Thủy triều
Chương 119:
Cuộc sống bình thản ấm áp luôn trôi qua rất nhanh.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, rất nhanh đã đến ngày hôm trước khi cử hành hôn lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tám giờ sáng, đội ngũ đón dâu đã đến đúng giờ, thợ trang điểm đã đến từ lúc sáu giờ, trong căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại hai chị em.
Hai giờ sáng, Hạ Chi Nam hồi hộp không ngủ được, Ny Na cũng không ngủ được, nói chuyện phiếm với cô ấy, thức tới khi trời sáng.
"Nam Nam, bây giờ cậu hạnh phúc không?"
"Có."
Cô ấy không chút nghĩ ngợi đáp lại, vành tai đỏ bừng, mang theo vẻ ngại ngùng của một cô gái: "Tớ rất thích cuộc sống như vậy, không cần phải oanh liệt, chỉ êm đềm bình thản trôi qua từng ngày. Ngụy Đông rất tốt, anh ấy cho tớ tình yêu mà tớ cần, tớ không thể tưởng tượng ra thế giới không có anh ấy sẽ thế nào nữa."
"Ôi, Nam Nam nhà chúng ta còn biết nói mấy câu làm người ta ghen tị vậy sao."
Ny Na cười trêu đùa: "Ma lực của tình yêu thật sự khiến người ta tin tưởng và nghe theo."
"Cậu cũng đâu có mặt mũi gì mà nói tớ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Hạ Chị Nam còn nắm thóp của cô, chỉ cần nói hai câu là có thể khiến cô mặt đỏ tới mang tai: "Ai đó luôn miệng nói không tin vào tình yêu, bây giờ cứ mở miệng ra là gọi anh đến vui vẻ, trước mặt Mục Châu cậu phải nói là cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời."
"Đời người dài như vậy, luôn sẽ có những chuyện bất ngờ xảy ra mà."
Cô nhích lại gần cô gái kia, yên tĩnh ôm cô ấy: "Tớ chưa từng nghĩ sẽ gặp được Mục Châu, đây có lẽ là số phận của tớ rồi, tớ không tránh được, chỉ đành lựa chọn tiếp nhận."
"Cậu thích cậu ấy không?"
Cô gật đầu: "Rất thích."
Hạ Chi Nam cười ranh mãnh truy hỏi: "Rất thích là thích tới cỡ nào?"
"Nam Nam!"
Cô khẽ hừ một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, thành thật nói: "Chính là kiểu không thể rời khỏi nhau ấy."
"Mục Châu là một chàng trai có thể dựa vào, tớ hy vọng lúc tớ không ở bên cạnh cậu, cậu ấy có thể chăm sóc cậu thật tốt, giao cậu cho cậu ấy tớ rất yên tâm."
Ny Na nghe xong hốc mắt hơi ướt át, nhỏ giọng hỏi: "Sau này cậu còn trở về Bắc Kinh không?"
"Trở về cũng là vì cậu, không liên quan đến những chuyện khác."
Cô không hỏi thêm nữa, bây giờ nhắc tới cha mẹ máu lạnh của Nam NAm kia sẽ chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, lúc Ny Na đang mơ màng buồn ngủ, cô gái ở bên cạnh đột nhiên nói: "Hôm qua chị Tịnh Thù gửi WeChat cho tớ, bây giờ chị ấy sao rồi? Thân thể có sao không?"
Ny Na chậm rãi mở mắt, nhớ lại chị họ yếu ớt, buông tiếng thở dài: "Không tốt lắm."
"Sao thế?"
"Cậu còn nhớ Diệp Tu Viễn không?"
"Nhớ."
Mặc dù đã qua rất nhiều năm rồi, trong đầu cô vẫn có thể phác họa ra gương mặt anh tuấn lạnh như băng kia: "Có phải chị Tịnh Thù thích anh ta không?"
Ny Na bò dậy, nhắc đến chuyện này là tức giận: "Tên kia thật chẳng ra gì, rõ ràng đã đính hôn với người phụ nữ khác lại còn chạy đến trêu chọc chị Tịnh Thù, cậu cũng biết thân thể chị ấy không tốt, vì tên đàn ông chó má kia mà say rượu phải đưa đi bệnh viện cấp cứu, suýt chút nữa đã mất cả mạng."
Hạ Chi Nam vốn không có cảm xúc gì với người đàn ông kia, bây giờ lại chán ghét nhíu chặt chân mày.
"Chị Tịnh Thù xứng đáng với người đàn ông tốt hơn, anh ta không xứng."
"Tớ cũng thấy thế."
Cô càng nói càng hăng say, đột nhiên hồi tưởng lại bóng lưng cao lớn trong bệnh viện, vội vàng xác nhận với cô ấy: "Cậu có nhớ lúc đi học, đội trưởng đội bóng rổ trong trường là bạn của Diệp Tu Viễn, rất cao lớn, sau đó đi ra nước ngoài học y không, tên là Chương gì đó..."
"Chương Kiêu."
"Đúng, chính là anh ấy, hình như hôm đó ở bệnh viện tớ nhìn thấy anh ấy."
Ny Na buôn chuyện rất hăng say: "Lúc ấy anh ấy theo đuổi chị Tịnh Thù nhiệt tình như lửa, cả trường đều biết, nếu không phải tại tên khốn Diệp Tu Viễn kia nhảy ra, chị ấy và anh ấy đến với nhau tốt biết bao, trong nhà có một bác sĩ cũng có cảm giác an toàn."
Cô gái nhìn ánh mắt sáng bừng của cô, dịu giọng trêu đùa: "Cậu đấy, không làm bà mối đúng là đáng tiếc."
Cô cười, thành khẩn nói: "Tớ hy vọng tất cả những người xung quanh đều được hạnh phúc, tất cả những người tớ yêu đều có thể vui vẻ."
"Vậy cậu thì sao, cậu vui chứ?"
Thủy triều