Thủy triều

Chương 122:

96@-

 
Buổi chiều, tuyết từ từ ngừng rơi, thỉnh thoảng có vài bông tuyết vụn vỡ rơi xuống từ bầu trời ảm đạm.
 
Trên đường không một bóng người, chiếc xe công vụ đỗ dưới gốc cây trơ trụi, Mục Châu vừa định xuống xe, Ny Na đã túm lấy anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao vậy?"
 
"Em tìm thấy hổ béo nịnh bợ rồi."
 
Ny Na lau hơi nước bám trên cửa sổ, cô hất cằm về phía tiệm hoa bên đường.
 
Mục Châu nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên phát hiện hổ mập cười ngây ngô trong tiệm hoa mới tinh ở ven đường, đứng cạnh anh ấy là một cô gái mặc quần áo màu trắng trông có cảm giác như tiên nữ, cô ấy mỉm cười chỉ huy Thư Hàng chuyển đồ sang phía đông rồi lại phía tây.
 
Xam ra anh ấy phấn khởi lắm, căn bản không thể giấu đi nụ cười trên mặt.
 
Mấy giỏ hoa chúc mừng được đặt trên mạng, giao đến đúng lúc hai người vừa vào tiệm hoa. Hổ béo miệng thì cứ "Không cần khách sáo" cười ha ha đón tiếp bọn họ, sau đó quay đi rót hai cốc trà nóng.
 
Tiệm hoa được chia thành hai khu, một nửa bán hoa, một nửa bán cà phê. Trang trí bên trong thiên về phong cách yên tĩnh, chọn vị trí cửa hàng rất đẹp, nằm ngay khu buôn bán tấc đất tấc vàng, tiền thuê đắt đến kinh người. Thế nhưng đối với con ông cháu cha như Thư Hàng, chút tiền lẻ này chỉ như con trâu mấy đi mấy cọng lông mà thôi.



 
Mục Châu đứng bên cạnh gọi điện thoại, Ny Na nhìn thoáng qua ô cửa sổ sát đất, trông thấy anh hơi nhăn mặt nhíu mày, dường như đã gặp phải chuyện gì đó phiền lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ny Na nhấp ngụm trà, ánh mắt nhìn sang cô gái đang chăm chú giới thiệu bó hoa cho khách. Nếu cô nhớ không nhầm thì cô ấy là cô gái bán hoa bên ngoài quán bar thì phải.
 
Ny Na quay đầu nhìn hổ béo không rời mắt, chế giễu: "Chúng tớ mới ra ngoài gần nửa tháng thôi mà cậu đã nhanh chóng câu được cô nàng đó rồi?"
 
"Sao có thể gọi là cua gái chứ? Rõ ràng mình đang gây dựng sự nghiệp hàng thật giá thật đấy."
 
Ny Na nào tin lời anh ấy nói. Cô nâng cằm, gương mặt hiện lên vẻ nhiều chuyện: "Kể một chút nghe chơi, tình huống gì thế?"
 
"Khụ khụ, cũng không có gì đặc biệt."
 
Thư Hàng xấu hổ xoa đầu một cái, càng nói càng ngượng: "Cách đây không lâu, tớ vừa hay gặp cảnh cô ấy bị đám côn đồ bắt nạt, thế là tinh thần trọng nghĩa tăng cao, ra tay cứu cô ấy. Xuất phát từ lòng biết ơn, cô ấy mời tớ uống cà phê, về sau cũng thường xuyên qua lại rồi quen biết. Tiếp đó, tớ trở thành đối tác vàng của cô ấy."
 
"Đúng lúc cửa tiệm này đang cần sang nhượng, tớ tiện tay sang cho cô ấy luôn, chắc là từ nay trở đi cô ấy cũng không phải dầm mưa dãi nắng nữa."
 

Ny Na nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực: "Cậu xác định thật sự chỉ là ngẫu nhiên chứ?"
 
"Cậu đừng có mà xem tớ như tên biến thái cuồng theo dõi. Lần trước bị cậu mắng cho một trận, tớ đâu dám bám đuôi ai nữa. Ngày hôm đó quả thật tình cờ, không đúng, phải nói là duyên phận."
 
"Tớ thấy cậu lọt hố nặng rồi."
 
"Chẳng phải cậu cũng giống vậy sao?"
 
Hổ béo được tình yêu tưới tắm nên lá gan có vẻ to hơn trước đây nhiều, anh ấy dám chế nhạo ngay trước mặt Ny Na: "Có anh Mục Châu trông coi, cậu càng ngày càng giống người thường rồi đấy."
 
"Ý cậu là trước đây tớ không bình thường hả?"
 
Thư Hàng vừa định đáp lời thì cô gái kia mềm giọng gọi anh ấy. Thư Hàng đứng dậy, quay đầu dùng khẩu ngữ nói với cô.
 

Ny Na thấy rất rõ ràng bốn chữ.
 
Bà trẻ thần kinh.
 

Ny Na trợn tròn mắt, khóc không ra nước mắt.
 
Xong rồi, thói đời đổi thay.
 
Hiện tại, ngay cả cái tên thẳng nam sắt thép thô lỗ như hổ mập cũng dám chê cười cô, uy tín vất vả gây dựng mấy năm nay mất sạch chẳng còn lại chút gì.
 
"Em sao thế?"
 
Mục Châu vừa ngồi xuống đã thấy Ny Na ấm ức đáng thương, anh bật cười và bóp mặt cô: "Kẻ nào chọc em giận, khiến em không vui?"
 
"Hổ béo!"
 
Ny Na thuận thế dựa vào trong ngực anh, hẹp hòi mách lẻo: "Anh ấy chê cười em hiện giờ đã hoàn lương, trước mặt anh biến thành con thỏ ngoan ngoãn."
 
"Em vốn là con thỏ bé nhỏ mà."
 
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Bốn giờ anh phải về công ty một chuyến, anh đưa em về nhà trước nhé?"
 


"Em có thể đi cùng anh không?"
 
"Chỗ đó chưa sửa sang xong, vẫn bề bộn lắm."
 
Ny Na lập tức thể hiện quyết tâm của mình: "Em không ngại bề bộn."
 
"Không vội, chờ sau khi chuẩn bị xong xuôi hết em đến cũng không muộn."
 
Mục Châu kề sát vào lỗ tai cô, xấu xa gặm cắn rồi thì thầm: "Thường thì bà chủ là người cuối cùng lên sân khấu."
 
"..."
 
Ny Na cắn môi nén nụ cười, đôi mày cong cong.
 
Cô đúng là chẳng có triển vọng gì hết.
 
Chỉ dăm ba câu mà đã bị người ta dỗ cho mở cờ trong bụng.
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 122:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...