Thủy triều
Chương 120:
Ny Na bị hỏi, đang định nói gì đó thì điện thoại ở đầu giường rung lên, cô dường như đã đoán được là tin nhắn của ai, mở WeChat ra, nụ cười nở rộ rực rỡ như một bó hoa.
Hạ Chi Nam kéo chăn lại đắp kín cho cô: "Chuyện vui tìm đến?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ."
Cô gật đầu thật mạnh, một tay chống cằm, vui vẻ trả lời tin nhắn.
Z: [Bé thỏ cưng ơi, anh không ngủ được.]
Ny Na: [Anh có thể đếm sao đếm cừu.]
Z: [Anh đếm thỏ, làm bé thỏ nhỏ một cái, làm bé thỏ nhỏ hai cái...]
Ny Na: [Hừ, cầm thú.]
Z: [Nhớ cầm thú không?]
Ny Na: [Nhớ.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Z: [Anh cũng vậy, rất muốn ôm em ngủ.]
Nam nữ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt luôn có ngọt ngào và nhớ nhung vô tận.
Bọn họ ở bên này nói chuyện hăng say, cô gái nào đó sắp bước vào lễ đường hôn nhân mơ mơ màng màng ngủ, Ny Na không hề buồn ngủ, kéo Mục Châu nói chuyện phiếm tới sáng.
Thời gian vừa mới qua sáu giờ, ngoài phòng trời còn chưa sáng.
Thợ trang điểm cùng nhau đi vào nhà, vội vàng đi tới gõ cửa.
"Chị Hạ, chị Ny Na, mau thức dậy, mặt trời chiếu đến mông rồi!"
Cô gái mới ngủ chưa lâu, mắt lim dim buồn ngủ dụi mắt, Ny Na mắt phủ đầy tơ máu kéo cô ấy thức dậy.
"Cô dâu đẹp nhất của tớ, cậu chuẩn bị xuất giá rồi!"
Cô gái ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, suy nghĩ hỗn độn dần trở nên rõ ràng, nụ cười hiện lên trên môi.
Cuối cùng cũng tới ngày này.
Xuất giá thôi, Hạ Chi Nam.
*
Tám giờ sáng, trấn nhỏ bình thường yên tĩnh lúc này chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ vui mừng từ đầu đường vang đến cuối đường, náo nhiệt cả một góc phố.
Đoàn phù rể náo nhiệt mạnh mẽ xông vào, hỗ trợ qua cửa đều là anh em và chiến hữu của Ngụy Đông.
Đám người Ny Na Tề Tề thím Trương chặn cửa hoàn toàn không ngăn được sức lực mạnh mẽ của đám lính xuất ngũ này, Tề Tề là đứa nhóc không có tiền đồ, vì hứa hẹn một trăm cái đùi gà của Mục Tranh mà phản bội mở cửa, kết quả bị thím Trương túm cổ mắng cho một trận.
"... Rầm."
Cửa gỗ lập tức bị phá, Ngụy Đông khôi ngô cao lớn mặc bộ âu phục được cắt may riêng, mặt mũi rắn rỏi anh tuấn, thân thể cường tráng rắn chắc, dáng người đúng chuẩn đàn ông.
Ny Na cất cao giọng nói yêu cầu: "Hét xong một trăm câu vợ ơi anh yêu em mới cho phép anh hôn cô dâu."
Tất cả mọi người đều cười, Ngụy Đông cầm hoa hô lên với Hạ Chi Nam: "Vợ ơi, cả đời này, đời sau, đời sau nữa anh đều yêu em."
Giọng anh ấy vang vọng, không biết mệt mỏi lặp lại rất nhiều lần, khắp căn phòng đều vang vọng lời bày tỏ chân thành của anh ấy, Hạ Chi Nam nghe mà đau cả tai, vẫy tay bảo anh ấy dừng lại.
Cô ấy ngồi trên chiếc giường đỏ trải chữ hỷ, đôi mắt trong veo, môi đỏ diễm lệ, trên người mặc một chiếc áo cưới thêu rồng phượng cao cấp, màu chủ đạo là màu đỏ thẫm, cắt may rất đẹp, trên lớp vải nhung thêu hình hoa cỏ tinh xảo, tua rua trên đồ trang sức đội đầu rực rỡ lấp lánh, thể hiện hết ra vẻ đẹp dịu dàng tinh tế của người con gái.
"Hôn đi! Hôn đi!"
Trong tiếng ồn ào cổ vũ của mọi người, hai người hôn nhau chừng mười phút.
Ny Na thấy tất cả mọi người đều đang chú ý đến đôi tân nhân kia, lặng lẽ chạy đến bên cạnh Mục Châu. Anh nắm tay cô, thấp giọng ở bên tai cô hỏi: "Mệt không?"
"Hơi mệt một chút."
"Hôm nay ở khách sạn trong trấn, sáng mai chúng ta trở về Bắc Kinh."
"Nhanh như vậy?"
"Công ty mới có chuyện gấp, anh phải mau chóng quay về xử lý."
Anh cúi đầu nhìn mi mắt rũ xuống của cô, suy nghĩ một lát lại nói: "Em không nỡ xa chị dâu thì có thể ở lại đây thêm một thời gian ngắn nữa, anh làm xong việc sẽ quay lại đón em."
Ny Na khẽ gật đầu: "Em về cùng anh."
Mục Châu xoa bàn tay mềm mại của cô, không nhịn được hôn lên mặt cô.
"Lát nữa cướp hoa nhớ phải cố gắng lên nhé."
Cô nghi hoặc chớp mắt: "Vì sao?"
"Bởi vì..."
Mắt anh sáng lên, cười tươi phơi phới: "Anh đã nghĩ rất lâu rồi, anh muốn kết hôn với em."
Ny Na kinh ngạc lại hốt hoảng, gò má đỏ bừng, hô hấp cũng không thông thuận.
Có kẻ ngốc mới có thể tin chuyện hoang đường anh nói.
Cô nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.
Được rồi, em cũng ngả bài.
Em chính là kẻ cực ngốc kia.
Ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được.
Thủy triều