Thủy triều
Chương 121:
Ngày bọn họ rời đi, gió tuyết đã tạm dừng. Ánh mặt trời ấm áp đã lâu không gặp trải dài trên toàn bộ mảnh đất này.
Ny Na lưu luyến không rời níu kéo Hạ Chi Nam, dặn dò dông dài, nước mắt liên tục tuôn rơi xuống mặt đất. Hai chị em ôm chầm lấy nhau, lúc khóc lúc cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, Ny Na bị Mục Châu ôm lên xe còn Hạ Chi Nam thì quay người, nép vào cái ôm nóng bỏng ấm áp của chồng cô ấy.
Mất khoảng mười mấy tiếng để lái xe từ Giang Nam về thành phố Bắc, lúc hai người về đến thành phố Bắc thì trời đã về khuya.
Ny Na ngủ đứt quãng suốt chặng đường dài. Xe đậu ở dưới lầu trước nhà cô, Mục Châu xuống xe rồi vòng sang bên kia, anh ôm Ny Na ra. Cô vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, rúc trong lòng Mục Châu và bị anh bế về nhà.
Mật mã nhà là sinh nhật của Ny Na, cửa nhanh chóng mở rộng một cách thuận lợi.
Mục Châu giúp Ny Na cởi lớp áo bông vừa dày vừa nặng nề trên người cô ra, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lúc Mục Châu phải đi khỏi đó, Ny Na khẽ khàng nắm lấy quần áo anh, giọng nói non nớt pha lẫn ngái ngủ vang lên: "Anh vẫn phải ra ngoài à?"
"Ừ, anh phải đến ty một chuyến."
"Anh sẽ về nhà chứ?"
"Anh sẽ cố gắng hết sức."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu cúi người hôn lên trán của cô: "Em ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu như đêm nay có chuyện gấp không về được thì ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho em."
Ny Na biết chắc hẳn anh có chuyện gì đó khó giải quyết, bằng không cũng sẽ chẳng ngựa không ngừng vó, vã quay về ngay sau khi lễ kết hôn kết thúc. Cô có thể ngủ bù trên đường quay về, nhưng Mục Châu gắng gượng tỉnh táo lái xe suốt cả chặng đường dài, theo lý thuyết, anh còn mệt mỏi hơn cô rất nhiều.
"Chú ý an toàn."
"Ừ."
Mục Châu tắt đèn ngủ, trong bóng đêm, giọng anh vương một cảm giác ủ rũ lạ thường: "Ngủ ngon."
*
Ny Na có thói quen lạ giường, ở bên ngoài, cô không thể nào ngủ yên được. Sau khi được trở về cái giường lớn nhà mình thì cả tâm hồn lẫn thể xác của Ny Na đều thả lỏng, cô ngủ một giấc ngon lành đến tận hừng đông.
Sau khi tỉnh dậy, cả căn phòng chỉ có một mình cô.
Ny Na cho rằng đêm qua Mục Châu không về, mặc dù có hơi mất mát nhưng cô thấu hiểu cho anh. Ny Na mở điện thoại lên và nhìn thoáng qua, không có lấy một cuộc điện thoại hay tin nhắn weibo nào. Trong một thoáng, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi phiền muộn nhưng sau đó đã vực dậy tinh thần, hăng hái đi xuống giường rồi vào phòng tắm.
Mấy ngày nay, thành phố Bắc có tuyết rơi, khung cảnh bên ngoài căn phòng phủ một màu trắng xóa. Khi đứng ở tầng cao nhìn xuống sẽ thấy một màn sương mù dày đặc, khiến cả trời đất này chìm trong màu xám nhạt buồn bã.
Ny Na ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế salon.
Tuy trong phòng có hệ thống sưởi ấm nhưng anh vẫn đắp áo khoác lên trên người mình, hơi thở đều đặn, chàng trai đang say giấc nồng.
Ny Na lặng lẽ meo meo tới gần, trái tim như có đường mật ngọt ngào lan ra toàn bộ cơ thể, chút hờn dỗi nhỏ bé khi mới rời giường bay biến theo chiều gió. Ny Na nhẹ chân nhẹ tay chen vào trong lòng Mục Châu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Mục Châu ôm cô vào ngực, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, anh không vội mở mắt mà khóe miệng đã cong lên nở nụ cười.
"Chào buổi sáng, bé thỏ cưng."
"Sao anh không vào trong phòng mà ngủ?"
"Anh về muộn quá, sợ làm ồn đến em."
Trái tim Ny Na đau xót không thôi. Cô biết anh mệt muốn chết, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một lát, dĩ nhiên không định quấy rối anh thêm nữa. Bàn tay nhỏ bé của cô lộp bộp vỗ về phía sau lưng anh, vuốt ve từ trên xuống dưới tựa như dỗ dành một đứa trẻ, chỉ thiếu hát ru giúp bé ngủ ngon mà thôi.
Trong giấc mơ, người đàn ông mỉm cười ngọt ngào làm sao.
Bé thỏ trong mơ cũng ngon miệng giống như ở ngoài đời vậy.
*
Hổ mập gọi điện thoại đến đúng lúc hai người vừa mới ăn cơm trưa xong.
Mục Châu nấu mì sợi, sắc, hương, vị đủ cả. Ny Na chiên trứng gà thì nó đen thùi lùi, trông hệt như khối than củi hình cầu. Tuy người đàn ông ngoài miệng thì trêu ghẹo nhưng anh vẫn rất nể tình ăn sạch tất cả thức ăn.
Nhận điện thoại xong, Ny Na và một miếng to cơm và thịt vào trong miệng, hàm hồ nói: "Hổ béo mới mở một tiệm hoa, ban nãy anh ấy còn lên mặt khoe khoang với em đấy."
"Tiệm hoa ông nội, trái tim thiếu nữ căng tràn."
"Xì, em thấy tám phần mười anh ấy bỏ tiền theo đuổi con gái."
Mục Châu đồng tình gật đầu. Anh lấy một cái khăn tay cho cô lau miệng, thuận miệng hỏi: "Tiệm hoa mở ở đâu? Buổi chiều anh rảnh rỗi, chúng ta đến tặng giỏ hoa gì đó, xem như quà chúc mừng cho người ta."
"Được, em cũng muốn xem xem, hổ béo muốn bày trò gì."
*
Thủy triều