chiếc áo khoác sẫm màu, trong sự nghiêm khắc còn lộ ra một chút khí chất côn đồ không thể che giấu.
 
“Anh…”
 
“Suỵt.”
 
Mục Châu vươn tay bịt miệng cô rồi kẹp vai cô, xoay người cô lại sau đó rất tự nhiên ôm cô vào lòng, ánh mắt dõi theo bông tuyết đang lả tả rơi đến chỗ đèn hậu sáng trưng.
 
Có người vừa bước xuống khỏi ghế lái, dáng người cao lớn vạm vỡ, nhìn bóng lưng đó một cái là đã có thể nhận ra bảy tám phần.
 

Chính là người đã mất tích một cách bí ẩn mấy ngày, Thư Hàng.
 
“Tại sao cậu ấy lại ở đây?” Mục Châu nhíu mày, khó hiểu hỏi.
 
Ny Na lắc đầu rồi dùng sức kéo tay anh.
 
Hai người vừa vặn đứng ngay đầu gió, gió lạnh gào thét, lạnh như lưỡi dao bằng băng. Cô vô thức nép sát vào vòng tay nóng rực của anh, miệng còn lẩm bẩm nói: “Nửa đêm canh ba chạy lông nhông ngoài đường, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.”
 
Quán bar của A Ken ở gần đó, lúc kết thúc công việc lại tình cờ trông thấy xe của Thư Hàng. Số đuôi ở biển số của chiếc xe đó thực sự dễ nhớ, 88438, thế nên anh ấy đã chụp ngay một tấm ảnh rồi gửi tới cho cô.
 
Sau khi xuống xe, Thư Hàng lén lén lút lút đi về phía con hẻm tối tăm không người. Lòng hiếu kỳ của Ny Na đã lên đến đỉnh điểm, cô ép người đàn ông nhanh chân đuổi theo.
 
Tiếng chân giẫm trên tuyết nặng nhẹ không đều liên tục vang lên. Khi bọn họ đuổi đến đầu hẻm, Ny Na đột ngột dừng lại, cẩn thận từng li từng tí thò đầu vào nhìn bên trong thì phát hiện Thư Hàng đã biến mất.
 

Con hẻm rất sâu, chỉ có duy nhất một cửa hàng hoa nho nhỏ treo bảng hiệu sáng đèn.
 
Hai người vừa định đi vào thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động cơ ô tô vang lên phía sau, từ xa đến gần rồi dừng lại ở ven đường, chỉ cách bọn họ có mấy mét.
 
“Ôm chặt tôi.”

 
Ny Na quay người lại rồi thu mình trong vòng tay Mục Châu sau đó luồn hai tay vào trong áo khoác để ôm lấy vòng eo thon gầy của anh.
 
Trong vòng tay của người đàn ông đang che giấu một người con gái xinh đẹp dịu dàng, anh cong môi mỉm cười, nghe lời dùng sức ôm chặt lấy cô, tiện thể để nụ hôn vô tình đáp lên chóp mũi đỏ bừng vì lạnh của cô. Ny Na hít một hơi thật sâu, vừa định mắng anh không đứng đắn, thừa nước đục thả câu.
 
Thì đúng lúc này, một người chậm rãi đi lướt qua phía sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, không khí khô lạnh mang theo một chút hương hoa tươi mát.
 
Ny Na không dám cử động nữa, cô nghiêng đầu dựa sát vào ngực Mục Châu.
 
Đến khi người kia đã đi xa, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ấy rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh đã nhìn rõ chưa, người đó là ai thế?”
 
“Chưa.”
 
Cô nghẹn cứng họng, không nói nên lời: “Mắt anh để lên trán rồi à?”
 
Mục Châu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Tôi chỉ đang nhìn em thôi, không chú ý đến cái gì khác cả.”
 
“…”

 

Cô xấu hổ đẩy anh ra rồi nói bằng giọng kỳ quái, khó hiểu.
 
“So với hổ béo thì anh còn giống đồng đội ngu như heo hơn ấy.”
 
Người đàn ông cười cực kỳ gợi đòn: “Cảm ơn vì đã khen ngợi!”
 
*
 
Ở góc con hẻm có một chồng thùng các tông cao ngang đầu người, cực kỳ kín đáo.
 
Nơi này chỉ cách cửa hàng hoa có hai mét. Thư Hàng không hề buồn ngủ chút nào, ngồi xổm mấy ngày không biết mệt mỏi. Chiếc kẹp tóc hình quả dưa hấu trong túi cũng nằm im lìm theo mấy ngày.
 
“Này.”
 
Vai trái bị người ta vỗ mạnh hai phát, cái tên bẩm sinh nhát gan Thư Hàng bị doạ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc. Anh ấy vung nắm đấm ra theo bản năng. Mục Châu phản ứng kịp thời, kéo Ny Na vào lòng thì mới may mắn tránh thoát.
 
Ny Na cũng bị doạ sợ đến sững người. Nắm đấm mang theo gió lạnh lẽo xẹt qua trước mắt, cô suýt chút nữa thì biến thành gấu trúc.
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 42:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...